Đại Đường Song Long Truyện

Chương 726: Kỳ phùng địch thủ


Đọc truyện Đại Đường Song Long Truyện – Chương 726: Kỳ phùng địch thủ

Từ Tử Lăng nhìn Thạch Chi Hiên, có chút cảm giác như đang đứng trước một con người khác. Thạch Chi Hiên trước mặt vẫn là một Tà Vương lừng lẫy giang hồ không ai trong thiên hạ làm gì được, vẫn là cao thủ đứng đầu của Ma Môn không có gì phải bàn cãi, vẫn có uy quyền thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Nhưng gã lại cảm nhận rõ cảnh ngộ bị bỏ rơi cô lập của lão. Sự phản bội của An Long và việc đêm nay bị kẻ chưa biết tên kia bán đứng khiến lão rơi vào thế bất lợi tuyệt đối phải hành động một mình, còn Dương Hư Ngạn ngược lại dần dần mạnh lên, thay thế vị trí của Thạch Chi Hiên.

Cho dù Thạch Chi Hiên có thể giết được Triệu Đức Ngôn thì trọng tâm của Ma Môn vẫn sẽ chuyển sang Dương Hư Ngạn. Một khi Dương Hư Ngạn có thể dung hợp được võ công của Bất Tử Ấn pháp “Ngự Tẫn Vạn Pháp Căn Nguyên Trí Kinh” thì bằng sức của một mình Thạch Chi Hiên, cho dù có năng lực dời non lấp biển cũng không dễ diệt được Dương Hư Ngạn.

Xét đến cùng, Thạch Chi Hiên sở dĩ rơi vào tình cảnh như vậy cũng là vì không thể cắt đứt được tình cha con với con gái Thạch Thanh Tuyền và vẫn giữ tình sâu như biển với Bích Tú Tâm. Chính như lão đã từng nói, trong lòng lão thì Thạch Thanh Tuyền còn quan trọng hơn cả sự nghiệp thống nhất ma đạo, bá chủ thiên hạ. Chính vì vậy mà lão không có cách nào hoàn thành được yêu cầu của Ma Môn đối với mình.

Đây là lần đầu tiên gã sinh ra cảm giác thương hại và thân thiết đối với kẻ địch đáng sợ này. Sự thân thiết đó xuất phát từ liên hệ kỳ diệu với Thạch Thanh Tuyền.

Từ Tử Lăng khẽ thở dài, bình tĩnh nói:

– Chỉ cần trước khi giết Triệu Đức Ngôn, Tà Vương ẩn mình không xuất hiện thì có thể tránh được mâu thuẫn và va chạm giữa chúng ta.

Ánh mắt Thạch Chi Hiên từ từ lướt qua Khấu Trọng và Hầu Hy Bạch rồi cuối cùng dừng lại ở Từ Tử Lăng. Lão bật cười ung dung nói:

– Nói ra có lẽ các người không tin, nhưng ta có một thói quen rất kỳ quái là thứ gì không có được thì thà phá huỷ đi chứ không để rơi vào tay kẻ khác. Bây giờ Thạch mỗ đã không còn thù địch với thiếu soái, còn với Tử Lăng càng không cần nói. Nếu các ngươi chịu hợp tác cùng ta thì chỉ có lợi không có hại.

Khấu Trọng cười khổ:

– Kế hoạch của bọn ta rất đơn giản, đó là dụ Hương Quý và Hương Ngọc Sơn chui ra, khi có thời cơ lập tức giết không tha, còn mồi nhử chính là việc kinh doanh tiền trang của Tư Đồ Phúc Vinh. Nếu lộ ra ngoài khiến cho cha con Hương Quý trốn biệt tăm, với tài lực và thủ đoạn của bọn chúng thì thiên hạ rộng lớn này làm sao mà tìm được bọn chúng? Nếu để bọn chúng chạy ra ngoài biên ải thì chúng ta chắc chỉ biết than rằng lực bất tòng tâm. Ta đã nói hết sự thật rồi, phải chăng kế hoạch giết Triệu Đức Ngôn sẽ diễn ra đúng như những gì chúng ta đã bàn không?

Thạch Chi Hiên cười vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, nói:

– Điều này là đương nhiên, ngoài ra ta còn phải huỷ diệt toàn bộ thế lực của nhà họ Lý, để xem thiên hạ sẽ loạn lên thế nào! Tạm thời các người có thể rời khỏi đây, nhưng Hy Bạch thì ở lại, ta có chuyện cần nói với Hy Bạch và dung mấy ngày này để chỉ điểm võ nghệ cho hắn.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng một lần nữa cảm thấy bất lực, bị Thạch Chi Hiên dắt mũi lôi đi, liền cùng nhìn Hầu Hy Bạch. Hầu Hy Bạch cảm thấy mình trở thành người thân duy nhất còn lại của Thạch Chi Hiên trong biển người mênh mông, bèn gật đầu nói:

– Đồ nhi tuân lệnh!

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng rời khỏi sào huyệt mới của Thạch Chi Hiên, đến chỗ tối trong khu rừng bên cạnh bến thuyền nói chuyện. Lúc này còn hai giờ nữa trời mới sang, gió tuyết có vẻ mạnh lên, tuyết nhẹ chuyển thành những bông tròn mờ mịt khắp đất trời.

Khấu Trọng trầm giọng nói:

– Ta có cảm giác không tốt, Thạch Chi Hiên rất có khả năng đã phát hiện chúng ta đến đây không phải chỉ đơn giản đến để giết Lý Thế Dân. Ngươi thấy thế nào?

Từ Tử Lăng cười khổ nói:

– Ta vẫn luôn lo lắng vì việc này. Vấn đề lớn nhất nằm ở chỗ, đây không phải là tác phong hành sự bình thường của chúng ta, chúng ta trước nay muốn phân thắng bại thì dứt khoát phải đối đầu trên chiến trường. Hừm, làm thế nào mới được đây?

Khấu Trọng nói:

– Trước khi giết Triệu Đức Ngôn, lão sẽ tuyệt đối không bán đứng chúng ta, bởi vì chúng ta vẫn còn giá trị lợi dụng. Sau khi Triệu Đức Ngôn đi đời thì đến thần tiên cũng khó đoán được lão Thạch sẽ xử lý chúng ta như thế nào. Cách duy nhất là làm thịt lão trước, như vậy là êm chuyện.

Từ Tử Lăng nói không chút do dự:

– Cứ làm như vậy đi!

Khấu Trọng nhìn gã hồi lâu rồi than:

– Nhưng ngươi sẽ ăn nói thế nào với Thạch Thanh Tuyền đây? Dù sao lão cũng là cha của nàng.

Từ Tử Lăng thờ dài:

– Vì việc lớn thì hy sinh cá nhân có đáng gì? Kẻ nào đủ độc thì kẻ đó sống sót, câu nói này vẫn là định luật mực thước của chúng ta cho đến giờ.

Khấu Trọng nói:

– Vậy tạm quyết định như thế đi. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Trường An đã biến thành chiến trường tàn khốc, chúng ta nhất định phải nắm bắt được các thông tin tình báo cần thiết. Lăng thiếu ngươi đi gặp Phong Đức Di, nhờ ông ta tìm hiểu xem Lý Uyên làm thế nào mà biết chỗ ẩn náu của lão Thạch, như vậy chúng ta sẽ biết ai đã bán đứng lão Thạch.

Từ Tử Lăng nói:

– Sao ngươi không đi cùng ta?

Khấu Trọng nói:


– Ta đến Hợp Xương Long ở Tây Thị thử vận may. Gió tuyết lớn thế này, ta rất có cơ hội lẻn vào trong thăm dò tình hình.

Từ Tử Lăng đội mặt nạ lên, vỗ vai gã rồi lên đường.

Khấu Trọng ngẩn ra giây lát, vứt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu rồi rời khỏi bến thuyến, nhảy qua qua tường Tây Thị, nhấp nhô mấy lần đã đến được mái ngói đối diện với với Hợp Xương Long. Gã đang định quan sát tình thế trước, nào ngờ chưa kịp quỳ xuống thì sau lưng vang lên tiếng gió. Khấu Trọng thầm kêu không ổn, đến lúc quay đầu lại nhìn mới thở phào nhẹ nhõm.

Người đến là Bạt Phong Hàn, hắn cũng mọp xuống bên cạnh Khấu Trọng, bỏ khăn che mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng rồi trầm giọng nói:

– Trì Sinh Xuân vừa vào trong, đợi hắn quay ra, chúng ta ra tay kết liễu hắn.

Khấu Trọng vô cùng kinh hãi đồng thời lại không hiểu liền ngạc nhiên nói:

– Kế hoạch ban đầu vốn đâu phải như vậy.

Bạt Phong Hàn bình tĩnh đáp:

– Chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác. Sau bữa tiệc Trì Sinh Xuân đã ghé qua Lục Phúc đổ trường, sau đó đánh xe đến Chu Tước đại nhai gặp một thương gia lớn tên là Vưu Bạch Tam. Ngươi có biết tên Vưu Bạch Tam đó là thần thánh phương nào không? Hắn chính là một thương nhân có máu mặt từ Bình Diêu đến, đã từng gặp Tư Đồ Phúc Vinh một lần. Sáng sớm mai con rùa Trì Sinh Xuân này sẽ chuẩn bị cùng hắn đến gặp Phúc Vinh gia của chúng ta. Thằng khốn đó tưởng là hay lắm, nếu không phải thấy hắn không quay về nhà thì ta đã sớm ra tay lấy mạng hắn rồi. Bây giờ Hương Quý rất có khả năng đang ở trong Hợp Xương Long.

Khấu Trọng thất vọng, đau đầu nói:

– Liệu có cách nào tốt hơn không?

Bạt Phong Hàn cười khổ nói:

– Còn cách khác là giết kẻ đeo họa lên người là Vưu Bạch Tam, có điều làm như vậy chỉ càng làm cho Trì Sinh Xuân thêm nghi ngờ.

Khấu Trọng trầm ngâm nói:

– Vưu Bạch Tam chỉ gặp Phúc Vinh gia thật có một lần, mà Tư Đồ Phúc Vinh giả của chúng ta lại chính dựa vào bức tranh do Ấu Lương Tài cung cấp mà tạo thành. Phúc Vinh gia thật từ trước đến nay thường không thích nói nhiều, mà giọng nói, ngữ điệu của người giả là do đích thân Âu Lương Tài dạy, không biết chừng vẫn có thể qua mặt được hắn. Hừm! Nhưng ngươi nói đúng, những vai đóng giả khác như quản gia Thân Văn Giang chỉ nhìn thấy là bị phát hiện ngay, tốt nhất vẫn là giết Trì Sinh Xuân cho nhanh gọn. Mẹ nó chứ, tại sao lại biến thành thế này. Còn nữa, nếu như cái tên Vưu Bạch Tam không biết điều đó nhắc lại chuyện cũ, mà Phúc Vinh gia của chúng ta lại không biết tí gì thì lộ tẩy ngay lập tức.

Bạt Phong Hàn chấn động tinh thần, nói:

– Cái đó lại không thành vấn đề. Việc Phúc Vinh gia của chúng ta có biết về người và việc ở Bình Diêu không thì không sợ bị hỏi tới.

Khấu Trọng hỏi vẻ không hiểu:

– Tại sao lại không có vấn đề gì?”

Bạt Phong Hàn mỉm cười nói:

– Thiếu soái thật hay quên. Ngươi còn nhớ thủ thuật ép cung mà ta đã dùng với Quản Bình ở Long Tuyền không? Sau khi xong việc hắn không những sẽ quên hết mọi chuyện mà đầu óc còn trở nên có vấn đề, khó hoạt động bình thường được.

Khấu Trọng cười lớn nói:

– Nhớ chứ! Đương nhiên là nhớ rồi. Lôi đại ca vì sợ ở Trường An có người quá quen thuộc Bình Diêu nên đã sắp đặt mọi chuyện cho Phúc Vinh gia. Huống gì Phúc Vinh gia cao ngạo như vậy, có muốn trả lời hay không là tùy hắn chứ. Chà! Chuyện này không thể chần chừ thêm nữa đành phải để Vưu Bạch Tam chịu khổ, giơ đầu ra gánh nạn thay cho Trì Sinh Xuân vậy.

o0o

Khi Từ Tử Lăng về đến phủ Tư Đồ thì chỉ còn một giờ nữa là trời sáng. Mọi người đều đã về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn Lôi Cửu Chỉ đang nói chuyện với Tra Kiệt vừa trở về trong bộ dạng ngơ ngác.

Lôi Cửu Chỉ rõ ràng là đang hỏi về cuộc gặp gỡ của Tra Kiệt với mỹ nhân, chỉ nghe lão thất thanh kêu lên:

– Cái gì? Ngươi lại chơi cờ cùng nàng à?

Từ Tử Lăng rảo bước vào phòng, cười nói:

– Chẳng phải Lôi đại ca đã nói là rất mệt ư? Sao bây giờ vẫn chưa đi nghỉ?

Lôi Cửu Chỉ đỏ mặt nói:

– Ta lo lắng cho các ngươi nên ngủ chập chờn. Lúc nãy vừa mới tỉnh dậy, ra ngoài thì gặp ngay cái thằng tiểu tử hồ đồ này, tán gái thì lại biến thành đánh cờ.


Tra Kiệt ngượng ngùng nói:

– Đấy là Thanh Thanh phu nhân dạy ta đấy, bà ấy nói Hỉ Nhi cô nương thích nhất là đánh cờ.

Lôi Cửu Chỉ vỗ đùi vẻ tâm đắc, nói:

– Hóa ra là như vậy, cái này gọi là chung sở thích thì dễ nói chuyện. Sao ngươi không nói sớm chứ?

Tra Kiệt đeo bộ mặt oan khuất “lão nào có cho ta cơ hội nói”, ánh mắt cầu trợ hướng về phía Từ Tử Lăng đang đứng bên bàn. Lôi Cửu Chỉ đâu chịu tha cho y, liền truy hỏi:

– Vậy ngươi thắng hay thua?

Tra Kiệt chẳng biết làm thế nào, đành đáp:

– Lúc bọn ta kết thúc là hòa.

Lôi Cửu Chỉ vỗ bàn rống lên:

– Tuyệt! Tuyệt lắm! Thắng thua chưa xác định, may mà thằng tiểu tử ngươi còn biết tính toán. Đương nhiên là sẽ phải đánh tiếp rồi.

Từ Tử Lăng hỏi:

– Hỉ Nhi chơi cờ ra sao?

Tra Kiệt đáp:

– Không giấu gì Từ gia, trình độ đánh cờ của thuộc hạ chỉ mới nhập môn, may mà Hỉ Nhi và ta có vẻ cũng ngang nhau. Tuy nhường nàng ấy đi trước nhưng vì ta sợ bẽ mặt nên toàn tâm toàn ý ứng phó, mỗi nước cờ đều rất thận trọng, cuối cùng miễn cưỡng hòa cờ, không đến nỗi bị nàng ấy coi thường.

Lôi Cửu Chỉ hết sức ngạc nhiên nói:

– Đây là cờ vây, mà đánh cờ vây trong thiên hạ ít khi có cờ hòa. Đây chắc là điềm báo đại hỷ.

Tra Kiệt chán nản nói:

– Nhưng ta vẫn không dám nói chuyện với nàng, cũng không dám nhìn nàng.

Từ Tử Lăng ngạc nhiên hỏi:

– Ngươi không nói chuyện gì với nàng sao?

Tra Kiệt đỏ mặt nói:

– Nàng hỏi thì ta trả lời, thuận thế liếc trộm mấy cái, như vậy liệu có xem như là nói chuyện không?

Lôi Cửu Chỉ nói:

– Trước khi khai ra các ngươi hỏi gì đáp gì, nói cho ta biết các ngươi có hẹn gặp lại không?

Tra Kiệt đáp:

– Nàng hẹn ta ngày mai đến Phong Nhã các đánh cờ.

Lôi Cửu Chỉ cười lớn:

– Thành công rồi! Đây gọi là hồi sau sẽ rõ. Không phải ta nói ngươi. Tiểu Kiệt ngươi phải học tập theo Tiểu Tuấn, tên tiểu tử đó sau khi gặp Hồ Tiểu Tiên thì như lột xác biến thành cao thủ chốn tình trường vậy, khen ngợi nịnh nọt tán tỉnh chẳng thiếu thứ gì. Phải biết cách chiều chuộng con gái chứ, không tin cứ hỏi Từ gia của ngươi mà xem.

Từ Tử Lăng bực mình nói:

– Ta thấy vẫn nên để theo tự nhiên.


Tra Kiệt vội nói:

– Thiếu soái cũng chỉ dạy ta như vậy.

Lúc này Bạt Phong Hàn bước vào, đi thẳng tới bàn nói:

– Mau gọi Tống nhị ca và Tiểu Tuấn dậy, tình hình có thay đổi. Khấu Trọng đã đến phủ họ Trần, nhưng đừng lo lắng, lần này nhất định sẽ qua.

Gió tuyết đã dừng trước khi trời hửng sáng. Từ Tử Lăng chưa chợp mắt được chút nào đã cùng Khấu Trọng rời khỏi phủ Tư Đồ, chậm bước đi về hướng Hoàng Thành, dọc đường có thể thấy quân dân Trường An chung sức dọn tuyết.

Khấu Trọng hứng chí buột miệng:

– Quân dân một lòng, đó mới là thành trì khó công hạ nhất, may mà ta không phải lo lắng về chuyện này nữa.

Gã thấy Từ Tử Lăng không nói năng gì liền tiếp tục:

– Tên rùa con Trì Sinh Xuân này không thể xem thường, chỉ xem hắn mời ra Vưu Bạch Tam cũng đủ biết hắn không hề đơn giản.

Từ Tử Lăng dường như đang suy nghĩ điều gì, thuận miệng nói:

– Kẻ chuyên lừa đảo thì luôn có lòng cảnh giác với người khác, chưa chắc đã vì hắn thật sự nảy sinh nghi ngờ.

Khấu Trọng hỏi:

– Hình như ngươi có tâm sự?

Từ Tử Lăng đáp:

– Ta đang lo lắng cho ngươi, vì hôm nay rất có khả năng ngươi sẽ gặp Lý Tú Ninh.

Khấu Trọng dừng phắt lại, thất thanh kêu lên:

– Cái gì?

Từ Tử Lăng kéo hắn đi tiếp, đem tình huống giải thích một lượt rồi cười khổ:

– Ta cho rằng Trầm Lạc Nhạn nói rất đúng, muốn thuyết phục được công chúa Tú Ninh, thì cần phải do lão ca ngươi ra tay.

Sắc mặt Khấu Trọng biến thành trắng bệch, nói:

– Chẳng lẽ ta khuyên nàng ấy giết hai anh trai của mình sao? Còn nếu không nói thật ra thì sau này nàng ấy sẽ trách ta lừa gạt, hận ta cả đời. Ôi!

Từ Tử Lăng trầm giọng nói:

– Phải làm cho nàng ấy hiểu rằng đây là vấn đề tồn vong, giải thích thuyết phục thế nào là tuỳ ngươi ứng biến. để nàng ấy lựa chọn rốt cuộc muốn cho Lý Thế Dân sống tiếp làm một hoàng đế tốt, hay là cho Kiến Thành, Nguyên Cát tiếp tục hại nước hại dân.

Khấu Trọng nói:

– Lẽ nào đem toàn bộ tình hình hiện nay cho nàng ấy biết?

Từ Tử Lăng nói:

– Xem ra thì phải như vậy thôi. Còn phải xem tình yêu của nàng dành cho ngươi sâu đậm đến mức nào.

Khấu Trọng đột nhiên chấn động trong lòng, nhíu mày nói:

– Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao Thạch Chi Hiên lại nảy sinh nghi ngờ rồi. Vấn đề nằm ở chỗ ta, vì ta đã tỏ ra quá thoải mái. Không giấu gì ngươi, từ sau khi quyết định nhường ngôi cho Lý Thế Dân, ta vui mừng không sao tả xiết, giống như trút bỏ được gánh nặng vậy.

Từ Tử Lăng nói:

– Thạch Chi Hiên chỉ lầm tưởng ngươi đã đạt đến cảnh giới quên đao của Thiên Đao Tống Khuyết thôi, chứ sẽ không hoài nghi ngươi vì không cần làm hoàng đế mà vui vẻ quên sầu đâu. Khấu Trọng đem ngai vàng đã có đến chín phần nắm trong tay mình nhường cho kẻ khác ư? Chuyện đó nói ra đảm bảo chẳng ai tin cả.

Khấu Trọng mừng rỡ đáp:

– Hy vọng Thạch Chi Hiên không phải là trường hợp ngoại lệ duy nhất. Ha ha, cùng Thạch Chi Hiên đi giết Tất Huyền và Triệu Đức Ngôn, hơn nữa lại tiến hành ngay trong cung cấm, trong thiên hạ còn việc gì kích thích và hứng thú hơn chuyện này chứ?

Từ Tử Lăng bật cười, nói:

– Hình như ngươi đã không còn vì chuyện gặp công chúa Tú Ninh mà trăm mối tơ vò nữa rồi?

Khấu Trọng chán nản đáp:


– Đây gọi là tìm niềm vui trong đau khổ. Con người dù sao cũng phải tìm cách giữ được tâm trạng tốt nhất mà. Ồ!

Tiếng vó ngựa vang lên từ phía sau rồi dần đến gần. Hai người chưa kịp quay đầu lại thì Kiều Công Sơn và đám hơn chục tên Trường Lâm quân đã nhanh như chớp đuổi kịp.

Người kéo cương, ngựa hí dài, Kiều Công Sơn quát thủ hạ:

– Nhường hai con ngựa.

Hai người trong đám nhảy xuống ngựa, mời hai người Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lên ngựa, sau đó ngồi chung ngựa với bạn đồng hành.

Kiều Công Sơn cho ngựa đi chậm song song với hai người, mỉm cười nói:

– Tiểu đệ tìm mãi không thấy các vị, may mà đuổi kịp ở đây.

Khấu Trọng ngạc nhiên nói:

– Có chuyện gì mà tìm chúng ta gấp như vậy?

Kiều Công Sơn nói:

– Các vị gặp may rồi! Trong buổi chầu sáng nay, Ôn đại nhân đã bẩm lên hoàng thượng việc hai vị quay trở lại Trường An. Hoàng thượng hết sức vui vẻ, còn sai đại thái giám Vi công công lập tức triệu hai người vào cung. Vi công công truyền lệnh xuống, các vị xem tiểu đệ có thể không tìm hai người gấp hay sao? Đi thôi! Nếu hết buổi chầu sáng mà hoàng thượng không gặp được hai người thì tiểu đệ sẽ bị phiền phức to đấy.

Hắn nói rồi thúc ngựa phi nhanh. Hai người không biết là lành hay dữ, đành nghiến răng thúc ngựa đuổi theo. Dưới sự bảo vệ của Trường Lâm quân bọn họ chuyển qua Quang Minh đại đạo rồi hướng về phía Hoàng thành, tiến vào An Hóa đại nhai, xoay sang hướng bắc rồi cứ thế quất ngựa từ cửa Thuận Nghĩa đi vào Hoàng thành, xuyên qua các nha môn dày đặc để vượt qua Hoành Quán quảng trường, đến Thừa Thiên môn rồi xuống ngựa.

Người đứng đầu kỵ binh ngự lâm là Trình Mạc đã chờ ở đó đến phát bực, hắn đón hai người từ Kiều Công Sơn rồi dẫn họ vào hoàng cung, vừa đi vừa nói một cách thân thiện:

– Hoàng thượng rất coi trọng hai vị, biết tin hai người trở về thì cực kỳ cao hứng. Kể từ khi Lang quân của Đột Quyết ngấp nghé biên cương, chưa bao giờ thấy ngài vui như vậy.

Khấu Trọng thăm dò:

– Tất cả các trường đấu đều đã bị đóng băng hết rồi, chỉ sợ không tiện thi đấu chứ?

Trình Mạc nói:

– Vậy phải xem ý chỉ của hoàng thượng thế nào. Hoàng thượng chỉ cần nói một câu thì đảm bảo trên mặt đất không còn một bông tuyết.

Hai người đều ngầm kêu khổ. Chỉ cần trong những kẻ đến xem có Dương Hư Ngạn là bọn họ đã rất dễ bị bại lộ, chưa cần nói đến Tất Huyền, Triệu Đức Ngôn hay bọn Khả Đạt Chí. Việc đã đến nước này thì chỉ còn biết tìm cách ứng phó chứ chẳng lẽ cuốn vó chạy dài.

Trình Mạc đương nhiên cũng coi trọng hai người họ, hắn hạ giọng như nói chuyện với bạn cũ:

– Các vị nên chú ý nghe lời Vi công công. Công công là người được hoàng thượng rất tin dùng, có ông ta che chở thì đảm bảo hai người thăng quan tiến tước, tương lai rộng mở, sau này chúng ta sẽ thành anh em rồi.

Hai người được dẫn đến Cống Phẩm đường ở phía đông Thân Chính điện, lần trước sau trận cầu Lý Uyên cũng đã tiếp kiến hai người ở đây.

Trình Mạc chưa kịp mời hai người ngồi xuống thì đã nghe gác cửa hô lớn:

– Hoàng thượng đã đến!

Hai người vội vàng theo Trình Mạc quỳ xuống cửa nghênh tiếp.

Lý Uyên dáng vẻ cao hứng, được Vi công công và Bùi Tịch theo hầu rảo bước tiến vào điện, sau khi nhìn thấy hai người liền đỡ dậy, mừng rỡ cười nói:

– Hai vị khanh gia bình thân!

Hai người ngẩn ra, khép nép đứng dậy, ngơ ngác đón nhận sự nhiệt tình quá mức của Lý Uyên đối với họ. Sau khi Lý Uyên ngồi lên long tọa, Vi công công đứng sang bên cạnh, còn Bùi Tịch và hai gã lần lượt ngồi hai bên. Hai gã không có quan chức địa vị gì mà có thể ngồi ngang hàng với loại trọng thần như Bùi Tịch thì chắc chắn không phải chuyện tầm thường.

Lý Uyên thuận miệng hỏi han tình hình gần đây của bọn họ, hai người liền đem những câu trả lời đã chuẩn bị từ trước ra đáp. Sau đó vị chủ nhân của Lý phiệt và hoàng đế Đại Đường này chuyển sang nội dung chính:

– Sau mười ngày nữa Đột Quyết và Cao Lệ sẽ có đoàn sứ tiết đến Trường An. Đây là việc lớn của Đại Đường ta từ khi lập quốc đến nay. Trong đó đoàn sứ tiết của Cao Lệ nói rõ muốn cùng trẫm trao đổi kinh nghiệm đấu mã cầu, khiến trẫm chợt nảy ra ý sao lại không tổ chức một trận đấu mã cầu ba bên. Nay đã có hai vị khanh gia trở về, chúng ta có ngựa khỏe người khéo, trận này thắng chắc rồi, ha ha!

Ông ta nói xong liền ngửa mặt cười dài, khí thế còn hơn cả khi dẫn quân ra trận.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đột nhiên tỉnh ngộ, nhưng lại càng lo lắng. Bọn họ vốn dùng trăm mưu nghìn kế tránh mặt Tất Huyền và Phó Dịch Lâm hoặc những kẻ đã quen mặt họ như Khả Đạt Chí. Hiện giờ Lý Uyên bày ra trò mã cầu liên quốc gia như vậy thì bọn gã khác gì bị lột mặt nạ lôi ra pháp trường chứ? Hai gã cứ luôn miệng cảm tạ long ân, nào dám hở ra suy nghĩ thật trong lòng.

Lý Uyên lại nói tiếp:

– Hai vị nên lưu lại trong cung luôn. Vi công công xem có chức vụ nào thích hợp với họ, từ giờ trở đi chúng ta phải dốc sức luyện tập, chuẩn bị tốt cho trận đấu.

Những lời này giống như sét nổ giữa trời quang, chấn động đến nỗi khiến tai của hai người đều ù lên. Nếu bị nhốt trong cung thì có khác gì ngồi tù? Nếu không phải đang đeo mặt nạ thì Lý Uyên chắc chắn đã thấy nét mặt của hai người khó coi đến mức nào.

(


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.