Dạ Sắc Biên Duyên

Chương:Quyển 1 -


Đọc truyện Dạ Sắc Biên Duyên – Chương 6Quyển 1 –

Mở đèn pin, khóe miệng Rolin bỗng nhiên co giật, cuối cùng vẫn quyết định bước vào đường cống ngầm… Trong cống đầy rác thải, thỉnh thoảng còn có xác động vật chết trôi lềnh phềnh trên mặt nước.

Nước ngập tới nửa bàn chân, nhưng mặc kệ, dù sao đôi giày thể thao trên chân, cậu cũng sẽ không đi nữa.

Ánh đèn pin chiếu sáng một mảnh đường ống đen kịt, quả nhiên, một cậu bé khoảng chừng năm, sáu tuổi, đang đứng sát vào tường, hai cánh tay ôm chặt người, hai mắt nhìn chằm chằm Rolin… Nét mặt đầy sợ hãi.

Khuôn mặt cậu bé tái nhợt, đôi mắt xanh biển lộ ra sự cô độc sâu sắc.

“Anh biết em không – cảm thấy lạnh, nhưng anh lại cảm thấy ở đây rất lạnh, cho nên anh không có ý định sẽ nói nhiều lời vô nghĩa với em.” Rolin nhìn cậu bé, cậu thầm nghĩ có khi nào đứa trẻ này thấy đói quá mà đột nhiên nhào tới cắn đứt cổ mình không nhỉ… A ha, lúc này mà có Feldt ở đây thì tốt quá rồi. Có điều bây giờ là ban ngày, có lẽ tên kia đã trốn trong quan tài ở đâu đó ngủ say rồi.

Gáy cậu bé lại ngửa về phía sau, thoạt nhìn như nếu có thể, nó muốn cứ như vậy nhập vào bên trong tường.

“Bây giờ là ban ngày, nhưng khoảng mười mấy tiếng nữa, mặt trời sẽ lặn, em có muốn cùng anh ra ngoài không?”

Đôi môi cậu bé run rẩy, nhìn cậu, vẫn im lặng không nói.

“Em đã không ăn bao lâu rồi? Trốn trong cống thoát nước sẽ không tìm được máu tươi đâu.”

Hít một ngụm khí lạnh, cậu bé có chút tức giận đá vũng nước dưới chân, suýt chút nữa nước thối bắn trúng mặt Rolin.

“A, em là người mới bị biến đổi, còn chưa quen với việc hút máu người phải không?” Rolin cười quay đầu đi, “Em đang nghĩ anh làm thế nào lại biết được bí mật của em?”

Cậu bé vẫn dựa sát vào tường như trước, dùng ánh mắt đề phòng nhìn Rolin, nhưng trong đó cũng lộ ra tâm tình muốn biết đáp án.


“Well, làn da em trông rất xanh xao, em sợ ánh mặt trời thậm chí không ngại trốn trong cống thoát nước dơ bẩn này… Anh tin em không muốn sắm vai mỹ nhân ngư cống thoát nước đâu nhỉ. Anh không biết tên em, em trai, thế nhưng em cứ tiếp tục sống ở chỗ này cũng không giải quyết được chuyện gì. Mà anh, có quen một người, anh ta có thể hướng dẫn em làm thế nào để thích ứng với thân thể mới, để khống chế dục vọng, còn có làm thế nào để ăn mà không làm thương nạn nhân.”

Cậu bé nuốt nuốt nước bọt.

Rolin khẽ cười, “Được rồi, người cũng đã bẩn rồi, hay là anh ở đây với em, chờ khi trời tối, cùng nhau đi ra ngoài nhé… Anh cũng chưa từng nghe qua có quỷ hút máu nào lại chết đói trong cống thoát nước đâu.”

Không biết đã qua bao lâu, hai người một lớn một nhỏ vẫn đứng nhìn nhau, khóe miệng Rolin mang theo một tia nghiền ngẫm, tai đeo earphone nghe nhạc, mà cậu bé kia thì chỉ im lặng trừng anh không chớp mắt.

Mãi đến khi hai chân đã không còn cảm giác, Rolin giơ tay nhìn đồng hồ, “Nè, em trai, 7 giờ tối rồi, chúng ta có nên ra ngoài chưa?”

Cậu bé mấp máy miệng, vẫn không nhúc nhích.

Rolin biết sức lực đứa bé lớn hơn mình rất nhiều, nếu cứ đi qua kéo không chừng sẽ bị phản lại. Vì vậy cậu lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.

Thanh âm đầu bên kia điện thoại, khiến anh mấp máy miệng.

“Doctor D, tôi đời này cũng không ngờ rằng cậu lại chủ động gọi điện cho tôi.”

“Ai nha, chúng ta là cộng sự mà,” Roiln ngoáy ngoáy lỗ tai, “Tôi có chút việc muốn nhờ anh hỗ trợ.”

“Nếu như cậu muốn nhờ tôi hỗ trợ, không phải là nên tự mình đến tìm tôi để bày tỏ thành ý sao?” Feldt cười.

“Nếu anh không muốn, có thể nói thẳng. Tôi sẽ liên lạc với đặc vụ Spencer.” Rolin làm ra vẻ muốn ngắt điện thoại.


“Được rồi, cậu ở đâu?”

“Với năng lực cảm ứng cao siêu của anh còn không biết tôi đang ở đâu sao?” Rolin cười cười, dập máy.

Vài phút sau, cống thoát nước vang lên tiếng bước chân không nhanh không chậm, vang dội trong đường ống trống trải.

Cậu bé càng thêm khẩn trương, hàm răng cắn chặt môi dưới, khẽ run nhè nhẹ.

“Đừng sợ, đó là tiền bối của em.” Rolin giơ tay làm điệu bộ trấn an.

Giọng nói dịu dàng vang lên, ở trong lòng cống trống trải ẩm ướt này dường như được khuyếch tán thêm một vòng.

“Cậu nói cần tôi hỗ trợ, nhưng lại không nói cho tôi biết, địa điểm là ở cống thoát nước.” Feldt thản nhiên đứng phía sau Rolin, mặc dù ở nơi không có mỹ cảm như cống thoát nước này, nhưng Rolin phát hiện mỗi động tác giơ tay nhắc chân của người kia vẫn toát ra phong thái quý tộc.

“Anh cũng biết đó, con người luôn luôn hiếu kì, càng đừng nói đến nhà khoa học,” Rolin cũng mỉm cười, “Ngoại trừ cậu bé kia, tôi chưa từng được thấy qua bộ dạng của Huyết tộc khác khi đứng trong cống thoát nước.”

“Giờ thì cậu thấy rồi,” Feldt hơi ngừng một chút, “Xin hỏi, Tiến sĩ D có cảm tưởng gì?”

“Cảm tưởng của tôi?” Khóe miệng Rolin cong lên nụ cười xấu xa, “Feldt, anh không phải đã tham gia khóa huấn luyện quý tộc đấy chứ? Trong cống thoát nước mà vẫn giữ được nguyên bộ dạng thanh cao tao nhã… trông thật là vô sỉ.”

“Xem ra cậu không cần tới sự hỗ trợ của tôi.” Feldt xoay người, nhưng lại bị Rolin túm lại, Feldt cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Rolin thì không khỏi nở nụ cười, “Có vẻ như cậu đã ngây ngốc ở chỗ này khá lâu, cơ thể ấm áp cũng trở nên lạnh lẽo như Huyết tộc rồi.”


“Nhờ anh giúp tôi mang cậu bé kia ra ngoài đi.” Rolin nhìn thẳng vào Feldt, gằn từng chữ.

“Được rồi, hiếm khi tiến sĩ D kiêu ngạo lại nhờ tôi hỗ trợ.” Ngón tay Feldt lướt qua bàn tay Rolin đang nắm chặt cổ tay mình, nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn, chỉ thấy Rolin như bị điện giật vội vàng rút tay về, xoay người đi về phía lối ra mà không quay đầu lại.

Feldt không để ý mà đi về phía cậu bé, “Ai nha, vị tiến sĩ xấu xa kia cầm đèn pin đi mất rồi, nhưng mà không sao. Cho dù có tối hơn nữa, tôi vẫn có thể nhìn thấy em, mà em… cũng nhìn thấy tôi, đúng không?”

Cậu bé ngơ ngác nhìn người đang đến gần mình, nó chưa từng gặp qua người đàn ông nào như vậy, mặc dù đang đi trong lòng cống thoát nước dơ bẩn này, nhưng trên mặt người đó vẫn là biểu tình thoải mái, nụ cười tươi trên môi như muốn đem cả thế giới này ngăn cách bên ngoài.

Anh hướng cậu bé vươn tay, nhẹ giọng nói: “Đêm tối đã tới, cùng tôi ra ngoài thôi.”

Cậu bé ngây ngốc tiến về phía trước, người đàn ông trước mắt cúi thấp người, mái tóc dài rủ xuống, quét qua khuôn mặt nó, còn chưa kịp phản ứng, tay nó đã bị giữ chặt.

Trong nhất thời, nó rốt cục cũng hiểu được, nó không phải là sinh vật hút máu độc nhất vô nhị trên đời này, nó đã tìm được đồng loại của mình.

Cậu bé được Feldt dắt ra khỏi cống thoát nước, nhất thời, hương vị thanh mát của gió đêm làm nó hít vào một hơi thật sâu.

Sau đó, nó thấy người đàn ông đã ở cùng nó cả ngày đứng cách đó không xa, ngón tay kẹp điếu thuốc, nhẹ nhàng phả một hơi, làn khói chậm rãi bay lên, thế giới trước mắt bỗng trở nên mờ ảo.

“Rolin thân ái, cậu đang đợi cậu bé này, hay đang đợi tôi vậy?” Feldt đi tới trước, rút điếu thuốc trong tay Rolin ra, tàn thuốc trong không khí thất lạc theo gió.

Rolin cười cười, không trả lời hắn, “Từ góc độ nào đó, đêm nay cuối cùng chúng ta cũng bình đẳng rồi. Thật hiếm có lúc quý tộc Feldt toàn thân lại tràn ngập ‘mùi thơm’ của cống thoát nước như tôi.”

“Cho nên đứa bé này sẽ giao lại cho cậu.” Feldt đưa tay cậu bé đến trước mặt Rolin, “Thế nào, không tiếp nhận sao? Sợ cậu bé đột nhiên tức giận bẻ gãy cổ cậu, hay sợ nó thình lình hút khô máu cậu?”

Vừa dứt lời, cơ thể đứa nhỏ liền run rẩy không ngừng, nó ráng sức rút tay ra, đáng tiếc bị Feldt nắm chặt, không thể động đậy.

Rolin liếc mắt, đi tới trước mặt Feldt nghiến răng nhỏ giọng nói, “Anh có biết anh thực rất quá đáng? Thằng bé vẫn còn trong quá trình chán ghét bản thân.”


“Cậu không cần nói nhỏ như vậy, cậu nhóc nghe được mà.” Feldt làm tư thế hẹn gặp lại, bước về hướng ngược lại, “Ngủ ngon, darling.”

Nhìn theo thân ảnh thon dài rời khỏi, Rolin khẽ thở dài, quay đầu lại nhìn cậu bé, vươn tay lại, “Đi thôi, cùng anh về nhà nào.”

Cậu bé mấp máy miệng, Rolin cũng không giải thích nhiều, cầm tay nó, cậu bé nỗ lực giãy dụa, nhưng độ ấm từ bàn tay Rolin làm nó do dự một giây, ngay trong một giây chần chừ ấy, nhà khoa học không kiên nhẫn đã kéo nó tiến phía trước.

Dọc đường không ít người nhìn chằm chằm bọn họ xì xào bàn tán, ví dụ như tại sao một người đàn ông lớn lên vừa cao vừa đẹp trai toàn thân lại bốc ra mùi thối, còn dắt theo một đứa bé đi trên đại lộ.

Đi đến trước cửa phòng thí nghiệm, ngón tay Rolin xoa xoa trán mình, nhìn lại cậu bé kia, cậu có chút tức giận bất bình nói: “Còn nhỏ thật là tốt, quần áo cũng mau khô hơn mình.”

Vừa đẩy cửa đi vào chưa được ba mét, đã nghe thấy tiếng thét chói tai của Melanie: “Đứng nguyên đó!”

Rolin không thể làm gì khác hơn là giơ tay đầu hàng, “Đừng kinh ngạc như vậy có được không?”

“Anh có biết tôi mới dọn dẹp phòng thí nghiệm không hả? Tôi mặc kệ anh bị người yêu tạt nước bẩn hay đẩy xuống cống…”

“Là cống thoát nước.” Rolin bĩu môi.

“Cái gì?!” Nóc nhà như muốn rung động theo tiếng rít của Melanie.

“Tôi nói tôi mới vừa đi ra từ cống thoát nước…”

Melanie nhìn bọn họ, mãi đến khi Rolin cảm thấy mình giống quả táo đang nằm trong lò vi ba, sắp bị ánh mắt của cô nướng chín rồi thì Melanie hét lớn: “Oa, đứa bé thật đáng yêu! Tiến sĩ, không phải là con anh chứ?”

Khóe miệng Rolin thoáng hiện lên nụ cươi xấu xa, kéo cậu bé tới trước mặt Melanie, “Không sai, đây là con trai chúng ta, mẹ nó à, còn không mau mang tiểu bảo bối đi tắm rửa?”

Melanie ngẩn người, nhìn Rolin đi ngang qua phòng thí nghiệm vào phòng tắm, mà trên sàn nhà còn lưu lại một hàng dài dấu chân đầy bùn đất của cậu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.