Bạn đang đọc Dạ Khúc – Chương 2: Trống Trơn
Đêm đã qua quá nửa, mẩu trăng khuyết dính chặt trên nền trời tối sẫm, như cái lưỡi liềm bị ai đó bỏ quên trên cánh đồng sau mùa gặt.
Trong căn phòng giăng lãng đãng ánh đèn vàng mơ mơ thực thực, Bách ngồi dạo một điệu guitar êm ái. Những ngón tay anh thảnh thơi trên dây đàn, nhưng tâm can cháy sém trong chờ đợi. Chiếc di động bỗng gào lên chói chang, chặt đứt cái gút vô hình đang siết cứng lòng anh.
“Anh, đến đón em!” – Một giọng con gái nhòe nhoẹt trong hơi rượu. m vang của từ ngữ cuối vẫn chưa kịp đập trên màng nhĩ Bách, đầu dây bên kia đã dập máy. Rồi sau chưa đầy một cái chớp mắt, chiếc di động lại rung lên.
“Anh, đón em nhanh!” – Bên kia lại dập máy nhanh như chớp. Bách vẫn áp điện thoại vào tai, chờ đợi…
“Anh, quán Black Rose. Hức…” – Lần này, đầu dây bên kia không gác máy nữa, những cũng lặng thinh như chẳng tiếp tục nghe.
***
Bách bế bổng tấm thân Gia Tú nhẹ bẫng ra khỏi taxi, đi qua khu vườn đen kịt của học xá, qua hành lang dài, rồi đến phòng nàng. Đặt nàng lên giường, anh cuộn nàng vào chăn và bật đèn ngủ. Một lớp ánh sáng vàng lãng mạn quét đều trên gương mặt nàng. Bách đứng chống tay nhìn Gia Tú cuốn chăn lên ngang mũi dụi dụi hai cái rồi vùi đầu sâu thêm vào chiếc gối bông, ánh mắt vừa chán vừa lo.
– Nàng công chúa sâu rượu! – Anh lẩm bẩm – Lỡ một tay săn ảnh nào chụp được cảnh em vất vưởng trước cửa quán rượu. Lỡ mẹ và anh trai em biết cuối tuần nào em be bét thì em sẽ bị lôi về nước tức thì. Như thế, anh phải làm sao?
Nét mặt Gia Tú hệt như một cô bé con đã nghe đầy tai chuyện cổ tích rồi mới chịu nằm ngoan trên giường. Bách vặn nhẹ đèn ngủ để ánh sáng không rọi vào đôi mắt nàng đang nhắm nghiền, rồi kéo rèm cửa sổ để sớm mai nàng không bị Mặt Trời đánh thức. Gia Tú rất dễ bị choáng khi ánh sáng chiếu thẳng vào mắt.
– Nàng công chúa bét nhè! Anh không muốn một ngày mình thức dậy và ngỡ ngàng chẳng biết em đã bị đem đi đâu mất. – Bách mắng yêu, ngón tay nhẹ nhàng mơn man theo cánh mũi Gia Tú đang phập phồng. Rồi anh hôn lên trán nàng và rời đi.
Trở lại phòng mình, Bách ngồi lún sâu vào chiếc sô-pha đặt trước cửa sổ, miên man trong những mường tượng về Gia Tú: nàng say quá độc đáo. Đôi gò má ửng hồng và nụ cười nửa trẻ thơ, nửa tinh quái. Cách nàng ngậm ngậm cắn cắn tóc mình. Cách nàng ngân nga “ba ba ba ba ba…” theo giai điệu một bản nhạc cổ điển. Cách nàng dụi dụi đầu vào ngực anh như một con mèo cưng. Chợt anh liếc nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong tấm cửa kính: chẳng ám hơi một giọt rượu, nhưng anh cũng đang cười ngờ nghệch như một gã say. Anh khẽ rũ đầu để hất đi những ám ảnh về nàng, rồi với lấy bình cà phê trên bàn, rót một cốc lớn và ôm lấy cây đàn guitar.
“Ba ba ba ba ba…”
Ngày em đến ôi tôi như ngây dại là một ngày tôi biết là…
Chàng đom đóm bao đêm luôn sáng tỏ, chỉ để được mong kiếm ra…
Nàng đom đóm đang bay, bay bay lượn quanh nàng thử thách trái tim người.
Tôi thẫn thờ một cảm giác mơ hồ… Tôi đang yêu, phải không?”
Vừa thoăn thoắt chuẩn bị bữa sáng cho Gia Tú, Bách vừa say sưa bài tình ca mình sáng tác đêm qua, trong những tưởng tượng về nàng. Anh rán trứng, nướng bánh mì, hâm nóng sữa, rồi bày biện bàn ăn bằng khăn trải caro đỏ và hoa hồng. Anh tính rằng khi Gia Tú ăn trưa, anh sẽ góp vui cho ban mai của nàng bằng bài tình ca độc đáo dành tặng nàng công chúa độc đáo nhất thế gian.
Gia Tú là một trong số ít công chúa thời hiện đại, hậu duệ còn sót lại của dòng dõi hoàng tộc chính hiệu. Một nàng công chúa giàu năng lượng và khó nắm bắt, kiêu ngạo và dịu dàng, đành hanh và tình cảm. Có những lúc nàng rất “công chúa”, sự cao quý hiển hiện qua từng cử động ngón tay, qua từng millimet cong của khóe miệng cười. Có những lúc nàng lại phớ lớ và ngổ ngáo y hệt một cô gái bình dân. Một nàng công chúa mê rượu yêu chàng quý tộc mê cà phê.
Nắng xuyên qua bức tường kính khổng lồ chạy dọc hành lang nối từ học xá nam sang học xá nữ, trải vàng trên tấm thảm dài màu rêu, tạo thành một màu óng ánh rất lạ. Chậm rãi từng bước chân, Bách khoan khoái hưởng thụ bầu không khí tĩnh lặng của học xá trưa cuối tuần. Trường học này chật ních tiểu thư, công tử, quý tộc trẻ tuổi và con nhà siêu giàu. Những con người sinh ra và lớn lên trong lồng son, khi bỗng được hít thở khí trời tự do, càng trở nên phấn khích và táo tợn, phóng túng và điên rồ. Giống như Gia Tú, chắc chắn giờ họ vẫn nướng vùi trên giường, không cách gì gượng dậy được bởi tàn dư của chất cồn từ những cuộc vui đêm qua, không cách gì chiêm ngưỡng được vẻ đẹp của những tinh thể nắng.
Dừng lại ở giữa hành lang, Bách phóng mắt nhìn ra thảm cỏ xanh mướt, lung linh trong ánh Mặt trời bên ngoài cửa sổ. Cuộc sống trong học xá luôn dễ chịu hơn vào cuối tuần, khi lối sống náo nhiệt của Gia Tú, của bạn bè anh đều nghỉ xả hơi, trả lại tĩnh tại cho không gian. Anh chẳng thể quen được với bia bọt và tiệc tùng, nên hầu như vắng mặt tại các cuộc vui. Thay vào đó, anh tận hưởng “nền độc lập” của mình bằng sáng tác nhạc – điều mà anh làm ở nhà sẽ khiến cha mẹ nổi điên. Và từ ngày yêu Gia Tú, anh có thêm việc để bận rộn mỗi cuối tuần: chờ nàng alô từ một quán rượu nào đó, có khi nửa đêm, có khi 3-4 giờ sáng, để đến khuân nàng về.
Bách gõ cửa phòng Gia Tú mấy lần nhưng không có tiếng đáp trả. Anh đập cửa ầm ầm. Vẫn không có gì. Anh khẽ mỉm cười khi hình ảnh về sự việc xảy ra tuần trước chợt vút ngang tâm trí: đúng tròn bảy ngày trước, khi anh đập cửa đánh thức, nàng đã thẳng tay quăng cái đèn ngủ về phía cửa khiến nó tan tành.
Bách lại đập cửa thêm một hồi dài, lòng hồi hộp và e dè. Vài phút trôi qua, vẫn không có tiếng đổ vỡ nào. Anh khẽ xoay tay nắm, phát hiện cửa không hề khóa. Anh đẩy nhẹ cửa, rón rén bước vào, nơm nớp e ngại cái khung hình hay đồng hồ sẽ bay đến làm bưu đầu mình.
Trên giường, tấm chăn nhăn nhúm, gối thì chiếc nằm ngổn ngang, chiếc rơi xuống đất. Rèm cửa sổ đã được kéo gọn sang hai bên. Trống trơn. Mặt trời trải sáng khắp mọi góc của căn phòng ngủ to lớn, sang trọng. Trống trơn.