Bạn đang đọc Dạ Khúc – Chương 1: Tính
Người mê đắm quyền lực. Ta sẽ cho người quyền lực. Người say sưa những ván cờ người. Ta sẽ dấn thân cùng. Nhưng ta thừa tinh thông để rải xuống con đường người đi những chông gai xinh đẹp nhất trần thế, mà người không cách chi nhổ được.
Ta sẽ luôn bám sát: người sẽ đấu ra sao với thế cờ bảo bối của ta? Vì chính đam mê và tham vọng của người, người sẽ thay ta tận tụy vun đắp, bồi dưỡng ối hiểm nguy ấy. Vì sự cao ngạo và trái tim xơ cứng của người, người sẽ không thể nhận ra…
Người sẽ không thể thắng!
Chiếc giày da sáng bóng và lịch lãm nhẹ nhàng thả thắng. Chiếc xe hơi lướt bay trên đường, như một mũi tên lao vào bóng đêm vô định. Những ngón tay thon dài cao quý khẽ mở khóa dây an toàn đang chằng trước thân người. Hai bàn tay chàng trai hờ hững đặt trên tay lái. Cảm giác phiêu diêu chầm chậm phủ chụp lấy thân thể anh. Chiếc xe vẫn lướt thật lực trên con đường đêm thênh thang. Một giai điệu cổ điển trầm bổng ngân vang từ máy nghe nhạc trong xe.
Nếu trái tim chỉ chuyên tâm vào việc đập và bơm máu nuôi cơ thể, thì phải tốt hơn không?
Nếu tình yêu hiện hữu đơn thân, chẳng cần tính đến sự tồn tại của thân phận, trách nhiệm, vai trò, lợi ích, thì phải tốt hơn không?
Yêu, chẳng qua chỉ là một trò chơi.
Yêu, khi thật sự yêu là bản thân đã lao vào một trò chơi nguy hiểm.
Yêu, ta nửa mê đắm, nửa căm hận cái cảm giác này.
Yêu? Tại sao ta không thể thảnh thơi dù chỉ một khoảnh khắc?Tại sao đầu óc ta lúc nào cũng phải nghĩ? Tại sao ta cứ thích hành hạ bản thân bởi trí lực? Ta chỉ cần nhắm mắt lại, thả lỏng tất cả mọi thứ.
Tất cả mọi thứ…
Chiếc xe lao nhanh trong bóng đêm nhung lụa, xe toạc những phân tử khí lười nhác, uể oải thành trăm ngàn mảnh.