Bạn đang đọc Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên – Chương 14
Yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Không chỉ có mình Cố Vọng không lên tiếng, mà ngay cả Tiểu Kim Uyên cũng quên mất run rẩy, ngây ngốc nhìn Khanh Linh.
Ngươi nhỏ con như vậy, cho dù là quỷ chủ thì cũng sẽ bị hắn bóp chết đấy!?
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Cố Vọng đã khôi phục lại nét mặt của mình: “Hửm?”
Hắn nhíu mày, không thèm đếm xỉa hỏi: “Muốn ta nói xin lỗi chuyện gì?”
Hình như hắn thật sự không biết.
Khanh Linh: “Đẩy ta.”
Cố Vọng hơi cụp mắt, đáy mắt xẹt qua một chút ngạc nhiên, sau đó hiểu ra: “À…”
Khó trách, khó trách cô vừa thấy hắn ở dưới đã đen mặt.
Cố Vọng cười: “Không phải ngươi muốn tốt cho ta sao?”
Hắn còn chẳng biết xấu hổ nói tiếp: “Vốn dĩ không biết con đường phía trước có những gì, Tiểu Quỷ Chủ đi dò đường trước một chút chắc là không quá đáng đâu nhỉ.”
Khanh Linh nhíu mày: “Muốn tốt cho ngươi nhưng còn phải căn cứ vào điều kiện tiên quyết là ta tự nguyện.”
“Thế ư?” Khóe miệng Cố Vọng cong lên thành một nụ cười lạnh: “Vậy là ngươi không tình nguyện rồi.”
Khanh Linh lắc đầu, mặc dù giọng nói không lớn nhưng lại vô cùng nghiêm túc: “Ngay từ đầu ta đã định đi trước dò đường, nhưng điều này với việc ta chưa cho phép mà ngươi đã đẩy ta đi xuống là hoàn toàn khác nhau.”
Ngay từ đầu đã định đi dò đường?
Cố Vọng nhìn cô, đáy mắt chứa đựng cảm xúc không rõ: “Khác nhau chỗ nào?”
Khanh Linh: “Chủ động và bị động.”
“Ý của ngươi là…” Cố Vọng dựa vào một cái cây, cân nhắc lời cô nói một chút, cảm thấy bản thân đã hiểu bèn cao giọng nói: “Ngươi muốn chủ động đối xử tốt với ta.”
Khanh Linh: “…”
Này hình như hơi lẫn lộn trọng điểm ban đầu rồi.
Muốn bàn chuyện với Cố Vọng, đòi hỏi tính tình cô phải cực kỳ tốt.
Khanh Linh tạm thời không muốn nói chuyện, dắt Tiểu Kim Uyên rời đi.
Nhưng cô vừa mới mở chân bước đi, lập tức bị một lực kéo lôi về phía sau, chỉ trong chớp mắt sau lưng đã dán lên người nào đó.
Mùi đàn hương như có như không tràn tới chỗ này.
Cố Vọng cũng không ôm lấy cô, hắn chỉ vươn tay đè giữ ở sau gáy cô, khiến cho cô không thể nhúc nhích được.
Sau đó hắn hơi cúi người, nói vào bên tai cô: “Tiểu Quỷ Chủ, nếu đã cảm thấy không thích, không vui, sao còn phải miễn cưỡng ở lại.”
“Có lẽ lần tiếp theo không chỉ là đẩy ngươi thôi đâu.”
Hắn tăng thêm sức lực trên tay, đè cổ cô lại, siết nhẹ: “Biết đâu lúc nào đó… giết chết ngươi cũng không chừng.”
“Đến lúc đó xin lỗi thì có ích lợi gì? Ngươi cũng đã biến thành một trong số hàng vạn hàng nghìn quỷ hồn rồi.”
Bàn tay ở sau gáy giống như thật sự muốn bẻ gãy cổ của cô.
Khanh Linh cảm thấy khó hiểu, tại sao lại có người còn chưa nhập ma đã giống hệt như Ma Tu, cứ thế mặc kệ chuyện đời?
Cố Vọng tỉ mỉ quan sát biểu cảm của cô.
Là muốn thấy cô sợ hãi? Muốn cô rời xa hắn, hay là muốn nhìn thấy cô khẩn trương, cầu xin hắn?
Dường như cho dù là bất kỳ loại nào, thì hắn cũng không thích lắm.
…
Còn chưa đợi hắn chọn ra một câu trả lời hài lòng, Khanh Linh đã giơ thẳng tay lên lật cổ tay hắn.
Hai bàn tay lạnh lẽo lồng vào nhau, vậy mà nhất thời không thể phân rõ nhiệt độ của ai thấp hơn, chỉ là tay của cô quá nhỏ, lại còn mỏng manh.
Cố Vọng cảm thấy khó mà tin được, ngay cả suy nghĩ cũng bị lệch đi: Một người thích ăn uống như vậy, sao lại gầy thế này?Mấy thứ đã ăn đi đâu hết rồi?
Khanh Linh nhấc cổ tay hắn lên, quay đầu lại: “Ngươi không có cơ hội đó đâu.”
Cố Vọng vui vẻ, có chút hứng thú hỏi: “Vì sao?”
“Ta sẽ không cho ngươi có cơ hội đó.” Khanh Linh gỡ tay hắn ra.
Cố Vọng quả thực không có ý định giết cô ở chỗ này.
Cảm giác Khanh Linh muốn gỡ tay mình ra, hắn cũng thuận thế buông cần cổ trắng nõn kia ra, thực sự thay đổi mục tiêu.
Giữ chặt cổ tay của Khanh Linh trong lòng bàn tay.
Chậc, quả thật rất nhỏ.
Khanh Linh nói ra suy nghĩ chân thật nhất ở trong lòng mình: “Nếu như thực sự có một ngày như vậy, ta sẽ rời đi trước.”
Nếu thật sự không thể làm tiếp nhiệm vụ tiếp nữa, vì sao cô phải lưu lại đây.
Chân mày Cố Vọng hơi hạ xuống, lòng bàn tay ấn nhẹ lên trên mạch đập của cô, lặp lại: “Rời đi?”
“Cố Vọng.” Khanh Linh chìa cái tay còn lại ra, đầu ngón tay nhỏ nhắn kéo ra một cái độ rộng, đặt ở trước mặt của hắn, nhấn mạnh rõ ràng từng chữ: “Nếu như kỳ vọng hiện tại của ta dành cho ngươi nhiều như vậy, thì mỗi lần ngươi nói xin lỗi sẽ ít đi nhiêu đây.”
Khoảng cách giữa các đầu ngón tay lại thu vào một chút, Cố Vọng nhìn động tác của cô: “Ngươi nói tiếp đi.”
Cuối cùng, Khanh Linh chỉ chừa lại một chút kẽ hở: “Sau khi tới đây, ta sẽ không còn đối xử tốt với ngươi nữa.”
Sau khi nói xong, cô thả nắm tay xuống, ngước mắt nhìn lên: “Ngươi có biết tại sao không?”
Cô giống như đang giảng đạo lý cho một đứa bé không hiểu chuyện.
Cố Vọng không lên tiếng, từ đầu tới cuối đều đang đánh giá cô.
Dường như hắn chưa bao giờ cẩn thận xem xét cô.
Tiểu Quỷ Chủ khác với những Quỷ Tu còn lại, luôn mặc y phục màu trắng, vóc dáng nhẹ nhàng, từ xa nhìn vào mong manh đến nỗi chỉ cần thổi nhẹ một cái là ngã.
Tóc cũng chỉ buộc thành hai búi đơn giản, trên đầu ngoài một cái dây cột tóc màu trắng ra thì không còn thứ gì khác, bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Duy nhất chỉ có gương mặt xuất chúng kia, còn cả đôi mắt kia nữa.
Dường như không cần giả vờ cũng có một loại sạch sẽ trong suốt.
Ngay cả sợ hãi hay khẩn trương mà hắn nghĩ tới cũng không có.
Nhưng hình như phản ứng của cô thật sự nằm ngoài dự tính của hắn, khiến cho hắn cảm thấy hứng thú.
Cố Vọng thở dài hỏi: “Tiểu Quỷ Chủ, rốt cuộc ngươi tới đây làm gì?”
Khanh Linh nhớ tới câu “độ ta” mà Cố Vọng đã dẫn dắt Lâm Ngân Chi nói ra khi còn ở trong lòng đất.
Hắn nói Lâm Ngân Chi không xứng.
Nhưng cô tới cũng là để độ hắn.
Thái độ của Cố Vọng hiện tại đã thả lỏng.
Khanh Linh trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên cong cong mắt: “Ta tới độ ngươi.”
Lực siết trên cổ tay đột nhiên tăng lên, biểu cảm trên mặt Cố Vọng cũng biến đổi, nháy mắt trở nên khó hiểu.
Nhưng Khanh Linh không hề sợ hãi, cô chỉ muốn nói ra chuyện mà hắn khó tiếp nhận nhất trước.
Cố Vọng phút chốc rất muốn móc đôi mắt kia của cô ra: “Độ ta?”
Hắn mỉm cười: “Ác quỷ… sao có thể độ được?”
Khanh Linh khẽ chớp mắt: “Ngươi quên rồi sao, ta cũng là quỷ.”
Như thế thì không giống.
Có rất nhiều người muốn độ hắn, hắn muốn từ chỗ của Khanh Linh tìm ra một điểm giống nhau giữa cô và những kẻ khác, nhưng lại tìm không thấy.
“Ngươi muốn độ thế nào?” Cố Vọng cười giễu: “Độ ta lên bàn thờ Phật à?”
“Đây không phải là chuyện của bản thân ngươi sao?” Khanh Linh nghi ngờ nhìn hắn: “Không phức tạp như vậy đâu.”
Cố Vọng: “Sao?”
Chỉ là bảo vệ hắn bình an, để hắn không cần phải chịu những nổi khổ kia.
Cô không có bản lĩnh lớn như vậy, độ hắn thành Phật.
Khanh Linh: “Độ cho ngươi bình an suôn sẻ.”
Bình an suôn sẻ.
“Bình an suôn sẻ.” Cố Vọng nhẩm lại từng chữ trong bốn chữ này, nhẩm đi nhẩm lại nhiều lần, cuối cùng giọng nói biến mất ở trong cổ họng.
Hắn làm gì có cái gọi là bình an suôn sẻ?
Nhưng mà…
“Được.” Hắn đột nhiên nới lỏng lòng bàn tay đang siết tay cô ra, khóe miệng cong lên thành một nụ cười: “Vậy thì ta sẽ nhìn xem ngươi dùng cách nào để khiến cho ta bình an suôn sẻ.”
Trong lời nói không có mấy phần thực tình, lại càng giống với dáng vẻ xem kịch trước đó hơn, có điều lần này hắn đã đặt mình vào trong vở diễn.
Khanh Linh cảm thấy hơi khó hiểu.
Trong kịch bản ban đầu, mặc dù trong cơ thể Cố Vọng có huyết mạch Ma Tộc, nhưng không hề vui giận thất thường như thế, tính cách khó mà nắm bắt được.
Bây giờ dường như hắn không tin vào ai, cũng không để ý tới bất kỳ thứ gì.
Ví dụ như hiện tại, hắn không tin lời của cô nhưng lại ra vể bất cần đồng ý.
Khanh Linh im lặng thở dài.
Từ từ rồi sẽ tới.
Nếu đề tài này đã qua, vậy…
Khanh Linh hỏi lại một lần nữa: “Vậy khi nào ngươi mới xin lỗi?”
Vẫn cần phải có nguyên tắc mới được.
Cố Vọng mỉm cười, không phải cười một cách quái gở mà là xung quanh cả người đều nhiễm đầy mùi vị vui vẻ, mặt mày anh tuấn rạng rỡ, giọng nói dễ nghe: “Thật xin lỗi.”
Giọng hắn chứa đựng ý cười: “Là ta không đúng, không nên đẩy ngươi.”
Hắn dừng một chút, vừa cười vừa nói: “Đã làm lỡ mất cơ hội chủ động của ngươi.”
“Lần sau chắc chắn sẽ chú ý.”
Khanh Linh: “…”
Cô chậm rãi giơ tay lên, khoảng cách giữa các đầu ngón tay rút ngắn lại, sau đó mặt không đổi sắc quay người rời đi.
Cố Vọng đuổi theo: “Sao thế?”
Khanh Linh không quay đầu: “Ngươi không có thành ý.”
Cố Vọng: “Không có thành ý chỗ nào?”
“Tiểu Quỷ Chủ, ta chưa từng nói lời xin lỗi với người khác, ngươi là người đầu tiên.”
Cố Vọng chậm rãi nói: “Nếu không thì ngươi dạy ta được không?”
Khanh Linh giật mình ngạc nhiên: “Ngươi chưa từng nói xin lỗi với người khác?”
Cố Vọng từ chối cho ý kiến.
Những người đó… hình như còn chưa nhận được lời giải thích của hắn đã chết rồi.
Khanh Linh buồn bực nhìn hắn, sau một lúc lâu mới phất phất tay: “Vậy thôi quên đi.”
Cố Vọng có chút bất ngờ: “Quên ư?”
Kiên trì như vậy, rồi lại đột nhiên bỏ qua.
“Điểm của ngươi đã bị trừ.” Khanh Linh nói: “Mong ngươi lần sau chú ý một chút.”
Trừ điểm…
Có lẽ là khoảng cách giữa các đầu ngón tay kia, Cố Vọng thử nhẩm tính, nếu cứ như vậy, có lẽ chỉ được khoảng mấy lần là Tiểu Quỷ Chủ sẽ rời đi.
Sao chỉ được có mấy lần vậy chứ?
Hắn có chút tò mò, không biết là trước mấy lần đó hắn có nhịn không được mà giết chết Tiểu Quỷ Chủ hay không?
Hay là thật sự đợi tới giây phút Tiểu Quỷ Chủ rời đi kia…
Cố Vọng nhìn theo bóng lưng Khanh Linh dắt Tiểu Kim Uyên rời đi, cúi đầu cười nhẹ.
Dù sao đều chung một cái kết cục, nhưng mà hắn ngược lại có chút chờ mong quá trình này.
Đi được một khoảng, bước chân Cố Vọng đột nhiên ngừng lại, đáy mắt xẹt qua tia tối tăm: “Tiểu Quỷ Chủ.”
Khanh Linh nghe tiếng gọi quay đầu lại, phát hiện Cố Vọng lúc này không thích hợp, ánh mắt đỏ bừng.
Không phải mới vừa rồi còn rất tốt sao?
Không chỉ có cặp mắt đỏ lên, dường như thân thể cũng hơi không ổn.
Khanh Linh đi tới trước mặt của hắn: “Ngươi làm sao vậy?”
Phật châu của Cố Vọng xoay tròn, khẽ chậc một tiếng: “Hay là bây giờ luôn đi.”
Giọng của hắn rất nhỏ, Khanh Linh cơ bản không thể nghe được, nghiêng đầu dán tai qua: “Cái gì?”
Ngay sau đó, trên vai đột nhiên gia tăng sức nặng, Khanh Linh khẩn trương đỡ lấy cơ thể hắn.
May là Cố Vọng không dồn hết trọng lượng cơ thể lên trên người cô.
Khanh Linh nghe thấy hắn hít vào một hơi, sau đó cười đó: “Không phải Tiểu Quỷ Chủ muốn độ ta sao?”
Hơi thở của hắn có chút nặng nề, vẫn còn có lòng dạ cười nói: “Cơ hội của ngươi tới rồi.”
Nói xong, sức nặng cả người hắn bắt đầu đè ép xuống.
Khanh Linh: “Linh Si!”
Trước khi cô bị đè đến choáng ngợp, Linh Si đã xuất hiện đỡ Cố Vọng lên.
Hắn đã mất đi ý thức, nhưng rõ ràng vừa rồi cô không hề để hắn bị thương.
Khanh Linh nhíu mày: “Về Cấm Nhai.”
Trở lại Cấm Nhai, Cố Vọng lại một lần nữa nằm trong quan tài bằng đá.
May là lần này có Tiểu Kim Uyên, Tiểu Kim Uyên ghé vào trên bụng Cố Vọng, hơn nửa ngày mới ngẩng đầu lên, nhăn mày nói:
“Không phải thương tích bên ngoài.”
“Tâm trạng hắn không ổn định, huyết mạch trong cơ thể đang dao động.”
Dọc đường đi cũng không gặp phải chuyện gì, Khanh Linh nghĩ ngợi nửa ngày, không lẽ là do hắn khống chế những oán linh ở trong động kia, nên mới dẫn tới huyết mạch dao động?
Nếu như dao động, vì sao không phải là mất kiểm soát mà lại là hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Kim Uyên liên tục truyền linh khí vào trong cơ thể Cố Vọng, nghe được thắc mắc của Khanh Linh, nó hơi nghi ngờ nói: “Là thần hồn không ổn định.”
Khanh Linh sửng sốt: “Cái gì?”
Tiểu Kim Uyển thăm dò miệng trái tim của Cố Vọng: “Dường như là thần hồn bị thương nặng gì đó.”
Nó hơi bất mãn: “Nhưng mà lúc chúng ta ở Thần Cảnh ngươi đã bảo vệ hắn tốt như vậy, cũng không hề làm thần hồn bị thương.”
Khanh Linh cân nhắc: “Liệu có phải là do Ma Tu trước đó không?”
Lúc đó cô vẫn chưa tới, Cố Vọng đã bị thương rồi.
“Không phải.” Tiểu Kim Uyên khẳng định: “Lúc ngươi dây dưa với quỷ cảnh ở trong lòng đất, ta đã từng chữa trị vết thương cho hắn, lúc đó hắn rất khỏe mạnh.”
Vậy thì là… khoảng thời gian ngắn sau khi hắn đẩy cô đi sao? Hắn đã đi đâu?
–
Nửa đêm, Cố Vọng mới từ trong quan tài bằng đá mở mắt ra, không giống như những lần trước, lần này hắn thực sự đã mất đi ý thức.
Trong cơ thể không có gì là không khỏe, nhớ tới Tiểu Đầu Gỗ kia, hắn nhỏ giọng cười giễu một tiếng rồi ngồi dậy.
Lửa ma trơi trong động không ngừng nhảy nhót xung quanh hắn, hắn tùy tiện đưa tay ra, lửa ma trơi lập tức bị khống chế dừng lại.
Cố Vọng ra khỏi quan tài bằng đá, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Khanh Linh ở bên cạnh.
Giống như lần trước, Tiểu Quỷ Chủ ngủ ở trên quỷ khí, lần này thứ cô ôm trong ngực không phải là điểm tâm, mà là Tiểu Kim Uyên.
Một lớn một nhỏ chôn ở trong quỷ khí ngủ say.
Cố Vọng ngồi xổm xuống.
Khanh Linh nhắm chặt hai mắt, hơi thở ổn định.
Hắn chìa tay ra che đôi mắt kia lại, không nhìn thấy mắt nữa, dường như sẽ không khiến cho người ta cảm thấy khó có thể xuống tay.
Sau một hồi, Cố Vọng vẫn thả tay xuống.
Vẻ mặt hắn hơi lãnh đạm, suy nghĩ bay lượn không có mục đích, cuối cùng hắn nghĩ: So với Tẩy Linh Trì của Vô Trần Sơn thì tốt hơn rất nhiều, ít ra khi tỉnh lại vẫn có thể nhìn thấy người.
Hôm sau.
Khanh Linh bị người trong lòng đạp tỉnh.
Lúc cô mở mắt ra, một chân của Tiểu Kim Uyên vẫn còn đặt trên bụng cô.
Cô bất đắc dĩ đành phải dời cái móng heo nhỏ kia ra, tự mình bò dậy.
Cô đi tới quan tài đá bên cạnh, lại phát hiện bên trong không có ai.
Khanh Linh tức khắc tỉnh táo hơn không ít, đi ra ngoài mới nhìn thấy bóng áo đỏ kia.
Cố Vọng đang ngồi ở bên cạnh vách núi, thoạt nhìn có vẻ đã bình phục.
Bởi vì hắn đã đạp hư hết toàn bộ giống hoa cảnh ở ngoài động mà cô mua từ trên chợ quỷ về.
Mắt thấy tay của ác ma lại muốn duỗi tới một đóa hoa khác, Khanh Linh vội vàng mở miệng: “Dừng tay!”
Động tác của Cố Vọng dừng lại, hắn quay đầu nhìn cô đang sốt ruột đi tới đây, đầu ngón tay hắn đang nắm lấy cánh hoa của đóa hoa kia, như có điều suy nghĩ: “Lần trước đến hình như không có mấy thứ này.”
“Bây giờ có.” Khanh Linh đẩy tay hắn ra: “Không cho ngươi đụng vào.”
Cố Vọng cảm thấy mới lạ.
Mặc dù Tiểu Quỷ Chủ này nhìn có vẻ vô hại, nhưng hắn lại chưa từng bắt gặp dáng vẻ khẩn trương chân thật của cô, dường như cô đối với bất kỳ thứ gì đều rất lãnh đạm.
Bây giờ ngược lại mới thấy có chút sở thích.
Cố Vọng hỏi: “Thứ này rất quan trọng sao?”
Khanh Linh: “Đương nhiên rồi.”
Đất ở Cấm Nhai trồng hoa không sống được, đất này đều là cô tới Dũng Thành mua đấy.
Cố Vọng mỉm cười, duỗi tay ra đặt thẳng lên trên một cành hoa khác.
Hai mắt Khanh Linh mở lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn đen lại: “Cố Vọng!”
Cố Vọng có chút thích thú quan sát nét mặt của cô, tâm trạng đặc biệt tốt thu tay lại: “Thôi vậy.”
Tay nhỏ như vậy, vì một đóa hoa mà nói lời xin lỗi thật không đáng.
Hắn ngồi qua một bên, nhìn Tiểu Quỷ Chủ vừa sáng sớm thức dậy đã bận bịu tưới nước bón phân cho hoa cỏ, một chút hoa cỏ thôi mà, không ngờ lại để tâm như vậy.
Khanh Linh còn tìm một cái chậu hoa, ôm Tiểu Kim Uyên vừa mới thức dậy đi vào, đặt một cái tên hay, cung cấp nhiều chất dinh dưỡng cho nó.
Tiểu Kim Uyên bất mãn: “Ngươi chắc chắn là đang trả thù.”
Khanh Linh: “Ai bảo ngươi đạp ta.”
Cố Vọng nhìn thấy hai cái đầu, một cái bị trồng ở trong đất đang líu ríu, một cái thì lấy điểm tâm nhét vào miệng của mình, đột nhiên cảm thấy Cấm Nhai u ám này khiến cho hắn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều nơi.
Thần hồn của Cố Vọng không ổn định, mấy hôm nay lúc Khanh Linh kêu Tiểu Kim Uyên chữa thương cho hắn đã ngầm hỏi mấy lần, hắn đều mỉm cười nhẹ nhàng đáp: “Ta cũng không biết.”
Khanh Linh dứt khoát không hỏi nữa.
Ở Cấm Nhai nghĩ ngơi mấy ngày, cũng không thấy hắn nhắc tới chuyện muốn rời đi.
Khanh Linh cảm thấy như vậy cũng tốt, ở dưới mí mắt của cô, làm việc gì cũng thuận tiện hơn.
Hôm nay, cô vừa mới cắm Tiểu Kim Uyên vào trong chậu hoa, Linh Si đột nhiên xuất hiện: “Chủ tử, có người muốn tìm ngài.”
Khanh Linh có chút mờ mịt, cô đâu có quen biết ai ở thế giới này, toàn bộ Quỷ giới đều là một đám sợ xã hội, ai lại tới tìm cô chứ?
“Là Tống thiếu chủ của Nam Sở Môn.”
Khanh Linh: “Tống Đoan?”
Tống Đoan biết cô là Quỷ Tu, nhưng lại không biết cô là Quỷ chủ.
Cố Vọng đang ngồi chống cằm ở bên cạnh dùng cành cây khô chọc Tiểu Kim Uyên, giống như không hề nghe thấy.
Khanh Linh: “Mời hắn tới đây đi.”
Không tới một lát, Linh Si đã dẫn Tống Đoan tới.
Tống Đoan vừa mới xuống, trong khoảnh khắc nhìn thấy Khanh Linh, biểu cảm của hắn đột nhiên thay đổi: “Khanh cô nương! Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Khanh Linh nghiêng đầu: “Không phải ngươi tới tìm ta sao?”
Tống Đoan hít vào một hơi: “Ngươi ngươi ngươi! Ngươi là… quỷ chủ!?”
Khanh Linh: “Ừ.”
Tống Đoan hết giật mình lại chuyển sang mừng rỡ, lập tức đi lên phía trước, hận không thể lập tức ôm lấy cô: “Là ngươi thì tốt rồi! Quá tốt rồi!”
Một tiếng “cạch” nhỏ vang lên, vừa vặn lọt vào trong tai của từng người.
Khanh Linh và Tống Đoan cùng quay đầu lại, chỉ thấy Cố Vọng đã ném cành cây khô kia lên trên người Tiểu Kim Uyên, chậm rãi quay người.
Sắc mặt Tống Đoan thoáng thay đổi: “Cố Vọng?”
Hắn hạ giọng, kề sát vào bên tai cô: “Sao hắn lại ở chỗ của ngươi vậy? Hắn không phải là Phật tu sao?”
Khanh Linh gật đầu: “Chuyện có chút phức tạp.”
Tống Đoan: “Vậy ngươi nói ngắn gọn đi được không?”
Khanh Linh: “Không nên nói thì hơn.”
Tống Đoan: “…”
Cố Vọng nhìn hai người trước mặt kề tai nói nhỏ, lười biếng nói: “Vị này nhìn có chút quen mặt.”
Khanh Linh chủ động mở rộng quan hệ giao tiếp cho hắn, giới thiệu: “Nam Sở Môn, Tống Đoan.”
Rồi lại nói với Tống Đoan: “Đây là Cố Vọng.”
Tống Đoan: “…”
Hắn biết rất rõ.
Cố Vọng gật nhẹ đầu, sau đó giống như bỗng dưng hiểu ra, đuôi lông mày hơi nhếch lên: “Hèn gì nhìn quen như vậy.”
“Thì ra đây là vị cùng cầu nhân duyên với Tiểu Quỷ Chủ.”.