Cửu Kiếp Hồ Tình

Chuyện Thú Vị Ở Tiểu Thành


Bạn đang đọc Cửu Kiếp Hồ Tình: Chuyện Thú Vị Ở Tiểu Thành


Đến hơn bốn giờ, Hồ Lân mới xách một cái túi to trở về.
Lý Mân đang đợi có chút gấp gáp, thấy hắn trở về, vốn chuẩn bị tới nghênh đón, nghĩ nghĩ, sau đó không làm, cứ thế giúp trẻ nhỏ mà khách hàng đưa tới thử giày.
Hồ Lần ngồi sau quầy thu ngân, lấy trong túi ra một chồng sách, lật xem.
Sau khi khách hàng rời khỏi, Lý Mân cũng không qua ngay, còn cầm giẻ lau bụi phủ trên giá giày.
“Lý Mân, tới đây.” – Hồ Lân gọi nàng.
“Làm gì ?” – Lý Mân giấu sự hiếu kỳ đang xao động trong lòng, giả bộ nghiêm túc làm việc, không hề quan tâm hắn.
“Tặng quà cho nàng.”
Quà ? Lý Mân ít khi được tặng quà, nhất thời mừng rỡ, ném giẻ lau, vui vẻ chạy tới: “Quà gì ?”
Hồ Lân cười hì hì nhìn Lý Mân, lấy chồng sách đưa nàng.
Lý Mân đón lấy sách, lật lật, mặt lập tức tối lại —- tổng cộng có bốn quyển sách, quyển đầu tiên “1000 món cay Tứ Xuyên”, quyển hai “1000 món mặn gia đình” , quyển ba “1000 món bình dân từ Nam tới Bắc”, quyển bốn “1000 đồ uống lạnh tinh tế”.
Hồ Lân mắt xanh phát sáng, vểnh lỗ tai, đợi Lý Mân khen ngợi.
Lý Mân rũ mắt xuống, đụng tới vòng tay bảo thạch xanh Hồ Lân cho trong túi quần, nàng than thở, không tình nguyện nói : “Cảm ơn.”
Hồ Lân lấy ngón tay chọc chọc, mắt cười híp thành một đường nhỏ : “Nàng quá khách khí à!”
Lý Mân: “….” Khách khí cái quỷ nhà ngươi !!!

Buổi tối ở Tiểu Thành chẳng hề giống thành phố lớn phồn hoa náo nhiệt. Đến tối, mọi người đều đi tản bộ hoặc chạy bộ, rất ít người đi dạo phố, cho nên vừa bảy giờ, Lý Mân đã chuẩn bị đóng cửa tiệm.
Trên đường về nhà, Lý Mân mua bánh đậu xanh.
Bất tri bất giác đã đầu hè, ruộng lúa hai bên đường cũng đổi thành màu xanh, cây bạch dương trồng hai bên đường cũng mọc lá xanh nhạt, khi mặt trời chiều ngả về Tây, chụp lên tất thảy một tầng ánh sáng vàng kim.
Lúc lái xe đến nghĩa địa công cộng phía đông rừng cây, Lý Mân nghĩ tới cây trâm bạch ngọc đánh mất trong rừng kia, nàng vốn muốn đi nhìn xem có thể tìm được hay không, nhưng không dám đi một mình, cho nên chưa đi tìm.
Lý Mân nhìn Hồ Lân đang ngồi lật sách ở ghế phụ, nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy không biết có nên hỏi hay không, nàng cũng không biết tại sao lại do dự. Cuối cùng, mắt thấy sắp đi qua rừng cây, Lý Mân chậm rãi đỗ xe ở ven đường, cẩn thận dè dặt hỏi Hồ Lân – “Buổi tối hôm đó ta có đánh mất một thứ trong rừng cây, ngươi có thể đi tìm cùng ta được không ?”
Hồ Lân gập sách lại, con ngươi lưu chuyển : “Đương nhiên có thể.”
Hai người xuống xe cùng nhau.
Lần đầu tiên Lý Mân tới nơi này vào ban ngày.
Khu rừng này thật hẻo lánh. Nó nằm trên rặng đồi núi cao thấp nhấp nhô, xa xa phía Đông là học viện sư phạm Tiểu Thành, chỗ trũng phía Tây là nghĩa địa công cộng Tiểu Thành. Đứng ngoài rừng cây nhìn về hướng Tây có thể thấy mộ bia màu trắng san sát, ở thời điểm chiểu tà, có vẻ trống rỗng lại thêm mấy phần thê lương.
Lý Mân không dám nhìn tiếp, nàng cúi đầu, dựa theo ký ức buổi tối hôm ấy đi về phía trước.
Chính vào lúc này, bàn tay có phần lạnh run của nàng bị một bàn tay ấm áp giữ chặt.
Hồ Lân giữ chặt tay nàng – “Đi chậm một chút !”
Lý Mân không nói chuyện, bước chân chậm lại, cảm nhận độ ấm tay Hồ Lân.
Bàn tay Hồ Lân khô ráo, mềm mại ấm áp, cũng rất mạnh mẽ, ngón tay thật dài bao lấy tay nàng, khiến Lý Mân tự dưng cảm thấy an toàn.

Phía trước chính là khoảnh đất trống trong rừng, Lý Mân cúi đầu chậm rãi tìm.
Vẻ mặt Hồ Lân không để ý, dắt tay Lý Mân cùng nàng tìm.
Lý Mân đang muốn tới xem bụi cỏ phía trước, chợt nghe thấy tiếng ‘Cách cách’ dưới chân, vội nhấc chân lên nhìn, phát hiện dưới chân chính là trâm bạch ngọc đã vỡ thành mấy mảnh.
Xoay người nhặt mấy mảnh ngọc gãy lên, Lý Mân tự trách mình sơ ý, thầm than thở.
Hồ Lân đứng một bên cười lạnh, nói : “Chỉ là cái pháp bảo cấp thấp nhất, có gì đáng giá mà thương tiếc.”
Lý Mân ngẩng đầu, trợn mắt nhìn hắn, muốn nói hắn mấy câu, cuối cùng nuốt xuống, trăm lời ngàn chữ hóa thành một câu : “Một con hồ ly như ngươi thì hiểu cái gì !”
Mắt Hồ Lân dưới ánh trời chiều huyễn hóa ra ánh sáng lung linh, sau một lúc lâu, hắn mới nói : “Ta sao lại không hiểu…”
Trên đường trở về, hai người đều không nói chuyện.
Về đến nhà, hai người vẫn không ai để ý ai. Lý Mân vào phòng bếp nấu cơm, Hồ Lân ở trong sân kéo vòi nước tưới cây.
Lý Mân vừa mới nấu cháo, liền nghe thấy có người gõ cửa nhà mình.
Nàng ló đầu nhìn, Hồ Lân đứng đưa lưng về phía nàng, đang tưới hoa Mân Côi bò trên bờ tường phía Tây, không có ý muốn ra mở cửa, nàng đành tự đi .
Ra là Mã đại nương cùng thôn.
Mã đại nương đem cho Lý Mân bánh bao vừa mới hấp.
Nàng đưa bánh bao xếp trong khay cho Lý Mân, mắt lại ngắm Hồ Lân đang tưới hoa, chớp mắt vài cái, nhỏ giọng thăm hỏi : “Tiểu Mân, tiểu soái ca kia là ai ?”

Lúc này Lý Mân khẳng định, Mã đại nương đưa bánh bao là lấy cớ, tìm hiểu mới là mục đích chính, nàng vừa muốn nói là bà con xa gì gì đó, Hồ Lân đã xoay người, mắt cười cong cong – “Đại nương, ta là bạn trai Tiểu Mân, tên gọi Hồ Lân.”
Hai mắt Mã đại nương sáng lên, tinh thần bà tám hừng hực thiêu đốt : “Thì ra là Tiểu Hồ ! Tiểu Hồ, mắt ngươi sao lại màu xanh a? Con lai sao ?”
Bộ dáng Hồ Lân mềm dẻo dễ thương – “Ừ, bà ngoại ta là người ngoại quốc, cách thế hệ di truyền cho ta.”
Mã đại nương tấm tắc, coi là chuyện lạ – “Mắt xanh cũng có thể di truyền, tương lai ngươi và Tiểu Mân cũng sinh một đứa nhóc mắt xanh đi, khẳng định rất xinh đẹp !”
Hồ Lân liên tục gật đầu : “Ừ, nhất định !”
Rốt cuộc Lý Mân nghe không vô, xoay người vào phòng bếp, để Hồ đại tiên và Mã đại nương tám thoải mái đi.
Màn đêm đã buông xuống, mặt trăng trên trời rất sáng, Hồ Lân liền không bật đèn trong sân.
Lý Mân bày thức ăn lên bàn đá dưới cây tử đằng trong sân.
Nàng làm hai món, một là trứng xào ớt xanh, một là gà xào nấm, nấu một nồi cháo kê, vốn định làm bánh nướng áp chảo, nhưng vì Mã đại nương đem tới mấy cái bánh bao lớn, nàng không chuẩn bị bánh nướng nữa.
Hồ Lân rửa tay xong, ngồi đối diện nàng ăn lấy ăn để.
Ánh trăng như nước, chiếu xuyên qua cành lá cây tử đằng, tạo nên những đốm loang lổ trên mặt bàn đá, bốn phía im ắng, ngẫu nhiên truyền tới một hai tiếng chim đỗ quyên kêu.
Thực ra Lý Mân không đói, nàng nhìn Hồ Lân ngồi đối diện ăn cơm, bỗng nhiên cảm thấy tình cảnh này thực quen thuộc, giống như đã từng xảy ra rất nhiều lần như vậy.
Lòng của nàng lập tức mềm xuống, dùng đũa kẹp một cái cánh gà, để tới trong bát của Hồ Lân – “Ta nhớ ngươi thích nhất là ăn cánh gà.”
Nói xong, Lý Mân lập tức sửng sốt, nàng khi nào thì biết Hồ Lân thích ăn cánh gà ? Nhưng câu nói phảng phất đã đậu trên môi, chốc lát liền thành tiếng.
Hồ Lân cũng ngẩng đầu nhìn nàng, mắt sáng long lanh, tựa hồ mang kinh hỉ.
Lý Mân che dấu, cười cười nói – “Hồ ly thích ăn gà, ta đoán thế. Hắc hắc hắc!”
Hồ Lân cúi đầu bắt đầu ăn cái cánh gà kia.

Đến lúc tắm rửa, Hồ Lân lại biến thành một con hồ ly nhỏ.
Tắm xong, Lý Mân tựa vào gối, cầm điện thoại di động đọc tiểu thuyết, tiểu hồ ly nằm cuộn tròn gần nàng. Cái Lý Mân đang đọc chính là tiểu thuyết ngôn tình “Nam nhân của ta là hồ ly”. Xem một lúc, nàng duỗi tay sờ sờ cái đuôi của tiểu hồ ly : “Tiểu Hồ Tiên, mọi người đều nói hồ ly tinh vạn năm, ngươi tu luyện được bao nhiêu năm? Một vạn năm chưa ?”
Ban đầu tiểu hồ ly không nói chuyện, chỉ nhắm mắt lẳng lặng cuộn tròn, một lát sau mới nói : “Ta cũng không nhớ được bao lâu, đại khái trên một vạn năm.”
Lúc này Lý Mân mới phát hiện Hồ Lân ở nguyên hình cũng nói được, vội truy vấn: “Hồ ly tinh có phải sẽ lấy âm bổ dương ? Ngươi là lấy âm bổ dương hay lấy dương bổ dương…”
Tiểu hồ ly vùi đầu vào trong áo ngủ của nàng, bất luận thế nào cũng không mở miệng.
Lý Mân cười thầm.
Nàng tắt đèn bàn, kéo cao chăn mỏng, nhắm hai mắt lại.
Tiểu hồ ly xuất hiện, khiến cuộc sống cô đơn quạnh quẽ của nàng được lấp đầy, không có khe hở.
Sáng sớm, điện thoại di động Lý Mân vừa khởi động liền xuất hiện một dòng tin nhắn, là từ Vương Bồi Vũ : “Hôm qua ta trực ban đêm, ta mua đồ ăn sáng cho ngươi, có muốn mua thêm một phần cho con hồ ly-chó kia không ?”
Lý Mân vội nhắn lại một chữ : “Muốn.”
Rất nhanh, Vương Bồi Vũ nhắn lại : “Tám giờ rưỡi đến.”
Lý Mân nhìn đồng hồ, đã tám giờ hai mươi, nàng vội chạy vào phòng vệ sinh dặn Hồ Lân đang đánh răng : “Chút nữa Vương Bồi Vũ đến, ngươi biến thành tiểu hồ ly nha!”
Hồ Lân đầy miệng bọt kem đánh răng, trả lời một câu : “Ta không muốn !”
Lý Mân mới không muốn để ý đến hắn – “Vậy ngươi không được xuống lầu.”
Mấy ngày này hơi nóng, nàng cởi áo ngủ, thay áo phông và quần bò, sau đó xuống lầu.
Nàng vừa tới dưới lầu, chuông cửa chính kêu, Vương Bồi Vũ xách theo bánh quẩy và canh hồ tiêu cay nàng thích nhất đi vào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.