Cữu Chưởng Huyền Công

Chương 13: Bụi giang hồ nhóm nụ tình


Đọc truyện Cữu Chưởng Huyền Công – Chương 13: Bụi giang hồ nhóm nụ tình

Trong bộ tướng gã xà ích, Khắc Vị Phong cầm dây cương khiển đôi tuấn mã đen tuyền kéo theo cỗ xe che rèm. Sau cỗ xe song mã là cỗ xe độc mã do một gã đại hán cầm cương, còn ba gã còn lại cỡi tuấn mã hộ tống phía sau.

Di Tuyết Cầm vén rèm nói với Khắc Vị Phong:

– Công tử… khởi hành được rồi.

Vị Phong ra roi khiển đôi tuấn mã kéo theo cỗ xe có Di Tuyết Cầm hướng ra cửa bắc thành Dương Châu. Mặc dù thấy đoàn xe ngựa của Di Tuyết Cầm đang tiến đến bên cửa nhưng tuyệt nhiên bọn sai nha vẫn án ngựa thái độ gì có ý mở cửa thành.

Bên cạnh cổng thành là bức họa chân dung của Khắc Vị Phong. Khắc Vị Phong thấy bức họa mình treo trên cổng thành, nhưng rất dửng dưng.

Chàng ghìm dây cương cho đôi tuấn mã dừng lại.

Hai gã nha sai sầm sầm bước đến, Di Tuyết Cầm vén rèm, tay cầm lịnh bài đưa đến trước.

Nàng nghiêm giọng nói:

– Mở cổng thành.

Vừa nhìn thấy lịnh bài của trấn thủ Dương Châu, bọn nha sai vội ôm quyền xá.

– Tiểu nhân mở cổng thành ngay.

Hai gã giáo đầu toan bỏ đi đến chỗ mở cổng thành thì Tổng giáo đầu Dương Châu Tần Chương bước đến. Y lia mắt nhìn qua Khắc Vị Phong, nhưng chẳng thể nào phát hiện ra chân tướng thật của chàng. Bởi giờ đây Khắc Vị Phong đã có khuôn mặt khác. Một khuôn mặt xanh mét của kẻ bịnh hoạn lâu ngày, thêm một chòm râu dưới cằm, thứ râu quặp mà Tần giáo đầu vốn đã có ác ý không bao giờ muốn nhìn tới.

Tần Chương hỏi hai gã nha sai:

– Ai ở trong xe?

Hai gã nha sai khúm núm nói:

– Tổng giáo đầu… Vị cô nương có lịnh bài của Trấn phủ.

– Tất cả đều có thể làm giả.

Y hừ nhạt một tiếng rồi bước đến bên cỗ xe. Di Tuyết Cầm vén rèm bước xuống xe. Nàng chắp tay sau lưng nhìn Tần Chương.

Y nheo mày khi kịp nhận ra Di Tuyết Cầm liền ôm quyền xá. Giả lả, xun xoe nói:

– Di cô nương… Tần mỗ sẽ mở cổng thành.

– Còn đợi gì nữa?

Tần Chương ra dấu cho bọn nha sai mở cổng thành Dương Châu rồi quay lại nói với Di Tuyết Cầm:

– Tần mỗ đã mở cổng thành… thỉnh mời Di cô nương rời Dương Châu. Sau này Di cô nương có điều kiện, hãy nói với Thượng Quan Đại Phu tiên sinh dùm Tần giáo đầu một tiếng. Tần giáo đầu rất ngưỡng mộ Thượng Quan Đại Phu tiên sinh.

Nàng nheo mắt nhìn Tần Chương rồi bước lên cỗ xe. Không vội vén rèm, Di Tuyết Cầm nhìn lại Tần Chương, ôn nhu nói:

– Tần Á Mỵ ái nữ của Tần giáo đầu giờ đã là nghĩa nữ của Thượng Quan Đại Phu tiên sinh rồi… sao giáo đầu không nói với ái nữ để thị bẩm trình lên Thượng Quan Đại Phu tiên sinh.

Tần Chương ôm quyền giả lả nói:

– Ái nữ của Tần mỗ cũng mới chỉ là nghĩa nữ của Thượng Quan Đại Phu tiên sinh mới đây thôi. Nhưng đó là phúc phần của Tần Á Mỵ. Tần giáo đầu đâu dám dành lấy phúc phần của ái nữ mình. Ông tạo cho ai phúc phần thì người nấy hưởng… Tần mỗ chỉ xin với cô nương.

– Tần giáo đầu xem chừng rất yêu thương ái nữ của mình đó. Có dịp bổn cô nương sẽ nói với Thượng Quan Đại Phu tiên sinh.

Tần Chương ôm quyền nói:

– Cô nương bảo trọng.

Nàng lườm Tần Chương, nhạt nhẽo nói:

– Hẹn ngày tái kiến với Tần giáo đầu.

Nàng nhìn lại Khắc Vị Phong, từ tốn nói:

– Chúng ta khởi hành.

Khắc Vị Phong ra roi cho đôi tuấn mã kéo cỗ xe chậm rãi tiến ra khỏi cổng thành Dương Châu. Đoàn nhạn mã rập rình của Di Tuyết Cầm rời thành Dương Châu. Theo quan lộ xuôi về hướng bắc. Khắc Vị Phong ôn nhu nói với Di Tuyết Cầm:

– Nếu không có Di quận chúa… tại hạ khó mà đưa được Tiểu Bạch lẫn Đại Thử rời Dương Châu.

– Bổn quận chúa chỉ làm đúng theo thỏa thuận với công tử. Bổn quận chúa đưa nghĩa muội và nghĩa đệ của công tử rời Dương Châu và ngược lại…

Chàng tiếp ngay lời của Di Tuyết Cầm khi nàng ngập ngừng chưa nói hết ý:

– Tại hạ sẽ theo quận chúa đến Đại Liêu đúng như thỏa thuận.

– Tốt. Công tử hẳn không ngần ngại chứ?

Chàng lắc đầu:

– Không. Đến Đại Liêu, tại hạ không còn là kẻ băng hoại, giết người như ở Dương Châu.

Nàng nhìn Khắc Vị Phong mỉm cười từ tốn nói:

– Nếu như ta nghĩ không lầm, công tử cho ta và Thượng Quan Đại Phu bàn ra vở kịch Diệp Diệp rồi trút lên đầu công tử. Đúng không?

Vị Phong nhìn vào mắt nàng. Chàng gật đầu:

– Đúng như vậy… tại hạ nghĩ hai người mới chính là hung thủ của vụ huyết án.

Khắc Vị Phong khẽ lắc đầu:

– Phải chăng quận chúa và Thượng Quan Đại Phu nhân dựng ra cái chết của Diệp Diệp, đặng Khắc Vị Phong phải xuất đầu lộ diện và giao lại cho hai người Ngọc Kỳ Lân và Bức Họa Da Dê?

Di Tuyết Cầm nhếch môi cười mỉm rồi nói:

– Nếu như ta nói với công tử cái chết của Diệp Diệp tiểu thư không do ra và Thượng Quan Đại Phu tại ra thì sao?

Đôi chân mày của Khắc Vị Phong nhíu lại:

– Nếu không do quận chúa và Thượng Quan Đại Phu, và tại hạ cũng không nhúng tay vào, thì do ai tạo ra vụ huyết án đó chứ?

– Làm sao ta biết được?

Chân diện Khắc Vị Phong nghiêm hẳn lại:

– Họ tạo ra vụ huyết án của Diệp Diệp với mục đích gì?

Nàng nhếch môi, nhún vai nói:

– Ta đến Vọng Nguyệt lầu không một người nào biết. Ngoại trừ công tử. Nhân thân của công tử với Thượng Quan Đại Phu thì tất nhiên kẻ tạo huyết án của Diệp Diệp là công tử rồi, chứ đâu còn người nào khác.

Khắc Vị Phong buông tiếng thở dài:

– Nói như quận chúa thì những kẻ không danh phận, không tiếng tăm như Khắc Vị Phong phải nhận lãnh những điều ô nhục của người khác ư?

– Sự đời trong suy nghĩ của thiên hạ như vậy. Người ta không thể nào tin được Thượng Quan Đại Phu tạo ra cái chết của Diệp Diệp. Mà chỉ có thể quả quyết, người đó là Đạo vương Khắc Vị Phong.

Vị Phong từ từ thở ra và nhìn lại Di Tuyết Cầm:

– Thế quận chúa có tin tại hạ là kẻ băng hoại không?

– Công tử hỏi ta với mục đích gì?

– Tại hạ chỉ muốn biết trên cõi đời này còn người nào tin tại hạ là kẻ trong sạch thôi.

– Thế theo công tử thì Di Tuyết Cầm có nên tin công tử là người trong sạch không nào?

– Vị Phong đâu thể đoán được ẩn ý trong đầu quận chúa. Nhưng tại hạ tin quận chúa cho tại hạ là người trong sạch.

– Công tử nghĩ ta cho công tử là người trong sạch?

Khắc Vị Phong gật đầu:

– Đúng… nếu quận chúa không nghĩ tại hạ là người trong sạch thì đã không giúp tại hạ.


Nàng phá lên cười khi Vị Phong vừa thốt dứt lời.

Nàng cười dứt mới nhìn Khắc Vị Phong từ tốn nói:

– Khắc công tử ngây thơ quá. Công tử có tin ra giúp công tử là vì mục đích gì khác không?

Khắc Vị Phong lưỡng lự rồi nói:

– Vì những thứ mà tại hạ đã lấy trộm của quận chúa và Thượng Quan Đại Phu.

Nàng nhướng mày:

– Ta có thể giết công tử đó.

Chàng sững sờ với câu nói này của Di Tuyết Cầm.

Đọc được ý của Khắc Vị Phong, Tuyết Cầm nói:

– Đúng là công tử co lấy những thứ của bổn quận chúa trao đổi với Thượng Quan Đại Phu. Nhưng ta vẫn có thể lấy mạng công tử để giữ khí tiết cho mình.

Nàng nói đến đây thì đôi lưỡng quyền ửng hồng e thẹn.

Khắc Vị Phong nhìn nàng.

Tuyết Cầm nói tiếp:

– Công tử đã thấy những gì xảy giữa ta với Thượng Quan Đại Phu, thế ta có thể giết công tử.

– Nếu quận chúa lấy mạng Khắc Vị Phong thì những thứ kia không thể tìm lại được.

– Ta có thể để chúng mãi mãi chìm vào bí mật không cần lấy lại.

Khắc Vị Phong chau mày nhìn nàng.

Nàng nhếch môi, nhún vai nói:

– Khắc Vị Phong công tử hãy tin ta đi.

– Lúc này tại hạ chẳng còn biết tin ai nữa. Một Thượng Quan Đại Phu danh bất hư truyền, luôn được người trọng thị. Đi đến đâu cũng có người tung kẻ hứng, quỳ mọp thế mà thực chất…

Khắc Vị Phong bỏ lửng câu nói giữa chừng. Chàng buông tiếng thở dài rồi nói tiếp:

– Dù sao thì tại hạ cũng sẽ trao lại cho quận chúa Bức Da Dê và Ngọc Kỳ Lân đã lấy mạng người. Nhưng khi nhận những thứ đó rồi, quận chúa có ý định lấy mạng Khắc Vị Phong không?

Nàng im lặng không đáp lời chàng.

Thấy nàng im lặng, Khắc Vị Phong buột miệng nói:

– Quận chúa sẽ lấy mạng tại hạ?

– Ta chưa có ý định đó.

– Quận chúa chưa có ý định đó à?

Nàng gật đầu:

– Bởi vì ta còn muốn biết kẻ nào đang đứng phía sau huyết án của Diệp Diệp và mục đích của người đó. Với lại ta biết công tử bị Vương Tạo buộc phải đi ăn trộm.

– Quận chúa nghĩ vậy, tại hạ cảm kích vô cùng.

Đoàn xe tới ngã ba đường, Khắc Vị Phong ghìm cương cho đôi tuấn mã dừng vó. Chàng quay lại nói với Di Tuyết Cầm:

– Quận chúa cho tại hạ tiễn nghĩa muội và nghĩa đệ của mình.

– Ta không cản công tử…

Khắc Vị Phong xuống xe, đi đến cỗ xe độc mã phía sau. Dụ Tử Quân vén rèm cùng với Tiểu Bạch và Đại Thử nhô đầu ra.

Tự Quân hỏi:

– Khắc lão đệ… sao lại đứng ở đây?

Khắc Vị Phong nói:

– Chúng ta phải chia tay ở đây.

Gã đại lực võ sĩ trao dây cương lại cho Tự Quân.

Khắc Vị Phong từ tốn nói:

– Dụ tiền bối giúp vãn bối chăm sóc Tiểu Bạch và Đại Thử.

Lão Dụ vuốt râu buông tiếng thở dài:

– Khắc lão đệ biết tìm ta ở đâu rồi.

– Nếu tất cả đều trôi qua trong êm ả, Vị Phong sẽ tìm Dụ tiền bối.

Lão khoát tay:

– Ngươi đừng nói tạ ơn ta. Ta giúp ngươi chăm sóc Tiểu Bạch và Đại Thử vì ngươi là người biết uống rượu thôi. Sau này có cơ hội, ta và ngươi sẽ lại đối ẩm với nhau.

Khắc Vị Phong ôm quyền xá:

– Vị Phong vô cùng cảm kích… xin đa tạ…

Lão Dụ khoát tay:

– Hê… ta đã nói rồi.

Khắc Vị Phong gượng cười.

Tiểu Bạch nói:

– Khắc đại ca… sao không đi cùng với muội và Dụ tiền bối?

Khắc Vị Phong gượng cười lắc đầu, ôn nhu nói:

– Đại ca không thể đi cùng với tiểu muội và Đại Thử được. Đại ca không nói ra vì sao, nhưng Tiểu Bạch hiểu. Đại ca tin một ngày nào đó sẽ tìm đến muội và Đại Thử.

– Tiểu Bạch muốn đi cùng với đại ca.

– Điều đó không thể được.

Lão Dụ nhìn Tiểu Bạch:

– Nha đầu… Ngươi đã biết tất cả mọi chuyện rồi còn muốn đi cùng với Khắc Vị Phong nữa. Lão phu thông minh để nhận ra hoàn cảnh lúc này của Khắc Vị Phong chứ.

Tiểu Bạch cúi mặt nhìn xuống. Lệ trào ra khóe mắt nàng, nhiễu xuống sàn khoang xe.

Thấy Tiểu Bạch khóc, Khắc Vị Phong cũng đau lòng. Chàng ôn nhu nói:

– Chăm sóc cho Đại Thử và nghe lời chỉ huấn của Dụ tiền bối… đừng để bất cứ chuyện gì xảy ra với mọi người.

– Dạ…

Buông một tiếng thở dài, Khắc Vị Phong nói với lão Dụ:

– Dụ tiền bối… người có thể đi được rồi.

Nhìn Khắc Vị Phong, Dụ Tử Quân buông tiếng thở dài:

– Ngươi bảo trọng.

Khắc Vị Phong khẽ gật đầu, nhẹ giọng đáp lời:

– Mọi người bảo trọng.


Tiểu Bạch ngẩng lên nhìn chàng.

Khắc Vị Phong gượng cười với Tiểu Bạch, ôn nhu nói:

– Tiểu Bạch nhớ cúng cơm cho các tiểu đệ đã chết.

Nàng gật đầu:

– Tiểu Bạch sẽ không quên.

Đại Thử hỏi:

– Chừng nào tiểu đệ mới gặp lại đại ca nữa?

– Thế nào đại ca cũng sẽ tìm đến đệ… thời gian không bao lâu đâu.

Chàng nhìn lại lão Dụ.

Lão vuốt râu rồi khiển cho tuấn má rẽ vào ngã tẻ, đi về hướng nam.

Tiểu Bạch ngoái đầu qua hông xe nhìn Khắc Vị Phong. Khắc Vị Phong đứng nhìn theo cỗ xe độc mã cho đến khi nó mất hút hẳn trong tầm mắt mới quay lại cỗ song mã của Di Tuyết Cầm.

Chàng đứng dưới đất nhìn Di Tuyết Cầm ôn nhu nói:

– Quận chúa… giờ thì tại hạ đã có thể nói.

Tuyết Cầm khoát tay:

– Hãy lên xe đi.

Khắc Vị Phong miễn cưỡng trèo lên xe. Chàng từ tốn nói:

– Tại hạ muốn nói cho quận chúa biết nơi cất giấu những thứ mà tại hạ đã lấy của quận chúa và Thượng Quan Đại Phu.

– Bổn quận chúa biết công tử là người giữ lời. Không cần gấp như vậy đâu. Khi nào về đến Liêu Quốc hãy nói cũng được.

Đến biên giới Đại Liêu, nàng không biểu lộ thái độ gì với lời nói lúc trước của mình, mà ra hiệu cho hai gã đại lực võ sĩ Liêu Quốc đi trước dẫn đường. Khắc Vị Phong buộc phải cầm dây cương khiển đôi tuấn mã. Chàng vừa khiển đôi tuấn mã vừa nghĩ thầm: “Sao nàng ta lại đổ ý, mà buộc mình đến Liêu Quốc mới thổ lộ bí mật nơi cất dấu mảnh da dê và Ngọc kỳ lân?”

Mặc dù nghĩ thầm như vậy, nhưng Khắc Vị Phong không nói ra ý niệm trong đầu mình.

Kể từ lúc đó Di Tuyết Cầm giữ khoảng cách với chàng bằng sự im lặng.

Chính sự im lặng của nàng, mà buộc Khắc Vị Phong thỉnh thoảng phải liếc trộm.

Chàng nhận ra sắc mặt nàng có vẻ trầm tư suy tưởng. Khắc Vị Phong buộc phải phá vỡ im lặng của nàng mà lên tiếng hỏi:

– Quận chúa đang nghĩ gì?

Nàng nhìn chàng:

– Công tử tò mò muốn biết Di Tuyết Cầm có lấy mạng công tử không ư?

Nàng nhếch môi mỉm cười:

– Bổn quận chúa đang nghĩ về công tử đó.

– Quận chúa nghĩ tại hạ như thế nào?

– Vương Tạo còn không chịu nổi cụ hình Kim Trâm Đoạn Mạch của bổn nhân dù y là người có võ công không phải tầm thường. Nhưng công tử lại không có võ công như Vương Tạo mà lại chịu đựng được thủ pháp Kim Trâm Đoạn Mạch chỉ vì những tiểu muội và tiểu đệ cùng cảnh khổ với mình, điều đó khiến ta tò mò.

Khắc Vị Phong gượng cười, rồi nói:

– Tại hạ chịu đựng được bởi vì tại hạ là Đạo vương.

Chân diện nàng nheo lại:

– Chỉ vì là Đạo Vương thôi à?

Chàng gật đầu:

– Đúng như vậy. Khi muốn đột nhập vào bất cứ nơi nào, tại hạ phải chịu đựng sự bứt rứt của thể xác để không tạo bất cứ điều gì khiến người ta có thể phát hiện ra mình. Do đó tại hạ chịu đựng được cực hình Kim Trâm của quận chúa.

– Hóa ra muốn trở thành Đạo vương cũng không dễ chút nào.

Di Tuyết Cầm nói đến đây thì có tiếng vó ngựa dồn dập từ phía đối diện vọng lại. Hai gã đại lực võ sĩ người Liêu đang cúi rập trên thớt tuấn mã, lao vùn vụt trở về. Di Tuyết Cầm cau mày.

Khắc Vị Phong ghìm dây cương, chàng nghĩ thầm:

– Hẳn là có chuyện chẳng lành rồi.

Hai gã đại lực người Liêu vụt qua cỗ xe song mã của chàng và Di Tuyết Cầm, nhưng không dừng lại mà lướt qua luôn. Khi đôi tuấn mã cùng hai gã người Liêu đó lướt vụt qua thì để lại hai vệt máu đỏ, rưới qua hai bên thành khoang xe.

Khắc Vị Phong buột miệng thốt:

– Ý!

Chàng phải bật ra tiếng nói đó bởi thấy rõ mồn một hai gã đại lực võ sĩ Liêu Quốc nằm rạp trên lưng ngựa, nhưng lại chẳng có đầu.

Cảnh tượng khủng khiếp đó cũng không qua được mắt Tuyết Cầm.

Khắc Vị Phong nhìn lại nàng:

– Quận chúa… chúng ta…

Khắc Vị Phong chưa nói hết câu thì một người đã lướt đến đứng chặn ngang đường ngay trước đầu đôi tuấn mã. Đôi chân mày vòng nguyệt của Di Tuyết Cầm nhíu lại. Cùng với cái nhíu mày, nàng biểu lộ sự khẩn trương và lo lắng ra mặt.

Vẻ lo lắng của nàng lọt vào mắt Vị Phong. Nhận ra điều đó. Vị Phong cũng không khỏi lo lắng.

Hai gã đại lực võ sĩ người Liêu từ phía sau thúc ngựa lên.

Tuyết Cầm không một chút lưỡng lự, phán lịnh ngay cho hai gã đó:

– Khai lộ.

Lịnh của nàng được phán ra, ngay lập tức, hai gã đại lực nước Liêu rút đại đao lao thẳng đến người cầm khoái đao.

Khi hai gã đại lực người Liêu vừa xuất đao thì Di Tuyết Cầm cũng chớp động thân pháp một cách bất ngờ. Nàng không công người cầm khoái đao, mà thộp lấy tay Khắc Vị Phong. Vừa thộp lấy tay Khắc Vị Phong, nàng vừa thi triển khinh công lao vụt ra khỏi khoang xe, lướt về phía bìa rừng. Vị Phong không khỏi sững sờ bởi hành động của Di Tuyết Cầm. Chàng bị nàng kéo phăng đi lướt trên mặt đất, nhưng cũng kịp ngoái đầu nhìn lại.

Nhãn quang của Khắc Vị Phong chói lòa sắc đao sáng ngời như muốn khỏa lấp cả vầng nhật quang. Chàng không biết chuyện gì xảy ra nhưng nghe hai tiếng huỵch huỵch và hai gã đại lực người Liêu ngã nhào xuống đất.

Tận dụng thời gian ngắn ngủi mà người dụng khoái đao sát tử hai gã người Liêu, Tuyết Cầm và Khắc Vị Phong lướt đến bìa rừng.

Hai người vừa ẩn vào một tán cây cổ thụ thì người kia cũng lướt đến.

Đôi thần nhãn sáng ngời của y lia qua mọi ngóc ngách như mắt thú dữ rình mồi.

Tay Tuyết Cầm vẫn nắm lấy tay Vị Phong, nhưng không có cảm giác ấm áp, mà thay vào đó là thứ hàn khí của người phải đối mặt với bóng sắc tử thần.

Lỗ tai phải của người nọ giật nhẹ một cái. Cùng với cái giật nhẹ đó y rọi hai luồng ma nhãn chiếu thẳng đến tán cây cổ thụ mà hai người đang nấp.

Y vừa chiếu đôi ma nhãn về phía tán cây đại thụ vừa nói:

– Ngọc Diện Hồ Ly… ngươi ra khỏi chỗ nấp đi… không thoát được Thiên Ma đao của ta đâu.

Nghe người nọ thốt ra câu nói này, Khắc Vị Phong nghĩ thầm: “Y nói ai là Ngọc Diện Hồ Ly nhỉ?”

Ý nghĩ còn đọng trong đầu chàng thì đã nghe Tuyết Cầm nói nhỏ vào tai mình:

– Nếu như ta có mệnh hệ gì thì công tử hãy trốn đi. Hãy trốn đi…


Nàng chưa kịp nói dứt câu thì Thiên Ma Đao bất ngờ chém xả lưỡi dao trên tay mình. Y chém ngọn khoái đao vào không khí, hay chém chiếc bóng vô hình nào đó, nhưng khoái đao thì đã phát ra cắt một đường, tiện lìa một nhánh cây.

Cả một nhánh cây to rào rớt xuống đầu Vị Phong và Di Tuyết Cầm.

Tuyết Cầm không còn sự lựa chọn nào khác mà phải phát hiện chưởng khí đánh lên nhánh cây.

– Ầm…

Nhánh cây đại thụ bị chưởng phong của nàng đánh bật đi, nhưng hai người phải xuất đầu lộ diện.

Di Tuyết Cầm cùng Khắc Vị Phong từ chỗ nấp bước ra.

Thiên Ma nhìn hai người.

Di Tuyết Cầm miễn cưỡng nói:

– Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh… bổn cô nương và các hạ không thù không oán sao lại muốn truy sát bổn cô nương.

Trong khi Di Tuyết Cầm thốt ra câu nói đó thì Vị Phong tranh thủ quan sát Thiên Ma Đao. Bộ mặt y đập vào mắt chàng, tạo cảm giác rờn rợn tự nhiên xuất hiện trong tâm thức chàng. Một cảm giác ghê rợn của người đối mặt với thần chết.

Thiên Ma Đao gằn giọng nói:

– Ma nữ… Ngươi tự biết. Hãy tự quyết sinh mạng mình đi. Hay đợi Đoàn mỗ đưa đi?

Nghe câu nói này của Thiên Ma Đao, Khắc Vị Phong phải chau mày. Chàng nghĩ thầm: “Đối với nữ nhân, lại là người có thân phận cao quý như Di Tuyết Cầm gã lại đòi lấy mạng, chẳng biết gã là người hay là đá.”

Ý niệm đó còn đọng trong đầu Khắc Vị Phong thì Tuyết Cầm cười khẩy:

– Thiên Ma Đao… Bổn cô nương không để cho ngươi bức hiếp dễ dàng đâu.

Nàng vừa nói vừa phát động đôi mành lụa như hai con bạch hạc lao vùn vụt chụp tới đối phương. Mặc dù thấy Di Tuyết Cầm phát động chiêu công nhưng Thiên Ma Đao lại rất dửng dưng. Y chờ cho đôi mành lụa lướt đến đúng tâm đao thức của mình mới chớp động thân pháp. Nhãn quang của Khắc Vị Phong một lần nữa lại chói lòa chẳng nhận biết được cái gì đang xảy ra, nhưng khi vùng đao quang vụt tắt thì đôi mành lụa của Di Tuyết Cầm chỉ còn là những mảnh vải nham nhở rải đầy dưới mặt đất.

Di Tuyết Cầm loạng choạng lùi lại hai bộ, sắc diện tái nhợt.

Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh gằn giọng nói:

– Đoàn mỗ nói lại một lần nữa… Ma nữ hãy kết liễu cuộc sống của mình đi.

Khắc Vị Phong buột miệng hỏi:

– Tại sao tôn giá buộc người ta phải tự kết liễu cuộc sống của mình chứ?

Thiên Ma Đao nhìn Khắc Vị Phong, nhạt nhão nói:

– Tiểu tử… Ngươi không nên chen vào chuyện này. Ngươi hãy đứng đó, khi nào ả ma nữ kia chết, ta sẽ đưa ngươi đi.

Khắc Vị Phong lắc đầu:

– Tôn giá muốn Khắc Vị Phong này theo tôn giá thì không được hại đến Di Tuyết Cầm quận chúa.

– Ai là quận chúa?

Câu hỏi của Thiên Ma Đao khiến Khắc Vị Phong sững sờ tròn mắt nhìn lão: “Gã này không nhận ra Di Tuyết Cầm là quận chúa Liêu Quốc à?”

Ý niệm kia Khắc Vị Phong còn chưa lý giải được thì bất thình lình Di Tuyết Cầm vung hữu thủ. Từ ống tay của nàng một chiếc hỏa pháo lao vụt về phía Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh.

Đoàn Quốc Vĩnh chau mày nói:

– Ma nữ muốn chết.

Lời còn đọng trên miệng Thiên Ma Đao thì chiếc hỏa pháo nổ tung bởi đao pháp chói lòa của họ Đoàn.

Cùng với dư kình chấn động của hỏa pháo, là một đạo khí đao cắt thẳng đến Di Tuyết Cầm.

Khắc Vị Phong chỉ kịp thấy Di Tuyết Cầm loạng choạng. Chàng lặng người đến vòng tay qua tiểu yêu nàng. Kéo Tuyết Cầm lẫn vào một bụi rậm gần đó.

Khi màn bụi cát đã tan biến, Khắc Vị Phong thấy Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh vẫn đứng sừng sững. Y chẳng có chút biểu lộ với sự chấn động vừa rồi của chiếc hỏa pháo, trong khi Tuyết Cầm thì đã bị thương bởi khí đao của y.

Tuyết Cầm nhìn Khắc Vị Phong toan mở miệng nói nhưng chàng chưa kịp bịt miệng nàng lại. Khắc Vị Phong ra dấu cho Tuyết Cầm im lặng. Chàng nheo mắt với nàng rồi buông Tuyết Cầm nằm dài dưới bụi rậm.

Khắc Vị Phong ép người sát mặt đất trườn đi như một con rắn, chẳng tạo ra tiếng động gì. Chàng trườn đi một đoạn khá xa mới tạo tiếng động buộc Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh phải chú ý đến mình.

Quả nhiên, chỉ một tiếng động khẽ của Khắc Vị Phong đã thu hút ngay đôi sát nhãn hừng hực của Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh.

Y gằn giọng nói:

– Ma nữ… Ngươi không thoát được tay Đoàn mỗ đâu.

Y vừa nói vừa điểm mũi giày, thân pháp như cánh chim ưng lao vụt về phía Khắc Vị Phong.

Y hạ thân ngay trước bụi rậm, điểm mũi khoái đao gằn giọng nói:

– Ma nữ… bước ra đi…

Đoàn Quốc Vĩnh cau mày khi chẳng nghe tiếng động gì hay tiếng trả lời của Tuyết Cầm. Y thả bước đến vạch bụi rậm, nhưng chẳng phát hiện có ai trong đó.

Lỗ tai bên trái của y lại giật nhẹ một cái. Cùng với cái giật nhẹ của lỗ tai, y điểm mũi giày lướt về phía tán cây đại thụ cách đó mười trượng.

Nhưng một lần nữa y lại sững sờ không phát hiện ra ai nấp trong tán cây đại thụ đó.

Rồi y lại nghe tiếng động. Cứ như thế y bị tiếng động kia kéo đi xa khỏi chỗ nấp của Di Tuyết Cầm mà không hề hay biết mình đang bị dẫn dụ đi.

Di Tuyết Cầm nằm dưới đất nín thở thấy Thiên Ma Đao càng lúc càng rời xa mình mà chẳng biết Khắc Vị Phong đã làm gì khiến y lại rời bỏ cục trường.

Sự thắc mắc của nàng còn đọng trong tâm thức thì nghe tiếng Khắc Vị Phong thốt bên tai mình:

– Chúng ta thoát được rồi… Khắc Vị Phong đưa quận chúa đi.

Tuyết Cầm nhìn chàng nhỏ giọng nói:

– Công tử đào thoát một mình đi… Tuyết Cầm không thể đi cùng với công tử được nữa.

Khắc Vị Phong lắc đầu:

– Khắc Vị Phong không thể bỏ rơi quận chúa trong lúc này. Gã đó sẽ quay lại và nhất định phát hiện ra quận chúa.

– Tuyết Cầm đã bị thương rồi.

– Khắc Vị Phong biết quận chúa đã bị thương nên không bỏ rơi người. Gã kia muốn lấy mạng quận chúa.

– Công tử không nghĩ ta cũng có ý lấy mạng công tử kia mà.

Chàng gượng cười nói:

– Quận chúa đã cứu mạng tiểu muội và tiểu đệ của Khắc Vị Phong. Quận chúa… chúng ta không có thời gian nhiều đâu.

– Một mình công tử còn trốn đi được, đem theo Di Tuyết Cầm, Thiên Ma Đao sẽ phát hiện ngay.

– Quận chúa yên tâm… Một khi tại hạ đã trổ thuật ẩn thân thì Thiên Ma Đao không thể phát hiện được, chỉ cần quận chúa nằm im để Khắc Vị Phong đưa đi.

– Nhưng nếu y phát hiện được, Khắc Vị Phong phải tự trốn đi đó.

Khắc Vị Phong gật đầu:

– Được… Khắc Vị Phong đồng ý.

Chàng nói rồi xốc Tuyết Cầm lên lưng mình. Khắc Vị Phong cảm nhận có máu đang thấm qua y phục mình. Chàng không cõng Di Tuyết Cầm, mà đặt nàng lên lưng rồi trườn đi như một con rắn. Mặc dù cõng Di Tuyết Cầm trên lưng nhưng Khắc Vị Phong vẫn trườn êm ái, chẳng tạo ra tiếng động nào.

Nằm trên lưng chàng, Di Tuyết Cầm cảm tưởng như đang nằm trên một lượn sóng vô hình. Một lượn sóng được tạo ra bằng không khí lặng lẽ đưa nàng rời khỏi cục trường.

Khắc Vị Phong chợt không trườn nữa mà nằm im, áp tai xuống mặt đất.

Sự im lặng đè nặng lên tâm thức của Di Tuyết Cầm. Sự im lặng nặng nề kia bất giác bị phá tan bởi tiếng hú khủng khiếp của Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh. Lợi dụng tiếng hú của Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh, Khắc Vị Phong cõng Di Tuyết Cầm lao đi như một con thỏ, tiếng hú của Đoàn Quốc Vĩnh vừa dứt thì chàng đã bỏ xa y ngoài nửa dặm.

Khắc Vị Phong thở phào một tiếng đặt Di Tuyết Cầm xuống đất. Chàng ngoái đầu nhìn lại thấy cả một màn đao quang choáng ngợp trên phạm vị mười trượng. Tất cả mọi bụi rậm hay những tán cây trong phạm vi đó đều bị màn đao pháp kia san bằng bình địa.

Cảnh tượng đó khiến xương sống Khắc Vị Phong lạnh buốt, rợn người. Chàng nhìn Tuyết Cầm nhỏ giọng nói:

– Quận chúa… chúng ta kịp đào thoát ra khỏi vùng đao pháp chết người của vị tôn giáo kia.

– Tuyết Cầm nợ công tử.

Khắc Vị Phong lắc đầu:

– Quận chúa đừng nói vậy… chúng ta còn chưa hết nguy hiểm.

Miệng nói, Khắc Vị Phong vừa xốc lấy Tuyết Cầm lên lưng, rồi cõng nàng đi sâu vào trong cánh rừng để tránh xa Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh.

Khi Khắc Vị Phong đã biết thật sự an toàn, mới đặt nàng xuống dưới một tán cây đại thụ. Chàng nhìn Tuyết Cầm:

– Quận chúa có sao không?

Tuy hỏi điều đó nhưng Khắc Vị Phong đã nhận ra vai bên phải nàng ướt đẫm máu.

Máu vẫn còn đang rỉ ra.

Khắc Vị Phong lo lắng nói:


– Tại hạ phải đưa quận chúa đến đại phu mới được… Nhưng ở đây.

– Khắc Vị Phong đừng lo cho Tuyết Cầm… Tuyết Cầm có thuốc trị thương.

Nàng nhìn chàng, nhỏ nhẹ nói:

– Khắc Vị Phong đừng gọi Di Tuyết Cầm là quận chúa nữa có được không?

Chàng bối rối nhưng rồi vẫn gật đầu.

Tuyết Cầm gượng cười. Nàng lấy trong thắt lưng ra một lọ tịnh bình đặt vào tay Khắc Vị Phong.

– Khắc công tử giúp Tuyết Cầm.

Khắc Vị Phong cẩn thận cởi xiêm y của nàng, chàng giật mình khi thấy một đường dài từ bờ vai kéo dài đến vùng thượng đẳng. Vết thương khá sâu, đang rỉ máu.

Vị Phong nói:

– Vết thương khá sâu.

– May mắn Tuyết Cầm chỉ nhận khí đao của Đoàn Quốc Vĩnh. Nếu nhận lưỡi khoái đao của y, có lẽ thể pháp của Tuyết Cầm đã bị chẻ thành hai mảnh rồi.

Vị Phong rịt thuốc trị thương vào vết thương trên người nàng. Tuyết Cầm nhăn mặt. Khắc Vị Phong bối rối hỏi:

– Nàng đau à?

Mô hôi rịn ra trán nhưng Di Tuyết Cầm lắc đầu:

– Không đau đâu.

Khắc Vị Phong biết nàng đau, nhưng nàng không muốn nói.

– Tuyết Cầm bắt chước Khắc Vị Phong đó.

Nàng nói rồi gượng cười.

Vị Phong xé vạt áo mình băng vết thương cho nàng. Hành động của Vị Phong khiến Tuyết Cầm sững sờ.

Chờ chàng băng bó vết thương, Tuyết Cầm mới hỏi:

– Sao Vị Phong không thừa cơ hội này mà trốn khỏi Tuyết Cầm… Còn cứu Tuyết Cầm làm gì?

– Vị Phong đâu thể bỏ nàng được trong tình cảnh này. Nếu ở Dương Châu nàng có thân phận khác với Vị Phong, nhưng ở đây thì lại là một người cùng hội cùng thuyền. Nàng cũng bị người ta truy sát như Khắc Vị Phong.

– Khắc Vị Phong vẫn có thể bỏ mặc cho Tuyết Cầm chết bởi đao pháp của Thiên Ma Đao đặng trừ hậu họa cho mình mà.

Khắc Vị Phong nhìn nàng lắc đầu:

– Khắc Vị Phong không nghĩ như vậy đâu. Với lại Khắc Vị Phong biết nàng không tin Khắc Vị Phong là kẻ bại hoại.

Di Tuyết Cầm buông tiếng thở dài rồi nói:

– Tuyết Cầm không nghĩ Vị Phong là hạng người bại hoại như người ta nghĩ đâu.

– Thế thì tốt quá rồi.

Chàng vừa nói dứt câu thì Tuyết Cầm nói tiếp theo chàng:

– Tuyết Cầm mới là kẻ bại hoại.

Chàng tròn mắt nhìn nàng:

– Nàng đừng nói vậy!

Tuyết Cầm lắc đầu:

– Sự thật là như vậy đó… Vị Phong cũng đã nghe Thiên Ma Đao Đoàn Quốc Vĩnh gọi Tuyết Cầm là gì rồi. Y gọi Tuyết Cầm là Ngọc Diện Hồ Ly. Giờ Khắc Vị Phong đã biết thân phận của Di Tuyết Cầm.

Chàng lắc đầu:

– Khắc Vị Phong không biết gì cả đâu.

– Tuyết Cầm nói cho Khắc Vị Phong biết.

– Nàng có cần nói không?

Tuyết Cầm cắn răng trên vào môi dưới. Nàng im lặng nhìn Khắc Vị Phong. Chàng gượng cười nói:

– Thật ra Vị Phong không cần biết gì cả… Mà chỉ muốn tìm lại sự trong sạch cho mình mà thôi.

– Tuyết Cầm hiểu tâm trạng của Vị Phong mà.

Nàng buông tiếng thở dài rồi nói:

– Thật ra Tuyết Cầm chẳng phải là quận chúa Đại Liêu gì cả, mà là Ngọc Diện Hồ Ly. Trước đây Tuyết Cầm từng là kỹ nữ đẹp nhất Giang Châu. Và có chân diện giống với quận chúa Liêu Quốc. Tuyết Cầm thay quận chúa Đại Liêu đến gặp Thượng Quan Đại Phu tại Dương Châu.

Nàng nhìn vào mắt Khắc Vị Phong:

– Chỉ cần Tuyết Cầm đưa được tấm da dê kia về Liêu Quốc thì sẽ có được cuộc sống vinh hoa phú quý tột cùng.

Khắc Vị Phong buột miệng hỏi:

– Bức Da Dê mà Thượng Quan Đại Phu trao cho nàng, có gì mà quan trọng như vậy?

– Tuyết Cầm cũng không biết. Nhưng tấm Da Dê và Ngọc Kỳ Lân thì lại khiến Vị Phong vướng vào chuyện này.

– Khắc Vị Phong sẽ trao lại Bức Da Dê và Ngọc Kỳ Lân cho nàng.

Tuyết Cầm lắc đầu nhìn chàng:

– Tuyết Cầm sẽ không lấy lại chúng nữa.

Chàng trố mắt nhìn nàng:

– Ơ…

Tuyết Cầm mỉm cười nói:

– Những thứ mà Khắc Vị Phong lấy trộm tạo ra hoàn cảnh nghiệt ngã của Khắc Vị Phong nên Vị Phong phải giữ chúng. Có thể Vị Phong phải lấy lại sự trong sạch cho mình đối với Tuyết Cầm… Phú quý vinh hoa chẳng có nghĩa gì. Tuyết Cầm quen biết được với Vị Phong đã là sự ban thưởng hậu hỷ của ông tạo dành cho Tuyết Cầm rồi.

– Sự việc đã xảy ra thế này, Vị Phong muốn kiểm chứng lại tất cả từ đầu. Nhưng trước tiên phải trị lành vết thương cho nàng đã.

Nàng nhìn chàng ô nhu nói:

– Đã có thuốc trị thương rồi… vết thương sẽ chóng lành thôi.

Hai người đối mặt nhìn nhau.

Tuyết Cầm chợt nắm lấy tay Khắc Vị Phong:

– Tuyết Cầm sẽ giúp Khắc Vị Phong lấy lại sự trong sạch mà Vị Phong đã mất bởi cái họa này.

Lời nói này của nàng khiến Khắc Vị Phong xúc động. Chàng nhìn Tuyết Cầm với ánh mắt trìu mến:

– Di tỷ tỷ.

– Khắc Vị Phong.

Đôi thu nhãn nàng khẽ chớp một cái rồi ánh lên niềm thương yêu khôn tả dành cho chàng. Nàng nghẹn lời nói:

– Vị Phong đã biết thân phận của Tuyết Cầm rồi…

Chàng không để cho nàng nói hết câu mà vội cướp lời Tuyết Cầm:

– Giờ thì tỷ tỷ và Vị Phong đã là người cùng cảnh ngộ. Có tỷ Vị Phong không cảm thấy trơ trụi với tiếng thị phi, mình là kẻ băng hoại.

Chàng nắn hai bàn tay chàng:

– Nhứt định Khắc Vị Phong sẽ tìm ra những uẩn khúc sau những vụ việc này.

Nàng mỉm cười, gật đầu rồi nghiêm giọng:

– Nhưng trước hết, Khắc Vị Phong phải giữ bí mật, trong tay đệ đang giữ Bức Da Dê và khối Ngọc Kỳ Lân. Bí mật này chỉ có Di Tuyết Cầm và Khắc Vị Phong cùng Thượng Quan Đại Phu biết mà thôi. Tuyết Cầm tin chắc sự trong sạch của Khắc Vị Phong có liên quan tới hai thứ đó.

– Khắc Vị Phong sẽ giữ bí mật này.

Nàng gượng cười rồi giả lả nói:

– Kể cả bí mật của Tuyết Cầm và Thượng Quan Đại Phu nữa.

Nàng nói dứt câu thì đỏ mặt thẹn thùng.

Chàng gật đầu:

– Khắc Vị Phong sẽ giữ mãi bí mật đó.

Bất ngờ nàng buông tay Khắc Vị Phong ôm lấy cổ chàng. Khắc Vị Phong hơi bối rối nhưng không phản ứng lại hành động phấn khích của nàng. Tuyết Cầm nhìn vào mắt Vị Phong nhỏ giọng nói:

– Nếu Tuyết Cầm có chết cũng mãn nguyện với Vị Phong.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.