Đọc truyện Cửu Âm Giáo – Chương 24: Trong Tuyệt địa lập phương thoát hiểm
Thoạt nhìn thấy Đình Phương thật sự đã quay lại, Phi Quỳnh bật reo nhưng vẫn không thể giấu nỗi hoang mang vì sợ bị bỏ rơi.
– Y quay lại rồi kia. Tam tỷ. Y thật sự quay lại rồi. Quả nhiên y không hề bỏ rơi chúng ta.
Đình Phương vượt lên khỏi mặt nước, vẫn để nguyên y phục ướt đẫm :
– Phải chờ tại hạ hơn ba ngày, đương nhiên nhị vị phải nghĩ đã bị tại hạ bỏ rơi. Kỳ thực tại hạ có muốn quay lại nhanh hơn cũng không được.
Ngọc Giao cười mai mỉa :
– Không thể hay không muốn? Và nếu ta đoán không lầm, thiếu hiệp chậm quay lại vì mải lo thu thập di vật hoặc di học thượng thừa, do sợ chúng bị rơi vào tay bọn ta. Đúng không?
Đình Phương toan phân minh nhưng bỗng đổi ý, chỉ nhún vai bảo Phi Quỳnh :
– Tại hạ đã tìm được lối thoát. Nhưng muốn thoát cần phải hao tốn ít nhất khoảng thời gian là mươi mười lăm ngày. Hoặc giả nhị vị cứ yên tâm ở đây chờ đến lúc đó tại hạ quay lại đưa đi. Hoặc …
Phi Quỳnh hốt hoảng :
– Không. Ta muốn ngươi ở đâu thì bọn ta cũng ở đó. Có như thế thì dù có chờ bao lâu cũng được.
Đình Phương cười nhẹ :
– Tại hạ đã nghĩ thế nào Phi Quỳnh tỷ cũng có ý này. Vậy thì càng dễ cho tại hạ hơn, nhưng dễ như thế nào thì nhị vị sẽ rõ. Chỉ hiềm một nỗ là ở dưới đó không có vật thực. Nhịn đói mươi mười lăm ngày…
Phi Quỳnh luôn tỏ ra nhanh nhảu :
– Vậy thì chờ đã. Ở đây có rất nhiều quả cây, bọn ra sẽ thu nhập sẵn và mang theo. Gì thì gì vẫn đủ ăn cho chúng ta dùng hơn mười lăm ngày.
Đoạn Phi Quỳnh tung tăng bỏ đi thu lượm quả cây. Thấy vậy, Đình Phương cũng làm theo và để ý thấy Ngọc Giao cứ thủng thẳng theo chân.
Đình Phương quay lại nhìn Ngọc Giao :
– Đây là những lúc chúng ta cần phải hợp lực hơn lúc nào hết. Không lẽ Ngọc Giao tỷ vẫn chưa tin tại hạ?
Ngọc Giao cười buồn :
– Ta đã một lần trọn tin và cuối cùng nhận kết quả này. Thú thật, bây giờ ta chẳng còn dám tin vào bất kỳ ai nữa, ngoài ta.
Đình Phương thở dài :
– Chim đã một lần bị trúng tên thì về sau hễ thấy cành cong ngào cũng sợ. Ngọc Giao tỷ có đa nghi cũng không có gì đáng trách. Có trách là trách người đã gây nỗi thống khổ này cho Ngọc Giao tỷ. Vậy thì để báo thù rửa hận, tại hạ chỉ mong Ngọc Giao tỷ thử tin vào tại hạ một lần, chỉ một lần này mà thôi.
Ngọc Giao nhìn Đình Phương bằng con mắt thiện cảm :
– Thiếu hiệp quả là người độ lượng. Người mà bọn ta đang cần là thiếu hiệp vậy mà thiếu hiệp lại hạ mình, xin bọn ta tin. Một thái độ mà ở lão Nam Cung không bao giờ có. Được ta tin.
Đình Phương mỉm cười :
– Vậy còn chờ gì nữa. Chúng ta rồi sẽ cần rất nhiều vật thực, chỉ e một mình Phi Quỳnh tỷ kham không nổi số lượng này.
Ngọc Giao cười theo và bắt đầu thu nhặt trái cây như Đình Phương và Phi Quỳnh đang thực hiện.
Họ dùng những manh vải xé ra từ y phục để bọc trái cây thành ba bọc to.
Sau đó, Đình Phương tự cầm theo hai bọc trên một tay, tay còn lại thì nắm tay Phi Quỳnh.
– Phi Quỳnh tỷ dùng tay kia để giữ theo Ngọc Giao tỷ. Còn Ngọc Giao tỷ chỉ cần mang theo bọc trái cây còn lại là hoàn tất. Tại hạ sẽ nhanh chóng đưa nhị vị đến nơi cần đến. Xong chưa?
Cả hai vừa gật đầu làm hiệu là Đình Phương bật quát :
– Hít thật đầy hơi vào. Cố bế khí và chịu đựng. Rồi chưa? Đi.
Đình Phương lôi tay Phi Quỳnh. Phi Quỳnh lôi theo Ngọc Giao, cả ba cùng lao xuống làn nước, chìm nhanh xuống đáy.
Họ lọt vào một vùng xoáy nước. Vùng xoáy cuốn lấy họ, ném vào một lăng tẩm vừa kín đáo vừa khô ráo do có địa thế cao hơn mặt nước hàng trượng.
Không thấy có ánh sáng, chỉ nhìn được lờ mờ, Phi Quỳnh kêu :
– Đây là địa phương nào?
Đình Phương đặt hai bọc trái cây xuống đổi lại là cầm mảnh kim thiết vào tay.
Sau khi vận lực làm cho mảnh kim thiết bật ra tia chớp sáng, Đình Phương bảo :
– Phạm vi nơi này tuy khá rộng nhưng nếu nhị vị nhanh mắt vẫn kịp nhìn qua và ghi nhớ toàn bộ địa hình. Có hai bộ cốt khô ngồi tựa vào nhau, cạnh đó sẽ là chỗ tại hạ ngồi luyện công. Hai thạch sàng nằm về bên hữu sẽ là nơi cho nhị vị nghỉ ngơi trong lúc chờ đợi. Bên tả là hồ nước, chúng ta sẽ đặt trái cây ở đỏ cho tiện việc ăn uống những lúc cần. Rõ cả chưa?
Và Đình Phương thu mảnh kim thiết vể, trả lại bóng đêm là hiện trạng ban đầu của nơi nay, và nghe Phi Quỳnh đặt nghi vấn :
– Hai bộ cốt khô đó là của hai nhân vật nào lưu lại?
Đình Phương tiến đến chỗ cần ngồi cạnh hai bộ cốt khô như lúc nãy, Đình Phương vừa phân định :
– Nhị vị có tin không nếu tại hạ bảo họ là Độc Cước Quỷ và Giáo chủ Linh Âm giáo?
Phi Quỳnh kinh ngạc :
– Sao họ lại chết chung chỗ? Trừ phi họ vì tỷ đấu đến kiệt lực nên đành chấp nhận kết cục này?
Đình Phương ngồi xuống :
– Họ không tỷ đấu. Trái lại là do ý nguyện của họ. Vì kỳ thực họ từng là đôi uyên ương. Nhưng do hoàn cảnh cách chia khiến họ về sau mỗi người đi mỗi nẻo. Để đến lúc thành danh thì không còn ai dùng tính danh thật. Một người vang danh Độc Cước Quỷ, người còn lại thì đường đường là Giáo chủ Linh Âm giáo. Kể cả lúc họ chạm mặt giao chiến vẫn không nhận được nhau. Chỉ khi Độc Cước Quỷ xông vào Tuyệt địa Linh Âm, cả hai mới có cơ hội phát giác sự tình. Và họ quyết định cùng quy ẩn, ở đây chấp nhận để cho Linh Âm giáo hoàn toàn tuyệt tích.
Phi Quỳnh xuýt xoa :
– Quả là một chuyện lạ kỳ. Nhưng tại sao Linh Âm giáo vẫn xuất thế với danh xưng hơi khác đi là Cửu Âm giáo?
Đình Phương hừ lạnh :
– Đều là do nhân vật Nam Cung mà ra. Nhân vật này vì lâm cảnh bẽ bàng khi nhận ra đã biến thành người thừa đối với cuộc tình đầy gian khổ của đôi uyên ương nên lẻn lập mưu sát hại cả hai.
Phi Quỳnh lo lắng :
– Kết quả sau đó thì sao? Một mình nhân vật Nam Cung làm sao đối phó nổi đôi uyên ương vốn dĩ có công phu cao minh hơn?
Đình Phương đáp :
– Đương nhiên nhân vật đó phải thất bại. Và vì Độc Cước Quỷ có lòng từ tâm nên sẵn lòng tha chết cho nhân vật nọ lại còn tự thân đưa nhân vật nọ thoát khỏi Tuyệt địa. Đến lúc chỉ còn lại đôi uyên ương, cả hai mới phát giác quyển bí kíp Cầm Địch Hoá Nguyên đã bị nhân vật nọ đánh cắp. Nhưng vì họ đã phát thệ không xuất hiện giang hồ nữa nên vào những lúc cuối đời họ đã lập phương bổ cứu.
Phi Quỳnh háo hức :
– Là phương cách gì?
Đình Phương giải thích :
– Độc Cước Quỷ dùng sở học bản thân, phối hợp với công phu Linh Âm giáo, tạo thành quyển bí kíp Cửu Âm, chỉ rõ cách vận dụng Chiêu Hồn khúc, hy vọng sau này sẽ có loại Âm công đối địch với Âm công Thôi Hồn. Nhưng vì sợ cả hai loại Âm công đều lọt vào tay dòng dõi Nam Cung sẽ khiến giang hồ đại loạn. Độc Cước Quỷ còn nghĩ ra cách di lưu võ học thượng thừa chia làm ba phần hữu biệt nhưng lại có liên quan nhau. Đó là hễ ai tìm thấy thấy Độc Cước Quỷ bài sẽ luyện được Cửu Bộ Nhất Ảnh Quỷ. Có được thân pháp này, người luyện sẽ có cơ hội lọt vào Tuyệt địa. Ở đây, người lọt vào Tuyệt địa sẽ tìm thấy phần di học thứ hai của Độc Cước Quỷ. Và sau cùng, nếu là người hữu duyên ắt sẽ phát hiện luôn phần di học thứ ba. Chỉ khi luyện đủ ba phần, người đó mới có đủ nội lực để làm cho cơ quan phát động, tạo lối thoát cho người kế thừa di học Độc Cước Quỷ.
Mãi đến lúc này Ngọc Giao mới lên tiếng nêu nghi vấn :
– Nếu như thiếu hiệp muốn nói đây không phải nơi Nam Cung Đạt đã thoát đi.
Đình Phương thừa nhận :
– Không sai. Và tại hạ còn tin chắc Nam Cung Đạt vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy di học của Độc Cước Quỷ.
Ngọc Giao hoài nghi :
– Vì sao?
Đình Phương bảo :
– Kỳ thực tất cả đều do Độc Cước Quỷ bố trí. Và ở Tuyệt địa trên kia có đến hai lần cơ quan. Nếu người nào vì tham di học Linh Âm sẽ mải lo chiếm hữu di học, khiến lực đạo tác động vào cơ quan không đủ mạnh, người đó tuy vẫn thoát nhưng hoàn toàn không có cơ hội lọt vào đây. Chúng ta nhờ đó gặp may vì còn có lần cơ quan thứ hai nên không đến nỗi bị sinh cầm vĩnh viễn ở chốn này. Đó là điều mà Nam Cung Đạt không bao giờ ngờ đến.
Phi Quỳnh chực hỏi :
– Nhưng vì sao thiếu hiệp mãi để đến ngày thứ ba mới chịu quay lại, đưa bọn ta đến đây? Đã có bất ổn ư?
Đình Phương phì cười :
– Đó là theo di tự của Độc Cước Quỷ. Tại hạ phải thành tâm phát thệ một là đưa cỗ áo quan đến tận đây để khâm liệm chu tất cho hai người bọn họ. Vậy là chỉ việc đó thôi tại hạ cũng phải mất ba ngày. Thế nhị vị nghĩ tìm và đưa áo quan lọt vào đây là dễ lắm sao?
– Sao không thấy cỗ áo quan?
– Đó chỉ là cách được Độc Cước Quỷ dùng để thử lòng người hữu duyên mà thôi. Kỳ thực, muốn đưa được cỗ áo quan vào đây, người thực hiện cần phải luyện đủ tám tầng Cửu Quỷ Diêm La công. Ba ngày vừa qua là quãng thời gian tối thiểu để tại hạ luyện thêm hai tần bảy và tám. Khi luyện xong. Lúc định quay ra tìm cỗ áo quan, tại hạ vừa vận lực thì phát hiện di tự kế tiếp của Độc Cước Quỷ.
– Là di tự gì nữa?
Đình Phương bảo :
– Nhị vị cứ tận mắt nhìn thì rõ.
Và Đình Phương lại làm cho mảnh kim thiết phát sáng, chiếu vào chỗ ở ngay cạnh hai bộ cốt khô.
Phi Quỳnh nhẩm đọc hàng chữ đang hiện ra trên nền đá phẳng :
“Muốn thoát hiểm phải tham thiền nhập định khổ luyện đến Cửu tầng Cửu Quỷ Diêm La. Sau đó dùng toàn lực phá vỡ lăng tẩm và phải thật nhanh chân ly khai chốn này. Nếu chậm chân ắt gặp thảm họa.
Độc Cước Quỷ”.
Ngọc Giao bật kêu :
– Chữ la do từ mảnh kim thiết phát ra? Sao lạ vậy?
Đình Phương thu mảnh kim thiết về :
– Đương nhiên chữ là do mảnh kim thiết phát ra. Và đó cũng là cách đẻ Độc Cước Quỷ giấu kín phần di học cuối cùng mà không sợ ác nhân phát hiện. Vì theo tuần tự như lúc nãy tại hạ đã nói, Độc Cước Quỷ là lo ác nhân dùng di học Linh Âm gây hoạ nên dự tính ác nhân một khi nhận được Độc Cước Quỷ bài sẽ luyện ngay thân pháp Cửu Bộ Nhất Ảnh Quỷ để nhanh chóng lọt vào Tuyệt địa. Và nếu đó là kẻ không có lòng tham ắt sẽ theo cơ quan phát động mà lọt vào đây. Tiếp nhận di học phần hai Độc Cước Quỷ. Chỉ khi đó, nếu có hữu duyên, người tiếp nhận di học sẽ tình cơ làm cho mảnh kim thiết phát sáng, vô tình phát hiện thêm phần di học cuối cùng, do mảnh kim thiết tự phát ra mà thành. Nam Cung Đạt vì đạt ý nguyện mở Cửu Khúc, đã vô tâm ném bỏ mảnh Độc Cước Quỷ bài, nên kể như chưa có cơ hội nhìn thấy di học của Độc Cước Quỷ.
Phi Quỳnh cảm khái thở dài :
– Chẳng phải lão vô tâm. Mà thực ra lão vẫn nghĩ vào được Tuyệt địa là đắc thủ toàn bộ di học. Hơn nữa, có lẽ đấy là lúc lão thực hiện hành vi độc ác cuối cùng, sát hại nhân chứng cuối cùng là Nhị nương.
Đình Phương chợt nhớ những gì còn nghe trước lúc ngất đi và lắc đầu than :
– Nhị nương đúng là xấu số. Đã bị lão hành hạ để thoả mãn thú tính lại còn bị lão sát hại. Thảm cảnh này có lẽ nhị vị biết là do nhìn thấy di thể của Nhị nương?
Ngọc Giao bất giác nghiến răng :
– Sau này ta quyết bắt lão đền tội gấp trăm lần hơn.
Phi Quỳnh bảo :
– Muốn vậy cần phải chờ Cao thiếu hiệp luyện đủ Cửu Tần Cửu Quỷ Diêm La. Mươi mười lăm ngày liệu có quá ít không?
Đình Phương cười?
– Tại hạ tuy nhờ ngẫu nhiên, luyện phần cuối trước khi phát hiện và luyện phần giữa, nhưng trong hoạ lại đắc phúc. Cỗ áo quan kia lại được làm bằng kỳ thạch, có công năng diệu kỳ như tại hạ đã nói vô tình giúp tại hạ luyện đủ tám tầng trong thời gian ngắn. Với tần cuối cùng này tại hạ nghĩ cũng không có mấy khó để đạt được. Có nhị vị ở đây cùng giúp tại hạ yên tâm để khi cần, chúng ta sẽ cùng thoát hiểm, không vì qua chậm mà chuốc thảm họa.
Đoạn Đình Phương giao mảnh kim thiết cho Phi Quỳnh :
– Mọi kinh văn võ học ghi trên này đã bị huỷ bỏ kể từ lúc tại hạ vô tình vận toàn lực làm cho phần di tự cuối của Độc Cước Quỷ hiển lộ. Phi Quỳnh tỷ có thể dùng nếu lúc nào đó cần ánh sáng trong thời gian tại hạ luyện công đả thông Cửu tầng.
Phi Quỳnh nhận lấy và bồi hồi lo cho Đình Phương.
– Có thoát hay không bọn ta đều kỳ vọng vào mình ngươi. Hãy nhớ, cẩn tắc vô ưu, đứng quá lo mà lâm cảnh dục tốc bất đạt.
Đình Phương gật đầu :
– Phi Quỳnh tỷ cũng như Ngọc Giao tỷ, kỳ thực nhị vị vẫn còn nhiều thiên lương, trước kia chỉ là nhất thời để ác nhân lợi dụng mà thôi. Chính vì nhận ra như vậy nên tại hạ không ngần ngại cùng nhị vị hợp lực diệt trừ ác nhân. Đa tạ Phi Quỳnh tỷ có dạ quan hoài, tại hạ sẽ hết sức cẩn trọng.
Và Đình Phương nhập định, quyết khai thông Cửu tầng.
…
Họ thở dài nhìn nhau :
– Nếu đã là số mệnh chúng ta đành chịu. Vì đâu ai ngờ dù đã ba lần thời hạn mười lăm ngày trôi qua nhưng Cao thiếu hiệp vẫn chưa luyện đủ Cửu tầng?
Đình Phương cũng thở dài :
– Vì bị ngấm chất độc Tý Ngọ, lúc cấp bách tại hạ đành mạo hiểm nhờ Quái Y tiếng là tuy dồn độc nhưng thật sự là giúp tại hạ đả thông hai đại kinh mạch cuối cùng. Hoá ra điều đó lại gây hại, khiến thiên tiên tại hạ thành bất túc, không tài nào đả thông nổi Cửu tầng. Là tại hạ đã hại lây nhị vị. Chúng ta làm sao thoát đây?
Ngọc Giao chợt đáp, sau một lúc lâu ngẫm nghĩ :
– Chúng ta có ba người, tuy đông nhưng có lợi. Hay là chúng ta quay lại đảo, thoát bằng cách leo ngược bên trong núi?
Phi Quỳnh cười như mếu :
– Không đủ nội lực để phá lăng tẩm này thì chỉ còn mỗi một cách đó mà thôi. Lợi hay bất lợi chúng ta cũng phải thử.
Đình Phương gật đầu :
– Đành phải như thế thôi. Nào, chúng ta lại nắm tay nhau, tại hạ sẽ đưa nhị vị quay lại chỗ cũ.
Cả ba lại vượt qua bể nước, quay lại đảo nhỏ, nơi có một lòng núi thì quá rộng nhưng miệng núi thì vừa nhỏ vừa có địa thế cao, quá hiểm trở.
Đình Phương nhìn quanh và quan sát kỹ địa hình :
– Công lực của chúng ta có chênh lệch. Để hỗ trợ lẫn nhau cần phải có đoạn dây dài nối người này vào người kia. Sau đó dùng công phu Bích Hổ du tuờng bám tay vào vách núi bò ngược lên. Nhị vị tính sao?
Phi Quỳnh tỏ vẻ lúng túng :
– Nơi này làm gì có dây cho dù là một mẩu ngắn, trừ phi chúng ta tự xé bỏ toàn bộ y phục để tết lại mà thành. Nhưng làm thế thì e quá bất tiện.
Ngọc Giao nạt :
– Miễn toàn mạng thì tốt, có khoả thân một lúc cũng không sao. Hay ngươi quên ngươi đã là thê thiếp của ai với đủ thú tính kỳ quái của kẻ hoang dâm đó? Hừ!
Phi Quỳnh đỏ mặt :
– Muội ngại là ngại cho Cao thiếu hiệp. Tam tỷ đừng quên Cao thiếu hiệp dường như là người chưa thân cận nữ sắc, đâu thể để Cao thiếu hiệp nhìn thấy cảnh.
Đình Phương chợt xua tay :
– Suỵt…! Như trên kia có người. Tại hạ có thoáng nghe đó là một giọng nói quen tai.
Phi Quỳnh mừng rỡ :
– Có thật không? Vậy thì gọi đi. Nếu kẻ đó nghe ắt sẽ có cách giúp chúng ta thoát hiểm.
Ngọc Giao thì luôn là người cẩn trọng :
– Đề phòng lại gặp lão thì nguy. Biết đâu lão vẫn quanh quẩn nơi này vì hối tiếc chưa tìm thấy di học của Độc Cước Quỷ.
Đình Phương bảo :
– Tại hạ có cách để báo hiệu nhưng không để người đó nhận diện. Phi Quỳnh mau giao Độc Cước Quỷ bài cho tại hạ.
Phi Quỳnh giao ra :
– Thiếu hiệp định vận lực phát sáng để báo hiệu?
Đình Phương mỉm cười :
– Không phải để báo hiệu mà là gợi tò mò. Ai mà không có lòng tham? Rồi nhị vị sẽ thấy.
Đình Phương liền ngửa lòng bàn tay cho mảnh kim thiết hướng lên trên. Sau đó tự vận lực làm cho mảnh kim thiết phát sáng liên tục nhiều lượt.
Phi Quỳnh và Ngọc Giao nôn nao chờ kết quả, lòng thầm mong sao cho kẻ phát hiện đừng là lão ác ma Nam Cung Đạt.
Một lúc sau, họ đều nghe ở tít trên cao có tiếng hô hoán vọng xuống.
– Ánh sáng phản chiếu hắt lên từ dưới này. Bọn ngươi bảo có lạ không?
Đình Phương tiếp tục vận lực làm cho mảnh kim thiết phát sáng lấp loá, khếin mẩu đối thoải bên trên vang vọng xuống càng lúc càng nhiều, cho biết số người hiếu kỳ tình cờ phát hiện có ánh sáng từ phía dưới chiếu hắt lên không phải chỉ có một hai nhân vật.
Phi Quỳnh thì thào :
– Bọn họ vừa đông người vừa có khẩu ngữ cũng như lối xưng hô theo giới giang hồ. Thiếu hiệp bảo liệu có phải bọn họ ở chung một môn phái? Và sẽ là môn phái nào?
Ngọc Giao nơm nớp lo sợ?
– Dù biết rằng ở mãi trên cao kia họ khó lòng nhìn thấy chúng ta nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu đây là những nhân vật vào hàng thuộc hạ bí ẩn của lão, được lão sai phái đi kiếm chúng ta?
Đình Phương cười nhẹ :
– Ngọc Giao tỷ chớ quá lo hãi. Thứ nhất, tại hạ nghĩ lão Nam Cung Đạt không bao giờ dám ngờ là có người vẫn còn sống sau bao mưu toan dầy công sắp đặt của lão. Thứ hai tại hạ tin rằng đã biết họ là ai, những nhân vật đang làm nhị vị hoang mang lo sợ ấy. Nhưng vị tất nhị vị muốn họ cứu chúng ta.
Phi Quỳnh háo hức muốn biết :
– Họ là ai? Cớ gì bọn ta lại sợ, không muốn được họ cứu?
Đình Phương gằn giọng :
– Cửu Khúc Tinh Hộ Sứ, những nhân vật đã tạo cho tại hạ sự nghi ngờ vì không thấy họ xuất hiện lúc tại hạ định khai mở Cửu Khúc.
Ngọc Giao cười lạt :
– Lại là Cửu Âm giáo? Quả nhiên ta chẳng thích chút nào nếu buộc phải gọi họ là ân nhân. Tuy nhiên, hừ, nếu họ ngỡ ánh sáng phát ra là báu vật, họ động lòng tham và tìm cách leo xuống tận đây thì đấy là họ tự tìm chết. Chúng ta chỉ cần hạ sát họ thì lo gì không có lối thoát đào sinh.
Đình Phương thở dài :
– Giết họ không phải thượng sách. Vả lại, động một chút là sát nhân, dường như Ngọc Giao tỷ đã quen dùng thủ đoạn này từ lão ác nhân Nam Cung Đạt? Nếu là vậy, chúng ta cũng là ác nhân đâu khác gì lão?
Khi đó, ở trên cao có giọng ồm ồm vang xuống :
– Bổn giáo thời gian gần đây luôn bị quần hùng truy sát, có thể bảo chúng ta là những giáo đồ cuối cùng vẫn may chưa mất mạng. Thiết nghĩ chúng ta cố ý chạy đến đây một là mong tìm chỗ ẩn thân và hai là may ra tìm thấy di học thượng thừa của bổn Giáo hầu mưu cầu sự báo phục sau này. Vậy thì còn quan tâm làm gì đến những thứ báu vật ắt hẳn chỉ đem đến tai hoạ cho chúng ta mà thôi? Ai nghĩ sao thì nghĩ, riêng Hắc Ngưu ta kiên quyết phản đối hành vi mạo hiểm này. Lão thì sao, lão tiểu Phật?
– Ta cũng không tán thành. Vì đã là người xuất gia. A Di Đà Phật, đối với ta mọi báu vật dù có giá trị liên thành đến đâu cũng là vật ngoại thân.
Giọng của Hăc Ngưu cười ồm ồm :
– Vậy là đã có hai. Còn ai không tán thành nữa mau lên tiếng đi. Chúng ta đã bàn thảo quá lâu rồi, cần phải đi ngay, kẻo đến lúc trời tối khó lòng tìm được chỗ kín để ngả lưng. Thế nào? Lao Duy Khả?
Trên kia nếu Cửu Khúc Tinh Hộ Sứ vội thì dưới này Phi Quỳnh cũng vội :
– Đây là cơ hội duy nhất may ra có thể giúp chúng ta thoát hiểm. Cao thiếu hiệp đã có chủ ý gì chưa?
Ngọc Giao bảo :
– Giết họ cũng không xong, do họ có chịu xuống đâu mà giết. Nhưng để dụ hoặc họ e không phải dễ.
Đình Phương chợt nhìn Phi Quỳnh :
– Lúc trước Phi Quỳnh tỷ có ý dùng Âm công để làm cho lão Nam Cung Đạt tự lộ diện. Vậy sẽ như thế nào nếu tất cả ba người chúng ta đều dựa vào Cửu Âm giáo tạo thành một thế lực riêng chuyên đối phó lão Nam Cung?
Phi Quỳnh cau mày :
– Dựa vào Cửu Âm giáo? Dùng Âm công Cửu Khúc Chiêu Hồn dẫn dụ ác nhân? Nhỡ lão không lộ diện, cứ ở phía sau xúi bẩy quần hùng đối đầu với chúng ta thi sao?
Ngọc Giao bỗng gật đâu :
– Phương kế này có thể khả thi. Miễn đừng để lão biết chúng ta còn sống và đang đứng phía sau Cửu Âm giáo là được.
Đình Phương nghi ngại :
– Muốn lão không biết đâu phải dễ?
Ngọc Giao mỉm cười, bảo Phi Quỳnh :
– Bảo bối của Tứ muội đâu? Hãy cho Cao thiếu hiệp đây biết chúng ta có cách che giấu thân phận như thế nào.
Phi Quỳnh lấy từ trong người ra một túi lụa nhỏ :
– Những lớp giả diện này đều là do lão Nam Cung tạo ra, muội lại e lão vẫn nhớ và cuối cùng vẫn nhận ra chúng ta.
Ngọc Giao cầm lấy túi lụa, trút ra đôi ba cuộn da mỏng như những cánh chuồn.
– Cần là cần cho tình thế trước mắt thôi. Chờ sau khi thoát hiểm chúng ta sẽ liệu nghĩ cách khác.
Và Ngọc Giao tự khoác lên mặt một lớp giả diện, biến diện mạo thành người bị rỗ hoa. Sau đó Ngọc Giao trao cho Phi Quỳnh một cuộn da khác.
– Ta là a di, muội là tức phụ. Chúng ta đang trên đường tìm tung tích phu quân cho mình, rõ chưa? Còn Cao thiếu hiệp thích giả dạng như thế nào?
Đình Phương thán phục nhìn bọn họ thoắt cái đã thay da đổi lốt, biến thành hai nữ nhân hoàn toàn xa lạ.
– Tại hạ nghĩ lại rồi. Tại hạ sẽ tái xuất hiện, có hư hư thực thực mới dễ hành động. Vả lại chỉ với tư cách đó tại hạ mới có thể gọi bọn Cửu Khúc Tinh Hộ Sứ cứu viện.
Ngọc Giao ngẫm nghĩ một lúc, đánh gật đầu tán thành :
– Tuy không ổn lắm nhưng vẫn tạm chấp nhận. Được rồi, thiếu hiệp gọi họ đi.
Đình Phương hơi ngước mặt lên, đoạn tự mấp máy môi một lúc.
Trong chớp mắt có thanh âm của nhân vật Hắc Ngưu kêu vọng xuống :
– Ngươi đích thực là Cao Đình Phương? Lấy gì làm bằng để bọn ta tin ngươi đúng là Cao tiểu tử?
Đình Phương lại mấp máy môi thêm một lượt nữa, sau đó tươi cười nhìn Ngọc Giao, Phi Quỳnh :
– Tại hạ vẫn chưa đề cập gì đến chuyện chúng ta ở trong Tuyệt địa, cũng không tiết lộ cho họ biết nhị vị là ai. Nhị vị định dùng danh xưng gì?
Ngọc Giao kinh ngạc :
– Thiếu hiệp vừa vận dụng thuật Thiên Lý Tống Âm để phát thoại? Thiếu hiệp đã giải thích thế nào về việc chúng ta bị giam hãm ở đây?
Đình Phương cười :
– Lần đầu thì tại hạ phóng xuất Âm công cho họ nhận ra ai là người đang cầu viện. Sau đó mới dùng Thiên Lý Tống Âm, nhắc cho họ nhớ những gì đã xảy ra trước đây chỉ có họ và tại hạ là biết. Còn giải thích ư? Tại hạ chỉ nói chúng ta bị xảy chân rơi xuống, may mà vẫn toàn mạng. Nhưng lâu nay không dám kêu cứu vì sợ người đáp không phải là họ mà là Thất đại phái. Cũng không đến nỗi nói dối nhiều lắm.
Phi Quỳnh chợt nhìn lên trên :
– Dường như họ có chuẩn bị sẵn cho việc leo trèo? Đã có đủ dâya cho họ thòng xuống nhanh quá đấy?
Đình Phương vẫn tự tin :
– Tại hạ có cho họ biết tại hạ sẵn lòng nhận làm Giáo chủ của họ. Nhất định họ không có ý hại chúng ta. Nhưng để cẩn trọng, tại hạ sẽ lên trước.
Ngọc Giao nhẹ gật đầu :
– Thiếu hiệp có thể vẫn gọi ta là Trương tỷ. Còn Phi Quỳnh thì thiếu hiệp nên gọi là Tứ muội cho dễ nghe. Thiếu hiệp hãy hết sức cẩn trọng.
Đình Phương cười và nháy mắt với Phi Quỳnh lúc này chỉ có diện mạo của người đôi tám đôi chín :
– Tại hạ thực không có ý mạo phạm nhưng lúc này nếu không gọi Phi Quỳnh tỷ là Tứ muội thì đúng là tự tay “lạy ông, tôi ở bụi này” mong “Tứ muội” lượng thứ.
Đoạn dây chỉ thòng xuống đến cách chỗ Đình Phương độ ba trượng là dừng lại. Đình Phương toan hỏi thì nghe Ngọc Giao bảo :
– Thiếu hiệp yên tâm, với độ cao này ta và Phi Quỳnh thừa bản lãnh vượt lên. Chỉ ngại cho thiếu hiệp là người đang mang trọng trách phải mạo hiểm.
Đình Phương bật cười :
– Chúng ta sẽ thoát. Tại hạ tin chắc như thế. Lên! Ha… Ha…
Đình Phương lao vượt lên, chộp vào đoạn dây và thoăn thoắt leo lên mãi.
Được một lúc, đúng như Đình Phương đoán quyết, Phi Quỳnh và Ngọc Giao cũng leo vượt lên bình an vô sự. Họ đã được Cửu Âm giáo tiếp nhận. Nói đúng hơn họ đã tự biến thành người Cửu Âm giáo, mưu cầu đại sự sau này.