Đọc truyện Cướp Sắc – Chương 9: Nam nhân độc tài bá đạo, luyến muội [ tam ]
Đại sảnh hoa lệ, một đám vũ cơ xinh đẹp đang nhảy múa, váy dài hở nửa vai, dưới ánh nến sáng ngời, cổ tay tinh tế mềm mại khẽ động giữa không trung đầy mị hoặc, mỗi một cái bước chân nhẹ nhàng, mỗi một cái uốn thân, đều làm cho vài cái ca ca vô năng của ta từng trận cảm thán.
Múa, rất đẹp; một đám nữ tử khiêu vũ, càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Ngồi ở chủ vị là lão cha cổ hủ, đang cười đến vẻ mặt hiền lành, ánh mắt thưởng thức, thỉnh thoảng quét về phía hai người đang ngồi hai bên.
Bị đại ca bá đạo canh giữ ở bên cạnh, ta chỉ là yên lặng mà ăn cơm.
Chẳng qua là hai nam nhân hơi có điểm tư sắc tài học một chút vào cửa bái phỏng, làm gì mà phải phô trương lãng phí như thế chứ.
Bên cạnh ta, còn ngồi hai vị tỷ tỷ con của nhị nương và tam nương, xem ra lão cha là muốn nhờ cơ hội ngàn năm một thuở này, làm cho nữ nhi của mình có thể tìm được lang quân như ý đây mà.
Phượng hồ ly tuy rằng chính là một bộ quần áo trắng vô cùng đơn giản, nhưng khi giơ tay nhấc chân, lại làm cho người ta cảm thấy quỷ dị, phải nói là xinh đẹp đến mức quỷ dị.
Bởi vì nhị nương cố ý an bài, vị Lục Oánh tỷ tỷ lớn hơn ta nửa tuổi vừa vặn ngồi ở bên cạnh của Phượng hồ ly.
Lục sắc sa mỏng quấn quanh ngọc thể lung linh, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm động lòng người bị son phấn nhuộm thành đẹp đẽ quý giá và diễm lệ, trong con ngươi xấu hổ ngượng ngùng lại lóe ra một tia vui sướng cùng khát khao khó hiểu.
Tiếng tiêu lượn lờ không dứt, đến chỗ cao bỗng nhiên dừng lại, Khi Vũ Hiên một tay uyển chuyển với tiếng nhạc du dương, dẫn tới Bích Tiêm tỷ tỷ của tam nương một trận tâm thần nhộn nhạo.
Tuy rằng thân là danh môn thục nữ đều sẽ có sự rụt rè, nhưng mà hai vị mỹ nhân tỷ tỷ nhà ta đối với Phượng hồ ly cùng Khi Trạng Nguyên là ngưỡng mộ đã lâu, thậm chí đã có những hành động lớn mật, đã muốn đối với bọn họ nháy mắt đưa tình.
Ta bình tĩnh ngồi một chỗ, đối diện là Phượng Vô Trần cũng đang cười đến mị hoặc.
Phượng mâu giống như ngẫu nhiên truyền tới ánh mắt nóng rực, ta chỉ là lạnh lùng quay mặt đi, không nhìn tới hắn.
Nam nhân ngồi ở bên kia tựa như lan, tuy rằng trên môi là tươi cười mỏng manh, bất quá ánh mắt nhìn về phía ta, lại dẫn theo vài phần lãnh khí.
Tựa tiếu phi tiếu nhìn lại Khi Vũ Hiên, hắn vốn không phải là quân tử, ta không cần đối với chuyện đã thiết kế hắn mà cảm thấy tự trách.
Đối với thái độ thoải mái của ta Khi Vũ Hiên cảm thấy kinh ngạc, hơi hơi ngốc lăng một cái, lại lập tức khôi phục thành bộ dáng cao nhã trong đó mang theo biểu tình phiêu dật.
Nhìn ta cùng hai nam nhân ánh mắt giao nhau, đại ca ngồi ở một bên, khuôn mặt đã muốn lạnh lẽo âm trầm xuống.
Tay nhỏ bé bỗng dưng bị hắn một bàn tay to lớn nắm thật chặt, thon dài ngón tay nâng cằm của ta lên, đôi mắt của đại ca đen đặc như mực.
“Tiểu Khấu Nhi, mắt của ngươi đang hướng về chỗ nào vậy?”
Ở đây người rất nhiều, nhưng ánh mắt đều bị hai cái sặc sỡ loá mắt nam nhân hấp dẫn đi, nên động tác của đại ca, cũng không có làm cho người ta cảm thấy hoài nghi. Và quan trọng hơn là, đại ca đối ta hành động quá phận, động tác vô cùng thân thiết, người trong Liệt Hầu Phủ, đã trở thành thói quen.
Ở trong nhà này, đại ca chính là trời, chính là thần, liền ngay cả lão cha cổ hủ kia, cũng đối với hắn kiêng kị ba phần.
Bất quá, nam nhân áo trắng quyến rũ xinh đẹp áo, lại bí hiểm nhìn lại đây; một thân tử y thanh nhã nam nhân, cũng ý vị thâm trường nhìn ta liếc mắt một cái.
Ánh mắt từ hai bên trái phải phóng tới, làm cho ta nháy mắt rùng mình một cái, chung quanh đồng thời cũng nổi lên từng trận hàn ý, eo nhỏ nhắn, cũng bị đại ca chặt chẽ ôm lấy.
Hai nam nhân ánh mắt rực rỡ ái muội, làm cho khuôn mặt đại ca lập tức trầm xuống giống như ma vương đến từ địa ngục vậy.
Hai tròng mắt đen tối nhìn về phía ta, nháy mắt ta cảm thấy như ở trong vực sâu lạnh như băng thấm dần vào cốt tủy.
“Xem ra hai nam nhân này, đã đem ngươi trở thành con mồi rồi sao?”
Thanh âm lạnh như băng, thâm ý ở trong lời nói, ta cũng không có đặt ở trong lòng.
Bọn họ có lẽ là đã đem ta trở thành con mồi, bất quá, không đến phút cuối cùng, làm sao có thể nói trước được là ai chết bởi tay ai chứ!
Làm bộ ôn nhu gắp đồ ăn cho ta, đôi môi dựa vào bên tai ta nói.
“Tiểu Khấu Nhi, ta nói rồi, đừng đem tính tình giảo hoạt của ngươi dùng ở trên người của bọn họ, ngươi là của ta, chỉ có thể là của ta……”
Vẻ mặt lo lắng cùng với biểu tình đáng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn của ta dần dần trở nên trắng xanh, thân thể không khỏi run lên một cái.
“Lời đại ca nói, Tiểu Khấu vẫn nhớ rõ!”
Vừa lòng cười cười, đầu lưỡi sát qua bên má của ta, đại ca chậm rãi tách ra khỏi người ta, con ngươi đen khinh thường nhìn Phượng Vô Trần cùng Khi Vũ Hiên liếc mắt một cái.
Hai nam nhân ngồi ở cách đó không xa, đón nhận ánh mắt âm ngoan của đại ca, không hẹn mà cùng đối hắn nâng nâng chén rượu……
Đối với sự đối địch âm thầm gợn sóng của ba nam nhân trong lúc đó, lòng ta lại lạnh lùng mà cười.
Tay nhỏ bé cầm lấy ly rượu hoa quế nhưỡng (ko biết là hoa gì nhỉ :yoyo4:), miệng nhỏ nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Mấy tên tự cho là đúng, bọn họ nếu muốn đấu liền đấu một trận đi……