Cưỡng Đoạt

Chương 74: Phùng minh nghị


Đọc truyện Cưỡng Đoạt – Chương 74: Phùng minh nghị

Nhìn Cốc Vũ có chút bối rối đi vào trong phòng trà, Lăng Tập Trạo nói: “Tiểu Vũ, con sao vậy? Có phải có ai bắt nạt con không?” Lời vừa ra khỏi miệng, ánh mắt liền trở nên sắc bén, giống như chỉ cần Cốc Vũ gật đầu một cái, ông sẽ lập tức “Xử” cái tên dám “ăn hiếp” Cốc Vũ.

Lăng Bảo Bảo được Lăng Tập Trạo bế ngồi trên đùi nhìn thấy Cốc Vũ liền “A á à á” hưởng ứng, giống như cũng rất giận cái kẻ làm cho daddy của bé bị bối rối.

Cốc Vũ vội vàng lắc đầu, kéo ghế ngồi xuống, một bên rút khăn giấy lau ngực, thật ra là đang trấn an trái tim đang đập nhanh, nói: “Ông nội, con không có gì đâu, chỉ tại con đi nhanh một chút thôi.”

“Được rồi. Tiểu Vũ đồ con cũng bị ướt rồi, không thì mình khoan về, ghé trung tâm thương mại một chút, mua áo cho con thay trước, có gì mua thêm mấy bộ cho cục cưng, sắp đến tháng chín rồi, cũng phải mua đồ mùa đông.”

Lăng Tập Trạo tất nhiên nhìn thấy được Cốc Vũ cụp mắt xuống có ý né tránh, nếu Tiểu Vũ không muốn nói thì quên đi. Đợi lát nữa cho Tiểu Lâu đi thăm dò xem trong thời gian Tiểu Vũ đi Toilet lau quần áo đã xảy ra chuyện gì. Ở nơi này chắc là sẽ không đụng đúng mấy kẻ không biết điều đâu.

Lăng Tập Trạo biết tiệm trà này không phải là nơi ai cũng có thể vào được, tất nhiên cũng không phải dễ dàng truy ra được, mà đối phương cũng không để lại gì cho người khác có thể truy ra. Nếu không, Lăng Sóc cùng Lăng Tu Dương cũng chẳng bị đau đầu lâu như vậy mà cũng không tìm thấy người.

Ở Toilet bên này, trong đôi mắt của Phùng Minh Nghị mang theo tia đau đớn thoáng qua nhìn chằm chằm vào cánh cửa, siết chặt khăn tay, chậm chạp buông thõng cánh tay đang giơ lên trong không khí, nhét khăn tay vào lại trong túi, hơi mím môi thở dài một tiếng.

Cha cho đến bây giờ cũng không thể ngờ được, lúc tỉnh mộng thì mọi thứ đã thành cảnh còn người mất.

Người kia của cha đã qua đời, đã sớm trở thành một nắm cát vàng; mà bảo bối cha thương đến thấu tim cũng đã lớn lên kết hôn có con, mặc dù bạn đời là nam, nhưng mà từ những âm thanh loáng thoáng bên tai cho biết con rất hạnh phúc.

Phùng Minh Nghị đã thỏa mãn, ít nhất, cha tưởng rằng mình đã thỏa mãn, tưởng rằng bản thân cha chỉ cần đứng từ xa nhìn bảo bối của cha là đã đủ rồi.

Nhưng vẫn không nhịn được muốn tiếp cận thêm, từng chút từng chút tiến lại gần hơn, cho dù cha ngay cả một câu xin lỗi cũng không thể lẫn không dám nói, bảo bối chỉ nhìn cha một cái nói với cha một câu khách sáo thì cha đã kích động đến tim cũng run rẩy đến phải cẩn thận kềm nén.

Nhưng vẫn vô tình dọa đến bảo bối của cha.

Phùng Minh Nghị nhớ rất rõ, Tiểu Vũ của cha khi còn nhỏ xíu thì rất quấn quít cha, lúc nào cũng dùng giọng nói mềm mại ngọt ngào gọi “Cha ơi, cha ơi”, dễ thương đến mức cha muốn đem cả thế giới này cho con.

Sau đó, Phùng Minh Nghị cẩn thận nhìn bóng người trong gương, bàn tay với các ngón tay được cắt tỉa sạch sẽ nâng lên, lau đi hơi nước dính trên mặt gương, như thế, bóng người trong gương càng thêm rõ ràng.

Ngay cả chính bản thân cha, cũng cảm thán khi nhìn thấy bóng mình trong gương, năm tháng hình như đã bỏ quên cha, cũng bởi vì cha đã đánh rơi thời gian, cái này tuyệt đối không phải là tự kỉ, mà là xuyên thấu qua “Cha”, gặm nhấm kí ức của mình đã đánh mất hơn mười mấy năm, bảo bối của cha đã lớn lên như thế nào.

Tuy nhiên, mỗi một lần có được tin tức từ đàn em thu thập về cuộc sống mà Tiểu Vũ đã trải qua, Phùng Minh Nghị lại vô cùng đau lòng cùng khổ sở.


Nếu Tiểu Vũ của cha không gặp được Lăng Sóc, cha không dám tưởng tượng Tiểu Vũ của cha sẽ phải giãy dụa để sinh tồn ra sao khi phải trải qua cuộc sống bần cùng dưới đáy xã hội.

Đến tận hôm nay, cha cũng rất oán hận bản thân.

Nhớ đến lúc xưa bỏ nhà trốn đi cùng chị họ, mặc kệ khổ cực cùng mệt mỏi ra sao, cha đều cảm thấy hạnh phúc nồng nàn, đến khi có được con, cha cảm thấy cuộc sống như vậy là quá đầy đủ, có vợ là người cha yêu, cùng con ngoan sắp ra đời, đối với một người đàn ông mà nói, còn cái gì là chưa đủ nữa?

Mặc dù sau khi bảo bối được sinh ra, cuộc sống càng trở nên nghèo túng vất vả, nhưng cha là đàn ông, khổ một chút mệt mỏi một chút thì có là gì? Dù sao về nhà có thể nhìn thấy vợ đẹp con ngoan, nhất là nghe thấy con chập chững chạy từ xa vừa gọi “Cha ơi” với cha, bao nhiêu bực dọc cùng mệt mỏi phải chịu đựng đều tan biến đi. Vì những người chờ đợi cha ở nhà thì tất cả đều rất đáng giá!

Nhưng ông trời sao lại quá ác nghiệt, rất thích đem người ta ra làm trò đùa, từ trên cao nhìn người khác phải trả những cái giá thật đắt cho những nỗ lực của bản thân.

Cha vẫn giống như thường lệ, ngồi xuống giang rộng vòng tay đón Tiểu Vũ đang chạy ùa tới, đứng bật dậy, tung Tiểu Vũ lên cao, nghe tiếng cười “Ha ha” cao vút của Tiểu Vũ, có biết bao nhiêu tốt đẹp.

… Cha chỉ hơi chóng mặt một chút, không, có lẽ chỉ là tay bị mỏi mà đưa ra chậm một chút, tóm lại, cha trong khoảnh khắc ấy, động tác của cha giống như ở trong phim về những người bị say nắng, cảm thấy khoảng cách đối với mọi thứ đều thật xa xôi, làm cách gì cũng không với tới được… Trơ mắt nhìn Tiểu Vũ sượt qua tay cha, nhìn Tiểu Vũ vẫn cười ha ha vươn cánh tay nhỏ bé, chờ cha chụp lại.

Cha thật sự chỉ chóng mặt một chút, nhưng trong mắt lại tràn đầy màu đỏ máu, bên tai ngập tràn tiếng kêu hoảng sợ của vợ…

Cho dù đến tận ngày hôm nay, quá khứ đã trôi qua nhiều năm, Phùng Minh Nghị vẫn nhớ như in cảm giác khủng hoảng cùng tuyệt vọng như trời sập xuống đầu lúc đó, lúc ấy trái tim cha như ngừng đập, thậm chí tưởng rằng mình sẽ có thể chết bất kì lúc nào.

Là tiếng khóc yếu ớt của Tiểu Vũ kéo thần chí của cha quay trở lại.

Vì tiền viện phí cho Tiểu Vũ, Phùng Minh Nghị dứt khoát chấp nhận lời đề nghị của người đàn ông kia, nếu như muốn mạng của cha, cha cũng sẽ đồng ý, huống chi chỉ là lái xe giúp người ta.

Phùng Minh Nghị biết người đàn ông kia có kế hoạch cướp ngân hàng, cũng là bởi vì biết, cùng với kĩ thuật lái xe rất tốt của cha liền bị người đàn ông kia nhìn trúng.

Nhưng mà Phùng Minh Nghị thật không ngờ, người đàn ông tuy quen biết không dài nhưng đối xử với cha rất tốt kia lại là một người đàn ông máu lạnh vô tâm vô tình, xem mạng người như cỏ rác, máu tươi nóng rực phun lên mặt cũng không hề chớp mắt lấy một cái.

Phùng Minh Nghị ở trên xe nhìn thấy hình ảnh kia cũng có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến Tiểu Vũ ở nhà đang chờ điều trị, liền chẳng còn sợ gì nữa.

Lúc ấy, Phùng Minh Nghị tưởng rằng người đàn ông kia sẽ giết gã đồng bọn tham lam ngu ngốc làm chậm trễ thời gian, nhưng mà người đàn ông đó không làm gì cả.


Sau đó mới biết, người đàn ông đó không hề ngu ngốc, người đó vốn đã biết dù mình có bị bắt cũng không bị xử tử ngay, mà gã ta lúc vào tù liền giết luôn hai người kia.

Từ khoảnh khắc đó, Phùng Minh Nghị xem như đã hiểu, người đàn ông kia tâm cơ sâu đến mức nào, cũng không phải là một kẻ máu lạnh gặp ai giết đó, mà là một gã thợ săn đầy mưu mô xảo quyệt tính toán sâu xa.

Nếu như không phải năm ngoái gặp bão, trên đường lái xe về nhà bị nhánh cây gãy rơi xuống nóc xe, cũng khiến cho đầu của cha bị thương, Phùng Minh Nghị cảm thấy cha có khi cả đời cũng không thể ngờ, cái tên Phùng Minh Nghị của mình chỉ là cái tên được sửa sau khi vượt ngục – Tên thật của cha là Cốc Minh Nghị.

Phùng Minh Nghị còn nhớ rất rõ, khi cha tỉnh lại từ trong bóng tối trên giường bệnh, bên tai vang lên tiếng “tít tít” của các loại máy móc hỗ trợ, khoảnh khắc đó cha còn tưởng rằng mình đang trên đường vượt ngục gặp tai nạn ở biển rồi được cứu, nhưng ngay sau đó, cha cũng nhớ lại hết thảy, kể cả trí nhớ của mười mấy năm sau đó.

Cha hận người đàn ông kia!

Cha yêu người đàn ông kia!

Tình cảm mâu thuẫn bóp nát trái tim cha!

Phùng Minh Nghị không biết phải làm thế nào để đối mặt với người đàn ông kia.

Cho dù cha lăn lộn trong xã hội đen mười mấy năm, cũng đã luyện được khả năng thong dong nhàn nhã trước tất cả mọi chuyện, vẻ mặt không hề thay đổi, nhưng người đàn ông kia chỉ cần liếc mắt một cái thì cha đã bị nhìn thấu, đem cha đặt lên giường hung bạo cướp đoạt một trận, dùng lời nói ngoan lệ bá đạo cảnh cáo cha, nếu như cha có can đảm bỏ đi, thì cứ chuẩn bị tư tưởng cả đời này chỉ nhìn thấy một mình người đó đi.

Phùng Minh Nghị nghe thấy câu nói ấy, trái tim cũng nguội lạnh!

Cha cảm thấy tình cảnh của mình so với mấy bộ phim ba trợn trên phim còn muốn ba trợn hơn, thật vất vả mới khôi phục lại trí nhớ, thật sự nếu không thể quay về nhìn Tiểu Vũ của cha, cha tuyệt đối sẽ hận mình cho đến chết! Cha đã bỏ lỡ quá nhiều, nếu như đã nhớ lại mà vẫn tiếp tục làm sai, tốt hơn là đừng có nhớ lại!

“Reng — reng —”

Đôi mắt nhìn chằm chằm bóng dáng của mình trong gương của Phùng Minh Nghị dần dần lấy lại tiêu cự, thần sắc cũng trở nên ôn hòa xa cách.

Cha nghe tiếng chuông điện thoại di động vang lên, cầm ra nhìn qua, sau khi cha thấy số điện thoại gọi đến, chân mày hơi chút nhíu lại, ánh mắt ôn hòa cũng trở nên phức tạp.

Phùng Minh Nghị mặc kệ tiếng chuông, đem điện thoại nhét vào trong túi, mở vòi nước, mười ngón tay thon gầy cọ rửa dưới làn nước, động tác rất tao nhã, nhìn không giống như là đang rửa tay, mà giống như là đang làm một chuyện gì đó rất thần thánh, rất để tâm, rất chăm chú.

Điện thoại vẫn cố chấp đổ chuông đến mấy phút, cuối cùng hành động rửa tay chậm rãi của Phùng Minh Nghị cũng dừng lại.


Nhưng khi Phùng Minh Nghị móc cái khăn tay vốn định đưa cho Cốc Vũ lau tay ra, thì điện thoại di động lại đổ chuông một lần nữa.

Phùng Minh Nghị vẫn không để ý đến, cha biết là do ai gọi đến.

Khi vừa mới gặp được Tiểu Vũ của cha, cha một chút cũng không muốn nghe thấy giọng nói của người đàn ông kia.

Điện thoại đổ chuông lần thứ hai cũng chẳng được bao lâu thì đã ngưng lại, tuy nhiên chẳng quá vài giây sau, cửa Toilet bị đẩy ra, hai người đàn ông mặc đồ đen bước vào.

“Anh Phùng, ông chủ đợi anh ở bên ngoài!”

Nghe thấy lời uy hiếp lẫn trong giọng nói đầy cung kính của họ, đôi mắt ôn hòa của Phùng Minh Nghị cũng không hề thay đổi, chỉ là động tác lau tay cũng chẳng hề ngừng lại, vẫn rất chậm rãi.

Phùng Minh Nghị bình thản nói: “Cứ để anh ta chờ đi, tôi còn chưa uống trà xong.”

Nói xong, đem cái khăn dùng để lau tay cất lại cẩn thận, đi xuyên qua giữa hai người đàn ông, ra khỏi Toilet.

Mà hai người đàn ông liếc mắt nhìn nhau, trong lòng vô cùng phiền muộn.

Bọn họ là người hiểu rất rõ quan hệ giữa ông chủ cùng anh Phùng. Vốn ông chủ với anh Phùng đang rất tốt, có thể nói là tổ hợp cực mạnh cùng ăn ý nhất ở trong băng xã hội đen lớn nhất châu Á là băng Thanh Đạo này, cũng đúng thôi, là quan hệ giữa đại ca cùng quân sư mà. Tuy nhiên huynh đệ trong bang thì nói thành là “phu xướng phu tùy”, tất nhiên những câu nói sau lưng này thì không thể để cho anh Phùng biết được.

Bởi vì da mặt của anh Phùng rất mỏng, mặc dù cũng biết anh em trong bang phái nói với mình là gì, nhưng mà không trực tiếp nghe thấy thì cũng xem như chẳng có gì, nếu không, nhiều khi còn ra tay tàn nhẫn hơn cả ông chủ! Vậy mà một trận bão bất ngờ khiến xe bị tai nạn, làm cho anh Phùng nhớ lại tất cả… Cái này, nên nói cái gì mới tốt đây? Hỏi ông trời đi!

Đi đến trước cửa phòng trà bước chân của Phùng Minh Nghị dừng lại, không có đẩy cửa vào.

Cha đến đây, cũng là vì trà của tiệm này thật sự rất ngon, mỗi lần tâm tình không tốt cũng thích đến đây im lặng ngồi một hai tiếng. Nhưng lại thật không ngờ sẽ gặp Tiểu Vũ. Hoặc nói là, từ trong đáy lòng cha mong muốn có thể tình cờ gặp được Tiểu Vũ ở đây, bởi vì cha biết gia chủ của họ Lăng cũng là một người thích trà, thường những người thích trà trong thành phố này, cũng sẽ biết đến tiệm trà này.

Phùng Minh Nghị thật không ngờ tâm tình lại kém đi. Tiểu Vũ của cha sợ cha! Chính là từ hoàn cảnh sống mấy năm nay, mới có thể khiến cho tính cách của Tiểu Vũ trở nên nhu nhược nhát gan như vậy.

Phùng Minh Nghị cảm thấy rất đau lòng, chưa từng ngừng lại.

Nhưng lại thấy may mắn, may mắn là người đàn ông kia không giam cha lại, mà chỉ cần cha không bỏ đi, sẽ không hạn chế tự do của cha.

Bởi vậy, Phùng Minh Nghị mới có thể sau khi hồi phục trí nhớ, đứng ở xa xa mà nhìn Tiểu Vũ của cha.

Cho nên, bình thường, Phùng Minh Nghị căn bản không đoán ra được suy nghĩ của người đàn ông kia. Người đàn ông ấy, là thương cha sao? Hay là yêu!

Nghĩ đến đây, ánh mắt Phùng Minh Nghị cũng trở nên ôn hòa hơn, ngay cả bước chân đi ra ngoài cũng vô thức trở nên nhanh hơn.


Nghe Lăng Tập Trạo nói xong, Cốc Vũ đặt Lăng Bảo Bảo lên xe nôi, đẩy bé đi ra ngoài, một bên nhớ ra lấy điện thoại trong túi gọi báo cho Lăng Sóc một tiếng, nói muốn đến trung tâm thương mại mua đồ.

Nhưng lục túi vài lần cũng không thấy bóng dáng điện thoại đâu, lúc này mới nhớ ra, lúc vừa đi thì đã đem điện thoại sạc pin.

Cốc Vũ nghĩ lại, ông nội cũng đã già, hơn nữa lại đưa cục cưng là trẻ con, đi dạo ở trung tâm thương mại cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian, Lăng Sóc không biết lúc nào cũng bận gì đó cũng sẽ không gọi điện thoại đến tìm cậu đâu, mọi người chỉ cần đi mua đồ xong rồi về ngay là được.

Trước khi Phùng Minh Nghị đi ra khỏi tiệm trà thì đã lấy kính râm ra đeo, che đi gần nửa khuôn mặt, cũng che đi tất cả tâm tình trong mắt của cha.

Khi cha đi đến chiếc Benley đen chờ cha trước cửa tiệm trà, Phùng Minh Nghị nghe thấy tiếng trẻ con ê a không rõ vọng lên từ phía sau, thân người đang khom để bước vào xe cứng còng trong giây lát, đem khao khát được quay lại nhìn nén xuống.

Người đàn ông ngồi ở băng ghế sau không hề nhúc nhích, trong xe hơi tối, chỉ có thể nhìn ra khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của người đàn ông ấy, một đôi mắt sâu hút hẹp dài, nhìn chằm chằm Phùng Minh Nghị đang cúi người bước vào xe, “Em không nghe điện thoại của tôi.” Giọng nói trầm trầm từ tính vang lên, nhưng không hề mang theo cảm xúc, làm cho người ta không biết lời nói này là giận dữ hay là có ý gì khác, hay đây chỉ đơn giản là một câu tường thuật.

Phùng Minh Nghị ngồi bên cạnh người đàn ông, rút chân vào trong xe, lại không nhịn được mà nhìn về hướng tiếng trẻ con đang cười, bình thản nói: “Tôi bận.”

Người đàn ông biết Phùng Minh Nghị đang nói dối trắng trợn, nhưng đừng nói là sắc mặt thay đổi, ánh mắt cũng không dao động, chỉ nhìn theo ánh mắt Phùng Minh Nghị hướng ra ngoài, nói: “Bọn chúng rất dễ thương.”

Sắt mặt Phùng Minh Nghị tái nhợt, ngay cả con ngươi sau kính râm cũng co rút lại, quay phắt đầu trừng mắt nhìn người đàn ông, trong giọng nói nghiến răng nghiến lợi mang theo sát khí tràn ngập: “Anh dám ra tay với chúng, tôi sẽ giết anh!”

“Tôi không làm chuyện thừa thải!” Người đàn ông lạnh nhạt nói, sau đó ra hiệu cho gã mặc đồ đen đóng cửa lại, “Lái xe.”

Phùng Minh Nghị hé môi, đem lời muốn nói chặn lại trong cổ họng, thu ánh mắt đang nhìn chằm chằm người đàn ông lại, khi định quay đầu hướng ra ngoài kính xe, cằm đã bị người đàn ông kia giữ chặt, lời tức giận còn chưa kịp cất lên, đôi môi đã bị người đàn ông ấy chặn lại.

Cốc Vũ nghi hoặc nhìn chiếc xe màu đen vừa được một người cũng mặc đồ đen đóng lại, cậu hình như nhìn thấy người đàn ông cậu gặp trong Toilet, là ông ấy sao? Ông ấy là ai nhỉ? Tại sao lại giống cậu đến như vậy?

“Tiểu Vũ, con nhìn gì vậy?” Thấy Cốc Vũ sửng sốt không lên xe mà nhìn về phía trước đến ngẩn người, Lăng Tập Trạo liền hỏi, cũng qua xem thử, chỉ thấy một chiếc Benley chậm rãi chạy đi, còn người ở trong xe, thì hoàn toàn không nhìn thấy được.

“Dạ, không có gì đâu ông nội, chỉ là con thấy chiếc xe đó rất đẹp.” Cốc Vũ vội vàng bế Lăng Bảo Bảo lên xe ngồi xuống ghế.

Đẹp sao? Trong gara ở nhà chẳng phải cũng có sao? Khóe miệng Lăng Tập Trạo hơi co rút, bất quá cũng ghi nhớ chiếc xe kia trong lòng, không chừng người ở bên trong xe có liên quan đến bộ dạng bối rối của Tiểu Vũ lúc nãy.

Khi Lăng Sóc chạy đến tiệm trà đón người thì đã không còn ai.

Từ tiệm trà đi ra đứng trên bậc tam cấp nhìn mặt trời buổi trưa chói chang, Lăng Sóc hơi nhíu mắt, nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, mặt không hề thay đổi đi đến xe của mình, khởi động xe, tìm chỗ quay đầu, chạy đến trung tâm thành phố.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.