Cưới Sau Một Đêm

Chương 4: Chồng yêu không gần nữ sắc


Đọc truyện Cưới Sau Một Đêm – Chương 4: Chồng yêu không gần nữ sắc

Ngày thứ hai sau cưới là
chủ nhật, cho nên tôi đã lựa chọn làm một chuyện hết sức hạnh phúc, đó là ngủ
thẳng một mạch đến sáng. Cho dù trước đó đã gặp phải một đêm đả kích, nhưng tôi
vẫn như cũ ngủ thật ngon lành, sau khi mở mắt, phát hiện đã là giữa trưa.

Rửa mặt trong phòng tắm
sạch sẽ xong, tôi mặc áo sơ mi rộng rãi cùng chiếc quần soóc ngắn ngủn ra khỏi
phòng, tính đến phòng bếp lục tủ lạnh kiếm đồ ăn.

Phòng bếp của Hàn Lỗi rất
lớn, vì vậy bàn cơm cũng để ở bên trong. Tôi đi vào trong đó, ngoài ý muốn lại
phát hiện thân ảnh của Hàn Lỗi, hình như đang sắp bát đũa trên bàn ăn, thấy tôi
đến liền ngẩn người, đột nhiên sau đó xoay người lấy ra thêm một bộ bát đũa
nữa.

Tôi ngây ngốc dừng lại
cách bàn ăn mấy bước, cảm thấy thật thất bại, mình rõ ràng đã ăn mặc quần soóc
ngắn khêu gợi vô cùng, áo sơ mi rộng rãi cũng dài không quá mông, đôi đùi đẹp
hào phóng cứ như vậy phô ra, cực kì là mê người, nhưng mà tại sao Hàn Lỗi đến
một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn đến tôi chứ?!

Hàn Lỗi xới được hai bát
cơm đặt lên bàn, nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của tôi, không nhịn được cười nói:
“Xem ra em thật biết thức dậy đúng lúc, anh vừa chuẩn bị xong cơm thì em tỉnh,
sao thế, không đói bụng à?”

Lời anh nói ra thật ngoài
dự đoán làm cho tôi càng cảm thấy cực kì thất bại, đành chủ động chạy đến ngồi
an vị trước bàn, nhìn bốn món ănmón canh cực kì thịnh soạn trước mặt. Chúng
thật là thơm ah, chỉ cần liếc qua thôi cũng sẽ làm cho người ta thèm muốn chết
đi được.

Tôi vui mừng nhìn Hàn
Lỗi, thật là không nên chỉ biết đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, không nghĩ
tới anh trông thế mà lại còn có tài này nha, quả nhiên là một người đàn ông tốt
và một tấm gương sáng mẫu mực.

Lễ nghi trên bàn ăn của
Hàn Lỗi rất tốt, lúc ăn cơm căn bản không nói lời nào, vì vậy tôi cũng không
thể làm gì khác hơn là im lặng chuyên tâm ăn cơm. Wa! Tay nghề nấu nướng của
anh cũng không tồi đâu!

Sau khi ăn xong, tôi
tranh việc rửa chén, dù thế nào thì cũng phải trả lễ lại chứ, không thể để mất
mặt con gái được, muốn tranh thủ thân thiết thì cần phải xây dựng hình tượng
người phụ nữ Trung Quốc ôn nhu, chăm chỉ mới là con đường đúng đắn nhất.

Bời vì phòng của tôi ở
trong cùng của hành lang, cho nên tôi muốn trở về phòng của mình thì phải trải
qua thứ nhất là thư phòng của Hàn Lỗi, thứ hai chính là phòng ngủ của anh.

Rửa sạch sẽ bát đũa xong,
tôi vốn là tính toán trở về chỗ của mình, nhưng lúc đi ngang qua thư phòng lại
lơ đãng nhìn thấy thân ảnh của Hàn Lỗi, vì vậy không nhịn được dừng lại đánh
giá kẻ đang ở bên trong đọc sách kia một chút. Hàn Lỗi đeo kính vào, tùy ý để ở
trên sống mũi, tư thế nghiêm chỉnh ngồi ở sau bàn chăm chú nhìn vào cuốn sách,
máy vi tính mở ra bên cạnh, vẻ mặt thành thật vô cùng, lại thêm ánh mặt trời
xuyên thấu qua rèm cửa sổ xuyên suốt đằng sau lưng anh khiến hình ảnh trong thư
phòng thoạt nhìn trở nên giống như một bức tranh sơn dầu tuyệt mĩ, đẹp mắt, mê
người.

Có lẽ là do ánh mắt của
tôi quá mức nóng bỏng nên Hàn Lỗi mới ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm vào mắt tôi.
Bởi vì sự thật là tôi nhìn anh một cách quang minh chính đại, mà mục đích cũng
chính là nhìn thôi, cho nên tôi cũng lười chẳng thèm ra vẻ ngượng ngùng hay
chớp mắt làm bộ hối lỗi gì hết.


Anh bình tĩnh nhìn tôi
một lát, đột nhiên làm ra bộ mặt như đã hiểu ra chuyện gì đó, dùng thanh âm dễ
nghe mở lời: “Em cũng muốn sử dụng thư phòng này phải không? Vậy thì cứ vào đi,
dù sao bàn làm việc của anh cũng khá lớn, chia cho em một nửa cũng không sao!”

Nếu anh đã thành tâm
thành ý mời , tôi đây cũng nên mở lòng từ bi vào xem một chút đi, thuận tiện
nhìn một cái xem anh đang đọc loại sách nào, thật hy vọng đó là tạp chí Playboy
của nước ngoài nha.

Cái mà Hàn Lỗi đang đọc
đương nhiên không phải là tạp chí Playboy của nước ngoài, ngay cả tạp chí FHM*nổi tiếng ở trong nước cũng không có, những sách anh xem hầu hết đều là
những tác phẩm nổi tiếng, còn bằng tiếng Anh nữa.

(*Tạp chí
FHM là một tạp chí nổi tiếng dành riêng cho đàn ông, có mặt ở nhiều nước trên
thế giới, mỗi nước xuất bản một loại riêng thì phải, nhưng đều lấy tên là FHM.
Ý Hạ Anh tỷ tỷ muốn nói chắc là tạp chí FHM của Trung Quốc, còn việc tạp chí dành
cho đàn ông có những cái gì thì bà con phiền tự mình liên tưởng, có thể nhờ đến
sư phụ baidu hoặc Gúc-gồ ca cũng được)

Không thú vị gì hết, ánh
mắt tôi lại một lần nữa quét qua bàn sách của anh, đột nhiên nhìn thấy loại
giấy viết thư chuyên dụng của công ty chúng tôi.

Tôi hưng phấn vỗ vỗ cánh
tay của Hàn Lỗi, thành công nhận được sự chú ý của anh. Tôi một tay chỉ vào
giấy viết thư ghi tên công ty rồi vui vẻ hỏi anh: “Anh cũng là nhân viên của
công ty em?”

Hiển nhiên là đề tài bất
ngờ này đã gây được sự chú ý từ Hàn Lỗi, anh đem sách khép lại, vẻ mặt mang
theo nụ cười khẽ gật đầu.

“Trời ạ! Thật là trùng
hợp nha! Em là nhân viên phòng thiết kế, còn anh, là người của phòng nào? ”

“Anh ấy à…” Anh suy nghĩ
một chút. “Hẳn là coi như làm ở bộ phạn tài nguyên nhân lực đi.”

“Thì ra là vậy, khó trách
em chưa từng nhìn thấy anh…” Tôi dừng lại một chút, thay bằng vẻ mặt hết sức
giống bà tám đang buôn chuyện. “Anh đã nhìn thấy tổng tài của chúng ta bao giờ
chưa? Nghe nói là một người đàn ông còn rất trẻ đấy.”

Hai mắt của anh lóe lên
một cái, sau đó cười nói: “À, có gặp mấy lần, là một người không tệ.”

“Thư kí của anh ta thật
sự là đàn ông à?”

“Hử, có gì không ổn sao?

“Đương nhiên là có rồi,
chẳng phải tổng tài nào cũng thích chọn mỹ nữ làm thư ký hay sao? H nữa còn
phải là một tập đoàn các thư ký xinh đẹp mới đúng, vừa có thể bổ mắt lại vừa có
thể…ha ha…” Tôi rất không phải che miêng mập mờ cười một tiếng.

Nhìn vẻ mặt đùa bỡn của
tôi, Hàn Lỗi cũng không nhịn được bật cười, cuối cùng kết luận: “Em xem quá
nhiều tiểu thuyết tình cảm Đài Loan mất rồi, người nào quy định thư ký bên cạnh
tổng tài nhất định phải là mỹ nữ chứ? Lý do vì sao anh ta lại tuyển thư ký nam
thì…lúc nào đó gặp được em thử đi hỏi anh ta xem sao?”


Tôi thất bại nhìn anh, vô
lực nói: “Vậy cũng cần phải có cơ hội a, em chỉ là một nhân viên quèn, sao có
thể có cơ hội hỏi tổng tài những vấn đề bà tám này chứ?”

Hàn Lỗi không trả lời
tôi, chỉ cười hết sức thần bí.

Sau đó, chúng tôi cùng
nhau hàn huyên trong chốc lát về những chuyện lý thú mới phát sinh gần đây
trong công ty, phát hiện cả hai nói chuyện rất hợp, ha ha, thật là hiện tượng
tốt a hiện tượng tốt.

Cùng tán gẫu được một
lúc, tôi phát hiện Hàn Lỗi là một người đàn ông rất có mị lực, ưu nhã, ôn nhu,
hài hước, bình tĩnh, nhưng là tôi nghĩ mãi mà không ra, anh rõ ràng có thể coi
là một người xuất chúng, tại sao hết lần này tới lần khác lại không có hứng thú
với phụ nữ chứ? Thật làm cho người ta tò mò nha.

Đang lúc hàn huyên cao
hứng, điện thoại di động của Hàn Lỗi đột nhiên vang lên, anh nhìn một chút số
máy hiển thị trên màn hình sau đó cau mày nhận điện thoại, trong lúc nghe cũng
không nói gì thêm, cuối cùng lại tiếp tục nhăn mày cúp máy.

Anh đứng lên, nhìn tôi
xin lỗi nói: “Thực không tốt, anh cả cùng anh hai tìm anh đi ra ngoài có chút
việc, em có muốn đi cùng không?”

Nghe vậy hai mắt tôi sáng
ngời, cười vui vẻ nói: “Anh em các người tụ họp em cũng không muốn quấy rầy làm
gì, anh cứ yên tâm đi đi, đợi lát nữa em cũng đi tán gẫu với bạn bè.”

Nụ cười của tôi rất rực rỡ,
bên trong rõ ràng có ý mong đợi, đúng, tôi rất mong đợi Hàn Lỗi ra khỏi cửa.
Sau khi đưa mắt nhìn thấy anh rời khỏi nhà, tôi không nhịn được lộ ra một nụ
cười gian.

Đi tới trước cửa phòng
của anh, tôi thử đem tay chuyển động nắm cửa, phát hiện quả nhiên không cách
nào mở cửa phòng, hay cho anh ta, tưởng là đem cửa khóa lại thì Hạ Anh này sẽ
không có biện pháp tiến vào đúng không? Hừ hừ, tôi cười lạnh hai tiếng, chạy
trở về phòng, từ bên trong một cái hộp nhỏ lấy ra một bảo vật rồi nhanh chân
chạy về trước cửa phòng của anh.

Thứ gọi là bảo vật trên
tay tôi thực chất chỉ là một thanh sắt nhỏ mà thôi, nhưng mà chớ có coi thường
nó, nó chính là công cụ cậy khóa cửa tốt nhất đó nha. Nhớ năm đó ở đại học bị
đàn chị bắt học cách nạy khóa, cuối cùng còn bị ép nhận cái thứ này, không nghĩ
tới bây giờ lại có cơ hội dùng đến, haha, đàn chị thân mến, em yêu chị nhiều
nhiều a!

Tôi giống hệt như tên
trộm ngồi chồm hổm trước cửa, cố gắng vặn vặn để mở khóa, không lâu sau, “răng
rắc…” một tiếng, cửa phòng được mở bung ra, tôi cười, cười đến vô cùng đắc ý.
Tôi đứng dậy lần nữa, nghênh ngang đi vào trong phòng của Hàn Lỗi.

Mục đích của tôi rất đơn
giản, chính là muốn tìm xem trong phòng của anh có sách báo ấn phẩm hay đĩa CD
gì không, bởi vì tôi cũng không tin một người đàn ông trưởng thành lại không có
những thứ ấy bên người.

Phòng của Hàn Lỗi dọn dẹp
rất sạch sẽ, so với phòng của tôi rõ ràng sạch hơn nhiều, tôi nhịn không được

thấy thực xấu hổ.

Tôi cẩn thận lật tới lật
lui đồ trong phòng anh, trong giá sách, trong ngăn kéo, trong góc, trên giường,
thậm chí đáy giường cũng bị tôi cẩn thận kiểm tra, kết quả cuối cùng làm tôi
không thể tiếp nhận nổi.

Tôi thất bại ngã ngồi
dưới đất, vẻ mặt xấu hổ, thân là con gái mà trong phòng tôi ít nhất còn có mấy
bộ manga, ví dụ như những tác phẩm của Gosho Aoyama chẳng hạn, những thứ đậm
chất tiểu thuyết, vài đĩa phim hoạt hình BL cùng BG [1], ngay cả trong máy vi
tính cũng tàng trữ cả AV[2] tuyệt đỉnh, nhưng mà anh, một tên con trai chính cống, lại không hề có
những thứ đồ này, trời ạ! Anh sẽ không phải thực sự là GAY đi!

Mặc dù tôi cũng nghi ngờ
trong máy anh cất giấu AV, nhưng lúc nãy tắt máy giúp Hàn Lỗi tôi cũng đã kiểm
tra một lượt rồi, vẫn như cũ không phát hiện được tí xíu gì giấy tờ hình ảnh âm
thanh mang màu sắc bất lương nào cả.

Đúng lúc tôi đang ngồi
xếp bằng trên sàn nhà trong phòng của anh khổ tâm nghĩ cách giáo huấn dạy dỗ
chồng thì điện thoại ở phòng khách đột nhiên vang lên làm cả kinh trái tim nhỏ
bé của tôi, khiến nó mãnh liệt nảy lên không quy luật. Tôi nhảy dựng lên, vội
vã đóng cửa phòng rồi chạy về hướng phòng khách.

Quả nhiên, con người
không phải ai cũng có thể tùy tiện làm chuyện xấu nha, nhìn coi, cái đó gọi là
cảm giác chột dạ đấy.

Trừng mắt ngó nhìn chiếc
điện thoại đang không ngừng kêu kia, tôi do dự một hồi xem rốt cuộc có nên nghe
hay không, bởi vì tôi cứ cảm thấy điện thoại này gọi tới là để tìm mình, nhưng
mà tôi mới chỉ chuyển vào có một ngày thôi mà. Quan trọng nhất là, số điện
thoại này là ai tôi còn không biết nữa.

Nhưng tiếng vang này làm
tôi thấy rất khó chịu, cho nên đành nhận điện. Đổi một bộ quần áo bình thường,
thư thả thoải mái nhưng không làm mất đi hình tượng con gái, tôi bắt xe chạy
tới trước cửa một PUB*.

(*PUB: là
một kiểu quán rượu mà trong đó có phục vụ cả thức ăn nhẹ. Nó có cả quầy bar và
phòng chung phục vụ khách, ai cũng có thể vào được. Nhớ phân biệt rõ với bar và
club nha. Bar: nơi thức uống có cồn như bia, rượu được phục vụ trục tiếp tại
quầy thu tiền, nghĩa là bạn uống gì thì phải thanh toán tiền liền tại quầy bar.
Cái này dễ thấy ở các sàn nhạc trẻ. Club: Cũng gần giống như bar, tuy nhiên nó
thường chuyên về một cái gì đó cụ thể. Ví dụ: rock Club, Dance Club,…và thường
cần có thể hội viên mới vào được. Hiểu chưa hiểu chưa ^_^)

Cú điện thoại lúc sẩm tối
là của Hàn Lỗi, đúng, sẩm tối chứ không có sai, hóa ra tôi ở trong phòng anh
ngẩn người phát sốt mấy giờ liền. Anh nói bởi vì không biết số điện thoại của
tôi cho nên chỉ có thể gọi về nhà, nghe giọng điệu của anh thì có vẻ tựa như
đang khen: Tốt lắm, em còn thông minh mà biết nhận điện thoại.

Nội dung nói chuyện rất
đơn giản, đó chính là anh cả cùng anh hai của anh chết sống muốn mời cho bằng
được tôi cùng bọn họ ra ngoài nói chuyện chơi đùa, vì vậy họ mời tôi cùng nhau
đến PUB uống rượu.

Cho nên tôi đi tới trước
cửa PUB này.

Đi ra ngoài cửa đón tôi
là anh hai của Hàn Lỗi — Hàn Vũ, thoạt nhìn rất giống những anh chàng hoa hoa
công tử mê ăn chơi thích du hí nhân gian, anh cười cười nhìn tôi. Nói thật ra
thì ba anh em bọn họ thoạt nhìn vẫn có chút rất giống nhau, anh cả chững chc,
anh hai ngịch ngợm, còn Hàn Lỗi thì bình tĩnh điềm đạm.

Theo Hàn Vũ đi vào bên
trong PUB đang ầm ầm náo nhiệt, tôi dám khẳng định anh ta chính là kẻ chọn chỗ
như thế này.

Cảm giác bên trong PUB
cùng với quầy rượu ngày đó tôi đi rất giống nhau, cũng có những người đẹp trẻ
tuổi ăn mặc mát mẻ phóng khoáng, thỉnh thoảng chủ động đến gần dụ dỗ đám đàn

ông.

Cùng Hàn Vũ đi đến chỗ
của Hàn Lỗi và anh cả anh Hàn Ti ngồi, tôi phát hiện Hàn Lỗi đang đeo vẻ mặt
khó chịu cự tuyệt những người đẹp đang lân la đến gần. Thấy tình cảnh này, tôi
không nhịn được kéo kéo ống tay áo Hàn Vũ, đợi anh ta cúi người xuống bèn thì
thào hỏi nhỏ bên tai: “Em trai anh thật sự không gần nữ sắc à?”

Hàn Vũ không nhìn tôi,
chỉ gật đầu hết sức kiên định.

Tôi không chết tâm, lại
hỏi: “Anh xác định anh ấy không phải là GAY sao?”

Anh ta vẫn như cũ không
nhìn tôi, chẳng qua là lần này là có chút do dự lắc đầu.

Thấy tôi xuất hiện, Hàn
Lỗi tựa như người chết đuối vớ được cọc, chủ động đứng lên lôi kéo tôi ngồi
xuống. Vì thế, nhìn thấy trong mắt Hàn Ti và Hàn Vũ nụ cười châm chọc, tôi chỉ
còn cách ngượng ngùng an vị. Sau khi tôi ngồi xuống không lâu, một cô bé trẻ
tuổi không biết xem sắc mặt người khác chủ động ngồi xuống phía bên kia cạnh
Hàn Lỗi mà chẳng thèm để ý đến ánh mắt không vui của anh, cứ thế từng bước
nhích lại gần.

Hàn Lỗi vừa dùng ánh mắt
đề phòng nhìn chằm chằm cô bé kia vừa lui sang dựa vào gần tôi, cho đến khi
hoàn toàn đụng chạm vào tôi. Thật ra thì tôi rất cảm kích cô bé to gan này đã
cho tôi một cơ hội để thừ dò xét và khảo nghiệm sự nghiêm trọng của “bệnh tình”
mà Hàn Lỗi mắc phải nha.

Kết quả chính là…Hàn Lỗi
ôm chầm lấy tôi, nhìn cô bé kia lạnh lùng nói: “Tôi là người đàn ông đã có vợ,
cho nên đừng tới quấy rầy tôi nữa!”

Hừ, nhìn xem, đây chính
là hành động theo bản năng của Hàn Lỗi đó, nếu không anh làm sao lại chủ động
ôm tôi lần nữa chứ? Hay phải nói chính xác ra là, anh căn bản không đem tôi trở
thành đàn bà

Tôi ngượng ngùng nhìn cô
bé bị dọa cho đến sợ kia cười khan mấy tiếng.

Cuối cùng khi thấy Hàn Vũ
và Hàn Ti nén cười cực độ đến mức sắp nội thương, tôi mới bi ai phát hiện,
chồng thân ái của tôi quả thực là không có gần nữ sắc…

Làm thế nào đây? Xem ra
con đường giáo huấn chồng của tôi còn rất dài và rất gian nan rồi…

[1]BL: theo mình biết được thì giải thích
là Boy-love, tương đương với shounen-ai trong tiếng Nhật. Shounen-ai là một thể
loại truyện tranh và hoạt hình Nhật Bản nội dung thường xoay quanh tình yêu
giữa hai thiếu niên phái nam. Đối tượng độc giả chinh là nữ giới. Khác với
Yaoi, nội dung của shounen-ai chỉ dừng lại ở việc hơn một tình bạn và đi đến
ngưỡng của những nụ hôn chứ không mang tính chất tình dục. Tại Nhật Bản, tên
“shounen-ai” ít còn được sử dụng. Cụm từ Boys Love hay BL đã thay thế “shounen
ai” vì nó có ý tiêu cực. Tuy nhiên, trong tiếng Anh, “boylove” lại có nghĩa
tiêu cực tương tự như “shounen-ai” tại Nhật Bản. Nói chung là có lẽ việc sử
dụng cùng một cụm từ đó nhưng không phải dùng trong ngôn ngữ của mình thì cảm
giác sẽ nhẹ nhàng hơn. BL được dùng chung cho cả yaoi lẫn shounen-ai.

[2]AV, éc,
viết tắt của adult video, hay theo tiếng Nhật có thể viết khác là Adaruto bideo
joyū. Là những thần tượng Nhật Bản hoạt động trong ngành công nghiệp tình dục,
có thể bao gồm cả những diễn viên cũng như người mẫu từng đóng những video có
đông đảo khán giả, trong đó họ có thể làm rất nhiều việc từ việc chỉ đi tản bộ
hay làm việc nhà trong trang phục bikini đến việc đóng phim khiêu dâm. “AV” là
viết tắt theo Anh văn của phim người lớn (adult video), “joyū” (nữ ưu) có nghĩa
là nữ diễn viên.


BG là
boy-girl, còn BL là boy love, tức là tình yêu nam nam í các nàng ah. Khụ, còn
cả phim hoạt hình BL nữa, ta thật bó tay ah~~~Shounen-ai còn đỡ, tỷ đến cả AV
cũng không chừa, khụ, tránh xa tránh xa đầu óc ta ra nha~~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.