Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu

Chương 5: Thất vọng


Bạn đang đọc Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu – Chương 5: Thất vọng


Cô vừa quay đầu lại, Kỷ Vĩ đang nghiêng người tựa vào tường ở chỗ ngoặt, nhíu mày, trong mắt không có chút vẻ giận dữ nào, đang chăm chú nhìn cô, muốn tìm thấy câu trả lời xác nhận trong mắt cô.

Cô bối rối, liên tục giải thích: “Không có.”

“Tôi quá kiêu căng vênh váo sao?”

Cô vội vàng nói: “Không có, nếu tôi vừa đi công tác về cũng muốn được nghỉ ngơi thoải mái, là tôi không đúng, xin lỗi.”

Kiều Mạt thầm nghĩ, ngàn vạn lần hắn cũng đừng nghe thấy lời lẩm bẩm của mình khi nãy, bởi vì hắn bỗng mở cửa đuổi theo chắc là có manh mối gì đó muốn nói với cô, nếu hắn nghe được lời nói của cô, lời muốn nói trong lòng sẽ thay đổi, chuyện đó thật sự là không ổn, cho nên cô vội vàng giải thích với thái độ thành khẩn.

Hắn bình tĩnh nhìn cô, dường như muốn từ vẻ mặt sợ sệt và xấu hổ này của cô tìm ra được chút chứng cớ cho việc nói dối, rốt cuộc hắn mở miệng nói chuyện.

“Cô tên là gì?”

Hắn hỏi tên cô? Tuy rằng cô nghi hoặc nhưng vẫn lễ phép trả lời rõ ràng: “Tên tôi là Kiều Mạt, Kiều trong ba kiều, Mạt trong Quách Mạt Nhược.”

“Được rồi, Kiều Mạt, cô còn muốn chiếc bánh ga tô kia không?”


Trong lòng Kiều Mạt liền mừng rỡ.

Kỷ Vĩ xoay người trở về, khó chịu nói: “Tôi phải khiếu nại bảo vệ dưới lầu, đây là khu chung cư khép kín lại có thể tùy tiện cho người ngoài vào đây như vậy.”

Kiều Mạt nhỏ giọng giải thích: “Là tôi lừa bọn họ, tôi nói tôi đến thăm người thân.”

Hắn vào nhà, cô đứng ở cửa, lần này cô cực kỳ dè dặt, ngoan ngoãn đứng ngoài chứ tuyệt đối không bước vào nửa bước.

Hắn lấy phần bánh ga tô còn thừa lại quá nửa từ tủ lạnh ra đặt lên bàn trà phòng khách. Sau đó hai tay chống nạnh, vẻ mặt hờ hững.

“Cô Kiều Mạt, đây là bánh ngọt cô làm, vì khó ăn nên mới còn thừa nhiều như vậy, theo tôi biết trong số bạn bè của tôi chưa ai bị ngộ độc phải đi bệnh viện rửa ruột hay phẫu thuật lấy nhẫn ra, kể như cô may mắn, hiện tại với sự may mắn của cô, biết đâu chiếc nhẫn vẫn còn bên trong, để xem cô có thể tìm được chiếc nhẫn bên trong phần bánh còn lại này không.”

Vẻ mặt Kiều Mạt rạng rỡ như ánh mặt trời, tại sao bỗng nhiên hắn lại thay đổi ý định, đem bánh ga tô ra? Nhưng lúc này cô không còn lòng dạ nào mà đi suy xét nhiều chuyện vậy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chiếc nhẫn kia nhất định vẫn còn bên trong bánh ga tô, cô vui vẻ hẳn lên.

Thấy cô vui vẻ như vậy, hắn cười ha ha, “Vào đi, cô đứng ngoài đó giống như tới cửa đòi nợ, khiến người ta nhìn thấy rất chướng mắt.”

Cô có chút do dự, không nghĩ tới thái độ của hắn bỗng nhiên lại dịu đi, cười ha ha với cô, “Cô sợ sao? Trông tôi giống kẻ cưỡng hiếp người khác sao?”

Hắn lại cười haha, Kiều Mạt nhất thời đỏ mặt.


Hắn bước đến kéo cô vào nhà, ấn cô ngồi xuống sô pha: “Ngồi xuống tìm đi, cô Kiều, không phải cô đang thầm nghĩ, tên khốn này sao bỗng nhiên lại thay đổi ý định đem bánh ga tô ra chứ? Đúng là vừa rồi tôi rất muốn trêu chọc cô một chút, nhưng mà thấy cô gấp gáp như vậy, thái độ lại rất chân thành nên tôi quyết định không trêu cô nữa.”

Kiều Mạt vô cùng cảm kích: “Anh Kỷ, anh đúng là một người tốt.”

Hắn hơi ngượng ngùng, ho khan vài tiếng, tự giải vây nói: “Thật sự thì trình độ làm chuyện xấu của tôi cao hơn làm chuyện tốt.”

Kiều Mạt mỉm cười, cẩn thận ngồi xuống một góc sô pha, sau đó lấy một chiếc bao tay ni lông từ túi xách ra đeo vào tay, bắt đầu từng chút một từ ngoài vào trong, tìm thật cẩn thận chiếc bánh ga tô này.

Kỷ Vĩ ngồi một bên nhìn cô, hắn bắt chuyện với cô, “Kỳ thật bánh ga tô này cũng không khó ăn lắm, chẳng qua là trong bánh ga tô này có vài miếng vỏ trứng, trong kem lại có mấy sợi tóc, còn có, không phải là cô rất thích xem Đôraemon chứ? Viết tên của tôi mập như vậy!”

Kiều Mạt khó hiểu: “Vỏ trứng gà và mấy sợi tóc? Không thể có chuyện này, khi chúng tôi làm việc đều đội mũ, hơn nữa mỗi một công đoạn đều kiểm tra mấy lần, tôi tin chắc không có chuyện như vậy, về phần tên của anh, thật xin lỗi, tôi, tôi… …viết chữ hơi xấu.”

Kỷ Vĩ cười ha ha. Cô gái này càng nói thì trên mặt càng khẩn trương và lo lắng, thật giống con chuột nhỏ thấy mèo thì hốt hoảng, sợ hãi co giò chạy, sao cô có thể như vậy? Chẳng lẽ mình thực sự khiến cô ấy căng thẳng vậy sao?

Kiều Mạt đã tìm cẩn thận một lượt bánh ga tô, thật không ngờ tới, không có gì, từ đường viền hoa phía trên đến tầng bánh ga tô bên trong, từ trong ra ngoài, thậm chí cả hộp đựng cũng tìm hết thảy mà không thấy bóng dáng chiếc nhẫn đâu.

Cô rất nghi ngờ, Kỷ Vĩ cũng khó hiểu, hắn đã kiểm tra bánh ngọt một lần rồi, ba ngày trước khi sinh nhật hắn, một người bạn mang bánh ga tô đến tặng, mọi người cùng ở đây chúc mừng sinh nhật, hắn nhớ rất rõ, tuy rằng ăn được một ít nhưng mà tuyệt đối không có chiếc nhẫn nào, nếu thực sự theo như lời Kiều Mạt, chiếc nhẫn đó nhất định phải có trong phần bánh còn thừa này, vậy sao lại không có chứ?


Hắn hỏi: “Cô chắc chắn là cô đã đặt chiếc nhẫn trong bánh của tôi? Không phải cô nói có ba chiếc bánh ga tô giống nhau sao? Liệu có thể đặt trong bánh của người khác không?”

Kiều Mạt ngập ngừng: “Không có, tôi đã kiểm tra camera giám sát mấy lần rồi, băng ghi hình cho thấy rất rõ ràng.”

“Chẳng lẽ cô đang nghi ngờ chúng tôi ăn phải nhẫn nhưng cố tình giấu đi không cho cô biết?”

Cô vội vàng giải thích: “Tuyệt đối không có chuyện đó, tôi tin anh cũng không phải người như vậy, nếu anh thực sự nghĩ rằng đây là một chiếc nhẫn bình thường thì vừa rồi anh đã không gọi tôi lại.”

Thực sự là vậy.

Ngồi trên sô pha, hai người đều có chút nghi ngờ.

Kiều Mạt đứng lên, cầm theo hộp bánh, có hơi áy náy.

“Anh Kỷ, có lẽ tôi đã nhầm, tôi về kiểm tra lại, làm phiền anh lâu như vậy, còn làm hỏng bánh ngọt của anh, xin lỗi, cho phép tôi mang chiếc bánh này về, tôi sẵn sàng làm lại một chiếc bánh khác cho anh, lúc nào anh rảnh có thể qua đó lấy.”

Hắn thản nhiên nói đùa: “Không cần thiết phải làm lại đâu, ngộ nhỡ tâm trạng cô không tốt, không phải đặt nhẫn mà là tiện tay bỏ thuốc độc hoặc bột ớt vào, tôi cũng không có nhiều thời gian để đùa với cô.”

Kiều Mạt xấu hổ đỏ mặt tía tai, khi ra khỏi cửa, cô đưa cho hắn một tờ giấy ghi chú: “Anh Kỷ, đây là số điện thoại của tôi, nếu anh nhớ ra điều gì, xin gọi điện thoại cho tôi được không? Cám ơn anh.”

Hắn gật đầu, đóng cửa lại.


Đang cầm hộp bánh ga tô, Kiều Mạt mệt mỏi dựa vào thang máy, thang máy đang đi xuống từng tầng một, trong lòng cũng càng lúc càng nghi ngờ.

Thật là kỳ lạ, sao lại vậy chứ, cô đã xem băng ghi hình rất rõ ràng, đúng là cô đã đặt chiếc nhẫn kia vào trong bánh ga tô của Kỷ Vĩ, vậy sao giờ lại không thấy?

Chẳng lẽ hắn thật sự nói dối?

Không đúng, thoạt nhìn hắn không giống người như thế, tuy rằng thái độ của hắn có chút ngạo mạn, con người có vẻ lạnh lùng, nhưng mà.

Cô có chút xấu hổ, nhưng mà hắn là người có tướng mạo rất tốt, dáng người cao, diện mạo điển trai, nhìn bề ngoài, hắn… … thậm chí không giống người xấu, hơn nữa hắn sống trong chung cư cao cấp thế này, xem chừng gia cảnh cũng không tồi, chẳng lẽ hắn thật sự sẽ?

Cô lại ngồi xuống bồn hoa trong khu chung cư, mở hộp bánh ra, nhìn chiếc bánh ga tô này, hình dạng bên ngoài là một đống hỗn độn.

Chiếc bánh này thực sự khó ăn vậy sao? Nếu không như vậy thì tại sao khách hàng lại kêu là khó ăn? Thật giống một nhà văn, có người ở trước mặt bạn nói bạn viết quá viển vông, cho dù tố chất tâm lý có cao tới đâu, mấy ai có thể thản nhiên tiếp nhận chứ?

Cô rất chán nản, nhịn không được lấy một miếng bánh, bỏ vào trong miệng.

Đây chính là chiếc bánh cô tự tay làm, đã rất lâu rồi cô không tự nhấm nháp thứ gì đó cẩn thận như vậy, hiện tại nhai cẩn thận trong miệng, dư vị còn lại cũng được mà, mặc dù có biến vị nhưng còn hơn cảm giác đói khát không có tiền mua thứ này thứ kia, đây quả thực là món ngon trên đời.

Hôm nay cô chưa ăn thứ gì, nhìn thấy bánh ga tô, cô cười khổ: “Mày giống như đứa con do chính tao sinh ra, cho dù người khác không thích mày, mày vẫn là cục cưng yêu dấu của tao, không sao, người khác không thích mày thì tao thích, người khác không cần mày thì tao cần.”

Cô lấy một miếng bánh to bỏ vào miệng, nếu chiếc nhẫn này thực sự ở bên trong, nói không chừng sẽ nhai trúng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.