Bạn đang đọc Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu – Chương 4: Mới quen
Mở cánh cửa ký ức ra, giống như bày một bức họa dài ra trước mặt, mà khoảng hồi ức đẹp nhất chính là câu chuyện về một lần nguy nan trong cuộc đời. Trong cát vàng mù mịt, nó vẫn hiện lên rõ ràng, cho dù xung quanh là gươm đao, là gió tuyết khôn cùng, nó vẫn cứ chiếm đóng ở đó như trước, không ra khỏi phạm vi của chính mình, lưu lại một vết tích khá rõ ràng.
Hắn, Kỷ Vĩ, chính là nguy nan trong cuộc đời cô.
5 năm trước…
Kiều Mạt vẫn còn là một thợ làm bánh.
Suốt đời cô cũng không thể quên cái ngày mà cô gặp Kỷ Vĩ.
Quen nhau vì một cái bánh ga tô, một cái bánh ga tô làm sai. Có một vị khách khi đặt bánh ga tô, yêu cầu đặt chiếc nhẫn cầu hôn vào bên trong, kết quả bởi vì sơ suất của cô, chiếc nhẫn vốn đặt trong bánh này lại bỏ nhầm vào chiếc bánh của Kỷ Vĩ, ngày hôm sau vị khách ấy đến tìm, khi phát hiện ra sự sơ suất này, Kiều Mạt lập tức liên hệ với Kỷ Vĩ trước, nhưng suốt 3 ngày, điện thoại của hắn vẫn tắt máy.
Cô lo lắng bất an, nếu Kỷ Vĩ phát hiện ra chiếc nhẫn trong bánh, hắn cố ý nói không có, cô cũng chẳng thể làm gì, đành phải bồi thường tiền để vị khách này mua lại nhẫn mới, tiền lương mỗi tháng của cô chỉ có 1600 tệ, còn chưa đủ tiền bồi thường chiếc nhẫn kim cương, cho dù mỗi ngày chỉ ăn cơm trắng, cô cũng phải thắt lưng buộc bụng hai tháng mới đủ.
Cho nên, cho dù chỉ có một tia hy vọng, cô cũng phải tìm ra Kỷ Vĩ, hỏi hắn có nhìn thấy chiếc nhẫn hay không.
Rốt cuộc ba ngày sau điện thoại của hắn cũng thông, hắn vừa mới đi công tác về còn đang ở sân bay, xung quanh rất ồn ào, cô không có cách nào giải thích rõ ràng tình huống được, hắn bảo cô lát nữa hắn về nhà sẽ nói sau.
Không thể nói sau được, cô quyết định tự tìm đến trước cửa nhà hắn đợi.
Rốt cuộc cũng lừa được bảo vệ để lên lầu, ngồi trước cửa nhà của Kỷ Vĩ, trong lòng cô lặng lẽ cân nhắc 800 lần lời sẽ nói với hắn, suy nghĩ về câu trả lời hắn cho cô, vẻ mặt của hắn, hy vọng ông trời có thể cho cô một chút may mắn.
Cuối cùng, cửa thang máy mở ra. Cô ngẩng đầu lên.
Một người đàng ông có thân hình cao ráo bước ra, tay phải đang kéo một cái vali, tay trái quay quay xâu chìa khóa, vẻ mặt thờ ơ, liếc nhìn Kiều Mạt một cái, có chút bất ngờ.
Ánh mắt giao nhau trong vài giây, Kiều Mạt vội vàng bước đến, là hắn phải không?
Trong mắt hắn cũng có ý hỏi, “Cô là ai? Sao lại đứng trước cửa nhà tôi?”
Chính là hắn, Kiều Mạt vội vàng giải thích: “Tôi là nhân viên ở tiệm bánh Chiếc nón vui vẻ, anh có phải là anh Kỷ? Lúc chiều tôi có gọi điện thoại cho anh.”
Hắn quan sát cô từ trên xuống dưới, Kiều Mạt cũng rụt rè nhìn hắn.
Lần đầu tiên gặp nhau, quần áo của hắn tươm tất, khuôn mặt điển trai, khoảng 27- 28 tuổi, không giống như một người khó tiếp xúc.
Cuối cùng, hắn à một tiếng, “Có chuyện gì sao?”
Vừa nói chuyện với cô, hắn vừa lấy chìa khóa mở cửa.
Hắn hơi mất kiên nhẫn nói với cô: “Xin cô nép qua một chút, cô đứng trước cửa nhà tôi, tôi không vào được.”
Kiều Mạt vội vàng tránh qua bên cạnh.
Đợi sau khi hắn vào nhà, dưới tình thế cấp bách, cô cũng theo vào trong, không ngờ hắn quay đầu lại, vừa ngạc nhiên vừa bất mãn nhìn cô: “Tôi đâu có mời cô vào nhà.”
Lời nói này rất lạnh lùng, nhưng Kiều Mạt cũng thấy mình không đúng, cô đành lui trở ra cửa.
Kiều Mạt không quan tâm chút nào đến thái độ lạnh nhạt của hắn đối với mình, đúng vậy, dáng vẻ của cô cũng giống với một người làm công nghèo khổ, mà người nghèo, hay bịa đặt lấy cớ làm quen, hay là phải chịu ánh mắt chỉ trích của người khác, đây là chuyện rất bình thường.
Rốt cuộc, đợi hắn cất vali và treo áo vest lên xong, lại rót một ly nước, cô ngẩng đầu lên định hỏi, cô có thể nói tiếp hay không?
Hắn đứng giữa phòng khách, khoanh tay, nói với cô bằng một thái độ lãnh đạm: “Bây giờ thì cô nói đi, có chuyện gì?”
Kiều Mạt sợ mình giải thích không rõ, “3 ngày trước, anh Kỷ có đến tiệm chúng tôi đặt một chiếc bánh cappuccino, hôm đó có 3 người khách cùng đặt bánh với anh, tôi đã giao nhầm bánh của khách hàng khác cho anh.”
Anh không hiểu lắm: “Tôi không lấy nhầm, chiếc bánh này tôi đặt để tặng bạn, không có gì sai cả, trên đó cũng viết tên của tôi mà.”
Lòng Kiều Mạn chùn xuống, “Vậy chiếc bánh ấy ở đâu? Anh ăn chưa?”
Hắn suy nghĩ một lát, “Không ăn hết, mùi vị không ngon lắm, nên chúng tôi chỉ ăn có một chút, phần còn lại thì vứt đi rồi.”
Kiều Mạt nhất thời bị thất vọng tấn công hệt như nước lạnh xối lên đầu, vứt rồi? Vậy cô có cần phải nói tiếp hay không?
Cô chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi, “Anh Kỷ, lúc ăn bánh có ăn trúng cái gì đặc biệt không? Hoặc là bạn anh có phát hiện có cái gì trong bánh không?”
Hắn suy nghĩ một hồi thì lắc đầu, “Không có, chiếc bánh là món tráng miệng sau khi ăn cơm, mọi người chỉ nếm thử một chút, mùi vị không ngon lắm, cho nên vứt đi.”
Kiều Mạt à một tiếng, thất vọng hệt như một trận mưa lạnh lẽo đổ xuống, ướt đẫm cả người, toàn thân cô lập tức mềm nhũn, tựa vào cửa chống trộm.
Cô không biết nên nói thêm gì nữa.
Không ngờ hắn đứng trong phòng khách, hình như sinh ra hứng với cô, Kiều Mạt nghe hắn hỏi: “Chiếc bánh đó rất quan trọng à? Hay là bên trong có thứ gì quý giá?”
Kiều Mạt khẽ nói: “Đúng vậy, mấy chiếc bánh ga tô đó đều giống nhau, nhưng có một vị khách yêu cầu đặt chiếc nhẫn kim cương vào trong bánh, nhưng tôi lại nhầm lẫn, đặt chiếc nhẫn sai chỗ, đặt nhầm vào trong bánh ga-tô của anh.”
Hắn hiểu ra: “Để nhầm ư? Ý của cô là, có một vị khách đặt bánh yêu cầu bỏ chiếc nhẫn vào bên trong, kết quả bởi vì đầu óc của cô đi đâu mất, cô đặt nhầm chiếc nhẫn đó ở trong bánh của tôi sao?”
Cô gật đầu.
Hắn ung dung hỏi: “Cô nói thật à? Vậy cô xác định là cô đã để vào đó một chiếc nhẫn, chứ không phải tiện tay bỏ vào chút thuốc diệt gián?”
Kiều Mạt biết hắn nói đùa, nhưng cô không thích thú với trò đùa ác ý này của hắn, cô vẫn trả lời khách sáo: “Không đâu, cho dù tôi muốn bỏ, nhiều nhất tôi cũng chỉ bỏ thêm chút đường, tôi chưa đến mức mưu sát người khác đâu.”
Hắn cười nhạt.
Bỗng nhiên Kiều Mạt nhớ đến chuyện gì đó, “Anh Kỷ, anh nói đã vứt bánh đi, vậy anh vứt đi đâu rồi?”
“Thùng rác ở dưới lầu.”
Kiều Mạt nhấc chân định đi, ở phía sau hắn gọi cô: “Đừng nói rằng cô muốn xuống lầu tìm nha, rác của 3 ngày trước đó, cô cảm thấy khu chung cư này của chúng tôi giống như có thể để tồn lại rác trong 3 ngày sao?”
“Cho dù chỉ có một tia hy vọng, tôi cũng muốn tìm thử một chút.”
Mặt hắn không chút thay đổi, làm một động tác chịu bó tay: “Xin lỗi, chúc cô găp may mắn.”
Tuy rằng nói chúc may mắn, nhưng Kiều Mạt nghe ra được có chút sự vui sướng khi thấy người khác gặp nạn.
Cô lễ phép đóng cửa lại cho hắn, suy nghĩ một chút, khả năng còn tồn lại rác của 3 ngày trước là rất nhỏ, nhưng bất luận thế nào cô cũng muốn thử tìm một lần.
Nhớ đến người tên Kỷ Vĩ này, cô dồn nén uất ức một hồi.
Nhìn diện mạo hắn cũng không có vẻ là người khó gần, nhưng vì sao vẻ mặt của hắn như băng tảng mùa đông thế này? Cô nhịn không được, lẩm bẩm: “Đồ kiêu căng, nghĩ mình là ai chứ? Diện mạo đẹp trai à? Sao lại vênh váo thế?”
Cửa thang máy mở ra, cô đang muốn bước vào, lại nghe có người gọi cô ở phía sau: “Vừa rồi cô mới nói cái gì? Đang mắng tôi sao?”