Bạn đang đọc Cuối Con Đường Gặp Tình Yêu – Chương 2: Khắc khẩu
Cô giật mình, sợ hãi kêu lên một tiếng.
Sau khi quay đầu lại, cô nhận thấy một đôi mắt cực kì quen thuộc, như thể cách nhau cả một thế kỷ. Ánh mắt thâm sâu ấy, hệt như một tia chớp, phóng ra xé toạt bầu trời đêm, khiến cho trái tim chưa kịp phòng ngự của cô bất ngờ bị trúng một phát súng, cả người run lên, mạch máu nghẽn lại.
Cô khó khăn nuốt nước bọt, “Kỷ Vĩ?”
Phản ứng lại ngay lập tức, cô vơ lấy áo choàng ở bên cạnh, nhanh chóng mặc vào.
Hắn lại thản nhiên nói, “Không phải cuối tuần trước đã thấy anh rồi sao? Khi đó em bình tĩnh, tự nhiên, trầm tĩnh như thể không thèm để ý, sao bây giờ lại khẩn trương như vậy.”
Kiều Mạt vuốt lại tóc hỏi, “Anh vào đây bằng cách nào?”
Hắn trả lời lại: “Trên đời này còn có cánh cửa nào mà anh không vào được chứ?”
Kiều Mạt suy nghĩ, “Cũng đúng, bây giờ anh muốn làm gì, muốn cái gì đều đạt được rất dễ dàng, 3 năm không gặp, đối với những thay đổi của anh quả thực phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa rồi.”
Cô với lấy túi xách ở bên cạnh, đang muốn ra ngoài thì hắn ngăn cô lại.
“Đi đâu?”
“Tôi chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh thư giãn một chút, nếu nơi này không thích hợp với tôi, tôi đành phải đi thôi.”
Hắn kéo cô qua: “Quay lại.”
Kiều Mạt bực bội gạt tay hắn ra: “Tổng giám đốc Kỷ, cho dù anh có thể bước qua cánh cửa này, anh có thể lấy đi bất kỳ món đồ nào trong đây, nhưng những thứ đó đều là đồ vật, không phải bao gồm khách đến chỗ này tiêu tiền. Nếu như anh nghĩ, anh có thể mua tôi về hệt như mua một món hàng, thật xin lỗi, tạm thời tôi không bán. Anh đi tìm người khác đi!”
Hắn sải bước đến, thân hình vạm vỡ giống như bức tường chắn ngang lối đi của Kiều Mạt.
Kiều Mạt tức giận, “Anh muốn làm gì?”
Hắn nghiến răng gằn từng tiếng một: “Nói, trả lời xong câu hỏi của anh, anh sẽ để em đi.”
“Câu hỏi gì?”
“3 năm trước, vì sao em lại bỏ đi?”
Kiều Mạt không quay đầu lại, “3 năm trước, chúng ta là người yêu, sau đó do tính cách không hợp, rất nhiều nguyên nhân khiến tôi cảm thấy không thể sống chung với anh được nữa, cho nên tôi chọn cách rời đi, đây chính là nguyên nhân.”
Hắn cười lạnh, “Đây là nguyên nhân sao?”
“Vậy anh cảm thấy thế nào? Chẳng lẽ sau khi chúng ta chia tay, tôi nhất định phải ở lại chứng kiến hôn lễ của anh, hoặc là khi nhận được thiệp mời của anh, đích thân đến chúc phúc rồi mới đi sao?”
Hắn nói: “Kiều Mạt, không phải như em nghĩ đâu, 3 năm nay anh không có kết hôn, anh chỉ mới kết hôn có 1 tháng, đêm trước khi em từ Pháp quay về, anh mới kết hôn thôi, nếu anh biết em sẽ về, anh nhất định sẽ không kết hôn, anh đã chờ em suốt 3 năm, chờ em cho anh một lời giải thích, chờ đợi nguyên nhân và lời bào chữa mà anh không thể nào nghĩ ra, nhưng lại xảy ra một số chuyện khác nên anh mới kết hôn.”
Kiều Mạt thản nhiên nói: “Thì ra tổng giám đốc Kỷ vừa mới kết thúc tuần trăng mật, xem ra tôi vẫn còn kịp chúc anh tân hôn hạnh phúc.”
Hắn mím môi nói, “Quên đi, Kiều Mạt, cuối cùng em vẫn thích chế giễu và hà khắc với anh, chừng nào em mới cho anh cơ hội để chống trả chứ?”
Kiều Mạt buồn cười: “Xã hội đúng là thay đổi rồi, tổng giám đốc Kỷ, trước kia là phụ nữ cầu xin anh đừng bỏ rơi mình, giờ lại đổi thành sau khi anh chia tay với phụ nữ, lại không ngừng rầy rà kể khổ, anh muốn nói gì với tôi chứ? Nói rằng 3 năm nay anh luôn tưởng nhớ, đau khổ không thể tả ư? Anh tự nhìn lại mình đi, một thân cao quý, có gì phải phiền não mà anh cần nói chuyện với người bạn là tôi đây?”
Hắn vỗ đầu, đẩy cô về lại giường, “Ngồi xuống, anh chỉ muốn nói với em một chuyện.”
Kiều Mạt thản nhiên cười, “Ngoại trừ nói nhớ tôi, những lời nói khác tôi đều thích nghe.”
Hắn cười khổ: “Ngoại trừ nói nhớ em, anh còn nghĩ ra được lời nói nào khác chứ!”
Kiều Mạt vui vẻ: “Thật sự đã ba năm không gặp anh, địa vị cao, có nhiều chuyện để nói mà, bản lĩnh khoác lác bậc nhất, coi như anh nhớ tôi đi, vậy có liên quan gì tới tôi chứ?”