Cuộc Sống Tại Triều Thanh

Chương 4: Thỉnh an


Đọc truyện Cuộc Sống Tại Triều Thanh – Chương 4: Thỉnh an

Còn chưa đi vào phòng chính, tiểu nha đầu ăn mặc lòa loẹt đứng hầu ở hai bên cửa đã cười giòn giã, nói:” Nhị tiểu thư cô đã tới rồi.”, vừa
nói, vừa đưa tay vén tấm rèm cửa dày nặng lên, đưa Tuệ Châu vào trong
phòng.

Vừa bước vào trong phòng, Tuệ Châu còn chưa hành lễ với Chương Giai thị
xong, đã nghe thấy một giọng nữ mềm mại yểu điệu: “Nhị tiểu thư đã tới
rồi. Ta còn đang định bảo Tuệ Nhã đứng dậy mặc áo khoác đi đón cô. Ta
không phải là thích khoe, nhưng thật ra Tuệ Nhã rất là biết nghe lời.
Vừa nghe ta nói đã định đứng dậy, để chuẩn bị tới thỉnh an tổ mẫu. Vài
ngày trước Vu tiên sinh còn khen nó, nói nó rất lễ phép.”

Người mà nói chuyện tự do không ngừng như pháo rang, không cần ngẩng đầu lên Tuệ Châu cũng biết người vừa nói là Trương thị, đã qua vài năm
nhưng bà ta vẫn rất được Lăng Trụ sủng ái.

”Dì Trương.” Trong lòng cô buộc phải hạ dần những cơn bất kiên nhẫn đang chuẩn bị dâng trào, lễ phép cúi đầu trước Trương thị một cái.

Lúc này, đứng bên cạnh bà ta là một tiểu cô nương Mãn Thanh mặc chiếc sườn xám màu hồng, chính là Tuệ Nhã.

Tuệ Nhã mặc dù mới chỉ là một cô bé sáu tuổi, nhưng mặt mũi phấn điêu
ngọc mài, dương như có thể nhận ra lớn lên dung mạo hẳn sẽ xuất chúng.
Có điều, dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương sáu tuổi, mà khi nghe thấy mẹ đẻ của mình Trương thị khen ngợi thì trong con ngươi đã thoáng hiện
rõ những tia đắc ý, trên mặt lại đỏ mặt xấu hổ nói với Trương thị: “
Ngạch nương..”

Trương thị hất hất cằm, kiêu căng vênh váo liếc nhìn Chương Giai thị,
rồi nói với Tuệ Nhã: “ Đây đều là những lời nói thật, có gì mà phải xấu hổ chứ.”

Chương Giai thị thấy mẹ con Trương thị có vẻ đầy tự mãn, nữ nhi Tuệ Châu lại biết vâng lời đứng chờ một bên, không khỏi hơi nhíu mày, nói: “Nên
ăn cơm sớm thôi, lát nữa còn đi thỉnh an lão phu nhân. Không cần nói mấy lời không đâu nữa.”

Nghe vậy, mẹ con Trương thị không còn cách nào khác, bĩu môi một cái, không nói nhiều nữa.

Chương Giai thị quay sang nhìn dì Lý đang dùng cơm, tiếp tục nói:”Thân
thể cô không được khỏe, hôm nay không cần đi thỉnh an nữa đâu.”

Dì Lý quay sang Chương Giai thị cúi đầu, nói: “Dạ, phu nhân.”

Chương Giai thị thấy Lý thị không có thái độ gì nên khá hài lòng, gật đầu một cái rồi, đi tới bàn ăn ngồi xuống ghế chủ.

Đám người Tuệ Châu lúc này mới theo thứ tự thân phận trong nhà chia nhau ngồi xuống.

Thật ra thì, Trương thị và Lý thị vốn chỉ là thiếp thân, không có quyền
ngồi cùng ăn với chính thê, nhưng Chương Giai thị niệm tình hai người có công sinh con đẻ cháu cho dòng họ, lại thêm nơi ở của họ cũng nhỏ, liền đồng ý gọi bọn họ sang cùng dùng cơm luôn. Vì thế, nếu Lão phu nhân có
càm ràm vào câu cũng chỉ làm cho Lăng Trụ cảm thấy áy náy và kính trọng
trọng bà hơn thôi.

Ngồi xuống một lúc, Chương Giai thị mới nhớ đến Lý thị, lại nhìn về phía cậu con trai khoảng tầm mười tuổi mặc chiếc áo khoác bông màu nâu, dịu dàng cười nói: “ Tuấn Đức, con là con trai trưởng của phủ ta, nhất
thiết không được để cho gia đình mất thể diện. Mặc dù ở trường học trong tộc không xuất chúng nổi bật gì nhưng cũng không thể để gia đình ta
không có mặt mũi. Được rồi, thân thể ngạch nương con gần đây không tốt,
mà hôm nay con cũng phải đến trường của tộc đi học, nên cũng không cần
đi thỉnh an nữa. Chăm sóc ngạch nương con là tốt rồi.”

Tuấn Đức cung kính nói: “Ngạch nương nói rất đúng, nhi tử nhất định ghi
nhớ lời ngạch nương đã dặn dò, không làm mất thể diện của A mã cùng
ngạch nương.”

Chương Giai thị cười nhạt gật đầu không nói, ánh mắt thoáng qua Tuệ Trân cũng không thèm để ý tới, nhìn thẳng phía Tuệ Châu trìu mến nói: “ Sao con lại dậy trễ như vậy. Bây giờ đương xuân, con lại mặc ít như vậy.
Được rồi, thế này đi, con ngồi xuống đây uống chén trà hạnh nhân nóng.
Ngạch nương sẽ sẽ bảo Tiểu Lan đi lấy áo choàng dài cho con. Mặc vào cho ấm.”

Tuệ Châu nhận lấy chén trà hạnh nhân Chương Giai thị đưa tới, cười nói:“Nữ nhi đã biết rồi ạ. A…. Con cũng cảm thấy hơi lạnh, nên hôm nay mới
thức dậy muộn như vậy, để ngạch nương và hai dì phải chờ lâu.”

Tuệ Trân nghe xong, xuề xòa quay mặt, ăn điểm tâm có vẻ hậm hực.

Tuệ Châu lơ đãng liếc qua, thấy là không ổn, nhưng cũng làm như không
thấy gì. Chỉ là Chương Giai thị có chút không vui, trong lòng không khỏi bực Tuệ Trân không biết phép tắc. Lại nghĩ bụng: Lý thị này là người
thông minh, nếu không sao có thể trèo lên cái ghế Nhị phu nhân kia được? Nhưng Tuệ Trân này ngay đến cả một chút cũng không học được, ý vào có
vài phần tư sắc, tự phụ là tài nữ lại được Lão phu nhân cưng chiều nên
không coi ai ra gì cả, về sau phải dạy dỗ con bé lại một chút mới được.

Nghĩ như vậy, Chương Giai thị cũng liền thờ ơ quay qua không đề cập tới, ung dung dùng điểm tâm.

Cứ như thế, mỗi người một tâm tư khác nhau, điểm tâm cũng đã dùng xong.
Thời gian trôi nhanh đến tầm khoảng giờ Thìn, Chương Giai thị từ viện
phía Đông bế theo cả Tuấn Hiền rồi cùng mọi người đi đến chính viện
thỉnh an lão phu nhân.

Tuệ Châu cũng yên lặng đi theo sau Chương Giai thị, nhìn sang bên cạnh
mỗi người một ý nghĩ, đây chính là những người mà ngày nào cô cũng phải
gặp mặt, trong cuộc sống này của cô.


Chương 5: Lưu thủy

Thời gian như nước chảy theo năm tháng, chẳng mấy chốc đã trôi qua.

Tuệ Châu giờ đã mười hai tuổi, mấy năm này cuộc sống của cô cũng thuận
phong thuận thủy, bây giờ thì cô đã hoàn toàn trở thành một vị tiểu thư
khuê các cổ đại rồi. Quá khứ giống như một giấc mộng, như có mà cũng như không. Thời gian qua, cô đã học được rất nhiều thứ, đôi tay xinh xắn
với tài thêu làm cô thấy vô cùng tự hào, viết chữ bằng bút lông cũng có
thể được coi là gọn gàng đẹp mắt, đàn tranh bình thường cũng gảy được
vài khúc. Đồng thời, lúc tròn mười tuổi, Chương Giai thị cũng dạy cô về
cách quản gia và đối nhân xử thế, tuy là có chút đau đầu, nhưng cô cũng
biết về sau những thứ này có thể rất hữu ích, nên cũng chuyên cần học
hành, từ từ rút ra được rất nhiều bài học.

Trong nhà cũng vô cùng đầm ấm hạnh phúc, phụ thân Lăng Trụ năm trước từ
chính Ngũ phẩm đã được thăng lên thành chính Tứ phẩm Điển Nghi, người
càng trở nên trầm tĩnh nhàn hạ, mẫu thân Chương Giai thị cũng khác an
nhàn thoải mái, mặc dù đã là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, nhưng cũng
được quan tâm rất chu đáo. Thứ huynh Tuấn Đức cũng đã cậy nhờ vào mối
quan hệ mà cũng vào được quân doanh hơn nửa năm, tiền đồ cũng có chút
sáng lạn, chỉ là tháng trước mẹ đẻ của huynh ấy – dì Lý qua đời. Còn về
trưởng tỷ Tuệ Trân được tổ mẫu rất yêu quý, lần tuyển tú trước đã được
chỉ hôn cho một người hoàng tộc. Đến đệ đệ Tuấn Hiền của cô, mặc dù
bướng bỉnh, nhưng ở trường học trong tộc lại được rất nhiều lời khen
ngợi. Thứ muội Tuệ Nhã cùng mẹ đẻ của nàng là dì Trương cũng đã an phận
hơn trước rất nhiều. Có thể bởi vì chỉ khoảng đến tháng sáu là kỳ tuyển
tú, hai mẹ con họ dạo gần đây cũng tử tế hơn. Tuệ Nhã lớn lên rất giống
dì Trương, dung mạo xuất chúng, làm cho người gặp đều yêu mến, cả nhà
rất coi trọng việc tuyển tú của nàng, vì vậy nên dù Chương Giai thị chỉ
là mẹ cả chứ không phải mẹ đẻ, cũng đặt mua cho nàng không ít thứ chuẩn
bị cho hội tuyển tú.

Thế nhưng Tuệ Châu lại cảm thấy vô cùng buồn bực với việc tuyển tú trong tháng sáu tới, vì theo quy định triều Thanh, tính cả tuổi mụ thì cô năm nay cũng đã mười ba, vừa đủ tuổi để đến gặp tộc trưởng Tương Hoàng Kỳ
chuẩn bị thi tuyển. Mỗi khi nghĩ đến việc cô chỉ là một đứa trẻ bỗng
nhiên đã phải lập gia đình, cô không khỏi cảm thấy sợ đến muốn ói, chẳng may mà trúng tuyển thật, thì bước vào cái nơi thâm cung hẻo lánh kia,
không biết cô sẽ phải giải quyết thế nào.

Nghĩ lại năm kia Tuệ Trân tính cả tuổi mụ cũng tròn mười ba, cũng bị ghi tên vào danh sách tú nữ, tham gia tuyển tú liền bị chỉ hôn cho một vị
bảo thái bối tử trong hoàng tộc làm thiếp thất. Lập gia đình được hai
năm rồi, hơn nửa năm vất vả mới có bầu, rồi không biết từ đâu lại nghe
được tin tỷ ấy sinh non, nghĩ tới tỷ ấy mới có mười lăm tuổi, đẻ non là phải thôi. Tháng trước mẹ đẻ của tỷ ấy- dì Lý qua đời, tỷ ấy mới có cơ
hội được trở về phủ làm lễ truy điệu. Đến nay, Tuệ Châu còn nhớ rõ lúc
cô nhìn thấy dáng vẻ của nàng, sắc măt tái nhợt, mặc dù trước sau vẫn
cao ngạo như thế, nhưng lúc này đã biết cách ăn nói hơn, lạnh nhạt nói
vài câu với Tuệ Châu, chỉ là trong ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe lên
những tia sắc lạnh. A… không biết cái gia đình quyền quý kia, đã hành hạ một tiểu cô nương vốn cao ngạo thành ra cái gì rồi. Có điều may mắn là, cả nhà cũng không nghĩ tới việc cô sẽ trúng tuyển, mẫu thân Chương Giai thị cũng bắt đầu để ý đến các nam tử ở những gia đình môn đăng hộ đối
đến tuổi lấy vợ, nếu có may lạc tuyển thì nhất định sẽ vì cô mà định
đoạt hôn sự. Tuy nói rất là hi vọng mình không bị tuyển thượng, nhưng
lúc nhớ tới lạc tuyển là do thân hình của mình hơi hơi…..ừa…..hơi hơi
mập một chút xíu, thì bất kì một cô gái trẻ nào cũng không thể vui mừng
cho được. Thật ra thì dáng vẻ của mình cũng đâu đến nỗi tệ, chỉ là một
tiểu mỹ nhân hơi đầy đặn chút thôi mà, bởi vì cô đang trong thời kỳ phát triển, mập hơn cũng là bình thường, nhưng so với Tuệ Nhã đang càng lúc
càng nổi, cô đúng là có hơi thua kém một chút.

Đang trong lúc miên man suy nghĩ, cửa phòng ngủ của Tuệ Châu bị đẩy ra.

”Nhị tiểu thư, phu nhân căn dặn là nếu tiểu thư thay xong y phục rồi thì nhanh đi, phu nhân đã ở trên xe ngựa trước viện đợi một lúc lâu rồi.”
Người cất tiếng là Tiểu Đào, bây giờ nàng đã là tiểu Triệu ma ma rồi,
năm năm trước gả cho con trai của Triệu ma ma là Triệu Chính, nhưng trời nào có chiều lòng người, sau khi gả được hai năm, Triệu Chính trên
đường đi đụng phải một nhóm người Mông Cổ, bi kịch xảy đến, hắn bị đánh
đến chết, Tiểu Đào nghe tin mà kinh hãi, ốm hơn một tháng thân thể cũng
sa sút không còn được như trước. Dù cho đây có là mạng người thì đây
cũng là xã hội phong kiến. Mà Tiểu Đào này cũng bướng bỉnh, chết cũng
không chịu đi bước nữa, lại còn nói cả đời là người của Triệu gia. Lại
nói thêm, bởi vì Tuệ Trân đã xuất giá, mà Tuấn Đức cũng không được cơ sự gì, nên lão phu nhân đã hạ lệnh, Chương Giai thị trong phủ sẽ được gọi
là phu nhân.

”Đã biết rồi, thưa tiểu Triệu ma ma ………..Á, đừng mà, Đào tỷ tỷ, tha cho
ta đi, trang sức trên đầu ta đã quá nhiều rồi, đừng cho thêm nữa…………”
Tuệ Châu vừa nói xong, liền tháo những thứ mà Tiểu Đào mang đến cho mình rồi đi ra khỏi phòng, lại nghĩ bụng, không ngờ đến thế giới cổ đại này
mình còn có cơ hội đi xem mắt một lần.

”Tiểu thư, người đi chậm thôi, nhưng đừng kéo cái váy vừa làm hôm qua
như thế, nếu không phu nhân sẽ mắng người đấy.” Tiểu Triệu ma ma vội
vàng nói, vị tiểu thư này cái gì cũng tốt, có thể ngồi thêu trong phòng
cả một ngày mà không cảm thấy nhàm chán, nhưng vừa nhắc đến chuyện ăn
mặc là lại bảo mình còn nhỏ, đợi năm mười tám tuổi hãy nói.

Tuệ Châu đi tới Tiền viện, xa xa đã nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng ở
cổng trong. Một tiểu nha hoàn mặc trang phục xanh biếc sau khi đã ngồi
chồm hổm hành lễ an với Tuệ Châu, cười nói: “ Tiểu thư đã tới, phu nhân chờ người được một lúc rồi.” Vừa nói, tiểu nha hoàn vừa vén rèm xe

lên, đỡ Tuệ Châu lên xe ngựa.

Lên xe ngựa, Tuệ Châu đã an vị bên cạnh Chương Giai thị, làm nũng nói: “ Ngạch nương à, để người phai chờ lâu rồi, là nữ nhi không tốt. Nhưng
vừa nghĩ tới nguyên nhân ra ngoài hôm nay, con liền cảm thấy……………………………” Lời còn chưa dứt, cô đã vùi đầu vào lòng Chương Giai thị.

Chương Giai thị trìu mến đỡ Tuệ Châu dậy, nhẹ nhàng cất tiếng:” Tuệ
Châu của ngạch nương cũng đã biết xấu hổ rồi cơ đấy. Nhưng lát nữa gặp
Phú Sát phu nhân con phải cư xử đúng mực nghe chưa? Phú Sát phu nhân là
người chúng ta đi gặp hôm nay, tính tình ôn hòa, năm trước đã nhìn trúng con. Còn về con trai bà ấy, a mã con đã cho người đi điều tra, nói là
nhân phẩm và học thứ đều không tệ, ngay cả cữu cữu con cũng nói là tốt.
À, hắn năm nay mười tám tuổi, nhậm chức ở Binh bộ, tuy chức vụ hơi nhỏ,
chính Thất phẩm, nhưng nghe nói năm nay sẽ được thăng tiến.” Chương Giai thị bỗng dừng lại, dùng khắn chấm chấm nước mắt nơi khóe mắt, rồi tiếp
tục nói: “ Ngạch nương không hy vọng con được chọn, được gả vào tôn thất hoàng gia. Với điều kiện của gia đình ta, nếu có được gả đi cũng chỉ là hàng thứ thiếp. Ngạch nương tuyệt đối không thể để nửa cuộc đời sau của con phải chịu khổ. Muốn làm rạng rỡ cho liệt tổ liệt tông, Tam nha đầu
đã nhận trách nhiệm này, không liên quan gì đến chúng ta hết.”

”Ngạch nương, con……” Tuệ Châu nghẹn ngào lần nữa nhào vào lòng
Chương Giai thị. Cảm ơn…. cảm ơn …. thật rất cám ơn ông trời để cho cô
xuyên về triều Thanh hơn ba trăm năm trước, gặp được một người mẹ luôn
nghĩ cho cô, luôn yêu thương cô như thế.

Chương Giai thị thấy thế, vội lau nước mắt, xoa xoa lưng Tuệ Châu, dịu
dàng nói: “ Đứa ngốc này, con làm gì thế………… Con bây giờ cũng đã mười ba rồi, tuyển tú xong thì đính hôn, sau đó, chờ mọi việc xử lý ổn thỏa,
lúc mười lăm tuổi thành thân cũng là vừa. Gả đến kinh thành, ngạch nương cũng có thể thường xuyên đi thăm con. Nghĩ tới quan hệ giữa nhà ta và
nhà Phú Sát cũng tốt, con gả về bên đó, chắc chắn sẽ không chịu sự khinh bỉ. Mà hơn nữa, bây giờ chúng ta cũng chính đang hẹn Phú Sát phu nhân
cùng đi dâng hương. Con không định xuống à? Có điều, Phú Sát phu nhân
đích thân hẹn con đi cùng dâng hương, có thể thấy bà ấy rất vừa ý với
con. Ngạch nương xem hôn sự này cũng không tệ đâu.”

Triệu ma ma nhìn hai mẹ con đang nói chuyện thân thiết trước mắt, lòng
phấn chấn lên hẳn, nói đùa: “ Tiểu thư, phu nhân nói đúng rồi, người
đang làm gì đó, mau ngồi dậy nào, sắp đến Trạch An tự rồi. Người mà cứ
ngả ngốn mãi ở lòng mẫu thân như thế, đến lúc tóc sẽ rối hết cả lên, rồi Nhị tiểu thư nhà chúng ta sẽ không con xinh đẹp nữa đó.”

Lời vừa nói ra, mọi người trên xe ngựa đều cười…….

Chương 6: Tuyển tú (thượng)

Sau khi từ Trạch An tự trở về, thời gian như nước chảy từng ngày từng
ngày trôi qua, chớp mắt đã đến ngày Bát kỳ tuyển tú, ngày hai mươi mốt
tháng sáu năm Khang Hy bốn mươi ba, thời tiết đã dần oi ả nóng nực hơn
dù mới chỉ ở những ngày tháng sáu đầu hạ.

Hôm đó, mới canh ba Tuệ Châu đã bị lôi dậy. Chưa kịp ăn chút gì, đã bị
Chương Giai thị kéo đi rửa mặt chải đầu rồi trang điểm. Tuy nói là không hi vọng Tuệ Châu sẽ trúng tuyển, những vẫn muốn trang điểm cho cô thật
là đẹp. Mãi đến tận giờ Thìn, Tuệ Châu mới trang điểm xong. Cô mặc một
chiếc váy liền của người Bát Kỳ màu xanh nhạt tay áo hơi bó, tóc tết đơn giản, trên tóc gắn trang sức bằng ngọc trai được xâu thành từng chuỗi,
tai đeo đôi bông tai bằng ngọc quý trang nhã, chân đi đôi giày đế cao
cao gần một tấc, trước vạt áo đeo một mảnh lụa trắng, trên có ghi “
Tương Hoàng Kỳ, đích nữ của Tứ phẩm Điển Nghi Lăng Trụ – Nữu Hỗ Lộc Tuệ
Châu”.

Tuy vậy, Tuệ Châu cũng không được nghỉ lấy một phút, ngay lập tức phải
tới chỗ Lão phu nhân. Ở phòng chính, sau khi dập đầu hành lễ với tổ mẫu, rồi nghe bà ấy căn dặn đủ điều, cô mới cùng Tuệ Nhã lên xe ngựa chở tú
nữ.

Lúc này, Tuệ Châu đã ngồi yên vị trên chiếc xe ngựa đang tiến dần về
phía Thần Vũ môn của Tử Cấm Thành, thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô mới
rảnh rỗi quay sang quan sát Tuệ Nhã đang ngồi trên cùng xe ngựa với cô.
So với những ngày trước, Tuệ Nhã hôm nay đúng thật là xinh đẹp hơn hẳn,
nàng cũng mặc trang phục Bát Kỳ màu xanh tay áo bó như cô, chỉ có điều
phần rìa của tay và vạt áo được viền bằng những đường kẻ sọc trắng, tất
cả đều được làm từ thứ gấm xa xỉ. Thêm vào đó, Tuệ Nhã cũng bện tóc đơn
giản phía sau, trên tóc cài trang sức bằng ngọc lục bảo có khảm nạm và
một bông hoa cái đầu màu trắng sữa, tai đeo đôi bông bạch ngọc, trước
vạt áo gắn một mảnh vải lụa trắng con con ghi “ Tương Hoàng Kỳ, thứ nữ
của Tứ phẩm Điển Nghi Lăng Trụ – Nữu Hỗ Lộc Tuệ Nhã. Sau nhiều canh giờ
bận rộn, Tuệ Nhã cũng lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm. Trong lúc nhàn
rỗi, phát hiện ra Tuệ Châu đang nhìn mình, nói: “ Nhị tỷ hôm nay thật
trang nhã.” Bị phát hiện, Tuệ Châu thấy có chút ngại ngùng, lên tiếng: “ Đúng vậy, ha…ha…” Rồi cười xòa, coi như qua chuyện, dọc đường đi hai
người cũng không nói thêm lời nào nữa.

Chừng khoảng nửa canh giờ đi đường, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại,
hình như là đã đến trước cổng Thần Vũ môn rồi, Tuệ Châu cùng Tuệ Nhã
nghi ngờ đồng thời liếc mắt nhìn nhau, thì nghe thấy Lăng Trụ bên ngoài
xe ngựa nói: “ Đến nơi rồi, hai con xuống đi.” Nghe vậy, hai người mới
từ từ bước xuống xe ngựa, vừa mới đứng yên, Lăng Trụ đã kéo hai người
qua một bên nghiêm nghị nói: “ Ta biết hai tỷ muội các con trước đây

không mấy gần gũi, nhưng ở tại thâm cùng này phải biết giúp đỡ lẫn nhau, dù sao thì hai con cũng là tỷ muội ruột thịt. Tuệ Châu con là tỷ tỷ
phải biết chăm sóc Tuệ Nhã, Tuệ Nhã con cũng đừng học theo cái tính khí
cáu kỉnh của ngạch nương con, tốt nhất là phải nghe lời Tuệ Châu đó. Hai con đều là con gái của a mã, không phân biết trưởng thứ, nghe chưa?”

Lăng Trụ còn chưa kịp nói gì thêm, thì một tiểu thái giám đã đến phía
trước thúc giục, nhìn thời gian cũng không còn sớm nữa, ông mới dặn dò
mấy câu, rồi kêu Tuệ Châu và Tuệ Nhã lên xe ngựa của Nội vụ phủ.

Đang lúc bước lên xe, Tuệ Nhã đột nhiên kéo tay Tuệ Châu lại nhẹ giọng
nói: “ Tỷ tỷ, muội sẽ nghe theo lời A mã đã dặn.” Tuệ Châu có hơi giật
mình, Tuệ Nhã rất hiếm khi gọi cô là tỷ tỷ, cũng có thể do chịu áp lực
từ cái không khí khẩn trương này nên mới như thế. Lần đầu tiên, Tuệ Châu thấy tiểu cô nương vừa xa lạ vừa lắm thủ đoạn này thực sự là muội muội
của mình. Vì thế, cô mới quay đầu mỉm cười với Tuệ Nhã, dịu dàng nói: “
Đừng sợ, tỷ luôn ở bên muội mà.” Nói xong, hai người liền dắt tay nhau
lên xe ngựa.

Xe ngựa chậm rãi khởi hành, ước chừng đi được khoảng nửa canh giờ nữa,
mới vào đến Thần Vũ môn, ngay lập tức xe ngựa dừng lại. Được một lát thì nghe thấy một giọng nói có phần hơi chói: “ Mời các vị cô nương xuống
xe.”

Theo lệnh, Tuệ Châu cùng các vị tú nữ khác bước xuống xe. Vừa mới bước
xuống, cô đã thấy một vị thái giám lớn tuổi ăn mặc trang nghiêm đứng
trước mặt, rồi chia các tú nữa ra thành từng nhóm theo Bát kỳ, sau đó
gọi những tú nữ là thân quyến của các vị nương nương trong cung cùng với những tú nữ đã thi tuyển lần trước đi. Còn về phần những người như Tuệ
Châu, theo tuổi tác và kỳ tương ứng mà phân lập, dưới sự hướng dẫn của
bọn thái giám, đi về phía nội cung. Tuệ Châu còn chưa kịp ngắm nghía cái Tử Cấm Thành ba trăm năm trước, đã bị điểm danh để xếp hàng. Lúc này,
cô không thể không nói là mình không chỉ rất hồi hộp, mà cực kỳ kích
động nữa, thái giám ba trăm năm trước, hoàng cung ba trăm năm trước, cả
đời cô cũng chỉ có một cơ hội này mà thôi, cơ hội được đứng tại hoàng
cung Đại Thanh, nơi tập trung quyền lực nhất cả nước này. Tuệ Châu đang
định ngước mắt lên quan sát, thì lại nghe thấy vị thái giám tổng quản
cất giọng nói: “ Các vị tiểu thư xin hãy thận trọng, đấy không phải là
nhà của các ngài, nên đừng có ngó hết tây lại sang đến đông như vậy, chớ quên là các vị vẫn chỉ là tú nữ. Chờ khi các vị là quý nhân rồi thì
thích nhìn thế nào là quyền của các vị.”

Sau khi nghe vị thái giám tổng quản nói xong, các tú nữ khác mới thôi
ngó nghiêng xung quanh, yên lặng bước theo hắn. Bất đắc dĩ Tuệ Châu đành phải nhìn thẳng vào vị thám giám đó mà đi theo.

Tiếp theo, đi chừng khoảng nửa canh giờ nữa, họ mới tới một đại viện
rộng lớn, mọi người đồng thời dừng bước. Cô thấy trước cửa viện bày ba
cái bàn dài, trên bàn giấy bút có sẵn, lại thêm cả một tập giấy chất cao như núi nữa, lúc này mấy vị thái giám ăn mặc chỉnh tề đang ngồi trước
bàn lật giở xem từng tập. Thấy các tú nữ đến, một tiểu thái giám vội
tiếp nhận danh sách và gọi tên, ngay sau đó vị tú nữ nào được gọi sẽ
tiến lên phía trước để kiểm duyệt, đây chính là vòng tuyển chọn đầu
tiên.

Thời gian một nén hương trôi qua, mới nghe thấy đến tên Tuệ Châu, Tuệ
Châu không khỏi cảm thấy có chút khẩn trương, cơ thể hơi thả lỏng, rồi
đi theo một vị cung nữ, đến một gian phòng. Vừa mới bước vào đến bên
trong, Tuệ Châu đã nghe thấy hai vị ma ma nghiêm nghị nói: “ Kính xin cô nương hãi cởi y phục ra” Tuệ Châu cắn môi, nhớ tới Chương Giai thị sáng nay dặn dò, cũng liền ngoan ngoãn cởi y phục, sau đó nằm ở trên giường
để lão ma ma kiểm nghiệm là mình có còn trong trắng hay không. Thật
không ngờ đám ma ma đó ngôn hành cử chỉ thật là quá đáng, Tuệ Châu nhất
thời cảm thấy có một sự khuất nhục không nói lên lời. Cũng may vị ma ma
đã nghiệm thân xong rồi, Tuệ Châu lập tức xuống giường mặc y phục. Những người trong phòng còn không thể không cúi đầu, nghĩ đến những cô gái
Bát Kỳ ở vòng đầu tiên đã bị nghiệm thân, sau này lúc về nhà chồng thì
còn mặt mũi nào nữa. Cô bất đắc dĩ cố nén cơn tức giận, từ người móc ra
hai hà bao thêu đưa cho hai vị ma ma, vẻ mặt khinh thường nhìn bọn họ,
mở lời: “ Ma ma đã vất vả rồi, đây là vật mà tiểu nữ trong lúc nhàn rỗi
thêu, nếu không chê, xin vui lòng nhận lấy.”

Một trong hai người đó đưa tay nhận lấy, cảm nhận được sức nặng của hầu
bao, liếc nhìn vị ma ma kia, mặt mày hớn hở cười nói: “ Ôi chao, nhìn
thật là đẹp mắt, cô nương tay nghề xuất chúng như vậy, nhất định tiền đồ sẽ vô cùng tốt.”

Tuệ Châu cũng không nói tiếp, hành lễ xong, liền đi ra ngoài.

Lúc đó, Tuệ Châu thấy Tuệ Nhã cũng đã kiểm tra xong rồi, hai tỷ muội đều thuận lợi qua vòng thứ nhất, bởi vì bọn họ đều thuộc Tương Hoàng Kì, kỳ tuyển tú nào cũng xong trước, cho nên ngày thứ nhất họ đã hết việc. Sau đó họ lại bị đưa đến phòng dành cho tú nữ ở, hai người một phòng, cũng
may mắn Tuệ Châu và Tuệ Nhã lại được chia ở cùng một phòng. Bảy ngày
sau, vòng thứ nhất của tuyển tú kết thúc, từ lúc đầu có hơn hai trăm ba
mươi người nay chỉ còn hơn một trăm, tức là đã loại đi một nửa.

Ở đây, Tuệ Châu và Tuệ Nhã trừ những lúc ăn cơm thì đều ở trong phòng
trò chuyện thân mật. Đồng thời Tuệ Châu còn biết được rằng trước kia Tuệ Nhã tự ti về thân phận thứ nữ của mình nên mới xa lánh cô, lại thêm
ghen tỵ về việc Tuệ Trân dù cũng chỉ xuất thân từ thứ thiếp mà lại được
tổ mẫu cưng chiều, nên mới hay cáu kỉnh như vậy. Bây giờ sau khi đã nói
ra hết tất cả, sự ngăn cách cũng đã biến mất, hai tỷ muội chung sống
càng lúc càng hòa hợp.

Chương 7: Tuyển tú ( trung)

Ngày tuyển chọn lần hai đến rất nhanh, trước hôm đó một ngày, sau khi dùng xong cơm tối, Tuệ Châu và Tuệ Nhã trở về phòng mình.

Tuệ Châu cười nói: “Tam muội muội, ngày mai là ngày phục tuyển, muội
cũng biết, tâm trí ta không dành cho nơi này, hơn nữa với tư chất của ta thì rất khó có thể trúng tuyển, bây giờ người ta chỉ thích những nữ tử
mảnh mai yếu đuối, tỷ đây mặc dù không quá mập, nhưng nếu so với cái mức thon thả, mảnh khảnh thì còn kém xa.” Nói xong, liền lấy hà bao mà
Chương Giai thị đã đưa lúc trước ra, đặt vào tay Tuệ Nhã tiếp tục nói:
“Có điều, muội muội lại khác, tỷ thấy muội vẫn còn rất nhiều hy vọng
được lưu lại, mà điều kiện của muội muội cũng rất dễ được chọn trúng,
nếu ngày mai ta có lạc tuyển, thì vẫn còn một người là muội, cái này là
lúc đi ngạch nương đã đưa cho ta, muội hãy cầm lấy, muốn làm gì thì cũng dễ dàng hơn, làm tỷ tỷ như ta cũng chỉ giúp muội được như vậy. Sống
trong cung không thể so với ở nhà mình, nếu những tú nữ kia hay vị thái
giám ma ma nào có nói bất cứ điều gì, muội nhất thiết phải nhẫn nhịn,
đừng tìm bọn họ mà tranh chấp, phải hành xử đúng mực và cẩn thận thì mới mong được người ta để ý.”


Tuệ Nhã lên tiếng: “Tỷ tỷ, tỷ không cần tự coi nhẹ bản thân như thế,
ngày mai sau khi chọn xong mới có kết quả, tỷ đừng tự đưa ra kết luận
sớm như vậy, còn cái hà bao này, muội không cần đâu, tỷ hãy giữ lại đi.
Về phần mọi chuyện trong cung, tỷ yên tâm đi, muội sẽ tránh xa những tú
nữ mà được các vị chủ tử thích hơn một chút, vậy là sẽ tránh được thị
phi, muội hiểu mà.”

Cứ như vậy, Tuệ Châu dù khuyên bao nhiêu lần, Tuệ Nhã nhất định không
chịu nhận hà bao, còn bảo để xem kết quả của ngày mai rồi hãy bàn tới
chuyện này. Bất đắc dĩ, Tuệ Châu đành phải đợi đến ngày mai mới nói
tiếp, cô không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng lên giường ngủ.

Nằm trên giường, cô mơ màng nghĩ đến, ngày mai thái giám sẽ phải kiểm
tra mắt, tai, mũi, tóc, da, cổ, bả vai, lưng, chỉ cần một chỗ không hợp
sẽ bị xóa tên ngay; giọng nói và dáng vẻ, ăn nói không rõ ràng, giọng
thô, đối đáp luống cuống lúng túng cũng sẽ bị gạch, những thứ này cô đều qua được, nhưng nếu lỡ như vị thái giám đó lại lấy thước đo tay đo
chân, rồi lại bắt đi một vòng để quan sát dáng người và còn kiểm tra lễ
nghi quy củ, thì phần trăm lạc tuyển là rất cao, căn bản lúc trước ở
ngoài cung cô không hay cùng Tuệ Nhã xuống tộc học, đến những điều cơ
bản cũng không biết, thế nên cô cũng có thể an tâm rồi. Về phần cái hà
bao kia, đợi lúc cô không được chọn rồi đưa cho Tuệ Nhã cũng được. Nghĩ
như vậy, Tuệ Châu cũng dần chìm vào giấc ngủ, đêm càng về khuya…

Cung Vĩnh Hòa

”Dận Chân đã biết trưởng tử của nó qua đời ba hôm trước, xem ra việc có
con cái nối nghiệp so với huynh đệ đã trưởng thành của nó thì khó khăn
hơn nhiều, lần này hãy chọn vài người đến hầu hạ trong phủ nó đi.”

”Vẫn là Hoàng thượng nghĩ chu đáo, chỉ là những khi nghĩ đến Hoằng Huy
mới tám tuổi đã ra đi, lòng của thần thiếp lại………..” Một người phụ nữ
khóc nức nở, nói được một câu, lại tiếp tục nghẹn ngào nói: “ Thời gian
trước, phúc tấn của Tứ a ca đến cung thần thiếp báo rằng, năm nay muội
muội của Canh Nghiêu cũng cũng tham gia tuyển tú, Niên Canh Nghiêu chính là thủ hạ dưới quyền của Tứ a ca, mà vị muội muội của hắn, thiếp cũng
đã đi điều tra qua, là một thiếu nữ vừa có tài lại vừa có sắc, chỉ là
thân thể hơi ốm yếu, nhưng xem chừng Tứ a ca khá hài lòng, hy vọng hoàng thượng có thể tác thành để Niên thị về làm Trắc phúc tấn.”

Một thanh âm uy nghiêm vang lên: “Được, xuất thân đúng là có kém một
chút, hình như là nô bộc trong phủ Tứ a ca, có điều ca ca nàng ta cũng
đã là quan Tam phẩm, thôi được………” Rồi ông trầm ngâm một lúc, mới tiếp
tục nói: “ Ô Lạt Na Lạp thị này đúng là một người có đức hạnh, vừa mới
mất đi con trai trưởng, mấy ngày này nó đúng là vất vả rồi. Được rồi,
làm theo lời nàng nói đi, đem Niên thị gả cho Dân Chân.”

”Tạ hoàng thượng ân chuẩn, Niên thị này cũng là người hiểu chuyện, gả
vào phủ của Tứ a ca, chắc chắn sẽ cùng Ô Lạt Na Lạp thị chung sống thuận hòa. Hoàng thượng, thần thiếp biết người rất hài lòng về phúc tấn của
Tứ a ca, đứa con dâu này vừa hiền lành đức độ. Aizz…. Chẳng qua là con
trai đầu lòng không được hưởng phúc, nếu tiểu a ka sống lại thì tốt biết mấy.”

”Con cháu của Tứ a ka đúng là có hiếm hoi, uhm……. Lý Đức Toàn, ngươi hãy bảo những người ngày mai lựa chọn tú nữ chú ý, những người nào thân thể khỏe mạnh, gia thế rõ ràng, có khả năng sinh nở, thì giữ lại.”

”Dạ, nô tài tuân mệnh.” Người vừa đáp lời chính là thái giám Lý Đức Toàn mà đến cả hoàng tử a ka đi qua gặp ông ta cũng phải nhượng bộ ba phần.
Sau khi lĩnh mệnh, ông ta đi đến cung Trữ Tú ngay, vừa đi vừa nghĩ bụng: năm nay trừ những quyết định nội bộ ra thì còn phải tìm thêm những
thiếu nữ nào có nhan sắc, chí ít cũng phải vượt qua lần kiểm tra này,
hành xử cũng cần trầm ổn nữa……..

Việc này đương nhiên là Tuệ Châu không biết, cũng chính vì cuộc nói
chuyện này mà cái hi vọng lạc tuyển của Tuệ Châu vỡ tan. Lịch sử vốn đã
định càng lúc càng tới gần.

Cung Trữ Tú

Kết quả tuyển tú được công bố, khoảng một trăm người lúc trước bây giờ
chỉ còn có bốn mươi sáu người. Chính vì như thế, Tuệ Châu không bao giờ
nghĩ đến chính cô lại trúng tuyển. Lần chọn lựa thứ hai này khác với lần đầu tiên. Lần này những tú nữ nào trúng tuyển chính xác sẽ được ghi
tên. Nếu là tú nữ đã ghi tên, cũng tương đương với việc sẽ được chỉ định xuất giá, từ Đô thống, Tham lĩnh, Tá lĩnh hay đến những người là con
các tộc trưởng của các tộc, đều phải chia đều ra để xem xét. Trừ những
người một tháng sau sẽ được lưu bài tử, nếu không qua mười bẩy ngày sau, sẽ không được lập gia đình nữa.

Sau khi nhận được tin trúng tuyển từ thái giám chấp sự, Tuệ Nhã thầm đè
nén sự kích động hứng phấn đến tột cùng, vội lôi Tuệ Châu trở về phòng,
hết sức phấn khởi nói: “ Tỷ tỷ, trúng tuyển, chúng ta trúng tuyển rồi.
Thật là tốt quá! Tỷ biết không, muội rất rất vui mừng. Mà tỷ tỷ cũng
trúng tuyển nữa, như vậy cái hà bao hôm trước tỷ tự mình giữ lại mà dùng thôi. Ha……ha….” Tuệ Châu đang rất buồn bực, nghe Tuệ Nhã nói vậy, miễn
cưỡng lắc đầu. Rồi tùy tiện nói dăm ba câu hợp với tình hình thực tại.
Đầu óc bỗng trở nên quay cuồng. Tâm trạng của Tuệ Châu lúc này đúng là
giống như sóng cuộn biển gầm. Cô nghĩ thế nào cũng không hiểu được. Sao
cô lại trúng tuyển chứ? Suy nghĩ lúc này cùng với ban đầu hoàn toàn khác nhau. Lỡ chẳng may bị giữa lại thẻ bài, trời ạ……. Cô không dám nghĩa
thêm nữa. Ý tưởng giờ đã không còn, đành phải đi một bước thì tính một
bước vậy.

Một tháng kế sau đó thật là rất bận rộn. Những tú nữ được lưu lại đều
phải đi học quy tắc theo ma ma, đồng thời, những cung nữ thái giám được
phân tới chăm sóc họ cũng không gọi họ là cô nương nữa mà đổi thành tiểu chủ. Dù sao thì nếu không được ở trong cung thì họ cũng sẽ được gả cho
hoàng tử tôn thất mà.

Cung Trữ Tú sau khi giảm đi phân nửa thì đã yên tĩnh hơn, rồi vài hôm
sau lại náo nhiệt hẳn lên. Thỉnh thoảng lại có vài tú nữ bị những nương
nương chủ tử trong hậu cung gọi đến hỏi chuyện, ngay cả cô cũng bị gọi
đi một lần. Có lẽ là nhớ tên tú nữ, phần lớn cũng là do gia thế bối
cảnh, tướng mạo khí chất cũng có phần nổi trội, vì thế Tuệ Nhã bị gọi đi những bốn lần, điều này làm nàng không khỏi có chút tức giận. Tuệ Châu
sau đó cũng chỉ an ủi vài hôm, Tuệ Nhã cũng không nhắc tới nữa, chỉ thêm chú tâm chuẩn bị cho tuyển tú hơn.

Những ngày bận rộn cũng trôi qua rất nhanh, vòng cuối cùng của kỳ tuyển tú cũng đã bắt đầu vô cùng cam go.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.