Đọc truyện Cuộc Sống Tại Triều Thanh – Chương 20: Nhà mẹ đẻ (hạ)
Sau bữa trưa, Chương Giai thị cho lui hết đám gia nhân hầu hạ, lúc này Tuấn Hiền mới tiến lại bên người Tuệ Châu, cô nhìn Tuấn Hiền nghịch ngợm rồi cười nói: “Lớn đầu rồi, sao vừa thấy hạ nhân đi khỏi, đã làm càn nhõng nhẽo như vậy.”
“Tỷ, đệ rất nhớ tỷ, tỷ biết không, từ lúc tỷ gả vào phủ Bối lặc hơn một tháng qua, ngạch nương ở nhà hôm nào cũng phải ghé phòng tỷ nhìn một chút.” Tuấn Hiền nói xong, lại nhào vào long Tuệ Châu giọng buồn buồn: “Tỷ, đệ nghe mama trong nói nhà chúng ta vì không có tước vị, a mã lại chức quan thấp, nên tỷ ở phủ a ka chỉ có thể làm cách cách, thấp cổ bé họng, ngay cả về nhà cũng khó khăn sao? Tỷ, chờ đệ mấy năm nữa, đệ nhất định trở thành một đại tướng quân, có được cả công trạng lẫn tước vị, tỷ tỷ ở phủ a ka cũng sẽ không bị người khác khi dễ, lại có thể thường xuyên về nhà.”
Tuệ Châu nhìn Tuấn Hiền mới có mười tuổi mà đã vì mình như thế, thật sự rất xúc động, càng thêm thương yêu nhìn cậu nhóc, cười nói: “Tốt lắm, tỷ tỷ biết Hiền nhi của chúng ta là một nam tử hán mà, có thể bảo vệ được tỷ tỷ. Nhưng mà tỷ tỷ ở phủ Tứ Bối lặc tuy chỉ là cách cách, cũng không bị ai khi dễ, tỷ tỷ của đệ ở đâu cũng đều sống rất tốt nha.Có điều tỷ dù sao cũng là nữ nhi đã xuất giá, nên không thể thường xuyên về nhà, nên đệ phải nghe lời a mã và ngạch nương đó, thay tỷ tỷ báo hiếu.”
Chương Giai thị vui mừng nhìn tỷ đệ trước mắt, gương mặt tươi cười nói: “Được lắm, ngạch nương biết hai con đều ngoan mà, thật tốt….”
Vừa lúc đó, Triệu ma ma trở lại phục mệnh: “Hồi bẩm phu nhân, nô tỳ đã làm theo người căn dặn, sắp xếp cho Lão thái thái ổn thỏa. Đây là Trương Đức công công đứa tới lễ vật của phủ Bối lặc.”
Nói xong liền đưa danh sách vật phẩm cho Chương Giai thị.
Chương Giai thị nhìn vào danh mục quà tặng một hồi mới nói: “Tuệ Châu, ba xấp sa tanh của Phủ Nội vụ này, cả bồn cảnh san hô cũng vô cùng hiếm, sao con lại mang về thế?”
“Ngạch nương, Phúc tấn rộng lượng, những thứ này đều là lễ vật Phúc tấn gửi nữ nhi cầm về, nữ nhi ban đầu cũng từ chối, nhưng khiến phúc tấn không vui thì thật sự không phải đúng không; hơn nữa, ba xấp sa tanh này đối với người thường là khó có, còn ở phủ a ka thì nhiều lắm, phúc tấn chỉ là ban tặng cho những tú nữ như con thôi, trong cung cũng phát xuống vải may quần áo cho mùa đông với đón năm mới đến. Còn bồn cảnh san hô này, chúng ta nhìn thì thượng hạng, còn trong hoàng gia họ cũng bày đầy ở ngoài tăng thêm không khí đấy chứ. Ngạch nương cứ nhận lấy, lấy vải này may y phục cho người và a mã tốt lắm.” Tuệ Châu nhìn Chương Giai thị đang lo lắng đôi chút khuyên nhủ.
Chương Giai thị nghe xong, suy nghĩ một chút, mới cất lời: “Ngạch nương cũng là lo lắng cho con thôi, con đem đồ tốt từ phủ mang về nhà, ngộ nhỡ có người trong phủ nhìn thấy lời ra tiếng vào lại không hay. Aizzzz, thôi, cứ nhận lấy đi, Tứ phúc tấn thật là rộng lượng mà, con về sau hãy hầu hạ phúc tấn cho tốt. Những thứ này Tuệ Châu mang về, phải đưa một chút qua Lão thái thái và Đại phòng chứ, mama. Ngươi đem nửa xấp sa tanh cùng một bồn san hô qua viện của Lão thái thái, để lại một xấp và ít dược liệu cho chúng ta dung. À còn chỗ hương liệu quý này đưa đến Đại phòng đi, nói là Tuệ Châu kính biếu Lão thái thái và Đại phu nhân, đi ngay bây giờ đi.” Bà quay lại nhìn Tuấn Hiền đã lăn qua lăn lại bên ghế, nói: “Tiểu tử này, đừng có giả vờ nữa, ra ngoài chơi một lát, để ngạch nương cùng tỷ tỷ con trò chuyện nhé.”
Tuấn Hiền y lời, tất cả đều đi ra ngoài. Triệu ma ma cũng theo lệnh, liền ra khỏi phòng, cẩn thận khép cửa phòng lại. Lúc này, trong phòng chỉ còn Chương Giai thị vàTuệ Châu.
Tuệ Châu quỳ gối trước Chương Giai thị nói: “Ngạch nương, nữ nhi để người phải bận tâm, là nữ nhi bất hiếu.” Nói xong, liền ở trên đùi Chương Giai thị khẽ nức nở.
Chương Giai thị âu yếm xoa đầu Tuệ Châu, nâng cô dậy rồi nói: “Giữa mùa đông quỳ trên mặt đất sao được, hôm nay lại là sinh nhật con, Tuệ Châu của ta mới qua 13 bước vào tuổi 14 mà đã gả cho người, thật là đại cô nương nha. Thôi không nhắc đến những thứ này, con hãy thành thật nói cho ngạch nương biết, hắn đối với con không tốt ư, không coi trọng con ư, mọi người đều đồn đại, lần này tiến phủ Trắc phúc tấn Niên thị rất được sủng ái?”
Tuệ Châu nhìn vẻ mặt ân cần của Chương Giai thị, long thấy hơi ngờ vực, mặt ửng đỏ đáp: “Ngạch nương, Gia đối với con rất tốt. Turong phủ có nhiều quy củ, chỉ cần con an phận thủ thường thì cũng được tự do tự tại rồi. Chính xác là Gia có sủng ái Niên trắc phúc tấn, nhưng tâm trí nữ nhi không có đặt ở đó. Con nghĩ vẫn nên để mọi thứ theo tự nhiên đi.”
“Aizzz, Ngạch nương biết là con… Với tính cách của con, gả vào phủ a ka chẳng biết là phúc hay họa nữa. Ngạch nương nói nhiều hơn nữa con nghe hẳn cũng không lọt. Bảo con đi tranh giành tình cảm thật sự là khó khăn. Chỉ là, con về sau phải ở phủ Bối lặc chờ đợi cả đời. Rồi người phụ nữ ở phía sau mà không có con cái gì cũng sống khó khan hơn. Nên mặc kệ con thấy như thế nào, thì có một đứa nhỏ bây giờ cũng là đúng đắn. Người người đều cho là gả vào hoàng gia chính là một bước lên trời, nhưng không phải cành cao nào cũng tốt.Lấy những gia đình bình thường như chúng ta cũng là người hại ta, ta hại lại, huống chi là phủ Tứ bối lặc. Ngạch nương chỉ hi vọng con có thể tìm được một gia đình bình thường mà thôi.
Còn có nhớ nhà Phú Sát không? Vài hôm sau khi con gả đi, ngạch nương cùng mẹ con Trương thị đi dâng hương, ai ngờ gặp Phú Sát phu nhân cùng nhi tử của nàng. Hắn để ý nha đầu Tuệ Nhã kia. Không tới nửa tháng trước, Phú Sát đại nhân đến cầu hôn. Nhị nương con liền đồng ý ngay, chuẩn bị gả Tuệ Nhã cho con trai nhà đó làm chính thất kìa. Tiểu tử đó tiền đồ cũng tốt. Mấy ngày trước, Nội bộ hạ lệnh thăng hắn lên cấp Lục phẩm rồi. Tuệ Nhã dù sao cũng chỉ là con thiếp thất nha, nay gả đi lại là chính thất. Ai có thể ức hiếp nàng được đây? Âu cũng là số mệnh. Tuệ Châu của ta tưởng là gả đi được là thiếp, ai ngời đến một chức phận tiểu thiếp cũng không được. Ngày sinh của con phủ Bối lặc cũng không thèm nhớ tới. Được lắm, được lắm, ngạch nương không nói nữa, hôm nay là ngày con về nhà, mừng sinh nhật vui vẻ, không nói, không nói nữa. Phải nói những lời vui vẻ mới đúng.”
Chương Giai thị nói trong nức nở.
“Ngạch nương, chớ vì nữ nhi mà phiền lòng. Nữ nhi ở phủ Bối lặc rất hài lòng. Mỗi ngày nữ nhi đều thêu thùa luyện chữ, quả thật rất thoải mái. Con còn đặc biệt làm cho a mã và ngạch nương đôi giày đệm, hà bao cùng chiếc áo choàng ngắn đây. Đúng rồi, Tứ muội sắp gả cho người ta, nữ nhi lát nữa cũng phải đi thăm.” Tuệ Châu nói
Chương Giai thị lại cùng Tuệ Châu nói chuyện được lúc nữa, thì thấy Lăng Trụ cũng trở về sớm. Vì để cho Tuệ Châu có thể trở lại phủ Bối lặc vào giờ Thân ( 15h-17h), bà liền đi chuẩn bị thu xếp bữa cơm tối sớm hơn. Tuệ Châu thấy Chương Giai thị đi vội, liền chọn lấy hai chiếc khăn tay và hà bao mình mang theo, một chiếc tram bạc mạ vàng khảm ngọc phỉ thúy màu lam, một chiếc vòng tay Đông Châu mềm, tất cả đựng trong chiếc hộp nhỏ, cô đi tới Thiên viện Đông Sương phòng nơi Tuệ Nhã ở.
Vào tới buồng trong, chỉ thấy Tuệ Nhã vẻ mặt tươi cười ngồi thêu hà bao trên tú đôn. Tuệ Châu lập tức cảm thấy thích bộ dáng của người con gái trước mặt này nha? Tuệ Nhã nhìn thấy Tuệ Châu, vội vàng đem hà bao trong tay bỏ vào giỏ xách nói: “Muội muội đang định đi tìm tỷ tỷ. Lại thấy tỷ tỷ cùng ngạch nương nói chuyện nên còn chần chờ. Không ngờ tỷ tỷ lại đến tìm muội muội. Tỷ ngồi đi ngồi đi, để muội bảo a hoàn pha trà cho tỷ.”
Tuệ Châu đặt chiếc hộp trong tay xuống, ngồi ở một chiếc tú đôn khác, cầm lên hà bao Tuệ Nhã đang thêu dở trêu chọc: “Tỷ muội mà còn lễ với nghi. Thôi không sao. Có điều hà bao này muội muội thêu là cho nam tử đi nha, là cho đại ca a? Sao trông không giống nhỉ? Cái này lạ à nha.”
Tuệ Nhã nghe mà mặt đỏ hết lên, đang ấp úng nói không ra lời, đột nhiên nghe Tuệ Châu cười hì hì, mới phát hiện mình bì chọc ghẹo, càng thêm đỏ mặt, giả vờ chỉnh sửa y phục không để ý Tuệ Châu. Tuệ Châu thấy là đúng rồi, liền kéo kèo Tuệ Nhã cười nói: “Tốt lắm, là tỷ tỷ có lỗi rồi. Tỷ tỷ cũng mới nghe được chuyện của muội từ chỗ ngạch nương, mới đoán xem có phải có phải muội đang thêu hà bao cho phu quân tương lai không a.”
Nhìn Tuệ Nhã mặt ửng đỏ, mắt tràn đầy ý cười, nghĩ là cũng hài long với hôn sự như vậy, cô cũng yên tâm, liền cầm cái hộp lên và nói: “Muội muội, tỷ tỷ vào phủ Bối lặc, quy củ cũng nhiều, về sau tỷ muội mình có muốn gặp cũng khó hơn.Tỷ tỷ đem mấy đồ vật nhỏ tự thêu, kèm theo ít trang sức làm quà tặng cho muội.” Tuệ Châu thấy Tuệ Nhã không nhận, giọng nghiêm túc nói: “Muội muội, vật này là tâm ý của tỷ tỷ, chúng ta là thân là tỷ muội sao còn khách khí, nếu muội không coi ta là tỷ tỷ nữa, được,vậy ta đi là được.”
Tuệ Nhã vội vàng kéo Tuệ Châu đang giả bộ định đi lại, xem qua chiếc hộp tinh xảo, trạm bạc mạ vàng khảm phỉ thúy màu lam, vòng tay mềm Đông Châu, toàn là trân phẩm, trong long hết sức cảm động: “Tỷ tỷ, cám ơn tỷ, muội trước kia không hiểu chuyện, thường ghen tỵ với tỷ là con chính thất, tỷ còn đối với muội muội tốt như vậy. Tỷ, cám ơn tỷ.”
Tiếp theo, nàng cầm lên một chiếc hộp nhỏ đặt vào tay Tuệ Châu, nói: “Tỷ tỷ, muội muội biết hôm nay là sinh nhật của tỷ nên đã sớm chuẩn bị một chút lễ vật nhỏ, tỷ tỷ tặng muội muội món quà quý trọng như vậy, muội muội thật sự không dám nhận không.Ở đây cũng chỉ có hai bức thêu uyên ương, trạm hoa Lưu ly màu hồng đào, à, muội biết tỷ rất thích hoa mai, nên trên khan tay cũng thêu hoa mai.” Nói xong, nàng hơi thấp thỏm nhìn về phía Tuệ Châu.
“Muội muội đừng có để ý gì, ta đã rất vui vẻ rồi, những thứ này ta đều thích. Hôm nay là sinh nhật qua 13 của ta, nhưng cũng nhớ ngày sinh của muội gần đến rồi, chỉ là không ngờ tỷ muội chúng ta mười hai mười ba tuổi đã lập gia đình và đính hôn, có điều cũng may, muội gả đi là chánh thất, sính lễ cũng đã đưa đến, mười lăm này muội gả đi, trông muội cũng rất hài lòng với hôn sự này.” Tuệ châu nói.
Tuệ nhã nhàn nhạt trả lời: “Tỷ tỷ, tỷ là con chánh thất không hiểu nỗi khổ của nữ nhi xuất thân từ thứ thiếp đâu, tuy nói Trương di nương được a mã cưng chiều, nhưng cũng chỉ là thiếp thất. Ăn cơm vẫn phải đứng cạnh chánh thất hầu hạ, được ngồi còn phải thiên ân vạn tạ, ngay cả sinh con cái cũng biết mình chỉ có thể làm di nương, sống cả đời vẫn là nô tỳ. Muội mang thân phận đó, có thể gả vào nhà Phú Sát, chocon trai trưởng của nhà đó làm chánh thất, còn có tiền đồ muội đây đã tạ ơn lắm rồi. Thật ra thì khi thánh chỉ được đưa đến, muội thật sự ghen tỵ với tỷ, tỷ là con vợ cả, từ nhỏ điều kiện sống cũng tốt hơn so với muội, bây giờ còn có thể gả cho a ka, muội tự hỏi mọi thứ muội cũng rất là xuất sắc, nhưng sao nó đều không thuộc về muội. Bây giờ thì muội hiểu ra rồi, nếu như mà muội vào phủ Bôi lặc mà không được làm thị thiếp, sinh con ra cũng vẫn gọi muội là dì mà thôi. Tỷ tỷ, muội thật sự suy nghĩ thông suốt rồi, chỉ là, muội biết tỷ tỷ không thích cuộc sống ở hoàng gia, nhưng tỷ cũng được xưng làm cách cách, về sau tiểu a ca, tiểu cách cách cũng vẫn gọi người là ngạch nương nha, tỷ tỷ, muội muội bây giờ là thực lòng muốn tỷ được hạnh phúc.”
Tuệ Châu không khỏi nhẹ nhàng thở dài nói: “Muội muội a, tỷ tỷ biết, nhưng tất cả nên là thuận theo tự nhiên thôi……”
Hai tỷ muội lại nói chuyện đôi chút, liền cùng a hoàn Chương Giai thị phái tới cùng đi phòng chính ăn cơm.