Đọc truyện Cuộc Sống Tại Triều Thanh – Chương 17: Thị tẩm
Trở lại phủ Tứ Bối Lặc, Tuệ Châu nhanh chóng nói cáo từ với Ô Lạt Na Lạp thị, về tiểu viện của mình, thời gian chưa hết một ấm trà, đã thấy tiểu thái giám bên cạnh Dận Chân, Tiểu Lộc Tử, vẻ mặt tươi cười đi tới chính phòng.
“Nô tài báo cho cách cách một tin vui. Gia nói tối nay sẽ nghỉ ngơi tại chỗ của cách cách.”
Tố Tâm thấy Tuệ Châu không biểu hiện gì, cười xòa lên tiếng.
“Làm phiền Lộc công công đã đến báo trước, đây là chút quà mọn để công công uống trà, mong công công không chê.”
Tiểu Lộc Tử mỉm cười nhận lấy bạc, quay lại cúi chào Tuệ Châu.
“Nô tài tạ cách cách ban thưởng, cách cách mới từ trong cung về, chắc là mệt rồi, nô tài không làm phiền người nữa, xin phép được cáo lui.”
Tuệ Châu lúc này mới cười nói với Tiểu Lộc Tử.
“Công công đi thong thả, Tố Tâm thay ta tiễn công công.”
Sao tự nhiên Dận Chân hắn lại đến chỗ mình nhỉ? Chẳng lẽ vì hôm nay đến mình thị tẩm, tính đi tính lại cũng đã được một tháng rồi. Không để cho Tuệ Châu suy nghĩ nhiều, Tố Tâm đã bắt đầu thu xếp lại phòng ngủ, chuẩn bị y phục tối nay thị tẩm, cần phải làm cho Dận Chân thấy hài lòng về buổi tối thị tẩm hôm nay.
Tuệ Châu ngồi đợi khoảng canh hai giờ, cuối cùng Dận Chân và Tiểu Lộc Tử cũng đi đến. Lúc này Tuệ Châu đang tựa người vào thành giường thiu thiu ngủ.
Tố Tâm bước ra phòng chính, nhìn thấy Dận Chân cùng Tiểu Lộc Tử, vội vàng quỳ xuống thỉnh an: “Nô tỳ thỉnh an Tứ gia.”
Dận Chân khẽ ừ một tiếng, kêu Tố Tâm đứng lên. Nàng đang muốn quay về phòng ngủ báo cho Tuệ Châu, không ngờ lại bị Dận Chân gọi lại.
“Không cần báo, mình gia đi vào được rồi. Ngươi và Tiểu Lộc Tử đi chuẩn bị chút nước nóng đi.”
Sau khi Tố Tâm cùng Tiểu Lộc Tử đáp dạ, Tiểu Lộc Tử lại hỏi thêm.
“Gia, bữa tối người mới ăn một chút điểm tâm, rồi bận rộn công việc cho đến tận bây giờ, để nô tài kêu phòng bếp mang lên chút thức ăn được không ạ?”
Dận Chân nghe vậy, hơi ngừng bước, lên tiếng: “Ừ, làm đơn giản thôi.” Rồi phất tay bảo họ lui xuống, một mình bước đến phòng ngủ của Tuệ Châu.
Đây là lần thứ hai Dận Chân tới đây, lần đầu tới cũng không để ý nhiều, chỉ nhớ đồ dùng bày biện trong phòng đều đã được thay mới. Bây giờ để ý thêm một chút thì còn thấy có cái gì đó ấm áp phảng phất trong căn phòng trang trí đơn giản mà trang nhã này, nhưng hắn cũng không để ý lâu, lập tức bước vào phòng ngủ, đến nơi mới thấy chủ nhân của nó đã tựa vào giường thiếp đi từ lúc nào, lúc này hắn mới quay ra quan sát căn phòng.
Cạnh giường là một chiếc bàn màu son chạm trổ. Trên bàn để một cuốn bảng chữ mẫu cùng với mấy quyển nhàn thư, một bên bày một chiếc ống bút màu nâu sậm, trong có cắm từng chiếc bút lông chen chật cả khoảng trống. Bên kia bàn đặt một bình hoa sứ men xanh, chen lên từng đóa hoa cúc màu vàng nhạt. Đứng từ cửa chính nhìn sang phía tây là một chiếc kệ gỗ tử đàn, trên kệ để mấy bồn hoa. Qua hướng chính đông là một chiếc giường ngủ bạt bộ, đầu giường treo một tấm màn lụa thêu hoa. Mà Tuệ Châu lúc này đang tựa người vào thành giường cạnh cửa sổ. Phần rìa giường dài bằng gỗ hoa lê chạm hoa để một cuốn sách dày.
Dận Chân tự nhiên ngồi xuống chiếc tú đôn hoa văn chạm trổ bên tay phải, tiện tay cầm cuốn sách lên xem. Vốn chỉ định xem giết thời gian, hắn không ngờ cuốn sách này lại là Trung văn tạp dịch Đông du ký của Marco Polo. Trang thứ nhất còn có cả Anh ngữ. Bất chợt Dận Chân ngẩng đầu lên quan sát vị cách cách mới nạp của mình.
Nàng có khuôn mặt mũm mĩm non nớt, đôi mày tỉa thanh tú, chiếc mũi xinh xắn cùng làn môi đỏ thắm lúc này như đang chu lại, trông rất đáng yêu. Nghe Cao Đức hay Tiểu Lộc Tử báo lại, vào phủ đã hơn một tháng nhưng nàng sống rất an tĩnh, luôn khiêm tốn sống cuộc sống của nàng. Uhm….nàng khiêm tốn đối khi còn đến mức nhút nhát.
Nhưng…..nói sao nhỉ, trong số thê thiếp đông đảo của mình, không cần mình tốn nhiều tâm tư mà vẫn có thể an phận thủ thường, sống tốt qua ngày là ổn.
Tuệ Châu đang lúc nửa tỉnh nửa mộng đột nhiên nghe thấy tiếng động, mịt mờ mở mắt, lọt vào ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm. Ngay lập tức, Tuệ Châu đứng dậy thỉnh an: “Gia cát tường”
Dận Chân rời ánh mắt khỏi Tuệ Châu, hơi cúi đầu liếc cuốn sách trong tay, lạnh nhạt cất tiếng.
“Nàng thích sách phiêu lưu à, còn biết tiếng Tây Dương nữa sao?
Ánh mắt kinh ngạc lúc đầu nhìn Dận Chân trở lại bình thường, cô ổn định tâm thần, cúi đầu đáp.
“Thứ huynh của thiếp thường nói cho thiếp nhiều thứ về nhân văn địa lý, tiên sinh của thiếp cũng lại quen một vị cha sứ, tiên sinh đi theo học chút tiếng nước ngoài, thiếp cũng theo tiên sinh tiếp xúc với văn học phương Tây và một số vật phẩm ngoại quốc.”
Điều này Tuệ Châu cô nói không sai, ngày còn bé thấy Vu tiên sinh biết tiếng Anh, lúc ấy cô nổi hứng, nói rất hứng thú với nó nên theo Vu tiên sinh đi học luôn.
“Ừ, nàng cũng nên biết thêm về văn học Tây Dương, bây giờ có muốn đi học thêm nữa không?”
“Thiếp tư chất kém, đối với kiến thức văn hóa phương Tây cũng chỉ nắm qua loa, lúc học cũng đã cố hết sức, định bỏ rồi, thỉnh thoảng lấy ra để giết thời gian thôi. Ở nhà ngạch nương thiếp thường nói, người phụ nữ đức hạnh là lấy gia đình làm trọng, biết một chút chữ nghĩa thì lại càng hay, thiếp cho rằng rất đúng nên bình thường vẫn hay tự làm đồ thêu.
“Hôm nay trong cung gặp phải Thập Tứ đệ là xảy ra chuyện gì?”
Không ngờ Dận Chân đột nhiên chuyển đề tài, Tuệ Châu thoáng chút sửng sốt, sau đó cô từ từ kể hết mọi chuyện không giấu diếm cho Dận Chân, cô chưa bao giờ nghĩ có thể qua mặt được hắn, hơn nữa lại ở cái triều Thanh phu quyền là trời này, danh dự của người con gái cực kỳ quan trọng, thế nên nhất định phải nói rõ. Nói xong, Tuệ Châu còn bổ sung.
“Thiếp thật sự không nên tùy ý đi lại trong cung, hôm nay gây thêm phiền toái cho gia cùng phúc tấn, xin gia trừng phạt.”
Nói xong, cô quỳ xuống mặt đất.
Dận Chân nhìn Tuệ Châu vừa nói vừa làm như thế, quả là người biết lễ nghĩa, hắn cất lời.
“Đứng lên đi, về sau chú ý một chút là được.”
Xem ra hôm nay coi như là qua ải, Tuệ Châu thở phào nhẹ nhõm, định đứng lên tạ ơn hắn ko trách tội thì thấy Tiểu Lộc Tử cùng Nguyệt Hà mang theo khay đựng thức ăn tiến vào.
Nguyệt Hà cùng Tiểu Lộc Tử thỉnh an.
“Nô tài/ nô tỳ thỉnh an Gia và Cách cách”
Dận Chân gật đầu một cái không lên tiếng, đợi Tiểu Lộc Tử cùng Nguyệt Hà đem thức ăn trong khay bày trên bàn khắc hoa xong, mới dặn dò Tiểu Lộc Tử.
“Chờ nửa canh giờ nữa, đi chuẩn bị các đồ dùng tắm cần thiết, không cần kêu những người khác, để Nữu Hỗ Lộc thị phục vụ là được. Ngày mai gia mộc hưu, giờ Mẹo ngày mai ngươi tới báo cho Phúc tấn nói gia dung điểm tâm ở đây được rồi.”
Tiểu Lộc Tử vâng lời, liền dẫn Nguyệt Hà ra ngoài phòng hầu hạ.
Lúc này trong phòng ngủ chỉ còn lại Dận Chân cùng Tuệ Châu. Tuy đã cùng ở chung phòng một lần, nhưng tại lúc này dưới ánh nến mờ mờ chập chờn, khiến cả căn phòng ấm áp rừng rực, Tuệ Châu ko khỏi cảm thấy hơi khẩn trương.
Đúng lúc đó, Dận Chân lên tiếng: “Cùng nhau dùng thôi.”
Giọng nói vang lên vẫn lạnh nhạt, chẳng hề trầm bổng, Tuệ Châu cũng không dám chậm trễ, vội vàng đi tới cạnh Dận Chân ngồi xuống phục vụ hắn dùng bữa.
Các món ăn Tiểu Lộc Tử chuẩn bị cũng ko nhiều, chỉ có sáu món: ngó sen giấm đường, măng ngọc, đậu phụ hạnh nhân, trứng muối với gừng, bánh hoa mai cùng canh cháo.
Tuệ Châu biết Dận Chân khi ăn cơm không thích nói chuyện, nên chỉ lặng lẽ hầu hạ hắn. Lấy đôi đũa gắp một miếng bánh hoa mai đặt trong đĩa nhỏ của Dận Chân, thấy hắn bắt đầu ăn, cô mới lấy chiếc muôi sứ Thanh Hoa nhỏ múc hai muôi cháo cho hắn và mình, rồi cùng Dận Chân dùng bữa.
Dận Chân ăn cơm rất chậm, động tác trông cũng trang nhã, Tuệ Châu vừa hầu hạ hắn dùng bữa, vừa để ý từng cử chỉ của hắn. Chưa đến nửa canh giờ, Dận Chân ăn xong, Tuệ Châu cũng nhanh chóng để đũa xuống, đưa nước cho hắn súc miệng, rồi lấy khăn mỏng ấm đưa cho hắn lau.
Sau khi hầu hạ Dận Chân ổn thỏa, Tuệ Châu tự nhắc nhở mình lần nữa, rồi nói.
“Gia, thiếp đi gọi Nguyệt Hà vào dọn dẹp, nhân tiện hỏi Tố Tâm đã đi chuẩn bị đồ dùng tắm xong chưa?”
Tuệ Châu thấy Dận Chân gật gật đầu đồng ý, mới ra ngoài căn dặn.