Đọc truyện Cuộc Sống Tại Triều Thanh – Chương 14: Tiến cung (nhất)
Tháng mười một, hoa quế thổi hương vào gió, những bông hoa nở chi chit trên cành đang đung đưa từng cánh hoa cong cong theo gió, để rồi bị gió thổi vù làm rơi hàng loạt xuống con đường đá trong hậu viên, thêm một vài âm thanh thật êm dịu, một thứ hương thơm ngan ngát đã xông thẳng vào mũi. Tuệ Châu đang đi dạo trên con đường nhỏ lát cẩm thạch trong hoa viên, ngắm nhìn những khóm vàng óng ả trên cao rồi dừng bước, hương quế thoang thoảng trong lành lan tỏa khắp tứ phía khiến cô lại chìm vào suy nghĩ.
Cô gả vào phủ cũng đã được một tháng, ngoại trừ buổi chiều hôm đầu tiên nhập phủ được gặp Dận Chân trong truyền thuyết, cô cũng chẳng để ý nhiều đến mấy nữ nhân trong phủ, có khi đã quên mặt các nàng từ lâu. Cuộc sống bình thản dễ chịu, ngày nào cô cũng chỉ ru rú trong phòng, mỗi sáng thì cứ đến giờ Mão là đi thỉnh an phúc tấn Ô Lạt Na Lạp thị, sau đó trở về phòng dung điểm tâm, rồi luyện chữ, thêu thùa, đến buổi chiều thì ngủ một giấc, thỉnh thoảng có những hôm nắng đẹp như hôm nay thì cùng Tố Tâm tản bộ trong hoa viên, ngày qua ngày như vậy,mọi việc đều đã đâu vào đấy.
Tố Tâm thấy Tuệ Châu như bị hoa cuốn hút đến mất hồn, nhẹ giọng nhắc: “Chủ tủ, chúng ta nhanh đến cổng viện chính thôi, không nên để phúc tấn cùng Niên trắc phúc tấn phải đợi lâu đâu.”
“Ừm… đi thôi.”……
Hai chiếc xe ngựa kiểu dáng đơn giản màu đỏ thẫm dừng trước cửa, từ xa đã thấy Ô Lạp Na Lạt thị trong bộ lễ phục dành cho phúc tấn của a ka đứng đó chờ.
Tuệ Châu kiến lễ với Ô Lạt Na Lạp thị, nghe thấy nàng cất tiếng: “Muội muội tới sớm quá, thật ra thì cũng không cần khẩn trương, Đức phi nương nương đã gặp qua muội hôm tuyển tú, lại thấy muội gả vào phủ cũng đã được một tháng rồi, nên muốn muội cùng Niên muội vào cung trò chuyện, đây chính là phúc khí của muội đấy. “
Tuệ Châu biết mình thân là cách cách vốn không có tư cách vào cung bái kiến các vị chủ tử nương nương, liền khiêm tốn nói: “Tạ nương nương ưu ái, phúc tấn chỉ điểm.”
Ô Lạt Na Lạp thị cười nói: “Muội muội, không cần đa lễ như vậy. Muội muội khách sáo quá rồi, vào phủ đến một tháng mà chẳng thấy muội bước ra khỏi cửa nửa bước, chỉ thích “chôn chân” trong viện của mình thôi, về sau nếu muốn muội có thể sang viện ta chơi. Nếu đã gả vào phủ Tứ bối lặc, thì cũng coi như là người một nhà rồi.” Tuệ Châu đáp “Tạ phúc tấn đã quan tâm, chẳng là Tuệ Châu tự biết thân phận không dám làm phiền phúc tấn, mới chỉ quanh quẩn trong viện của mình……..” Ô Lạt Na Lạp thị cười tiếp tục: “Được rồi, không bàn đến vấn đề này nữa, nếu không muội lại vin vào cái cớ mình thân phận không bằng người khác mà nói. Muội đó……”
Sau đó, Ô Lạt Na Lạp thị ân cần dặn dò cô về những chú ý hành xử khi vào cung. Đúng lúc, Niên thị chậm rãi bước tới trong bộ lễ phục của Trắc phúc tấn, ôi phải nói là nàng ta có một khí chất trời ban, nếu không, sao có thể toát ra được vẻ thanh tao thoát tục từ bộ lễ phục triều Thanh cũ kỹ vừa dày vừa nặng đó, khác hẳn với diện mạo như lan của nàng.
“Thiếp thất lễ, để phúc tấn cùng Nữu Hỗ Lộc muội muội đợi lâu, thật là có lỗi.” Niên Thị cười yếu ớt vẻ áy náy.
“Chúng ta là tỷ muội mà, nào có trách móc gì đâu, Niên muội muội thân thể không khỏe, muộn một chút cũng không sao. Bây giờ chúng ta lên xe ngựa thôi, Nữu Hỗ Lộc muội muội ngồi cùng với ta là được rồi.”
Vì Tuệ Châu chỉ là cách cách, nên không có xe ngựa riêng, mà là dùng chung xe với cách cách Cảnh thị. Ô Lạt Na Lạp cũng không muốn để cô đi riêng một xe, thế nên hiện giờ chỉ có hai xe ngựa đang lăn bánh về phía Hoàng Thành.
Sau khi xe vào đến Thần Vũ môn, Tuệ Châu cùng mọi người bước xuống. Ô Lạt Na Lạp thị phân phó đám người hầu đứng chờ trước cửa cung, rồi khinh xa thục lộ* dẫn Tuệ Châu và Niên thị đến chỗ ở của Đức phi – cung Vĩnh Hòa.
*khinh xa thục lộ: ngựa quen đường cũ
Thái giám cung nữ trong cung nhìn thấy Ô Lạt Na Lạp thị thì rối rít quỳ xuống thỉnh an. Sau đó, thái giám tổng quản cung Vĩnh Hòa dẫn đường để họ vào trong phòng. Còn chưa vào đến nơi, từ ngoài đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái bên trong truyền ra. Ô Lạt Na Lạp thị hơi chậm bước, nhỏ giọng: “Hình như Thập Tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị cũng ở đây.” Nói xong, nàng bước vào.
“Nhi tức** (nô tỳ) thỉnh an ngạch nương (nương nương). Ngạch nương (nương nương) vạn phúc.”
** nhi tức(cách xưng): con dâu, vợ của “nhi thần” ^_^
“Tốt lắm, đứng cả lên đi. Vừa đúng lúc Thập Tứ tức phụ (con dâu – cách gọi) cũng đến. Tỷ muội mấy đứa nói chuyện với nhau đi.”
“Tứ tẩu à, lâu rồi muội không có gặp tẩu đó. Mang thai một cái là biệt tích trong phủ. Rồi lại đến bốn tháng vất vả này nữa. Thân thể tẩu mới khỏe lại một chút mà đã vào cung thỉnh an ngạch nương ngay rồi.”
“Thập Tứ tức phụ đúng là một người hiểu chuyện*** đó, vẫn còn nhớ tới bà lão này.”
*** tri lãnh tri nhiệt 知冷知热
Ô Lạt Na Lạp thị ngồi phía dưới Đức phi, cười đáp lại: “Ngạch nương sao lại nói như vậy, người vẫn chưa già, chưa già mà, nhiều người gặp qua ngạch nương còn nóingười giống như là tỷ tỷ của chúng con vậy đó, trông sao mà trẻ quá!”
Sau đó mỗi người lại thêm vài câu bông đùa, dĩ nhiên là chỉ có Đức phi cùng hai nàng dâu của bà là tham gia sôi nổi nhất, Niên thị ngồi cạnh Ô Lạt Na Lạp thị thì cũng thỉnh thoảng mới lên tiếng, còn Tuệ Châu cô thì đứng im cạnh Ô Lạt Na Lạp thị.
Tuệ Châu nhìn sang Đức phi, bà ấy đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng được bảo dưỡng nhan sắc chu đáo, nhìn cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, ngũ quan thanh tú, dịu dàng, nhưng cũng lộ rõ cái oai nghiêm bức người của một nhân vật đã ngồi trên địa vị cao nhiều năm. Bên tay phải Đức phi là một thiếu phụ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, chính là Thập Tứ phúc tấn Hoàn Nhan thị. Nàng không mặc lễ phục dành cho phúc tấn, mà mặc một chiếc sườn xám dài cổ vàng, vạt chéo màu mật, áo khoác là một chiếc gi lê màu đỏ hàng thêu, cộng thêm tai đeo đôi hoa ngọc, trâm cài bạch ngọc, dáng người đoan trang, trán cao mày ngài.
Hoàn Nhan Thị cười lên tiếng: “Tứ tẩu, vị này phải chăng là cách cách mới vào phủ Nữu Hỗ Lộc thị của Tứ ca?” Tuệ Châu hơi giật mình, người như sực tỉnh, rồi phúc thân với Hoàn Nhan thị.
Ô Lạt Na Lạp thị thay Tuệ Châu đáp: “Đệ muội còn chưa gặp qua muội ấy mà liếc mắt đã nhận ra rồi. Aizzz, muội ấy à, hay mắc cỡ, bình thường không hay nói nhiều. Thế nên, tiện hôm nay ngạch nương triệu kiến, ta đưa muội ấy đến làm quen với mọi người luôn.”
“Bổn cung bảo Tứ tức phụ đưa tới đó, thật ra ta đã gặp qua con bé ở hôm tuyển tú, cũng muốn xem xem con bé sống ở phủ Tứ Bối lặc thế nào.” Nói xong, Đức phi nhìn về phía Tuệ Châu cười cười: “ Được lắm, một thiếu nữ không tệ, tính tình trầm ổn, nha đầu này tốt! Ngươi đúng là rất có phúc, có một vị nữ chủ nhân tốt như Tứ phúc tấn đây, về sau sống trong phủ phải phục vụ phu thê Lão Tứ chu đóa nghe chưa, sớm vì Lão Tứ khai chi tán diệp.”
Tuệ Châu vội vàng đi tới trước mặt Đức phi, quỳ xuống: “Tạ nương nương khen ngợi, nô tỳ nhất định phục vụ gia cùng phúc tấn thật tốt.”
Hoàn Nhan thị nghe xong, cười ha hả: “Ha ha, hôm nay coi như nhi thần được mở mắt, Tứ ca lần này không chỉ có được Niên Trắc phúc tấn như hoa như ngọc, mà còn thêm cả một vị cách cách rất đáng yêu. Tứ tẩu, tẩu nói thiệt đúng ha, ăn nói thành thực, thú vị, thú vị lắm!”
“Được rồi, Thấp Tứ tức phụ, con xem, con cười con bé như vậy, mặt đã đỏ ửng hết lên rồi kìa, thôi đứng lên đi.” Đức phi quay đầu lại nhìn Ô Lạt Na Lạp thị căn dặn: “Tứ tức phụ, con nên để ý hơn đến sức khỏe của Dận Chân, công việc của nó ở bộ Hộ dạo này bận lắm. Còn Niên thị, con phải biết chăm sóc bản than mình thật tốt, để sớm sinh cho Lão Tứ con đàn cháu đống chứ.”
Niên Thị nghe lời Đức Phi nói, đỏ mặt lên, nhỏ giọng đáp tiếng phải, Đức Phi cười cười, tiếp đó lại tiếp tục cùng mấy nàng dâu nói chuyện phiếm, cũng dặn dò Hoàn Nhan thị một số điều trong thời kỳ mang thai. Một lúc lâu sau, Tần Hải từ ngoài phòng đi vào bẩm: “Bẩm nương nương, Tứ gia, Thập Tam gia nghe nói mấy vị chủ tử đều ở đây, liền chưa xuất cung vội, chờ nghị xong chuyện, sẽ tới thỉnh an ngài.”
Đức Phi nghe xong càng mừng hơn, cười nói: “Đám tiểu tử này, biết vợ mình ở đây mới tới thỉnh an bổn cung. Aizzz, thôi, Tần Hải, ngươi đi chuẩn bị cơm trưa đi, dặn dò phòng bếp làm nhiều mónmà các a kathích ăn.”
Tiếp sau đó, dường như mấy nàng dâu và Đức phi nói chuyện càng hợp, cung Vĩnh Hòa thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười nói.