Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh

Chương 10


Đọc truyện Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh – Chương 10

Ngụy Tiểu Dạ ở phòng trọ của Thì Kỳ ba ngày sau đó đặt vé máy bay bay trở lại Úc.

Lúc Ngụy Tiểu Dạ rời đi, cả căn phòng liền trở lại dáng vẻ yên tĩnh vốn có ban đầu, Thì Kỳ cảm thấy có vài phần hiu quạnh. Người như cô từ trước tới giờ trong cuộc sống đều có thể tự mình tạo ra hương vị riêng, nhưng lại có rất ít cảm xúc.

Tiễn Ngụy Tiểu Dạ xong, cô từ sân bay trở về, Thì Kỳ nhìn cả căn phòng này một lượt, đột nhiên cảm thấy có chút bất mãn không hài lòng.

Sắp tới cuối năm, các cửa hàng trên phố lớn ngõ nhỏ đều bắt đầu treo những câu đối, đèn lồng, rất có không khí của một năm mới. Thì Kỳ đặt vé xe ngày 25 trở về phương Nam, giao thừa năm nay so với những năm trước sớm hơn hai ngày.

Buổi tối ngày 24, Khoa của Thì Kỳ tổ chức một bữa tiệc gặp mặt, nói là cuối năm rồi nên muốn mọi người tụ họp lại, dù sao cũng chỉ là mấy đồng nghiệp cùng nhau ăn bữa cơm rồi cùng nhau đi KTV ca hát một chút.

Tháng trước, bác sĩ thực tập mới đến đã tới chào hỏi Từ Sùng, hỏi thăm bữa tiệc tụ họp lần này có sắp xếp gì không, bởi vì đám người các chàng trai cô gái mới bước chân ra xã hội, đối với mọi thứ đều tràn đầy sức lực và hứng thú. Một vài thực tập sinh bé nhỏ có cái miệng rất ngọt, không biết nói kiểu gì mà cuối cùng khiến cho Từ Sùng quyết định địa điểm là ở Hoa Đình Uyển – một nhà hàng đắt tiền ở thành phố B.

Hôm nay còn chưa tới giờ tan làm mà các cô gái đã đứng ngồi không yên.

6 giờ rưỡi, cả đoàn người kéo tay nhau cười nói đi ra khỏi bệnh viện, bắt mấy chiếc taxi đi tới Hoa Đình Uyển. Quyết định là sẽ ăn cơm và ca hát ở cùng trong một phòng luôn, bên trong phòng rất rộng, các thiết bị cũng rất xa hoa.

Đám con gái cũng không ngại ngùng gì, vào phòng bao xong liền đi tới phòng K bên cạnh bắt đầu chọn bài hát, bọn họ đồng loạt vây quanh máy chọn bài.

Khổng Hiểu nghiêng mặt qua, trêu ghẹo: “”Chủ nhiệm Từ, đợi lát nữa chúng ta song ca một bài chứ?””

Từ Sùng cởi áo khoác vắt lên trên ghế, cởi cúc tay áo sau đó sắn lên hai nấc, cười nói: “”Được, không thành vấn đề, trước tiên gọi đồ ăn đã, ăn no xong rồi sẽ cho mọi người thể hiện tài năng.””

Lời vừa dứt, các chàng trai cô gái đã reo lên rối rít: “”Chủ nhiệm Từ, không nhìn ra luôn đấy, đúng là thâm tàng bất lộ*.””


*Thâm tàng bất lộ: giấu nghề.

Từ Sùng ngày thường cũng không phải là quá nghiêm khắc, cho nên rất dễ nói chuyện. Các chàng trai cô gái trẻ tuổi thấy anh như vậy thì lá gan cũng to hơn, trêu đùa với anh mấy câu.

Từ Sùng gọi phục vụ tới gọi đồ: “”Mọi người muốn ăn gì cứ gọi thoải mái.””

Thì Kỳ đúng lúc ngồi ngay bên trái Từ Sùng, Từ Sùng liền đem thực đơn đưa cho cô: “”Em xem qua một chút đi, có muốn ăn gì không?””

Tằng Thiến nhìn thấy liền huých cùi chỏ vào tay Thì Kỳ, Thì Kỳ nghiêng đầu qua, Tằng Thiến nhìn cô nháy mắt, Thì Kỳ dở khóc dở cười, trợn mắt với cô ấy một cái.

Tằng Thiến sát lại gần, nhỏ giọng thì thầm: “”Chủ nhiệm Từ đối xử với cậu cũng không tệ đâu.””

Thì Kỳ khinh bỉ: “”Đưa cho mình thực đơn thôi mà cũng đã không tệ à?””

Tằng Thiến bĩu môi một cái: “”Cậu đừng có mà giả vờ hồ đồ, chủ nhiệm Từ có tình ý với cậu, ở trong bệnh viện có ai là không nhìn ra đâu.””

Sau khi ăn uống no say, cả đoàn người lại di chuyển tới phòng K bên cạnh để ca hát. Cùng lúc đó, Thì Kỳ đi vệ sinh, cô ở bên trong gian buồng vệ sinh, đang định đẩy cửa ra ngoài thì nghe thấy có tiếng bước chân đi vào.

Khổng Hiểu nhìn vào trong gương, sửa sang lại một chút: “”Vừa nãy cô nhìn thấy chưa?””

Tiếu Thần không hiểu: “”Nhìn cái gì?””

“”Chủ nhiệm Từ lúc nãy chẳng phải là đưa thực đơn cho Thì Kỳ sao, cô không thấy ở trên bàn ăn hôm nay, Thì Kỳ gọi liền bốn món à? Trong khi đó, chúng ta mỗi người chỉ có hai món, nơi này đúng là có đãi ngộ khác biệt thật.””


Tiếu Thần cười nói: “”Cô quan sát cũng tỉ mỉ quá rồi đấy, tôi nói không phải chứ, chẳng lẽ Thì Kỳ, cô ấy không nhận ra chủ nhiệm Từ có ý với cô ấy sao?””

Khổng Hiểu đậy nắp hộp phấn lại: “”Sao lại không nhận ra được chứ, người ta là kiểu biết rõ ràng nhưng lại thích giả vờ, thủ đoạn cao siêu như thế cơ mà. Cô đừng có thấy bề ngoài cô ta nhỏ bé hiền lành, thật ra cũng là loại có thể chơi bời đấy. Hai ngày trước, tôi thấy cô ta ở trong hộp đêm của thành phố, cô không biết thì thôi, điệu nhảy chết người đó của cô ta… chậc chậc.””

Tiếu Thần cảm thấy hứng thú: “”Cô có hình ở đây không, cho tôi xem chút đi.””

“”Cô đừng có nói linh tinh với ai đấy, quả thật là tôi có, ngày đó lúc tôi nhìn thấy đã vội chụp lại một bức, này, cô nhìn đi.””

Tiếu Thần lại gần, nhìn vào di động của Khổng Hiểu, nhíu mày: “”Không nhận ra luôn đấy.””

“”Một thời gian trước ở cổng viện, tôi còn trông thấy cô ta lên một chiếc xe đắt tiền. Đúng rồi, tuần trước còn có một ông chú tới tìm cô ta, chiếc xe của ông ta mặc dù không phải là loại đắt tiền gì nhưng nhìn qua cũng không phải dạng vừa.””

Tiếu Thần lẩm bẩm: “”Không phải chứ, nhìn không giống người như vậy mà.””

Khổng Hiểu hừ một tiếng: “”Ai mà biết được.””

Thật ra, Thì Kỳ cũng chẳng phải là người tính tình tốt đẹp gì, năm xưa lúc ở phương Nam, có người nói lời ong tiếng ve về Nhàn Vân, Thì Kỳ khi đó còn trẻ con, không nói hai lời, đi tới trước mặt người đó cãi nhau một trận ra trò.

Lúc Nhàn Vân nghe được những lời đó thì không hề có chút tức giận nào, Thì Kỳ còn nhỏ, buồn bã không vui hỏi Nhàn Vân tại sao lại không tức giận.

Nhàn Vân cười, xoa đầu cô, chỉ nói với cô một câu: Mình làm việc không thẹn với lương tâm, thì không việc gì phải để ý tới mấy lời nói đó của bọn họ. Những lời này, Thì Kỳ vẫn luôn ghi nhớ ở trong lòng.


Thì Kỳ từ trong nhà vệ sinh đi ra, lúc đi qua hành lang dài ở khúc quanh, nghe thấy có giọng nói, Thì Kỳ không suy nghĩ nhiều, theo bản năng quay mặt qua nhìn, chờ cho tới khi thấy rõ người đang đứng ở vị trí đó, trong lòng như có tảng đá rơi xuống.

Ngoài Chu Mộ Thâm đứng ở bên ngoài ra thì bên cạnh còn có một cô gái, cô gái này đứng quay lưng về phía Thì Kỳ. Bên cạnh chỗ Thì Kỳ đang đứng có để một chậu cây cảnh, cành lá xum xuê, vừa vặn đem cô che kín đi. Hơn nữa, đây còn là lần đầu tiên Thì Kỳ nhìn thấy Chu Mộ Thâm hút thuốc.

Hôm nay, anh chỉ mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, cổ áo còn tùy ý mở bung hai cúc, một tay anh đút trong túi quần, tay còn lại đang kẹp điếu thuốc, gương mặt anh rất bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn ra trong mắt anh hiện giờ có chút thiếu kiên nhẫn.

Cô gái đứng bên cạnh rất ngoan ngoãn, đang nhỏ giọng nói gì đó. Nói rất ngắn gọn, Thì Kỳ nghe được, hóa ra là cô gái này theo anh tới tận đây để tỏ tình.

Mấy ngày nay Tô Lộ luôn đi theo Chu Nghiêu Thanh tới chỗ tụ tập của bọn họ.

Kiều tam nhi dù sao cũng là người tinh tường, cũng đã nhìn rõ tâm tư của Tô Lộ. Tối nay, bởi vì cũng đã sắp qua năm mới nên tới nhà hàng này ăn bữa cơm, những người đang sống ở nước ngoài đều quay trở về, cả một đoàn người vì có thời gian, cho nên liền ngồi lại chơi vài ván bài, mọi người náo nhiệt một chút, nhân tiện cũng muốn ôn lại tình cảm.

Nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra cái cô Tô Lộ này lại theo tới tận đây, Chu Nghiêu Thanh đúng là con nhóc ngốc nghếch, còn không nhìn ra ý đồ người ta. Chẳng qua cũng là vì tâm tư của Tô Lộ quá lớn, mấy ngày trước, anh kiêng dè cô gái này da mặt mỏng nên đã nói mấy câu khéo léo, tưởng rằng cô ta sẽ biết đường khó mà thoái lui, ai ngờ hôm nay lại còn tới tận đây nữa. Haiz, đúng là anh đã quá coi thường cô gái này rồi.

Kiều tam nhi chán nản dựa lưng ra sau ghế, trong miệng ngậm điếu thuốc, anh lấy cùi chỏ đụng vào bên người Chu Mộ thâm, nói: “”Lão đại, hay là tối nay anh cho người ta vui vẻ chút đi? Em thấy cô ta ba ngày thì hai ngày lại tới, phiền chết đi được.””

Tô Lộ đỏ mặt, thấp giọng nói gì đó, Chu Mộ Thâm căn bản chẳng để tâm, ánh mắt vừa mới ngước lên liền nhìn thấy Thì Kỳ đang nấp ở đằng sau chậu cây cảnh.

Thì Kỳ bị anh phát hiện thì trên mặt lập tức nghệt ra, vội vàng cúi đầu xoay người bỏ chạy.

Chu Mộ Thâm thấy cô xấu hổ, khóe môi vô thức cong lên.


Tô Lộ thấy mình nói xong mà người bên cạnh vẫn chẳng có phản ứng gì, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một gương mặt đang cười mỉm của Chu Mộ Thâm. Tô Lộ đầu óc mơ màng, nghe thấy Chu Mộ Thâm hỏi mình: “”Nói xong rồi?””

Tô Lộ gật đầu một cái.

Chu Mộ Thâm hút một hơi thuốc lá, cũng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi xoay người rời đi.

Thì Kỳ quay trở lại phòng bao, tâm trí vẫn luôn lơ đãng mãi cho tới tận khi mọi người đã kết thúc.

Từ Sùng vẫy mấy chiếc taxi đưa từng người đồng nghiệp lên xe xong xuôi, không biết Từ Sùng là cố ý hay vô tình, nhóm người cuối cùng đều đi hết sạch, chỉ còn lại mình anh với Thì Kỳ. Tằng Thiến thì đã sớm gọi điện cho bạn trai tới đón.

Từ Sùng cầm chìa khóa trên tay nói: “”Để tôi đưa em về?””

Thì Kỳ đang định cự tuyệt thì thấy một chiếc xe đi tới, dừng lại ngay bên cạnh cô.

Từ Sùng với Thì Kỳ đều nhìn chằm chằm chiếc xe kia, lúc cửa kính xe được hạ xuống, để lộ ra gương mặt Chu Mộ Thâm, Chu Mộ Thâm làm như không nhìn thấy Từ Sùng, hướng tới Thì Kỳ nói: “”Lên xe đi, anh đưa em về.””

Từ Sùng chăm chú nhìn người đang ngồi trong xe, mở miệng nói: “”Không cần phiền đến anh Chu đâu, tôi đưa cô ấy về là được rồi.””

Chu Mộ Thâm đẩy cửa xe ra bước xuống, hạ thấp ánh mắt nhìn Thì Kỳ: “”Em muốn để anh ta đưa em về, hay là đi cùng anh?””

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến người nghe cảm thấy có vài phần khó chịu.

Chu Mộ Thâm năm xưa cũng là con người ngang ngạnh, nếu không, sao có thể ở chung một chỗ với mấy người Thẩm nhị và Kiều tam nhi chứ, không hẳn là cá mè một lứa nhưng bên trong nội tâm của bọn họ ít nhiều có chút tương đồng. Nếu không sao lại có câu “”ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”” được.

Mấy năm gần đây chẳng qua là vì phải đấu tranh trong giới chính trị, cho nên tính tình mới bớt phóng túng lại, nhưng trong một số trường hợp, tính cách bá đạo từ trong máu đó sẽ vẫn lộ ra mà thôi.

~Hết chương 10~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.