Đọc truyện Cuộc Chiến Chinh Đoạt – Chương 23: Ngoại truyện 4
Ngày sinh dự kiến của Diêu Ngạn là vào tháng Mười hai.
Đúng ngày hôm đó, cửa phòng mổ bệnh viện huyện bị vây kín mít.
Lý Cường đón bà Diêu ở thị trấn Trung Tuyển đến bệnh viện huyện. Bước ra khỏi thang máy, chân bà Diêu vừa nhấc lên đã lập tức thu lại, bà
đứng bất động, không chịu ra ngoài. Lý Cường khó hiểu hỏi thăm, bà thản
nhiên lên tiếng: “Cậu bảo đám anh em của cậu im lặng chút đã. Mất mặt
quá!”.
Lý Cường nghe vậy, đưa mắt nhìn sang cửa phòng sinh. Một lát sau, anh ta mới hiểu ý bà Diêu.
Bệnh viện huyện sang trọng khí thế hơn bệnh viện Trung Tuyển. Hành
lang cũng thoáng đãng hơn rất nhiều nhưng lúc này ngoài cửa phòng mổ
rộng lớn lại tập trung hơn hai mươi người đàn ông vạm vỡ. Kẻ thì ngổi
xổm, người thì đứng thẳng, ai nấy đều lặng thinh, không nói tiếng nào.
Có lẽ do ngày trước quen đánh đấm thu tiền bảo kê, nên khi họ trầm lặng
cũng toát lên vẻ hung hãn. Các bác sĩ y tá tránh xa, cố gắng hết mức có
thể để không phải đến đây. Nhiều bệnh nhân và người nhà đi ngang qua
cũng bàn tán xì xầm, lòng thầm suy đoán chắc do bệnh viện gây họa hoặc
bệnh nhân tự chuốc lấy rắc rối nên mới dẫn đám người này tới đây.
Tưởng Nã ngồi một bên, nhiều lần muốn rút thuốc lá trong túi quần ra
hút, anh chịu đựng rất lâu mới kìm lại được. Lý Cường chạy đến nói thầm
với Tưởng Nã, anh nhìn qua thang máy rồi ra hiệu cho đàn em, đám người
dần dần giải tán. Không khí trở nên thoáng mát nhưng cảm giác lo lắng
vẫn không thể tan biến.
Nhìn Tưởng Nã căng thẳng, bà Diêu thầm cười anh nhát gan. Nghĩ ngợi
chốc lát, bà kể anh nghe rất nhiều việc thú vị hồi Diêu Ngạn còn bé, từ
từ Tưởng Nã cũng thả lỏng người.
Bà Diêu vừa cười vừa nói: “Sau này mẹ mừng lắm. Mẹ nghĩ mình không
chọn sai tên. Diêu Ngạn Diêu Ngạn, nhất định cập bờ bình an. Hồi mẹ mang thai nó, mẹ định đặt tên cho nó là Diêu Nhất. Tên này đơn giản, khác
với cái tên ba chữ phức tạp của chị nó. Chị nó hơn mười tuổi mới biết
viết tên của mình.” Bà hỏi anh: “Hai đứa chọn được tên cho con chưa?
Nghĩ suốt mấy tháng còn gì!”.
Tưởng Nã mỉm cười: “Mẹ quyết định giúp bọn con đi ạ. Mẹ chọn tên rất đẹp!”.
Bà Diêu cười nhìn anh. Bà cũng không từ chối, liệt kê ra bốn năm cái tên, Tưởng Nã cùng bà sàng lọc lại.
Không biết đợi bao lâu, đèn phòng mổ tắt ngúm. Lý Cường đứng chờ lập
tức gọi điện báo anh em. Đúng lúc bác sĩ và y tá đi ra, tiếng bước chân
rầm rập vọng tới, bà Diêu lại thầm than mất mặt. Bà quay đầu định nói
với Tưởng Nã, đã thấy anh lao tới xe đẩy, cúi thấp người nói gì đó với
Diêu Ngạn. Bà Diêu mỉm cười, đi về phía y tá đang ôm em bé.
1. Bánh bao nhỏ được hai tháng
Diêu Ngạn vừa sinh em bé chưa được bao lâu, cô vẫn còn yếu, chưa hồi
phục hoàn toàn. Bà Diêu dẫn Diêu Yên Cẩn đến thăm cô, bà nói: “Dạo này
em họ con học hành cũng khá, nhờ cô con đánh một trận, nó ngoan hẳn ra”. Liếc qua Diêu Yên Cẩn, thấy cô im lặng gục đầu, bà thở dài: “Chị con
vẫn khiến mẹ không yên tâm được. Qua lại với nhiều người như vậy mà
chẳng vừa mắt ai”.
Diêu Ngạn xoa dịu bà: “Mẹ đừng sốt ruột, anh chàng ở nhà máy vẫn không ngừng theo đuổi chị còn gì!”.
Bà Diêu mỉm cười, lúc này mới thấy nhẹ lòng.
Tin tức gây xôn xao năm ngoái có kết quả vào ngày hôm nay. Diêu Ngạn
bấm điều khiển, kênh nào cũng chiếu tin này, cô thở dài. Bà Diêu hỏi:
“Dạo này chồng con thế nào? Sao mẹ không thấy bóng dáng nó đâu hết?”.
Diêu Ngạn thẫn thờ trả lời: “Anh ấy bận mẹ ạ”.
Mãi đến rạng sáng, người bận rộn mới về nhà, trông anh mệt mỏi bơ
phờ. Anh cởi áo khoác lao vào phòng ngủ, vồ lấy Diêu Ngạn đang lim dim
ngủ.
Diêu Ngạn thoáng tỉnh táo, cô sửng sốt lên tiếng: “Sao anh lại về?”.
Tưởng Nã hôn mạnh lên môi cô rồi mới trả lời: “Xong việc thì về.” Anh rỉ tai Diêu Ngạn, kêu cô cởi đồ chờ anh.
Diêu Ngạn ngượng ngùng đẩy anh: “Mẹ với chị em mới đến hôm nay, đang ngủ ở phòng sát vách. Anh đừng náo loạn nữa!”.
Tưởng Nã hít sâu, lầm bẩm một mình. Anh nghe Diêu Ngạn hỏi: “Định mức án cụ thể chưa anh?”.
Tưởng Nã nặng nề gật đầu. Diêu Ngạn thở dài: “Hai ngày nữa, anh với
em cùng đến đó một chuyến. Hứa Châu Vi không thân không thích, bản chất
anh ta không xấu”.
Ánh trăng trong veo vẫn chiếu xuống thị trấn nhỏ y hệt năm nào. Có
điều cảnh còn người mất, không ai níu giữ được thời gian trôi đi.
2. Bánh bao nhỏ được tám tháng
Khi bánh bao nhỏ được tám tháng, Tưởng Nã yêu cầu cai sữa cho con.
Tuy rằng Diêu Ngạn không đành lòng nhưng cô biết con cần vượt qua giai
đoạn này, vì thế cô gắng gượng đồng ý.
Bà Diêu đã về thị trấn Trung Tuyển, trong nhà chỉ còn hai vợ chồng
với nhau. Ngày nào bánh bao nhỏ cũng khóc rấm rứt đòi bú. Đặc biệt là
đêm hôm khuya khoắt, bánh bao nhỏ khóc thét đến mức Diêu Ngạn đau xé
lòng, chỉ muốn vén áo lên ngay lập tức.
Hôm nay, Diêu Ngạn thật sự không chịu đựng nổi nữa. Bên tai cô là
tiếng khóc khi thì thút thít giống mèo con, chốc lát lại gào thét rung
trời, âm thanh nhấp nhô lên xuống như nhảy bungee khiến cô giật bắn
người. Một hồi sau tiếng khóc bỗng ngắt quãng, Diêu Ngạn dỏng tai lên,
không nghe thấy âm thanh nào nữa, cô vội bật dậy khỏi giường.
Tưởng Nã ra khỏi phòng trẻ con, anh chặn Diêu Ngạn: “Em quay lại ngủ đi. Không sao đâu!”.
Diêu Ngạn lo ngay ngáy trong lòng: “Không được, tại sao con đột ngột ngừng khóc? Để em đi xem con!”.
Tưởng Nã không thể lay chuyển Diêu Ngạn, anh đành chịu thua, nghiêng người nhường lối, theo cô quay vào phòng trẻ con.
Bánh bao nhỏ đang ngủ say sưa. Miệng nhỏ xíu hơi hé ra, nước bọt chảy ướt môi. Trái tim Diêu Ngạn thắt lại. Cô vô thức duỗi ngón tay kiểm tra hơi thở của của cô bé, chạm được hơi thở âm ấm, cô thở phào nhẹ nhõm:
“May quá! May quá!”.
Tưởng Nã phì cười, anh ôm cô từ đằng sau: “Ôi, bảo bối của anh!” Anh cưng chiều hôn cô tới tấp.
Cuối cùng cai sữa cũng có hiệu quả. Bánh bao nhỏ không còn khóc i ỉ
.Cả ngày, thấy Diêu Ngạn cũng không còn nhìn ngực cô ứa nước dãi. Diêu
Ngạn đang cực kỳ rảnh rỗi nên muốn làm thí nghiệm. Cô vạch áo lên dụ dỗ
bánh bao nhỏ: “Con ơi, con đói bụng không?”
Hai mắt bánh bao nhỏ sáng lên, cô bé há to miệng ê a lao đến. Ngực
Diêu Ngạn bị cô bé ngậm lấy đau nhói. Nước mắt Diêu Ngạn rưng rưng, cô
nói: “Con cắn mẹ…”.
Tưởng Nã bê bát bột ra khỏi nhà bếp, bước nhanh đến trừng mắt với
bánh bao nhỏ: “Nhóc con!” Anh xách cô bé ra khỏi lòng Diêu Ngạn, đặt vào xe em bé bên cạnh, rồi vồn vã sấn tới:
“Bảo bối đau không em?” Anh vùi đầu xuống ngực Diêu Ngạn, vừa thổi vừa nhẹ giọng nói: “Không đau, không đau”.
Diêu Ngạn đỏ mặt muốn kéo áo xuống nhưng Tưởng Nã đã thè lưỡi nghịch
ngợm, anh lúng búng nói: “Bị cắn đỏ cả rồi, anh ngạm giúp em”.
Bánh bao nhỏ tròn xoe mắt trong xe bảy màu, cô bé mút nắm tay chảy nước dãi ròng ròng, đợi mãi vẫn không được ăn bột.
3. Bánh bao nhỏ hơn tám tháng
Làm vú em là con đường không có đường lui, chông gai khắp nơi, tiền đồ mịt mờ.
Để nuôi dưỡng tính độc lập cho bánh bao nhỏ, mỗi khi đêm đến anh lại
để cô nhóc một mình trong phòng trẻ con, mặc kệ bánh bao nhỏ có giật
mình hay không, tỉnh ngủ có khóc toáng lên hay không.
Sau khi quấn lấy Diêu Ngạn, Tưởng Nã ngất ngây sung sưóng. Diêu Ngạn chọc eo anh: “Đi qua xem con thế nào đi!”.
Tưởng Nã miễn cưỡng xỏ quần vào, chạy sang phòng sát vách. Mới đặt
chân vào cửa, xe em bé bất ngờ dội ra tiếng khóc đáng thương, anh vội bế bánh bao nhỏ lên đong đưa. Vạch quần cô bé ra, thấy vẫn sạch sẽ, anh
lầm bẩm: “Bố vừa ăn no mà con lại đói bụng à?”.
Diêu Ngạn khoác áo ngủ vào người lần theo tiếng khóc đi vào. Tưởng Nã nói cô mau quay về phòng ngủ, anh ôm bánh bao nhỏ đem nhà bếp, vừa đi
vừa cúi đầu hỏi bánh bao nhỏ đang há miệng khóc tức tưởi, chảy nước dãi
lòng thòng: “Con muốn uống sữa hay ăn bột?”.
Bánh bao nhỏ khóc rống lên, Diêu Ngạn đuổi kịp Tưởng Nã, cô giành bánh bao nhỏ trong tay anh:”Anh mau pha bột đi!”.
Bánh bao nhỏ rơi vào vòng ôm của Diêu Ngạn, tiếng khóc nức nở tức tốc nhỏ nhẹ đáng yêu như mèo con, cô bé ngọng líu ngọng í o thốt ra: “Mẹ…
Mẹ!”.
Nghe con gọi, trái tim cô tan chảy, cô ôm con đi vào phòng khách, nhẹ nhàng dỗ dành.
Tưởng Nã quấy xong bột đi ra, anh trông thấy Diêu Ngạn cúi đầu, khóe
miệng cô nhếch lên dịu dàng thầm thì với bánh bao nhỏ, còn bánh bao nhỏ
đã ngừng khóc, hai mắt díp lại nhưng miệng vẫn đang hé ra.
Tưởng Nã bước nhẹ lại, múc một thìa bột đến miệng Diêu Ngạn: “Con ơi, cho con ăn nè!”.
Diêu Ngạn lạnh nhạt liếc anh, mở miệng ăn một thìa. Tưởng Nã mỉm
cười, múc một thìa lớn cho vào miệng mình. Loáng cái, bát bột nhỏ đã hết sạch. Ngờ đâu mới nuốt thìa bột cuối cùng, bánh bao nhỏ đột nhiên mở
choàng mắt nhìn Tưởng Nã, rổi nhìn bát bột nhỏ sạch bách, bánh bao nhỏ
gào lên. Diêu Ngạn nóng ruột trách anh: “Anh nói xem anh ăn hết cả của
con rồi, anh mau quấy thêm bát khác đi!”.
Tưởng Nã nghiến răng, tức tối đi vào bếp.
Ngày hôm sau…
Tưởng Nã mang về nhà một chiếc cân kiểu cũ. Chiếc cân gồm có đòn cân, quả cân và đĩa cân phía dưới. Diêu Ngạn lấy làm lạ hỏi anh: “Anh lấy
đâu ra thế?”.
Tưởng Nã đẩy đẩy quả cân, anh trả lời: “Anh đi ngang qua quầy hoa quả vỉa hè, vừa khéo quản lý đô thị càn quét, người bán hàng chạy để lại
chiếc cân này. Anh thấy có ích, mượn về dùng tạm”.
Diêu Ngạn đẩy đĩa cân: “Có ích? Anh nhặt đồ của người ta làm gì?”.
Tưởng Nã nở nụ cười: “Anh đang định đi mua nó đấy. Cân thịt lợn rất tiện!”.
Diêu Ngạn không hiểu ý anh: “Thịt lợn?”.
Tưởng Nã gật đầu lia lịa: “Ừm, lần trước không phải em nói mua đồ bị
cân gian à? Sau này mua đồ ăn về, em có thể cân kiểm tra!” Anh vừa nói
vừa tiến lại gần xe em bé.
Bánh bao nhỏ nằm trong xe, bàn tay mũm mĩm túm thành xe cố gắng rướn
người, như muốn ngồi dậy. Nhìn thấy Tưởng Nã, hai mắt cô bé sáng ngời,
cô bé dang tay gọi ê a: “Bô… Bố!”.
Tưởng Nã nắm eo cô bé, đỡ cô bé ngồi dậy. Bánh bao nhỏ miệng chảy nước dãi cười toe toét, lộ ra ba cái răng nhỏ xíu.
Tưởng Nã cũng cười gian xảo, anh kéo cân tới, để đĩa cân kê sát chân bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ tần ngần, đưa tay sờ đĩa cân. Thấy nó lạnh tanh, cô bé
bật cười khanh khách vỗ tay, đặt mông vào trong lòng đĩa cân.
Diêu Ngạn há hốc mổm, cô kinh ngạc nhìn Tưởng Nã xách cân lên.
Bánh bao nhỏ ngồi trên đĩa cân vọt lên cao, cô bé kêu ê a ngẩng cổ nhìn Tưởng Nã, ba cái răng nhú ra càng toác lên vẻ thích thú.
Cân đòn lắc lư qua lại, Tưởng Nã gạt quả cân, anh hỏi: “Để bố nhìn
xem cân có chuẩn hay không. Chao ôi, bây giờ thịt lợn bao nhiêu tiền một cân nhỉ?”.
Anh cười nhìn Diêu Ngạn: “Cục thịt nhà mình nặng những chín cân, cần giảm cân rồi này”.
Diêu Ngạn hết nhìn bánh bao nhỏ ngây thơ cười toe toét, lại nhìn vẻ
mặt chăm chú của Tưởng Nã, cô ngơ ngác: “Em thấy anh mấy ngày nay ngủ
không ngon, tại sao lại hồ đồ vậy chứ!”.
Một tuần sau…
Tưởng Nã đẩy xe em bé theo sau Diêu Ngạn. Cảnh quan trong chung cư
rất đẹp, đi qua ngã rẽ là đến công viên, sau bữa cơm nhiều người tới đây tản bộ.
Bên cạnh có vài quầy hàng rong bán trang sức hay những món linh tinh
lặt vặt, cần gì cũng có. Đi ngang chỗ bán hoa quả, chủ quầy bất ngờ gọi
Tưởng Nã: “Ôi ôi, gia đình cậu đi dạo công viên à?”.
Tưởng Nã cười, người đó hỏi: “Cái cân mua lần trước dùng được không?
Thực ra đâu cần mua cân. Cần cân thịt lợn thì cứ mang qua tôi. Thịt lợn
chứ có gì đâu mà không mang được ra ngoài, đâu phải lợn sống!”.
Tưởng Nã ngượng ngùng nhìn Diêu Ngạn, cô đang nheo mắt khoanh tay chờ anh đi lại.
4. Bánh bao nhỏ được mười tháng
Hôm nay, Tưởng Nã ở nhà nghỉ ngơi, bánh bao nhỏ ngồi khoanh chân trên ghế sofa, cầm điều khiển ti-vi gặm liên tục, nước dãi chảy ướt tay
nhưng cô bé cũng không bận tâm.
Ti-vi chuyển kênh liên tục theo động tác gặm cắn của bánh bao nhỏ,
chốc chốc là người dẫn chương trình ngồi nghiêm chỉnh, chốc chốc là thế
giới động vật om sòm, Tưởng Nã lấy lại điều khiển ti-vi, vỗ đầu cô bé:
“Con ngoan nào!”.
Bánh bao nhỏ bĩu môi, vỗ sofa phành phạch. Thấy cô bé nghịch ngợm,
anh đặt cô bé xuống sàn nhà, bánh bao nhỏ lập tức bám bàn trà bước tập
tễnh, chân cô bé run run như có thể ngã bất cứ lúc nào, Tưởng Nã lại
tiếp tục xem ti-vi.
Bánh bao nhỏ đi khỏi bàn trà, tay không còn đồ bám víu, cô bé vỗ tay
cười hì hì, tiếp tục tiến tới trước nhưng mới được hai bước, chân cô bé
đã mềm nhũn, mông đặt phịch xuống đất. Bánh bao nhỏ ngơ ngác, chỉ cảm
thấy mông lành lạnh, cô bé xoay đầu tới xoay đầu lui nhưng không đứng
được.
Tưởng Nã moi cân ra khỏi gầm bàn trà, đẩy đĩa cân đến cạnh bánh bao
nhỏ. Bánh bao nhỏ há to miệng để lộ sáu cái răng lấp lánh, cô bé nằm
soài ra nền nhà nhổm cao mông trườn lên đĩa cân.
Tướng Nã dễ dàng kéo cô bé về bên chân. Bánh bao nhỏ thò tay bám bàn
trà loạng choạng đứng dậy, vượt khỏi bàn trà, mông cô bé lại rơi xuống
đất, đĩa cân bắt kịp cô bé ngay tức khắc. Trò chơi cứ tiếp tục không
ngừng nghỉ.
5. Bánh bao nhỏ mười hai tháng
Gần đây cô bé rất thích xem ti-vi, thường xuyên chỉ màn hình thốt ra
vài từ như sói, hổ, mèo,… có lẽ cô bé không hiểu nghĩa của những từ này, mà chỉ bắt chước theo ti-vi. Nhưng về sau Diêu Ngạn phát hiện cô bé
cũng hiểu đôi chút, ví dụ như cô bé chỉ con mèo nói “hổ”, chỉ con hổ nói “mèo”, chiêu “chỉ hươu bảo ngựa” này khiến Diêu Ngạn giật thót tim. Cô
nghĩ đã đến lúc phải dạy bánh bao nhỏ nhận biết.
Ngày hôm nay, Diêu Ngạn mua một đống hình dạy bánh bao nhỏ phân biệt
động vật. Thoạt đầu, bánh bao nhỏ thích thú cầm hình vẫy tới vẫy lui,
bắt chước cách phát âm của Diêu Ngạn, mãi sau cô bé vứt hình một xó, sốt ruột túm bàn trà bước đi, cười một mình vui vẻ. Chơi một lát, cô bé kéo Diêu Ngạn đi cùng, Diêu Ngạn cực chẳng đã đành bước từng bước nhỏ đi
cạnh cô bé.
Tưởng Nã về nhà thấy bánh bao nhỏ đứng xem ti-vi chăm chú, còn Diêu
Ngạn thở dốc nằm trên ghế sofa. Cô thều thào với anh: “Con bé khỏe quá,
đi liên tục mấy giờ liền, may mà có chương trình Thế giới động vật cho
xem, nếu không em bị con hành hạ chết mất”.
Tưởng Nã mỉm cười ngồi xuống cạnh Diêu Ngạn, anh nói với cô cuối tuần này cùng về công ty vận chuyển hàng hóa, nói chưa được mấy câu đã nghe
con gái hét ầm lên, bánh bao nhỏ chỉ ti-vi, quay đầu trợn to mắt nhìn
Tưởng Nã và Diêu Ngạn. Cô bé trông cực kỳ kích động, miệng cô bé phát ra mấy từ không rõ ràng.
Thấy Diêu Ngạn và Tưởng Nã không để ý tới, bánh bao nhỏ nóng nảy dặm
chân, cô bé nhanh trí nghiêng người lắc lư trái phải, bên cạnh không còn đồ bấu víu, cô bé xoay xoay nhìn rất giống chim cánh cụt béo múp trong
ti-vi. Cả hai đều béo nung núc, cô bé ưỡn ngực lắc trái rồi lắc phải,
cái mông bé tí hóp chặt.
Đi tới cửa kính, cô bé ngoái đầu nhìn Diêu Ngạn và Tưởng Nã. Diêu Ngạn gật gù, cô đột nhiên vỡ lẽ: “Ồ, con làm giống lắm!”.
Bánh bao nhỏ cười hớn hở chạy lại cô. Nhưng mới chạy được nửa đường,
chân trái cô bé vấp vào chân phải, cô bé ngã xấp xuống thảm. Diêu Ngạn
đứng bật dậy, vội vàng chạy lại chỗ cô bé. Cô đỡ cô bé dậy, mở miệng dỗ
dành: “Con không đau, con không khóc”. Bánh bao nhỏ nhăn mặt như muốn
khóc, rồi lại cong cong khóe miệng như muốn cười, ra vẻ đáng thương:
“Mông, mông!”.
Diêu Ngạn sờ mông cô bé, xuýt xoa ôm cô bé vào lòng. Tưởng Nã ngồi
đung đưa chân, anh nói: “Anh thấy rõ ràng con ngã sấp, mắc mớ gì tới
mông?” .
Diêu Ngạn sửng sốt, cô nhìn bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ không ngừng
kêu “mông, mông”. Diêu Ngạn quay qua nói với Tưởng Nã: “Không hay rồi,
đến cả mông con bé cũng không phân biệt được”.
Cũng không biết bánh bao nhỏ nghe hiểu hay không, cô bé ngừng kêu ca, há miệng sờ cái bụng béo múp rồi sờ cái mông không hề bị thương. Cô bé
vỗ mông nói: “Mông, mông!” Cô bé vẫn cố chấp cho rằng mình đau mông.
Đàn chim cánh cụt trên sông băng biến mất khỏi ti-vi, nhạc kết thúc
chương trình cất lên, tiếng xào rau cải xèo xèo vọng ra khỏi bếp. Diêu
Ngạn và Tưởng Nã, một người xào rau, một người canh chừng đồ ăn, bỏ mặc
bánh bao nhỏ ngồi duỗi chân ngắn củn trên rìa ghế sofa, cô bé muốn chạy
vào bếp tiếp tục nói “mông, mông”.
6. Bánh bao nhỏ mười tám tháng
Mỗi tháng, cả gia đình ba người đều đến thăm công ty vận chuyển hàng
hóa. Việc kinh doanh của công ty dần mở rộng. Mấy hộ lái xe tải lân cận
cũng dính nhập vào, nhân viên tăng vọt, công ty mỗi lúc một đông vui.
Hứa Châu Vi đã ra tù được hơn một năm. Sau khi tuyên án chung thân,
Tưởng Nã đòi chống án, thuyết phục Lý Trung Quý và Ngô Vĩnh ra tòa làm
chứng. Người ngoài không hiểu thủ đoạn thuyết phục của anh nhưng có lẽ
chẳng quang minh chính đại gì. Dù sao đi nữa Hứa Châu Vi đã bình an vượt qua, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Mấy bà vợ lúi húi nấu nướng dưới bếp, còn các ông chồng chơi với bánh bao nhỏ trong phòng khách.
Hứa Châu Vi ôm bánh bao nhỏ đếm răng. Tới cái hai mươi thì hết răng
để đếm, anh ta cất giọng khó hiểu: “Thiếu răng! Tại sao ít vậy chứ?” .
Bánh bao nhỏ há to miệng chảy nước dãi tong tong, thấy anh ta đếm xong, cô bé khép miệng gấp rút dang tay ôm em bé.
Năm nay trong công ty vận chuyển hàng hóa có thêm hai bé. Bé trai của cô dâu mới nhỏ hơn bánh bao nhỏ hai tháng. Trong công ty vận chuyển
hàng hóa đã có tổng cộng ba bé. Hai cô dâu khác cũng vừa mang thai, thi
thoảng lại nhờ người này người kia chỉ dạy bí quyết nuôi con.
Sau khi ăn xong, người lớn ngồi trên bàn trò chuyện với nhau, còn các bé được thả lên chơi trên nhà hơi, bóng tròn được vứt thành đống bên
trong, mấy bé chơi đùa rất vui. Bánh bao nhỏ bám lên thành nhà hơi, để
lộ đôi mắt đen to tròn quan sát bàn ăn. Cô bé gật gù với em trai giơ một ngón tay lên môi kêu “suỵt”. Sau đó cô bé tức tốc vùi đầu vào bới bóng, nói nhỏ: “Núp, núp!”.
Em trai cũng bắt chước, bới bóng theo cô bé.
Một lát sau, người lớn trò chuyện xong, nói nói cười cười đi về phía
nhà hơi muốn bế các bé nhưng lại không thấy đâu hết, chỉ có hai cái mông nhỏ nhú khỏi đông bóng sặc sỡ sắc màu.
Tưởng Nã và Diêu Ngạn nhìn nhau, đau đầu day trán.
Trên đường về nhà, đôi mắt của bánh bao nhỏ đỏ hoe. Cô bé ấm ức bĩu môi, ngửa mặt hất cằm ngó lơ Diêu Ngạn.
Diêu Ngạn dỗ ngon dỗ ngọt cô bé: “Không mang em về được, em có bố mẹ
của mình. Hôm nay con dạy hư em, trốn vào trong nhà hơi. Nếu người lớn
không tìm được các con thì làm sao đây?” Tạm ngừng chốc lát, cô lại nói: “Nếu con thích em, tuần sau chúng ta lại đến, chịu không?”.
Bánh bao nhỏ vẫn phớt lờ cô. Tưởng Nã buồn cười nhìn hai mẹ con anh
hồ hởi huýt sáo. Gặp hàng xóm đi tới, Tưởng Nã cất cao tiếng chào.
Bánh bao nhỏ ngẩng đầu, nở nụ cười ngọt ngào nói: “Xin chào”. Hàng
xóm nghe thấy giọng nói đáng yêu của cô bé, trái tim tan chảy tức khắc.
Hàng xóm nhéo má cô bé, luôn miệng khen ngợi. Một lát sau, vài hàng xóm
khác ăn xong đi ra tản bộ, bánh bao nhỏ cười tủm tỉm nói: “Xin chào”.
Hai chữ đơn giản nhưng khiến mọi người rất vui.
Lát sau nhìn thấy một người hàng xóm đẩy xe em bé đi ngang qua, hai
mắt bánh bao nhỏ phát sáng, cô bé chảy nước dãi nhìn em bé ngậm ti giả,
hô lên: “Muốn, con muốn, muốn!”.
Cô bé vừa nói vừa dang tay, muốn thoát khỏi vòng ôm của Diêu Ngạn
giật lấy em bé. Diêu Ngạn vội vàng cản lại: “Đây là em bé của nhà bà.
Chúng ta không thể mang về!”.
Mấy người hàng xóm cười nắc nẻ.
7. Bánh bao nhỏ hai tuổi
Đối với việc bánh bao nhỏ ngày càng thích xem ti-vi và bắt chước theo động tác lời nói của các nhân vật trên ti-vi, Diêu Ngạn rất đau đầu. Ví dụ như cô bé chống hông, ngoáy mông quyến rũ hay ngửa đầu rung chân,
giơ hai ngón tay giả vờ hút thuốc.
Diêu Ngạn quyết định cấm bật các chương trình phát trên ti-vi. Thay
vào đó đến đúng giờ, cô mở những đĩa phim hoạt hình đã chọn lọc, bánh
bao nhỏ vẫn xem bình thường. Chơi xếp gỗ, xem phim hoạt hình cũng đủ
khiến cô bé hài lòng.
Buổi tối, bánh bao nhỏ đứng trong bồn tắm vỗ tay hát nhạc thiếu nhi,
làm nước bắn tung tóe. Cô bé vừa hát vừa ôm tay Diêu Ngạn cười tươi.
Nhìn bình sữa tắm của con, cô kéo tay cô bé ra, nói: “Mẹ đi lấy sữa tắm, con nghịch nước một mình trước nhé”.
Bánh bao nhỏ gật đầu, tiếp tục đập nước.
Tưởng Nã vội đi vệ sinh, anh mở cửa phòng tắm, chạy ào đến bồn cầu.
Bánh bao nhỏ đang chơi vui vẻ mở to mắt nhìn Tưởng Nã xông vào. Cô bé lập tức vòng tay ôm ngực, xoay mông, khép chặt hai chân, hét ầm lên:
“A… lưu manh…”
Tưởng Nã giật mình chưa kịp cởi quần, anh quắc mắt nhìn bánh bao nhỏ: “Nhãi ranh, con hét gì đó?”
Bánh bao nhỏ bĩu môi, cô bé ấm ức gục đầu: “Bố, bố”.
Tưởng Nã phì cười: “Như vậy mới ngoan, con gái yêu của bố”.
Cửa phòng tắm lại mở ra. Diêu Ngạn cầm lọ sữa tắm, đẩy Tưởng Nã, chạy đến bồn cầu, cô khom người nôn thốc nôn tháo. Bánh bao nhỏ lo sợ gọi:
“Mẹ, mẹ!”.
Tưởng Nã lo cháy ruột cháy gan vỗ lưng Diêu Ngạn: “Em bị gì vậy? Sao em lại nôn?”.
Diêu Ngạn chống bồn cầu nôn khan một lúc, cô thở hổn hển mở miệng:
“Tất cả đều tại anh. Muốn sinh thì tự sinh đi, em không sinh đâu!”.
Tưởng Nã ngẩn người. Sợ mình nghe lầm, anh hỏi cô lần nữa. Diêu Ngạn
gắt gỏng: “Anh nghe lời con gái anh như vậy thì đừng chạm vào em!”.
Tưởng Nã vui mừng khôn xiết, ôm Diêu Ngạn hôn chùn chụt. Diêu Ngạn la lối đẩy anh, anh lại quay qua cười nói với bánh bao nhỏ đang hoang
mang: “Tần Tần, không phải con muốn có em để chơi sao? Mẹ sắp sửa cho
con một đứa rồi đấy!”.
Bánh bao nhỏ Tưởng Tần Dao ngây ra, hình như cũng hiểu sơ sơ ý của
Tưởng Nã, cô bé nhảy cẫng lên sung sướng vỗ tay, luôn miệng la hét “Em
bé”. Chỉ có một mình Diêu Ngạn ngửa mặt lên trời, khóc không được mà
cười cũng chẳng xong.
8. Bánh bao nhỏ ba tuổi bốn tháng, em của bánh bao nhỏ tám tháng
Diêu Ngạn phụ trách tài chính và nhân sự trong công ty của Tưởng Nã. Lượng công việc không nhiều nên cô cũng tương đối rảnh rỗi.
Cô mua dụng cụ thí nghiệm, dọn ra một chỗ trống trong nhà kho, thỉnh
thoảng vận dụng chuyên môn của mình làm nước uống ngon, có lợi cho sức
khỏe. Tưởng Tần Dao rất thích, cô bé thường đẩy xe em bé vào căn phòng
này. Sau khi nhớ được tên vài dụng cụ, cô bé khoe khoang với bạn học:
“Cốc đo lường phải như thế này, cốc chịu nhiệt phải như thế kia!”.
Bạn học không hiểu nhưng cảm thấy Tưởng Tần Dao rất giỏi.
Đôi khi Tưởng Tần Dao cảm thấy buồn chán, cô bé lại nói với Tưởng Lai An. Tưởng Lai An ngô nghê không trả lời, chỉ biết chống tay chống chân
bò lung tung trên thảm.
Tưởng Tần Dao lười biếng ngả lưng xuống ghế sofa, cô bé vừa nghịch
ống nghiệm vừa nói: “Tưởng Lai An, lấy giúp chị một quả nho!”.
Tưởng Lai An có thể nghe hiểu tên của mình. Cậu bé kêu ê a nhìn theo
hướng Tường Tần Dao đang chỉ. Gần đây cậu bé đã được dạy nhiều lần, thấy vậy bèn phấn khởi bò đến đĩa trái cây nằm bên kia tấm thảm.
Bò tới đĩa trái cây, Tưởng Lai An run run vươn tay với một quả nho,
ấn thẳng xuống nền nhà. Quả nho bỗng chốc bị bóp nát nhưng cậu bé không
hề hay biết. Cậu bé nhanh nhẹn bò ngược lại đường cũ, nắm chặt trái nho
trong tay theo đúng mệnh lệnh. Khi bò đến cạnh Tưởng Tần Dao, nước nho
đã thấm thành đường đứt nét dài màu tím trên thảm, tay Tưởng Lai An cũng ướt nhẹp.
Tưởng Tần Dao thích thú vỗ đầu cậu bé: “Good boy!”.
Tưởng Lai An cười khanh khách, để lộ chiếc răng cửa nhỏ xíu sáng lóng lánh.
Diêu Ngạn nấu cháo xong ra khỏi nhà bếp, liếc thấy dấu vết trên thảm, cô nói: “Tưởng Tần Dao, lại là con làm!”.
Tưởng Tần Dao lập tức vơ lấy hai cái gối che kín đầu: “Con đã khuyên nhưng em không nghe!”.
Diêu Ngạn nghiêm khắc đặt bát cháo xuống. Cô bế Tưởng Lai An lên ghế
sofa, ra lệnh cho con gái: “Trước khi mẹ quay lại, mẹ muốn thấy bát
trống không. Con đút em ăn cháo!”.
Tưởng Tần Dao rên lên phản đối. Đáng tiếc Diêu Ngạn đã cuộn thảm trải sàn đi vào phòng giặt đồ.
Tưởng Tần Dao bĩu môi khuấy cháo. Tưởng Lai An ngửa cổ ngóng cháo
trong tay cô bé. Cậu bé ứa nước dãi, chép miệng bi ba bi bô: “A a, ăn!”.
Tưởng Tần Dao đút cho cậu bé một thìa, hỏi: “Ngon không?”.
Tưởng Lai An nuốt ực, cúi đầu nghịch “em nhỏ” của mình. Thìa cháo đưa đến, cậu bé sẽ tự giác há miệng. Đến khi cậu bé nghịch “em nhỏ” chán
chê mà vẫn chưa có cháo, cậu bé ngước lên thấy Tưởng Tần Dao múc thìa
cuối cùng vào miệng. Tưởng Lai An bĩu môi, nước mắt lưng tròng. Tưởng
Tần Dao nhanh tay túm “em nhỏ” của cậu bé: “Em xem đi! Em có, còn chị
không có!” Cô bé vỗ vỗ đũng quần, miệng trề ra giả vò muốn khóc: “Vì sao chị không có!”.
Tưởng Lai An ngây người ra. Giống như vô số lần trước đây, cậu bé cảm thấy áy náy khôn xiết. Cậu bé đẩy đẩy mông để “em nhỏ” nhô ra trước một chút, nói vài từ đơn mà cậu bé biết: “Cho, cho, cho!”.
Tường Tẩn Dao dụ dỗ thành công, cô bé cười toe toét.
Khi Diêu Ngạn bước ra khỏi phòng giặt quần áo, Tưởng Lai An đang bò
loanh quanh. Cô cầm chén không, dặn dò con gái: “Con trông chừng em!”.
Tưởng Tần Dao hô to: “Vâng..”
Diêu Ngạn quay vào bếp, Tưởng Tần Dao vội lấy cân đòn dưới bàn trà để trước mặt Tưởng Lai An, dụ cậu bé: “Mau bò lên đây!”.
Tường Lai An cào thử đĩa cân, thích thú cầm đập vài cái, rồi cong
mông chui vào. Tưởng Tần Dao đứng dậy, vác cán cân lên vai giả vờ gánh
đi, cô bé rao: “Bán thịt lợn đây. Năm hào một con. Không ngon, không lấy tiền!”.
Tưởng Lai An cuộn mình trong đĩa cân, bật cười thích chí.
Đến gần tối, Tưởng Nã đi làm về. Vừa vào cửa, anh đã thấy Tưởng Tần
Dao giơ tay đứng trước tường, Tưởng Lai An xoay lưng, hai tay vịn tường, hai chân dạng ra, mông cong lên, khó khăn đứng thẳng. Cậu bé ngã phịch
xuống nhưng bàn tay bám tường không buông, cổ họng bật lên tiếng cười
thích thú.
Diêu Ngạn ngồi khoanh chân, nghiêm mặt nhìn con, bên cạnh cô là cân đòn mà Tưởng Nã hết sức quen thuộc.
Tưởng Nã cau mày, rón rén chuồn về phòng ngủ. Phía sau lập tức có người gọi anh: “Tưởng Nã, đứng lại…”.
Tưởng Nã quay người cười giả lả, anh tiến đến: “Bà xã, bóng lưng của em mới đẹp làm sao!”.
Năm phút sau, Tưởng Tần Dao vặn vẹo chân giả vờ muốn khóc, còn Tưởng
Lai An ngã chổng vó, ngậm nắm tay trong miệng, đảo tròn mắt.
Trước mặt Tưởng Tần Dao và Tưởng Lai An là hai “tượng Phật” ngồi
khoanh chân đầy uy nghiêm. “Tượng Phật ông” còn đang đặt mông lên đĩa
cân.
9. Bánh bao nhỏ năm tuổi, em của bánh bao nhỏ hai tuổi
Tưởng Tần Dao là một học trò khiến cô giáo đau đầu.
Tưởng Tần Dao thông minh, mỗi tuần đều nhận được nhiều bông hồng nhỏ. Tưởng Tần Dao bướng bỉnh, mỗi tuần sẽ bị trừ hết bông hồng nhỏ. Sau
cùng số bông hồng nhỏ nhận được chẳng bằng số bông hồng nhỏ đã bị trừ đi kia. Mỗi cuối tháng, cô bé đều bám theo cô giáo xin bông hồng nhỏ. Cô
giáo khổ sở than vãn, không biết làm sao.
Cuối cùng, Tưởng Tần Dao ra đòn sát thủ, bế Tưởng Lai An đến “đút lót” cô giáo.
Mấy cô giáo nhìn thấy em bé kháu khỉnh chập chững bước đi đều thích
vô cùng. Họ giành nhau hôn hítnhéo má cậu bé đến đỏ ửng, rồi lại kêu cậu bé bập bẹ nói chuyện và tập đi cho họ xem.
Tưởng Tần Dao ngồi giữa đám bạn bè. Một bạn nam hỏi cô bé: “Đại vương, cậu ôm em tới, bố mẹ cậu không mắng à?”.
Tưởng Tần Dao cười đáp: “Còn lâu mới mắng, có người trông con giúp,
bố mẹ mừng lắm!” Thực ra hai người kia hôm nay muốn hẹn hò riêng tư nên
cũng tiện thể bằng lòng. May mắn là ngày thường mấy cô giáo hay được
Diêu Ngạn tặng đủ loại phiếu ưu đãi, vì vậy mới đồng ý trông con giúp
hai người họ.
Đến giờ tan học, Tưởng Tần Dao quả nhiên giành được một bông hồng
nhỏ. Cô bé hăm hở nắm tay Tưởng Lai An ra ngoài. Bạn bè đi cùng hai chị
em ra tới ngoài cổng liền hô lên “Tạm biệt đại vương”. Tưởng Lai An bắt
chước, ngọng nghịu phát âm “Tạm biệt đại vương”. Tưởng Tần Dao vỗ đầu
cậu bé: “Good boy!”.
Sau khi giao vài học trò cuối cùng đến tay phụ huynh, cô giáo nở nụ
cười, nói chuyện với Diêu Ngạn và Tưởng Nã tới đón con: “Tần Tần rất
thông minh nhưng nghịch quá, xưng vương xưng bá trong nhà trẻ, còn phong mấy bạn làm áp trại phu nhân…” Tưởng Nã không nhịn được, bật cười thành tiếng. Diêu Ngạn vội huých anh, Tưởng Nã cố gắng nín cười.
Cô giáo cũng cười: “Mỗi nhà đều có cách chơi khác nhau nhưng trò này
thì không hay lắm. Mấy bạn hằng ngày còn lấy bữa ăn chiều “hiếu kính”
với Tần Tần, các cô nói thế nào cũng không nghe”.
Về đến nhà, Diêu Ngạn dạy dỗ Tưởng Tần Dao. Tưởng Tần Dao ngồi nghiêm chỉnh nghe mẹ giáo huấn. Diêu Ngạn nói khô cả cổ, thấy con gái cũng có
vẻ nghe lời, cô mới chịu ngừng lại.
Hôm sau là thứ Bảy, Diêu Ngạn và Tưởng Nã ngủ đến khi mặt trời lên
cao mới thức dậy. Hai người rúc trong phòng ngủ quấn chặt lấy nhau. Đến
lúc Tường Tần Dao đập cửa kêu đói, Tưởng Nã muốn “chiến” thêm một trận
liền bị Diêu Ngạn đỏ mặt đẩy ra. Cô luống cuống mặc đồ vào bếp nấu ăn.
Sau khi ăn xong, Tưởng Tần Dao kéo Tưởng Lai An đến cửa, cô bé thúc
giục: “Bố mẹ mau lên, mau lên. Khu vui chơi sắp đóng cửa, trời tối đen
rồi kìa!”.
Bên ngoài mặt trời đã nhô lên cao. Mười hai giờ trưa nhưng không hề
có nắng. Tưởng Nã xem giờ, anh nói vọng ra ngoài: “Hai đứa nhấn thang
máy trước đi.” Dứt lời, anh tiếp tục mặc áo ngực giúp Diêu Ngạn, đường
cong hiện trong gương khiến anh thèm nhỏ dãi.
Diêu Ngạn đỏ mặt, cô nói thều thào: “Anh còn lèo nhèo là em tự mặc đấy!”.
Tưởng Nã bật cười. Anh thừa cơ sờ soạng khiến Diêu Ngạn kêu lên một
tiếng. Hai người lại tiếp tục ôm ấp, đè nhau lên bồn rửa mặt ân ái.
Phía bên này, Tưởng Tần Dao nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, bế Tưởng
Lai An lên. Tưởng Lai An ngầm hiểu, nhấn nút thang máy. Cửa thang máy mở ra, hai đứa bé bước vào trong, Tưởng Lai An tiếp tục bấm nút. Sau đó,
Tưởng Tần Dao thở hổn hển thả cậu bé xuống. Cô bé sờ vầng trán lấm tấm
mồ hôi, làu bàu trong miệng: “Sao mình không cao lên được nhỉ!”.
Hai đứa bé đi xuống tầng với hai chiếc cổ sáng lấp lánh trong ánh mặt trời. Mấy người hàng xóm ăn cơm xong ra ngoài tản bộ gọi hai đứa bé
lại, họ cất giọng ngạc nhiên: “Ơ, dây chuyền… độc quá!”.
Tưởng Tần Dao cười tít mắt: “Bà ơi, đẹp không? To quá em con chê nặng, con đưa cái nhỏ cho em!”.
Hàng xóm kỳ lạ gật gù, ngước mắt lên gặp ngay Tưởng Nã và Diêu Ngạn
đi ra. Diêu Ngạn tức giận gọi to: “Tưởng Tần Dao, con muốn ăn đòn…”.
Sống lưng Tưởng Tần Dao cứng đờ. Cô bé hét lớn kéo Tưởng Lai An bỏ
chạy không dám nhìn lại đằng sau. Dây chuyền vàng lớn cô bé đang đeo và
dây chuyền vàng nhỏ trên cổ Tưởng Lai An sáng lấp lánh.
——HẾT——