Cùng em chìm đắm trong nụ hôn này

Chương 14


Đọc truyện Cùng em chìm đắm trong nụ hôn này – Chương 14:

Chương 14
 
“Bác ơi, con chỉ bị cảm nhẹ, chắc là nhanh khỏi thôi.” Quý Minh Châu hắng giọng, dằn giọng xuống
 
“Ấy, Minh Châu ở bên cạnh hả?” Lâm Man Hề thoáng sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, “Bác hiểu cả, tối qua người con đã không khỏe rồi, để chốc nữa bác sẽ nói Giang Tịch sau, nó cũng đúng thật là!!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nói thế vẫn chưa đủ, Lâm Man Hề lại bổ sung thêm một câu: “Dù có thế nào, trời lạnh như vậy nó cũng không được làm bừa chứ.”
 
Làm bừa?
 
“…”
 
Dường như đã chạm phải công tắc của dây chuyền quả lắc nào đó, Quý Minh Châu cảm thấy càng trình bày thì lại càng đi chệch hướng, cuối cùng cũng không giải thích thêm nữa.
 
Bất kể thế nào, mặc dù sự quan tâm của những người ở thế hệ trước đều rất khác biệt, nhưng cũng không khó để hiểu. Lâm Man Hề cũng giống như vậy, thực ra đây cũng là quan tâm cô.
 
Chỉ có điều –
 
Dính dáng đến Giang Tịch thì thật là không thể tưởng tượng nổi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rốt cuộc phải là người thế nào mới có thể đáp lại người khác mà mặt cũng không biến sắc như này nhỉ!
 
Còn không chần chừ chút nào nữa chứ.
 
Quý Minh Châu trái lại muốn mau chóng “giải phẫu” anh ra, để xem lòng dạ của người này có phải là đen xì như quạ hay không.
 
Đèn trên trần xe hắt ánh sáng màu cam ấm xuống, nửa sườn mặt của Giang Tịch ẩn khuất vào trong vùng tối. Anh cứ ngồi đó, nghe cuộc đối thoại của Lâm Man Hề và Quý Minh Châu.
 
Trong lúc đó, anh cũng chẳng nói chen vào, tựa như một người tàng hình ngồi đó.
 
Lâm Man Hề cũng không trò chuyện lâu, sau khi dặn dò hai người có thời gian thì về nhà họ Giang nhiều hơn, bà mới cúp máy.
 
Quý Minh Châu nhớ lại bộ dạng không giải thích không nhúc nhích của Giang Tịch ban nãy, cô cúi đầu nhìn chiếc túi gắn đá của mình, thầm tính toán mức độ sát thương khi dùng cái này tấn công ở khoảng cách gần.
 
Không biết đã qua bao lâu, tiếng của Giang Tịch cắt ngang những toan tính của cô:
 
“Xuống xe.”
 
Anh nghiêng người, tháo dây an toàn ra.
 
Có lẽ là ham muốn biểu đạt của cô quá mãnh liệt, cho nên ánh mắt khi cô nhìn về phía anh cũng sáng rực cả lên.
 
Giang Tịch nhận được ánh mắt đó, anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp tựa như mùa xuân của cô một lúc, sau đó tiếp tục nhìn xuống chiếc túi được cô nắm chặt trong tay, cuối cùng rơi vào chỗ dây an toàn.
 
“Sao thế…” Anh thoáng ngừng lại, “Còn muốn tôi gỡ giúp em à?”
 
“…”

 
Lúc Quý Minh Châu trên đường đi về, tiếng giày cao gót gõ trên sàn nhà vang lên lanh lảnh.
 
Sau khi vào huyền quan, cô tùy tiện thay sang dép lê, loẹt quẹt dép lê đi thẳng về phía phòng ngủ của mình.
 
Ở phía sau Giang Tịch đã gỡ áo khoác, hơi cúi người xuống, xếp dép guốc của cô ngay ngắn lại.
 
Quý Minh Châu thích sưu tập giày cao gót, hơn nữa nghiêng hẳn về hàng đặt cao cấp và hàng số lượng có hạn. Dù là như vậy, cô vẫn có rất nhiều giày cao gót. Lần này chuyển sang đây, phòng thay đồ của cô đã đầy ắp rồi, sau đó bên phía huyền quan hình tròn này đã được đặt một tủ giày âm tường, diện tích không nhỏ chút nào.
 
Giang Tịch nhớ lại dáng vẻ cô đá văng giày cao gót ban nãy, từ bắp chân thẳng tắp dịch xuống dưới là mắt cá chân nhỏ nhắn không vừa một nắm tay.
 
Chỗ lõm ở mắt cá chân tinh xảo xinh xắn, làn da trắng trẻo căng mướt như có thể phản quang.
 
Một hồi lâu sau Giang Tịch mới rũ mắt xuống.
 

 
Chuyện đầu tiên Quý Minh Châu làm sau khi về phòng chính là tẩn cho gà Sally một trận nhừ tử, không đấm cho “mặt mũi bầm dập” thì khó giải tỏa được cơn giận trong lòng.
 
Ai cần anh ta cởi! Là anh ta nhiều lời! Là da mặt anh ta dày!
 
Đấm xong cô cảm thấy món đồ chơi này đúng là rất có tác dụng, về sau phải mua một xe tải mới được. Sau khi thả lỏng tinh thần xong, cô bèn ngồi dựa trên ghế mềm nghịch điện thoại. Giữa chừng, Quý Thiếu Ngôn gọi điện thoại đến hỏi cô chuyện bị cảm, cô nói dăm ba câu rồi bắt ông kết thúc cuộc gọi.
 
Tiếng mưa ngoài cửa sổ lớn dần, Quý Minh Châu nhìn ra ngoài ban công, bên ngoài đã chìm trong màn mưa mịt mùng.
 
Bởi vì đây là khu vực trọng yếu của trung tâm thành phố, cho nên trước đây nhìn từ góc độ này ra bên ngoài, loáng thoáng có thể nhìn thấy cao ốc Giang Thị, mà giờ đây ngay cả góc này cũng không nhìn thấy nữa.
 
Quý Minh Châu cụp mắt, lướt xem dự báo thời tiết mấy ngày tiếp theo, đều là những ngày mưa liên miên.
 
Đầu đông có kiểu thời tiết như này, ra ngoài vừa lạnh vừa bất tiện.
 
Ban đầu cô còn muốn đi quanh thành phố tìm đề tài cho tập vlog sau, giờ có lẽ không có hi vọng nữa rồi, chỉ có thể ở Bách Duyệt vậy.
 
Dự định trước khi về nước của Quý Minh Châu chính là, có thể quay một tập đặc biệt về thành phố Ngân. Bất luận là phong tục tập quán hay cảnh sắc, những hồi ức mà thành phố Ngân để lại cho cô quả thực quá nhiều.
 
Có điều may thay cô đã trở về rồi, trì hoãn mấy ngày cũng không phải vấn đề to tát gì.
 
Quý Minh Châu tắt ứng dụng dự báo thời tiết đi, còn chưa mở ứng dụng khác thì mục thông báo của điện thoại đã hiện ra.
 
Là thông báo đẩy có liên quan đến chủ đề phỏng vấn.
 
Quý Minh Châu vốn không quan tâm đến thông báo kiểu này, nhưng khi thoáng liếc mắt qua, ánh mắt chợt dừng lại ở hai chữ “Triệu Lan”.
 
Tiêu đề của thông báo Weibo này là –
 
[Một ngày bình thường của nữ MC khí chất trong sáng – Những câu chuyện về cuộc phỏng vấn giới tài chính]
 
Quý Minh Châu ngập ngừng rồi ấn mở ra xem, đó là một đoạn video.

 
Nói chung là giữa MC và giới vlogger có khoảng cách, độ hot của chiếc video này của Triệu Lan không cao, lượt thích và lượt chia sẻ lèo tèo. Có lẽ là vì độ hot không cao nên mới phải mua thông báo đẩy của Weibo.
 
Quý Minh Châu nhớ đến cuộc trò chuyện giữa Giang Tịch và trợ lý ở trong xe vào hôm nay, rồi lại liên tưởng đến bài đăng này, dường như mọi chuyện đều trở nên rõ ràng.
 
Khu bình luận bên dưới bài đăng này cũng vô cùng thú vị.
 
[A, mình rất tò mò vị khách mời bí mật cuối video!]
 
[Nghe lời miêu tả này rất giống cái vị mới nhậm chức của nhà họ Giang.]
 
[Trời ạ, không phải Giang Tịch thật chứ, nếu giành được cơ hội phỏng vấn độc quyền, tôi cảm thấy Triệu Lan giỏi lắm ấy!]
 
[Chưa chắc đâu nhỉ, chẳng phải cô ấy nói còn đang trong quá trình tiếp xúc sao?]
 
[Tôi xem xong video được Weibo đề xuất rồi, cảm thấy không có khả năng đó.]
 
[Đồng ý với lầu trên, dù gì Giang Thị trước giờ đều vô cùng kín tiếng.]
 
Quý Minh Châu kéo thanh tiến trình của video một cách hời hợt, nhanh chóng xem đến cuối cùng.
 
Trong video Triệu Lan nhẹ nhàng mỉm cười, mời fans cùng đón xem vị khách mời phỏng vấn bí mật.
 
Thông tin và bối cảnh được tiết lộ trong video, chỉ thiếu điều gán cái bảng tên “Giang Tịch” lấp lánh lên đầu vị khách mời bí mật này thôi.
 
Nhưng hôm nay nghe ý của trợ lý Giang Tịch, hẳn là vẫn chưa bàn bạc xong xuôi.
 
Cô nhìn chăm chú vào màn hình, vẫn chưa nghiền ngẫm ra ngô ra khoai thì cửa đã bị gõ nhẹ hai tiếng.
 
Quý Minh Châu đứng dậy đi mở cửa, Giang Tịch đứng ngoài hành lang. Anh đã thay quần áo, chiếc áo khoác dạ rộng rãi tôn lên vóc người cao lớn, khí chất trong trẻo sáng láng của anh.
 
“Anh vẫn chưa đến công ty sao?” Cô tỏ ra ngạc nhiên.
 
Giang Tịch vẫn bình thản dặn dò: “Ngày uống thuốc ba lần.”
 
“Tôi biết rồi, trước đó anh đã đưa cho tôi một túi thuốc rồi còn gì.”
 
Lúc đưa thuốc cho cô, Giang Tịch đã nói như thế này rồi.
 
Giang Tịch thấy cô nói thế thì cũng chẳng phản ứng gì nhiều, ánh mắt vẫn lạnh nhạt.
 
Quý Minh Châu chợt nhớ đến chuyện Giang Tịch nói mình sàm sỡ anh ta sáng nay. Cô khoanh hai tay lại, tựa vào khung cửa, nghiêng đầu nhìn anh, “Sao nào, sợ tôi sàm sỡ anh rồi lây bệnh cho anh à?”
 
Giọng cô chậm rãi, trong đôi mắt đào hoa như có làn sương trên sông nước Giang Nam, rực rỡ yêu kiều.
 
Giang Tịch cụp mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay mình rồi lại nhìn cô, “Hôm nay hơi bận, để lần sau.”

 
Đợi đến khi bóng dáng của Giang Tịch biến mất trong thang máy gia đình, Giang Tịch mới phản ứng lại.
 
…Lần sau?
 
Đợi lần sau gì chứ?
 
Đợi lần sau sàm sỡ?
 
Không phải –
 
Anh ta còn đợi có lần sau ư?
 
“Giang Tịch, cái đồ đầu heo thối tha nhà anh, tên khốn nạn, tôi nói cho anh hay…nằm đó mà mơ!” Quý Minh Châu nghĩ bụng anh ta không còn ở đây nữa, bèn dứt khoát gào một câu về phía thang máy, giọng nói vẫn còn hơi vọng lại.
 
Đúng lúc cô vừa dứt lời, ngay tức khắc thang máy gia đình kêu “Ting” một tiếng.
 
Một ngụm không khí mắc kẹt trong cổ họng, ngay cả trái tim cũng vọt lên tận cổ, sau đó Quý Minh Châu nhìn thấy cánh cửa thang máy không từ từ mở ra như cô tưởng tượng, lúc này mới thở phào một hơi.
 

 
Kể từ sau khi ra khỏi nhà ngày hôm đó, Giang Tịch lại khôi phục hình thức đi sớm về khuya.
 
Vì trời mưa dầm dề nên Quý Minh Châu vẫn luôn làm tổ trong Bách Duyệt, nhàn rỗi đến mức sắp mọc cỏ đến nơi.
 
Khi thời tiết chuyển sang hửng nắng, cơn cảm mạo của Quý Minh Châu cũng hoàn toàn khỏi hẳn.
 
Vì đã lâu lắm rồi không ló mặt ra ngoài, nên cô được Quý Thiếu Ngôn gọi ra ngoài ăn cơm.
 
Quý Thiếu Ngôn hiểu sở thích của cô, ông đã đặt một phòng riêng thanh nhã trong nhà hàng bên đại lộ Lệ Xá, chỉ có hai bố con bọn họ, vừa ăn vừa nói chuyện.
 
Mặc dù bây giờ thời tiết đã tốt hơn trước một chút, nhưng dù sao vẫn là mùa đông, không khí lạnh vẫn bao phủ bên ngoài áo khoác.
 
Sau khi Quý Minh Châu mang cơ thể đầy hơi lạnh vào phòng rồi ngồi xuống ghế, cô liền bị Quý Thiếu Ngôn ngồi chờ hồi lâu quạt cho một trận.
 
“Ngày bình thường ở trong nhà còn đỡ lạnh, lúc ra ngoài vẫn phải mặc nhiều hơn chút.”
 
Quý Minh Châu ngồi ăn đáp lại câu được câu không, không để chủ đề này tiếp tục mở rộng, “Chuyện này có gì đâu, trước đây con toàn thế này, cũng chẳng sao cả.”
 
“Bố không phản đối con quay mấy video kia, nhưng cũng không được hao tổn sức khỏe mãi như thế được. Sau khi vào Quý Thị, con chỉ có càng bận hơn thôi.” Quý Thiếu Ngôn trở nên nghiêm túc, đôi mắt đào hoa đa tình trầm xuống, thêm vào đó là khí thế của bậc bề trên.
 
“Bố không cần lo lắng, đến lúc đó con sẽ cố gắng cân bằng. Nhưng bố à, đúng là bố nói đến điều quan trọng thật rồi, con chuẩn bị đi đăng ký lớp Yoga. Ở nhà mãi rồi, cứ cảm thấy con đã béo lên khá nhiều.”
 
Trước giờ Quý Minh Châu không phải là người có thể chịu được nhàn rỗi. Nói như vậy nhưng cô đã nộp học phí trước rồi, đến lúc học chỉ cần đến lớp là được.
 
“Được, ý kiến của con cũng không tồi.” Quý Minh Châu đáp lại đơn giản, tiếp tục hỏi: “Lần trước bố bảo con tặng Giang Tịch cặp măng sét, con đã tặng nó chưa?”
 
Nhắc đến cặp măng sét, giờ Quý Minh Châu mới nhớ ra –
 
Có lẽ vẫn để trong tủ trang sức bằng kính trong phòng thay đồ, nguyên đai nguyên kiện.
 
Nhìn vẻ mặt của Quý Minh Châu là biết vẫn chưa tặng cho người ta. Quý Thiếu Ngôn rót nước hoa quả cho cô, “Thực ra lúc đó bố còn đặt một sợi dây chuyện cùng nhãn hiệu, cùng một bộ với cặp măng sét này, có thời gian thì con tự đi lấy đi.”
 
“Con không thể tự dùng cặp này sao?”
 
Quý Thiếu Ngôn bật cười, châm một điếu thuốc rồi thổi một hơi khói về phía con gái rượu của mình, “Không thể.”

 
“Sắp tới là tiệc sinh nhật của Giang Tịch, hai đứa con mỗi đứa mang một món, cũng xem như là tấm lòng của bố.”
 
Sau khi cô về nước, Quý Thiếu Ngôn đã sắp đặt mọi thứ ổn thỏa.
 
Quý Minh Châu nhìn Quý Thiếu Ngôn vẫn đầy phong độ, vững chãi như cây tùng, trong lòng chợt trào dâng rất nhiều tâm sự.
 
Trước giờ bố cô vẫn luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô, từ nhỏ đến lớn, chưa từng nói nặng lời với cô dù chỉ một câu.
 
Cô từng nghe cô út kể rằng, hồi còn trẻ, bố cô khác xa dáng vẻ hiện tại.
 
Ông của hiện tại, vừa chín chắn vừa có sự nhẫn nại.
 
Nghĩ đến đây, Quý Minh Châu ngước mắt lên, đột nhiên gọi ông một tiếng vô cùng nghiêm túc: “Bố ơi.”
 
“Hửm?” Quý Thiếu Ngôn đáp lại.
 
“Bố đã dùng chiêu này với bao nhiêu người phụ nữ rồi?”
 
Chuyện mà Quý Minh Châu muốn nói là món quà theo cặp này, vừa nghe đã biết rất có kinh nghiệm rồi.
 
Quý Thiếu Ngôn búng tàn thuốc, tiện đà vỗ đầu cô một cách bất đắc dĩ.
 
“Có công chúa bé bỏng ở đây, bố nào dám.”
 

 
Sau khi ăn cơm xong, Quý Thiếu Ngôn nói muốn đưa cô đến công ty một chuyến. Quý Minh Châu không từ chối được, bèn dứt khoát ngồi lên xe của ông.
 
Sau đó đợi đến khi ông dừng xe bên ngoài tòa cao ốc, Quý Minh Châu ngước mắt nhìn tòa kiến trúc trước mắt rồi nói: “Bố, bố dừng sai chỗ rồi.”
 
“Sai đâu?”
 
“Chẳng phải bố bảo là đưa con đến công ty sao?”
 
“Đây chẳng phải công ty thì là gì?”
 
Quý Thiếu Ngôn mở khóa xe, “Đi đi, con đến Giang Thị xem một chút cũng chẳng có gì là không tốt cả.”
 
Quý Minh Châu đang định nói gì đó thì Quý Thiếu Ngôn lại nói tiếp: “Phía Giang Tịch đã sai trợ lý xuống đón con rồi.”
 
Làm gì cũng không thể lay chuyển được ông, Quý Minh Châu tức tối đảo mắt, “Chuyện này mà bố cũng tính kế được, Châu mỗ con đúng là được mở mang tầm mắt.”
 
Đợi người bên phía Giang thị đi xuống, Quý Thiếu Ngôn nói là có việc, trực tiếp lái xe đi trước.
 
Trong lúc Quý Minh Châu chờ người, có người đi qua gọi cô một tiếng.
 
“Quý tiểu thư.”
 
Quý Minh Châu ngước mắt lên nhìn, sau đó đôi đồng tử của cô hơi co lại.
 
Người trợ lý này của Giang Tịch nhìn vô cùng quen mắt, cảm giác quen thuộc khó hiểu kia cuối cùng đã có manh mối vào lúc này.
 
Quý Minh Châu nhớ đến buổi gặp gỡ do đối tác nào đó mời cô tham gia, bóng dáng của người đi vào rỉ tai với tên giám đốc kia và dáng dấp người trước mặt chồng khớp lên nhau, hợp làm một.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.