Bạn đang đọc Cửa Hàng Nhang Đèn Của Tiểu Lão Bản – Chương 134: Bán Đấu Giá Quỷ Phù
Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Hạ Cô Hàn đem bốn phong thư đẩy đến trước mặt Cố Tấn Niên: “Lão quỷ, anh thấy thế nào?”
Cố Tấn Niên chỉ nhẹ nhàng nhìn lướt qua, sau đó làm lại bộ dáng của Hạ Cô Hàn khi nãy, đẩy lại bốn phong thư cho y: “Em muốn làm thế nào thì làm thế ấy, anh có thể đóng thông đạo trực tiếp đến Quỷ Thị, để chúng nó không gửi thư đến làm phiền.”
“Ầy, có tiền không kiếm trời phạt, chỉ là đi……” Hạ Cô Hàn hướng về phía Cố Tấn Niên cười, như lẽ hiển nhiên mà nói: “Bé đang mợt quá~~, nên anh vẽ bùa nha.” Dù không có kí ức nhưng Hạ Cô Hàn vẫn chắc chắn một chuyện chính là Cố Tấn Niên biết vẽ Quỷ phù, nên chuyện vẽ vời này giao cho ông chồng quỷ, y tuyệt đối an tâm.
Còn Cố Tấn Niên lại nghe được giọng gợn sóng này cùng nụ cười của Hạ Cô Hàn liền biết y đang nghĩ gì, quả thật giây tiếp theo đã nghe y giao việc hoạ Quỷ phù cho hắn mà không có chút gánh nặng tâm lý.
Cố Tấn Niên không do dự đáp ứng, nhưng hắn cũng không làm không công, mà nhìn vợ liền nói: “Vậy thù lao của anh là gì?”
Hạ Cô Hàn cười khẽ tới gần Cố Tấn Niên, kề sát tai hắn mà khẽ thổi một hơi: “Muốn gì cũng được!”
Đơn giản bốn chữ, phảng phất mang theo ma lực, mà câu luôn cái hồn già của Cố Tấn Niên, quả thật Hạ Cô Hàn luôn có cách để dụ ông chồng quỷ nhà mình.
Có cà rốt treo trước mặt, có thể nói Cố trâu già làm việc năng suất hú hồn, còn Hạ Cô Hàn cũng gửi cho Quỷ Thị một phong thư, nói y hai ngày nữa sẽ đến Quỷ Thị, bách phố một vòng.
Hạ Cô Hàn viết thư xong, tâm niệm vừa động thì phong thư bốc cháy ngùn ngụt, nhanh chóng chuyển tin tức của y đến Quỷ Thị.
Cùng lúc đó, ở Quỷ Thị và Cửa hàng nhang đèn cũng mở ra một thông đạo liên kết, sau này Quỷ thị muốn gửi thư cho Hạ Cô Hàn cũng có thể trực tiếp đến đây không cần phải qua trung gian là tiểu khu Điền Đông hoa viên.
Trong khi Hạ Cô Hàn gửi thư, Cố Tấn Niên cũng hoạ được 5 lá phù.
Bộ dáng Hạ Cô Hàn như vị khách đến xem hàng, cầm lên lá phù hết ngó trái rồi lại ngó phải, tinh tế mà cảm thụ nguồn lực bên trong Quỷ phu mới khẽ nhắm mắt, một cỗ lực mênh mông từ trong phù truyền đến, như sóng to gió lớn ập thẳng vào người Hạ Cô Hàn.
Nhưng nguồn lực này như nhận ra ai là chủ, nên không hề tổn thương đến Hạ Cô Hàn, ngược lại kịp thời ở trước mặt y dừng lại, trừ bỏ mái tóc bị thổi cho có chút bù xù thì thân thể y không có gì tổn hại.
Uy lực Quỷ phù được Hạ Cô Hàn check một lượt, y liền cảm thấy phương diện này quả thật Cố Tấn Niên như ông cố tổ vậy.
Một khi lệ quỷ hấp thụ Quỷ phù của hắn, tu vi sẽ nhanh chóng gia tăng, có thể nói chính là hàng hiếm trong giới quỷ.
Hạ Cô Hàn đem Quỷ phù để xuống, sau đó chống tay nghiêng đầu nhìn Cố Tấn Niên: “Mấy cái này có mùi gì?”
Vì dù gì y cũng là người, có thể cảm nhận được uy lực của phù, nhưng không thể ngửi hay nếm ra mùi vị.
Cố Tấn Niên: “Mùi BBQ.”
“Năm cái luôn hả?”
Cố Tấn Niên gật đầu.
Hắn cũng chỉ làm năm cái, đồ quý nhiều quá sẽ trở thành phổ thông.
Hạ Cô Hàn đương nhiên hiểu cái đạo lý này, nên dẹp 5 lá phù vào túi, rồi tự thân vẽ thêm 10 lá.
Tuy uy lực không bằng Cố Tấn Niên, nhưng hơn một chỗ chính là nhiều mùi vị.
Một người một quỷ tổng cộng vẽ 15 lá, Hạ Cô Hàn xong xuôi mọi việc thì dẹp hết vào túi chờ 2 ngày sau đến Quỷ thị bán.
Ánh mắt khẽ đảo qua bên chân ghế, từ khi nào Năm 1-2-3 đã ngồi xổm phía dưới, lia ánh mắt ướŧ áŧ nịnh nọt về phía mình.
Hạ Cô Hàn chỉ coi như không nhìn thấy, lười biếng mà đứng dậy đi thẳng lên lầu.
Năm 1-2-3 cũng nhanh chóng theo sau y, Hạ Cô Hàn còn có thể nghe được tiếng hút nước miếng rồn rột ở sau lưng, y biết đó là do 15 lá phù trong người y.
Không phải Hạ Cô Hàn keo kiệt không muốn cho tụi nhỏ, vì mấy ngày hôm trước đãi sinh nhật, tụi nhỏ ăn quá nhiều rồi, dù là quỷ cũng không được ăn đến no căng.
Vì người còn có thuốc tiêu thực, chứ quỷ no quá thì chỉ có bạo nổ, lúc đó thần tiên cũng không cứu được.
Thế nên để ba đứa nhỏ vẫn an ổn, y cũng không thể quá dung túng.
Năm 1-2-3 theo sau lưng Hạ Cô Hàn đến phòng thấy y bước vào, tụi nhỏ cũng định bước theo, nhưng chân vừa nhấc đến ngạnh cửa thì đồng loạt cả ba đứa cảm thấy da đầu một trận tê dại.
Ba đứa nhỏ ăn ý mà ngẩng đầu, liền đối diện với ánh mắt của Cố Tấn Niên.
Hắn đứng ở cửa, khoanh tay trước ngực, rũ mắt lạnh lùng mà nhìn chúng nó.
“Ô oa oa!!”
Ba đứa nhỏ hốt hoảng ré lên một tiếng rồi vội vàng chạy trở về phòng của chính mình.
Hạ Cô Hàn vừa lấy quần áo thì thấy một màn như vậy, nhìn ông chồng quỷ bước đến không khỏi phì cười: “Tụi nó còn nhỏ, anh doạ tụi nó làm gì?”
Cố Tấn Niên không đáp, trực tiếp vươn tay bồng Hạ Cô Hàn lên mà đi thẳng vào trong nhà tắm, để Hạ Cô Hàn thực hiện lời hứa “Muốn sao cũng được”.
Quả thật, Hạ Cô Hàn vô cùng nghe lời, ngoại trừ cái tính lười nhớt thây thì Cố Tấn Niên kêu làm gì liền làm theo, kêu nói gì cũng liền nói theo, quả thật ngoan hết mức.
“Muốn sao cũng được” thẳng đến nửa đêm, giọng của Hạ Cô Hàn khàn luôn mới được ông chồng quỷ ân xá bồng ra khỏi nhà tắm, thay vào bộ đồ ngủ mềm, đầu y vừa đặt xuống gối đã mơ màng ngủ mất đất.
Cố Tấn Niên rũ mắt nhìn vợ đang nằm trong khủy tay mình mà ngủ đến ngon ngọt, trong ánh mắt đều là ôn nhu cưng chiều.
Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt đã ám ám, khối ngọc màu đen, chậm rãi bay lên không trung.
Mày đen của ngọc tản thời gian chi lực, những ký ức được phong ấn trong đó như chiếc hộp Pandora, dụ dỗ Cố Tấn Niên mở ra.
Nhưng không ai biết được, mở ra rồi thì cái gì sẽ chờ họ ở phía trước.
Cố Tấn Niên nhìn ngọc thời gian đến xuất thần.
Sau đó lại có một cổ lực bao bọc lấy ngọc thời gian, kéo trở lại bên trong hồn thể Cố Tấn Niên.
Cố Tấn Niên lập tức cúi đầu nhìn về phía Hạ Cô Hàn.
Đôi mắt của y vẫn khéo chặt, chỉ là cái đầu bù xù tóc lại cọ cọ vào lồng ngực hắn, giọng nói mơ màng có chút nhựa nhựa từ ngực hắn truyền ra: “Sau này lại nói, em chưa chuẩn bị tâm lý.”
“…….!Được.”
Cố Tấn Niên không hề rối rắm vấn đề này nữa, cúi đầu mà hạ xuống một nụ hôn trên trán Hạ Cô Hàn, sau đó ôm người trong ngực chặt thêm chút nữa.
Chỉ là nhắm mắt lại, trong đầu hắn lại hiện lên hình dạng ngọc thời gian, có một cảm giác quỷ dị bò vào tim Cố Tấn Niên, nhưng hắn cũng không biết cảm giác đó là gì.
***
Hai ngày nhanh chóng trôi qua, đảo mắt đã đến ngày Hạ Cô Hàn đến Quỷ Thị kiếm một mớ tiền để sống qua ngày.
Hôm nay Quỷ Thị đặc biệt náo nhiệt, Hạ Cô Hàn còn chưa tới, nhưng bên trong Quỷ Thị đã chen chúc đầy quỷ.
Ban đầu nơi đây là cái chợ buôn bán của chúng quỷ, nhưng hiện tại quỷ ở nơi khác cũng đã kéo đến.
Lần trước Quỷ phù được chào đón vô cùng nồng hậu tại Quỷ Thị, có mấy quỷ mua xong liền dùng cho chính mình, còn có mấy quỷ không nhịn được đồng tiền, mà sang tay bán đấu giá.
Trận bán đấu giá đó quả thật nhốn nháo vô cùng.
Mà Hạ Cô Hàn trước khi đi còn đưa cho Quỷ Thị một cái lẩu phù, khiến chúng quỷ đều nếm được ngon ngọt, chúng cũng biết Quỷ phù của Hạ Cô Hàn vô cùng tốt, nên càng chờ mong y đến.
Qua một thời gian, vậy mà cái mùi lẩu ngày đó còn vấn vương trên mũi chúng quỷ.
Nguyên nhân chính là thế, nên tiểu khu Điền Đông hoa viên mới thấy nhiều phong thư của Quỷ thị gửi đến, mà lần nào cũng hy vọng Hạ Cô Hàn đến Quỷ thị mở thêm chi nhánh.
Quản lý Quỷ Thị tên là Vu Mặc Định, sinh thời là một ông chủ công ty, sau khi chết hoá quỷ, vẫn còn chấp niệm muốn hiến thân vì công việc, nên cứ lùi lịch đi đầu thai hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng cấp trên cũng quá mệt mỏi, liền nhập gã vào âm phủ, sau đó phái đến Quỷ Thị làm quản lý.
Quản lý mười mấy năm liền đem Quỷ thị gọn gàng ngăn nắp, quả thật có thể nói là phồn vinh nhộn nhịp hơn Quỷ thị nơi khác chục lần, nhanh chóng trở thành Quỷ thị nổi tiếng xanh sạch đẹp nhất Âm phủ.
Hưởng qua phù mỹ thực của Hạ Cô Hàn, Vu Mặc Định liền nhìn thấy mối làm ăn lớn trước mắt, nhưng lại không biết phương thức liên hệ đến Hạ Cô Hàn mà rầu thúi ruột.
Sau đó, gã biết được tiểu khu Điền Đông hoa viên có người canh giữ, nên Vu Mặc Định phái quỷ trộm đi hỏi thăm tin tức, lúc này mới biết được ngày đó người bán phù mỹ thực ở Quỷ Thị chính là ông chủ Hạ.
Nên sau đó mới có sự xuất hiện ý của 5 phong thư kia.
Thư không phải Vu Mặc Định viết, mà là tiểu quỷ trước đó đã nếm phù mỹ thực của Hạ Cô Hàn chấp bút.
Rồi sau khi nhận được thư hồi âm của Hạ Cô Hàn, Vu Mặc Định nhanh chóng cho truyền tin ra ngoài, cũng bắt đầu công cuộc chuẩn bị đại hội đấu giá, đảm bảo Hạ Cô Hàn đến không cần làm gì, chỉ cần ngồi rồi lấy tiền là được.
Vu Mặc Định nhất định sẽ phục vụ Hạ Cô Hàn hơn cả VVIP, để y cảm thấy thoải mái như ở nhà, như vậy sẽ tốt hơn với những lần hợp tác sau này.
Hai ngày nay, Vu Mặc Định lợi dụng thông đạo Hạ Cô Hàn mở mà bàn bạc chi tiết về hội đấu giá.
Hạ Cô Hàn nghe hắn nói không cần phải hét hò rao bán như lần trước thì liền gật đầu đồng ý ngay.
Đối với người lười, còn gì tốt hơn ngoài chuyện ngủ cũng có thể kiếm tiền.
Hai bên nhất trí với nhau xong xuôi thì chỉ cần đợi đến ngày làm ăn, Hạ Cô Hàn sáng sớm đã lái xe đến tiểu khu Điền Đông hoa viên, sau đó theo thông đạo mà trực tiếp đi vào Quỷ Thị.
Quỷ Thị xưa nay chính là địa phương náo nhiệt nhất âm phủ, lần trước đến Hạ Cô Hàn liền thấy được sự tấp nập nhốn nháo của chúng quỷ nơi đây.
Nhưng hôm nay, chúng quỷ tại đây còn đông hơn trăm lần, có thể nói là nhìn một vòng đều thấy đầu là đầu.
Chúng quỷ nhận ra có người sống tiến vào Quỷ Thị, động tác nhất trí mà xoay đầu lại nhìn, mặt mũi đứa nào cũng hung tợn, nhưng vừa nhìn thấy người sống chính là Hạ Cô Hàn thì ánh mắt liền chuyển đổi thành lửa nóng nhiệt tình.
Cũng không biết là kẻ nào hô một tiếng “ông chủ Hạ”, không bao lâu cái này xưng hô liền thành truyền kì tại Quỷ Thị, ba chữ “ông chủ Hạ” truyền mọi ngõ ngách hết lần này đến lần khác
Hạ Cô Hàn chính là lần đầu tiên thấy bản thân được chào đón nồng nhiệt đến vậy, y cũng chả biết phải làm sao, nhưng nghĩ đến chút nữa buổi đấu giá bắt đầu hẳn sẽ thành cuộc chiến lớn, đầy máu và nước mắt thì không khỏi đổ mồ hôi.
Vu Mặc Định biết Hạ Cô Hàn đã đến, thực vội vàng nghênh đón y đến toà nhà lớn nhất Quỷ Thị, hơn nữa còn chuẩn bị riêng cho Hạ Cô Hàn một căn phòng sạch sẽ, có view nhìn thẳng ra đại sảnh buổi đấu giá.
“Ông chủ Hạ, buổi đấu giá lập tức bắt đầu, ngài….”
Lời của hắn còn chưa dứt, thì Hạ Cô Hàn đã hiểu ý mà rút từ túi áo ra sấp Quỷ phù đưa qua cho Vu Mặc Định.
Lần này tổng cộng 11 cái, 10 cái là của Hạ Cô Hàn, còn 1 cái là của Cố Tấn Niên.
Y không đưa hết của Cố Tấn Niên vì Quỷ phù của hắn quá mức cường đại, không nên xuất hiện một lần quá nhiều.
Dù vậy, Vu Mặc Định vẫn vô cùng kích động mà nhận lấy, khi vừa cầm vào hắn đã cảm nhận được nguồn lực truyền đến, mà trong đó có một nguồn với cùng cường đại, khiến tay hắn cũng khẽ run theo.
Vu Mặc Định do dự trong chốc lát, rốt cuộc cũng không nói cái gì mà cầm Quỷ phù đi xuống sảnh đấu giá bên dưới.
Quỷ phù vừa xuất hiện, thì hương vị món ăn quen thuộc truyền ra xung quanh, loại mùi hương này chỉ khi chúng quỷ còn sống mới ngửi được, sau khi chết vẫn không được thể nghiệm qua.
Toàn bộ chúng quỷ trong Quỷ Thị đều xao động, vội vàng mà sờ tiền trong túi, trong lòng nghĩ nhất định lần này phải lấy được một lá.
Còn kẻ không có tiền thì liều mạng hít hít cái mũi, cố gắng hít cái mùi thơm kia cho đã.
Hạ Cô Hàn ở trên lầu, lười biếng mà dựa vào người Cố Tấn Niên, mắt thì hướng về phía sảnh đấu giá.
Mắt phượng khép hờ, một bộ mơ màng sắp ngủ.
Bỗng nhiên, y nhận ra trên người ông chồng quỷ có nguồn lực nhỏ đang dao động, không khỏi ngước mắt lên nhìn hắn mà hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Cố Tấn Niên nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Không có việc gì.”
Thật sự không có việc gì sao? Hạ Cô Hàn đương nhiên không tin.
Y thả ra linh khí dò xét xung quanh một phen, liền biết đang phát sinh chuyện gì.
Có người, không, phải nói là có quỷ đang ở trong tối nhìn trộm bọn họ, Cố Tấn Niên chỉ là ngăn cản chỗ còn quỷ đó nhìn trộm mà thôi.
Đối với chuyện nhìn trộm nay Hạ Cô Hàn cũng không quá bất ngờ.
Dù đối phương có gửi thư chân thành hay có tính toán gì, Hạ Cô Hàn cũng thấy chúng quỷ ở đây không hề có uy hϊếp, mà lần này Quỷ phù đã thể hiện tất cả, nhất là khi lá phù của Cố Tấn Niên toả ra nguồn lực, thì chúng quỷ nơi đây nhận thức Hạ Cô Hàn một bước lớn.
Cái gọi là thất phu vô tội, hoài bích có tội cũng chính là thế.
Nếu Hạ Cô Hàn không chủ động thể hiện thực lực của chính mình, thì y cũng không biết được chờ phía trước mình là chuyện gì.
Cố Tấn Niên cũng hiểu rõ điều này, nên khi nhận ra có quỷ nhìn trộm liền ra tay ngăn lại.
Đây không phải chào hỏi đùa giỡn, mà đây chính là ra cảnh cáo cùng ra oai phủ đầu.
Sau khi biết được chuyện gì phát sinh, Hạ Cô Hàn cũng không quan tâm nữa, có Cố Tấn Niên ở đây, dù chuyện gì xảy ra cũng có hắn chống đỡ cho y.
Vì dù gì, âm phủ cũng là quê nhà Cố Tấn Niên, thật có con quỷ nào ngứa da thịt cứ đến trước mặt ông chồng quỷ của y mà nói chuyện.
Dưới sảnh cũng đã bắt đầu buổi đấu giá.
Mười một lá Quỷ phù được tách ra mà đấu giá, tiếng nhốn nháo của chúng quỷ vang lên liên tục hết lượt này đến lượt khác.
Khiến đại sảnh nhộn nhịp vô cùng.
Xem náo nhiệt thì nhiều, nhưng chân chính có tài lực để mua lại rất ít.
Hạ Cô Hàn vốn dĩ cũng không đặt quá nhiều hi vọng, nhưng khi nghe nhóm quỷ phía dưới kêu giá, thì cả người đều thanh tỉnh, đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ cũng lấp lánh ngay lập tức, hận không thể biến thành kí hiệu đồng tiền.
Cố Tấn Niên cảm giác được cảm xúc của Hạ Cô Hàn, liền cảm thấy buồn cười không thôi, nhịn không được liền duỗi tay xoa đầu của y: “Em hiện tại cũng không dùng được Minh tệ, tích góp nhiều như vậy để làm chi?”
“Người thì không thể nào bất tử được, nên em tính sau khi mình chết biến thành quỷ, có tiền tích góp nơi này, liền có thể tiêu dao trong vài thập niên.”
Hạ Cô Hàn liên phân tích cho ông chồng quỷ nghe.
Tóm lại, chính là bản thân lười nên dù sống hay đã chết thì có tiền mới tốt.
Hạ Cô Hàn nói xong lời nói sau, cũng không có được đến Cố Tấn Niên đáp lại, hắn nghi hoặc mà nhìn qua đi.
Cố Tấn Niên hơi chút có chút thất thần, không biết suy nghĩ cái gì.
Trong chốc lát sau, Cố Tấn Niên mới trong ngơ ngác tỉnh lại, điều đầu tiên chính là xoay sang nhìn người trong lồng ngực, ánh mắt chăm chú nhìn thật lâu, sau đó lại nói: “Những lời em nói nghe rất quen thuộc, giống như trước đây từng có người đã nói với anh những lời như thế.”
Nhưng ngẫm nghĩ lại, hắn vẫn không nhớ ra gì.
“Có thể chính là em nói luôn đó.” Hạ Cô Hàn khẽ bĩu môi, không thật không giả mà nói.
Vì ngoại trừ y, chắc hẳn không có ai nghĩ đến khi sống phải tích góp Minh tệ để chết có thể dùng như vậy đâu.
Cố Tấn Niên nghe câu nói của Hạ Cô Hàn, không khỏi nhếch môi, khẽ cười: “Anh thấy em đối với chính mình hiểu khá rõ đấy.”
“Anh ghét bỏ?” Hạ Cô Hàn cười khẽ.
Cố Tấn Niên cúi đầu hôn lên đôi môi đang vểnh lên kia, dùng hành động để nói cho Hạ Cô Hàn biết hắn có ghét bỏ cậu hãy không.
Một người một quỷ nhu tình mật ý, chuyện đấu giá phía dưới sảnh cũng không còn quan trọng với hai vợ chồng.
***
Phù mỹ thực đối với Quỷ Thị chính là thứ cuốn hút nhất, mỗi lá phù đều được chúng quỷ đánh giá cao.
Rất nhanh đã đến lá phù cuối cùng, nó cũng chính là lá phù Cố Tấn Niên hoạ.
Khi Vu Mặc Định nhận Quỷ phù từ trong tay Hạ Cô Hàn, liền nhận ra lá phù cuối này khác hẳn với 10 lá phù trước đó, nguồn lực bên trong mênh mông cuồn cuộn, với quỷ mà nói nó chính là trân bảo hiếm có.
Vu Mặc Định lúc ấy liền nghĩ muốn hướng Hạ Cô Hàn mua lá phù này, nhưng là một thương nhân, hắn biết hành vi xen ngang này không hợp quy tắc.
Chỉ là, hắn vẫn có thể động tay động chân ở giữa, để chúng quỷ nghĩ rằng lá phù cuối này vẫn giống như những lá phù trước đó, đến khi đó hắn sẽ dùng nhiều tiền hơn mà chụp ngay.
Nhưng là, Hạ Cô Hàn vẫn đang ở Quỷ Thị, nhìn chằm chằm hành động của hắn.
Nếu hắn thật sự động tay động chân vào, thì có thể lần sau Hạ Cô Hàn sẽ không hợp tác lần nữa.
Y có thể lấy ra một lá phù chất lượng cao như vậy, khẳng định trong người y còn vài lá nữa, thậm chí là còn nhiều hơn.
Cân nhắc trước sau, Vu Mặc Định quyết định phù thế nào thì gã lấy ra như thế ấy.
Vu Mặc Định hít sâu một hơi, chậm rãi hô: “Quỷ phù cuối cùng, trải qua phỏng đoán giản lược, lá phù tăng tu vi ít nhất trăm năm.”
Quả nhiên, theo giọng Vu Mặc Định giống như cục đá lớn rơi xuống hồ nước tĩnh lặng, khiến mặt nước nhanh chóng nhấc lên sóng gió động trời.
Toàn bộ đại sảnh nổ tung nồi, ánh mắt của mỗi con quỷ đều sáng quắc mà nhìn chằm chằm lá phù trên tay Vu Mặc Định, chỉ muốn leo thẳng lên đài mà cướp đi lá phù.
Chính là trong chúng quỷ lại vang lên thanh âm khá đột ngột vang lên: “Lá phù này mùi vị gì vậy?”
Những quỷ khác nghe xong cũng nhanh chóng tò mò, vì dù gì lá phù tăng tu vi trăm năm đã quá tốt, nhưng có mùi vị càng tốt hơn.
Vu Mặc Định nghe thì cũng thoáng trầm mặc, sau đó mới nói: “Mùi thịt nướng BBQ.”
Con quỷ vừa hỏi mùi vị khi nghe được đáp án thì dùng ngón tay vuốt ve cằm, sau đó tự nghĩ xem cái mùi thịt nướng này mua về có đáng giá hay không.
Không đợi gã nghĩ kỹ, những con quỷ khác đã nhanh chóng bắt đầu gọi giá.
Con quỷ hỏi mùi vị nhanh chóng kéo tay con quỷ kế bên, nhướng mày hỏi: “Nhìn ngươi bận đồ hiện đại, chắc mới chết không bao lâu? Hẳn là biết mùi thịt nướng là gì đúng không?”
Vấn đề vừa gợi lên, thì con quỷ được hỏi không khỏi hút rột nước miếng.
Nhìn bộ dáng con quỷ hiện đại thèm thuồng kia, gã liền biết hẳn mùi thịt nướng đó rất thơm ngon rồi, vì thế chậm rì rì mà giơ lên tay, “Một trăm vạn.”
Toàn bộ đại sảnh vì cái giá này đồng loạt xoay sang nhìn gã.
Gã cũng không để ý bản thân chưa gì đã nâng giá lên gấp mười, mà vẫn nhàn nhã híp mắt chờ kết quả.
Một trăm năm tu vi xác thật mê người, nhưng một trăm vạn thì rất là nhiều, quả nhiên không quỷ nào đấu nổi gã.
Sau khi biết chính mình lấy được lá phù, con quỷ kia liền đứng dậy.
Gã bận một kiện trường bào đen tuyền, trên vạt áo còn dùng tơ vàng thêu hoa mẫu đơn, thoạt nhìn ung dung hoa quý.
Trường bào quỷ trực tiếp đi đến trước mặt Vu Mặc Định, bàn tay vung lên, vài rương minh tệ liền nện xuống, ga nâng nâng cằm, cao ngạo nói: “Đếm lại xem, có đủ hay không.”
Minh tệ có kí hiệu đặc thù, không thể nào làm giả, Vu Mặc Định cũng không nghi ngờ nên mở ra nhìn vào lần, khi xác định bên trong vừa đủ một trăm vạn.
Liền hướng trường bào quỷ nói: “Vừa đủ.”
Dứt lời thì liền đưa Quỷ phục cho trường bào quỷ.
Trường bào quỷ tiếp nhận quỷ phù, trực tiếp khởi động.
Mùi thịt nướng cùng nguồn lực bá đạo trực tiếp tràn ra, nháy mắt đã bao trùm toàn bộ đại sảnh, khiến chúng quỷ xung quanh vô cùng đỏ mắt mà nhìn.
Cũng không biết vô tình hay cố ý, mà trường bào quỷ bên này còn huyễn hoá ra một cái bàn, sau đó đem lá phù đặt lên trên bàn, không biết từ khi nào cái bàn rỗng lại xuất hiện đủ loại BBQ, rau củ xiên nướng, thịt, hải sản gì cũng đều có.
Trường bào quỷ cầm lên một con ếch nướng, tinh tế mà đánh giá chốc lát, sau đó mới ung dung ăn hết con ếch nướng.
Mỹ thực vừa vào miệng, đôi mắt của gã lập tức sáng quắc, rồi không còn giữ được bộ dáng nhàn nhã ung dung khi nãy, mà vô cùng hối hả thồn nhét hết đồ ăn trên bàn vào miệng.
Thiệt thơm! Thiệt ngon!
Mà chúng quỷ xung quanh thấy càng thèm hơn, nước miếng cũng chảy ướt cả vạt áo!
Một bàn nướng BBQ không bao lâu đã bị trường bào quỷ giải quyết sạch sẽ, gã ăn xong còn chưa thoả mãn mà chép chép miệng vài cái, bộ dáng vẫn chưa đã thèm.
Khi Trường bào quỷ xác định không còn Quỷ phù nào nữa, mới chậm rì rì mà rời khỏi đại sảnh.
Nhưng mà còn chưa đi ra cửa, chân gã bỗng nhiên khựng lại.
Quỷ phù khởi động, nguồn lực mênh mông cuồn cuộn nhanh chóng tàn sát trên người Trường bào quỷ.
Không phải gã không chịu nổi nguồn lực này, mà chính là vì nguồn lực khiến gã cảm nhận được hơi thở vô cùng quen thuộc.
Trường bào quỷ bỗng nhiên ngẩng đầu hướng trên lầu mà nhìn, ánh mắt vừa lúc dừng lại ở phòng Cố Tấn Niên cùng Hạ Cô Hàn.
Ánh mắt của gã âm trầm tối đen, như một vực sâu không đáy.
Vì sao ông chủ Hạ lại có nguồn lực giống với bí cảnh như thế?