Crush Ơi... Mày Hay Lắm!!!

Chương 7: Em thụ yêu cầu tao dẫn em về nhà tao chơi :v (TT)


Đọc truyện Crush Ơi… Mày Hay Lắm!!! – Chương 7: Em thụ yêu cầu tao dẫn em về nhà tao chơi :v (TT)

Tao háo hức mong chờ cái lớp khẩu trang.

Nhưng tao sợ, lúc nó gỡ cái khẩu trang thần thánh kia ra thì lại là một con người khác. Cũng giống như cấp hôm. Tao đi chơi tại khu công viên cùng với con bạn tomboy Đình An. Đang định đi mua kem thì lại gặp một anh con trai, anh ấy mặc chiếc áo sọc đen và mặc chiếc quần đen ngắn ngang đầu gối, đội cái nón để hình USA. Cũng mang cái chiếc khẩu trang màu đen, mái xéo ngang dài tới mắt, chắc chắn tao đoán anh này có đôi mắt xéo nhưng rất là đẹp. Anh ấy cũng đi mua kem, đứng ngay chân kế bên tao. Nhìn cũng khá là đẹp, thế là tao bảo với con Đình An rằng tìm cách nào làm bay chiếc khẩu trang để tao còn nhìn mặt, tao tưởng tao nói chơi coi thử nó dám làm không, ai ngờ. Việt Nam nói là làm nhưng tao lại xúi bậy nó gỡ cái cặp khẩu trang ra. Nó cười đểu nhìn tao, làm tao muốn “đục” vô mặt nó một cái.

Thế là nó đi ngang rồi giả bộ giơ đôi tay lên cao như điệu bộ vừa làm việc mệt nhọc. Thế là chỉ trong vòng một nốt nhạc. Nó làm rớt chiếc khẩu trang của anh ta ra. Tao nhìn thấy gương mặt anh ta vội bụm miệng lại, thất thần nhìn anh ta.

Nó không quan tâm tới bộ mặt kia của anh ta, chỉ nhìn xuống đôi chân của anh ta. Rồi vội vã nói.

– Xin l… Đệt…Cái mặt mày tởm vãi chó thế??_Đình An nói thẳng ra.

Nó ngước mắt lên nhìn anh ta. Một gương mặt xấu xí đặt trước khuôn mặt của Đình An.

Đúng, cái mặt của anh ta làm tao cũng muốn bỏ ăn cơm bữa luôn. Vì nó quá ghê tởm. Vì sao tao bảo ghê, vì gương mặt anh ta như bị tạt một mớ axit vậy, khuôn mặt nhăn nheo, già khúm làm tao sợ kinh vcl. Mũi miệng như bị bỏng ấy, chỉ còn đôi mắt là nhìn được nhất. Nhưng tao lại nghĩ, không nên nhìn bề ngoài mà đánh giá một con người. Dù người đó xấu đến đâu, hãy nhìn tích cách của họ cơ.

Đình An chạy lại chỗ tao. Tao biết, nó là người rất ghét những thứ xấu xí, nó chỉ thích cái đẹp thôi.

Tao nhíu mày. Nhìn gương mặt anh ta có chút hơi bực vì câu nói của Đình An. Tao nói.

– Này Đình An, xin lỗi người ta đi!_Tao kéo nó nhẹ

– Sao chứ? Mắc gì tao phải xin lỗi??…


Đình An, là người không bao giờ xin lỗi người khác, dù chỉ một người. Dù nó có làm sai, khiến người khác giận thì nó cũng chả quan tâm, nó bảo, đâu phải bà nội nó đâu mà phải xin lỗi. Với lại, cái tính suốt ngày kêu căng của nó, đừng mơ mà nó xin lỗi.

Dù giận nó đi nữa, nó cũng chả để ý đến mà kiếm tìm người mới để nó chọc ghẹo.

Biết cái tính, tôi bảo.

– Vì mày nói câu đó là không phải…

– Tao bảo xấu thì tao bảo xấu chứ sao? Không lẽ gương mặt của nó mà tao lại bảo đẹp ở đâu??

Nó hất hàm, tao bực bội.

– Đừng nên vội nói người khác xấu xí, mày cũng chưa biết bản tính người ta đâu mà mày bảo xấu? Mày chỉ biết cái đẹp thôi sao??_Tao la nó.

Tao cãi qua cãi lại với nó.

Người con trai vội lên tiếng bằng chất giọng nhẹ nhàng và điềm tĩnh.

– Không cần đâu… Ai thấy bộ dạng của tôi, ai cũng bảo là xấu mà…

Thế rồi, anh ta bỏ đi trong sự hơi buồn bã. Đình An không quan tâm mà đi mua kem tiếp. Tao vẫn cứ nhìn bóng lưng anh ta cho đến khi khuất ở con đường sau thị trấn kia. Anh ta biến mất tiêu không thấy đâu.

Sau vụ đó, tao cảm thấy bực con Đình An với bản tính xấu của nó nhưng hai đứa tao vẫn cứ chơi với nhau=)))))))

*Trở về thực tại nha mấy má *

Đến giờ, tao còn sợ gặp lại cái tình huống khốn nạn đó mà làm chết tao.

Tao sợ, sau cái lớp khẩu trang đó là một con người, ư ư là xấu. Tao sợ là thế.

Anh ta gỡ cái khẩu trang ra làm tao hết hồn, nhưng vội lấy lại bình thường. Tao hốt hoảng nhìn cậu ta. Khuôn mặt đẹp đến nỗi tao thốt lên câu.

– A, Tao gặp TIỂU MỸ THỤ, ư ư!!!_Tao hét lên.

Cậu ta nghe thấy chữ ” mĩ thụ ” thì giật mình ngây ngô nhìn tao.

Sau khi thốt ra câu nói đó. Tao vội cười khẩy.


– Mỹ Thụ? Cậu gọi tôi là tiểu Mỹ thụ hả??_Cậu ta nhíu mày không thích.

Tao cười trừ với câu nói hồi nãy, miệng tao, tao không thể kiểm soát được.

– Xin lỗi nha… Tôi, tôi…

– Không sao… Đi chơi đi, mục đến đây là tôi muốn đi chơi mà, chúng ta có thể hiểu nhau hơn…

Câu nói hiểu nhau làm tao hơi khó xử. Thật ra gần đến giờ tao về nhà rồi, không lẽ gặp mà không đi chơi với bạn mới quen sao? Như thế, chắc cậu ta bực mình lắm.

Thế là tao thử xem, có xin phép về được không.

– Ờ, xin lỗi… nhưng gần đến giờ tôi về rồi, bữa nào gặp được không?

Cậu ta nhìn tao bằng cặp mắt hình viên đạn, như muốn giết tao vậy đó.

Tao run rẩy, không hiểu tại sao lại sợ cậu ta đến thế, chưa bao giờ, tao lại sợ một đứa con trai như thế, chắc cậu là đứa đầu tiên mà tôi đang đổ mồ hôi đây này. Cậu ta mặt khó coi nhìn tôi, vội đứng lên.

– Gặp nhau như thế rồi về ư?

– Thì, bữa nào tôi với cậu gặp nữa, có thiếu tá gì ngày để vui chơi chứ?_Tao cười ngước nhìn nó.

– Hay là tôi qua nhà cậu chơi?

Nghe đến đây, vội đứng lên hốt hoảng. Vì mẹ mà biết, tao dẫn trai về là chết với bà, mà lại là lúc bà không có ở nhà, lỡ không may, bà đi về mà bắt gặp cảnh như thế. Tao có giãy tử mà chết bà còn không tha huống hồ là bỏ qua…


– Không được…

– Tại sao?_Lộ cái gương mặt khó ở của Min Suga =))))))

– Vì… vì…_Ấp úng.

Tao không có cái lí do biện hộ.

Sợ nói, lỡ có mẹ ở nhà thì tao ăn đòn nhừ tử hả? Sợ cậu ta lúc đó cười vô mặt vì mẹ bắt cúi xuống thì có. Rồi chắc cậu ta nói khắp nơi, chắc bố mày nổi lắm con ạ.=)))))

Hay là bảo, có việc đột xuất nhưng sợ cậu ta không tin thôi chứ làm mẹ gì có việc gấp? Sợ mẹ tuột cái quần đây này.

Đợi lâu, cậu ta cười nói.

– Thôi, tôi qua nhà cậu chơi vậy!_Cậu ta tự đưa ra quyết định

– …_Nhìn cậu long lanh

– Vậy cậu đừng hòng mà có cơ hội về nhà!_Cậu ta đe dọa

– Hết chương 7 –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.