Đọc truyện Crush Ơi… Mày Hay Lắm!!! – Chương 126
Đỉnh Đỉnh: Anh Thư đến đây chi vậy ạ?.
Tri Thư: Nhà anh có làm một ít bánh nên Đình Ah kêu anh tặng em 1 ít!tTri Thư đưa một bịch bánh bọc kĩ càng đưa cho Đỉnh Đỉnh, vẫn còn nóng.
Đoán là mới nấu xong đã vội đi đến đây để đưa.
Đỉnh mỉm cười với anh rất hiền hậu, khác xa với cái con nhỏ quật anh trai kia lên bờ xuống ruộng.
Tốc độ lật mặt còn hơn lật bàn thờ của nó khiến Thư có chút kinh ngạc.
Đưa đôi tay chỉ chỉ chỏ chỏ tên kia.
Anh ta đang ôm cổ của mình thở hồng hộc, lúc nãy vì bị túm chặt quá lâu nên cổ ửng đỏ lên.
Cũng may là nó không bửa trái sầu riêng vô đầu.
Chứ không chắc đi đám ma bất đắc dĩ quá.
Tri Thư: Từ nay về sau đừng có hút bậy hút bạ.
Anh là người lớn mà bị 1 đứa trẻ nhắc nhở.
Sống có lương tâm chút đi!
Anh trai kia không quan tâm, nhẹ nhàng thẳng lưng dậy.
Vẫn cái dáng vẻ đáng ghét đó, mỉm cười nhìn Thư.
Xoay lưng bỏ đi.
Đỉnh Đỉnh dặm chân tức giận: Bộ tính làm nam chính lạnh lùng hả ba?.
Tri Thư vỗ vai: Em cứ kệ mẹ nó đi!.
…
Một hôm, tao đang cùng bạn bè nô đùa với trò tuột quần chạy trốn.
Đang lẻn lẻn đến gần chỗ của Thu Nguyệt thì bị mẻ tẩn cho một cước bay lên đọt cây.
Tao mải mê rượt đám bạn của mình, đứa nào đứa nấy cười hố hố khà khà vang khắp trường.
Tao cầm cây kiếm siêu anh hùng giơ lên trên rồi chạy đi chém loạn xạ Thế Mỹ và Đỉnh Đỉnh.
Hai con đó hợp tác, la hét rồi xách cái lồn phi 8 hướng vèo vèo.
Đỉnh Đỉnh: Á cứu chị em ơi! Nó chọt vô nách chị! Nách ngọc nách ngà của tao ai cho mày chọt???.
Thế Mỹ: Đừng chọt nách nữa, chọt vô háng nó đi!.
Đỉnh Đỉnh: Mất dạy!
Tao: Mày chết con đĩ mẹ mày!!
Sân trường đã náo loạn giờ còn náo loạn hơn.
Chỉ có 3 đứa nô đùa quanh sân, còn top của Đình An thì ngồi trên băng ghế đá.
Đình An và Trân Châu 1 bên phát cơm chó, Vũ Hào và Thuần Nhã cùng Cao Ảnh ngồi nói chuyện như 3 thằng đàn ông tâm tình với nhau về mấy loại game trên mạng.
Riêng Thu Nguyệt thì ngồi đó một cách ngốc nghếch nhìn trời nhìn mây.
Hôm nay mây rất đẹp, lại có hình thù kì dị.
Cánh chim bay lên trên trời, chúng bay thành đàn theo 1 đường thẳng đôi khi lại lòng vòng quanh đây.
Nhìn chúng 1 hồi, nó mỉm cười nhạt theo.
Đình An cảm nhận sát khí kế bên mình, vội nhìn thấy người con gái tóc màu đen huyền, tai thì xỏ một đ khuyên.
Ờ nghe bảo, Thu Nguyệt có xỏ khuyên lưỡi nữa, nó ít nói nên không thấy.
Lần bắt gặp là thấy nó đang hả họng nhai đồ ăn.
Đình An: Có chuyện gì mà cười vậy?.
Nguy hiểm vãi!
Thu Nguyệt: Mây đẹp!.
Trân Châu ngó sang: Cậu thích ngắm mây à??.
Thu Nguyệt: Ừ!.
Ẻm lại là kiểu người lạnh lùng, và ít nói.
Đôi khi nói 1 câu là kết thúc câu chuyện ngay.
Tuy là người khó gần nhưng cũng phải nói Thu Nguyệt là đứa con gái tốt bụng.
Và rất xinh đẹp.
Đình An: Giờ mới để ý! Nhóm của mình ai cũng đẹp, lúc đầu có tao chắc chắn là đúng rồi.
Sau đó là Thế Mỹ, Thái Bình rồi đến A Đỉnh lại đến hai anh em nhà Vũ Hào, Thuần Nhã rồi cuối cùng là Thu Nguyệt!
Ai cũng có nhan sắc riêng biệt, không ai xấu cả.
Có khi nhóm “8 anh em siêu nhân” của nó là nhóm có sức hút nhất trường nếu không xét riêng về độ óc chó và thiểu năng.
Trân Châu cũng tán dương điều đó.
3 thằng con trai quay sang gật gật đầu.
Vũ Hào: Vợ tôi là xinh nhất sau đó đến Trân Châu nhà tôi.
Phần còn lại ai muốn đứng thứ 3 cứ tùy!.
Đình An trề môi: Ô kê, bạn là nhất bạn là nhất!!.
Nhất bạn rồi! Nhá!.
Thuần Nhã: Còn độ đẹp trai tôi đứng nhất nhá!.
Đình An: Độ mê gái thì mày đứng nhất! Đéo sai!
Cao Ảnh: Haha!.
…
Đỉnh Đỉnh kể đám bạn của mình về chuyện hôm qua, đi nhặt ve chai gặp ngay cái tên mắc dịch.
Cũng may lúc đó được đóng vai ngầu một chút, lại trước mặt anh Thư nữa.
Đỉnh Đỉnh cười to lên, ngại ngùng không dám nhìn lũ bạn của mình.
Đỉnh Đỉnh: Lúc đó tao đã tính nhét thuốc vào họng anh ta nhưng thấy anh ta tội quá với lại ác độc quá nên nhét vào áo anh ta!.
Tao đập bàn, thật sự rất thích tính cách ấy của Đỉnh.
Rất dứt khoác nha, rất trách nhiệm cũng rất là ngầu.
Cái đó còn đỡ, chứ gặp tao là tao chà mặt ổng xuống đường cho rồi.
Cả đám hí hửng nghe kể chuyện, lại ca ngợi đứa bạn của mình rất giỏi.
Tao: Ối trời, gặp tao là cái háng của ổng cao hơn cái đầu rồi!
Thế Mỹ: Mày tính làm gì? *Cười nham hiểm*
Tao: Tao mà là con trai là cái đít ổng từ bông cúc chuyển sang hướng dương màu đen!.
Cả đám:….!
Ủa không phải sao mà biểu tình thấy sợ hãi tao quá vậy? Tiểu nữ này chỉ buộc miệng nói chơi thôi mà.
Đừng phản ứng như thể “Mày có phải bạn tao không vậy chứ?”.
Nhất là thằng cha Hào đang tức điên, mặt đằng đằng sát khí nhìn tao.
Một gương mặt khó coi như kiểu táo bón lâu ngày mà cứt nó không chịu ra ấy.
Y chang.
Tao ngại quá cười: Nói chơi!.
Hào: Em nói chơi? Tôi thấy đó là ước mơ của em đó.
Tao: Cuộc sống ai không có ước mơ?.
Làm gì mà nhìn như kiểu trăn trối zậy mấy đứa?.
…
“Chị là Thái Bình?”
Đang ăn gỏi cuốn kèm sốt béo ngậy nhức nách muốn gớt nước mắt thì có một thằng nào đó ất ơ đi đến.
Theo bản năng, tao khuơ tay nhanh.
Là để đuổi đi.
Tao: Đang ăn! Đợi đi chút tao với mày solo múa cột cờ! Hay muốn chơi trò cái họng đứa nào to hơn?…
Đình An: Không phải mấy thằng nam lớp mình! Là nhóc Dịch Thiên đó má!.
Đỉnh Đỉnh: Ồ, là một thằng đẹp trai nữa này!.
Thế Mỹ cười nhếch mép: Ha.
Thế Mỹ có thêm chồng mới nữa rồi nè?.
Dịch Thiên mỉm cười đứng đó.
Tao còn tưởng là mấy thằng con trai lớp mình, bình thường hay chơi nghịch bựa với nhau như kiểu chét mắt mèo, tuột quần bạn bè hay chơi bắn bi hoặc là đi leo cây hái quả.
Lại không ngờ là 1 thằng gà mờ mới chuyển về đây đã muốn thu hút sự chú ý của bổ cô nương.
Dịch Thiên: Tôi muốn được chị chú ý!
Tao bật cười 1 cái, đưa đôi mắt thần sầu lên nhìn người đó.
Chợt giật bắn người, khuôn mặt kia, thân hình kia, và cái ánh nhìn hiện lên vẻ gì đó rất khác biệt so với những người con trai tao từng gặp.
Thật sự rất khác…
Thế Mỹ bất giác hô to: Thái Bình đỏ mặt kìa!.