Đọc truyện Công Ty Cho Thuê Quỷ – Chương 15Quyển 1 –
Công Ty Cho Thuê Quỷ
Tác giả: Khản Không
Quyển 1: Đại thiên sư bắt quỷ
Chương 14: Hành động bắt quỷ lớn nhất trong lịch sử
Người dịch: Thích Ca (Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: Ksor Din
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Những chuyện này chỉ có trưởng tử mới được biết, cũng chỉ có trưởng tử được quyền kế thừa trận pháp mới có thể nhìn thấy quỷ hồn. Những người khác trong nhà đều không rõ những chuyện này, cũng nhìn không ra những thứ quỷ quái kia.” Phí Đỉnh Tân nói.
(Trưởng tử: Con trưởng, con trai lớn trong nhà)
“Theo lời vị cao nhân kia để lại, chỉ cần một người dùng thân nuôi dưỡng quỷ cổ là được rồi. Những không biết tại sao từ khi trận pháp này vận chuyển, trải qua nhiều năm, chỉ cần người trong nhà họ Phí tròn mười tuổi, Quỷ Hồn trong trận tự động hấp thụ dưỡng khí của họ để nuôi dưỡng quỷ cổ. Tiểu Mộ là con gái của ta, đêm nay là sinh nhật thứ mười của nó, lúc nó đang hạnh phúc cầu nguyện ở trước mặt của ta, ta lại trơ mắt nhìn một nữ quỷ nhỏ bé mang theo vẻ mặt oán giận, nằm úp sấp lên trên người của nàng. Lúc ấy, Tiểu Mộ run rẩy, nó nói với ta nó lạnh lắm, muốn thở cũng thở không được…”
Nói đến đây, giọng của Phí Đỉnh Tân trở nên nghẹn ngào. Gã ngừng lại, quay sang nơi khác hỉ mũi.
Đúng lúc này, Lưu Ý đã xem kỹ tất cả những nơi cần xem. Lúc này, gã vừa văn dừng lại trước cổng chính của trang viên. Trên tay Lưu Ý vẫn cầm theo la bàn, gã quay người nói Phí Đỉnh Tân: “Phí tiên sinh, ta đã nhìn kỹ khắp nơi. Trận pháp này cực kỳ phức tạp. Tuyệt không phải trận pháp phong thủy bình thường, mà nó được kết hợp với phương pháp nô dịch ma quỷ, thuật bắt quỷ, ngoài ra trận còn có nhiều loại thuật pháp khác, phá giải khó khăn mười phần, hơn nữa…” Lưu Ý nói đến đây lại làm như có điều không dám nói, mà đưa mắt nhìn Phí Đỉnh Tân.
Lúc này, Phí Đỉnh Tân đã bĩnh tĩnh như trước, thấy bộ dáng của Lưu Ý, liền nói: “Lưu đại sư, có việc gì ngươi cứ mở miệng, chỉ cần có thể phá được trận pháp này, chắc chắn ta sẽ hậu tạ.”
“Không phải chuyện thù lao.” Lưu Ý chần chờ rồi nói: “Trận pháp này cùng một nhịp thở với số mệnh của nhà họ Phí, nếu như phá hủy, chỉ sợ sau này, tài vận sẽ suy bại nhanh chóng, cho dù đổi sang bố cục phong thuỷ khác, e rằng cũng khó giàu sang như bây giờ…”
“Không sao cả, chỉ cần từ nay về sau nhà họ Phí của chúng ta không còn bị trận pháp khống chế, chỉ cần con gái của ta có thể sinh hoạt như một đứa trẻ bình thường, bấy nhiêu đó đã đủ lắm rồi.”
Phí Đỉnh Tân bình tĩnh nói: “Các ngươi biết không? Khi ta nhìn thấy nữ quỷ nằm sấp trên lưng Tiểu Mộ, trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ, đó là bất kể chuyện gì có xảy ra đi chăng nữa, ta cũng phải giúp nó thoát khỏi vận mệnh đáng sợ này! Cho nên khi ta biết các ngươi có thể phá trận, ta liền quyết định giúp đỡ các ngươi.”
Lưu Ý nghe xong, gật đầu nói: “Đã vậy thì không có vấn đề nào nữa, chỗ này vốn là nơi đám quỷ tụ tập, nếu ta không đủ năng lực phá trận, thì vẫn còn có sự hỗ trợ của Ung Thiên Sư. Trận này chắn chắn sẽ bị phá được, bây giờ chúng ta về trước, chuẩn bị vài thứ, lại phối hợp thiên thời…”
Nói đến đây, gã bấm ngón tay tính toán: “Hôm sau, vào giữa trưa là lúc dương khí thịnh nhất trong tháng, hai người chúng ta sẽ đến phá trận.”
Ung Bác Văn cảm thấy không yên lòng, hỏi: “Lưu đại sư, ta vừa bắt quỷ hấp trên người Phí tiên sinh, không biết có ảnh hưởng gì đến thân thể của hắn không?”
Đã có vết xe đổ của Phí Mặc, nếu Ung Bác Văn không hỏi rõ ràng thì chắc chắn hắn sẽ cảm thấy lo lắng.
Hiển nhiên, đây cũng là vấn đề Phí Đỉnh Tân quan tâm, nghe Ung Bác Văn hỏi như vậy, gã cũng đưa ánh mắt thăm hỏi Lưu Ý.
“Yên tâm đi.” Lưu Ý mỉm cười khoát tay: “Lần này, ngươi diệt quỷ hấp khí sẽ không tạo ra bất cứ tổn thương nào đối với thân thể của Phí tiên sinh.”
Nghe được câu này, hai người cùng thở ra một hơi.
Phí Đỉnh Tân không thể chờ đợi được mà hỏi tiếp: “Đến hôm sau mới phá trận, vậy có nên bắt hết tất cả quỷ hấp khí trên người nhà họ Phí hay không? Ta muốn nỗi đau đớn của bọn họ nhanh chóng biến mất?”
Ung Bác Văn vừa định đồng ý thì Lưu Ý khoát tay áo trả lời: “Cái này không vội, những con quỷ hấp khí kia cùng oán khí Quỷ Hồn vốn có tác dụng cân đối trận pháp phong thuỷ. Vừa nãy mới bắt một con đã sắp phá hủy sự cân đối của trận pháp, nếu bắt tất cả, oán khí sẽ tác dụng trực tiếp lên trên người nhà họ Phí. Đến lúc đó, chỉ sợ chưa đến giữa trưa hôm sau, toàn bộ nhà họ Phí đều đã chết oan rồi. Còn nữa, các ngươi phải chú ý, hai ngày này không ai được rời khỏi đây, để tránh phá hỏng sự cân đối yếu ớt của trận pháp.”
“Còn chúng ta thì sao? Chẳng phải ngươi nói có thể giúp chúng ta thoát khỏi trận pháp này?” Lão quỷ đột ngột xuất hiện sau lưng Lưu Ý rồi thình lình nói một câu. Ngay lập tức, vẻ cao nhân trên mặt Lưu Ý liền thay bằng vẻ hoảng sợ. Chỉ thấy gã rú lên rồi trốn ra sau lưng Ung Bác Văn.
Ung Bác Văn hồi tưởng đến những lời Lưu Ý vừa nói, hình như trước lúc phá trận không thể xúc động đến trận pháp, liền tự cho là đúng rồi trả lời: “À, cái này cũng không vội, bây giờ chúng ta không nên làm bất cứ việc gì nguy hại đến trận pháp, đợi hôm sau phá trận, các ngươi sẽ được giải thoát.”
“Không, bọn chúng không cần phải chờ.” Lưu Ý nhỏ giọng nói với Ung Thiên Sư: “Bây giờ ngươi có thể bắt tất cả quỷ hồn ở trong trận. Bởi vì chỉ có quỷ hấp khí đã hấp thụ oán khí mới gây nguy hiểm, còn những Quỷ Hồn bình thường này sẽ không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì đối với toàn bộ bố cục, hơn nữa…”
Lưu Ý đột ngột cúi đầu và nói nhỏ bên tai Ung Bác Văn: “Ngươi cũng đừng quên, những con quỷ này có hận thù đối với người nhà họ Phí. Bây giờ Phí Mặc chết rồi, quỷ hấp khí trên người Phí Đỉnh Tân lại bị ngươi bắt, toàn bộ trận pháp đã không còn người khống chế, cũng không ai có thể ngăn cản những Quỷ Hồn trong trận. Nếu trong hai ngày này, bọn chúng nổi lên tâm tư trả thù thì… hơn người nhân mạng nhà họ Phí sẽ chết không có chỗ chôn. Đúng rồi, còn những chuyện lặt vặt như hoạt thi, ngươi cũng phải giải quyết hết để khỏi gây nhiễu loạn thêm.”
Ung Bác Văn nghe vậy liền gật gù liên tục, cuối cùng mới nhận ra Lưu Ý suy nghĩ thật chu toàn. Lúc này, hắn liền nói với lão quỷ: “Lưu đại sư đã nói không có vấn đề gì, vậy chắc chắn sẽ không có vấn đề. Ngươi mau tập trung tất cả quỷ hồn đến lầu Thính Lầu đi.”
Lão quỷ mừng rỡ đáp ứng, thoáng cái đã không còn thấy bóng dáng.
Lưu Ý nhẹ nhàng thở ra rồi rời khỏi lưng của Ung Bác Văn, gã nói tiếp: “Muốn thu những con quỷ này, trước hết phải phá vỡ phong ấn ở lầu Thính Phong, bằng không ngươi sẽ chẳng thể mang chúng rời khỏi trận pháp phong thuỷ.”
Ung Bác Văn khiêm tốn lắng nghe, rồi liên tục gật đầu.
Ba người lập tức trở lại lầu Thính Phong, dựa theo chỉ dẫn của Lưu Ý, Ung Bác Văn liền tháo tấm biển đỏ như máu xuống. Bấy giờ, hắn mới thấy một miếng đồng xanh to cỡ bàn tay ở sau tấm biển, bàn tay này đang làm một ấn pháp rất cổ quái, trên mặt có khắc ký hiệu quanh co khúc khuỷu, nhìn qua liền biết thứ này đã tồn tại rất lâu.
Đây hẳn là pháp bài trấn quỷ.
Ung Bác Văn cẩn thận quan sát pháp bài vừa được mình tháo xuống, không khỏi cảm thấy kỳ quái, phái Thiên Sư cũng có pháp quyết thủ ấn, nhưng loại ấn pháp trước mắt hắn chưa nhìn thấy bao giờ. Nếu xét theo kiểu dáng, đây chắc chắn không phải thủ ấn của Đạo Gia.
“Đây là tàng văn.” Lưu Ý có kiến thức rất rộng rãi nên giải thích: “Đây là pháp ấn Tàng mật trấn quỷ, nghe nói Phật sống có tu vi cao cường có thể dùng ấn pháp này khu thần dịch quỷ, cũng không biết lời này là thật hay là giả.”
(Khu thần dịch quỷ: Sai sử thần linh, nô dịch ma quỷ)
Pháp bài vừa được lấy xuống, toàn bộ lầu Thính Phong hơi lắc lư, âm phong thổi mạnh, mặt đất xuất hiện một tầng sương trắng, khí lạnh thấu xương.
Trong âm phong là tất cả quỷ hồn, lớn có nhỏ có. Chúng lần lượt ra ngoài, trong nháy mắt, đã chiếm hết diện tích của khối đất trống trước lầu Thính Phong. Bọn quỷ này nhìn ba người bằng đôi mắt xanh mơn mởn, mi cũng không thèm chớp một cái. Trong mắt chúng tràn ngập loại cảm xúc khó có thể dùng từ ngữ để hình dung, hệt như là ăn trộm bắt gặp đá quý, khách làng chơi nhìn thấy kỹ nữ, chồn cáo nhìn thấy gà con.
Sau khi dẫn bọn quỷ ra ngoài, lão quỷ đến trước mặt Ung Bác Văn, cung kính nói: “Thiên Sư, bốn trăm hai mươi mốt quỷ hồn đã đến đông đủ.”
Ung Bác Văn gật đầu, rồi cầm lấy hồ lô bên hông, đang muốn mở ra nút, chợt nhớ tới một việc, vội vàng hỏi: “Các ngươi ở cùng quỷ hấp khí sẽ xảy ra việc gì chứ?”
Lão quỷ không ngờ vị này Thiên Sư trẻ tuổi lại cân nhắc điều này thay bọn nó nên liền thấy cảm động: “Loại quỷ đó đã trở thành lệ quỷ, nếu giam chung một chỗ, chúng ta sẽ bị nó ức hiếp.”
(Lệ quỷ: quỷ hung ác)
Ung Bác Văn nghe lão quỷ nói vậy, liền để hồ lô lại bên hông, đang định mượn Phí Đỉnh Tân mấy món đồ, không ngờ Phí Đỉnh Tân lại quay người đi vào trong lầu. Không lâu sau, gã liền cầm một cái bình ngọc rồi đưa cho Ung Bác Văn: “Ung Thiên Sư, ngươi xem cái chai này có dùng được hay không?”
“Có thể.” Ung Bác Văn nhận ra đây là bình ngọc cổ xưa được trưng bày trên giá sách, nên chần chờ một chút, rồi nói: “Cái bình này quá quý giá, ngươi cứ tìm đại một cái chai bình thường cho ta là được rồi.”
“Bấy nhiêu mà quý trọng gì chứ, ngươi cứ dùng tự nhiên, coi như là một lễ vật nhỏ ta tặng cho ngươi được rồi.” Phí Đỉnh Tân không thèm để ý đến chiếc bình ngọc này, thuận miệng tặng người, điều này làm Lưu Ý ở bên cạnh hâm mộ không thôi, thiếu chút nữa tròng mắt của gã đã rớt ra, trong lòng thầm hối hận tại sao vừa rồi không kiếm vài cái cớ để kiếm chút đồ.
“Nhìn người ta nói năng hào phóng như vậy, nếu mình từ chối chẳng phải không phóng khoáng sao?” Từ trước đến nay, Ung Bác Văn vốn là một người cẩu thả nên không thèm nói gì nữa, nhận lấy bình ngọc. Sáu đó, hắn lại dùng vài miếng chu sa vung vãi đầy đất để vẽ bùa, rồi niệm chú cải tạo bình ngọc. Làm xong những việc này, Ung Bác Văn mới đi ra ngoài sân, lớn tiếng nói: “Chư vị, bây giờ đã có thể bắt đầu.”
Những con quỷ chờ đợi ở bên ngoài đã không còn kiên nhẫn từ sớm nhưng khi biết đã có thể bắt đầu, chúng lập tức ùa lên, kẻ sau nối đuôi kẻ trước mà chui vào trong bình ngọc.
Bách quỷ tề động không phải là chuyện bình thường. Bấy giờ, chỉ biết âm phong gào thét, sương lạnh lượn lờ, đám quỷ “tung tăng” chui vào trong bình ngọc, phảng phất như một con rồng đen từ đất bằng bất chợt bay lên không. Lúc đám quỷ chui vào bình ngọc, lực lượng mạnh mẽ đến nỗi Ung Bác Văn không thể đứng vững mà phải lui về phía sau liên tiếp. Chẳng biết làm ăn thế nào, hắn lại không cẩn thận vấp phải bậc cửa, ngã thẳng thẳng lên trời.
(Bách quỷ tề động: Trăm con quỷ cùng chuyển động, bách trở đây vừa có nghĩa là “trăm – số lượng”, vừa mang nghĩa “nhiều – ước lượng”)
Bình ngọc đè lên ngực Ung Bác Văn, đám quỷ thì không ngừng chui vào, lực lượng này đè ép vị Thiên Sư bắt quỷ đến độ trợn mắt há mồm.
Từ khi thiên sư biết bắt quỷ, cảnh tượng ma quỷ không chạy trốn mà xông về phía trước, chấp nhận bị bắt là chưa hề xảy ra, nghĩ lại mới thấy sau này càng khó gặp được lần nữa, giờ đây đã có thể xưng hành động trước mắt là hành động vĩ đại đến vô tiền khoáng hậu.
(Vô tiền khoáng hậu: Trước không có, sau càng khó có; Câu này tương tự câu “tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả”)
Hơn mười phút sau, bốn trăm quỷ hồn lớn nhỏ mới chui hết vào trong bình ngọc, hành động bắt quỷ với số lượng nhiều nhất trong lịch sử liền tuyên bố hoàn toàn kết thúc.
Về phần mấy con hoạt thi kia lại càng dễ giải quyết hơn, chỉ cần để cho bọn chúng đi vào lầu Thính Phong, một lát sau đến cặn bã cũng không còn lưu lại.
Đây là vì cô âm độc dương đều không phù hợp với đạo lí cân đối của trời đất, cho nên lúc chiều, khi toàn bộ trận pháp trở về cực âm, mắt trận trong lầu Thính Phong khiến nơi này trở thành đất cực dương, với mục đích âm dương giao hòa.
Đối với thân thể âm tính của hoạt thi, khí cực dương chẳng khác nào ánh nắng giữa trưa chiếu lên người tuyết, chỉ cần một lát chúng đều bị hủ hóa.
Con hoạt thi ở bãi đỗ xe dưới mặt đất có thể tập kích Ung Bác Văn giữa ban ngày ban mặt, một là vì vừa mới chuyển hóa thành hoạt thi từ người sống nên trên người còn tồn tại dương khí, hai là vì bãi đỗ xe dưới mặt đất có âm khí dày đặc, phù hợp với điều kiện hoạt động của hoạt thi.
Còn con hoạt thi nhận lệnh tập kích Elle Vân, bởi vì nó bị trận pháp của Ung Bác Văn ngăn cản nên không thể vào trong phòng khám, chỉ có thể trốn ở bên ngoài chờ đợi cơ hội. Kết quả là Elle Vân chưa kịp đi ra, nó đã bị dương khí ăn mòn sạch sẽ, một mảnh vụn cũng không chừa lại.