Đọc truyện Công Ty Cho Thuê Quỷ – Chương 1Quyển 1 –
Công Ty Cho Thuê Quỷ
Tác giả: Khản Không
Quyển 1: Săn lùng táo bạo
Chương 1: Bắt quỷ không có tiền đồ.
Người dịch: No_dance8x
Biên dịch: No_dance8x
Nguồn: Tàng Thư Viện
Giới Thiệu:
Muốn mướn quỷ sao? Giá cả có thể thương lượng, chủng loại đầy đủ, phục vụ chu đáo, cho dù ngài muốn dùng nó để dọa người, đùa giỡn, giao bưu kiện, hàng hóa hay gây hiệu quả về thị giác, diễn viên điện ảnh… Những phương diện ngài không thể tưởng tượng được chúng ta cũng có thể phục vụ. Còn do dự cái gì? Bổn công ty gần đây mới khai trương, giá cả giảm đến 50%, lại còn tặng quà kèm theo, tới trước được trước, chớ bỏ lỡ cơ hội tốt. Mau liên hệ điện thoại: 01231231234, Công ty Có quỷ cho thuê!
Về thể loại tiểu thuyết Huyền huyễn – Linh dị: Đây chính là loại tiểu thuyết mà trong đó các tình tiết hồi hộp xuyên suốt từ đầu đến cuối và kết thúc mở, chủ đề tương đối rộng, không giống những tiểu thuyết kinh dị tạo nên tình cảnh và bầu không khí khiến người khác sợ hãi, tiểu thuyết huyền nghi chưa hẳn đã có những chi tiết như vậy. Đương nhiên, dựa trên khái niệm rộng hơn, tiểu thuyết kinh dị cũng có sự hồi hộp, cũng có thể được coi là một nhánh của tiểu thuyết huyền nghi. Tiểu thuyết huyền nghi là thể loại văn học suy luận có đặc điểm khá huyền bí, có thể khơi gợi bản năng, kích thích lòng hiếu kì của con người nhưng cũng có loại theo hướng thần tiên, ma quái và cũng hài hước cực kỳ.
——o0o——
“Chán quá à…”
Con mèo đen thật lớn đang ngủ bên cạnh một bàn chân ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của giọng nói này rồi kêu hai tiếng “Meow, meow” để biểu đạt sự bất mãn khi mộng đẹp của mình bị quấy rầy.
Đó là một căn phòng nhỏ rộng chưa đến 10m², cũng vì không có bày nội thất nên có phần trống vắng. Trên bức tường đối diện cửa chính treo một bức thủy mặc vẽ cây tùng trong tuyết, trên bức thủy mặc này có đề: Tuyết tùng núi Trường Bạch tháng 10 âm lịch năm Kỷ Sửu, Chủ trai Bão Tuyết vẽ. Văn chương trên bức họa tung hoành nhưng phóng túng, nhẹ nhàng mà vui vẻ đủ để thấy bản lĩnh của họa sĩ này quả thật bất phàm.
Trừ thứ đó ra, thứ duy nhất còn lại được bày trong cả căn phòng chỉ là một bàn và một cái ghế dựa.
Cái bàn chỉ là thứ bàn gỗ mà học sinh thường dùng trong trường học, mặt bàn phủ một lớp khăn trang nhã có thêu hoa cúc, bên trên có vài tờ giấy và bút lông, nghiên mực… quả thật có dáng vẻ của văn nhân nhã sĩ.
Kẻ đầu sỏ quấy rầy mộng đẹp của mèo đen chính là một thanh niên khoảng chừng hai lăm, hai sáu tuổi. Tuy lớn lên tên này không được đẹp trai cho lắm nhưng mặt mày cũng thanh tú, cộng thêm cặp kính nên còn lộ ra được một chút vẻ hào hoa, phong nhã. Chỉ có điều, lúc này hắn lại gác hai bàn chân trần một cách bất nhã lên trên cái bàn vuông, vốn đang sạch sẽ và lịch sự. Lưng của hắn thì tựa lên thành ghế, hai tay dùng để gối đầu, hắn giương mắt nhìn trần nhà một hồi lâu rồi mới thở dài một hơi, miệng thốt: “Chán quá à…”
Con mèo đen thật lớn thấy vậy cũng kêu lên: “Meow, meow…”
“Chán quá à…”
“Meow, meow…”
“Không…”
“Ầm!”
Đột nhiên cửa phòng bật mở một cách mạnh mẽ, xung động kịch liệt khiến một người một mèo đang hợp xướng sợ đến mức câm miệng. Thanh niên đang ngồi trên ghế lẫn mèo đen trên mặt đất liền nhảy dụng lên rồi chui tọt xuống đáy của cái bàn vuông.
Động tác này thật gọn gàng, thật ứng với câu “Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy”, rất có phong phạm của cao thủ.
Chợt, tiếng giày cao gót hung hăng bắt đầu vang lên từ cửa ra vào. Ngay sau đó, tiếng vang dần đi vào trong phòng rồi đến gần bàn học.
Dưới bàn một người một mèo và sáu con mắt đều rất khẩn trương, trái tim trong người cũng đang nhảy cha cha cha.
Đột nhiên, chiếc khăn trải bàn nhếch lên, một bàn tay thon dài, trắng nõn đưa ra rồi nắm thật lỗ tại của người thanh niên chính xác vô cùng.
“Ung Bác Văn, anh cút ra đây cho em!”
“Úi úi, Tiểu Vân, nhẹ nhẹ một chút.” Thanh niên đeo mắt kính tên Ung Bác Văn che chở lỗ tai của mình, miệng đau khổ cầu khẩn: “Lấy tình cảm thanh mai trúc mai vô tư của chúng ta, tâm hồn không xa cách…”
Cô gái đi vào trạc tuổi với Ung Bác Văn, trên người mặc một bộ áo tơ trắng, phục sức trang nhã, đôi mắt xinh đẹp tự nhiên như hồ sơn ngập nước, chỉ là trong cặp mắt xinh đẹp hiện đang chứa đầy lửa giận. Nếu ánh mắt có thể giết người thì đoán chừng lúc này tên kia ắt hẳn đã bị giết chết một vạn lần, băm thây thành mười ngàn miếng nhỏ rồi sau đó cho xương cốt vào nấu đến khi thành tro cũng không biết chừng.
“Hứ, ai với anh từ nhỏ vô tư? Đến bây giờ em vẫn không biết trong đầu của anh đang nghĩ gì đây này!” Tuy Elle Vân (Ngải Lị Vân – Cái tên này nghe hơi chướng nên mình sẽ để là Elle Vân) mắng một câu về phía Ung Bác Văn nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của hắn thì lòng liền mềm nhũn. Vừa buông tay ra, nàng cả giận nói với Ung Bác Văn: “Anh nói cho em nghe đi, đây là công việc thứ mấy rồi hả?”
“Đại khái là thứ chín thì phải.” Ung Bác Văn hơi chột dạ nên cúi đầu mà không dám nhìn thẳng vào mắt của Elle Vân.
“Anh cũng biết thế à!” Elle Vân phẫn nộ bừng bừng rồi đột nhiên rống một câu thật cao. Giọng của nàng cao, sắc, nhọn và tỏ ra cực kỳ xuyên thấu nhưng lại quanh quẩn xung quanh căn phòng nhỏ hẹp này khiến màng nhĩ của Ung Bác Văn cảm thấy bị rách tả tơi. Tuy vậy, vì sợ chọc giận Elle Vân nên hắn không dám bịt tai mà chỉ đành nhẫn nại một cách đau khổ.
“Hiện giờ tình thế vào nghề không được tốt. Anh nghĩ em tìm phần công tác cho anh dễ dàng lắm sao? Ngược lại anh tốt lắm, không có việc gì làm được hơn nửa tháng.” Elle Vân nắm chặt cổ áo của Ung Bác Văn: “Anh không ngu cũng không ngốc, rõ ràng tốt nghiệp đại học có danh tiếng, hai học vị học sĩ. Nếu chịu khó làm việc, không phải công ty nào cũng vội vội vàng vàng mời anh hay sao…”
Nói đến đây, Elle Vân lướt nhìn cái bàn đang khá ngăn nắp thì nộ khí dâng cao. Mặc kệ Ung Bác Văn, nàng tung một cước đá bay cái bàn ra ngoài, tứ bảo (Bút, mực, giấy, nghiên) đều văng tứ phía.
“Không được…” Ung Bác Văn kêu thảm một tiếng, chợt động tác của hắn trở nên nghiêm túc. Sau khi lướt theo cái bàn đang bay một lát, Ung Bác Văn đã bắt được nó. Ngay sau đó, một tay hắn nâng cái bàn rồi phóng, nhảy và di chuyển. Cuối cùng mới bắt được tứ bảo và để lên trên mặt bàn. Đến khi đặt bàn xuống đất một cách nhẹ nhàng, Ung Bác Văn mới nói với vẻ chưa thể ổn định tâm thần: “Tiểu Vân, những vật này đều là đồ vật tổ tông nhà anh truyền lại đó nha.”
“Em biết đây là thứ nhà các người truyền lại nên mới đập phá nó!” Elle Vân vừa nói dứt câu liền đi đến với ý định đoạt lấy cái bàn nọ.
Ung Bác Văn vội vàng năm cái bàn, xoay người tránh né, đồng thời cầu khẩn: “Tiểu Vân, xin em bớt giận. Công việc kia quả thật không hợp với anh.”
“Ngoại trừ thứ đồ chơi như gà bới kia, anh thích làm công việc gì?” Elle Vân càng nói càng tức.
Ung Bác Văn nghiêm nghị trả lời: “Cái gì mà chữ như gà bới? Đây chính là phù của đạo gia chính tông, thân là truyền nhân thứ hai trăm ba mươi sáu của thiên sư bắc phái, hàng quỷ trừ tà chính là bổn phận của tôi. Tại sao phải vì cái lợi nho nhỏ mà lãng phí thời gian chứ?”
Elle Vân cười lạnh: “Cái lợi nho nhỏ? Chẳng lẽ anh ăn không khí cũng có thể sống à? Việc kia tốt thì từ nay về sau anh không cần vay tiền em nữa, cũng đừng tới nhà tôi ăn chực, anh tự coi mình là thần tiên là được rồi.”
Nghe đến chuyện này, Ung Bác Văn lập tức hụt hơi một nửa: “Tiểu Vân, em không cần phải tuyệt tình như vậy chứ.”
“Anh cho rằng em đang đùa giỡn à?” Elle Vân xụ mặt nói tiếp: “Anh không thể luôn dựa vào em mỗi lúc, em còn phải lập gia đình…”
“Cái gì? Em phải lập gia đình?” Ung Bác Văn nghe đến câu này thì trong lòng kinh hãi không thôi, thân hình liền bị chững lại, nhất thời bị Elle Vân chộp được.
Thì ra trong khi hai người nói chuyện thì động tác cũng không hề dừng lại, Elle Vân vốn không bắt được Ung Bác Văn, Ung Bác Văn cũng không có thể tách khỏi sự đeo bám của Elle Vân. Tốc độ của hai người khi nhảy nhót, đuổi bắt, né tránh trong căn phòng nhỏ càng lúc càng nhanh. Dù vậy, lời nói không hề ngắt quãng, tỏ ra có phong phạm của cao thủ. Nếu để người trong nghề chứng kiến có lẽ mặt sẽ đổi màu. Chỉ tiếc là khoảnh khắc hai cao thủ so chiêu lại chỉ có một kẻ thò đầu ra nhìn, ló đầu ra ngó mà không dám đi vào, đó hẳn là con mèo đen của Ung Bác Văn.
Ung Bác Văn bị Elle Vân bắt lấy cũng không thèm để ý mà hỏi liên tục: “Tiểu Vân à, em phải lập gia đình à? Tại sao anh không biết? Chuyện xảy ra lúc nào? Sao em không nói với anh? Chẳng lẽ, chẳng lẽ…”
Elle Vân nhẹ nhàng buông Ung Bác Văn, khuôn mặt nàng không tỏ ra vẻ gì đặc biệt: “Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng. Năm nay hai chúng ta đều hai mươi sáu tuổi, xem như kết hôn lập gia đình cũng không có gì là lạ. Nếu anh có thể làm ra một chút sự nghiệp, hăng hái giành điểm trước mắt ba mẹ thì… Haiz, Tiểu Văn, khi nào anh mới có thể làm người khác bớt lo lắng đây.”
Ung Bác Văn bực tức nói: “Hiện giờ anh phải làm sao? Rõ ràng chú Ngải (Cha của Elle Vân) chướng mắt với anh và cảm thấy cả nhà anh đều làm cái việc thần côn (Pháp sư) không đàng hoàng! Nhưng thế gian này chỉ cần có người thì sẽ có quỷ. Đạo pháp của Thiên Sư tuyệt đối không thể bị thất truyền…”
“Anh đã thấy quỷ sao? Ba của anh lẫn ông của anh đã thấy quỷ chưa?” Đột nhiên Elle Vân cắt đứt lời nói của hắn.
Ung Bác Văn sửng sốt một lát rồi lắc đầu: “Không có, nhưng mà…”
“Chưa thấy qua thì được rồi.” Elle Vân lắc đầu: “Cho dù anh học được một bụng về khả năng bắt quỷ nhưng không thấy quỷ thì khả năng này có khác gì với cách giết rồng đâu?
“Tóm lại trên đời này có thể vẫn có quỷ!” Ung Bác Văn kiên định nói: “Chỉ cần anh có đủ lòng kiên nhân, lòng quyết tâm thì nhất định sẽ bắt được quỷ!”
Elle Vân dở khóc dở cười trước khí thế của Ung Bác Văn, nhưng cũng biết từ nhỏ hắn bị nhồi loại tư tưởng này nên không phải dăm ba câu có thể đảo ngược mà phải dùng nhiều phương pháp biến hóa: “Được rồi, coi như anh muốn bắt quỷ. Vậy khi anh không gặp quỷ thì phải đi làm việc khác chứ? Dù sao bắt quỷ không phải là nghề nghiệp chính.”
“Cái này…” Ung Bác Văn do dự nhìn Elle Vân, bất chợt hỏi: “Tiểu Vân, em phải lập gia đình thật sao? Tại sao một tiếng gió anh cũng không nghe thấy?”
“Anh là cái gì của em? Tại sao em lập gia đình phải báo cáo với anh?” Elle Vân nói rất thản nhiên: “Yên tâm, đợi đến khi cử hành hôn lễ, em sẽ không quên mời anh ăn đám cưới đâu. Nhưng mà em hoài nghi: Liệu anh có tiền bỏ vào bao lì xì hay không? Lời này em phải nói trước, tiền lì xì không được mượn em nữa đâu…”
“Thế nhưng, chúng ta…” Ung Bác Văn gấp đến độ mặt đỏ đến mang tai, hắn vò đầu bứt tai nhưng một câu cũng không nói nên lời.
Thấy Ung Bác Văn gấp đến độ này, một bụng tức giận của Elle Vân cũng giảm bớt phần nào. Rốt cuộc khuôn mặt nàng cũng lộ ra một nụ cười. Mà hai người vốn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn nên cực kỳ hiểu nhau nên vừa nhìn thấy Elle Vân nở nụ cười, trong lòng Ung Bác Văn lập tức buông lỏng: “Em nói giỡn phải không? Làm anh sợ muốn chết…”
“Ai nói giỡn với anh!” Elle Vân cau mày nói: “Ba mẹ đã hạ thông điệp chính thức cho em. Đó là phải nhanh chóng kết hôn. Chuyện của chúng ta họ cũng biết, vốn ba mẹ em rất thích anh nhưng bây giờ anh trở thành thế này thì sao họ lại có thể đồng ý? Cha em đã nói, trừ khi anh đứng đắn tìm công việc, nói cách khác… Hừ hừ, bà mụ họ Vương ở đầu phố vừa đến nhà em rồi giới thiệu rằng nhà bà ấy có một đứa cháu trai du học từ châu Âu.”
“Mấy thằng hải quy (Tác giả chơi chữ, hải quy vừa có nghĩa là rùa biển vừa có nghĩa là du học trở về) đều chơi gái Tây, có mấy thằng là người tốt chứ?” Ung Bác Văn thì thầm. Đến lúc này, hắn mới cảm thấy sự việc trở nên nghiêm trọng. Sau khi cẩn thận cân nhắc, Ung Bác Văn dứt khoát ngẩng đầu rồi nói với khí thế “chết cũng không sợ”: “Vậy được rồi, vì Tiểu Vân tỷ, xế chiều hôm nay anh sẽ đi tìm việc làm thêm…”
“Vậy mới nghe lời đó nha.” Elle Vân đạt được mục đích nên trong lòng thầm đắc ý, nhịn không được liền cười ngọt ngào rồi theo thói quen đưa tay bẹo đôi má của Ung Bác Văn.
“Xin lỗi, cho tôi hỏi…” Đột nhiên một giọng nói vang lên ở trước cửa ra vào, nhưng lại nói một nửa câu đã ngừng.
Hai người vô ý quay đầu nhìn lại thì thấy một ông lão năm, sáu mươi tuổi đứng trước cửa ra vào. Khuôn mặt của ông lão tràn đầy vẻ ngạc nhiên lẫn ngơ ngác mà nhìn bọn họ.
Bây giờ tình hình trong phòng là thế này: Cô nam quả nữ ở chung một phòng. Nam: quần áo không chỉnh tề, chân trần không dép, tay nâng một cái bàn, vẻ mặt kiên định thà chết chứ không chịu khuất phục. Nữ: Nét mặt tươi cười như hoa, mắt liếc nhìn đối phương, đồng thời một bàn tay mập mờ duỗi ra rờ mà của nam khiến mặt của hắn đỏ ửng.
Thần sắc hiểu rõ lẫn cảm thán thói đời ngày nay chợt xuất hiện trên khuôn mặt của ông lão.
Khuôn mặt Elle Vân đỏ lên, nàng vội vàng thu tay lại rồi thốt ra một câu như có tật giật mình: “Trên mặt của anh dính tro này.” Tất nhiên câu này để cho người vừa tiến vào nghe thấy. Tuy nhiên, xem chừng đối phương cũng không hiểu điều này mà chỉ trợn mắt há mồm nhìn hai người, trên mặt vẫn giữ biểu lộ vô cùng chua xót.
Tuy Ung Bác Văn cũng cảm thấy xấu hổ nhưng lúc này phải làm ra dáng đàn ông để đánh vỡ cục diện bế tắc. Chỉ thấy hắn vội vàng họ sù sụ rồi cất giọng hỏi: “Lão tiên sinh, có chuyện gì cần hỏi hay không?” Nói hết câu mới thấy không ổn cho lắm nên mới vội vàng buông cái bàn trên tay xuống đất.
Ông lão vừa mới phục hồi tinh thần nên áy náy cười nói: “Xin hỏi đường nào đi đến Studio của đại sư phong thủy họ Lưu.”
Nói rõ hơn một chút, đây là cao ốc tổng hợp văn phòng cao hai mươi hai tầng. Đủ loại công ty lớn nhỏ đều tập trung ở đây, Studio nhiều đến mấy trăm cái, ngoài trừ mấy tầng cao nhất đã có những công ty lớn bao hết thì những tầng lầu khác đều được chia thành những căn phòng tròn mười, bốn mươi đến một trăm m². Hành lang ngang dọc cũng có đến bảy cái cua, tám khúc rẽ chẳng khác nào mê cung. Trừ người làm việc ở đây vốn đã rõ đường đi, còn người ngoài vào nơi này rất dễ lạc đường.
Mà Ung Bác Văn thì mướn một căn phòng nhỏ nhất nằm trong một góc hẻo lánh ở tầng thứ nhất. Lúc bình thường, ngoại trừ mấy con ruồi, con muỗi thường xuyên ghé thăm thì khách có đến cũng chỉ nhầm đường lạc lối mà thôi. Đương nhiên, vị trí kém cỏi như vậy chỉ có một lợi ích duy nhất, đó chính là giá thuê rẻ như bèo, mỗi tháng chỉ hơn một trăm mười khối (Tương đương ba triệu rưỡi VNĐ). Sở dĩ giá rẻ đến thế còn có một nguyên nhân khác – Khi thi công gian phòng này đã từng có một công nhân mất mạng, khi trong cao ốc lắp đặt thiết bị xong xuôi thì có truyền thuyết rằng nơi đây có quỷ hồn qua lại. Bảo an trực đêm thề son sắt rằng đã từng thấy bóng của quỷ khóc thét… Cũng vì vậy, ngoại trừ Ung Bác Văn, một tên điên muốn gặp quỷ thì chẳng có ai thèm thuê. Nhưng đổi lại, Ung Bác Văn cũng cảm thấy cực kỳ thất vọng. Hắn thuê phòng đã hơn một tháng nhưng đến cọng lông của quỷ cũng chưa hề nhìn thấy.
Mặt khác, tiền thuê căn phòng dài dài tận hai năm cũng do Elle Vân trả. Lúc mặc cả, nàng mạnh mẽ ép giá từ gần một trăm khối mỗi tháng xuống chỉ còn hai năm một ngàn khối.
“À, ông đi thẳng dọc theo hành lang này, đến cuối đường liền quẹo trái, đi tiếp đến ngã quẹo thứ tư sẽ thấy biển phong thủy của Lưu đại sư.” Ung Bác Văn ở đây hơn một tháng nên đường đi đã thuộc rõ trong lòng. Trên cơ bản, hắn thuộc tất cả vị trí của các hộ tại tầng thứ nhất.
Ung Bác Văn mướn phòng tại tầng trệt còn là vì nơi này có một đặc điểm: Tầng này có ngoại hiệu là “Bán tiên ổ”, 99% Studio đều là đoán chữ, bói tên, thầy tướng số, pháp sư xem phong thủy, lên đồng… quả thật đều là đồng nghiệp với một thiên sư như hắn. Tất nhiên sinh ý đã mở cửa thì có thịnh có suy, tỷ như Ung Bác Văn, trên cửa không có nổi một cái biển tên, thậm chí giấy phép hành nghề, hộ khẩu cũng không. Mà Studio phong thủy do Lưu đại sư mở ra chính là căn phòng nổi tiếng nhất cả tầng trệt này đấy. Khách đến không phải là phú hào quyền quý đầy người thì cũng là minh tinh, tuy không biết tên này xem phong thủy có chuẩn nhất hay khọng nhưng mà kẻ thu phí cao nhất, không thể nghi ngờ gì nữa mà ắt hẳn chính là hắn.
“Cảm ơn.” Lão giả gật đầu đa tạ sau đó xoay người rời khỏi.
Lúc này, Elle Vân mới nhẹ nhàng thở phào một hơi rồi quay đầu trừng mắt oán trách Ung Bác Văn: “Đều tại anh…”
Nhưng Ung Bác Văn không để ý đến nàng mà bước nhanh ra cửa, dáo dác nhìn xung quanh.
Elle Vân cảm thấy kỳ quái nên cũng đi qua nhìn, chỉ là trong hành lang chỉ có ông lão chậm rãi bước hết con đường, không hề có một bóng người khác. Nhất thời, nàng cảm thấy khó hiểu nên mới thấp giọng hỏi Ung Bác Văn: “Tiểu Văn, anh nhìn cái gì đó?”
Ung Bác Văn quay đầu nhìn Elle Vân, sắc mặt hắn rất cổ quái. Kích động có, khẩn trương có, hưng phấn cũng có, đủ loại cảm xúc hòa cùng một chỗ, thậm chí ở khóe mắt còn có lệ quang.
“Tiểu Văn, anh bị gì vậy? Đừng dọa em mà.” Elle Vân thấy nét mặt của hắn lại càng hoảng sợ hơn, nàng khẩn trương nắm tay hắn rồi hỏi: “Tiểu Văn, anh không sao chứ?”
“Anh không sao.” Ung Bác Văn nâng ống tay áo lau khóe mắt, vốn đã tràn nước mắt kịch động, trịnh trọng mà nói: “Tiểu Vân tỷ, rốt cuộc anh cũng gặp quỷ rồi!”
Elle Vân nghe xong câu này, sắc mặt không khỏi biến đổi.
Nàng mạnh mẽ nắm chặt cổ áo của Ung Bác Văn rồi kéo hắn đến trước mặt của mình, đến nỗi hai cái mũi cũng chạm vào nhau. Ngay sau đó, nàng hung dữ nói: “Ung Bác Văn, anh tốt thật, có phải anh cho rằng em không thể gả được cho ai ngoài anh phải không?”
Phần lớn thời điểm phụ nữ tức giận đều là lúc đàn ông không thể nghĩ đến, Ung Bác Văn cũng không phải ngoại lệ, khi thấy Elle Vân trở mặt thành thế này, hắn quả thật không rõ mình đã phạm sai lầm ở chỗ nào nên vội vàng đem sự việc vừa mới thấy quỷ ném ra sau đầu rồi cười nói: “Tiểu Vân tỷ, em bị gì vậy? Anh sai ở chỗ nào?”
Elle Vân cắn răng, trừng mắt trước gã thần côn không cần phát triển: “Tại sao lại trùng hợp đến như vậy? Vừa mới nói trước khi không gặp quỷ sẽ đi tìm việc làm thì quay qua quay lại anh đã nhìn thấy quỷ rồi? Anh đùa với em phải không? Anh cho rằng phụ nữ đều là loại ngực to mà không có não à (Nguyên văn: Hung đại vô não)!”
Lúc này, Ung Bác Văn mới chợt hiểu, liền vội vàng giải thích: “Tiểu Vân à, anh nào dám. Thật sự anh đã nhìn thấy quỷ mà.” Tuy biết không phải là lúc nhưng vừa nói xong câu này, hắn nhịn không được mà liếc nhìn bộ ngực cao ngất đang kề sát người của mình, hắn còn âm thầm đoán xem ngực của đối phương có phải cỡ 34D hay không nữa.
“Quỷ ở nơi nào?” Elle Vân không để ý đến đối phương còn có sắc tâm như vậy mà liền chỉ vào ông lão sắp đi đến cuối hành lang, thấp giọng nhưng giận dữ hỏi Ung Bác Văn: “Chẳng lẽ ông ta là quỷ à?”
“Ông ấy không phải là quỷ.” Ung Bác Văn dở khóc dở cười mà giải thích: “Anh định dùng thứ không ai nhìn thấy để hù em phải không? Chẳng lẽ quỷ không sợ ánh mặt trời sao? Không sợ hồn phi phách tán sao?”
Ung Bác Văn bị Elle Vân nói trúng chỗ, mồ hôi chảy ra đầm đìa. Chợt hắn giật mình, vội vàng cắt đứt lời của Elle Vân: “Tiểu Vân, em có đeo gương trang điểm trên người chứ?”
Elle Vân sững sờ, thấy lời của hắn nói ra một cách trịnh trọng thì chỉ đành thu hồi vẻ giận dữ như sấm sét mà gật đầu hỏi: “Có, để làm gì vậy?”
“Cho em thấy quỷ chứ gì nữa. Thứ này khó có thể thấy nhiều đó nha.” Ung Bác Văn nở một nụ cười thần bí rồi đưa tay: “Mau đưa tấm gương cho anh.”
Elle vân bán tín bán nghi mà chằm chằm vào đối phương, nhưng tay đã dựa vào hữu cầu tất ứng thói quen từ lâu đem trang điểm kính lấy ra đưa tới.
Vừa cầm cái gương trang điểm, Ung Bác Văn nghiêng đầu suy nghĩ. Ngay sau đó, hắn nhanh chóng đi về phía bàn học rồi lấy ra một quyển sách cổ, trang sách vốn đã biến thành một màu ố vàng, góc cạnh không trọn vẹn. Sau khi tra tìm một cách nhanh chóng, hắn lật ra một tờ nhắc đến bút lông thì mới móc một hộp chu sa rồi vẽ lên mặt gương dựa theo hướng dẫn của quyển sách.
Ung Bác Văn hạ bút một lát thì đã vẽ xong phù chú lên tấm gương nhỏ. Sau khi buông bút, hắn vỗ nhẹ bàn, cái kính nhỏ bay lên trời. Đỉnh của tấm gương xoay vòng vòng trên không rồi rơi xuống, Ung Bác Văn thấy vậy, ngón tay liền làm dấu Kim Cương, ngón giữa chỉ vào đống chữ như gà bới ở giữa tấm gương đang rơi rồi quất: “Đô sát ma lỗ đề!”
Theo tiếng quát khẽ, phù chú đỏ tươi trên đó dần biến mất, cứ như thấm vào trong tấm gương vậy.
Chiêu thức này quả thật rất đẹp, chỉ là Elle Vân chơi đùa với hắn từ nhỏ đến lớn, so với những trò thần kỳ mà Ung Bác Văn đã bày ra thì chẳng bằng một góc, nên chẳng hề để tâm cho lắm.
Đợi đến khi phù chú trên kính hoàn toàn biến mất. Lúc này, Ung Bác Văn mới than khẽ rồi cầm tấm gương, một tay kéo Elle Vân chạy đến trước cửa, thăm dò bên ngoài một lát thì mới thấy còn mấy bước nữa, ông lão sẽ rẽ, hắn mới tranh thủ chiếu kính về phía ông lão, lại thấp giọng nói với Elle Vân: “Nhìn trong gương mau!”
Elle Vân bán tín bán ngi nhìn vào trong gương, ngay sau đó kinh hãi đến nỗi không thể nói lên lời.
Trong kính, thân thể ông lão dần biến đổi. Tuy trong gương hình dạng rất nhỏ nhưng cũng khá rõ ràng. Bản thân ông lão không có gì kỳ quái, duy chỉ có trên lưng lão có một đồ vật đen thui.
Thứ này gầy gò, bốn chân rất nhỏ, đầu trọc nhưng toàn thân không có lông. Nghiễm nhiên có thể xem là một thân thể trần truồng dị dạng của người lùn. Vật ấy đang ngồi trên lưng của ông lão, hai tay ông chặt cần cổ, hai chân quắp hông và dùng một bộ dáng thân thể dán sát bên cạnh khuôn mặt của ông lão. So với thân thể đen thui, đầu lưỡi đỏ hồng như máu có đường nét khá rõ ràng, thỉnh thoảng còn liếm láp chóp mũi của ông lão.
Elle Vân dụi mắt, nhìn kỹ về phía trước thì thấy trên lưng ông lão không hề có vật gì, căn bản chẳng thấy quái vật xâí xí. Nhưng khi nhìn trong gương, quái vật kia đang nhìn về phía bọn họ, thậm chí còn nhếch miệng cười cợt.
Đáy lòng của Elle Vân không khỏi tràn lên một hơi lạnh, sắc mặt dần trắng bệch.
“Như thế nào đây? Thấy được chưa.” Ung Bác Văn đắc ý cười giỡn, đem tấm gương đưa ngược về phía Elle Vân.
“Đã thấy, đã thấy…” Elle Vân đáp mấy câu mà hồn vía đã ở đi đâu mất. Đột nhiên, nàng hồi phục tinh thần, rồi kéo tai Ung Bác Văn: “Chỉ nhìn thấy cái đầu quỷ thật bự của anh, còn lại cài gì khác cũng không thấy!”
Ung Bác Văn sững sờ, đỏ mặt tía tai mà nói: “Không thể nào, rõ ràng em đã thấy được, bằng không vì sao lại sợ hãi đến như vậy?”
“Có gì đáng sợ sao?” Elle Vân ngoan cố nói: “Cho dù thấy được thì sao nào? Anh chò rằng dùng mấy trò ảo thuật thì có thể lừa gạt em à? Hừ, xế chiều hôm nay phải đi tìm việc làm cho em. Nếu trong một tuần không có công việc chính thức, cứ chờ thiệp mời ăn đám cưới của em đi!”
“Tiểu Vân!” Đột nhiên Ung Bác Văn gỡ bàn tay đang nắm lỗ tai của mình, thân thể của hắn nghiêm lại, trầm giọng hỏi: “Em thấy được phải không?”
Bì Elle Vân sinh sớm hơn Ung Bác Văn nửa tháng nên lúc bình thường hắn thường gọi nàng là “Tiểu Vân tỷ” nhưng khi hắn đã lược bớt chữ “Tỷ” đi thì cũng là lúc Ung Bác Văn tức giận. Đừng tưởng lúc nào Elle Vân cũng đè đầu cưỡi cổ hắn, đến lúc hắn đã tức giận thì người sợ hãi chính là Elle Vân.
“Thấy… thấy được.” Elle Vân miễn cưỡng thừa nhận, nhưng lại nghĩ nếu cứ như vậy bị đối phương hù dọa như vậy thì rất mất mặt nên phản bác: “Vậy thì sao chứ? Tóm lại anh phải đi tìm việc làm…”
“Việc làm anh sẽ tự đi tìm, trong lòng anh em là thứ nhất, quỷ chỉ ở vị trí thứ hai!” Ung Bác Văn nghiêm mặt: “Chuyện này là sự thật nên anh không thể bỏ qua. Em biết con quỷ kia đang làm gì không?”
Mặc dù Ung Bác Văn nói thứ tự của quỷ ở vị trí thứ hai nhưng Elle Vân cảm thấy nếu mình so sánh với quỷ thì cũng không được tự nhiên cho lắm. Chỉ có điều, khi thấy bạn trai coi trọng mình như vậy, trong lòng Elle Vân cũng cảm thấy ngọt ngào. Huống chi hắn đã nói đi tìm việc làm nên nàng lập tức chịu thua: “Con quỷ đó đang làm gì?”
“Không phải em cảm thấy kỳ quái, tại sao con quỷ kia ở giữa ban ngày ban mặt mà không sợ ánh mặt trời sao?” Sắc mặt Ung Bác Văn đanh lại: “Đó là vì nó mượn dương khí của con người để chống lại tổn thương từ ánh nắng mặt trời! Em thấy nó luôn le lưỡi ra hay không? Thật ra quỷ không le lưỡi liếm người mà là hấp thụ dương khí từ mũi của con người. Sỡ dĩ hai tay của nó ôm chặt cổ ông lão không phải do sợ té mà là vì dùng cách đó để hút dương khí. Chiếu theo cách này, chỉ cần nửa tháng nữa, ông lão nọ nhất định sẽ bị bạo bệnh và bỏ mình!”
Elle vân nghe đến đây thì sợ đến nổi da gà: “Loại vật này sao lại úp sấp trên thân thể con người vậy?”
“Quỷ hại người không phải vô duyên vô cớ…” Ung Bác Văn trầm ngâm một lát: “Nhưng bất kể thế nào, chúng ta không thể để nó hại người như vậy, trước tiên phải bắt lại rồi nói sau.”
Elle Vân nói: “Vậy anh định làm sao? Trực tiếp nói với ông lão là, Trên người tiên sinh có quỷ, tôi giúp ông bắt lấy, được không?, nếu vậy người ta không nghĩ anh là thần côn chính quy mới là lạ đó.”
“Đương nhiên phải chú ý sách lược!” Ung Bác Văn tư tin mỉm cười: “Anh làm việc thì em cứ yên tâm. Được rồi, anh dắt ông lão về đây, em tháy anh chuẩn bị một tấm gương, ít nhất phải cao nửa người, đủ để soi sáng bức tường.”
Elle Vân không chút do dự trả lời: “Cái này dễ thôi, trước cửa ra vào của công ty Tiểu Vương ở lầu mười hai có một cái. Em thay anh đến đó mượn, nhưng mà phải mất một chút thời gian.”
“Lưu đại sư xem xong chắc cũng phải mất ít nhất nửa giờ, thời gian không thiếu.” Ung Bác Văn nói: “Em đi nhanh lên.”
Elle Vân lên tiếng rồi xoay người chạy ra khỏi phòng.
Đưa mắt nhìn Elle Vân rời khỏi, Ung Bác Văn trở lên bên cạnh cái bàn vuông. Tự trong hộc bàn lấy ra một bó phù màu vàng xen lẫn đồng tiền và một tấm gương đồng có mặt bát quái rồi bỏ vào trong túi áo. Sau khi mang giày, hắn mới ra khỏi phòng, men theo phương hướng Studio phong thủy của Lưu đại sư mà đuổi theo.