Đọc truyện Công Chúa Cầu Thân – Chương 44: “thiên kiều dẫn”-mị dược tuyệt thế
Gậy
Cao Ly! Hắn là cây gậy non Cao Ly! Tôi kinh ngạc không nói được thành lời, nhớ
lại ngày mới vào cung Ngõa Lặc, gặp hắn ta ở bữa tiệc tối trong dịp “mộ xuân
tiết”. Lúc đó, tôi vì nhất thời bị chọc tức còn hát cho bọn hắn nghe bài hát
“Võ Đại Lang”, làm mấy sứ giả Cao Ly tức muốn hộc máu. Tên này chính là cây gậy
non trong đám sứ giả kia đã giúp tôi phiên dịch.
Xong rồi, giờ thì đúng là oan gia ngõ hẹp!
Tôi nhìn hắn, miệng cố hết sức nhếch lên, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười mỉm,
gượng gạo:
“Haha, thật là khéo, lại gặp anh ở đây.”
“Nếu muốn sống thì ngoan ngoãn nghe lời ta.”
Hắn ta nói rồi đưa cho tôi một cái mũ thái giám, sau đó tự mình đội cái còn lại
lên. Tôi nhớ đến 2 cái mũ này vừa nãy còn đội trên đầu 2 thái giám kia, giờ cầm
lấy vẫn còn cảm thấy chút hơi bất giác cứ run hết cả lên, không dám đặt lên
đầu.
Ngẩng đầu lên liếc nhìn gương mặt u ám của gậy Cao Ly, tôi mới đành nghiến răng
đội vào.
“Tóc!” Hắn ta nói nhỏ.
Tôi lại nhét tóc mình vào trong mũ, giờ thì tốt rồi, đêm tối nếu không nhìn kĩ
thì 2 người chúng tôi đúng là giống 2 tiểu thái giám.
Gặp chỗ nào có người thì gậy Cao Ly liền đi sát vào tôi, 2 người cúi đầu rụt cổ
mà đi; chỗ nào không có người thì hắn giữ chặt nách tôi, chân không chạm đất, phóng
đi một cách điên cuồng. Thị vệ trong sân đã tản đi hết từ lâu, cả một đoạn
đường dài mà không thấy có một bóng người tra xét.
Tôi vài lần lấy dũng khí định hét lớn “bắt thích khách”, nhưng lại nghĩ mình mà
hét một cái, thì cái mạng nhỏ này trăm phần trăm là đi đời nhà ma, thế nên cố
nhịn lại. Hơn nữa qua việc vừa xảy ra lúc nãy, trong cung này không biết còn
bao nhiêu người muốn lấy mạng mình nữa, hét thì cũng có tác dụng gì chứ? Không
hét, nếu chết biết ngay do gậy Cao Ly giết, làm ma cũng có mục tiêu để báo thù,
nhưng nếu chết trong cung thì sao? Cái khác không nói làm gì, chỉ riêng đám oan
hồn ở nơi này thôi cũng khiến tôi không chịu nổi…Làm người, tôi quả thật rất
thích náo nhiệt, nhưng làm ma thì sao chịu nổi cảnh một đám oan hồn dị hình dị
dạng cứ lượn lờ quanh mình cả ngày chứ!
Gậy non Cao Ly cứ ép tôi đi vào những nơi không có người, cảnh vật xung quanh
ngày càng lạ lẫm, không biết bị mang đến cung điện hẻo lánh nào nữa. Hắn thì có
vẻ rất quen thuộc với chỗ này, cứ tìm đến một gian phòng nhỏ rồi chui vào
trong.
Căn phòng không to, có phần âm u lạnh lẽo, góc phòng chất cả đống đồ linh tinh,
không giống như nơi ở của người có chức phận.
Trên người tôi không mặc nhiều đồ lắm, trong bộ quần áo thái giám chỉ có một bộ
nội y, vừa rồi lại bị “cây gậy non” kẹp chặt người để chạy nên không thấy lạnh,
giờ vào phòng rồi không tránh được run rẩy khi mồ hôi trên người cứ bị gió lạnh
thổi, rét run cả người. Gậy Cao Ly nhìn tôi, bước lên rồi tay nhanh như gió,
chỉ loạt soạt mấy cái đã điểm huyệt trên người tôi.
Trong lòng tôi tức tối, bà thằng nào phát minh ra cái trò điểm huyệt? Đây chẳng
phải bắt nạt người khác một cách trắng trợn sao? Tôi run rẩy thì sao chứ? Tôi
lạnh, chẳng lẽ không cho tôi run? Hơn nữa, hắn không thuận mắt khi thấy tôi run
rẩy thì nói một tiếng, cùng lắm là tôi nhịn run, đâu cần phải cố định tôi lại
thế này chứ?
Gậy non Cao Ly phớt lờ sự phẫn nộ của tôi, tự mình đi đến góc phòng xếp chân
tròn ngồi xuống, đưa tay điểm 2 phát lên người mình, sau đó để tay lên đầu gối,
có vẻ giống như đang vận công, mặt càng ngày càng đỏ như có máu thấm ra.
Tôi nhìn mà giật mình thon thót, không biết có khi nào gậy non Cao Ly vì máu
đưa lên não trong phút chốc nhiều quá mà ngã lăn ra đất chết không? Bà nó chứ,
hắn ta mà chết ở đây thì tôi biết làm sao? Chẳng hiểu trước khi bị chết cóng ở
đây, huyệt đạo của tôi có tự giải được không nữa? Chỗ Thừa Đức không biết thế
nào rồi, chắc là anh đã đoán được đây là cái bẫy. Anh sẽ xử trí thế nào? Bây
giờ mà lật mặt với Hoàng đế thì không phải đẹp gì. Nam Cung Việtcũng không biết
mình đã cứu được vật gì, đợi đến lúc anh mở chăn ra xem, không biết sẽ như thế
nào? Mà cung nữ kia còn biết võ công nữa, tốt nhất là đừng có thừa cơ ra tay
với Nam Cung Việt! Còn cả Hoàng đế biết có người mạo nhận Chỉ Tang thì sao
không đi xem cô ta thế nào mà lại đến chỗ Hoàng hậu? Ông ta đang nghĩ gì đây?
Bao nhiêu câu hỏi cứ đặt ra, haizzz, đúng là đầu đất! Tôi không kìm được mắng
thầm, Phùng Trần Sở Dương ơi là Phùng Trần Sở Dương, mày ngu thật hay là do gậy
non Cao Ly dọa mà ra nông nỗi này?
Người bị lạnh quá mức sẽ thành thế nào? Giống như tôi, muốn rùng mình mà cũng
không rùng rổi, thế này có phải bị oan uổng quá không? Cảm giác lạnh tới mức
nước mũi cũng muốn chảy ra, muốn khịt mũi thì phát hiện, mẹ nó chứ, đến cả khịt
mũi cũng chả khịt được! Chẳng hiểu thế này là do lạnh quá nên đông cứng người
lại hay vì bị điểm huyệt?
Cứ chịu lạnh như thế cho đến khi ngoài trời bắt đầu hửng sáng, tôi liếc mắt
nhìn gậy non Cao Ly thấy hắn vẫn ngồi ở đó, mặt không còn đỏ ửng nữa mà hơi
trắng bệch. Tôi càng thấy bồn chồn, không biết gậy non Cao Ly này làm sao, cũng
đâu thấy hắn bị thương, sao mà sắc mặt lại biến thành trắng bệch thế kia?
Đang nghĩ lung thì nghe thấy gậy non Cao Ly hự một tiếng, miệng phun máu, mặt
càng trắng bệch. Gậy Cao Ly bị thương nặng thế này từ bao giờ? Chỉ thấy anh ta
lại ngồi yên lặng ở đó một hồi, sau đó mới mở mắt ra, dùng ống tay lau máu ở
miệng, liếc nhìn rồi bước đến giải huyệt đạo cho tôi.
Tôi cứ nghĩ huyệt đạo được giải xong mình sẽ lập tức ngã khụy xuống đất, không
ngờ vẫn đứng vững tại đó làm gậy Cao Ly hoài nghi hỏi:
“Còn đứng đó làm gì?”
“Lạnh, lạnh, lạnh…cứng người rồi.” Tôi run lẩy bẩy nói.
Gậy non Cao Ly sững người, không biết nghĩ thế nào bèn nói:
“Cởi áo ngoài ra.”
Còn phải cởi áo ngoài nữa? Tôi tức giận định ngoác miệng ra ****. Niệm tình
ngươi thuộc tiểu quốc lậu bang, chẳng trách được chuyện không biết phải thương
hoa tiếc ngọc, hơn nữa tôi cũng không hi vọng hắn có thể phát huy phong cách
lịch sự mà đưa áo của mình cho tôi. Nhưng cũng không thể bắt tôi cởi áo để đưa
hắn thế chứ? Nhất định phải bắt tôi lạnh cóng thành người đẹp băng mới vừa lòng
chắc?
Gậy non lườm một cái, thấy tôi vẫn không có động tĩnh gì, nhíu chặt mày lại.
Xí! Ngươi cứ nhíu đi, có nhíu lông mày thành 2 quả bóng ta cũng không cởi! Hắn
thấy tôi không động đậy, bèn đưa tay tự cởi áo trên người. Tôi giật nảy người,
sợ anh ta lại học tập mấy đoạn phim trên tivi, dùng cơ thể của mình để sưởi ấm
cho tôi thì tôi chịu không nổi! Ai ngờ hắn chỉ cởi cái áo mặc bên trong ra rồi
vứt cho tôi, lạnh lùng nói:
“Mặc vào trong.”
Tôi sững người lại, giờ mới biết mình đúng là nghi oan, xem ra người ta đúng là
có ý tốt.
Trời bên ngoài dần sáng, tiếng bánh xe lốc cốc từ xa vọng đến, nghe giống như
có một chiếc xe lớn đang đi về phía này. Các giác quan của gậy non càng thêm
tập trung hơn, nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
“Lưu công công, nước đưa đến rồi đây.” M giọng nói thật thà trung hậu vang lên,
rồi có tiếng một cánh cửa ở phía xa “cọt kẹt” mở ra, lại nghe thấy tiếng nói
của một con vịt đực: “Lão Hác hả, đổ hết vào chum nước đi, cẩn thận một chút,
đừng làm bẩn đấy”
Giọng nói trung hậu kia vội cười: “Biết rồi, tôi biết rồi. Nước này là tôi kéo
từ núi Hương Sơn xuống không quản ngày đêm, dùng để *** trà cho các quý nhân
trong cung là tốt nhất. Bên ngoài trời lạnh, ngài cứ ngồi nghỉ trong phòng, để
Nhị Ngưu ở ngoài này làm là được rồi. Có bình rượu ngon ở đây, chúng ta vào
phòng uống một tí chứ?”
Nghe đến đây tôi mới biết hóa ra là xe đưa nước từ ngoài vào cung. Ngoại thành
của Phồn Đô có ngọn núi Hương Sơn, trên núi có một dòng suối trong chảy suốt
một mùa, nước ngọt mát vừa miệng, thế là các quý nhân thích bày vẽ bỏ không
dùng nước giếng trong cung mà nhất định lấy nước trên núi Hương Sơn để pha trà.
Viên thái giám họ Lưu vừa nghe thấy có rượu liền tỏ ra vui mừng, vội kêu người
kia vào phòng. Nghe tiếng cửa “cót két” đóng lại, nét mặt gậy non mới giãn ra,
sau đó kéo theo tôi nhè nhẹ mở cửa.
Bên ngoài, một người đàn ông to cao đang đứng đổ nước trên xe vào chum, chẳng
tỏ vẻ gì là kinh ngạc khi thấy gậy non Cao Ly ló đầu ra, mắt chỉ liếc về căn
phòng phía đông, ở đó Lưu thái giám và lão Hác kia đang uống rượu đến hồi cao
trào. Người đàn ông cao to kia không nói không rằng rút một thanh gỗ dài dưới
gầm xe ra, đưa mắt cho gậy non. Anh ta thấy thế vội kéo tôi vào nằm xuống dưới
gầm xe.
Dưới gầm xe hóa ra còn có một tầng hẹp nữa.
“Vào đi.” Gậy non thấp giọng nói, nháy mắt đã nhét tôi vào trong, tiếp đó cũng
vội chui vào theo, rồi người đàn ông kia nhẹ nhàng nhét miếng gỗ về chỗ cũ.
Chỗ vách hẹp này chỉ đủ để trốn một người, giờ lại nhét 2 người vào, mức độ đày
ải không phải nói cũng tưởng tượng được. Tôi với gậy non bị ép vào nhau, tình
cảnh vô cùng khó xử, hơi thở nóng hổi của hắn ta cứ lướt qua gáy, phả đến bản
gỗ lạnh băng trước mặt tôi, tụ thành hơi nước rồi nhỏ giọt xuống.
Tôi cứ nghĩ làm sao mà hắn lại dám chắc sẽ ra khỏi cung được, hóa ra là có
người tiếp ứng. Gậy thối, cũng chỉ biết cái trò này, nếu là Nam Cung Việtthì
anh ta đã đem tôi ra khỏi cung một cách ngang nhiên từ lâu rồi, cần gì đến nỗi
phải lén lén lút lút như vậy! Nghĩ đến đây tôi bất giác hừ giọng một tiếng.
“Hừ gì mà hừ?” Gậy non lạnh lùng hỏi, giọng nói đột ngột vang bên tai tôi, gần
đến nỗi tưởng như cảm nhận được môi hắn đang động đậy.
Tôi vội nghiêng đầu, lạnh nhạt:
“Chẳng hừ gì cả, cổ họng ngứa không được chắc?”
Gậy non thấy tôi như vậy cũng không hỏi nữa. Đợi một lát sau, nước trên xe đã
đổ hết vào chum, lão Hác cũng từ phòng Lưu thái giám đi ra, nói thêm vài câu
nữa rồi mới kêu Nhị Ngưu đóng xe rồi từ từ đẩy ra ngoài. Trên đường đi kể cũng
thuận lợi, chỉ có lúc xuất cung bị thị vệ kiểm tra một lượt theo quy định, cũng
chỉ là mở nắp thùng nước bên trên ra nhìn mấy cái xem có gì bất thường không.
Tôi không thấy sợ hãi trong lòng bởi bọn họ dám giấu người trong xe thì ngăn
ngầm này được làm rất tỉ mỉ, bên ngoài đương nhiên không thể nhìn thấy dấu tích
gì rồi.
Ra khỏi cửa cung, tôi thấy trong lòng không khỏi cảm khái. Nghĩ lại, mình ra ra
vào vào cửa cung này mấy lần rồi mà chưa có khi nào là quang minh chính đại;
rồi đột nhiên nghĩ tới bọn Tố Nhi, không hiểu bọn họ sẽ nghĩ thế nào khi biết
mình lại mất tích, có khi nào gặp riết thành quen rồi không?
Xe bò đi khá lâu vẫn không thấy dừng lại, bên ngoài lão Hác không dừng lại, gậy
non cũng chẳng bảo dừng. Tôi càng thấy ngột ngạt khó chịu trong người vì bị cây
gậy non kia dính chặt phía sau, tuy trên cả đoạn đường anh ta không giở trò gì,
nhưng tôi vẫn thấy rất khó xử, rồi nhớ đến lúc trong cung hắn ta từng thừa dịp
ăn đậu phụ của mình thành ra càng thêm bực bội.
“Đến chưa?” Tôi không nhịn được nữa bèn lạnh giọnh hỏi.
“Đến rồi sẽ tự động dừng lại, chưa đến có sốt ruột cũng vô ích.” Gậy non chậm
rãi nói.
Sự tức giận trong tôi đã kìm nén tới giới hạn, quên cả sự sống chết của mình
đang nằm trong tay hắn tính phát tiết ra ngoài thì thấy đột nhiên xe dừng lại.
Sau lưng sáng lên, lão Hác dỡ thanh gỗ ra. Gậy non nắm lấy thành xe nhảy xuống,
chỉ còn lại mình tôi ở trên. Tôi lấy đâu ra sức khỏe như thế, hắn vừa xuống,
tôi cũng “phịch” một cái rơi xuống đất. Mặt đất mùa đông cứng ngắc khiến tôi
đau nghiến răng nghiến lợi, hoa mặt chóng mày từ cú ngã này.
Ngồi trong phòng quấn chặt cái chăn dày cộm quanh người một lúc lâu, tôi mới
cảm thấy hệ thần kinh một lần nữa vận hành bình thường trở lại, chân tay cứng
đơ dần có cảm giác vừa tê vừa buốt. Gậy non đã đi gặp lão đại từ lâu, cũng
không biết đang có ý đồ gì, tôi còn lâu mới tin hắn lại có lòng từ bi cứu tôi
từ trong cung ra. Hắn cứu tôi ra chắc chắn là bởi tôi còn có giá trị lợi dụng.
Cửa phòng bị đẩy ra, gậy non đã thay một bộ đồ đen, đem theo trận gió lạnh ngắt
từ ngoài đi vào làm tôi lại hắt xì hơi mấy cái rõ to, nước mắt nước mũi thi
nhau chảy, nhìn cực kì thảm hại. Gậy non thấy bộ dạng thảm hại đó thì cười sung
sướng, khí âm hận trên người giảm đi đáng kể, lại quay về với bộ dạng lương
thiện tôi đã từng nhìn thấy trong bữa tiệc mộ xuân tiết lần trước. Hắn ta nở nụ
cười nhìn tôi, kêu thị nữ mang đến một bát nước gừng. Tôi cũng chẳng khách khí,
“ừng ực” một hơi uống hết luôn, uống xong trong bụng mới thấy ấm dần lên.
Gậy non thấy tôi uống hết, cũng chẳng nói gì, chỉ trầm ngâm nhìn tôi với nụ
cười trên mặt. Tôi nghĩ bụng hắn còn đóng kịch được, lẽ nào tôi không biết?
Tình hình trước mắt cũng giống như đang thi xem ai nhẫn nại hơn, người nào mở
miệng nói trước tất nhiên sẽ chịu phần yếu thế.
Cả 2 người cứ giữ nguyên tình trạng như vậy, qua một tuần trà, gậy non quả
nhiên không chịu nổi nữa, chưa mở miệng nói đã vội cười:
“Thời gian trôi qua nhanh thật, hình ảnh công chúa hát trong bữa tiệc như vừa
diễn ra trước mắt mà ngẫm lại đã nửa năm trôi qua rồi.”
Tôi nhìn hắn, lạnh lùng “ừ” một tiếng, nghĩ bụng cây gậy non này đúng là thù
dai, việc bé như con kiến thôi, bọn họ có cần phải ghim trong lòng đến thế
không?
Gậy non lại tiếp tục huyên thuyên vài câu, sắc mặt rất tốt, còn tôi thì chẳng
có tâm trí để tán gẫu với hắn, chỉ ậm ừ cho qua chuyện, trong lòng vẫn suy nghĩ
chuyện hắn đưa mình đến đây không biết có ý gì. Hắn thấy tôi như vậy, cuối cùng
cũng mất hết kiên nhẫn, sắc mặt dần dần lạnh băng, khẽ hừ một cái rồi hỏi:
“Không biết công chúa đã học đạo rồi thì sao còn xuất hiện trên giường của
Hoàng đế?”
Tôi cười khẩy trong bụng, nghĩ ngươi cuối cùng cũng vào đề, rồi tỏ ra vẻ vô tội
trên mặt, nghiêm túc nói:
“Cũng không biết là tại sao nữa, tôi bị người ta bắt cóc đến đó. Vậy còn sứ thần
đại nhân? Đang yên đang lành sao lại chui xuống gầm giường của Hoàng đế? Lẽ nào
cũng giống tôi, bị người ta bắt cóc đến, rồi bò từ trên giường xuống dưới gầm?
Nhưng xem ra quần áo của sứ thần đại nhân vẫn rất chỉnh tề, không giống như bị
người ta động chân động tay vào.”
Gậy non mặt biến sắc khi thấy tôi giả ngu, đôi lông mày nhíu chặt lại như đang
muốn phát tác, nhưng sau đó kìm được nói:
“Công chúa không phải giả ngốc, ta đã dám đưa công chúa ra ngoài, đương nhiên
không muốn làm khó công chúa.”
Tôi cười khan mấy tiếng, vội đáp:
“Không làm khó ta, vậy ngài đã làm người tốt thì hãy làm đến cùng, tiễn Phật
thì phải tiễn đến tận Tây thiên, thả ta ra đi, thế nào?”
Thái độ của gậy non rõ ràng là không theo kịp tốc độ biến đổi của tôi, sững
người một lúc mới nói:
“Ta tự nhiên sẽ thả công chúa ra.”
Tôi nghe thấy hắn nói vậy, lập tức phủi mông, đứng đậy khỏi ghế bước ra ngoài.
Gậy non hơi đờ người ra rồi vội nắm lấy cánh tay tôi, nói:
“Công chúa đi đâu?”
Tôi cố ý làm ra vẻ kinh ngạc nhìn lại, hỏi:
“Đi khỏi đây chứ còn đi đâu, ngươi vừa nói thả ta ra còn gì, chẳng lẽ lời chưa
kịp nguội đã hối hận rồi?”
“Ta có nói thả công chúa, nhưng không phải bây giờ.” Gậy Cao Ly nói.
Tôi nghe thế lại quay về ghế ngồi một cách đường hoàng, cười nói:
“Vậy thì là lúc nào? Phải giở hoàng lịch ra, chọn một ngày đẹp? Có cần ta phải
tắm rửa ăn chay trước đó vài ngày không?”
Gậy non bị tôi chặn họng, thần sắc ngược lại càng thêm bình tĩnh, dở cười dở
mếu mà giật giật khóe miệng:
“Không cần, tí nữa có người đến, ta tự khắc sẽ giao công chúa cho hắn.”
Tôi nghe thấy mà giật mình, không biết người hắn nói sẽ là ai? Lẽ nào hắn định
giao tôi cho người Cao Ly để uy hiếp Chu quốc và Ngõa Lặc? Nhưng nghĩ lại thấy
mình cũng đâu có tác dụng lớn như vậy, bất luận là Chu Quốc hay Ngõa Lặc, Hoàng
đế 2 nước đều không phải nhân vật dễ đối phó, dùng con tin để uy hiếp, cách này
có vẻ không được thông minh cho lắm. Đưa mắt nhìn gậy Cao Ly, thấy bộ dạng hắn
như đang đợi hỏi chuyện, tôi cố ghìm sự hoài nghi trong lòng lại, ngươi chẳng
phải đang chờ được hỏi sao. đã thế ta càng không hỏi, cho ngươi tức chết thì
thôi! Tôi thầm nghĩ.
Hai người yên lặng ngồi một lúc, không ai mở miệng, gậy Cao Ly có vẻ cụt hứng,
nói:
“Công chúa hình như không hiếu kì với bất cứ việc gì, taứ tưởng công chúa sẽ hỏi
lí do vì sao ta lại ở trong thư phòng của Hoàng đế cơ đấy.”
“Ta không muốn hỏi.” Tôi quấn chăn quàng người cho chặt thêm, khẽ giọng nói
tiếp. “Biết nhiều chuyện quá chỉ có hại không có lợi.”
Gậy Cao Ly thấy thế, càng không biết phải nói gì, 2 người lại yên lặng. Tôi
thầm sốt ruột trong lòng, hắn cứ ngồi đấy tiếp mình thế này thì phải làm sao
đây, muốn trốn cũng phải chờ lúc không có ai mới chạy được chứ?
Đang bực bội thì có người hầu đi vào, ghé sát vào tai gậy Cao Ly thì thầm mấy
câu, tôi dựng đứng tai lên cũng chỉ nghe loáng thoáng mấy từ, hình như là có
người đến. Gậy non nét mặt tươi cười mà ánh mắt lại lạnh như băng.
“Còn không mau mời khách vào!”
Gậy Cao Ly cười, vội đứng dậy cùng người hầu kia ra ngoài đón khách. Tôi đang
ngồi lẩm bẩm thì nghe giọng nói nồng nhiệt của gậy Cao Ly từ bên ngoài vọng
vào: “Nam Cung huynh, tiểu đệ chờ huynh đã lâu rồi.”
Nam Cung Việt? Người mà hắn ta nói hóa ra là Nam Cung Việt? Tôi giật nảy người,
không ngờ gậy Cao Ly lại quen biết Nam Cung Việt.
“Trong phòng có người ngồi chờ từ lâu. Nam Cung huynh đến muộn rồi đấy.” Gậy
Cao Ly cười.
Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, thân hình Nam Cung Việtxuất hiện trước cửa, tôi vẫn
duy trì tư thế quấn chăn ngồi gọn lỏn trên ghế, sững người lại khi đột nhiên
nhìn thấy anh.
Đêm qua, lúc anh mạo hiểm vào trong cung cứu, tôi đang bị điểm huyệt nằm dưới
gầm giường, giờ nhìn lại người, thấy khuôn mặt anh hiện rõ sự mệt mỏi, chân râu
màu xanh ẩn hiện trên cái cằm cương nghị; sự mừng rỡ, đau đớn, ảo não… xen
lẫn vào nhau thoáng qua trong ánh mắt của anh, đến cuối cùng chỉ sót lại sự đau
khổ tràn đầy nơi đáy mắt.
Tôi mở miệng, mấp máy vài tiếng mà không biết phải nói gì. Nam Cung Việt bước
tới bế tôi lẫn chăn, giọng khản đặc: “Đúng là không bao giờ để người khác yên
tâm được.”
Một câu nói đơn giản, nhưng tôi nghe mà trong lòng chua xót đến khó chịu. Cứ
nghĩ đến việc anh nhiều lần không quản nguy hiểm đến cứu tôi, nhưng lần nào tôi
cũng bỏ anh lại, sốt sắng chạy đến bên Thừa Đức, là tôi lại có cảm giác mang
tội. Anh cứ đối xử thế này lại càng làm cho tội lỗi của tôi thêm chất đống, nói
cho cùng là tôi vẫn là người thiếu nợ anh.
Gậy non đi vào phòng sau Nam Cung Việt, thấy Nam Cung Việt bế tôi lên cười nói:
“Công chúa đừng khóc, không Nam Cung huynh lại tưởng tại hạ làm khó công chúa.”
Tôi vội lau nước mắt, trừng mắt nhìn gậy non đầy hận thù. Hắn giả vờ như không
thấy, cười cười rồi quay ra nói với Nam Cung Việt:
“Lần trước may co Nam Cung huynh ra tay cứu giúp, tiểu đệ vô cùng cảm kích, lần
này vô tình cứu công chúa từ trong cung ra coi như trả món nợ ân tình với Nam
Cung huynh.”
Nam Cung Việt lạnh lùng đáp:
“Ngươi không cần phải như vậy, lần này ta tự khắc ghi nhớ ân tình của ngươi. Ta
đã nhận rồi thì sẽ không hối hận, ngươi yên tâm.”
“Nam Cung huynh đã nói vậy, tiểu đệ cũng không dài dòng nữa.” Gậy non vừa nói,
sau đó quay ra vái tôi một vái. “Đêm qua có chút mạo phạm, mong công chúa thứ
cho vì tại hạ trúng phải độc ‘thiên kiều dẫn’.”
Tôi tức giận trừng mắt nhìn gậy non, không hiểu hắn nhắc tới việc này trước mặt
Nam Cung Việt làm gì. Tôi cũng biết hắn tuy trúng xuân dược nhưng cuối cùng vẫn
kiềm chế được ham muốn của bản thân, chứng tỏ cũng không phải loại người chớt
nhả. Nhưng hắn có cần phải giải thích với tôi trước mặt Nam Cung Việt thế này
không?
“Thiên kiều dẫn?” Nam Cung Việt hỏi, hơi run, mặt biến sắc.
Gậy Cao Ly làm ra vẻ ảo não, đập vào trán mình:
“Tiểu đệ suýt quên không nói, hôm qua, không biết ai trộn ‘thiên kiều dẫn’ vào
nến đốt ở cung hoàng đế. Sợ làm tổn hại danh tiết công chúa, đệ đành phong tỏa
huyệt đạo cả hai, tạm ngăn chặn độc tố, định sau khi ra ngoài sẽ dùng nội lực
bức độc cho công chúa. Nhưng tiếc là nội công không cao, chỉ bức được độc tố
trong người mình đã hao tổn rất nhiều nội lực, nên không thể đẩy được độc tố
trong người công chúa.”
Gậy non nói liền một mạch làm tôi rối tung rối mù, ‘thiên kiều dẫn’ là chỉ xuân
dược hôm qua? Tác dụng của thuốc chẳng phải đã hết rồi sao? Tôi thầm nhủ, cũng
không thấy nóng trong người nữa, lại nhớ đến việc gậy non tối qua nôn ra máu,
đấy chính là vận nội công để bức độc tố ra khỏi người?
“Đến nay huyệt đạo của công chúa đã bị phong tỏa mấy canh giờ rồi. Tiểu đệ nghe
nói ‘thiên kiều dẫn’ này tồn tại trong người càng lâu càng nguy hiểm, bức ra
khỏi cơ thể cũng sẽ tốn sức hơn nhiều, Nam Cung huynh tốt nhất là nên lo liệu
sớm đi.”
Gậy Cao Ly nói một cách quan tâm, nhìn tôi đầy dụng ý rồi nói tiếp:
“Thật ra cũng dễ thôi, Nam Cung huynh và công chúa vốn tâm đầu ý hợp, cũng
chẳng cần hao phí nội lực bức độc ra. Nam Cung huynh đâu phải người cổ hủ, ha
ha, ha ha.” Gậy Cao Ly lại cười khan mấy tiếng.
Tôi lờ mờ hiểu ra dụng ý của gậy non, chỉ thấy đôi tay đang ôm tôi của Nam Cung
Việt hơi run run, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đôi mắt như 2 bó đuốc đang rực
cháy, ánh lên màu đỏ ngầu.
Cho
đến tận lúc ôm tôi lên xe ngựa Nam Cung Việt cũng không nói câu nào, gương mặt
anh sa sầm lại khiến người khác nhìn vào thấy sợ hãi. Tôi có bao nhiêu điều
muốn hỏi mà không dám mở miệng. Xe ngựa đi không chậm, lắc qua lắc lại khá
mạnh. Tôi không khỏi khâm phục khi thấy Nam Cung Việt ngồi bất động như thể có
đinh đóng vào mông còn bản thân mình thì cứ như con lật đật.
Cứ yên lặng như thế này cũng không phải cách hay, tôi đành ho khan một tiếng để
Nam Cung Việt chú ý đến mình.
“Anh tối qua… sao lại ở trong cung?” Tôi khẽ hỏi, băn khoăn trong lòng không
hiểu sao anh lại đúng lúc như vậy?
Nam Cung Việt nhìn rồi cúi đầu tránh ánh mắt tôi, nói:
“Diệp Phàm truyền tin cho ta.”
“Diệp Phàm? Anh liên hệ được với cậu ta?” Tôi thắc mắc.
Nam Cung Việt gật đầu, giải thích:
“Vì
việc của Giang gia, ta vẫn không ngừng tìm kiếm Diệp Phàm. Sau đó biết cậu ta ở
trong cung bèn tìm cách liên lạc.”
Anh đang nói dở thì bánh xe không biết va phải vật gì làm xe ngựa lắc lư dữ
dội, người tôi bỗng mất thăng bằng, ngã ngửa ra sau. Tưởng sẽ đập đầu vào thành
xe, không ngờ lại ngã vào một vòng ôm rắn chắc, quay đầu sang vừa hay thấy mặt
Nam Cung Việt, anh quay mặt đi, có phần ngượng ngùng.
Tôi vội ngồi dậy, biết lúc này càng không nói chuyện sẽ càng khó xử, vội cười
mấy tiếng, rặn nói một cách tự nhiên:
“Cảm ơn đã đỡ tôi, xe lắc mạnh quá, xương như muốn rã cả ra.”
Nam Cung Việt chỉ âm thầm nhìn ra ngoài, không để ý đến làm tôi thấy hơi vô vị,
nhất thời không nghĩ ra chuyện gì để nói tiếp, cũng trầm mặc theo. Bên ngoài,
chỉ có tiếng đánh xe và tiếng phu xe thỉnh thoảng dùng roi quất ngựa vọng vào,
nghe rõ mồn một.
Có những điều biết là nói ra sẽ làm tổn thương người khác, nhưng lại không thể
không nói, tôi mở miệng, cố gắng vài lần, nghiến chặt răng, cuối cùng cũng có
nói được ra khỏi miệng:
“Có thể đưa tôi đến chỗ Thừa Đức không?”
Mặt Nam Cung Việt biến sắc, những đường nét trên mặt càng cứng đơ lại.
“Không được.” Âm thanh tuy thấp, nhưng hiện rõ sự tức giận. “Ta không thể đưa
nàng đến bên hắn. Hắn chỉ làm tổn thương nàng mà thôi.”
Thấy vậy, tôi càng không biết phải nói gì thêm, chỉ biết đổi đề tài, hỏi:
“Vừa nãy cây gậy non nói thế là có ý gì? Sao anh lại quen hắn? Còn đồng ý với
hắn cái gì vậy?”
“Gậy non?”
Nam Cung Việt sững người, tôi mới nhớ ra người ở đây chắc chưa có cách gọi “gậy
Cao Ly”, muốn giải thích cho anh biết tại sao lại gọi là cây gậy nhưng chính
bản thân tôi cũng không rõ lai lịch của biệt hiệu này lắm, chỉ biết cười trừ:
“Thì chính là cái tên Cao Ly vừa nãy đó, tôi đặt biệt hiệu cho anh ta. Anh
không thấy anh ta trông giống cái gậy sao?”
Nam Cung Việt như đang nhớ lại hình dáng của gậy non, lắc đầu đáp:
“Không
giống.”
Tôi thấy anh trả lời với vẻ rất nghiêm túc mà không kìm được bật cười thành
tiếng. Nam Cung Việt thấy tôi cười rạng rỡ, thần sắc trên mặt cũng ôn hòa hơn,
lộ ra một nụ cười mệt mỏi. Tôi nhân lúc tâm trạng anh ta đang tốt bèn kể lại
đầu đuôi câu chuyện hôm qua, bao gồm việc gặp gậy non dưới gầm giường và bị hắn
điểm huyệt, còn cả cảnh hắn vận công ép độc trog người.
“Thiên kiều dẫn mà gậy Cao Ly nhắc đến là cái gì thế?”
Nam Cung Việt lặng lẽ nhìn, lại gần nắm lấy tay tôi làm tôi đờ người ra, muốn
rút tay về nhưng phát hiện anh nắm chặt quá.
“Không phải lo lắng, bất kể thế nào ta cũng sẽ bảo vệ nàng an toàn, không ai có
thể làm tổn thương nàng.”
Lòng tôi càng thấy chua xót, biết rằng mình cả cuộc đời này cũng không trả hết
được những ân tình mà anh dành cho tôi, và bởi càng biết rõ sẽ không trả nợ
được nên càng không muốn mang thêm một món nợ ân tình nào nữa.
“Người vừa nãy tên là Lý Nguyên Chích, trên danh nghĩa là phó sứ của Cao Ly ở
Ngõa Lặc nhưng thực chất là con trai của Lý Chính – giám quốc đại tướng của Cao
Ly – và là thủ lĩnh gián điệp của Cao Ly ở Ngõa Lặc.” Nam Cung Việt nói.
Thảo nào hắn ta lại xuất hiện trong cung, tôi thầm nghĩ, chỉ có điều không biết
đêm hôm như thế hắn thâm nhập vào thư phòng của hoàng đế là có mục đích gì. Nếu
không phải tận mắt chứng kiến sự thâm độc trong cách hành sự, tôi vẫn bị vẻ bề
ngoài của hắn trong bữa tiệc đánh lừa. Cứ nghĩ hắn chẳng qua chỉ là một sứ thần
thích múa may chữ nghĩa, ai có thể ngờ được Lý Nguyên Chích lại là thủ lĩnh
gián điệp Cao Ly!
“Anh từng cứu hắn?” Tôi hỏi, nghĩ lại vừa rồi Lý Nguyên Chích có nhắc đến ơn
cứu mạng của Nam Cung Việt.
Nam Cung Việt nhếch mép cười rồi nói:
“Có
lần ta vô tình cứu mạng khi gặp hắn đang bị người Ngõa Lặc truy bắt.”
Lòng tôi càng nghi hoặc, không kìm được hỏi tiếp:
“Nếu đã có ơn cứu mạng thì lần này hắn lại muốn anh phải đồng ý điều gì nữa?
Sao tôi thấy cách anh ta nói chắc chẳng phải là việc tốt đẹp gì?”
Nam Cung Việt không trực tiếp đáp lời tôi, như có phần do dự, trầm mặc trong
giây lát mới đột nhiên hỏi:
“Nàng
còn nhớ đại hội võ lâm ở nhà họ Giang không?”
Tôi
gật đầu, đại hội võ lâm xảy ra cách đây chưa đến một năm, rất nhiều sự việc như
mới xảy ra ngày hôm qua. Ví dụ như quen biết Diệp Phàm ở cái miếu đổ nát, không
đánh không quen biết Mạnh An Dương, trùng phùng dưới nước với Nam Cung Việt,
rồi 4 người kết bạn với nhau đến xem náo nhiệt ở Giang gia…
Đêm đó gió thổi nhè nhẹ, con ngựa đen kiêu ngạo không kém gì Nam Cung Việt,
tường thành cao vút, ánh sao lung linh phản chiếu tới nước, giọt nước từ tóc
Nam Cung Việt nhỏ xuống, tất cả vẫn rất rõ ràng, dường như chỉ cần nhắm mắt
thôi là có thể ngửi thấy hương cỏ dại trong hơi nước.
Nhưng dù sao thì cũng đã qua rồi, giống như những cánh hoa hải đường tung bay
ngoài tường nhà họ Giang, theo gió mà đi, để rồi nhẹ rơi xuống một chỗ thật
xa…
Nam
Cung Việt thấy tôi cúi đầu không đáp cứ tưởng tôi mệt liền giúp tôi kéo tấm mền
lên cao, thấp giọng nói:
“Mệt rồi? Một lúc nữa là tới nơi.”
Tôi ngay lập tức tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn anh, vội cười:
“Không sao, tôi đang nghĩ đến cả chồng bản đồ kho báu của Giang gia, cũng không
biết sau này thế nào nữa?”
“Đúng là có Phong Lăng bảo tàng thật.” Nam Cung Việt nói. “Chỉ có điều không
phải tấm bản đồ mà Giang An Bang đưa.”
Tôi vô cùng kinh ngạc, khi gặp Thừa Đức ở đại hội võ lâm, cứ tưởng Giang An
Bang cấu kết với Ngõa Lặc để giết hại võ lâm hào kiệt của Đại Chu. Vẫn nhớ lúc
đó tôi còn cười Ngõa Lặc tụt quần đánh rắm, đang yên đang lành bỗng làm một
đống bản đồ giả dụ người ta đi theo rồi giết từng người một, như thế chẳng thà
lấy một gói thuốc thả xuống giếng nước nhà họ Giang, quá đơn giản! Giờ nghe Nam
Cung Việt nói xong mới thấy sự việc có vẻ không đơn giản như vậy.
“Trước khi Ngõa Lặc dựng nước, ở phương Bắc từng có một nước tên là Ân rất
cường thịnh. Khi truyền đến đời thứ tư – Võ hoàng đế – thì quốc lực đạt đến
đỉnh điểm. Võ hoàng đế từng nhiều lần tự mình lĩnh quân quét sạch các quốc gia
không chịu khuất phục ở 4 phương, đoạt được vô số vàng bạc, vũ khí và nô lệ.
Các nước đều đến triều yết, tự thỉnh cầu được làm thuộc quốc của nước Ân. Sau
đó, Võ hoàng đế vì sợ các thuộc quốc xung quanh kết bè làm phản bèn chôn số
vàng bạc và vũ khí cướp được vào một nơi bí mật, gọi là Phong Lăng bảo tàng.”
Nam Cung Việt chậm rãi kể.
“Vậy chuyện Giang gia làm bản đồ giả là sao?” Tôi hiếu kì.
“Để dẫn dụ bản đồ thật.” Nam Cung Việt nói.
Giờ thì tôi càng không hiểu, có bản đồ thật thì còn đi trộm bản đồ giả làm gì?
Dùng đồ giả mà dẫn dụ được bản đồ thật đến?
Nam Cung Việt nhìn nét mặt mê mẩn của tôi, nhướn mày lên cười rồi lại quay về
vẻ kiêu ngạo vốn có, giải thích:
“Vì trong bảo tàng chôn một lượng lớn vàng bạc và vũ khí. Vàng bạc đương nhiên
không phải nói, chỉ riêng số binh khí kia cũng đủ để bất cứ quốc gia nào động
lòng. Từng có một truyền thuyết nói “đoạt được Phong Lăng là đoạt đc thiên hạ”,
nàng nói coi, Hoàng đế các nước có thể không muốn sao? Sau đó đúng là bản đồ
này bị người Ngõa Lặc tìm được. Nhưng chưa kịp chờ họ có cơ hội tìm được bảo
tàng thì nội triều Ngõa Lặc đã phát sinh chính biến, bấy giờ, Tế Vương Hàn
Chiêu đoạt ngôi Thái tử của Thái tử Hàn Kinh, dường như giết sạch đảng phái
Thái tử, đến thái tử Hàn Kinh cũng mất tích, nửa tấm bản đồ trong tay Hàn Kinh
cũng mất tung tích từ đấy.”
“Nửa tấm?”
“Ừ, trong tay Hàn Kinh chỉ có nửa tấm. Khi Ngõa Lặc tìm thấy bản đồ, vì sợ bị
Chu quốc lấy mất bèn phân ra làm đôi, Hoàng đế Thánh Đức và Thái tử Hàn Kinh
mỗi người cầm một nửa.”
“Anh đợi đã, để tôi sắp xếp lại.” Tôi cản. Bị Nam Cung Việt liền một lúc nhét vào
đầu nhiều thứ như vậy, tôi chỉ thấy trong phút chốc không thể tiêu hoá ngay
được. Nói cả nửa ngày mới biết hoá ra bảo tàng Phong Lăng có thật, mà các nước
đều đối với vật này chẳng khác hổ rình mồi. Bản đồ bị phân làm hai, một nửa bị
cựu Thái tử Hàn Kinh cầm đi mất, nửa còn lại đương nhiên là trong tay hoàng đế
rồi. Hoàng đế có một nửa đương nhiên muốn tìm nốt nửa còn lại để tìm ra bảo
tàng, sau đó thực hiện mộng tưởng thống nhất thiên hạ.
“Tôi rõ rồi.” Tôi hưng phấn nói. “Giang An Bang muốn dùng bản đồ giả để dẫn dụ
bản đồ thật đến, nghĩ ai có được một nửa bản đồ của thái tử Hàn Kinh trong tay
chắc chắn sẽ không cam tâm, nhất định sẽ muốn đoạt được nửa trang còn lại, như
thế mới tìm được bảo tàng!”
Nam Cung Việt mỉm cười gật đầu, tôi đột nhiên thấy có vẻ không đúng cho lắm,
nói:
“Cũng không đúng! Giang An Bang nếu đã biết đó chỉ là một nửa bản đồ, làm giả
cũng phải làm cho giống một chút chứ, hôm đó tôi thấy rõ ràng bản đồ là cả một
tấm mà.”
“Bản đồ Phong Lăng vốn như vậy, một nửa vẽ bản đồ, một nửa giải thích cách đi
vào Phong Lăng. Khi đó Võ hoàng đế đã thiết kế bảo tàng rất khéo léo, nếu không
biết cách đi vào thì dù có biết được bảo tàng ở đâu cũng không thể tìm thấy
được.” Nam Cung Việt nói.
“Nói như vậy Giang An Bang chỉ là dốc sức làm việc cho hoàng đế?” Tôi hỏi. “Sau
đó có dẫn dụ được nửa bản đồ kia không?”
Nam Cung Việt mím chặt môi, lắc đầu.
“Không thấy?” Tôi thấy anh lắc đầu, không biết tại sao lại thấy có phần thất
vọng, suy đoán cả ngày cuối cùng cũng không dẫn dụ được cái gì. Vậy chẳng phải
Thừa Đức đổ bao công sức, hoá ra lại làm việc vô ích rồi sao?
“Dụ ra được rồi, nhưng sau đó không thấy tung tích nữa.” Nam Cung Việt nói, nét
mặt trở nên u ám.
Tôi tuy hiếu kì nhưng nhìn anh có vẻ không muốn nói ra nên cũng không tiện hỏi
thêm, đột nhiên nhớ đến lúc nãy hỏi anh đã đồng ý điều kiện gì của Lý Nguyên
Chích anh vẫn chưa trả lời tôi, vậy là lại hỏi:
“Anh vẫn chưa nói đồng ý chuyện gì với Lý Nguyên Chích.”
Nam Cung Việt nhíu mày nói:
“Còn
có thể có gì? Chắc cũng muốn tìm bảo tàng Phong Lăng thôi. Ngày trước ta từng
bắt gặp một lần nên anh ta muốn ta hứa sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa.”
Hoá ra cũng vì bảo tàng Phong Lăng! Tôi thầm nghĩ. Nói như vậy hôm qua Lý
Nguyên Chích đột nhập vào thư phòng của hoàng đế cũng vì chuyện này mà không
ngờ lại gặp phải trò hề kia.
Trong đầu tôi đột nhiên thoáng qua một ý nghĩ, hoàng đế anh trai chắc cũng lo
nghĩ về cái bảo tàng này, anh ta sẽ phái ai đến cướp lấy đây? Là Chỉ Tang sao?
Rồi đột nhiên lại nghĩ đến Diệp Phàm bèn hỏi:
“Còn Diệp Phàm? Sao cậu ta lại dính líu đến Giang gia?”
Nam Cung Việt nhìn tôi hỏi:
“Nàng có biết Diệp Phàm không phải một tiểu cô nương?” Thấy tôi gật đầu, anh
nói tiếp. “Cậu ta tên thật là Phạm Dã, là con trai tướng lĩnh của Ngõa Lặc –
Phạm Tử Chư. Sau khi Hàn Chiêu phát động chính biến, Phạm Tử Chư vì bị liên lụy
mà không biết tung tích ở đâu. Hàn Chiêu không ngừng phái người đi truy sát ông
ta. Năm kia cuối cùng cũng bị Giang An Bang tìm được, trong một đêm cả nhà bị
giết sạch, chỉ mình Diệp Phàm chạy thoát. Cậu bé đến Giang gia chắc là đến để
báo thù cho gia đình.”
Nghe đến đây tôi bất giác rùng mình ớn lạnh, chả trách Diệp Phàm lại giả làm
con gái sống trong ngôi miếu đổ, mới hơn 10 tuổi mà tính tình đã mang vẻ thờ ơ,
hoá ra là mang trong người mối thù của gia đình nặng đến vậy, nghĩ cậu ta vẫn
chỉ là một đứa bé, không biết lúc đó làm sao mà chịu đựng được.
Người nhà Diệp Phàm tuy bị Giang An Bang giết, nhưng cũng chỉ nghe lệnh của
hoàng đế, kẻ thù giết cha này tính qua tính lại chính là hoàng đế. Thế nhưng
sao Diệp Phàm lại bị Thừa Đức đưa vào trong cung, đi theo Hạ Lan quý phi? Thế
này thì khác gì để một con dao ngay cạnh hoàng đế?
Đang định hỏi tiếp thì phát hiện xe đã dừng lại. Nam Cung Việt nhảy xuống xe
trước, rồi quay người lại đưa tay bế tôi đang ngượng ngập, tránh đôi tay anh
định tự mình xuống xe, nhưng vì sợ lạnh nên vẫn quấn mền quanh người thành ra
rất khó cử động, còn chưa kịp bò ra cửa xe đã đạp lên chăn, trong phút chốc ngã
tới trước bị Nam Cung Việt đón gọn lỏn.
Nam Cung Việt không nói gì, chỉ bế ngang tôi lên, quay người bước vào trong
cửa, vừa đi được 2 bước liền nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên sau
lưng:
“Nam Cung đại ca!”
Tôi ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy một thiếu nữ mặc bộ áo trắng với thân hình yểu
điệu từ trong sân chạy ra, đang ở độ tuổi 16, 17 mơn mởn, trên gương mặt trái
xoan hơi gầy là đôi mắt hạnh đào long lanh rất bắt mắt, vì trời lạnh nên đôi má
trắng như sứ có phần ửng hồng, không ngờ đó chính là thiếu nữ Lâm Y Y mà tôi đã
gặp khi ở Giang gia.
Tôi sững người lại, không ngờ lại gặp Lâm Y Y ở đây.
Lâm
Y Y cũng hiển nhiên không ngờ Nam Cung Việt lại bế một người trên tay, càng
không ngờ được người đấy lại là tôi. Thấy tôi cuộn tròn trong lòng Nam Cung
Việt, sắc mặt của cô nàng hơi sững lại, ánh mắt thoáng qua sự kinh ngạc, sau đó
ngượng ngùng cười với tôi, lí nhí nói:
“Tiểu cô cô.”
Cô ta nói xong, không chỉ nụ cười trên mặt tôi đông cứng lại, đến Nam Cung Việt
cũng sững người ra, nhìn Lâm Y Y với ánh mắt ngờ vực, không hiểu sao Lâm Y Y
lại xưng hô với tôi như vậy.
Hê! Cô bé ngốc này đúng là thật thà, mình ba hoa thuận miệng lừa đại mà cô ta
cũng tin! Tôi dở khóc dở cười, sợ việc giả mạo là cô cô của Nam Cung Việt ngày
hôm đó bị Lâm Y Y nói ra, vội cười gượng 2 tiếng rồi nói:
“Nha
đầu ngốc, sao lại ở đây?”
Vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu với Lâm Y Y, hi vọng cô nàng vẫn nhớ những gì tôi
đã nói hôm đó. Tôi lừa cô ta, nói Nam Cung Việt không muốn mọi người biết tôi
làcô cô của anh ta.
Nam Cung Việt nhìn tôi, ánh mắt xen lẫn sự nghi ngờ, thêm cả chút phòng bị làm
tôi vội quay sang anh cười khan mấy tiếng.
Nam Cung Việt không bị tôi dụ, nhìn Lâm Y Y một cái, hỏi:
“Muội
gọi nàng ấy là gì?”
Lâm Y Y càng thêm ngượng ngùng, thẹn thùng hết nhìn Nam Cung Việt, lại nhìn về
phía tôi vẻ không vững tâm, đôi tay gần như muốn xoắn mép áo thành dây thừng,
cúi đầu ấp úng nửa ngày cũng không nói nên lời. Tôi thấy cô bé như vậy, sợ cô
nàng kìm nén quá hỏng việc, vội tiếp lời hộ, cười cười:
“Được rồi, anh đừng làm khó Y Y nữa. Cô ấy có thể kêu tôi là gì chứ? Người ta
gọi tôi là cô nương đấy, khổ nỗi nhìn thấy anh xong căng thẳng quá mới nói lắp,
đúng không Y Y?”
Tôi lại nhướn mày lên, nháy mắt ra hiệu với Lâm Y Y. Vừa ngẩng đầu lên thì phát
hiện mình đang bị Nam Cung Việt nhìn. Anh nheo mắt, tay đang bế tôi bỗng siết
lại, ghìm chặt làm tôi há hốc miệng ra vì đau.
Lâm Y Y thấy Nam Cung Việt bế tôi trong lòng, cứ tưởng tôi bị thương, vội hỏi:
“Cô…
cô nương sao rồi? Sở… Sở Dương.”
Được đấy, đúng là cô nàng bị nói lắp rồi.
Tôi
làm sao á? Ngay cả bản thân tôi cũng chẳng biết mình bị sao nữa, ít nhất thì
hiện nay chẳng có biểu hiện gì của bệnh tình, quỷ mới biết cái “thiên kiều dẫn”
kia là gì.
Nam Cung Việt nghe Y Y hỏi xong, sắc mặt bèn sa sầm lại, không để ý đến Lâm Y Y
nữa, ôm tôi đi thẳng vào phòng. Tôi thấy cực kì mất tự nhiên, đâu phải không
biết đi đâu, cứ để anh ta bế thế này cũng không được, vì thế vào đến phòng một
cái tôi liền nhoài xuống. Nam Cung Việt thấy tôi như vậy, đột nhiên nói nhỏ một
câ
“Cha
con nhà họ Giang bị giết, cô ấy không còn chỗ để đi.”
Tôi sững người, hiểu ra Nam Cung Việt đang giải thích với mình vì sao Lâm Y Y
lại có mặt ở đây, đoán rằng anh sợ tôi hiểu lầm nên vội nói:
“Tôi rất mừng vì gặp cô ấy, thật đấy.”
Nam Cung Việt liếc mắt nhìn, nét mặt cứ như thể tôi đang nói dối, làm tôi thấy
bực bội, bụng nghĩ, Nam Cung Việt ơi là Nam Cung Việt, cái tính kiêu ngạo của
anh đúng là có từ trong trứng, hết thuốc chữa rồi. Tôi biết chuyện này càng nói
càng gây hiểu lầm thế là vội đổi đề tài, hỏi:
“Cha con họ Giang chết rồi? Sao mà chết?”
“Bọn họ vừa từ thảo nguyên trở về liền bị người ta diệt khẩu, nếu đoán không
lầm thì do Thừa Đức làm.”
Tôi giật nảy đôi tay, tấm thảm trong tay lập tức tuột ra, rơi xuống đất.
“Không
thể nào, khi đó Thừa Đức lúc nào cũng bên cạnh tôi, sao có thể đi giết cha con
nhà họ Giang được?” Tôi nói, nhưng trong lòng thì bắt đầu run sợ vì đã tin lời
của Nam Cung Việt. Thừa Đức chưa bao giờ nhắc đến chuyện của Giang gia với tôi,
là vì nghĩ không nhất thiết phải nói để tôi biết hay căn bản là không muốn cho
tôi biết?
“Hắn ta giết người, còn phải tự mình động tay hay sao?” Nam Cung Việt lạnh lùng
nói.
Vừa lúc đó Lâm Y Y mang quần áo đến cho tôi. Cô nàng so với lúc gặp ở đại hội
võ lâm đúng là gầy đi không ít. Tôi bất giác thấy chua xót thay cho cô ta. Lâm
Y Y thấy tôi vẫn chân trần đứng trên đất, vội kêu tôi lên giường. Tôi thầm nghĩ
làm bề trên đúng là được đối đãi khác hẳn, nhớ lại ngày ở nhà họ Giang có khi
nào tôi được cô ta đối đãi thế này đâu. Nghĩ đến đây tôi lại liếc trộm sang Nam
Cung Việt, không ngờ anh cũng đang nhìn mình.
“Y Y, muội ra ngoài canh cửa, không được cho bất cứ ai vào.” Nam Cung Việt đột
nhiên nói, rồi vứt cho cô nàng một thanh kiếm.
Phản ứng đầu tiên của Lâm Y Y là sững người lại, xét cho cùng cũng là một cô
nàng thông minh nên ngay sau đó cô ta đã hiểu ra, hỏi khẽ:
“Sở
Dương bị nội thương?”
Nam Cung Việt gật đầu. Lâm Y Y nhìn tôi, cái nhìn làm tôi thấy hơi chột dạ,
nghĩ bụng mình vẫn tung tăng nhảy nhót thế này, nhìn kiểu gì cũng không thấy có
vẻ là bị trọng thương. Rồi tiếp đó nghe thấy Lâm Y Y nói với Nam Cung Việt:
“Nam Cung đại ca, huynh yên tâm, muội sẽ ở ngoài bảo vệ 2 người.”
Tôi tặc lưỡi, không biết tiểu thư yểu điệu này sao đột nhiên lại trở nên biết
điều thế?
Thấy Nam Cung Việt bước đến giường tôi ngồi với nét mặt nghiêm trọng, tôi đột
nhiên nhớ lại nụ cười thâm hiểm của Lý Nguyên Chích, vội gọi Lâm Y Y đang định
cầm kiếm bước ra khỏi cửa lại, hỏi:
“Thiên kiều dẫn là thuốc độc gì vậy?”
Lâm Y Y giật mình, ngoái đầu nhìn tôi vẻ kinh hoàng, rồi quay sang Nam Cung
Việt, đôi mắt hạnh nhân trợn tròn lên. Thấy cô ta phản ứng mạnh như vậy, tôi
đoán “thiên kiều dẫn” này tuyệt đối không đơn giản.
“Sở Dương, cô nương trúng phải ‘thiên kiều dẫn’?” Lâm Y Y ngạc nhiên hỏi.
“Y
Y, đi ra ngoài.” Nam Cung Việt nghiêm giọng nói.
Trong lòng tôi càng thêm hoài nghi, vội vỗ vào đầu Nam Cung Việt, không cho anh
ta trừng mắt với Lâm Y Y nữa.
“Không phải dọa trẻ con.” Tôi nói rồi quay sang với Lâm Y Y. “Đừng đi, Y Y, nói
với tôi ‘thiên kiều dẫn’ là gì? Tôi bị trúng phải cái đó, còn bị người ta phong
toả chất độc trong huyệt đạo.”
Lâm Y Y rón rén nhìn Nam Cung Việt, nghiến răng nói:
“Đó là một loại mị dược cực bá đạo, người bị trúng độc trừ phi dùng nội lực ép
độc ra ngoài, không thì phải… phải…” Mặt cô ta đỏ gay, không nói tiếp nữa.
Tôi nhìn dáng vẻ đó biết ngay cô nàng ngượng ngùng không dám nói ra, nhớ đến
biểu hiện hôm qua của hoàng thượng cũng biết cô ta nói không phải không có căn
cứ.
Tôi liếc nhìn Nam Cung Việt, sắc mặt anh rất u tối làm tôi hoảng loạn không
biết anh sẽ giúp tôi bức độc ra ngoài hay là…
Nam Cung Việt nhìn nét mặt của tôi, ánh mắt thoáng qua nét đau khổ, lạnh lùng
nói:
“Nàng yên tâm, ta đương nhiên sẽ giúp nàng vận công ép độc ra.”
“Không được!” Lâm Y Y vội nói. “Nam Cung đại ca, tình thế hiện giờ vô cùng nguy
hiểm, huynh không thể mạo hiểm như vậy!”
Thấy Lâm Y Y nóng lòng, tôi cũng nhớ lại cảnh Lý Nguyên Chích nôn ra máu khi
bức độc, sự hoài nghi trong lòng càng lớn, chỉ yên lặng nhìn Nam Cung Việt. Nam
Cung Việt mỉm cười với tôi, bỏ tay tôi đặt trên gáy của anh ta, quay người lại
nói với Lâm Y Y:
“Ta biết, muội đi ra đi, nếu vẫn coi ta là đại ca thì giúp ta canh cửa, không
cho người khác vào, nếu không thì muội cứ làm theo ý mình.”
Lâm Y Y nghe Nam Cung Việt nói vậy, tròng mắt đã đỏ lên, ánh mắt oán hận nhìn
Nam Cung Việt, giậm chân một cái rồi bước ra ngoài.
Tôi thấy điệu bộ trẻ con của Lâm Y Y mà toàn thân nổi da gà, đến chịu, đang yên
đang lành giậm chân cái nỗi
Bên này Nam Cung Việt đã ngồi xếp bằng trên giường, vươn tay ra kéo tôi ngồi
lên theo. Tôi vội ngăn đôi tay đang định điểm lên người tôi lại, hỏi:
“Anh thay tôi bức độc ra là phải tiêu hao nội lực đúng không?”
Nam Cung Việt im lặng nhìn tôi rồi gật đầu.
“Có phải sẽ hao tổn rất nhiều nội lực? Thay tôi ép hết độc ra chắc cũng chẳng
còn sức lực để tự bảo vệ mình nữa?” Tôi lại hỏi, nghĩ đến nhân vật Nam Đế dưới
ngòi bút của ông Kim Dung, anh ta dùng “nhất dương chỉ” giúp người khác trị
bệnh xong liền biến thành một con cừu non còn gì!
Nam Cung Việt mím môi lại nói:
“Không đến nỗi đấy, chỉ hao tổn 7 phần công lực mà thôi.”
7 phần? Tôi nhăn mày.
“Vậy cần mấy năm mới có thể hồi phục lại?”
“3 tháng.” Nam Cung Việt nhẹ nhàng đáp.
Tôi trợn tròn mắt lên, nghĩ thầm kể anh chàng này cũng thành thật, với Lâm Y Y
ngoài cửa kia quả xứng một đôi. Tôi hỏi gì anh ta đáp nấy, chẳng phải cố tình
khiến tôi phải day dứt sao?
“Chúng ta không thể đổi cách giải độc khác sao?”
Mặt Nam Cung Việt đỏ lên, liếc mắt một cái rồi lập tức tránh ánh nhìn của tôi,
lúc lâu sau mới thấp giọng nói:
“Ta không muốn miễn cưỡng nàng.”
Tôi sững người, miễn cưỡng tôi? Một độc tiên như chị Hồ cứ để đấy không dùng
đến, mà lẽ nào lại nhất định phải dùng nội lực của anh ta mới giúp tôi giải độc
được? Tôi nhìn Nam Cung Việt mà không hiểu tại sao, thấy gương mặt tuấn tú của
anh đỏ lựng lên mới hiểu ra anh hiểu lầm ý mình nói. Mặt tôi cũng nóng bừng,
vội vã giải thích:
“Tôi quen một vị thần y, chất độc gì cô nương ấy cũng cóthể giải được!” Sau đó
kể ngắn gọn cho anh về chị Hồ.
Nam Cung Việt nghe tôi nói xong mặt thừ ra, trầm mặc trong giây lát rồi lại bế
tôi lên, bước từng bước dài ra ngoài. Trời đất, tôi đâu phải không biết đi, sao
anh ta cứ coi mình như em bé mấy tháng tuổi không bằng? Tôi vội kêu Nam Cung
Việt đặt tôi xuống, nhưng anh không đoái hoài đến, mặt không chút cảm xúc.
Vừa ra đến cửa đã thấy Lâm Y Y đang cầm kiếm đứng canh. Nhìn chúng tôi đi ra,
cô vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Nam Cung Việt không để ý đến, chỉ bế tôi bước đi
làm tôi càng thấy ngại, vội quay đầu nói to với Lâm Y Y:
“Anh ta đưa tôi đi gặp đại phu. Cô nương cứ yên tâm, không sao hết.”
Ngoại truyện 4:
Nếu Thừa Đức và Sở Dương…
Phồn Đô, Hoàng Thành, trong điện Cần Chính.
Thời gian là 1 buổi sáng mùa xuân rực rỡ.
Tân Hoàng đế Ngoã Lặc – Thừa Đức đang nỗ lực cày cuốc trên 1 mẫu 3 sào đất của
mình! (cạnh thư án). Haiz, làm Hoàng đế thật là khổ! Mọi người xem, giờ đây đến
các triều thần cũng có ngày nghỉ rồi, quy định này là do Hoàng hậu Ngoã Lặc đề
ra, cứ cách 6 ngày sẽ có 1 ngày toàn dân nghỉ ngơi, nghe nói trước khi đề ra
quy định này Hoàng đế vốn không ủng hộ. Đúng là chuyện khôi hài, toàn dân nghỉ ngơi?
Thế quân địch đến xâm chiếm thì làm thế nào? Nhưng vì thái độ của Hoàng hậu quá
cứng rắn, còn hoàng đế của chúng ta đối với hoàng hậu lại, khụ khụ, không nói
cũng biết! Theo nguồn tin đáng tin cậy của cung nữ trực hôm đó, buổi tối hoàng
đế và hoàng hậu đánh nhau cả 1 buổi tối trong tẩm cung. Tuy mọi người không dám
đến gần nghe ngóng, nhưng sáng ngày hôm sau, khi hoàng đế đi ra ngoài thì thần
khí của người ủ ê rầu rĩ, sắc mặt mang màu đỏ không tự nhiên cho lắm. Ngay ngày
hôm đó, hoàng đế đã bố cáo thiên hạ, quviệc có thêm ngày nghỉ. Trận chiến đó
hoàng hậu tuy toàn thắng nhưng phải khó khăn lắm mới đạt được, cả 1 ngày không
xuống giường nổi! Có thể thấy lúc đó tình hình chiến trận ác liệt đến mức nào,
nói xa rồi, xa rồi, phải quay lại câu chuyện chính thôi.
Tuy hôm nay là ngày toàn dân nghỉ ngơi nhưng hoàng đế vẫn phải làm việc 1 cách
cực khổ mà bản tấu trên thư án chẳng thấy ít hơn là mấy. Cuối cùng, hoàng đế
sau khi xem bản tấu “Trời giáng xuống điềm lành, trời phò trợ Ngoã Lặc” của thủ
thành Uyển thành thì tức giận mà ném bản tấu xuống đất.
“Bà nó chứ, trời giáng xuống điềm lành cái gì, hổ trắng cái gì, tưởng ta chưa
từng thấy sao? Vinh Nhi đã nói từ lâu, đây chẳng phải điềm lành gì cả, chẳng
qua con hổ đấy bị bệnh bạch tạng mà thôi” – hoàng đế lẩm bà lẩm bẩm. Người vươn
vai 1 cái đã có tiểu thái giám nhanh ý mà dâng trà lên. Hoàng đế giờ mới nhớ ra
cả ngày nay chưa nhìn thấy mặt hoàng hậu, thuận miệng hỏi:
– Hoàng hậu đâu?
– Hoàng hậu đang ở ngự hoa viên. – Thái giám Tiểu Hỉ đáp 1 cách nhẹ nhàng, từ
tốn.
– Ngự hoa viên? – Hoàng đế sững ra, đột nhiên giật nảy người, nhớ đến lần trước
cũng ở ngự hoa viên, bà vợ chuyên làm việc không chính thống của mình tí nữa
thì để xảy ra hoả hoạn, vội hỏi – Lại làm thịt nướng?
– Không phải, hoàng hậu nương nương nói là tổ chức hội hoa viên.- tiểu thái
giám đáp lời, khoé miệng không kìm đc nụ cười.
– Hội hoa viên? – hoàng đế hơi bồn chồn nhưng cũng yên tâm hơn, hội hoa viên
thì hội hoa viên, chỉ cần không đốt hoa viên là được!
– Vâng, nghe nói còn có chân giò gì đó nữa, gọi là “hẹn ước hoa hồng”, tất cả
cung nữ trong nội cung bất luận già trẻ đều có thể tham gia. Còn có rất nhiều
quan lại, tài tử nổi tiếng của kinh đô, và cả các thương gia giàu có được mời
đến tham gia. Nô tài thật không hiểu nổi 1 hội hoa viên đang yên đang lành là
thế lại còn lôi chân giò vào làm gì? – Gần 2 năm ở bên hoàng đế khiến Tiểu Hỉ
nói chuyện trở nên tuỳ tiện rất nhiều.
– Chân giò? – Sắc mặt của hoàng đế cũng đầy vẻ nghi hoặc, thầm nhủ chắc Vinh
Nhi không đến mức không có khuôn phép thế này đâu?! Tổ chức hội hoa viên còn
treo chân giò lên làm gì? Để cuối cùng thì nướng lên ăn? Không thể thế được,
Vinh Nhi từ trước đến nay luôn hám tài, còn lâu mới cho bọn họ ăn miễn phí,
không khéo lại dùng để bán ấy chứ!
– Ngươi, mau đi, xem hoàng hậu làm gì trong hoa viên! – Hoàng đế bỗng vội nói,
đột nhiên nhớ tới thái độ ngọt ngào của hoàng hậu tối qua đối với mình. Nàng
hết sức nịnh nọt lấy lòng mà hoàng đế thấy linh tính bất an, hi vọng Vinh Nhi
đừng gây ra sự cố gì nữa.
Tiểu Hỉ vâng lệnh hoàng thượng, 3 chân 4 cẳng đi luôn.
Hoàng đế tạm thở phào 1 hơi, định tiếp tục xem bản tấu nhưng làm thế nào cũng
không xem tiếp được, lại nghĩ mấy hôm nay bận rộn quá không tài nào tranh thủ
thời gian chơi với 2 đứa con 1 trai, 1 gái của mình. Dù sao hôm nay cũng là
ngày nghỉ, vậy thì người làm hoàng đế cũng tự thưởng cho mình 1 hôm, dứt khoát
bế đám trẻ đi chơi cho rồi. 2 đứa bé 3, 4 tuổi, đang ở thời kì ham chơi, nhìn
như 1 cặp tiên đồng ngọc nữ, khiến ai nhìn cũng thích. Đặc biệt là hoàng tử, bé
tí tuổi mà lại mang vẻ người lớn, nói với mẫu hậu 1 cách nghiêm túc: “mẹ ơi, mẹ
đừng cứ nhìn thấy là cắn vào mặt con, toàn nước bọt trên mặt bẩn lắm. còn nữa,
mẹ cứ ăn đi, mẹ ăn nhiều sẽ mọc thêm thịt, khi đó phụ hoàng không cần mẹ nữa
đâu!”
Cứ nghĩ đến đó là hoàng đế đột nhiên cười thành tiếng, đi đến tẩm cung của 2
đứa trẻ lại phát hiện ra số người bên trong ít đến tội nghiệp, hoàn toàn không
có vẻ náo nhiệt thường ngày, tìm 1 lúc lâu mới tìm thấy được 1 thái giám đang
quét tước cung.
– Người đi đâu hết rồi? – hoàng đế nói.
– Bẩm hoàng thượng, hầu hết các cung nữ đều tham gia hội hoa viên của hoàng hậu
nương nương – lão thái giám đáp.
– Còn các thái giám? – Hoàng đế chau mày đáp.
– Đều đến ngự hoa viên giúp đỡ rồi. Nương nương nói hôm nay là ngày nghỉ, ai
làm thêm sẽ được trả gấp đôi tiền công.
Hoàng đế trợn tròn mắt tức giận, vội hỏi tiếp:
– Thế hoàng tử và công chúa đâu?
– Bẩm hoàng thượng, đều được hoàng hậu nương nương đưa đến phủ của nhị vương
gia rồi.- Lão thái giám bình tĩnh trả lời.
– Lão nhị? Đưa chúng tới đấy làm gì?
– Nương nói mai là ngày nhị vương gia tục huyền nên cho mượn hoàng tử và công
chúa làm hoa đồng.
Hôm trước lão nhị đến hỏi mình để mượn người thì Vinh Nhi nhất quyết không cho,
làm bản thân mình phải chịu mang tiếng không nể mặt anh trai, còn nàng
thì…nói cho mượn là cho mượn luôn, làm đấng quân vương 1 nước ngôn nhị bất
tín! Đúng là đồ quá đáng!
– Hoàng hậu chẳng phải nói không hay sao? Sao lại đồng ý cho mượn rồi? – Hoàng
đế hỏi tiếp.
Từ sau khi đại hôn của mình và Vinh Nhi dùng hoa đồng đi trước, thì những người
giàu có, quý phái ở Phồn Đô khi kết hôn cũng học theo, đều tìm những bé trai,
bé gái quý tộc xinh đẹp làm hoa đồng, không những yêu cầu thân phận của đứa trẻ
phải tôn quý còn muốn phải xinh xắn , đáng yêu nữa chứ, cứ theo yêu cầu này thì
2 đứa trẻ nhà mình đúng là không có gì để phàn nàn.
– Nương nương vốn dĩkhôngđồng ý nhưng khi nhị vương gia cuối cùng ra giá 1 vạn
lượng thì nương nương đổi ý kiến.
– Hả? hoàng đế mở to mắt. Chỉ 1 vạn lượng mà đem bán 2 đứa con của mình? Còn
tiểu công chúa thì sao? Chẳng phải công chúa cũng nói không đi sao? Sao lại
ngoan ngoãn đi rồi?
– Nương nương hứa sẽ chia lại cho công chúa 3 phần lợi nhuận… – lão thái giám
còn muốn nói nữa nhưng khi ngẩng đầu lên chỉ còn thấy một góc áo của hoàng đế,
còn người thì đã đi xa rồi.
Bên ngoài ngự hoa viên, cờ bay phấp phới, từ bên trong thỉnh thoảng còn vọng ra
tiếng sáo. Ngoài cửa bày một dãy bán đủ mọi thứ, từ khăn voan che mặt khi vào
hội hoa viên, lệnh bài bằng gỗ khắc hình hoa. Trông coi các sạp hàng đa số là
thái giám, cũng có một số cung nữ lớn tuổi, trước mỗi sạp hàng đều treo 2 chữ
‘ngự phê’ to tướng.
Tiểu Hỉ vẫn đứng ngoài tranh cãi cái gì đó với cung nữ canh cửa, thấy hoàng đế
đến liền kể một cách oan ức:
– Hoàng thượng, bọn họ bắt nô tài mua vé, nói là chỉ có cung nữ mới được miễn
phí đi vào, còn đàn ông đều phải mua vé. Nhưng, nhưng…hoàng thượng, nô tài
nào được gọi là đàn ông…
Hoàng đế dở khóc dở cười, chưa kịp nói gì thì có một đám người nhìn thấy hoàng
đế đến, vội quỳ xuống hành lễ. Hoàng đế khoát tay cho bọn họ đứng dậy, chưa mở
miệng thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang bước từ từ vào trong hoa
viên.
– Tố Nhi! Dừng lại!
Cung nữ đó đành đứng lại, quay đầu nhìn hoàng đế cười hì hì:
– Nô tì thỉnh an hoàng thượng.
-Thỉnh an? – hoàng đế hừ một tiếng lạnh lùng. – Ngươi đừng cùng chủ nhân của
mình lừa trẫm là đươc! Chủ nhân của ngươi đâu?
Tố Nhi chỉ cười:
– Hì hì, hì hì, nương nương…
– Đi đâu rồi? – hoàng đế chau mày.
Tố Nhi vội đáp:
Nương nương ở trong hoa viên.
– Bên trong tổ chức gì vậy?
– Hội vui hoa viên!
– Hội hoa viên?
– Vâng, nương nương nói cũng có thể gọi là đại hội giới thiệu bạn đời. Cung nữ
chưa kết hôn trong cung quá nhiều, cứ để như thế cũngkhôngtốt,khôngcó lợi cho
sự khoẻ mạnh của sinh lí. Hơn nữa nương nương nói chúng ta có thể nhân cơ hội
này mà thu một ít tiền vé vào cửa, dù sao ngự hoa viên cũng để không, cho
nên…
– Hội giới thiệu bạn đời? – hoàng đế nghi ngờ – Nếu là hội giới thiệu bạn đời
thì chủ nhân của ngươi còn vào bên trong làm gì?
Tố Nhi không dám trả lời, tự nhủ, tôi dám nói sao? Nói là vợ của ngài thấy hay
hay, muốn xem sức hấp dẫn của mình thế nào nên đeo mạng che mặt đi vào, giả vờ
làm thiếu nữ chưa chồng? Nói xong ngài lại chẳng lột da mặt tôi ra? Tôi đã ngu
đến mức đấy đâu!
Hoàng đế thấy Tố nhi cúi đầu không trả lời, linh cảm không tốt lại dâng lên,
ngài nhíu đôi mắt bồ câu tuyệt đẹp của mình vào:
– Hử? Tố Nhi? Vinh Nhi rốt cuộc vào đấy làm gì?
– Công chúa, công chúa nói muốn thị sát dân tình…
Hoàng đế hừ một tiếng, nhấc chân đi vào trong vườn, nhưng vừa đi được mấy bước
lại quay lại, giật một cái mạng che mặt màu đen trên tay cung nữ, hỏi:
– Đều phải mang cái này?
Cung nữ vừa nói vừa run lẩy bẩy:
– Vâng!
Hoàng đế cúi đầu nhìn bộ quần áo thường ngày của mình rồi đeo mạng che mặt lên,
gằn giọng nói:
– Vinh Nhi, tốt nhất là nàng đừng để ta bắt gặp, nếu không tối nay chúng ta
không xong với nhau đâu!