Con Thứ

Chương 5


Bạn đang đọc Con Thứ – Chương 5

Kim Lăng, Ô Y Hạng, Nguyên phủ.

Nguyên tứ công tử Nguyên Bình Chi vọt vào viện của mẫu thân Trịnh thị,
một đường trực tiếp xông vào nội thất, thấy Trịnh thị cầm thiếp canh
(ghi ngày, giờ, năm, tháng sinh) trong tay, ánh mắt âm hàn, sắc mặt nặng nề.

Trịnh thị nhíu mày một cái, nói: “Con đang làm cái gì vậy? Nổi giận cho
ai xem đây? Chưa có thông báo đã xông vào, càng lớn càng không có quy
củ, làm gì có bộ dáng của người trưởng thành?”

Nguyên Bình Chi đứng nghiêm tại nguyên chỗ, cố gắng kiềm chế lửa giận
trong lòng, chậm lại một tiếng, hỏi: “Phụ thân đã đồng ý cầu thân với
Phí gia?”

“Đúng vậy, đại tiểu thư Phí gia cũng coi là bà con xa, biểu tỷ của con,
kết thân với Trị Ca Nhi, là chuyện tốt thân càng thêm thân.”

Nguyên Bình Chi chỉ cảm thấy trong lòng có lửa giận, gân xanh nổi lên
làm trán căng đau, hắn cố gắng nhỏ giọng nói: “Việc này không giống với
việc cưới tiểu thiếp xung hỉ cho nhị ca, xuất thân thấp hèn, thân là
bình dân còn chưa tính, đây là tìm vợ cả chánh thất cho tam ca mà, sao
có thể lấy một nữ nhi thương hộ? Sĩ, nông, công, thương, thấp kém nhất
đúng là thương nhân, gian thương gian thương, thứ người như thế nuôi ra
nữ nhi tốt gì?”

Trịnh thị đặt thiếp canh lên bàn, nâng chung trà lên, cười cười không chút để ý.

“Con biết cái gì, tình huống nhà chúng ta ra sao con nên rõ ràng, phụ
thân và đại ca con đều nói, mấy huynh đệ tỷ muội các con không thích hợp kết thân với nhà quyền quý, hôn sự của Trị Ca Nhi đã bị kéo dài mấy
năm, ta thật vất vả mới tìm được một hộ thích hợp, phụ thân con cũng cảm thấy thỏa đáng, con đừng chăm lo mù quáng.”

“Nguyên Bình Chi nhướng mày, thật thích hợp? Chẳng lẽ không phải người cố ý tìm tới nhục nhã tam ca hay sao?”

“Khốn kiếp!”

Ly trà trong tay Trịnh thị lướt qua vành tai Nguyên Bình Chi, rơi trên
sàn nhà liền phát ra tiếng va chạm thanh thúy, bị ném ra năm bảy phần.

Bà đứng dậy, bước nhanh đi tới gần Nguyên Bình Chi, căm tức nhìn hắn,
tức giận mắng: “Con bất hiếu! Nói chuyện với mẫu thân thế này sao?”

Nguyên Bình Chi buồn bực nói: “Những tên công tử trong kinh nghe nói tam ca sắp lấy nữ nhi thương hộ, đều rối rít giễu cợt chế nhạo hắn, nói hắn là nhi tử xui xẻo nhất Nguyên phủ,tuấn mỹ nhất có tác dụng gì, cũng chỉ bị Nguyên phủ dùng để đổi bạc.”

Trịnh thị tức giận ngược lại cười, “Nói hưu nói vượn! Quả thật không
hiểu chuyện! Đây rốt cuộc là tên khốn kiếp nào truyền ra, ngươicũng tin? Lúc nào thì Nguyên phủ chúng ta luân lạc đến tình trạng lấy nhi tử đổi
bạc?”

Nguyên Bình Chi tức giận nói: “Ta không muốn tin tưởng, nhưng sự thật
không phải như thế sao? Bọn họ còn không biết tam ca thật ra chỉ là con
thứ, cũng đã cười nhạo như vậy, nếu như biết thêm thật tình, không biết
sẽ nói cái gì xấu xa nữa! Đến lúc đó danh dự của Nguyên phủ không phải
bị vứt hết rồi sao? Khó chịu nhất chẳng lẽ không phải là mẹ sao? Bọn họ
sẽ không nói mặt ngài hiền từ nhưng lòng dạ độc ác, khắt khe con thứ
sao?”

Trịnh thị lập tức tát vào mặt của Nguyên Bình Chi, trong mắt vừa đau vừa giận, tay bà run run, chỉ vào con trai út mình sủng ái nhất, không nhịn được chảy nước mắt.

“Nghịch tử! Nghịch tử! Chẳng lẽ ngươi nghĩ mẫu thân ngươi như vậy? Ở
trong mắt ngươi, mẹ ngươi chính là người khẩu phật tâm xà, mặt hiền dạ
ác? Mất năm qua, ta đối đãi Trị Ca Nhi thế nào, không phải ngươi luôn rõ ràng? Ta đối đãi hắn và đối đãi ba huynh đệ các ngươi có mấy phần khác
nhau? Hắn có đãi ngộ nào không bằng các ngươi? Ngươi xem Ngũ Ca Nhi và
Lục Ca Nhi do những di nương nuôi, có được giống bốn huynh đệ các ngươi
sao? Người làm đối với Ngũ Ca Nhi và Lục Ca Nhi giống với Trị Ca Nhi
sao? Đây là tôn vinh ai mang tới cho hắn? Là ai đang bảo vệ cho hắn?”

Nguyên Bình Chi quỳ rạp xuống trước người mẹ ruột, nói: “Mẹ, ta cũng vì
thương ngài, không đành lòng ngài bị người khác chỉ chỉ chõ chõ sau
lưng! So sánh với tam ca, ta càng thương ngài hơn! Nếu nhiều năm như vậy ngài đều đối xử tử tế với tam ca rồi, tại sao ở chuyện hôn sự của hắn,
lại kiên trì lựa chọn một nữ nhi thương hộ cho hắn?”

Trịnh thị lau lau nước mắt, thẩn thờ rồi lại kiên quyết nói: “Đây là
người vợ thích hợp nhất mà ta chọn cho hắn, cha mẹ bỏ bao công sức,
những tiểu tử các ngươi biết cái gì?”

Bà lười phải giải thích với nhi tử kiêu căng của mình, cũng giải thích không rõ tâm tình phức tạp của mình.

Tiểu nhi tử yêu thương huynh đệ, thiên tính lương thiện, toàn tâm toàn ý tính toán cho tam ca hắn, nhưng hắn nào biết Tam ca hắn tuyệt không
phải kẻ đầu đường xó chợ?

Dù thương yêu hắn hơn, cưng chiều hắn hơn thì như thế nào? Không phải
hắn cũng không thân cận với mẹ cả sao? Dù sao cách một cái bụng, cuối

cùng cũng là hai loại lòng dạ, vô luận suy nghĩ cho hắn như thế nào, hắn cũng sẽ không thân thiết giống nhi tử ruột của mình.

***

Kể từ khi Nguyên tam biết mình xuất thân con thứ, liền phí tâm mưu đồ
muốn độc lập thoát khỏi Nguyên phủ, những hành động đó, thật cho là có
thể giấu giếm được đương gia chủ mẫu Nguyên phủ như nàng sao?

Hắn nịnh bợ Hoàng đế, âm thầm dốc sức vì Hoàng đế, nhưng hắn quên mất
Hoàng đế là nhà mẹ của bà, Thái hậu là muội muội ruột của bà?

Dù hắn muốn tạo phản, có thể phản đi nơi nào? Tôn Ngộ Không thần thông
quảng đại hơn, lại há có thể nhảy ra lòng bàn tay của phật Như Lai?

Hắn không phải thuộc lòng đạo của thương nhân sao? Hắn không phải cảm
thấy hứng thú đối với vật phẩm nam bắc, và các ngành buôn bán khắp thiên hạ sao? Hắn không phải rất sùng bái thương nhân đi khắp bốn phương sao?

Bà làm mẹ hiền, làm thỏa mãn tâm nguyện của hắn, cố ý tìm kiếm một vị nữ nhi thương hộ làm vợ hắn, chẳng lẽ còn không thể xưng “Săn sóc tỉ mỉ”,
“Bỏ bao công sức” sao?

Mẹ cả khó làm, ai có thể thông cảm sự khó chịu và khó xử của bà?

Nguyên Bình Chi thấy mẫu thân hiển nhiên đã hạ quyết tâm, không khỏi rất nóng nảy, hắn còn chưa nhận được thư của tam cả gửi, không biết là có
nguyện ý lấy Phí Minh Lan làm vợ hay không, nếu như tam ca không thích,
như vậy dù mẫu thân miễn cưỡng lấy “Lệnh của cha mẹ, lời của mối mai”
mạnh mẽ bắt Tam ca lấy vợ, cuối cùng cũng chỉ tăng lên mâu thuẫn giữa
mẫu tử, càng thêm khiến quan hệ xấu đi.

Nguyên Bình Chi nghĩ trước hết nên để chuyện hòa hoãn lại, mặc dù hắn
yêu thương huynh đệ, nhưng cũng hiếu thuận cha mẹ, không muốn làm cho
danh dự nhiều năm của mẫu thân bị hủy trong chốc lát, lời đồn đãi có lực sát thương khá lớn, một khi mẫu thân được nhận định không dung được con thứ, đức hạnh có thiếu sót, sẽ mất hết mặt mũi.

Mẫu thân rõ ràng là người sĩ diện, tại sao ở hôn sự của tam ca lại cố chấp như vậy?

“Mẫu thân, nếu không đợi thêm hai ngày, chờ tam ca trở lại từ bên ngoài, hỏi xem ý tứ của huynh ấy thế nào? Dù sao huynh ấy cũng lớn, còn đường
đường là Thám Hoa Lang, nếu như huynh ấy thật không vui lòng, chuyện có
động tĩnh quá lớn, thì mọi người sẽ cười cho.”

Trịnh thị ngồi trở lại trên ghế, khoát tay một cái nói: “Ta cố ý đến
Hoàng Quốc tìm kiếm cao tăng xem thiếp canh cho họ, đã nói rõ bọn họ
chính là một đôi đẹp do ông trời tác hợp,t đại cát đại lợi, ngươi không
cần quản.”

“Nhưng, nhưng… Nhưng Phí Trung Quý vừa qua đời không lâu, Phí Minh Lan thân là dòng chính nữ phải giữ đạo hiếu!”

“Không phải chỉ có 100 ngày giữ đạo hiếu sao? Trước tiên cứ xác định việc thành thân, tránh cho đêm dài lắm mộng.”

“Mẫu thân -“

“Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi! Chuyện này ngươi không cần hỏi tới.” Trịnh thị mở miệng đuổi người.

Nguyên Bình Chi tức giận dậm chân tới lui, ngoài mặt còn phải miễn cưỡng duy trì lễ nghi của tứ công tử Nguyên phủ, buồn buồn không vui từ trong viện của Trịnh thị lui ra ngoài.

Thân là đệ đệ, hắn muốn trợ giúp huynh trưởng tìm kiếm hôn nhân tốt.

Nhưng thân là nhi tử, hắn càng không thể không vâng lời mẫu thân, khiến bà thương tâm khổ sở.

Nguyên Bình Chi không khỏi âm thầm cảm khái làm hiền đệ khó, làm hiếu tử càng khó hơn.

Tóm lại một câu nói, làm người thật khó.

Thật là người người đều khó làm.

Khách điếm huyện Dư Diêu, phòng chữ Giáp đầu tiên.

Nguyên Trị Chi đang ngồi ở trước bàn sách dưới cửa sổ nghiên cứu hồ sơ
thật dầy, hôm nay hắn thay một bộ áo dài màu xanh da trời, cổ áo và ống
tay áo thì dùng chỉ màu xanh đậm thêu hoa văn hình mây thanh lịch, eo
buộc đai lưng rộng cùng màu, ngón tay mang chiếc nhẫn Dương Chi Bạch
Ngọc làm trang sức.

Tóc của hắn buộc lên thật cao, chỉ cột một cái khăn màu xanh da trời,
ngũ quan tuấn tú hoàn toàn hiển lộ ra, ở dưới ánh mặt trời ban mai,
khiến cho nô tỳ xinh đẹp đứng ở góc bàn nhìn không rời mắt.

Nô tỳ mài mực ước chừng mười bảy mười tám tuổi, không tính là quá cao,
nhưng vóc người yểu điệu, bộ ngực lớn eo thon rất có phong tình mê người của phái nữ, ngũ quan đoan chính nhu hòa, không phải cực đẹp, nhưng lại làm cho người ta nhìn thấy cực kỳ thoải mái.

Ở trong mắt của Nguyên Bình Chi, nữ tử dịu dàng như nô tỳ Doanh Tụ này,
mới thích hợp Nguyên Trị Chi bình thường giỏi giả bộ xấu hổ ôn hòa, kì
thực lạnh lùng cô đơn nhất.


***

Nguyên Trị Chi xem xét hành động việc làm của các nhà buôn muối lớn ở
Dương Châu hàng năm qua, tư liệu nơi này, do quan phủ ghi chép, cũng có
tin tức nghe được từ dân gian.

Món lợi muối và sắt, các triều đại đổi thay cũng đều được quan phủ thu
thuế nặng, nhưng dễ dàng nảy sinh hủ bại, xuất hiện vấn đề nhất.

Ruộng muối Lưỡng Hoài là trọng địa của món lợi về muối, số lượng muối
sản xuất nhiều, phẩm chất cũng cao, thuế muối do nha môn vận chuyển muối ở Dương Châu nộp lên cơ hồ chiếm một nửa thuế muối Cảnh quốc.

Nhưng năm gần đây, nghiệp muối liên tiếp xảy ra vấn đề, quan phủ chiêu
gọi thương nhân, khiến thương nhân lũng đoạn giá muối làm “ngành muối bị cứng”, nuôi cho mập một nhóm nhà buôn muối, con cháu nhà buôn muối thừa kế, nịnh bợ hối lộ quan viên, lũng đoạn thu mua muối, chuyển vận và
tiêu thụ, tùy ý bác bỏ người sản xuất muối ăn và người tiêu thụ, khiến
quan lại tham nhũng thành phong trào, muối lậu thành hàng, nghề muối rối loạn, nhân dân bị hại.

Mùa đông năm ngoái huyện Dư Diêu thậm chí bộc phát dân sản xuất muối đốt lò cùng xung đột chảy máu với nhà buôn muối, nghe nói đã tạo thành ba
người chết mười mấy người bị thương, hậu quả nghiêm trọng.

Lúc xem tư liệu huyện Dư Diêu thì Nguyên Trị Chi không khỏi nhếch khóe
miệng, trong đầuhiện ra bóng dáng tao nhã của Phí Minh Lan.

Phí Trung Quý là dựa vào bán muối lập nghiệp, bản thân ông cũng là một
trong nhà buôn muối lớn huyện Dư Diêu, sau khi trở thành hoàng thương,
mặc dù phạm vi buôn bán tăng rất nhiều, nhưng ông thủy chung không có
buông tha nghiệm muối, đối với ông mà nói, nghiệp muối là căn cơ lập
nghiệp của ông ta.

Nhưng khi Phí Minh Lan xử lý sản nghiệp Phí gia thì bán ra trước hết
cũng là nghiệp muối, khiến Phí gia không còn quan hệ với quyền thừa kế
nghiệp muối và món lợi khổng lồ này.

Nguyên Trị Chi không tin nàng đoán được tun tức triều đình muốn chỉnh
trị nghiệp muối, cũng thà tin tưởng nàng xuyên qua nghiên cứu riêng của
mình, cho ra phán đoán nghiệp muối đã có nguy cơ trùng trùng, ở dưới mặt ngoài phồn hoa, thật ra là nguy hiểm khổng lồ, sắp sửa sụp đổ.

Lúc này, thay vì ham muốn hưởng lạc cuối cùng, không bằng sớm thoát thân.

Nếu như Phí Minh Lan là nam tử, sẽ thế nào?

Càng xâm nhập hiểu rõ vị Phí tiểu thư này, Nguyên Trị Chi càng hài lòng đối với nàng.

Cuộc sống khó được một tri kỷ, huống chi là hồng nhan tri kỷ?

Nguyên Trị Chi từ trong tay áo lấy ra quyền trượng Hoàng đế khâm ban,
phía trên là hai chữ bằng sắt mạ bạc của Huyền Dục: ngự thương.

Hắn híp híp mắt, quyền trượng làm từ thép vôn-fram ngàn năm đã có giá
trị xa xỉ, hơn nữa còn được hoàng đế tự tay viết chữ, càng thêm giá trị
liên thành.

Nhưng cũng không nặng bằng hai chữ “ngự ý”.

Mười bảy tuổi thi đậu tiến sĩ, Nguyên Trị Chi liền được Huyền Dục cho
đòi vào trong cung, hai người mật đàm suốt cả đêm về bài luận Nguyên Trị Chi làm khi thi đình.

Ngày kế, Huyền Dục liền ban thưởng Nguyên Trị Chi một thanh quyền trượng[1] như vậy.

Nguyên Trị Chi vị “Ngự ý (ý tứ của vua)” này, cũng không phải là ngự
dụng thương nhân tầm thường, có khác biệt trời vực hơn “Hoàng thương”,
đơn giản mà nói, Nguyên Trị Chi là tổng quản đại biểu cho Hoàng đế, giám thị tất cả hành động buôn bán của thương nhân trên thiên hạ, quyền lực
to lớn, vượt qua cổ kim.

Nếu để cho mấy lão già cổ hũ trong triều biết, đại khái sẽ khóc lớn
Hoàng đế phải “Xem trọng nông dân, ức chế thuông nhân”, nếu không sẽ dẫm vào Lã Bất Vi “Đầu cơ kiếm lợi”, “thương nhân thiên hạ” là họa

Thương nhân, ở trong mắt ai đó, đó chính là côn trùng hại quốc gia, đối với xã hội có trăm hại mà không một lợi.

Ngay cả phụ thân Nguyên Bắc Cố và đại ca Nguyên Tu Chi của Nguyên Trị
Chi, đối với chức vi này của Nguyên Trị Chi cũng là từ chối cho ý kiến,
mặc dù không có nói rõ phản đối, nhưng chỉ giữ thái độ tạm thời mặc kệ
mà thôi.

Nguyên Trị Chi thở dài ở đáy lòng, từ khi học sách sử hắn quả thật cảm

thấy hứng thú đối với “Vật phẩm nam bắc, thương nhân thiên hạ”, hắn cảm
thấy đây cũng là một cơ sở để xã hội tồn tại, lại bị bởi vì mạnh mẽ áp
chế, khiến buôn bán phát triển dị dạng, ở trong mắt người đời, thương
nhân phần lớn đều hám lợi, là gian thương làm giàu bất nhân.

Nhưng trên thực tế, một xã hội nếu muốn giữ vững phát triển tích cực,
thì không thể xem thường thương nhân, đó là “Nước chảy không thối, trục
cửa không mọt”, mà thương nhân chính là nhân tố mấu chốt làm cho cả xã
hội đi lên.

Những ý nghĩ này của Nguyên Trị Chi, không được giai cấp quyền quý thấu
hiểu, bọn họ xem hắn là người không tuân theo giáo điều của giai cấp
thống trị, dốt nát, càng thậm chí cười nhạo hắn cam chịu xuống cấp,
người đầy hơi tiền

Nhưng… Phí Minh Lan có lẽ có thể hiểu hắn chứ?

Nguyên Trị Chi không nhịn được suy nghĩ như vậy.

***

Cốc cốc!

Tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của Nguyên Trị Chi.

Doanh Tụ nhỏ giọng hỏi: “Người phương nào?”

“Quấy rầy khách quan rồi, có người đưa tới hai chậu hoa cho khách quan,
mời khách quan nhận lấy.” Tiểu nhị tất cung tất kính trả lời ngoài cửa.

Khách ở phòng chữ Giáp bình thường đều là phú quý, còn khách có thể ở
tại phòng chữ Giáp số một thì càng có địa vị phi phàm, cho nên tiểu nhị
phục vụ vô cùng kính cẩn cẩn thận.

Doanh Tụ tiến lên mở cửa phòng ra, hai tiểu nhị cẩn thận cầm một chậu hoa lan đứng ở cửa.

Nguyên Trị Chi đứng lên, ý bảo tiểu nhị đặt chậu lan vào một góc bàn sách.

Tiểu nhị đặt chậu hoa xong, lại thi lễ, mới nói: “Khách quan, người tặng hoa tự xưng là người làm của Phí gia, cũng nói một chậu hoa tặng cho
khách quý lúc trước mua “Tố Tâm Như Tuyết”, một chậu khác thì tặng cho
khách quan. Cũng nói hai chậu hoa lan này không giống nhau, khách quan
chắc là có thể phân biệt được.”

Nguyên Trị Chi gật đầu một cái.

Doanh Tụ mở túi, chia ra thưởng hai tiểu nhị 50 văn tiền, tiểu nhị vui vẻ đi ra ngoài.

Doanh Tụ đóng cửa phòng lần nữa, xoay người liền nhìn thấy Nguyên Trị
Chi đang chuyên tâm thưởng thức hai bồn hoa trên bàn sách, tài liệu đã
bị hắn bỏ một bên.

Ánh mắt nàng tối sầm lại, trước giờ thiếu gia làm việc đều chuyên tâm
quên mình, đây là lần đầu tiên hắn để công việc một bên, lại đi chú ý
chuyện khác.

Hoa lan Phí gia đưa tới, có phải là vị tiểu thư Phí gia sắp trở thành tam thiếu phu nhân tặng không?

Doanh Tụ âm thầm mấp máy khóe miệng. Trong lòng có chút cảm giác chua
chát, đồng thời lại cảm thấy quả nhiên cũng chỉ là một nữ nhi thương hộ, không hề biết thẹn thùng, tặng quà cho nam nhân xa lạ, cũng không biết
ngượng ngùng.

Đương thời có yêu cầu cực nghiêm với nữ tử, khuê dự có trong sạch hay không đủ để quyết định sống chết của một thiếu nữ.

Thiếu nữ chưa cưới lén lút tặng quà cho nam tử bên ngoài, nếu như tin
tức này bị lưu truyền ra ngoài, Phí Minh Lan sẽ mất hết danh dự chứ?

Nguyên Trị Chi nhìn hoa lan trên bàn, tâm tình lại càng ngày càng tốt,
cho đến khi sảng khoái ở đáy lòng không thể che hết, từ đáy mắt lộ ra
ngoài.

Nguyên Trị Chi có thể đại diện hoàng đế tự mình đến mua lan, tự nhiên
cũng là cao thủ giám định và thưởng thức hoa lan, hắn liếc mắt một cái
liền nhận ra hai chậu hoa lan Phí Minh tặng đến chính là giống lan được
phát hiện sớm nhất ở huyện Dư Diêu: Long Tự, Hạ thần.

Long Tự, bởi vì được phát hiện sớm nhất ở “Long Mạch Thiên Nham” trên
núi Cao Miếu của huyện Dư Diêu, cho nên được đặt tên như vậy.

“Long Tự” cây cao lớn hùng tráng, vẻ đẹp phong lệ, cánh hoa dài nhỏ, như đài Quan Âm, nụy hoa to, trên nhụy hoa có ba điểm đỏ tươi, vô cùng đẹp.

Nguyên Trị Chi dùng ngón tay chọc chọc cánh hoa “Long Tự”, ngày nay coi
là “rồng” trong thiên hạ chỉ có vị cửu ngũ chí tôn kia, xem ra sau khi
Phí Minh Lan phát hiện người mua “Tố Tâm Như Tuyết” lại là Hoàng đế, thì hơi bất an, cho nên lại cố ý tặng chậu “Long Tự này”.

“Long Tự” và “Tố Tâm Như Tuyết”, thật đúng là cực kỳ xứng với đôi phu thê tôn quý nhất thiên hạ – Huyền Dục và Tiết Trân.

Lực chú ý của Nguyên Trị Chilại càng bị một chậu “Hạ Thần” khác hấp dẫn, đây là quà Phí Minh Lan cố ý tặng cho hắn.

“Hạ Thần” không dễ ra hoa, vun trồng cực khó khăn, nhưng dáng hoa thanh
tú, hoa đoan chánh có khí độ, sắc hoa xinh đẹp, cho nên cũng thuộc về
hàng cao cấp hiếm có.

Chậu “Hạ thần” mà Phí Minh Lan tặng cho Nguyên Trị Chi, hai múi phụ ở

bên cạnh ba cánh ngoài hoa lan chau lại bao bọc, ít trân quý hơn so với
“Hạ Thần” xòe ra bình thường.

Nhưng khiến cho Nguyên Trị Chi vui vẻ không phải thứ này, mà là “Hạ
Thần” còn có một biệt danh, bởi vì “Hạ Thần” là xuân lan được phát hiện
sớm nhất ở núi Vẹt của huyện Dư Diêu, cho nên lại có tên là “Vẹt Mai”.

Vẹt, là tên “Vẹt”.

Vẹt Mai – dùng vẹt làm “Mai” (ý nói nhờ có núi Vẹt mói biết hoa lan, nhờ có bà mai mới nên duyên vợ chồng).

Nói như thế, Phí Minh Lan không có để ý thânphận “con Nguyên gia giống
Phí Minh Đức” củaNguyên Trị Chi, còn đón nhận vẹt Đan Ba hắn tặng cho
nàng, cũng âm thầm hứa hẹn lời cầu hôn “Chi tử vu quy, Nghi kỳ thất gia” của con vẹt.

Phí Minh Lan không tin Nguyên Trị Chi và thứ huynh của mình đều thích
nam sắc, nếu thật sự là như thế, hắn sẽ không không đầu không đuôi dùng
con vẹt để cầu hôn mà?

Nếu như không phải là yêu thích nam sắc, như vậy theo như lời Nguyên Trị Chi, hắn là con của Nguyên gia giống Phí Minh Đức, lại có ý như thế
nào?

Phí Minh Lan nghĩ lại tất cả mọi chuyện từ khi biết Nguyên Trị Chi tới
nay, ngẫm lại việc Phí Minh Đức nói Nguyên Trị Chi có ý tốt và ra tay
giúp hắn, khiến cho nàng bừng tỉnh hiểu ra Nguyên Trị Chi là con thứ của Nguyên phủ?

Cho nên mới đồng tình với Phí Minh Đức.

Cho nên, mới có có thể kết thân với một nữ tử thương hộ.

Một khi nghĩ như vậy, rất nhiều hành động của Nguyên Trị Chi đều có thể hiểu.

***

Mà khi nàng suy nghĩ hiểu rõ Nguyên Trị Chi là con thứ của Nguyên phủ,
vẫn mạo hiểm mất hết khuê dự đáp lại hắn, càng nói rõ nàng xem trọng
chính là Nguyên Trị Chi, mà không phải là thân phận tam công tử Nguyên
phủ của hắn.

Hiện nay xã hội phong kiến vô cùng bảo thủ, hơn nữa đối với nữ tử khuê
các chưa cưới mà nói, lén lút tiếp xúc với nam tử khác họ là đại húy kị, môt khi bị người ngoài biết, thì đồng nghĩa với khuê dự mất hết, càng
khó giữ trong sạch.

Nhưng vẫn có một số nữ tử hướng tới tự do, theo đuổi người mình yêu, sẽ
nghĩ tất cả biện pháp biểu đạt sự chung tình và thành ý của mình với đối phương, họ thường sẽ xuyên qua một số thủ đoạn khéo léo, tận lực không
cho người ngoài biết, lén qua lại với người yêu, tỷ như làm thức ăn có
thâm ý, ăn rồi sẽ hết, sẽ không để lại bất kỳ chứng cớ.

Mà Phí Minh Lan tặng hoa lan, cũng coi là rất khéo léo, mọi người đều
biết, nàng tự ý trồng hoa lan, tặng người mấy chậuhoa lan, xác thực có
thể tránh miễn một số miệng lưỡi thị phi.

Nhưng cho dù như thế, nàng vẫn mạo hiểm rất lớn, nếu như một khi xuất
hiện lời nói bóng nói gió tiêu cực, nàng sẽ trả giá cao hơn nam tử như
Nguyên Trị Chi nhiều.

Với Nguyên Trị Chi mà nói, đây có lẽ là một đoạn giai thoại phong lưu,
với Phí Minh Lan mà nói, lại có thể trở thành tội chứng nàng không giữ
phụ đức, dâm tiện phóng đãng.

Một nữ tử thanh bạch chưa gả, vì mình liều lĩnh lớn như thế, trừ người
không có tim không có phổi và kẻ ngu, ai có thể không nhớ ơn, không cảm
động đây?

Nguyên Trị Chi tự nhiên hiểu giá cao mà Phí Minh Lan bỏ ra, cho nên càng nhìn “Hạ Thần” càng mê muội, tâm tình kích động, không nhịn được vỗ
tay, nói: “Dám yêu dám hận, dám làm dám chịu, thông tuệ như lan, khéo
léo đáng khen, được thê như thế, phu còn có gì đòi hỏi?”

Doanh Tụ vẫn len lén quan sát Nguyên Trị Chi, nghe vậy sắc mặt không
khỏi trắng nhợt. Sợ tiết lộ tâm tư của mình, nàng vội vàng cúi đầu, cắn
chặt đôi môi, ngón tay gắt gao cầm chiếc túi có thêu phong lant rong
tay.

Nguyên Trị Chi luôn luôn yêu thích hoa lan, cho rằng loài hoa đó độc
chiếm “Tứ Thanh” trong các loài hoa, tức “Tức thanh (hương), sắc thanh
(màu), tư thanh (dáng), vận thanh (khí chất)”, cho nên trang phục của
hắn cũng do phong lan chiếm đa số.

Kể từ khi Doanh Tụ đi theo Nguyên Trị Chi, đã sớm trao ra trái tim, vì
làm hắn vui, nàng tự tay thêu một số vật nhỏ tùy thân cho Nguyên Trị
Chi, cái túi này là nàng thức suốt đêm để may, hôm nay chỉ còn thiếu
đường may cuối cùng là có thể làm xong, nhưng nàng lại đột nhiên cảm
thấy trong lòng trống trải.

Thêu túi phong lan thì như thế nào?

Tài thêu bình thường của nàng làm sao so với hoa lan sống động do Phí
Minh Lan tự tay nuôi trồng? Thân phận tỳ thiếp tế nhị của nàng, sao lại
có thể so với thiên kim đại tiểu thư đích nữ nhà hoàng thương?

Hiện tại Nguyên Trị Chi cũng không mấy nhiệt tình với nàng, chờ sau khi Phí tiểu thư gả vào cửa, sợ rằng sẽ càng lãnh đạm!

Doanh Tụ càng nắm chặt tay lại, trong lòng tràn đầy hai chữ “không cam lòng”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.