Bạn đang đọc Con Thứ – Chương 4
Nguyên Trị Chi cũng không có công khai thân phận Nguyên gia tam công
tử của hắn, chỉ lấy thân phận bạn tốt của Phí Minh Đức, đến tham dự nghi thức chỉnh sửa tộc phổ Phí thị.
Thế lực tông tộc là nền tảng xã hội hiện nay, chính trị cũng chỉ do
người của một gia tộc kéo dài, Hoàng Tộc cũng chỉ là một gia tộc cao
nhất, tôn quý nhất thiên hạ mà thôi.
Cho nên, chỉnh sửa gia phổ vô luận đối với gia tộc nào mà nói, đều là chuyện vô cùng trang trọng nghiêm túc.
Gia phổ bình thường chia làm hai loại hình thức.
Một loại là gia phổ treo ở phòng chính Từ Đường, dùng hình thức trục cây khô để chia người, đây là gia phổ đơn giản, vì tiết kiệm số chữ và diện tích, thường thường chỉ liệt tên thành viên phái nam trong gia phổ này.
Tỷ như dưới phụ thân có ba nhi tử, có nữ nhi cũng không viết: dưới ba
nhi tử lại chia ra những cành theo từng người, chỉ ghi chép cháu trai,
cháu gái vẫn không viết, nếu như một cành chỉ có nữ nhi không có nhi tử, như vậy mạch này tương đương với đoạn tuyệt hương khói.
Loại gia phổ đơn giả này, có sẽ chú thích dưới tên trượng phu “Thành
thân với ai, sinh mấy người con”, đây dĩ nhiên chính là nguyên phối
chánh thất rồi, nữ nhân có tên trong gia phổ, mới là chánh thê thân phận tôn quý. Người đó sinh ba nhi tử, nhưng dưới tên trượng phu tổng cộng
lại có năm nhi tử, vậy hai người khác mà “Mẹ đẻ thân phận không rõ” dĩ
nhiên chính là con thứ.
Khác biệt đích thứ, ở chỗ này là rõ ràng chói mắt nhất.
Mẹ đẻ của con thứ, đại đa số là người vô danh ngay cả dòng họ cũng không lưu lại.
Con thứ, ở trong gia phổ, cho tới bây giờ đều chỉ có cha ruột và mẹ cả, không có mẹ ruột.
Một loại gia phổ khác, nhất định là gia phổ kiểu tổng thể.
Loại gia phổ này tương đối cặn kẽ, trừ các con, vô luận dòng chính nữ
hay là thứ nữ đều sẽ được ghi chép, cả ngày sinh tháng đẻ của nữ nhi
cũng sẽ ghi chép cặn kẽ, đồng thời cũng sẽ kèm theo mẹ đẻ của con cái là ai.
Mà nam nhân sau khi chết, công danh, chiến công chủ yếu cả đời cũng sẽ
được ghi chép ngắn gọn lại. Tỷ như một nhi tử hai mươi tuổi đậu cử nhân, ba mươi hai tuổi đậu tiến sĩ, sau đó giữ chức quan gì, bao nhiêu tuổi
cáo lão về quê, cả đời này đều sẽ được ghi chép lại tổng quát.
Đối với nam nhân mà nói, có hai cơ hội chỉnh sửa gia phổ cho họ. Lần đầu tiên là sau khi hắn sanh ra, xác nhận còn sống sót, liền đến từ đường
lạy tổ tông, chính thức thêm tên người này vào tộc phổ, bày tỏ gia tộc
sinh con trai rồi. Lần thứ hai là sau khi hắn chết, ghi chép ngày giỗ
của hắn, cùng với tổng kết ưu khuyết điểm cả đời hắn.
Mà lần này Phí Minh Đức được chỉnh sửa gia phổ, thuộc về tình huống đặc
biệt ngoài hai cơ hội trên, rất dễ dàng bị thành viên gia tộc gây khó
khăn hà khắc.
Nhị thúc Phí Trung Lương dĩ nhiên là ngàn không cam lòng vạn không muốn, nếu như Phí Minh Đức được đưa đến dưới tên Phí Trịnh thị, liền có quyền lợi của trưởng tử, bao gồm thừa kế tất cả gia sản của phụ thân hắn, vậy tất cả tính toán của Phí Trung Lương không phải uổng phí sao?
Phí Trung Lương vốn muốn gây chút chuyện, nhưng ông ta vừa nhìn thấy khách đến xem chỉnh sửa gia phổ, liền trợn tròn mắt.
Trong quan viên, cao tới Thứ Sử Dương Châu, Thái Thú quận Hội Kê, cho
tới Huyện lệnh, Huyện thừa Dư Diêu, cư nhiên không một ai vắng mặt.
Phí Trung Lương chỉ là một cử nhân nhỏ, ở trước mặt Huyện lệnh tiếng nói còn miễn cưỡng có trọng lượng, đưa được chút lễ, làm được chút việc,
nhưngđến trước mặt Thái Thú và Thứ Sử, cũng chỉ có nơm nớp lo sợ dập đầu thôi.
Trừ quan viên, những hoàng thương khác ở Dương Châu đều đến đầy đủ.
Người Phí thị đứng từ cửa chính vào, khách quý đứng hai bên, trang trọng, nghiêm trang.
Ở dưới cái nhìn vội vã của họ hàng và người quyền quý, tộc trưởng mới
Phí Trung Lương hết sức lo sợ việc chỉnh sửa gia phổ, gia phổ đơn giản
và gia phổ đầy đủ đều thay đổi, ông ta thậm chí ngay cả nửa câu nói nhảm cũng không dám nhiều lời.
Thẳng đến lúc này, Phí Trung Lương mới biết đã xem thường người cháu thứ xuất (con vợ lẽ) mọt sách của mình, hắn thật sự quá âm trầm, quá khôn
ngoan.
Phụ thân chợt qua đời, hắn còn chưa kịp che giấu bi thương, đã xoay
người nhanh chóng chèo kéo hệ chánh Trịnh thị, đồng thời gả muội muội
cùng mẹ cho nhị công tử nhà Thứ Sử, khi người khác vẫn còn hỗn loạn vì
tang sự thì hắn đã sớm chuẩn bị tốt cho ngày hôm nay.
Phí Trung Lương nhìn chằm chằm cháu trai thẹn thùng quỳ gối trước bài vị liệt tổ liệt tông, thật hận không thể gặm thịt của hắn, uống máu của
hắn.
Phí Minh Đức hành đại lễ ba quỳ chín lạy xong, lúc đứng lên thì lại
nghiêng đầu nhìn Nguyên Trị Chi vẫn an tĩnh đợi trong góc, người thanh
niên áo xanh mặc dù hết sức cố gắng ẩn mình ở trong mọi người, lại vẫn
làm người khác chú ý.
Người khác không biết, Phí Minh Đức ngay cả Phí Minh Lan cũng không có
báo, tất cả hôm nay, kì thực đều do Nguyên Trị Chi âm thầm hiệp trợ.
***
Sau khi phụ thân bất chợt qua đời, Phí Minh Đức cũng hoảng hồn, hắn chỉ
là một tú tài nhỏ, lại là thứ xuất, căn bản không phải đối thủ của nhị
thúc vừa là cử nhân vừa là tộc trưởng, hắn tùy tiện viết thơ đến Nguyên
gia, chỉ là hy vọng gặp may, lại không ngờ rất nhanh đã nhận được thơ
hồi âm của Nguyên Trị Chi.
Nguyên Trị Chi đề cử “Tố Tâm Như Tuyết” cho Hoàng đế, khiến hoàng thương Phí gia lung lạc lòng hoàng đế: mặc dù Nguyên Trị Chi xem thường Chu
Hiếu Quang và Phí Minh Huệ lén lút thông đồng, nhưng vẫn âm thầm cho
người truyền lời cho Thứ Sử Chu đại nhân, bảo ông ta thuận lợi cho phép
hôn sự của Phí Minh Huệ, thúc đẩy Phí gia và nhà Thứ Sử kết thân, để Phí gia có núi dựa lớn nhất ở Dương Châu.
Phí Minh Đức không rõ ràng lắm tại sao Nguyên Trị Chi chịu đưa tay giúp
hắn, còn suy nghĩ chu đáo làm sao giúp hắn, nhưng khi viết thư qua lại
với Nguyên Trị Chi, hắn hiểu được sự khác biệt của một con ếch ngồi đáy
giếng như hắn với một con chim ưng hùng mạnh trên trời.
Đối mặt quẫn cảnh như vậy, Nguyên Trị Chi có thể nhanh chóng giúp hắn xử lý, mượn lực chống lực, chuyển bại thành thắng, hơn nữa nhẹ nhàng thuần thục, nhìn như chẳng có việc gì, khiến hắn âm thầm cảm phục, không nhịn được động lòng.
Loại tâm tình này, thật sự không cách nào nói rõ, Phí Minh Đức chỉ có
thể giả ngây giả dại ở trước mặt Nguyên Trị Chi, giấu đi chân tình trong lòng của mình.
Hắn không cầu hồi báo, chỉ cầu chút cơ hội diễn tả mà thôi.
Ngày sau một khi Nguyên Trị Chi thành vị hôn phu của Phí Minh Lan rồi,
đó chính là muội phu của mình, hắn càng phải giữ lễ nghi, tôn trọng nhau như khách rồi.
Cuối cùng sâu sắc nhìn Liễu Nguyên Trị Chi một cái, Phí Minh Đức xoay
người nhìn về phía mọi người, ho một tiếng, nói: “Vãn bối cực kỳ cảm tạ
tất cả các vị đại nhân và thế bá thế thúc có mặt, tiên phụ trên trời có
linh thiêng cũng có thể được an bình.”
Mọi người gật đầu một cái.
Phí Minh Đức đi tới bên cạnh tam thúc thứ xuất – Phí Trung Hiền của hắn, kéo tay vị nam tử trung niên gầy gò này, nói với mọi người: “Mượn cơ
hội này, vãn bối còn có một chút chuyện công bố với mọi người. Vị này là tam thúc nhà ta, trước kia vẫn làm trợ thủ của cha, vì việc buôn bán
của Phí gia mà quanh năm bôn ba bên ngoài, Phí gia có thể có hôm nay,
Tam thúc cũng có công lao không nhỏ, mà vãn bối thì chỉ muốn tập trung
học hành, vô tâm làm ăn, cho nên vì vậy quyết định chuyển giao việc buôn bán của Phí gia cho Tam thúc kinh doanh.”
Lời vừa nói ra, mọi người xôn xao.
Nguyên Trị Chi nhíu mày, hắn cũng có chút không ngờ, không ngờ Phí Minh
Đức lại có quyết tâm như thế, việc buôn bán hơn ngàn vạn, cũng có thể
nói buông tay liền thả tay.
Phản ứng lớn nhất là Phí Trung Lương rồi. Ông ta bỗng nhiên đứng lên,
căm tức nhìn Phí Minh Đức, cả giận nói: “Chuyện lớn như thế, ngươi không thương lượng với ta đã tự tiện quyết định?”
Phương thức xử lý tài sản của Phí Minh Đức, thật ra thì tất cả mọi người hiểu, cũng không phải là tặng gia tài ngàn vạn cho tam thúc phí Trung
Hiền, mà chỉ là vô hình chuyển giao cửa hàng hiện có, cùng với mấy vụ
làm ăn, giao thiệp cho Phí Trung Hiền quản lý: Phí Minh Đức từ nay không trực tiếp quản lý nữa, chỉ làm ông trùm giấu mặt, hàng năm rút ra huê
hồng mà thôi.
Dĩ nhiên, tiền lãi ngày sau phải chia cho tam thúc nhiều hơn.
Phòng này của Phí Minh Đức, bởi vì có quan hệ đặc biệt với nhà quan, cho nên vẫn chiếm danh hiệu hoàng thương, hiện tại lại làm lão bản lớn bỏ
vốn phía sau màn, Phí Trung Hiền thì thành tổng chưởng quỹ xuất đầu lộ
diện.
Dĩ nhiên, có lẽ ngày sau Phí Trung Hiền cũng sẽ tham lam, cũng sẽ muốn
thu những sản nghiệp này về ít nhiều, nhưng chỉ cần ngày sau Phí Minh
Đức thi đậu công danh, vẫn liên lạc chặt chẽ với nhà quan, nếu Phí Trung Hiền là người thông minh sẽ không làm chuyện hồ đồ, sẽ không làm tuyệt.
Hiện nay, thương nhân giàu có hơn, một câu của hoàng tộc quan gia cũng
dễ dàng khiến phú thương bị tịch biên gia sản diệt tộc, gia tài hàng tỷ
cũng bị hủy trong chốc lát.
Phí Minh Đức làm tính toán xấu nhất, cũng chẳng qua chính là nay sẽ rời
tay toàn bộ việc buôn bán của Phí gia, ngày sau không có tiền lãi. Trong tay hắn đã nắm giữ gia sản ngàn vạn do tiên phụ để lại, tiêu xài mấy
đời cũng đủ rồi.
Huống chi lúc phụ thân còn sống từng nói, tam đệ Phí Trung Hiền của ông
có thương tài lại có thương đức, là người có thể trọng dụng. Nhị đệ ruột thị của ông lại nóng nảy gấp gáp, tham lam xem thường, không thể làm
bạn.
Phí Trung Lương giận đến da mặt tím tái, ông ta vạn không nghĩ tới thứ
đệ bình thường buồn bực không lên tiếng cũng lại chiếm lời lớn, thật là
chó cắn người thường không sủa, người nham hiểm xảo trá nhất bình thường luôn tỏ vẻ trung thực!
Phí Minh Đức cũng không để ý tới hắn, tiếp theo liền chắp tay với các
hoàng thương ở Dương châu đứng hàng cuối, nói: “Khi còn sống tiên phụ ôm hơi nhiều việc buôn bán của hoàng thương, nhưng vãn bối không có sở
trường, hôm nay chuẩn bị chỉ để lại các món ngọc thạch quý giá, buôn bán còn lại, tất cả đều qua tay cho các vị thế bá thế thúc.”
***
Chúng hoàng thương kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau, quả thật không thể tin được lỗ tai mình.
Thương nhân thiên hạ nhiều như vậy, Hoàng Tộc chỉ một nhà, hoàng thương
càng là danh hiệu do ngàn vạn thương nhân vật lộn đọ sức chém giết ra
được, sợ rằng còn khó hơn đi thi khoa cử.
Hiện tại Phí gia cư nhiên chịu phân ra mấy khoản hoàng thương nắm trong
tay, mặc dù trong này còn phải trải qua các loại tranh giành ích lợi,
càng cần phải được hoàng gia cho phép, nhưng chỉ cần có phần nhường lại, bọn họ lại vượt lên trước lấy được tiên cơ, vẫn có không gian tranh thủ rất lớn.
Phí gia bởi vì quan hệ thân mật với nhà mẹ thái hậu, cho nên chủng loại
cống phẩm qua tay khá nhiều, trong hàng loạt mua bán bao gồm vải vóc,
trà, các loại hương liệu v.v… đây đều là lời buôn bán lớn có lời.
Nguyên Trị Chi suy nghĩ tỉ mỉ, hôm nay hắn cũng cảm thấy những việc làm
của Phí Minh Đức nhất định là có người chỉ điểm sau lưng, Phí Minh Đức ở việc học tập và tính toán lòng người, còn có mấy phần sáng suốt, nhưng
nói đến thủ đoạn xử lý gia sản, bảo đảm ích lợi ngày sau có thể an ổn
sống qua ngày, hắn khẳng định không làm được.
Như vậy, là vị nữ tử dáng ngoài tú nhã như lan, khí chất lại lẫm liệt như mai ở sau lưng ra chủ ý?
Nàng rất là hiểu được tinh túy của hai chữ “cam lòng” – có bỏ mới có được.
Phí Minh Đức và Phí Trung Quý dù sao khác nhau, bỏ đi quyền quản lý Phí gia, có thể đổi lấy Phí Minh Đức an tâm thi khoa cử.
Bỏ đi mấy phần quan trọng trong kinh doanh của hoàng thương, lực chú ý
của đám đông chăm chú vào tài sản Phí gia sẽ nhẹ nhàng linh hoạt chuyển
đi, lại có thể giữ lại danh hiệu hoàng thương, duy trì địa vị Phí gia
không ngã.
Buôn bán ngọc thạch trân bảo tuy ít mà tinh tế, không dễ dàng buôn bán
như trang phục cống phẩm, tĩnh tâm lại dùng ít sức, quả nhiên là có được từ bỏ ra.
Hiếm có nữ tử khuê phòng cũng có ánh mắt nhìn xa trông rộng và thủ đoạn gọn gàng như thế.
Ánh mắt Nguyên Trị Chi tĩnh mịch, đáy lòng lại không nhịn được trồi lên một chút vui vẻ.
Thật là thú vị.
Rất là thú vị.
Hắn và Phí Minh Lan vô tình âm thầm liên thủ, cũng thành toàn Phí Minh Đức.
Con thứ Phí Minh Đức này cũng coi như phúc lớn vận số lớn.
Phí Minh Đức không hiểu tại sao Nguyên Trị Chi ra tay giúp hắn, trăm ân
không được giải bày. Thật ra thì nói một cách thẳng thừng, đơn giản cũng chính là bởi vì hai chữ “Con thứ”.
Người cùng một tâm, tình cùng một lý.
Người nào lại biết, Nguyên phủ tam công tử, đệ nhất thế gia vọng tộc sau hoàng gia, ở trong mắt người ngoài cao cao tại thượng, quyền thế rất
mạnh, thật ra thì chỉ là một con thứ không rõ mẫu thân là ai thôi.
Phí Minh Lan, Minh Lan, Minh Lan…
Nguyên Trị Chi lặp lại cái tên xinh đẹp này ở trong lòng, nghĩ tới nữ tử có khí chất giống như tên này, trái tim lãi rung động lần nữa.
Dù sao hắn cũng còn trẻ, vẫn có lòng thích cái đẹp, lần đầu tiên gặp mặt thì bề ngoài xuất sắc của Phí Minh Lan đã để lại cho hắn ấn tượng rất
tốt.
Mà bây giờ, việc làm của Phí Minh Lan, càng thêm xúc động tim của hắn, hắn thích nữ tử kiên cường lại thông tuệ.
Gió mạnh mới biết cỏ cứng, những việc làm liên tiếp của Phí Minh Lan sau khi phụ thân chợt qua đời, đủ để chứng minh sự kiên trinh bất khuất
trong tính cách nàng.
Trong đầu của hắn nóng bỏng, có một kích động muốn che chở thương yêu nữ tử bề ngoài như lan, tính tình lại như mai.
Yêu, từ lúc ban đầu, có lẽ là do duyên kết hợp với một ít kích động.
***
Thời gian của hoa ngắn ngủi như thanh xuân của mỹ nhân.
Trong chớp mắt, thời kỳ của hoa vào mùa xuân sắp qua, mùi thơm và dáng
hoa đều đã đi vào tuổi già, Phí Minh Lan chuẩn bị cắt bỏ hoa, trữ chất
dinh dưỡng cho cây nảy mầm.
Một đêm trước Lập Xuân và Lập Hạ đã dùng rượu trắng ngâm kéo, sáng sớm,
trước khi cắt bỏ, lại hơ cây kéo trên lửa ở ngoài trời, chờ cây kéo hết
nóng, Phí Minh Lan rửa tay xong mới tự mình cắt bỏ.
Hoa lan cắt xuống, được bọn nha hoàn cẩn thận thu hồi vào trong hộp gỗ,
sau này có thể làm trầm hương, hoặc hương ướp, hoặc chế thành hoa khô
làm trà hoa lan, điểm tâm hoa lan, các loại canh, đều là mỹ vị. Tóm lại, sau khi hoa lan tàn úa vì đã trổ hết duyên dáng, vẫn có thể dùng, để
ăn, để làm thuốc, rất nhiều chỗ tốt.
Mặt trời vừa mọc, Phí Minh Lan mặc một bộ y phục xanh nhạt đứng trước
chậu hoa lan, quần thêu hoa lan chưa nở hoa, mái tóc đen bóng buộc thành hai bím thật dài, chi chít ở sau ót, đuôi bím dùng dây tóc màu tối cố
định, cắm một cây trâm ngọc bích nghiêng nghiêng, bươm bướm vờn hoa lan
trên cây trâm rủ xuống, mát mẻ xinh đẹp giống như tên lan tao nhã động
lòng người.
Lập Xuân cười nói với Lập Hạ: “Đại tiểu thư thật là đẹp, mỹ lệ hơn những tiểu thư khác nhiều.”
Lập Hạ “Ừ” một tiếng nho nhỏ, đại tiểu thư cũng không thích bọn hạ nhân
lắm mồm, cho nên bọn họ chỉ dám lén tiểu thư thỉnh thoảng nhỏ giọng nghị luận một lần.
“Những tiểu thư nhà quan kia tự cho mình rất cao, mỗi lần tới thăm tiểu
thư đều ngẩng đầu thật cao, nhưng dù các nàng tận lực trang điểm ăn mặc, cũng không động lòng người như tiểu thư.”
Cũng không phải hai nô tỳ đột nhiên sinh ra cảm khái như thế, mà là hôm qua nhị tiểu thư Phí gia rốt cuộc xuất giá rồi!
Vội vàng xuất giá trong một trăm ngày tỏ hiếu sau khi cha chết, cũng
không phạm kị húy. Có vài người nhà nam tuổi tác cao, lo lắng ba năm giữ đạo hiếu sẽ làm trễ nãi hôn kỳ của con, khiến hôn sự sanh biến, cho nên trong một trăm ngày tỏ hiểu cũng đặc biệt cho phép khẩn cấp đón dâu.
Cùng lệ, cha mẹ quan viên qua đời, quan viên bình thường phải để tang về với ông bà, giữ đạo hiếu cho cha mẹ ba năm. Nhưng đối với Hoàng đế mà
nói, là quá lãng phí thời gian của quan viên thủ hạ, cho nên Hoàng đế có thể “Đoạt tình”, đặc biệt triệu hồi thần tử trở về, tiếp tục khiến bọn
họ làm trâu làm ngựa cho mình.
Mọi người không chỉ trích Phí Minh Huệ vội vàng xuất giá, nhưng khiến
bọn nha hoàn căm giận bất bình chính là, rõ ràng đại tiểu thư còn chưa
có đính hôn, tại sao nhị tiểu thư đã xuất giá rồi hả?
Điều này làm cho đại tiểu thư con vợ cả tôn quý của họ quá mất mặt?
Thiếu gia kế nhiệm gia chủ, hôm nay đã nắm quyền lớn, danh xứng với
thực, về sau không biết có đối xử tử tế với phu nhân và đại tiểu thư hay không?
Lập Xuân và Lập Hạ là hai đại nha hoàn cận thân trung thành cảnh cảnh,
khó tránh khỏi lo lắng ít nhiều vì tiểu thư nhà mình lo lắng. Đại tiểu
thư năm nay cũng mười sáu tuổi rồi, thủ hiếu xong đã mười chín tuổi,
tuyệt đối là đại cô nương, cả hôn sự cũng chưa có nghị định, đến lúc đó
làm sao đây?
Nhưng gần đây đại tiểu thư vẫn biểu hiện bình tĩnh, trừ ăn chay giữ đạo
hiếu cho phụ thân ra, chính là làm bạn mẫu thân, chăm sóc hoa cỏ, thật
giống như không có bất kỳ tâm sự.
Khi Lập Xuân và Lập Hạ theo hầu ở sau lưng Phí Minh Lan, có chút rầu rỉ
nhìn chăm chú bóng lưng bận rộn của nàng thì tiểu nha hoàn Thạch Lưu cẩn thận từng li từng tí xách theo một cái lồng chim đi tới, nói: “Khởi bẩm tiểu thư, có vị Nguyên công tử tặng một con vẹt cho tiểu thư, thiếu gia muốn ta lấy ra cho tiểu thư xem, hỏi tiểu thư có nhận lấy hay không?”
Phí Minh Lan nghe tiếng xoay đầu lại, đặt cây kéo bạc đang cầm vào trong tay Lập Xuân, kinh ngạc nhìn con vẹt trong lồng, con vẹt này vẫn còn
nhỏ, miệng đỏ tươi, lông màu xanh nhạt cao cấp, lông vũ ở hai cánh cũng
là màu phỉ thúy bóng loáng, cực kỳ xinh đẹp.
Thạch Lưu thức thời giơ cao cái lồng, nói: “Thiếu gia nói con này gọi
Đan Ba vẹt, là chim quý mua từ nước Thiên Phủ xa xôi, là loài rất hiếm!”
Lập Xuân, Lập Hạ cũng tò mò nhìn chằm chằm vào không rời mắt, Lập Hạ
hỏi: “Mọi người đều nói ” nói như vẹt “, con này biết nói sao?”
Thạch Lưu từ trong túi lấy ra mấy hạt hướng dương, thả vào trong lòng
bàn tay, rồi lại không cho vẹt ăn, dụ nó nói: “Phức Phức (thơm ngát)!
Phức Phức! Nói “chào tỷ””
Vẹt Phức Phức cao ngạo đi tới đi lui trong lồng chim, không chịu mở miệng.
“Nó tên Phức Phức?” Phí Minh Lan hỏi.
“Đúng nha, tiểu thư, thiếu gia nói là từ bài thơ gì đó.” Thạch Lưu khổ
não nhíu nhíu mày, nàng không biết chữ, cũng không hiểu thơ ca gì.
Phí Minh Lan nhận lấy hạt hướng dương trong tay Thạch Lưu, mở cửa lồng
tre ra, Phức Phức liền chủ động nhảy tới trong lòng bàn tay của nàng,
nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng Phức Phức, Phức Phức cúi
đầu mổ một hạt hướng dương, sau đó nhảy lên ở trong lòng bàn tay của
nàng, lắc lắc đầu, chợt mở miệng nói: “U lan trong cốc trống, thơm ngát
tỏa bốn phương.”
Phí Minh Lan vừa sợ vừa cười, dùng ngón tay gõ đầu nhỏ của nó, cười nói: “Ai yêu, ngươi chỉ là một đứa nhỏ thôi mà.”
Phức Phức thỏa mãn kiêu ngạo nhảy lên, tiếp tục học vẹt nói: “Đào chi
yêu yêu, Chước chước kỳ hoa. Chi tử vu quy, Nghi kỳ thất gia.[1]”
Lần này Phí Minh Lan lại không cười được, nàng dù có ngu nữa, cũng nghe
ra được vẹt này quả thật là “Học vẹt”, học miệng lưỡi người khác, làm
ống loa mà thôi.
Phí Minh Lan yêu thích đọc sách, bình thường đọc qua khá nhiều, biết Đan Ba vẹt quả thật là chim quý hiếm, loại vẹt này âm sắc thanh thúy mượt
mà, nghe thật cảm động, hơn nữa rất thông minh, mười con đều có thể học
tiếng người, có một con còn có thể đọc ra một bài thơ thật dài, tỷ như
Phức Phức trước mắt.
Lập Xuân và Lập Hạ lại nghe đến sợ hãi than, Thạch Lưu càng thêm trợn
mắt hốc mồm, nàng làm sao cũng không nhớ được lời thơ như vậy!
Phức Phức cư nhiên còn thông minh hơn nàng, quá lợi hại!
Tâm tình Phí Minh Lan phức tạp nhìn Phức Phức xinh đẹp đáng yêu trước
mắt, trái tim lại hiện ra bộ dáng tao nhã của thanh niên áo xanh, không
khỏi có chút bất an.
Mấy ngày trước nàng biết Nguyên tam công tử tự mình đến xem mắt, khi đó nàng cũng đã xấu hổ, lo lắng, suy nghĩ.
Nàng không biết Nguyên tam công tử rốt cuộc có ấn tượng gì đối với nàng, trái tim có chút sầu lo bất an.
Thiếu nữ nào không mơ xuân?
Phí Minh Lan thông tuệ hơn, kiên cường hơn, cũng chỉ là một thiếu nữ
xinh đẹp mười sáu, nàng tự nhiên cũng len lén phỏng đoán vị nam tử tương lai làm phu quân của nàng là như thế nào.
***
Nguyên Trị Chi, đích tam công tử thế gia vọng tộc Nguyên phủ, đông đảo
nam nhân Nguyên phủ đều đứng hàng quan cao, trưởng bối không nói, chỉ
những người đồng lứa với Nguyên Trị Chi, huynh trưởng tuổi còn trẻ đã
đứng hàng quan lớn, vốn là Thượng Thư Tả Phó Xạ tay cầm thực quyền; nhị
huynh mười tám tuổi đã trở thành Thiếu Tướng quân, vì nước rong ruỗi
chiến trường, quanh năm chém giết ở tiền tuyến; Nguyên Trị Chi mười bảy
tuổi cũng đã đậu tiến sĩ, mặc dù chỉ là Thám Hoa xếp thứ ba, nhưng nghe
nói là do hoàng đế thấy hắn trẻ tuổi, dáng dấp lại tuấn mỹ, vô cùng phù
hợp danh hiệu đẹp “Thám Hoa Lang”, mới cố ý hạ hắn từ Trạng Nguyên xuống thứ ba.
Hơn nữa, Phí Minh Lan nghe thứ huynh Phí Minh Đức cặn kẽ kể lại Nguyên
Trị Chi ra tay giúp đỡ Phí gia thế nào, biết thủ đoạn và ý tốt của
Nguyên Trị Chi, điều này làm cho nàng ngoài cảm kích ra, càng tăng thêm
vài phần mơ ước lãng mạn của thiếu nữ.
Phí gia ở sau khi Phí Trung Quý đột nhiên qua đời, vẫn ở trong bấp bênh, mà Nguyên Trị Chi xuất hiện liền giống như lập được một cây cột trung
tâm vững chắc, khiến Phí gia đột nhiên n ổn, Phí Minh Lan rốt cuộc không cần lo lắng hãi hùng.
Bất kể đối với nữ tử dạng gì mà nói, nam nhân có bản lãnh cường thế đều
dễ dàng làm cho các nàng động lòng nhất, Phí Minh Lan cũng không ngoại
lệ.
Anh hùng yêu mỹ nhân, mỹ nhân làm sao không ngưỡng mộ anh hùng?
Huống chi bản thân Nguyên Trị Chi lại là một nhân tài, tác phong nhanh
nhẹn, trái tim của Phí Minh Lan, cũng không biết từ lúc nào, trong lúc
vô tình, đã quanh quẩn đặt vào trên người của Nguyên Trị Chi.
Cho nên, vô luận từ phương diện nào mà nói, Nguyên Trị Chi đều là thí
sinh phu quân hoàn mỹ khiến đàn gái không thể bắt bẻ, Phí Minh Lan thật
hơi lo lắng người ta không thích loại nữ tử nhà thương nhân như nàng.
Hôm nay hắn lại tặng Phức Phức tới, là có ý gì đây?
“Chi tử vu quy, Nghi kỳ thất gia[2]” là đang ám hiệu nàng sẽ gả cho hắn, đang dịu dàng cầu hôn nàng sao?
Phí Minh Lan mạnh mẽ đè nén trái tim nhỏ đang nhảy loạn, chỉ sợ là tự
mình đa tình, ngộ nhỡ người ta không phải ý này? Nếu như nàng quá nhiệt
tình đáp lại, không phải sẽ tự bêu xấu nàng sao?
Nhưng, ngộ nhỡ là thật?
Nàng sẽ bởi vì nhất thời hiểu sai ý mà bỏ qua đoạn lương duyên này sao?
Thạch Lưu chợt “Ai nha” một tiếng, có chút lo sợ nghi hoặc nói: “Tiểu
thư, vị Nguyên công tử kia còn bảo nô tỳ thuật lại một câu nói, vừa rồi
nô tỳ cư nhiên quên mất, kính xin tiểu thư trách phạt!”
“Hồ đồ, nói mau, nói cái gì?” Lập Hạ không nhịn được vỗ đầu nhỏ của
Thạch Lưu, tiểu nha hoàn này mới mười một tuổi, còn chưa dạy tốt, tính
tình có chút cẩu thả, có lúc thật làm cho người không nhịn được muốn gõ
đầu nàng mấy cái, để xem có thông suốt hay không.
Thạch Lưu nói: “Nguyên công tử muốn nô tỳ chuyển cáo tiểu thư: 『Phí tiểu thư, Nguyên tam cũng không phải là Nguyên tam trong mắt nàng, mà là nhi tử Nguyên gia giống với lệnh huynh.””
Hả? Giống ca ca sao?
Vậy có ý gì?
Phí Minh Lan nghi ngờ nhíu mày, chợt nàng giật mình, ca ca của nàng thích nam sắc!
Chẳng lẽ…
Việc này, không thể nào… Trời ạ!
Trời ạ!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1 + 2] Đây là bài thơ Đào yêu 1 của Khổng Tử. Vì bản dịch có phần khác
số chữ với bản gốc cho nên ta không đăng bản dịch vào chương luôn, mà sẽ đăng dưới đây cho các bạn hiểu nghĩa.
Cây đào tơ 1 (Người dịch: Tạ Quang Phát)
Đào tơ mơn mởn xinh tươi,
Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong.
Hôm nay nàng đã theo chồng,
Nên bề gia thất ấm nồng thuận vui.