Bạn đang đọc Con Thứ – Chương 3
Khách điếm Dư Diêu huyện, phòng hạng nhất.
Nguyên Bình Chi lười biếng nằm nghiêng trên giường, nhìn bồn hoa lan
trên giường, ca ngợi: “Ban đầu nghe nói có người trồng ra Tố Tâm Lan
kiểu cánh sen, Tố Lan cánh sen mặc dù hiếm, nhưng cũng không phải mới
thấy, đệ cũng không thấy lạ, hôm nay thấy mới biết thật có loài lan khéo léo tuyệt vời.”
Nguyên Trị Chi ngồi ở trên ghế bành bên cạnh bàn, cũng đang thưởng thức
“Tố Tâm Như Tuyết” trên bàn, gật đầu một cái, nói: “Cũng khó trách nàng
lấy thứ này làm kiêu ngạo, nuôi trồng ra danh phẩm như thế, ba phần tâm
huyết, bảy phần vận số.”
Đây cũng không phải nói Phí Minh Lan không có phí tâm huyến, mà là than thở số mệnh nàng tốt, có may mắn.
Phàm là người từng đào tạo danh phẩm trân bảo đều hiểu, những trân bảo
hiếm thấy kia, thực sự chỉ có thể dựa vào may mắn để đạt được, cố gắng
và tâm huyết chỉ là kiến thức cơ bản mà thôi.
Có người tốn hao tâm huyết cả đời, cũng chưa chắc có thể nuôi trồng ra một chậu hoa lan cực phẩm.
Tố Tâm Như Tuyết, đúng là hiếm có.
Đây là một cây hoa lan do bốn cây hoa lan cánh sen con ươm thành, trong
đó có hai cây nở hoa, hơn nữa đều là Hoa Khai Tịnh Đế, cũng chính là một cành hai hoa, mà ly kỳ nhất là bốn đóa hoa đều là Tố Tâm, tinh khiết
như tắm, trắng noãn như tuyết.
Khác biệt lớn nhất của hoa lan và huệ, chính là hoa lan là một cành một
đóa hoa, hoa huệ lại là một cành mấy đóa, bình thường đều có sáu bảy
đóa.
Vật hiếm có mới quý, một cánh hoa lan lại có mùi thơm ngào ngạt hơn hoa
huệ, thanh nhã hàm súc, đặc biệt có thanh danh cực phẩm “Tổ hương”,
“Quốc hương”, “Vương giả hương”, “Thiên hạ đệ nhất hương”, cho nên người chân chính hiểu lan, chưa bao giờ lẫn lộn lan, huệ.
Nhưng trong hoa lan cũng có đặc biệt, cực ít có hoa lan một cành nở hai
đóa hoa, cũng chính là “Hoa Khai Tịnh Đế” mà người đời nếu nói, thật sự
rất hiếm.
Con cháu Viêm Hoàng từ trước đến giờ có truyền thống “Chuyện vui thành
đôi”, cái gì một khi lấy tư thái có đôi có cặp xuất hiện, đều sẽ được
xem thành triệu chứng tốt.
Hoa khai tịnh đế, chuyện vui thành đôi, song hỉ lâm môn, đây đều là lời nói Cát Tường mọi người thường nói.
Phí Minh Lan nuôi trồng ra bồn hoa này, có thể nói tập hợp các loại cực
phẩm ở một câu, nói là ngàn năm khó gặp cũng không khoa trương.
Mà nàng còn đặt một cái tên khéo léo cho cây hoa này – “Tố Tâm Như
Tuyết”, vốn là cái tên rất mộc mạc, nhưng chỗ khéo là chữ “Tuyết” đồng
âm với “Tiết”.
Đương kim hoàng hậu Tiết Trân, trùng hợp cũng họ Tiết.
Khi huynh đệ Nguyên gia thấy tên của bồn hoa lan cực phẩm này trong thơ
của Phí Minh Đức thì ngay cả Nguyên Tiểu Tứ tâm tư đơn thuần cũng không
nhịn được suy đoán Phí Minh Lan có phải cố ý đặt tên này không.
Tiểu cô nương rất có tâm cơ, biết Đương Kim hoàng hậu si mê hoa lan, liền cố ý đặt tên may mắn như vậy.
Chậu hoa lan này, thật ra là hoàng đế Huyền Dục tự mình mua cho hoàng hậu hắn.
Hai huynh đệ Nguyên tam Nguyên tứ, chỉ là làm người chạy việc, sẵn lấy
cớ, dễ dàng tự mình đến Dư Diêu huyện gặp Phí Minh Lan một lần.
Nguyên Bình Chi chuyển ánh mắt từ hoa lan đến trên người Nguyên Trị Chi, trên mặt không còn sự thờ ơ, mà nghiêm túc nói: “Tam ca, mặc dù Phí
tiểu thư xem ra không phải nữ nhi thương gia cả người đầy hơi tiền, tốt
hơn so với đệ dự đoán, nhưng dù sao xuất thân thấp kém, hay là cự tuyệt
Phí Minh Đức?”
Ánh mắt Nguyên Trị Chi tĩnh mịch, trầm ngâm một lát, mới hơi mỉm cười
nói: “Ta vẫn là câu nói kia, xuất thân thật có quan trọng không? Với lại nhà chúng ta, còn cần phải để ý sao? Lấy vợ nên lấy hiền, có câu vợ
hiền chồng ít có họa, mới là đúng lý.”
Nói như vậy trong đầu óc hắn không khỏi lại hiện ra bóng dáng thanh lệ
của Phí Minh Lan, đúng là mỹ nhân, hơn nữa khí chất mát lạnh, không có
tục khí như nữ nhân thương hộ bình thường, điều này rất khó được, cũng
tương đối hợp tâm ý của hắn.
Chỉ là, rốt cuộc có thể làm vợ của hắn hay không, tựa hồ còn cần xét lại một phen.
Hắn trước giờ không phải người tình cảm xung động, cũng không tin tưởng
chuyện vừa thấy đã yêu, mặc dù ấn tượng đầu tiênđối với Phí Minh Lan rất tốt, nhưng lựa chọn làm bạn cả đời, dù thận trọng thế nào cũng không
quá chứ?
***
Nguyên Bình Chi lại cảm thấy lời nói của cổ nhân rất không có gì vui,
chắc lưỡi hít hà nói: “Dù sao đệ cũng cảm thấy không ra gì. Xuất thân
nhà thương nhân, hơn nữa cha nàng mới vừa qua đời, gia sản phân tranh,
một mớ bòng bong, dính vào người chỉ sợ cả người đều hôi, cưới loại thê
tử này còn chưa đủ phiền toái sao? Coi như không so đo xuất thân, quan
trọng nhất là, ca thật thích nữ tử như Phí tiểu thư sao? Nàng xem…”
Nguyên Bình Chi cố gắng suy tư từ hình dung thích hợp, suy nghĩ thật lâu cũng chưa được, không thể làm gì khác hơn là nói: “Dù sao thoạt nhìn
chính là một người cứng rắn, sợ là rất khó chung đụng. Nữ nhân không
phải mềm mại đáng yêu mới tốt sao? Theo tính tình tam ca, nên tìm một nữ tử dịu dàng săn sóc làm vợ mới đúng.”
Nguyên Trị Chi cười nói: “Để có vẻ hiểu nhiều lắm, lại đến sông Tần Hoài náo loạn à?”
Nguyên Bình Chi phất ống tay áo, mắt đào hoa bắn ra vẻ quyến rũ, dương
dương tự đắc cười, “Cưỡi ngựa tựa bên cầu, áo hồng vẫy khắp lầu[1], đây
mới là thứ đệ theo đuổi, ha ha ha!” Ngay sau đó hắn lại bĩu môi, nói:
“Giống như đại ca, nhị ca bị một nữ nhân ăn gắt gao, thật mất mặt nam
nhân.”
Nguyên Trị Chi lườm hắn một cái, thì thầm: “Miệng đệ cẩn thận một chút, về sau đệ sẽ hối hận.”
Nguyên Bình Chi không cam lòng cãi lại: “Không phải tam ca cũng dẫn theo một mỹ tỳ bên cạnh? Ra ngoài đều luôn dẫn theo, quá dính. Còn nói đệ!”
Nguyên Trị Chi nhất thời á khẩu không trả lời được, ánh mắt u ám, sau đó nói: “Thân phận Doanh Tụ đặc biệt, đệ không hiểu, bớt can thiệp vào.”
“Đệ mới lười trông nom, đệ chỉ thấy cả trái tim Doanh Tụ đều treo trên
người tam ca, bất kể sau này ca cưới ai làm vợ, đừng cô phụ nàng là
được.”
Nguyên Trị Chi nhíu nhíu mày, đổi chủ đề, “Thời gian không sớm rồi, đệ mau trở về kinh đi.”
Nguyên Bình Chi lười biếng từ trên giường đứng dậy, “Ca thật không cùng đệ trở về sao?”
Nguyên Trị Chi gật đầu, “Còn có ít việc.”
Nguyên Bình Chi do dự một lát, mới ngập ngừng nói: “Đệ hiểu rõ mẫu thân
muốn quyết định tiểu thư Phí gia cho ca, nhưng ca không cần uất ức cầu
toàn như thế. Nếu như ca cảm thấy không tiện cự tuyệt, đệ sẽ giúp ca cự
tuyệt mẫu thân. Chuyện lớn cả đời, không thể đùa.”
Lần này Nguyên Trị Chi thật lòng cười lên, hắn đến gần Nguyên Bình Chi,
giúp đệ đệ sửa sang lại nếp gấp trên y phục, nói: “Đệ yên tâm, ca ca
không phải đứa nhóc đáng thương có lệ chỉ nuốt vào bụng nhóc, sẽ không
uất ức mình. Nếu như mà ca thật không nhìn trúng Phí Minh Lan, tự nhiên
sẽ tìm được biện pháp thích hợp cự tuyệt mẫu thân, không cần đệ quan
tâm. Đệ còn nhỏ, lo lắng nhiều như vậy làm cái gì?”
Nguyên Bình Chi gối đầu ở đầu vai tam ca, khe khẽ thở dài, không có nói cái gì nữa.
Trong lòng của hắn có chút khó chịu.
Mặc dù đại ca của hắn cưới một nữ tử đã từng hòa ly (ly dị do hai bên
đồng ý), nhưng đại tẩu dù sao xuất thân sĩ tộc, có đại danh đệ nhất mỹ
nữ kinh thành, hơn nữa còn là đại ca một lòng kiên trì muốn lấy nàng.
Nhị ca, tình huống đặc biệt, trước nạp một nữ nhân gia đình tử tế làm
tiểu thiếp, cũng là mẫu thân nhân từ.
Chỉ có Tam ca, mẫu thân chọn lựa hôn sự cho hắn nhiều năm, thế nhưng
cuối cùng lựa chọn ra một thương nữ tầm thường, mặc dù còn chưa có chính thức cầu thân, nhưng mẫu thân đã quyết định, đã sắp thuyết phục phụ
thân đồng ý.
Nguyên Bình Chi càng nghĩ càng không thoải mái.
Bởi vì tuổi của Nguyên Bình Chi và Nguyên Trị Chi chênh lệch nhỏ nhất,
cho nên khi còn bé hắn rất thích tìm tam ca cùng nhau chơi đùa, khi đó
hắn đã biết mẫu thân luôn thiên vị hắn, vừa bắt đầu hắn chỉ cho là bởi
vì mình nhỏ hơn, sau đó hiểu được phân chia đích thứ, mới biết thái độ
tế nhị của mẫu thân là có ý gì.
Lại nói, đều do lúc nhỏ hắn không hiểu chuyện, hở miệng, vừa nghe được
lời nói xấu từ chỗ ma ma và bà vú, quay đầu đã nói cho tam ca nghe, mới
khiến cho Tam ca biết bí mật động trời về thân thế của hắn – Tam ca cư
nhiên không phải là ruột thịt của Trịnh thị, mà là con thứ một tỳ nữ
sinh!
Về phần tại sao thuở nhỏ Nguyên Trị Chi đã được nuôi dưới tên Trịnh thị, nhận sự nuôi dạy của con dòng chính, Nguyên tiểu tứ cũng không biết
Nguyên nhân, dù sao tuyệt đối có liên quan đến ân oán giữa các trưởng
bối, hắn cũng không tiện hỏi thăm.
Nghe nói, mẹ đẻ của tam ca sinh hắn xong liền qua đời.
Thuở nhỏ Nguyên Bình Chi đã cảm thấy dáng dấp tam ca đẹp, quanh thân
không chỗ nào không tuấn mỹ, hắn lại ngầm nghe nói mẹ đẻ tam ca cực kỳ
mỹ lệ, Tam ca đại khái là thừa kế bộ dáng của mẹ đẻ, cho nên mới xuất
sắc như thế.
Nhưng kể từ khi tam ca biết xuất thân chân chính của mình, lại yên lặng
hồi lâu, sau đó mặc dù vẫn nở cười đáng yêu, nhưng Nguyên Bình Chi trực
giác tam ca rốt cuộc đã thay đổi.
Trước kia tam ca cũng yêu thích trang phục hoa lệ như hắn, bắt đầu thay
đổi kín kẽ, khiêm tốn, hắn quanh năm đều mặc áo xanh hoặc áo lam, đó là
màu sắc dân chúng bình thường hoặc tôi tớ mới mặc!
Mặc dù vải vóc xiêm áo của tam ca vẫn cầu kỳ, cấp bậc tốt hơn dân chúng
bình thường rất nhiều, nhưng so với những huynh đệ khác của Nguyên gia,
lại có vẻ quá mức mộc mạc rồi.
Trên người hắn trừ một miếng dương chi bạch ngọc phụ thân tặng, chưa
từng có bất kỳ đồ trang sức nào khác, buộc tóc cũng chỉ dùng khăn vải
hoặc là trâm gỗ.
Nhìn tam ca như vậy, Nguyên Bình Chi luôn không nhịn được thấy khó chịu.
Hắn không hiểu phân chia đích thứ có thật tính toán chi li như thế hay
không? Đồng dạng là con trai của phụ thân, vì sao phải có sự khác biệt
như vậy?
Chỉ là, vô luận quan to quyền quý, phú thương cường hào, thậm chí phàm
là nam nhân nhà có tiền, cũng không nhịn được nạp nhiều thê thiếp, sinh
một đống con trưởng con thứ, từ dân gian đến nhà quyền quý, sự tranh
giành của đích thứ tựa hồ cho tới bây giờ đều chưa từng bình ổn.
***
Đều là con trai của mình, lại không ngừng nội đấu, thân là phụ thân,
cưới nạp nhiều nữ nhân như vậy, sinh dưỡng nhiều đứa bé như vậy, thật
vui vẻ sao?
Suy nghĩ quan hệ nam nữ một chút, cái gì thê thiếp, cái gì con trưởng
thứ nữ, Nguyên Bình Chi thường thường đều cảm thấy mờ mịt, cho nên hắn
mới đến nơi bướm hoa tìm vui, cái loại địa phương đó chỉ cần tốn tiền
hưởng thụ là tốt rồi, không cần phụ trách, không cần coi là mang nợ,
không có gánh nặng gì trong lòng.
Tam ca tựa hồ cũng mê mang như hắn, cho nên cũng chưa từng phí tâm tư
vào việc cưới thê, năm nay tam ca đã mười chín tuổi nhưng còn chưa đính
hôn, hắn cũng không nói đến, tựa hồ không hề vội.
Ngược lại mẫu thân nhận được thư của Phí Minh Đức, lại quyết định chọn
thương nữ Phí Minh Lan cho tam ca, Nguyên Bình Chi giận tím mặt, hắn
muốn lập tức bác bỏ ý định của mẫu thân, khi dễ con thứ cũng không thể
quá đáng như thế chứ?
Huống chi tam ca được nuôi dưới danh nghĩa mẫu thân, vẫn luôn được nuôi như con đích.
Cũng là tam ca khuyên can hắn, chỉ nói mẫu thân cảm thấy thích hợp, chắc có khổ tâm của bà. Bọn họ không yên lòng, có thể tự mình đi xem trước,
nếu quả thật không hài lòng, bác bỏ cũng không muộn, chỉ cần trước khi
mẫu thân đến Phí gia cầu hôn là được rồi.
Đây mới là mục đích cuối cùng mà hai huynh đệ Nguyên tam Nguyên tứ chạy
tới Dư Diêu huyện, làm việc cho hoàng đế cũng chỉ là nhân tiện mà thôi.
Cùng lúc đó, Phí Minh Lan đang tràn đầy khiếp sợ nhìn huynh trưởng
vẫnnằm ở trên giường, nghe lời nói thẹn thùng của hắn, cơ hồ cho là lỗ
tai mình bị tật, nghe lầm tất cả.
Hoa lan của nàng bán cho hoàng đế bệ hạ!
Nguyên tam Nguyên tứ công tử lại vì một phong thư của Phí Minh Đức mà tới!
Phí Minh Đức lại tự tiện làm chủ muốn gả nàng vào hào môn Nguyên thị!
Khó trách lúc ấy Nguyên tam công tử nhìn nàng chằm chằm như vậy, thì ra
người ta thật sự tới xem mắt, hơn nữa còn là người thật tới xem nàng!
Trời ạ!
Phí Minh Lan cảm thấy trong đầu ông ông tác hưởng, nàng khiếp sợ nhìn
chằm chằm huynh trưởng, cơ hồ cho rằng mình căn bản không biết người
này.
Ở trong cảm nhận của nàng, Phí Minh Đức là một con mọt sách chỉ biết đọc sách thánh hiền, si mê đường quan, nhiều lắm là không mấy yêu thích mẹ
cả và đích muội mà thôi.
Lại không nghĩ rằng…
Phí Minh Đức nửa dựa vào gối, nhìn chăm chú vào Phí Minh Lan, trong ánh
mắt đã không còn si mê lúc đối mặt Nguyên Trị Chi, ngược lại đều là bình tĩnh.
Hắn chậm rãi nhưng trầm ổn nói: “Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hai huynh muội chúng ta tâm sự, nếu như ca ca nói cái gì khiến muội cảm
thấy kinh hãi, thì ta nhận sai trước, hãy nghe ta giải thích.”
“Ta hiểu rõ, mặc dù xưa nay mẹ cả đối đãi ta và Minh Huệ thân thiết lễ
độ, thân là mẫu thân nên làm cái gì thì bà đều làm cho chúng ta, thậm
chí còn làm thỏa đáng hơn mẹ ruột ở những nhà bình thường, nhưng, dù sao cách một cái bụng, mẹ cả đối đãi muội thân thiết tùy ý, tri tâm hiểu ý, nhưng đối đãi ta và Minh Huệ thì khác. Khi còn bé Minh Huệ luôn khát
vọng có thể làm nũng, chơi đùa trước mặt phụ thân và mẫu thân như muội,
nhưng vô hình bị mấy lần lạnh nhạt, muội ấy cũng dần dần lớn lên hiểu
chuyện rồi, hiểu thân phận của mình và muội rốt cuộc khác nhau, khác
biệt đích thứ lớn hơn trời, chuyện này cũng thành một vết thương trong
lòng nữ tử.”
Phí Minh Đức thấy môi nàng hé ngậm vài lần, tựa hồ muốn mở miệng giải
thích cái gì, hắn khoát tay áo, lại nói: “Muội hãy kiên nhẫn nghe ta nói hết đi, ta cũng không phải đang kể khổ và oán trách, chỉ là kể lại cảm
thụ chân thật nhất trong nội tâm ta và Minh Huệ mấy năm qua mà thôi. Ta
không phải người ngu, cũng không uổng nhiều năm học tập, biết về tình về lý, nhà chúng ta đã là nhà hòa thuận hiếm thấy, nghiêm phụ từ mẫu, mặc
dù nhiều ít có chút thiên vị, nhưng đều thương yêu ta và Minh Huệ, đặc
biệt là hao tốn ý định phát triển thành tài. So với con thứ thứ nữ chịu
hết khắt khe làm nhục ở nhà người ta, ta và Minh Huệ đã là ngàn vạn may
mắn.”
Phí Minh Lan cúi đầu, trong lòng sớm cảm thấy thấp thỏm bất an.
Nàng luôn luôn cảm thấy mẫu thân và mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ
thứ huynh và thứ muội, nhưng vẫn không thân với họ, nàng chỉ trách cứ
huynh trưởng và muội muội không biết đủ, bây giờ suy nghĩ một chút, có
lẽ lỗi của nàng cũng rất nhiều, cứ tự cho là đúng, thân phận dòng chính
nữ khiến cho nàng quen cao cao tại thượng, ít nhiều có chút đối đãi thứ
huynh và thứ muội như thi ân. Nhưng nghiêm túc nói, đều là con cái phụ
thân, chỉ là bởi vì khác bụng mẹ ruột, thân phận địa vị và sự thân thiết lại khác xa, nếu đổi thành nàng là thứ nữ, đại khái cũng sẽ sinh lòng
bất bình.
Phí Minh Lan cảm thấy mờ mịt, nàng không biết lỗi ở ai, cũng không cách nào nói là lỗi của cha mẹ.
Trong nhà không có nam nhân không có người thừa kế, quả thật sẽ khiến
người khác xem thường, cha mẹ ân ái hơn, cũng không chịu nổi đủ loại lời đồn đãi “Không con” và sự hành hạ trong lòng, không thể không mượn bụng sanh con.
Nhưng, Minh Đức và Minh Huệ lại có lỗi gì đây?
Minh Đức Minh Huệ không sai, nàng và mẫu thân lại có cái lỗi gì?
Ai cũng không sai, nhưng quan hệ lại không tốt, xoay xoay vặn vặn, muốn thân cận cũng không được.
“Gần đây trong nhà xảy ra biến cố lớn, phụ thân chợt qua đời, bi thương
rối ren, mẫu thân lại loạn tay chân, lại muốn hỏa tốc gả muội vào Chu
gia, ta bất đắc dĩ mới làm ra ứng đối khẩn cấp, cũng không thương lượng
trước với muội. Nhưng phụ thân đã qua đời, huynh trưởng như cha, ta nghĩ ta nhất định phải vì cái nhà này làm chút chuyện.”
“Ca…” Phí Minh Lan không biết nói cái gì cho phải.
Lần này đúng là mẫu thân không đúng, Phí Minh Đức thân là nam nhân duy
nhất trong nhà, sau khi phụ thân qua đời, nên được xem là gia chủ kế
nhiệm, nhưng mẫu thân lại không có tuyên cáo chính thức, để người giúp
việc trong nhà biết quyền thừa kế thay đổi, ngược lại vẫn mập mờ hồ đồ.
Người nhà của mình làm việc không rõ ràng, khó trách cái gì cũng cảm thấy không thuận.
Điều này khiến cho nhị thúc thừa cơ lợi dụng.
Nếu như người nhà nàng đủ đoàn kết, cũng sẽ không mặc cho người ta khi dễ.
Phí Minh Lan trấn tỉnh mình, nàng luôn luôn cho là mình sáng suốt, cho
là mình không thua nam tử, nhưng hôm nay mới hiểu được mình cuối cùng
thiếu hụt lịch lãm, thiếu hụt ánh mắt và kiến thức, nữ tử khuê phòng rốt cuộc chịu quá nhiều hạn chế, mẫu thân làm không đúng, nàng cũng chỉ chú ý đắm chìm ở trong đau xót mất cha, không có khuyên mẫu thân nhanh
chóng sửa sang lại quan hệ gia đình thỏa đáng, xác lập huynh trưởng kế
nhiệm vị gia trưởng, mới có thể khiến nhà cửa lung tung không chịu nổi,
mình còn cảm thấy rất là bận rộn, uất ức.
Lại nói, đều là tự tìm.
***
Ai!
Phí Minh Lan đột nhiên có chút ủ rũ, có lẽ nàng căn bản là người ngu
ngốc tự cho mình rất cao, thật ra thì lại bình thường không có gì lạ?
Nữ nhân mèo khen mèo dài đuôi thật ra thì rất khiến người ta chán ghét.
Phí Minh Đức đề cao tinh thần, nói tiếp: “Trước khi phụ thân bệnh qua
đời, thật ra đang nghiêm túc suy tính hôn sự của ba huynh muội chúng ta, ông cũng nói với ta sơ sơ, muốn tiếp tục kết thân cùng Trịnh thị, củng
cố địa vị nhà chúng ta. Dù hệ chánh Trịnh thị xuống dốc hơn, thì sự thật nhà mẹ hoàng đế cũng như sắt, dù hoàng đế muốn đè ép ngoại thích chuyên quyền, nhưng cũng sẽ không chèn ép bọn họ đến đáy cốc, chỉ cần bọn họ
không có tội lớn gì, tôn vinh nên có thì nhất định sẽ có, cho nên phụ
thân không muốn làm mất quan hệ với Trịnh gia.”
Thương nhân mặc dù cọi trọng lợi, nhưng cũng coi trọng các loại quan hệ
nhân mạch, chuẩn bị tốt các phương diện, mới có thể thuận thuận lợi lợi
kiếm tiền, nếu không rất có thể có mạng kiếm tiền lại không có mạng xài.
Phí Minh Đức tự giễu cười một tiếng, nói: “Muội cũng biết, vi huynh có
chuyện khó nói, thiên tính đặc biệt thích nam sắc. Lúc phụ thân còn
sống, ta trì hoãn hôn sự, lấy lý do mới chỉ có công danh tú tài, còn
chưa thi đậu cử nhân, tiến sĩ, dù kết thân cũng không tìm được vợ quý để trì hoãn, trên thực tế là không cam tâm bị nữ nhân trói buộc.”
Phí Minh Lan há miệng, có chút lúng túng, càng thêm không biết chen vào nói như thế nào.
“Nhưng ngày sau ta nhất định sẽ thành thân, huyết mạch nhà chúng ta, ta
sẽ không mặc cho đoạn tuyệt, việc này muội và mẹ cả cứ yên tâm, có lẽ ta bình thường làm việc có chút hoang đường, nhưng cái gì có thể làm, cái
gì không thể làm, vẫn biết.”
Phí Minh Lan cúi đầu, thở dài.
“Hôn sự của ta, chờ ngày sau ta thi đậu Tiến Sĩ lại nói. Nhưng hôn sự
của muội và nhị muội, ta không thể không trịnh trọng suy tính. Thật ra
mùa đông năm ngoái Chu Hiếu Quang đã gặp muội và Minh Huệ trên chùa núi
Tứ Minh, lúc ấy mẹ cả dẫn hai người đi lễ phật và ngắm tuyết thưởng mai, Chu gia trùng hợp cũng đi, trong lúc vô tình Chu Hiếu Quang gặp được
mọi người trong rừng mai, sau đó hắn nói với ta, lúc ấy vừa thấy đã yêu
Minh Huệ.”
“Hả?” Phí Minh Lan trợn to hai mắt. “Hoá ra là như vậy.”
Phí Minh Đức cười cười, “Sau đó Chu Hiếu Quangu lại sai người lén lút
tiết lộ ý tứ với ta, nếu như Minh Huệ vui lòng, hắn liền chính thức tới
cầu hôn. Chúng ta còn chưa quyết định, mẫu thân đã bắt đầu thu xếp cho
muội, chuyện liền thay đổi khó giải quyết. Nhưng nếu như mà ta trực tiếp nói với mẫu thân, lại sợ mẫu thân trách cứ Minh Huệ lén lút thông đồng
với người ta. Cho nên dứt khoát đặt bẫy bày cục, phối hợp Chu Hiếu Quang và Minh Huệ, diễn một tuồng kịch ở trước mặt mẫu thân.”
Phí Minh Lan cũng hít khí lạnh, nàng hoàn toàn không ngờ tới chân tướng thì ra là vậy!
Chỉ mấy câu nói đơn giản đã có thể nói rõ mọi chuyện, rốt cuộc tạo ra
phiền hà phức tạp, thậm chí thiếu chút nữa luân lạc gièm pha như vậy, đó là bởi vì mẹ con huynh muội không đồng lòng, hiểu lầm nhau.
Hai chữ “đích, thứ”, hại chết người.
“Về phần Lan muội muội, vô luận phẩm tính hay là tài đức, đều mạnh hơn
Minh Huệ rất nhiều, phụ thân và ta đều cho rằng muội thích hợp kết thân
với hệ chánh Trịnh thị hơn. Vì sĩ đồ, ngày sau của ta, mấy năm trước phụ thân từng giới thiệu ta với người Trịnh gia, cho nên ta luôn viết thư
qua lại với họ, dì Trịnh thị ở Nguyên gia, ta cũng từng gửi một hai
phong thư, lần này mạo muội viết thơ cho bà, thật sự là bị hành động
bệnh gấp chạy chữa loạn của mẫu thân bắt buộc vội vã, thay vì để mẫu
thân gả muội cho nhà không biết lai lịch, còn không bằng ta tự đánh ra
đòn nguy hiểm, hứa gả muội cho Nguyên gia. Bốn vị công tử Nguyên gia đều là tuấn kiệt hiếm có, tài năng và diện mạo hơn người, bàn về địa vị,
chúng ta đúng là với cao, nhưng ta cho là muội muội ở các phương diện
tài đức đều rất ưu tú kiệt xuất, đủ để xứng đôi nam tử kiệt xuất nhất
thiên hạ.”
“Ca ca…” trái tim Phí Minh Lan nóng lên.
Nàng vẫn cho rằng Phí Minh Đức thiên vị muội muội Minh Huệ cùng mẹ,
nhưng cũng không biết thì ra huynh trưởng vẫn nhìn sự ưu tú của nàng
trong mắt, đánh giá nàng cao như thế, cũng hao tổn tâm cơ vì hôn sự của
nàng như thế.
Nàng không cho rằng ca ca gả nàng cho Nguyên gia là vì leo lên quyền
quý, mặc dù quả thật có ý đồ như vậy, nhưng nhiều hơn là vì để cho cuộc
sống sau này của nàng có thể trôi qua tốt hơn thôi.
Hiện tại nàng đã biết rõ rồi, ca ca cũng thương yêu nàng như phụ thân, chỉ là hắn chưa bao giờ biểu hiện ra mà thôi.
“Người Nguyên gia rất thông minh, hôm nay bọn họ quyền cao chức trọng,
quá mức thịnh vượng, trên thực tế không thích hợp kết thân với đại tộc
có quyền lực khác, như vậy sẽ chỉ làm hoàng đế kiêng kỵ với bọn họ hơn.
Cho nên trưởng tử Nguyên gia cưới một nữ tử từng hòa ly nhà sĩ tộc nhỏ,
con thứ càng tạm thời chỉ nạp người bình dân làm thiếp. Con trai thứ ba
của Nguyên gia và muội muội có số tuổi gần nhất, nếu như cưới nữ nhi
hoàng thương nhà ta, cũng không phải là không thể. Mặc dù thương nhân
không có địa vị cao, nhưng dù sao hoàng thương cũng có khác biệt.”
Mắt Phí Minh Lan sáng ngời nhìn huynh trưởng mình, lần đầu tiên nàng sợ
hãi than thì ra Phí Minh Đức mới là người thừa kế trí khôn của phụ thân, nhìn sự đời vô cùng rõ ràng.
Có lẽ, ngày sau ca ca thật có thể có ảnh hưởng lớn trong quan trường!
Phí Minh Lan thở dài thật sâu ở đáy lòng, thì ra đây mới là người thừa kế phụ thân chờ đợi, một tay bồi dưỡng ra!
Nhi tử, nam tử, quả nhiên khác với nữ nhi.
Phí Minh Lan từ trước đến giờ sùng bái phụ thân, lại xem thường huynh
trưởng mọt sách, hôm nay mới biết mình mới là ngu ngốc tự cao tự đại,
phụ thân làm sao lại không vun trồng nhi tử duy nhất của mình? Nhi tử
của phụ thân làm sao chỉ là một “con mọt sách”?
Hơn nữa lúc phụ thân còn sống cư nhiên từng thảo luận với huynh trưởng về hôn sự của mình, lại không hề đề cập với phụ thân!
Vẫn cho rằng mình thụ sủng nhất, bây giờ mới biết phụ thân có lẽ bí mật
coi trọng nhi tử hơn, tại phương diện nào đấy thậm chí vượt qua tình cảm đối với vợ cả Phí Trịnh thị, trong đầu của Phí Minh Lan có chút phức
tạp.
“Dĩ nhiên, những việc trước mắt đều là chúng ta chỉ theo ý mình, nếu như Nguyên tam công tử không thích nữ nhi thương gia, chúng ta cũng không
cần cưỡng cầu, dưa bị ép không thể nào ngọt. Muội muội không cần lo
lắng, vi huynh vô luận như thế nào cũng sẽ tìm được một vị rể tốt vừa
lòng cho muội.”
Phí Minh Lan lắp bắp im lặng, lời như thế nàng luôn không tiện chen miệng.
Ánh mắt Phí Minh Đức chìm chìm, nói: “Về phần nhị thúc…”
Nghe đề tài này, Phí Minh Lan vẫn trầm mặc bỗng nhiên đứng lên, cất cao
giọng nói: “Chuyện này thật ra thì rất dễ giải quyết, chỉ là trước kia
mẫu thân và ta bỏ lỡ cơ hội tốt, nhưng hiện tại bổ túc cũng không muộn,
chỉ cần sửa đổi gia phổ, thêm ca ca vào dưới tên mẫu thân làm con trai
trưởng, liền có thể thuận nước đẩy thuyền thừa kế gia sản, người ngoài
đừng hòng có bất kỳ chủ ý gì với gia sản nhà ta nữa.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Đây là hai câu 3 và 4 trong bài Bồ tát man kỳ 4 của tác giả Vi Trang (khoảng 860-910) tự Đoan Kỷ 端已, nguyên đậu tiến sĩ đời Đường, đi sứ
sang Thục rồi lưu lại Thục không về. Bản dịch trên là của Điệp luyến
hoa. Hai câu gốc là:
Kỵ mã ỷ tà kiều,
Mãn lâu hồng tụ chiêu.