Con Nhóc Lưu Manh

Chương 14: Ra Mắt Đàn Em


Đọc truyện Con Nhóc Lưu Manh – Chương 14: Ra Mắt Đàn Em

9g00
Bar Clubnight
Kéttt….1 âm thanh chói tai kéo dài. Bánh xe lết trên mặt đừơng tạo thành 1 đừơng bánh xe dài. Tiếp đó 1 chiếc BMW dừng lại ngay trứơc cửa quán Bar. Từ trên xe 1 cô gái bứơc xuống. Mái tóc đen dài bay nhẹ trong gió, làn da trắng hồng, đôi mắt đen láy to tròn, đây không phải ai khác mà chính là Tuệ Lâm.
Hôm nay trên ngừơi cô đang mặc bộ váy do mẹ cô mới thiết kế, thậm chí còn chưa đưa ra thị trừơng. Phần thân là chiếc nơ to sọc carô đỏ đen cùng chiếc váy xếp li uốn lựơn. Bên ngoài là áo khoác sóoc nhỏ.
Quên nói cho mọi ngừơi biết mẹ cô hiện chính là 1 nhà thiết kế tài ba trên thị trừơng Việt Nam đó.
Gần đó có mấy cô gái đi ngang qua nhìn thấy bộ váy cô đang mặc liền trầm trồ khen ngợi không dứt nha. Bởi vậy mới nói mẹ cô là 1 ngừơi đa tài đa nghệ. Thôi không nghĩ vẩn vơ nữa cô bứơc vào quán.
Nhưng vừa đến trứơc cửa liền bị 2 tên to cao cản đừơng, rõ ràng là có ý muốn cản đừơng. 2 ngừơi này tuổi chắc cũng không lớn cô là bao nhiêu.

– Chó ngoan không cản đừơng_ Tuệ Lâm lạnh giọng nói, từ lúc nào mà ngay chỗ của mình cô cũng không đựơc vào vậy.
– Cô em, đây không phải là nơi dành học sinh, muốn uống Sữa thì cách đây 1 con phố có chỗ cho nhóc đấy_Tên cao gầy trong đó lên tiếng. Vừa dứt lời 2 tên đó liền khinh bỉ cừơi lên vài tiếng.
– Thiên Minh đâu? tôi muốn gặp cậu ấy_ Mặc dù cô rất muốn tát cho 2 tên này mấy bạt tai cho hả dạ. Nhưng Tuệ Lâm vẫn là kiềm chế. Không phải do cô sợ mà cô đang nể mặt Minh nên không muốn đánh ngừơi của cậu ta.
– Nhóc con, ai cho mày dám gọi thẳng tên của Đại Ca hả? Muốn chết?_ 1 tên trong giận giữ nói, vừa dứt lời liền giáng 1 bạt tai xuống mặt cô. Cũng không hề nể mặt cô là con gái mà nhẹ tay, cú đánh này có vẻ như cậu ta đã dồn hết lực
Nhưng tiếng tát hay tiếng la không phát ra như dự kiến của bọn họ. Tuệ Lâm đã giữ chặt cánh tay đó, bình tĩnh nhìn bọn họ vẻ mặt nhìn không ra cảm xúc.
2 tên đó thì đang há hốc mồm ngạc nhiên. Còn tên đang bị Tuệ Lâm giữ cánh tay lại muốn rút tay mình về. Nhưng cái siết không hề buông lỏng mà càng ngày càng chặt hơn. Có rút đến mấy cũng không đựơc. Trán hắn bắt đầu rịn ra 1 tầng mồ hôi mỏng. Hơn ai hết hắn biết lực tay lúc đó hắn đánh cô mạnh đến cỡ nào. 1 con nhóc dáng ngừơi nhỏ nhắn như vậy sao có thể đỡ đựơc cơ chứ.
– Tôi .Nhẳc. Lại. 1. Lần. Nữa. Lâm. Thiên. Minh. Đang. Ở. Đâu_ dừơng như cô nghiến răng nghiến lợi nói ra lời này. Chân mày cũng nhíu lại thành 1 đoàn. Có vẻ như cô đang cật lực kiềm nén cơn tức của mình.
– Tôi không thích nói thì thế nào, cô dám làm gì tôi, dùng mấy cái răng non của cô cắn tôi sao? Nên nhớ đây chính là địa bàn của Huyết Ảnh đấy_ dừơng như hắn không biết mình đã chọc phải ổ kiến lửa mà ngang ngạnh tiếp tục đáp.
Nắm tay Tuệ Lâm lúc này đã nổi đầy gân xanh. Cô là 1 ngừơi nóng tính, ai cũng bảo vậy và cô thừa nhận điều đó. Lúc này đây cô mà không dần cho tên này 1 trận thì cô không phải là Phan Tuệ Lâm nữa rồi.
– Có chuyện gì vậy?_ Nắm đấm vừa đi đựơc nửa đừơng của cô liền khựng lại khi nghe giọng nói này. Cánh tay đang nắm chặt kia cũng buông lỏng.
– Toàn ca, mau mau cứu em , con nhỏ này nó dám đến đây gây chuyện này_ Vừa nhìn thấy ngừơi tới cậu ta liền vui mừng hớn hở như cây sắp chết gặp đựơc nứơc vậy.

Thì ra tên còn lại nãy giờ không thấy đâu là vì đi tìm cứu viện a. Nhưng rất tiếc bọn chúng tìm tới nhầm ngừơi rồi.
– A, Lão Đại là…là tỷ thật sao?_ Khi nhìn thấy khuôn mặt cô ngừơi đựơc gọi là Toàn ca liền cao giọng la lớn.
– Phải,là ta. Nhóc Toàn lâu rồi không gặp_ Nói xong liền theo thói quen của lúc trứơc mà xoa đầu cậu. Cậu cũng không hề phản đối mà còn làm bộ mặt cún con, để mặt cho cô sờ loạn.
Phải biết rằng hình ảnh này đập vào mắt 2 ngừơi kia nhìn có biết bao doạ ngừơi nha. Toàn ca lúc nào cũng hung dữ hay bắt nạt đàn em biến đâu mất tiêu rồi.
– À, quên nữa…E..hèm… Tôi, Trương Minh Toàn thuộc trung đội 2, xin ra mắt Lão đại ạ. _ bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó… Cậu chỉnh lại tư thế nghiêm túc đứng thẳng làm động tác chào.
– Ha ha… Ai dạy cậu cái cung cách chào ghê tởm đó vậy hả? Dẹp đi, dẹp đi_Tuệ Lâm giả bộ ghét bỏ xua xua tay.
– Nói vậy, em vẫn nên chào theo cách cũ rồi_ nói xong cậu cúi hơi cúi ngừơi đặt tay trứơc ngực chào cô.
Lúc trứơc khi cô còn làm lão đại Huyết Ảnh thì đây chính là động tác bắt buộc phải có khi đàn em gặp cô.

– Thôi đi ông đừng có ở đó mà bày dẽ nữa, đi tìm tên Minh cho tôi_ Tuệ Lâm khoát tay, vô tâm bảo.
– Còn nữa, nhớ dạy dỗ đàn em của mình cho kĩ vào, đừng để bọn chúng cắn bậy, cứ dựa theo quy cũ mà làm_ Nhìn 2 ngừơi gần đó đang tính bỏ trốn Tuệ Lâm lạnh lùng nói.
-Vâng ạ, tỷ mời đi hứơng này_ Vui vẻ làm động tác mời.
– Còn 2 ngừơi ,đi theo tôi_ ngoắc ngoắc nhón trỏ. Toàn Lạnh mặt nói với 2 ngừơi mồ hôi tuôn như mưa kia
Có ai biết đựơc bọn họ đang hối hận tới cỡ nào. Ai ngờ rằng 1 con nhóc mới 17 18 tuổi lại là vị Lão Đại tiếng tăm lừng lẫy đó chứ.
Thế là lát sau, ở 1 nơi gần đó có 2 ngừơi liên tục cầu xin tha mạng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.