Đọc truyện Coca Thêm Đường – Chương 14: Muỗng đường thứ mười bốn
Phúc lợi 500 view và 100 vote ^^ Mặc dù không phải con số lớn nhưng đối với một editor mới như mình thì đó là một động lực vô cùng lớn lao ^^ Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình trong suốt thời gian qua ^^ Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ^^
~~~~~
Quốc Khánh trôi qua có chút buồn tẻ.
Doãn Hàng ngồi một chỗ xem TV.
Lâm Khả ngồi ôm gối dựa trên sofa lướt Weibo.
“Oa, Thượng Hải thật nhiều người nha, cậu nhìn này sân ga chật ních người luôn, lên cả hot search này.”
Doãn Hàng:…
“Bắc Kinh cũng thật nhiều người, muốn đi ngắm cảnh phải xếp thành hàng dài, đứng đợi hai, ba tiếng đồng hồ lận!”
Doãn Hàng:…
“Nếu tớ mà đi, chắc chắn sẽ khóc mất.”
Doãn Hàng:…
“Tớ bắt đầu cảm thấy, bảy ngày nghỉ Quốc Khánh mà đi đâu cũng thật đáng tiếc, ở nhà xem TV vẫn là thoải mái nhất!”
Doãn Hàng cầm lấy điều khiển TV, bấm nút tăng âm thanh lên.
“Cũng không biết ba mẹ với chú dì ở Singapore có phải chen chúc như ở đây không nhỉ?”
Doãn Hàng lại càng tăng âm thanh lớn hơn.
“Các bệnh về răng miệng thường bao gồm cả sâu răng, bệnh về tủy răng…” Âm thanh trầm thấp vững vàng từ trong TV truyền ra.
Lâm Khả dời mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn thấy người trên TV là một bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng, mắt chớp chớp: “A, cậu đang xem kiến thức nha khoa, là để về sau thi đại học à?”
Doãn Hàng:…
“Nếu như phát hiện sâu răng, mô sâu cần ngay lập tức được loại bỏ, sau đó…”
Nghe âm thanh lớn phát ra, Lâm Khả thấy kỳ lạ, hỏi: “Doãn Hàng, thường ngày câu xem TV âm thanh mở rất nhỏ, sao hôm nay lại mở lớn vậy?”
Doãn Hàng hít một hơi thật sâu, hai mắt vô thần nhìn TV chằm chằm: “Thật phiền phức.”
“Hả?”
Lâm Khả chớp chớp mắt, sửng sốt hai giây, mới hiểu ra là Doãn Hàng đang nói cô, cô không khỏi xấu hổ, vội vàng che miệng lại, đỏ mặt nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi cậu, tớ sẽ nhỏ giọng lại.”
Giọng nói được nói ra khi tay đang che lại nên có chút ồm ồm, Doãn Hàng không nhịn được cười nhẹ.
Thật là ngốc mà!
——
“Òng ọc…”
Trong căn phòng yên tĩnh truyền đến một chuỗi âm thanh kỳ dị.
Hai gò má Lâm Khả đỏ lên, nhìn bụng mình, sau đó nhíu mày.
Không xong rồi!
Đã lại đói bụng rồi!
Lâm Khả trộm nhìn Doãn Hàng ngồi bên cạnh, chỉ thấy cậu ngồi một bên ở sofa, không chút động tĩnh, từ phía Lâm Khả nhìn tới, sườn mặt trước sau đều vô cùng đẹp đẽ.
Chỉ là lúc này đây…
Nhan sắc của Doãn Hàng cũng không thể giúp Lâm Khả hết đói bụng.
Lâm Khả ngửa cổ, hơi nhích lại gần, ngồi bên cạnh Doãn Hàng, vươn cánh tay nhỏ ra, giật giật góc áo cậu: “Doãn Hàng…”. Giọng nói mềm mềm như cục bông.
Doãn Hàng quay đầu nhìn: “Sao thế?”
Lâm Khả chu chu miệng: “Cậu…không đói bụng à?”
Doãn Hàng nhìn đôi mắt đang mở to long lanh của cô, lại ngửa đầu nhìn đồng hồ treo trên tường —— 11:45
Giữa trưa.
“Òng ọc…”
Đúng lúc này bụng Lâm Khả lại kêu lên.
Hai gò má Lâm Khả dần đỏ lên, cô ngượng ngùng mím môi, cười ngốc nghếch: “Tớ…hình như đói bụng rồi…”
Doãn Hàng không nhúc nhích nhìn Lâm Khả, ngoài mặt không biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại không nhịn cười cười thầm.
Không bằng ——
Trêu chọc nha đầu ngốc này một chút.
Nhìn gương mặt vô cảm của Doãn Hàng, Lâm Khả lại chu chu miệng, do dự nửa ngày mới nói: “Cậu…sẽ nấu cơm à?”
Doãn Hàng thờ ơ: “Không.”
Lâm Khả:…
Khuôn mặt Lâm Khả ỉu xìu đi, lại ngồi ngoan ngoãn bên cạnh Doãn Hàng, gương mặt nhỏ nhăn nhó lại, tràn đầy sự bối rối.
Doãn Hàng như cũ mặt không chút biểu cảm.
Lâm Khả do dự, sau đó ấp a ấp úng hỏi: “Hay là…tớ đi nấu mì nhé?”
Hả?
Doãn Hàng hơi nhíu mày: “Nấu mì?”
Lâm Khả không ngừng gật đầu: “Ừ ừ! Nấu mì! Tớ tuy không biết chiên trứng, nhưng nấu mì cũng không tệ đâu.” Cô vừa nói vừa hưng phấn vỗ tay, hai má lúm dần dần hiện lên.
Doãn Hàng ngồi ở trên ghế sofa, nhàn nhạt nhìn Lâm Khả, trong đầu không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên nhíu mày: “Không cần.”
“Hả? Tại sao?” Lâm Khả ngây ngốc ra.
Doãn Hàng quay đầu, khẽ ho hai tiếng: “Chúng ta đi ra ngoài ăn.”
“Đi ra ngoài ăn?”
Doãn Hàng vừa nói vừa đứng lên, nhét điện thoại vào trong túi quần, cậu liếc mắt nhìn áo ngủ màu hồng nhạt của Lâm Khả: “Mau đi thay quần áo, tớ chờ cậu ở dưới cửa, cho cậu mười phút.”
“Hả?” Lâm Khả vẫn còn ngây ngốc chưa hiểu.
“Còn chín phút.”
“A! Tớ đi ngay lập tức!” Lâm Khả vội vàng ném cái gối trong lòng đi, nhanh chóng chạy về phòng ngủ.
Nhìn theo bóng dáng nho nhỏ của Lâm Khả, khóe miệng Doãn Hàng nhếch lên, trong đầu đột nhiên nhớ tới trứng chiên lúc buổi sáng, nhẹ nhàng cười.
Xuống bếp nấu ăn ——
Vẫn là không thích hợp với Lâm Khả ——
——
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và WordPress của Uri Micasa.
Ở trung tâm thành phố S, tuy không phải là nơi đứng đầu về du lịch, nhưng bốn phía vẫn chật ních người dân.
Lâm Khả ngoan ngoãn đi theo sau Doãn Hàng, nhìn trái nhìn phải, chớp chớp hai mắt, lòng đầy hưng phấn.
“Doãn Hàng, chúng ta đi ăn cái gì vậy?”
Ánh mắt Doãn Hàng dừng ở con thỏ trên áo Lâm Khả: “Thỏ lưu manh?”
“Hả?”
Nhìn theo ánh mắt Doãn Hàng, Lâm Khả nhìn thấy con thỏ trên áo mình, gò má đỏ lên, cô vội vàng duỗi tay che lại: “Đừng có nói linh tinh.”
Doãn Hàng nhịn được xoa xoa đầu cô, mái tóc mượt mà chạm vào lòng bàn tay cậu có chút ngứa ngứa: “A…”
Doãn Hàng khẽ cười một tiếng, làm gò má Lâm Khả càng ửng đỏ hơn: “Cậu đang cười nhạo tớ đấy à?”
Doãn Hàng không trả lời, đi nhanh về phía trước, xuyên qua đám người đi vào bên trong.
Lâm Khả ngửa cổ, thở phì phì đuổi theo Doãn Hàng: “Này, Doãn Hàng, cậu đi từ từ thôi.”
Doãn Hàng đi càng nhanh hơn.
Lâm Khả chân ngắn lao lực chạy đuổi theo.
Khóe miệng Doãn Hàng mỉm cười.
Gương mặt Lâm Khả nghẹn đến đỏ ứng lên.
Doãn Hàng ở giữa đám đông, đi từ từ, chờ đợi Lâm Khả, cho đến khi cô đến gần, lại bước nhanh hơn.
Từ nhỏ đến lớn, cậu làm như thế không biết mệt.
——
“A!”
Doãn Hàng đột nhiên dừng lại, Lâm Khả không kịp thu chân, cô đụng thật mạnh vào lưng cậu, cô nhe răng trợn mắt kêu đau.
Cô che lại cái mũi bị đâm, thở phì phì oán giận nói: “Sao tự nhiên cậu lại dừng lại, làm mũi tớ đụng phải phát đau.”
Doãn Hàng:…
Cậu kéo tay Lâm Khả, chỉ chỉ cửa hàng trước mặt: “Ăn cái này.”
Lâm Khả nhìn theo hướng Doãn Hàng chỉ —— cửa hàng sushi.
Hai mắt cô sáng lên: “Oa! Mấy hôm nay tớ đã muốn ăn rồi.” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên mang theo chút hưng phấn.
“Doãn Hàng, cậu đi guốc trong bụng tớ sao? Làm sao cậu biết tớ muốn ăn cái gì?” Hai mắt cong cong lên, vui vẻ nhìn Doãn Hàng, hai má lúm trên má càng ngày càng sâu hơn.
Doãn Hàng nhìn gương mặt tươi cười của Lâm Khả, trong lòng đột mềm nhũn. Cậu duỗi tay đẩy gương mặt nhỏ của Lâm Khả ra, nhàn nhạt nói: “Chỉ tình cờ đi ngang qua thôi.”
Nghe Doãn Hàng nói thế Lâm Khả thấy có chút mất mát, cô kéo tay Doãn Hàng đi vào trong cửa tiệm: “Mặc kệ, cứ coi như chúng tâm linh tương thông, tớ hiện tại đói muốn chết, có thể ăn hết một trăm phần sushi luôn!”
Doãn Hàng:…
Kỳ thật ——
Doãn Hàng không định nói, mấy hôm nọ lướt xem Weibo của Lâm Khả, đều thấy mọi tin tức liên quan đến sushi ở đó.
——
Tại góc bàn dành cho hai người, Lâm Khả cùng Doãn Hàng ngồi mặt đối mặt.
Trên bàn bày biện đủ các loại sushi, sashimi, ngao hoa, sứa,…
Lâm Khả nhìn Doãn Hàng ngồi đối diện, không hiểu vì sao bỗng cảm thấy ngượng ngùng, cô cầm đũa nhìn nam sinh ngồi đối diện.
Ngón tay thon dài đang cầm lấy đũa, ngay cả lúc cầm đũa cũng thật khiến người khác rung động.
Nhận thấy ánh mắt của Lâm Khả, Doãn Hàng đột nhiên ngẩng đầu: “Sao thế?”
Lâm Khả giống như đang làm chuyện xấu thì bị bắt quả tang, vội cúi đầu xuống, luống cuống gắp một miếng sushi, ăn ngấu nghiến, tim đập thình thịch càng khiến cô xấu hổ mà cúi đầu xuống thấp hơn.
Không xong, không xong rồi!
Xấu hổ muốn chết!
Doãn Hàng nhất định sẽ nghĩ mình bị hâm!
Đây là lần đầu tiên cùng với Doãn Hàng ra ngoài ăn cơm.
Cùng với người mình thích mặt đối mặt ăn cơm, thực sự rất thẹn thùng!
Lâm Khả!
Mau bình tĩnh lại!
Lâm Khả cứ như vậy an ủi chính mình, hai má đỏ ửng như tôm luộc.
Nhất cử nhất động của Lâm Khả đều rơi vào tròng mắt Doãn Hàng, cậu không hề nao núng, ngược lại cảm thấy Lâm Khả như vậy thật khiến tâm tình mình vui vẻ.
Một bữa cơm, một người thẹn thùng bối rối, một người vui vẻ thưởng thức.
—— ——
Một giờ sau,
Ăn uống no đủ, Lâm Khả thỏa mãn xoa bụng: “Thật sự là rất no mà.”
Doãn Hàng nhìn gò má đỏ bừng của Lâm Khả, khóe miệng cong lên, lại ngay lập tức khôi phục bình thường.
Sau khi tính tiền xong, hai người đi trên đường, sau khi ăn cơm trưa xong có vẻ trên đường càng ngày càng đông người, Lâm Khả gắt gao đi theo bên cạnh Doãn Hàng: “Doãn Hàng, cậu đừng đi nhanh quá.”
Doãn Hàng nhướng mày nhìn Lâm Khả.
Lâm Khả chu chu miệng: “Hôm nay đông người như vậy, tớ sợ đi lạc.”
Doãn Hàng hơi nhíu mày: “Cậu không phải không biết đường về nhà.”
Lâm Khả:…
Lâm Khả chẹp miệng, cúi đầu, dẫm dẫm lên cái bóng của Doãn Hàng, nhỏ giọng: “Tớ không muốn lạc cậu.”
Tuy Lâm Khả nói nhỏ, nhưng Doãn Hàng lại nghe rõ mồn một, cậu cúi đầu nhìn mái tóc đen nhánh của Lâm Khả, duỗi tay xoa xoa: “Theo sát.”
Giọng nói của Doãn Hàng nhẹ tựa như gió xuân, thổi vào tâm hồn mỏng manh của Lâm Khả, cô ngẩng đầu cười ngọt ngào nhìn Doãn Hàng: “Ừ.” Mắt cười cong cong thật cân xứng với má lúm đồng tiên sâu sâu, làm Doãn Hàng không khỏi thất thần.
Chờ đến khi định thần lại, Doãn Hàng không khỏi xấu hổ, cậu vội vàng quay đầu, ho nhẹ một tiếng, chậm rãi đi về phía trước.
Con đường nhỏ phía trước vô cùng quen thuộc, hai người đi cùng với nhau, đẹp tựa như một bức tranh phong cảnh.
Lâm Khả không phát hiện ra khóe miệng đang mỉm cười của Doãn Hàng.
Doãn Hàng cũng không bỏ qua chút động tác nào của Lâm Khả, thích thú nhìn cô.