Đọc truyện Cô Vợ Trọng Sinh – Chương 493: Mối Quan Hệ Của Chúng Tôi Rất Phức Tạp
“Mối quan hệ của chúng tôi rất phức tạp.”
Thái độ Nghiêm Túc trở nên lạnh lùng: “Ồ? Phức tạp bao nhiêu? Phức tạp đến mức nào, cô rõ ràng đã chuẩn bị rời khỏi đây, vậy mà bây giờ lại muốn nhảy vào hố lửa?”
“Nghiêm Túc” Tưởng Cầm bình tĩnh nói: “Tôi có thai.”
Nghiêm Túc bỗng kinh hãi.
Cô bất giác mỉm cười, mở miệng nói: “Lúc tôi quyết định đi Ý thì phát hiện mình có thai,vừa vặn lúc đó vì cứu tôi mà anh ấy bị gãy chân, lại bị thương ở mắt.
Có lẽ sẽ không bao giờ thấy được ánh sáng nữa.” Cô chậm rãi ngẩng đầu: “Anh nói xem, mối quan hệ như vậy có phức tạp không?”
Cập nhật sớm nhất tại.
Nghiêm Túc rũ mắt xuống, nếp nhăn giữa hai lông mày càng sâu hơn.
“Tôi biết anh luôn giúp đỡ tôi, tôi cũng không muốn làm anh thất vọng, nhưng có một số chuyện, không phải tôi muốn như vậy thì nó sẽ phát triển theo ý của tôi.
Có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn khiến tôi trở tay không kịp.” Cô lẩm bẩm, như thể đang nói chuyện với một người bạn cũ, trút hết những chuyện trong lòng, không còn chút gánh nặng nào.
Nghiêm Túc chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô, cảm xúc trong mắt đã bị anh che giấu rất tốt: “Cô định sinh đứa nhỏ này ra?”
Cô lắc đầu: “Tôi không biết.”
“Không, cô biết.” Nghiêm Túc nhìn cô chằm chằm, bộ dạng bình tĩnh như thể đã nhìn thấu cô, anh nói: “Nếu cô không muốn thì đã phá nó từ lâu rồi.”
Trái tim Tưởng Cầm đau nhói, cô trốn tránh vấn đề này rất lâu, nhưng lại bị Nghiêm Túc nói đúng tim đen.
Cô nhất thời hoảng loạn không biết phải làm sao, bàn tay đang cầm chiếc cốc hơi siết chặt lại.
Đột nhiên, bàn tay cô bị anh nắm lấy.
Cô kinh ngạc ngước mắt lên, ánh mắt luống cuống đụng phải đôi mắt bình tĩnh của anh.
“Vậy thì sinh nó ra đi.” Anh nói.
Tưởng Cầm sửng sốt, không dám tin câu nói này phát ra từ trong miệng Nghiêm Túc.
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dường như không muốn tạo áp lực cho cô, bình tĩnh nói: “Nếu cứ chần chừ mãi rồi mới quyết định thì sớm muộn gì cô cũng sẽ hối hận.
So với để lại tiếc nuối, tôi hy vọng cô có thể đối mặt với nó hơn.
Cho dù là tốt hay là xấu thì cũng sẽ luôn có cách giải quyết.”
Tưởng Cầm cắn môi, kiềm chế bàn tay đang run rẩy, nắm chặt lấy tay anh.
“Cảm ơn, Nghiêm Túc…
cảm ơn anh…”
Mắt anh cụp xuống: “Tôi không muốn nghe cô nói cảm ơn tôi nữa, làm như thế giống như đang vạch ra ranh giới khiến tôi không thể nào vượt qua.”
Tưởng Cầm mấp mấy môi, không tìm được lời nào thích hợp.
Người đàn ông này tồn tại giống như một vị thần hộ mệnh, nhưng cô…
lại không có khả năng đáp lại.
……
Tám giờ sáng, Tưởng Cầm đúng giờ xuất hiện trước cửa nhà Đàm Tô.
Ngôi nhà mới cách Ngọa Long Các của Mộ Dung Hoành Nghị rất gần, là một ngôi nhà nhỏ hai tầng có sân riêng.
Tuy không gian không lớn nhưng lại được thiết kế rất tinh tế.
Dù vậy, cô lại có cảm giác như sắp bị Đàm Tô phá bỏ rồi dọn đi vậy.
Vườn rau nhỏ trước cửa vốn dĩ sạch sẽ, bây giờ tất cả đều bị rác rưởi chất đầy, ngay đến chỗ để đi vào nhà cũng không có.
Tưởng Cầm xoay lại nói với người trong xe: “Một mình em đi vào được rồi, anh đến công ty đi.”
Cánh mũi Mộ Dung Hoành Nghị khẽ động đậy, sau đó nhíu mày nói: “Ông ta đã bao lâu rồi không dọn dẹp chỗ này thế?”
Anh nhớ rõ ràng thứ mà Cao Dương mua là một ngôi nhà mới!
Tưởng Cầm cười khẽ một tiếng: “Em sẽ giúp ông ấy dọn dẹp.”
“Không được!” Anh từ chối mà không thèm suy nghĩ: “Em học hành đã rất vất vả rồi, những chuyện linh tinh đó không nên làm, nên nghỉ ngơi cho tôi!”
Nói xong, anh gọi điện cho Cao Dương: “Đúng…
tìm công ty vệ sinh…
muốn hợp tác lâu dài…”
Cúp điện thoại, anh mở cửa xe ra: “Tôi đưa em vào.”
Tưởng Cầm muốn nói không cần nhưng anh đưa tay ra không cho từ chối: “Nắm tay tôi.”
Thấy bộ dạng quan tâm cô là chuyện đương nhiên, Tưởng Cầm bật cười, cũng không tranh cãi với anh nữa, cô bước tới nắm tay anh.
“Nơi này… hơi khó đi.” Cô khéo léo nói.
Mộ Dung Hoành Nghị nhếch môi: “Có thể tưởng tượng được.”
Dù vậy, thỉnh thoảng sẽ đụng phải những thứ linh tinh dưới chân, anh cau mày: “Xem ra thứ ông ta cần không phải là công ty vệ sinh mà là một cô vợ.”
Tưởng Cầm bật cười, khó tưởng tượng được vị sư phụ hay không câu nệ tiểu tiết, kiêu căng không chịu gò bó được này sẽ nhìn trúng người phụ nữ như thế nào nhỉ.
Vừa đẩy cửa bước vào, một mùi dầu máy xộc thẳng vào mũi.
Mộ Dung Hoành Nghị hít sâu mấy hơi, đè nén ý nghĩ muốn kéo cô đi khỏi đây, đứng ở cửa nói: “Ông có thù với căn nhà này phải không?”
Âm thanh dép lạch bạch vang lên trong nhà, lâu lâu lại va vào mấy chai lọ.
Đàm Tô mặc một bộ quần áo lao động cũ, vừa nhìn thấy anh, bất mãn nói với Tưởng Cầm: “Sao cậu ta lại tới đây?”
“Anh ấy…”
Tưởng Cầm muốn giải thích, nhưng Mộ Dung Hoành Nghị không nhanh không chậm nói: “Nếu tôi không tới thì làm sao tôi biết cô ấy ở đây có an toàn hay không?”
“Này, cậu nói vậy là có ý gì? Tôi có thể ăn thịt cục cưng của cậu sao?”
Mặt Tưởng Cầm đỏ lên: “Sư phụ…
Thầy đừng nói lung tung…”
Đàm Tô hùng hồn nói: “Không phải là cục cưng thì là cái gì? Đi đâu cũng đi theo, cô lớn thế rồi còn có thể bị người khác cướp mất sao!”
Ông ta càng nói, mặt của Tưởng Cầm càng đỏ.
Mộ Dung Hoành Nghị không quan tâm, cười nói: “Nói đúng đó, đúng là tôi sợ sẽ bị người khác cướp mất.”
Tưởng Cầm: “…”
Mộ Dung Hoành Nghị vỗ nhẹ lên cái mông nhỏ của cô: “Tôi có chuyện muốn nói với sư phó, em…
ra ngoài hít thở không khí trong lành đi.”
Ở trước mặt Đàm Tô mà anh lại làm ra hành động như thế khiến Tưởng Cầm vừa xấu hổ vừa nóng ruột, anh vừa nói xong thì cô liền vội vàng đi ra ngoài, làm sao cô dám nhìn cái bộ dạng cười híp mắt đó của Đàm Tô chứ.
Nghe thấy tiếng bước chân của cô đã đi xa, Mộ Dung Hoành Nghị mới mở miệng nói: “Này, ông già, tôi không cho phép ông ngược đãi cô ấy.”
Đàm Tô cười: “Sao thế, đau lòng rồi sao? Nhưng cậu biết mà, tôi dạy dỗ học trò mình như vậy đó! Nghĩ lại lúc đó, cậu cũng bắt đầu bằng việc giặt đồ lót của tôi!”
Sắc mặt Mộ Dung Hoành Nghị tái mét, ngoài mặt cười nhưng trong lòng lại không cười: “Chính là bởi vì tôi biết cho nên tôi mới cảnh cáo ông, đừng để cô ấy làm chuyện này!”
“Hề hề, cho một lý do.”
Tâm trạng Đàm Tô rất tốt, hất tờ báo cũ đặt trên ghế xuống đất, thản nhiên ngồi xuống.
Anh nhìn sang chỗ khác, buồn bực nói: “Cô ấy đang mang thai con của tôi.”
Đàm Tô sửng sốt, suýt chút nữa ngã xuống ghế: “Cậu nói cái gì?”
Ông ta bước đến mấy bước, nhìn chằm chằm Mộ Dung Hoành Nghị, trong lòng đột nhiên vui vẻ: “Không phải không thích sao? Sao lại làm to bụng người ta thế hả?”
Mộ Dung Hoành Nghị cau mày: “Ông già, chú ý lời nói của ông.”
“Tôi lại không nói sai!” Đàm Tô nói: “Dựa theo tính cách của cậu, nếu cậu đã không thích thì cho dù cô ấy có mang thai thì cũng chẳng vướng bận bước chân của cậu.
Nào giống bây giờ, đã trở thành người tàn tật rồi mà còn lo lắng chạy đến đây.”
Mộ Dung Hoành Nghị hít sâu một hơi, sau đó nở nụ cười: “Ông già, cứ xem như ông nói đúng đi.”
“Bốp bốp!” Đàm Tô vỗ tay, hưng phấn nói: “Cuối cùng cậu đã nhận thua rồi đúng không?”
“Đúng.” Anh nghe xong, trên mặt mang theo nụ cười: “Thực ra thì tôi không muốn cô ấy đến đây.”
Đàm Tô lập tức sưng mặt: “Sao, cậu học thành nghề rồi thì muốn ngăn cản người khác tiến bộ hả? Thằng nhóc cậu từ khi nào mà lại ác độc như vậy?”
Mộ Dung Hoành Nghị không hề tức giận, nói tiếp: “Cô ấy nói ông là người có tài năng xuất chúng trong lĩnh vực này ở Trong nước, đến Ý học cũng không có ý nghĩa gì cả.
Muốn học thì phải tìm ngọn đèn sáng, mà hiển nhiên ông chính là ngọn đèn sáng của cô ấy.”
Những lời này khiến Đàm Tô rất hưởng thụ, không khỏi gật đầu: “Vẫn là Tiểu Cầm biết giác ngộ.”
Mộ Dung Hoành Nghị lại nói: “Cô ấy biết giác ngộ như vậy, còn ông già ông thì sao?”
Đàm Tô Nghĩa sửng sốt: “Tôi làm sao?”
“Cô ấy là phụ nữ mang thai có đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Phụ nữ mang thai không thể sống trong môi trường đầy khói thuốc lá.”
Nghe vậy, Đàm Tô không nói nữa, theo bản năng bảo vệ cái tẩu thuốc lá bên hông mình.
Mộ Dung Hoành Nghị cười khẩy, anh không cần nhìn cũng có thể nhìn ra được hành động của ông ta, anh giơ tay ra: “Đưa đây.”
Đàm Tô cau mày, xoay người, gắt gao siết chặt bảo bối trong tay: “Không đưa, sau này tôi không hút thuốc nữa là được chứ gì!”
Anh vui vẻ: “Được, vậy tôi đưa cô ấy đi.”
“Cậu dám!”
“Vậy thì lấy ra đây.”
Đàm Tô rối rít giãy dụa một hồi, mới run rẩy lấy cái tẩu hút thuốc ra đưa cho anh, còn đau lòng dặn dò: “Cậu phải giữ kỹ nó cho tôi đấy, đây là vật tổ tiên truyền lại!”
Mộ Dung Hoành Nghị cười như không cười: “Sư phó, là từ đời ba ngài truyền lại, không cần phải nói nữa đâu.”
Đàm Tô lẩm bẩm nói: “Đó cũng là của tổ tiên truyền lại.”
Hai người nói chuyện rất lâu, hiệu suất của Cao Dương rất cao, anh ta đã đưa công ty dọn dẹp đến, sau đó cùng Tưởng Cầm đi vào.
Sau khi chào hỏi Đàm Tô, anh ta hướng dẫn mọi người bắt đầu làm vệ sinh và khử trùng, Đàm Tô nhìn thấy mà đau lòng.
“Từ từ thôi, cẩn thận mấy bảo bối của tôi…
đều là của tổ tiên truyền lại đó…”
Cho đến khi căn nhà được quét dọn sạch sẽ và khử trùng kỹ lưỡng thì Mộ Dung Hoành Nghị mới cho phép Tưởng Cầm đi vào.
Đàm Tô nhìn một vòng, nặng nề thở dài: “Hầy, cái này mà cho người ở sao!”
Mộ Dung Hoành Nghị mặc kệ ông ta, kéo Tưởng Cầm lại nói: “Tối nay tôi đến đón em.”
Tưởng Cầm sợ anh lại nói nhiều, nên lập tức nói: “Không cần đâu, ở đây gần nhà anh nên để em bắt taxi về là được rồi.”
Anh cau mày: “Đừng cứng đầu nữa, tôi đã nói đi đón em là sẽ đón em, ở đây chờ nhé.” Sau đó, anh cùng Cao Dương đến công ty.
Tưởng Cầm đưa mắt nhìn hồi lâu rồi mới thu hồi tầm mắt, quay đầu lại thì thấy Đàm Tô đang đứng ở bên cạnh mình, sửng sốt: “Sư phó…”
Đàm Tô nhìn về hướng anh rời đi, nói: “Có thể nói tôi đã nhìn đứa nhỏ này lớn lên.
Ngoài mẹ nó ra, tôi chưa từng thấy nó căng thẳng như vậy.”
Ông mỉm cười, xoay người đi vào.
Tưởng Cầm mím môi, nghĩ đến Nhiễm Hiểu Tinh, cuối thấp đầu xuống.
Đó là khoảng cách mà cô và Mộ Dung Hoành Nghị không thể nào vượt qua được.
Cô đưa tay sờ bụng rồi nhẹ nhàng vuốt ve.
Có lẽ, như Lưu Bình đã nói, đứa trẻ này có thể hóa giải hết tất cả mọi chuyện.
Muốn cược không?
Cả một ngày, Mộ Dung Hoành Nghị bồn chồn ngồi trong văn phòng.
Sự nghiêm khắc của Đàm Tô, anh đã lĩnh giáo qua, không biết cô có chịu nổi không.
Cao Dương đang đọc nội dung tài liệu cho anh, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên thì thấy anh đang suy nghĩ gì đó, Cao Dương đặt tài liệu xuống, cười nói: “Nếu anh thực sự lo lắng thì gọi cho cô ấy đi.”
.