Cô Vợ Dễ Thương

Chương 11: Yêu tôi rồi, hả?


Đọc truyện Cô Vợ Dễ Thương – Chương 11: Yêu tôi rồi, hả?

Tô Dương Dương nhìn thấy hình ảnh như vậy, mắt không nhịn được dán lên khuôn mặt không tìm thấy chút khuyết điểm của Hàn Khải Uy.

Một dòng nước ấm từ đáy lòng nhanh chóng lan tràn đến tứ chi xương cốt, để cô đắm chìm trong bầu không khí ấm áp hòa thuận.

Hàn Khải Uy liếc mắt chú ý tới bóng dáng của Tô Dương Dương, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hiện lên vẻ mờ mịt, cười nói: “Yêu tôi rồi, hả?”

Âm cuối của từ “hả” kia nhẹ nhàng nâng lên, vừa từ tính vừa lười nhác, có vẻ cực kỳ mê người.

Tô Dương Dương phục hồi lại tinh thần: “Đo nhiệt độ cơ thể rồi chứ?”

Hàn Khải Uy động tác nhẹ nhàng kéo áo ngủ nhỏ của Tiểu Bảo, lấy nhiệt kế đặt dưới nách ra.

Tô Dương Dương nhận lấy nhiệt kế, đi đến nơi có ánh sáng tốt hơn xem thử.

“39.2 độ, cần tiêm hạ sốt và truyền dịch. Cậu bé có dị ứng thuốc không?”

“Không có.”

Tô Dương Dương gật gật đầu, bắt đầu pha thuốc.

Lúc tiêm, Tô Dương Dương có chút do dự, ghim đầu kim lên mu bàn chân của Tiểu Bảo.

Trẻ con thường thích lộn xộn, dễ dàng làm lệch đầu kim làm mình bị thương.

Khoảnh khắc khi đầu kim đâm vào da thịt mềm mại của Tiểu Bảo, thân thể của cậu bé run lên một chút, muốn giãy dụa.

Bàn tay to của Hàn Khải Uy nâng chân nhỏ của cậu bé, đồng thời cũng phủ lên tay Tô Dương Dương, nhẹ giọng nói: “Ngoan, đừng động đậy.

Tiểu Bảo thật sự không động đậy nữa, ngoan ngoãn mặc cho Tô Dương Dương cố định kim tiêm.

Hàn Khải Uy vẫn ôm Tiểu Bảo đến sau khi bình dịch đầu tiên được truyền xong, anh mới đặt Tiểu Bảo lên trên giường.

Mới nằm xuống giường, Tiểu Bảo đã bắt đầu giãy dụa.


Hàn Khải Uy lại ôm lấy cậu bé lần nữa, bàn tay to vỗ nhẹ mông nhỏ của cậu bé.

Tô Dương Dương thấy Hàn Khải Uy đã giữ tư thế này sắp một giờ rồi, nói: “Nếu không để tôi thử xem.”

Nói xong, Tô Dương Dương lập tức hối hận.

Cô như vậy có cảm giác như lôi kéo làm quen.

Vào lúc cô do dự có cần giải thích gì đó hay không, trên tay đã bị đặt vào một vật nhỏ vô cùng mềm mại.

Chính là cậu nhóc Tiểu Bảo.

Hàn Khải Uy nói: “Tôi đã nói chuyện với lãnh đạo bệnh viện giúp em rồi, hôm nay em cứ ở lại chỗ tôi. Mười giờ tôi có một cuộc họp quan trọng, sớm nhất cũng phải đến sáu giờ chiều mới có thể trở về. Trong lúc này, em chăm sóc Tiểu Bảo giúp tôi.

“Tôi không biết chăm sóc bạn nhỏ cho lắm.”

“Có quản gia và bảo mẫu, bọn họ sẽ nói với em làm thế nào. Tiểu Bảo chỉ cho tôi và em chạm vào, bọn họ không có cách.”

“Được rồi.”

Hàn Khải Uy sờ sờ tóc Tô Dương Dương: “Cảm ơn em.”

Nói xong, Hàm Khải Uy liền bước nhanh ra ngoài.

Trong căn phòng to như vậy, trong chốc lát chỉ còn lại Tô Dương Dương và Tiểu Bảo.

Tô Dương Dương cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bị sốt của Tiểu Bảo, trong lòng lại trở nên bình tĩnh lạ thường.

**

Tiểu Bảo bớt phiền hơn những đứa trẻ bị bệnh khác nhiều, đa số lúc đều đang ngủ.


Chỉ cần để cậu bé tựa vào lòng, cậu bé có thể rất yên tĩnh.

Sau khi Tô Dương Dương truyền ba bình dịch xong, lập tức rút kim tiêm ra.

Quản gia thấy thế, dẫn theo người giúp việc bưng cơm trưa đi vào: “Cô Tô, nên ăn cơm trưa rồi.”

“Ăn ở đây sao?”

“Không sao ạ.”

Tô Dương Dương cũng không định kiên trì ở mặt này, nói: “Có cháo không, cho Tiểu Bảo ăn chút cháo, không ăn gì, bệnh sẽ lâu khỏi.”

“Đã chuẩn bị xong rồi, phiền Cô Tô cho cậu chủ nhỏ ăn.”

“Được.”

Sau khi quản gia cho người giúp việc đặt cơm trưa lên trên ngăn tủ đầu giường xong thì đi tìm một bộ đồ ở nhà mới cho Tiểu Bảo.

Tô Dương Dương sờ sờ cái trán nhỏ của Tiểu Bảo, phát hiện nhiệt độ không cao như trước.

Tiểu Bảo bị động tác rất nhẹ của cô làm tỉnh, mở to mắt.

Đôi mắt đen nhánh giống như bị một tầng hơi nước bao trùm, lộ ra ánh sáng của sương mù.

Sau đó, dường như cậu bé nhìn thấy rõ người ôm mình, đôi mắt sáng rực lên.

Một giây sau, lại uất ức bĩu cái môi nhỏ đỏ phơn phớt, vùi đầu nhỏ đầy mồ hôi vào trong lòng Tô Dương Dương.

Tô Dương Dương bị phản ứng của cậu bé làm trong lòng mềm thành một đoàn, nghĩ đến lúc trước mình đối xử với cậu bé như vậy, cậu bé lại ỷ lại cô như thế, lập tức rất muốn xách đao đâm mình.


Giọng nói của Tô Dương Dương vô thức trở nên mềm mại: “Cục cưng, con tỉnh rồi sao. Ăn chút cháo được không?”

Tiểu Bảo nhẹ nhàng lắc lắc đầu, cánh tay nhỏ mập mạp không có sức phủ lên cánh tay của Tô Dương Dương.

Tô Dương Dương vẫn là vừa ăn cơm, vừa dụ Tiểu Bảo ăn một chút.

**

Hàn Khải Uy không ngờ mình về nhà sẽ nhìn thấy hình ảnh như vậy.

Trên giường trẻ em rộng rãi, hai khuôn mặt nhỏ mềm mại, tinh xảo không chút đề phòng nằm trên gối đầu.

Tiểu Bảo ngoan ngoãn gối đầu trên cánh tay của Tô Dương Dương, ngủ đến giống như con heo nhỏ.

Tô Dương Dương thì quay mặt về phía Tiểu Bảo, tay còn lại khoác nhẹ lên bụng Tiểu Bảo, khuôn mặt khi ngủ yên tĩnh, lạnh nhạt.

Hàn Khải Uy đi đến bên giường, kéo chăn qua đắp cho hai người.

Tô Dương Dương bị động tác của anh làm tỉnh giấc, chẳng mấy đã phục hồi lại tinh thần từ trong sương mù: “Bây giờ mấy giờ rồi?”

“Sáu giờ rưỡi.”

“Muộn thế rồi sao?! Tôi phải về nhà.”

“Tiểu Bảo tỉnh lại không nhìn thấy em, chắc chắn nó sẽ đau lòng.”

Động tác rời giường của Tô Dương Dương hơi dừng lại, nhớ đến sự ỷ lại của Tiểu Bảo với cô lúc ban ngày, nói: “Ngày mai tôi lại đến thăm thằng bé.”

Hàn Khải Uy cũng không ép cô: “Tôi đưa em về.”

“Không cần.”

“Em giúp tôi chăm sóc Tiểu Bảo cả ngày, nếu tôi không đưa em về nhà, về tình về lý đều không thể nói nổi. Hơn nữa, ở đây hoàn toàn không có xe khác đi ngang qua.

Tô Dương Dương nghĩ tới hoàn cảnh địa lý bên này, không phản đối nữa.

**


Hàn Khải Uy vẫn thắt dây an toàn cho Tô Dương Dương như lúc sáng, khiến Tô Dương Dương rất không được tự nhiên, nhưng cũng không nói gì.

Trong xe rơi vào một mảnh im lặng.

Lúc đầu Tô Dương Dương có chút không được tự nhiên, sau đó dứt khoát không để ý tới.

Mãi đến khi xe dừng dưới lầu nhà Tô Dương Dương, hai người cũng chưa từng nói một câu.

Tô Dương Dương ở lại trong xe một lát, rồi kéo cửa xe ra xuống xe, sau khi đơn giản nói tạm biệt thì cũng không quay đầu đi vào trong tòa nhà.

Hàn Khải Uy nhìn bóng dáng của Tô Dương Dương biến mất, khóe miệng khẽ cong, khởi động xe rời khỏi.

**

Tô Dương Dương vừa vào cửa, đã bị mùi đồ ăn trong nhà hấp dẫn.

Cô vừa cởi giày vừa hét: “Mẹ, con yêu mẹ! Với tay nghề này của mẹ, còn có thể yêu mẹ thêm năm trăm năm nữa!”

“Bớt nịnh hót đi, nhanh đi rửa tay ăn cơm.”

“Vâng ạ.” Tô Dương Dương tung ta tung tăng chạy vào phòng bếp rửa tay, sau đó ngồi xuống bên bàn ăn.

Lưu Mộc Miên múc một bát canh cho cô: “Hàn Khải Uy đưa con về à?”

“Gì cơ?” Tô Dương Dương suýt chút bị lời nói của Lưu Mộc Miên làm sặc.

“Người đưa con về khi nãy, có phải Hàn Khải Uy không?”

“Vâng.”

“Con thật sự có quan hệ với cậu ta hả?” Lưu Mộc Miên hỏi.

Tô Dương Dương quay đầu nói với Tô Thạch Diễn: “Ba, quản lý vợ ba chút đi.”

Tô Thạch Diễn vỗ vỗ tay cô: “Ba mẹ thật sự muốn biết quan hệ thật sự của con và Hàn Khải Uy, lần trước nhìn thấy cậu ta, ba mẹ không có hỏi, là ba và mẹ con cho rằng có lẽ cậu ta đưa con về là trùng hợp thôi, cũng không muốn can thiệp nhiều đến sinh hoạt cá nhân của con. Nhưng trong một tuần, cậu ta đưa con về hai lần, ba mẹ cho rằng không bình thường.”

Tô Dương Dương thấy Tô Thạch Diễn nói như vậy, cũng trở nên nghiêm túc: “Hôm nay con của anh ta bị bệnh, con đi chăm sóc giúp anh ta.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.