Đọc truyện Có Phải Anh Yêu Em – Chương 14: Đôi khi cuộc đời kết thúc trong vô vọng
Lúc Tô Mạc lao ra
ngoài thì người đó đã đi thật rồi, cô còn chưa kịp nắm lấy vạt áo anh.
Lại một lần nữa anh lẳng lặng biến mất khỏi cuộc đời cô.
Quá tàn nhẫn, quá ác nghiệt!
“Anh Tư Niên, hỡi anh Tư Niên…
Người em yêu bằng cả trái tim, sao anh nỡ rời bỏ em thêm lần nữa?”
Trí óc Tô Mạc đang mông lung giữa dòng suy nghĩ thì đôi chân đã đưa cô dừng tới cửa. Chốn này người đi qua kẻ đi lại đông như mắc cửi nhưng chẳng
bóng hình nào là của Ôn Tư Niên cả. Cô luống cuống đi tìm, cuối cùng
cũng phát hiện thấy… rằng cô không thể tìm thấy anh nữa rồi.
Hình bóng ấm áp đã khắc sâu vào cuộc sống cô hóa ra lại chỉ hời hợt như giấc mộng thế này thôi sao.
“Anh chưa từng xuất hiện thì đúng hơn!”
Nghĩ thế, cô bỗng dưng bật khóc, cô đơn giữa dòng người tấp nập. Cảm giác khó chịu quá! Không thể nào chịu được!
“Anh đang ở đâu hả Ôn Tư Niên? Anh có biết em đợi anh, đợi mãi, đợi mãi đến
thành ra thế này hay không?” Cô mặc sức gài khóc cho đến khi toàn thân
bã ra vì kiệt sức, chỉ muốn tắt thở cho nhẹ người. Cái tên của người con trai ấy không còn đủ khả năng vỗ về cô được nữa. Mặc cho đôi mắt cô đã
đỏ ngầu, anh ta đâu có thấy.
Bỗng có một bàn tay vỗ bộp vào vai
cô, hóa ra là Diệp Tử Khiêm đang đứng sau lưng với khuôn mặt hằm hằm.
Cậu lặng lẽ nhìn và đưa cho cô chiếc khăn giấy:
– Lau đi, mặt mũi nhìn thấy gớm!
– Cảm ơn! – Tô Mạc cúi đầu cảm ơn và đón lấy chiếc khăn giấy, lau được
những giọt nước nóng hổi hai bên má nhưng chẳng thể gột nổi niềm thất
vọng lớn lao.
Tiếng thầy giáo vang lên sau lưng:
– Tô Mạc, em không sao chứ?
– Không sao ạ. – Cô lắc đầu, giọng hơi khàn đi nhưng vẫn cố nhoẻn cười để trả lời thầy trò đang sốt sắng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra với cô – Thầy, Tử Khiêm, nếu không còn chuyện gì nữa thì em xin phép về trước.
– Ơ kìa, đợi một lát nữa nhà trường đến đón các em đấy, đi xe trường mà về.
– Không cần đâu, nhà em ở ngay đây, có xe buýt về thẳng luôn rồi ạ.
– Ừ, thế thôi vậy. – Thầy miễn cưỡng trả lời. Vừa dứt câu cô học trò đã quay gót rời đi.
Thầy thở dài ngán ngẩm, Tử Khiêm lên tiếng chào từ biệt:
– Em cũng về đây thầy ạ! Chào thầy! – Nói rồi cậu liền cắm đầu đuổi theo cô gái lúc ấy đã đi được một đoạn xe.
Khi đuổi kíp Tô Mạc, Tử Khiêm thấy cô vẫn còn trong cơn hoẳng hốt, tròng
mắt căng rộng, rỗng tuếch và vô hồn như một đứa trẻ con đang bị lạc ở
nơi ào đó. Cô đợi xe buýt. Tử Khiêm đợi cùng. Cô bước lên xe. Tử Khiêm
bước theo.
Tô Mạc quẹt thẻ xe buýt còn Tử Khiêm lúi húi lấy tiền
nhưng cậu chợt phát hiên trong người không mang theo bất cứ thứ gì. Bắt
gặp ánh mắt soi mói của ông tài xế, cậu lục lọi khắp người nhưng than ôi đến một đồng lẻ cũng chẳng thấy. Cuối cùng cũng moi ra được một tờ mười đồng, cậu ra vẻ điềm tĩnh hỏi tài xế:
– Có tiền trả lại không bác?
– Cậu có thấy ai đi xe buýt mà đòi trả lại tiền không? Đi xe buýt là phải tự túc tiền lẻ, tự túc, cậu hiểu không! – Hình như ông tài xế ngồi lái
lâu quá nên tính tình hơi khó chịu.
Không dưng lại bị mắng, mặt
mũi Tử Khiêm rúm ró lại vì bực tức. Còn thủ phạm đổ họa lên đầu mà cậu
bám theo từ nãy đã yên vị trên xe, khuôn mặt nhìn ra ngoài vu vơ như
chưa từng quen biết cậu. Cậu hít một hơi thật sâu rồi quát to tướng lên:
– Tô Mạc!
Nghe có người gọi mình, cô mới quay lại nhìn. Dường như Mạc cực kỳ sửng sốt
khi thấy Tử Khiêm đang lù lù trên xe nhưng vẫn hỏi thản nhiên:
– Ơ, sao cậu lại ở đây?
“Thế là thế nào! Sao là sao! Lẽo đẽo đi theo suốt dọc đường mà bây giờ mới
nhìn người ta à!” Cứ nghĩ đến việc Tô Mạc không hề để mắt tới cậu trong
suốt dọc đường, Tử Khiêm điên lắm, nhưng rồi cậu vẫn kiềm chế hết sức và nói:
– Không phải việc của cậu! Vứt thẻ xe buýt đây mượn cái!
– À… – Cô ngắc ngứ gật đầu rồi lấy tấm thẻ ra đưa cho cậu.
Cuối cùng Tử Khiêm cũng có thẻ để lên xe trong ánh mắt khinh khỉnh của ông
tài xế. Cậu theo Tô Mạc tìm lấy hai chỗ trống rồi cả hai cùng ngồi
xuống. Tử Khiêm lúng túng ra mặt, mãi một lúc sau mới kiếm lời gợi
chuyện:
– À này… Để lúc khác tôi trả nhé…
– Cái gì?
– Tiền quẹt thẻ ban nãy ấy.
– À, thôi không cần đâu. Trong thẻ vẫn còn nhiều tiền mà. Dường như sợ
cậu không đồng ý, cô vội thanh minh thêm. – Đằng nào tôi cũng dùng một
đống vở của cậu. Dĩ nhiên chưa bằng tiền nhưng cứ coi như là cảm ơn đi.
Cậu thấy bực dọc khi cô cố tình rút lui khỏi cuộc nói chuyện theo kiểu cực kỳ khách sáo. Một lúc sau cậu mới lầm bầm:
– Đâu phải tôi nghĩ thế đâu.
– Ừm. – Cô khẽ gật đầu rồi quay ra cửa sổ ngắm quang cảnh bên ngoài.
Tử Khiêm biết câu chuyện đang thiếu “muối” trầm trọng nên cũng đành im
miệng. Nhưngg ngồi chờ mốc người mà Tô Mạc vẫn không thèm chủ động ngó
ngàng đến mình, cậu lại gợi chuyện:
– Ban nãy cậu gặp người quen à?
– Ừ. – Tô Mạc trả lời nhạt nhẽo cho có rồi lại quay đi ngắm cảnh.
– Ai thế? – Tử Khiêm cũng làm bộ hỏi vu vơ cho có, thế mà Mạc chẳng thèm
trả lời. Cảnh phó xá vội vã vút qua ngoài khung cửa có vẻ hấp dẫn sự chú ý của cô hơn.
Vẻ mặt chàng trai ngồi cạnh phảng phất giận dỗi, nghĩ một hồi cậu đáp:
– Xì! Có gì to tát đây! Không nói thì thôi! – Nói xong câu này, cậu như
phát cáu nên chua thêm một câu nữa cho hả – Cậu khóc nhìn trông gớm bỏ
xừ!
Cô vẫn im lặng thinh và ngoan cố cúi đầu trông như đang ngủ
gật, không đếm xỉa gì đến những lời khiêu khích châm chọc của Tử Khiêm.
Thấy cô cứ im thin thít, chàng trai cũng thấy chán nên thôi chẳng nói
nữa. Hai người chìm hẳn đi giữa tiếng lao xao trên xe buýt chẳng khác
nào hai hành khách không quen biết tình cờ ngồi cạnh ghế nhau.
Chẳng nói năng, không tình cảm.
Tự dưng cậu thấy ngao ngán đến lạ, nhưng chưa kịp truy nguyên xem cảm giác quái đản ấy đến từ đâu thì vai cậu bỗng nằng nặng như có vật gì đè
xuống.