Cô Nàng Siêu Quậy Và Anh Hàng Xóm Điển Trai

Chương 4: Tẩu Thoát Trót Lọt


Đọc truyện Cô Nàng Siêu Quậy Và Anh Hàng Xóm Điển Trai – Chương 4: Tẩu Thoát Trót Lọt tại website TruyenChu.Vip

Tối mai chị có nhiệm vụ đầu tiên trong đời, hạ sát lão Biên Luân, chủ tịch công ty tài chính Biên Luân, một công ty phất lên nhanh chóng nhờ những phi vụ làm ăn bẩn thỉu. Nhận khẩu súng đầu tiên, mặt chị lâng lâng mừng rỡ quên luôn cân nặng của khẩu súng.
ĐOÀNG!!!! – Viên đạn đầu tiên xuyên thủng bia thứ nhất, xuyên qua hồng tâm tấm bia thứ hai bay thẳng vào bụi rậm. Khẩu súng giật mạnh nhưng vẫn trúng hồng tâm hai chiếc bia dựng trước mặt, chị săm soi khẩu súng đen tuyền trên tay:
– Khẩu Dragunov SVD này tốt thật, nhưng cồng kềnh quá!
– Cái đấy để bắn tỉa từ xa, cái này để giắt vào người đây này. – Tên Thế Thành, quản lý điệp viên của chị lôi đâu ra đống súng lục, bốc đại một khẩu:
– Đây là khẩu Beretta-92, loại tốt nhất của chúng tôi đấy. Còn đây là khẩu CZ 75, cũng khá tốt, mỗi tội hơi nặng. Còn đây là khẩu Walther P99, rất nhẹ dễ sử dụng, còn đây là khẩu bla bla bla… – Gã ta lấy ra từng loại rồi “quảng cáo” luôn mồm như nhân viên đa cấp đang mời mọc, chị nghe mà đầu cứ ong ong, dễ gì mà nhớ cả chục loại thế này.
“Chú khỏi chứng tỏ, chị biết chú khôn rồi” – Chị ngán ngẩm nghĩ thầm.
Chị lấy mớ súng bỏ vào balo, giắt 2 khẩu súng lục và một cái túi nhỏ tống hết lên xe định đi ngay thì gã ta níu lại:
– Này, lấy xe của tôi mà đi – Nói đoạn gã chỉ sang chiếc Suzuki GSX-R750 – Biết lái motor không đấy?
– Biết rồi! – Chị nói nhanh rồi chất hết súng lên xe sau đó leo lên phóng đi mất, gã đứng đó vẫy tay nhìn theo, thầm chúc chị may mắn.
Đến trước cổng công ty Biên Luân, ngay lập tức có một chiếc Bugatti Veyron đen tuyền dừng lại, chị nhanh chóng giấu xe vào bụi rậm rồi chui luôn vào đó, ló hai con mắt ra.

Trên xe, bốn vệ sĩ tượng trưng cho Tứ long bước xuống, mở cửa xe. Một lão già ục ịch khuôn mặt gian xảo bước xuống, rít cái tẩu thuốc rồi vẫy tay, chị lôi khẩu Beretta-92 ra định bắn thì nhớ ra bốn vệ sĩ đó là những người thuộc công ty vệ sĩ lớn có uy tín hàng đầu Việt Nam, đụng vào không hay, huống chi lão còn một hệ thống vệ sĩ đằng sau nữa, và chắc gì người đó là lão, biết đâu chừng lão cải trang làm một trong đám thuộc hạ đó thì sao? Lão đưa cả công ty lên hàng đầu Việt Nam với những chiêu trò bẩn thỉu chắc chắn không được lòng người, bảo đảm sẽ cải trang. Nghĩ vậy, chị cất khẩu súng, chờ đám người đó vào trong rồi leo rào vào.
Quăng đống súng vào bụi rậm như đống rác, chị nhòm vào, đám vệ sĩ vẫn ở đó bảo vệ lão 24/7, chị bực mình dẫm chân cái “Bịch” ngay lập tức cái camera và đôi tai cũng như cái mũi thính của đám bảo vệ bắt đầu làm việc, lấy súng rượt theo chị. Chị hết hồn giật cái balo chạy bán mạng nhảy lên bậc thềm phi qua hàng rào 2 mét.
BỊCH! – Chị đang trên độ cao 3 mét bất ngờ mất đà rơi xuống…một cái gì đó êm êm.
– Ái! Cái gì thế này? – Tiếng một tên con trai rú lên.
– Ủa tiếng ai quen quen vậy cà? – Chị thắc mắc, quay sang thì thấy mình đang…nằm đè lên lưng anh, ngay lập tức đứng phắt dậy – Cậu ở đây làm gì thế?
– Tôi hỏi câu đó mới đúng đấy – Anh nhổm dậy, xoa xoa đầu – Cậu ở đây làm chi? Tự nhiên từ trên trời rụng xuống.
Chị không biết phải xử lý thế nào nên kể lại toàn bộ chuyện cho anh nghe, cuối cùng thở dài:
– Haizz, ước gì tôi có xe hơi trang bị kính chống đạn, nếu thế thì thích bắn sao cũng được.
– Hử, thế trong nhà kia có xe không? – Anh hỏi
– Có, xe của lão chủ tịch xịn lắm, kính chống đạn của máy bay đấy.

Trong đầu anh và chị chợt loé lên một ý nghĩ, họ sẽ sử dụng chính xe của lão để thanh toán lão. Buổi tối dế kêu reng réc, hai tên đạo chích nghiệp dư lấm la lấm lét nhón chân leo qua hàng rào nhà lão, chị lấy bộ bẻ khoá của gã ra, tra vào cửa xe rồi leo lên, lái đi một cách ngọt ngào.
Vườn nhà lão rộng phải vài nghìn mét vuông, xe chạy đến cửa biệt thự nhà lão thì dừng lại, chị quăng móc neo leo lên ban công, dùng súng giảm thanh bắn một phát…
XOẢNG!!!! – Chị giật mình, quên mất lão có lắp kính cửa, đám bảo vệ nghe thấy tiếng vỡ kính bèn chạy lên, có cả tứ long. Chị hết hồn nhảy qua lan can vì thừa biết có anh ở dưới, vả lại tiếp đất thế này đã là gì, rút kinh nghiệm, anh né sang bên để chị lọt luôn xuống đất, mém vỡ bàn toạ.
– TÊN VÔ LƯƠNG TÂM ĐỐI XỬ VỚI PHỤ NỮ KIỂU ĐÓ À BLA BLA BLA… – Chị gầm lên, ôm lưng nằm phịch dưới đất
– Nè, lũ bảo vệ rượt tới nơi rồi kìa! – Anh dửng dưng, mở cờ trong bụng vì trả đũa được
Ngay lập tức chị nhổm dậy mở cửa xe kéo anh vào rồi mở hé cửa sau:
– Này, biết lái xe không? Lái giùm đi! – Chị lôi khẩu NTW-20 giấu sẵn trong gầm xe lúc chiều ra – Lái không đàng hoàng là hai đứa thăng thiên đấy!
Anh không đáp, chỉ cười lớn rồi đạp ga, chiếc Suzuki GSX-R750 lao nhanh như tên bắn xốc kinh khủng, chị ôm khẩu súng dài thòng nặng trịch mà lo sợ bắn trượt.
ĐOÀNG!!! – Viên đạn từ nòng súng lao vào chiếc BMW và hàng ngũ motor theo sau, không kịp nhìn thấy gì cả chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang trời, khói bụi mịt mù, chiếc BMW sang trọng bắt lửa bốc cháy như ngọn đuốc rồi nổ tung, những chiếc motor khác một số bị ảnh hưởng nhưng số khác còn “dai như đỉa” rượt theo, chị nã vài phát thì hết đạn, cũng may đây là cửa kính chịu lực nên chị không làm sao mà chiếc xe cũng không làm sao.
Nhưng “dân số” bảo vệ ở đó đông mà nguy hiểm như thành phần lớp trẻ “trẩu tre” bây giờ nên chẳng mấy chốc khẩu Beretta-92 đồ sộ cũng hết đạn trên tay chị. Chị bực mình quăng khẩu súng xuống đất không thương tiếc, cuối cùng chị lôi những cây súng lục cuối cùng trên người ra bắn đau rát cả tay vẫn chưa hết, hình như cả gia nhân toà nhà đó theo sau hay sao mà thậm chí còn có honda với cả xích lô. Cuối cùng không biết phải làm gì thì…

Lọc cọc… – Tiếng của vật nào đó tiếp đất, anh ngạc nhiên hỏi lại :
– Lại quăng súng nữa hả? Sao tiếng nhẹ vậy?
Chị ngạc nhiên nhìn xuống, hồn nhiên cầm cái vật thể cứng cứng đen thui có nhiều mảng nổi lên và một cái chốt quay sang anh:
– Ủa, đây là cái gì?
Anh nhìn thấy, đơ trong 1 giây…2 giây…3 giây…
– THẦN LINH ƠI LỰU ĐẠN!!! – Anh rú lên sau khi nhìn thấy “cái cục” trên tay chị, chiếc xe không định hướng suýt lao xuống vực, anh đạp thắng bẻ một đường rồi tiếp tục chạy đến khuôn viên một đồng vắng bỏ hoang.
– Lựu đạn à? – Chị săm soi một lúc rồi cười đểu – Chúng ta cũng hết đạn rồi, vậy nên…
– Này, cậu định làm thật đấy à? – Anh ngạc nhiên, giọng run run
– Đương nhiên, tầm này phải sợ ai – Chị nói rồi quay sang nháy mắt – Chuẩn bị tăng ga hết cỡ, lái cho cẩn thận đấy!
Anh gật đầu, ý chị thì trời mới cản được, lúc này hai người hiểu ý không nói chuyện nữa mà tập trung lo chuyện của mình. Anh đạp ga hết cỡ, chiếc xe rung lắc dữ dội khó mà giữ thăng bằng nhưng làm “lính cảm tử” thì phải liều mạng, chị ngồi dậy lôi mớ lựu đạn trong túi áo ra rồi bặm môi nhíu mày rút chốt, ném hàng loạt vào đám bảo vệ…
UỲNH !!!! UỲNH !!!! UỲNH !!!! – Những chiếc xe nổ hàng loạt như pháo bông giao thừa, chị ngồi cười khúc khích vì lần đầu tiên được chỉ huy trận đánh chỉ có hai người, anh ngồi trước cười đểu, mắt liếc sang chị, chị hiểu ý đưa ngón cái, ý thành công. Chị cười ha hả vỗ vai anh:

– Này, cậu lái được đấy, giờ quay lại công ty đi!
– Cái gì?! – Anh ngạc nhiên, không dám tin những gì mình vừa nghe – Cậu bị điên à?
– Điên cái đầu cậu! – Chị cốc đầu anh rồi bóp cổ lắc mạnh – Tôi để xe của cấp trên ở đó! Quay lại đi!
Anh bực mình kiếm chỗ quay xe rồi thắng gấp, chị mất đà đập mặt vào ghế xe, đang tính đứng dậy chửi thì cứng họng
– Là…là cảnh sát kìa! – Chị chỉ tay về phía trước, rồi siết chặt vai anh – Chạy nhanh, chết ngay đấy!
Chiếc Bugatti Veyron lại chạy như điên trên đường, đi vòng vèo qua bao nhiêu con phố rồi quay lại chỗ cũ, phải đến công ty bằng được.
Thoát khỏi sự truy đuổi cũng như tìm được xe, chị ôm chiếc xe la lối ầm ĩ:
– Mừng quá! Vespa của tui! – Chị ôm chiếc xe nhảy tưng tưng còn anh thì nhíu mày thắc mắc :
– Vespa nào? Không nhận biết được à?
Chị nhăn mặt giải thích rồi lái xe về tổ chức, nhiệm vụ thành công tốt đẹp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.