Đọc truyện Cơ Giới Khách – Chương 92: Những ngày ở Nha Trang thành (2)
Mối quan hệ của thất đại gia tộc đã được hình thành từ rất lâu, tính bằng đời người cũng đã hơn chục. Nếu là nhà sử học sẽ đưa ra con số chính xác hơn, nói bắt đầu từ năm đầu tiên của “đại kỉ nguyên ” tính tới nay đã hơn 500 năm.
Mối quan hệ đó là hợp tác và cạnh tranh.
Cạnh tranh thì dễ hiểu hơn, khác họ tất có lòng riêng, như việc thay triều đổi đại, vua mới không cùng họ thì chỉ có một chữ để hình dung chính xác nhất, dù ngươi có tô vẽ hay lấp liếm như thế nào, đó là chữ ” soán”.
Thứ để cạnh tranh muôn đời là đất, đất để trồng trọt, đất để chăn nuôi, đất để xây nhà và quan trọng nhất. Đất có tài nguyên.
Nhưng nhân loại không phải là lực lượng mạnh mẽ nhất trên địa cầu, trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy, và sau này cũng sẽ là như vậy.
Có một câu giáo điều, của một tôn giáo đã bị diệt trừ khi đại kỉ nguyên diễn ra, không còn nhiều người nhớ tới nó nữa. ” nhân loại là khách của địa cầu, sứ mệnh của nhân loại là soán quyền chủ, sẽ có ngày những người con thật sự của địa cầu, các thái tử, được sinh ra để bảo vệ mẹ của mình “
Vừa nghe đã biết là lừa bịp, chẳng trách tôn giáo đó bị xóa sổ. Mọi cuốn sách bây giờ đều viết, ” chúng ta là nhân loại, chúng ta là chủ của địa cầu, chúng ta có quyền khai thác nó, và có trách nhiệm bảo vệ nó khỏi mọi thứ bên ngoài “
Chỉ là bảo vệ khỏi những thứ bên ngoài thôi, không có nói là ai bảo vệ địa cầu khỏi bàn tay nhân loại.
Các đại gia tộc là đại diện của nhân loại, họ làm rất tốt quyền và nghĩa vụ đó.
Đầu tiên là khai thác từ đất, sau đó là khai thác những thứ bám vào đất để sinh ra.
Để mạnh hơn họ phải khai thác được nhiều hơn, để khai thác được nhiều hơn họ phải mạnh hơn. Và phải mạnh hơn nữa để tiêu diệt những người đụng vào miếng ăn của mình. Họ phải khai thác nhiều hơn.
Như con trâu, ăn cỏ tới chân núi thì quay đầu đi tìm bãi cỏ khác. Nếu không tiêu diệt được, họ sẽ thỏa thuận, cho nhau cơ hội quay đầu để thôn tính kẻ khác, mạnh hơn rồi thử gặp nhau lại lần nữa.
Rất nhiều thỏa thuận và thôn tính, đã tạo nên thất đại gia tộc, nếu con người vẫn không biết khi nào là đủ, thì việc đó không bao giờ dừng lại. Đó là cạnh tranh.
Một việc nữa dành cho những người thích rêu rao cái gì là nhân đạo. Lừa người thôi, giống như câu truyện về con bò sùng đạo, chặt hết bốn chân mà nó vẫn còn sống. Cái tốt đẹp của tính nhân đạo trong truyện này, là thịt nó giữ được rất tươi.
Nói về hợp tác, giống như việc ngài lãnh tụ chặt đứt một nửa căn cơ, cơ hội của nhà Morgan khi thành lập liên minh. Đây là suy nghĩ của những người theo thuyết âm mưu.
Nếu không có việc đó, nhà Morgan sẽ nuốt chửng sáu nhà còn lại, con bò sẽ hóa thành rồng, nhưng bãi cỏ vẫn vậy. Bãi cỏ mọc đủ nhanh cho bảy con bò, nhưng không đủ cho con rồng. Con rồng sẽ chết, từ cái xác của nó sẽ có vô số con bò nhỏ sinh ra, quá trình thôn phệ và thỏa thuận lại bắt đầu.
Nếu không thể cùng tồn tại, thì không thể tồn tại. Đó là nguyên tắc đầu tiên, nguyên tắc số một của bất kì sự hợp tác nào.
Một con bò bị bệnh rồi bỏ ăn, tốt nhất nó nên tự chết trước khi bị những con bò khác giết. Mảng cỏ xung quanh cái xác của nó, sẽ mọc rất xum xuê.
Khi không thể đảm bảo có đủ quyền lợi, của ngươi hay của người khác, sự hợp tác sẽ chấm dứt. Đó là nguyên tắc thứ hai.
Bỏ qua những thứ quá dễ thấy, lại được rêu rao công khai, về sự hợp tác của các đại gia tộc. Như liên minh – tên chăn bò mà đàn bò thuê, để ngăn có con ăn quá nhiều cỏ.
Như hai ông lớn – sợ dây cột cổ tên chăn bò, không để nó tới đủ gần để giết đàn bò, chỉ được đứng đủ xa, dùng roi quất.
Có hai thứ nhỏ bé hơn các đại gia tộc tạo ra, để đảm bảo tiếng nói của mình, trong im lặng.
Một là zone s, sân chơi của tầng lớp tinh anh. Nơi họ có thể gặp mặt nhau, bỏ qua giới hạn về không gian. Nơi mọi người tìm kiếm và thể hiện sức ảnh hưởng của mình. Bảng xếp hạng trong zone s, là tương quan vị trí chính xác nhất, của mỗi người, hay tổ hợp nhiều người. Mà tại đó hiện giờ, thấp nhất chính là Lý gia.
Hai là cơ sở họ đặt tại thế giới thật, thường có ở thành thị cấp hai trở lên, hay được gọi là đại nhất lâu, nhị nhất lâu,tam nhất lâu. Tại đại nhất lâu có ba luật vô hình.
Người thuộc liên minh, hoặc mang theo thân phận của liên minh, sẽ không đặt chân vào.
Người đặt chân vào được đại nhất lâu, thì sẽ còn sống cho tới khi ra khỏi đại nhất lâu. Dù là voi muốn giết kiến, cũng phải chờ con kiến ra khỏi đại nhất lâu.
Tiếng nói phát ra từ đại nhất lâu, từ người mang danh họ nào, coi như là tiếng nói của gia tộc mang danh họ đó. Tầm quan trọng chỉ đứng sau quân lệnh cấp s phát ra từ phòng bầu dục, do thư kí Raphen soạn thảo, ngài lãnh tụ kí tên.
Giống như gần đây, tại đại nhất lâu có hai người, một tên là La Diệt, một người tên là Trương Chính Nghĩa cùng nói một câu:
” Sát thủ bốn bánh bao đen còn, thì họ mất “
Đại nhất lâu ở Nha Trang thành chỉ có ba tầng, mái của mỗi tầng đều cao hơn mười mét.
Tầng cuối cùng vẫn tiếp đãi người bình thường, nhưng có tuyển lựa yêu cầu thân phận nhất định. Ngươi được tự do vào kéo ghế ngồi xuống, nhưng nếu chờ một lúc mà tiểu nhị không mang trà ra, ngươi có hai lựa chọn, đập bàn kêu tiểu nhị, hoặc đi ra ngoài.
Cái bàn của đại nhất lâu, không quí giá bằng cái bàn trong phòng bầu dục mà đại tướng quân ba sao Đại Hùng Hoắc Cách đại tướng quân đập, nhưng cứ coi nó là cái mặt của thất đại gia tộc đi, ngươi giỏi thì cứ đập, ta không cấm. Chỉ cần ngươi nhớ một điều, tiểu nhị mà ngươi định gọi,mười mấy năm trước trong cuộc thi chung kết cơ giới sĩ liên học viện mỗi ba năm một lần, chỉ thua người quán quân mang họ Trương,chưa tới nửa chiêu.
Có một ông lão, râu tóc muối tiêu, nước da xanh xao đồi mồi, bộ dáng ốm yếu, thân người như khung xương, phủ lên phục trang cũ kĩ,thùng thình. Đeo kính đen, tay cầm cây gậy trúc, toàn thân lúc nào cũng nồng nặc mùi rượu. Ở cả ba tầng đại nhất lâu, ông ngủ đâu cũng được, ngồi vào bàn người khác cũng không sao.
Cây gậy trúc trên tay ông sáu mươi năm trước vì bảo vệ tấm lưng của đội trưởng mà xước một miếng, đến bây giờ vẫn còn. Kính đen trên mắt ông cũng đeo một lần tại trận chiến cuối cùng, đến bây giờ chưa từng hạ xuống, bộ đồ ông mặc lúc còn vừa vặn, bây giờ có rộng cũng không thay mới.
Nếu ông ngồi vào bàn ở lầu một, ngươi đứng dậy qua bàn khác hoặc đi về đi. Nếu ông ngồi vào bàn ở lầu hai, cử một người ở lại rót rượu cho ông. Nếu là lầu ba, ta không biết, ta không đủ tư cách lên lầu ba.
Ông cũng không có ăn không uống không, khi đã uống đủ rượu, ông sẽ bắt đầu kể chuyện. Ông ít khi say, nên ít khi kể chuyện, chỉ là mỗi lần ông kể chuyện, thì thật sẽ có chuyện xảy ra.
Hơn bốn mươi năm trước ông kể một chuyện,mọi người biết đại ca Vương Nhất đi đâu, nội chiến nhà Morgan diễn ra, lịch sử lặp lại, chỉ còn một ứng viên cuối cùng. Ngài lãnh tụ không quan tâm, chỉ là uống rượu một mình nhiều thêm mấy lần.
Hơn ba mươi năm trước ông kể một chuyện, mọi người biết tiên nữ Chung Tình bị ai bắt cóc. Năm đó người người không phân biệt được đâu là máu,đâu là thuốc đỏ, bông gòn bán ra nhiều như tuyết ngoài trời. Tạ gia suýt ly khai liên minh, ngài lãnh tụ giận tới mức ra quân lệnh cấp s, cử năm học trò truy lùng hung thủ, về sau phải cử thêm người truy lùng đám học trò. Cuộc chiến của bóng đêm nhà Richard và đại ca của mọi thế hệ diễn ra. Cái kết là đám cưới linh đình nhất của nhân loại.
Hơn hai mươi năm trước, khi ông đang kể một câu chuyện, câu chuyện về hai quân đoàn cùng bảy người học trò, thành chủ của Nha Trang thành tới mời rượu ông, mừng tuệ nữ sinh ra, ông vui quá nên quên kể tiếp. Đó là lần gần đây nhất người ta thấy ngài thành chủ có mặt tại Nha Trang thành.
Hơn mười năm trước ông kể một chuyện, câu chuyện cho 10 năm sau, chuyện về ngôi sao chổi quay lại sau 72 năm, và một đứa con của địa cầu, sinh ra bên ngoài địa cầu. Lần này là lạ nhất, hơn mười năm nay thất đại gia tộc không hề có xích mích gì, hiền như con cừu, chuyện suy sụp của Lý gia sáu nhà kia coi như không thấy, còn đưa tay ra giúp. Nếu có ai để ý, sẽ thấy bạch diện thư sinh, đệ đệ kết nghĩa của đại ca năm xưa, mười năm nay đã thành một ông lão, già đi quá nhanh.
Mấy ngày gần đây ông lão mù cầm cây gậy trúc uống rượu rất nhiều, chỉ uống, không ăn không ngủ. Những người có thể ngồi ở tầng ba đại nhất lâu, đều đã ở trên tầng ba đại nhất lâu. Họ biết ông sắp kể chuyện.
Bỏ qua đại nhất lâu, ta kể về chuyện của tam nhất lâu, nó chỉ là chỗ ăn uống bình thường, ăn mày có tiền cũng vô được, tiểu nhị ra đường trúng gió thì cũng cảm mạo như thường, ngươi đập bàn cũng không sao, trả tiền cái bàn là được rồi. Đây là cái nôi phát ra tin đồn thất thiệt, người tin cũng được, không tin cũng được, coi như giải trí lúc ăn uống.
Vị tiên sinh kể chuyện ở đó cũng đeo kính đen, cũng cầm gậy trúc. Chỉ là đi thì không cần gậy, đếm tiền thì không cần kính. Còn chuyện thì một ngày ông kể ba chục câu, mặc ngươi có nghe hay không, thí cho chút tiểu kim thạch là tốt rồi, rượu thì không cần, xin lỗi, ta không dùng chất có cồn khi đang làm việc.
Đập cây gậy trúc liên tiếp vào mặt bàn, gậy có bị tét cũng không sao, tiên sinh kể chuyện là người chuyên nghiệp, có đệ tử vót trúc thành thạo. Bây giờ là giữa trưa, khách ăn uống đông đúc, là thời điểm tốt để kiếm tiền, ừm ừm, kể chuyện, giọng ông khàn khàn, trầm trầm, không quá to nhưng rõ tiếng, người nghe lâu sẽ thấy thân quen, vừa ăn vừa nghe, cũng không sót câu nào:
_ Nói gần nói xa ta không biết, ta chỉ biết nói thật, chuyện có trên có dưới, đầu tiên ta sẽ kể chuyện của đại công tử nhà Morgan. Giới thiệu chỉ mấy câu, văn võ song toàn, tướng mạo hoàn mỹ, có mưu có dũng. Câu chuyện có tên là ” Tấm vé đổi tên, cái nghiệp của nhà Morgan “
Bonus: Nhật ký viết dùm em gái.
Năm sáu tuổi: Con bé trốn học. Với tôi, dù nó ở tuổi nào, luôn là quá sớm để trốn học. Một mình tôi không thể tìm được nó, đã qua hai ngày. Mọi thứ ban đêm đều phải đi tìm. Đến ngày thứ ba, mọi thứ ban ngày cũng phải đi tìm. Ông nội tôi ra lệnh, không ai được phép ăn cho tới khi tìm ra con bé. Rồi tôi tìm được nó, ở nơi không ai ngờ đến. Nó có bạn mới, là con người, nó theo về nhà bạn chơi. Tôi hối hận, vì con bé, tôi chống lại quyết định của ông nội. Đó là lần đầu tiên tôi dùng đến quyền của mình. Tôi không hối hận vì điều đó.