Cơ Giới Khách

Chương 102: Chương trình luyện tập (2)


Đọc truyện Cơ Giới Khách – Chương 102: Chương trình luyện tập (2)

Bao Bất Đồng năm nay gần 30, là chiến sĩ bạch ngân tinh anh, trực thuộc tiểu đội tinh anh 1 sao của quân đoàn trang bị hạng nhẹ cận chiến cơ giới.

Ngày thường Bao Bất Đồng luyện tập và chiến đấu quanh năm ở nơi đóng quân ngoài không gian. Mấy ngày gần đây y theo tiểu đội trưởng đến Nha Trang thành, tuy nói là mang quân vụ nhưng thật sự đi chơi là chính. Tiểu đội giải tán ngay khi đặt chân vào thành, ai thích làm gì thì làm, đến báo cáo cũng không cần viết.

Bao Bất Đồng có đăng ký tham gia vào đại hội cơ giới sĩ, nhưng bóc thăm ngay vòng đầu đã gặp đối thủ là bạch ngân cấp 5, trình độ ngang với tiểu đội trưởng của y, sau ba chiêu là y tiếp đất bằng mông.

Ngoài đi dạo nghỉ ngơi ra, trở về địa cầu có một cái lợi rất lớn nữa, đó là có thể vào mạng zone s, mạng tinh thần của địa cầu. Mua sắm, học tập, quan trọng nhất là có thể đi đánh nhau kiếm tiền.

Hôm nay Bao Bất Đồng ra đường nhặt bảo, tìm được một con gà đẻ trứng vàng, lại đẻ liên tục không nghỉ.

Đối phương lấy tên là Bắc Đẩu, chọn mức cược là 150 tinh thần tệ, chấp nhận khiêu chiến liên tục. Vấn đề là đối phương chọn chiến đấu mà không sử dụng thiết bị cơ giới.

Lúc đầu Bao Tiểu Đồng hơi e ngại, sợ gặp phải kẻ giả trư ăn thịt hổ. Quy định sàn đấu đặt ra là hoàn toàn công bình, cách duy nhất để chiến thắng là dựa vào kĩ năng và hiệu xuất của bản thân. Nhưng cũng có một lỗ hổng, đó là không cấm chiến sĩ hoàng kim hay thanh đồng bước vào sàn của đám bạch ngân. Chỉ cần theo đúng luật là được.

Đồng ý là áp chế bằng nhau, nhưng hiệu xuất và năng lực của chiến sĩ hoàng kim phải gấp 10 lần bạch ngân, chính là cái gọi một ngón tay cũng đủ đè chết người.

Chuyện này trước đây cũng sảy ra không ít, nổi tiếng nhất là có vị viện trưởng của học viện cơ giới sĩ, lấy tên giả mà đi kiếm ăn ở sàn đấu trung cấp. Thu được phải nói là đầy bao. Bao Bất Đồng chính là vì chán nản buồn đời nên mới đồng ý thách đấu. Thua coi như đóng học phí.

Ai ngờ đối thủ lại là trư thật, kinh nghiệm không có, hiệu xuất lại thấp đến xấu hổ, chiêu thức cũng không, động tác lặp lại, cứ đứng đơ ra cho y đánh, phản kháng thì quờ quạng.


Bao Bất Đồng rút ra kết luận, đây chắc chắn chỉ là tiểu tử cấp thanh đồng, nhà lắm tiền nên mới vào được sàn đấu bậc trung, không chọn trang bị chính là vì không sài được trang bị cấp bạch ngân. Dê béo chính là dê béo, vấn đề lúc này của y không phải là có thắng hay không, mà là thắng sao cho vất vả một chút, trận nào cũng một chiêu là kết thúc, lỡ tiểu tử dê béo đó nản bỏ nghỉ thì hụt ăn rồi.

150 tinh thần tệ không phải là con số nhỏ, chừng đó tương đương với gần nửa tháng lương cơ bản của Bao Bất Đồng. Bữa trước đi dạo hội giao dịch, y thấy đôi găng tay bạch ngân cấp 5, thèm đến nhỏ dãi, nhưng còn thiếu một chút tiền mới đủ mua, bây giờ thì có cơ hội rồi. Tài năng đóng kịch của Bao Bất Đồng được phát huy tối đa. Tính tới nay y đã liền tù tì 20 trận thắng, chính là 3000 tinh thần tệ đó nha. Tiền từ khi nào lại dễ kiếm đến như vậy.

Vương Lang không vội chiến đấu bằng thiết bị cơ giới, hắn muốn luyện tập theo giáo án đã học tại học viện. Thực chiến công bằng ở sàn đấu, chính là cách tốt nhất để nâng cao hiệu suất ngoại tại của bản thân.

Đối thủ sử dụng kiếm và hộ giáp, là trang bị cơ bản.

5 trận đầu Vương Lang thua vì tạo vòng bảo vệ chậm hơn tốc độ xuất kiếm của đối phương. Hắn quyết định vừa vào trận sẽ vừa nhảy lui vừa né về phía sau, giãn thời gian tạo vòng bảo vệ.

5 trận tiếp Vương Lang thua vì vòng bảo vệ hắn tạo ra có thể chịu được đòn chém, nhưng nếu là đòn đâm thì chỉ một chiêu là lủng. Hắn đổi qua chiêu thức thứ 2,cùng lúc tạo hai vòng bảo vệ.

5 trận nữa Vương Lang thua vì đối thủ ra chiêu liên tiếp quá nhanh, hắn không kịp sửa chữa lại vòng bảo vệ bên ngoài, đối thủ đã nắm được điểm hư hại để đâm xuyên qua. Vòng bên trong do không có lớp vỏ năng lượng tinh thần, nên không chịu được lâu. Hắn kết hợp thêm chiêu thức thứ ba, dựa vào phán đoán hướng kiếm để tạo vòng bảo vệ cục bộ, tranh thủ thời gian để sửa chữa lớp bên ngoài.

5 trận thua nữa, phòng thủ kiểu chống chế, chỉ là kéo dài hơi tàn. Vương Lang chuyển sang tạo giáp bảo vệ, rồi tấn công bằng quyền cước. Tấn công chính là cách phòng thủ tốt nhất.


Bao Bất Đồng đã có kinh nghiệm hơn 10 năm trong quân ngũ, y rất nhạy bén, y hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đối phương chắc chắn là học viên cơ giới sĩ năm 1 hoặc 2. Nãy giờ là các chiêu thức cơ bản xếp theo thứ tự của chương trình dạy chung, năm xưa y đã từng học qua rồi, mồ hôi đổ ra cũng nhiều rồi. Đối phương muốn dùng y làm đối thủ luyện tập. Bao Bất Đồng có chút ngậm ngùi, năm xưa hắn luyện tập đối luyện là với các bạn bè đồng học. Tiểu tử này chắc do nhà giàu nên xấu tính, không ai chịu luyện cùng, nên mới vào đây kiếm người. Được làm giảng viên là giấc mơ thầm kín của Bao Bất Đồng, mới có thời gian gần đây, kể từ khi biết một tiết học được trả lương 150 tinh thần tệ. Y sẽ là giảng viên tâm huyết với nghề.

Vương Lang liên tục tung ra quyền cước, phóng năng lượng, đối phương lại không tấn công Vương Lang nữa, chỉ né tránh. Vấn đề là né tránh quá giỏi, từ đầu tới cuối Vương Lang không đánh trúng được cái nào. Hết thời gian 4 phút, trọng tài của sàn đấu tuyên bố Vương Lang thua cuộc.


Quyết định trên là đúng, mặc dù nhìn vào thì Vương Lang nắm quyền tấn công chủ động, nhưng không trúng được đòn nào, vậy hiệu xuất điểm tác động thực tế của hắn bằng 0, hiệu xuất chung là 0: 14 = 0( do Vương Lang không sài thiết bị nên được cộng thêm 2 vòng sáng vào mốc chuẩn 12). Còn Bao Bất đồng chỉ sử dụng thân pháp, năng lượng bảo toàn vậy hiệu xuất của y là 12: 12 = 1. Cách tính trên chỉ để hợp lý hóa kết luận, còn thực tế Vương Lang tiêu hao, Bao Bất Đồng còn nguyên, rõ ràng là Vương Lang thua. Không thể tính là huề được.

Vương Lang có chiêu thức, nhưng không có chiêu pháp, hoàn toàn là đánh bậy bạ. Bao Bất đồng chỉ cần sài bước di chuyển cơ bản của thân pháp, là quá đủ để tránh né, không cần sài đến chiêu thức phức tạp hơn học được trong quân đội, hay kinh nghiệm đúc kết.

Vương Lang liên tục đấu thêm hơn 20 trận nữa, sài mọi chiêu thức mà hắn biết, còn kết hợp liên tục các chiêu với nhau, đều là vô ích. Đối phương không thèm dùng thiết bị cơ giới nữa, chỉ ung dung đứng chấp tay sau lưng, né qua né lại, mặc hắn muốn tấn công sao cũng được. Hơn hai mươi trận đấu, Vương Lang không chạm được vào cái vạt áo của đối phương.

Kể cả những đòn chém kiếm khí của Vương Lang, đối phương rất dễ nắm được phương hướng hay góc độ, chỉ lách nhẹ là thoát khỏi vùng tác động.

Đòn tụ năng từ đầu ngón tay thì tệ hơn nữa, lúc Vương Lang tụ xong, đối phương đã đứng phía sau lưng, nhắc hắn nâng tay cao,thấp, thẳng một chút..

Đó là Vương Lang đã hoàn toàn tập trung vào tấn công, không phân ra tâm trí để tạo lớp phòng vệ. Vương Lang biết đối phương hiểu mục đích của mình, cũng đang hợp tác theo, giúp hắn làm đối thủ luyện tập.

Vương Lang chấm dứt chuỗi so đấu, hẹn đối phương 30 phút nữa theo thời gian trong thế giới thật. Sẽ tiếp tục vào sàn đấu trung cấp. Đối thủ cũng đã bằng lòng.

Vương Lang rút ra kết luận, từ chuỗi so đấu vừa rồi.

Những gì hắn đã học, giống như giáo viên ảo đã nói, chỉ nên dùng để luyện tập, chưa đưa vào chiến đấu thực được.


Trình độ giữa hắn và đối phương, là không cùng mốc đo, tính về hiệu xuất cũng như kĩ năng. Đây là khác biệt thuộc về chất. Giống như kiếm sĩ và nông dân, phát cho bảo kiếm giống nhau, rồi cùng chiến đấu, nhìn thế nào cũng là không công bình.

Vương Lang học được cách ra chiêu, nhưng cách để áp dụng vào thực tế, thì hắn chưa biết.

Một vấn đề nữa, 14 vòng sáng trong 4 phút, nếu hắn liên tục ra các chiêu với hiệu xuất thấp, chưa hết thời gian hắn đã rơi vào trạng thái suy kiệt. Đặc biệt là khi sử dụng các đòn tấn công cự ly xa.

Cứ so đấu liên tục không phải là cách, kinh nghiệm là tốt nhưng dễ dẫn hắn vào lối mòn thói quen sai lầm, căn bản hắn chưa hình thành, rất dễ bị ảnh hưởng bởi phương thức của người khác, không biết đúng sai. Vương Lang cần bổ sung những phương pháp cơ bản trong chiến đấu, trước mắt là quyền pháp, vũ kĩ tay không hoặc vũ khí, chiến thuật, kinh nghiệm…

Có một nơi mà theo qui định mới bổ sung từ bộ phận kỉ luật, Vương Lang có thể dùng tiền để học được những điều đó.

Thông số về các trận đấu ở sàn đấu trung cấp trong zone s, vốn được niêm yết công khai, có cả hình ảnh truyền tải miễn phí, mục đích là để bán vé cá cược. Chỉ những trận được đánh giá cao thì zone s mới tổ chức cá cược. Như chuỗi trận vừa rồi của Bao Bất Đồng thì không, hai đối thủ đều không có gì đặc biệt đáng quan tâm.

Zone s thì không quan tâm, nhưng chủ nợ của Bao Bất Đồng thì có. Vừa thoát khỏi zone s, mở mắt ra thì Bao Bất Đồng đã nghe tiếng đập cửa rầm rầm. Là những người nghe tin hắn trúng số chạy tới chia mừng.

_ Ngươi thắng được hơn 7000 tinh thần tệ, bữa trước ngươi nợ ta 5000, nợ lão tứ cũng 5000. Nể tình anh em, trả trước 7000 bây giờ thì coi như xong phần lãi. Nợ gốc cứ từ từ mai mốt trả cũng được, thế nào, đừng nói lục gia ta không giản nghĩa khí.

Nghe hai chữ nghĩa khí của lão lục, Bao Bất Đồng thật muốn tắc thở luôn trên giường, sống chi khi phải cùng đội ngũ với bọn gian ác này. Bữa nào canh trời mưa phải đạp bọn này ra ngoài,tạo công ăn việc làm cho thiên lôi. Mượn mười ngàn lúc mới đến Nha Trang thành, chưa được một tuần, vậy mà tiền lời bảy ngàn, ăn cướp cũng không kiếm nhiều được nhiều như vậy.

Tiểu đội tinh anh của y có 11 thành viên, không tính đội trưởng, những người khác cứ theo tuổi tác mà phân thành nhất nhị tam tứ…cửu thập. Bao Bất Đồng là lão nhị, lúc tới Nha Trang thành Bao Bất Đồng chỉ mượn tiền để phòng hờ, để lỡ có thấy thứ gì vừa mắt cũng không chậm tay mua.

Ai dè chưa mua được gì tốt, quay quay mấy ngày đã hết mất tiêu, Nha Trang thành thật đúng là biết mài dao mà, buồn quá nên y mới vào sàn đấu để đánh bạc, ai ngờ tiền cầm chưa nguội đã có giặc đến cướp:

_ Không trả, cứ theo quy ước mà làm, khi nào chia chác quân công thì tính sau. Còn tiền lời, hừ, ta gửi chỗ đội trưởng, ngon tới đó mà lấy.


Chó cùng dứt giậu,không nên chọc,lão lục nháy mắt với lão tứ:

_ Ta nói lão nhị nghe này, tiền lão tứ ta cho ngươi mượn, chính là tiền ta để giành cưới vợ đó. Ngươi cũng biết mà, ta chỉ còn có một mẹ già là người thân duy nhất, ngày ngày lầm lũi, ta thì trong quân đội, thân bất vô kỷ. Tâm nguyện của mẹ ta là trước khi chết thấy ta thành thân, rồi sinh cho bà đứa cháu bồng. Àiii, mà ngươi cũng biết rồi đó, con gái bây giờ đâu phải dễ dắt về nhà, phải mâm này nồi nọ, không rẻ đâu, àiiii, mỗi khi nghĩ về mẫu thân ở nhà, ta thật thấy đau…

_ Nín, muốn gì! nói, ta nói trước, tiền ta có chỗ cần dùng, một cắc cũng không ra đâu.

Bao Bất Đồng đau đầu, lần nào đánh bài thua lão tứ cũng ca cái bài này để xin lại tiền. Y mà không cản thì lão tứ ca tới sáng mai cũng được, tiền không quan trọng, quan trọng là y không có tiền, chút tiền kiếm được này vừa đủ để mua đôi găng tay kia. Mua xong thì Bao Bất Đồng y cũng trắng tay.

Cần gì con cá, hai tên tốt lành tứ lục đến đây là để kiếm cái cần câu, lão lục lại nháy mắt với lão tứ:

_ Cho ta thông tin liên lạc của con dê béo đó, hứa với lão nhị ngươi, chuyện này mà thành, tiền nợ kia không bao giờ nhắc đến nữa. Quân tử nhất ngôn.

Bao Bất Đồng suy nghĩ, nghĩa khí hay hứa hẹn là không quan trọng, tiểu tử trong zone s kia chắc không tốt lành gì, thuộc dạng xấu bụng nên không có người theo tụng. Quan trọng là ao cá này sâu hay cạn, bỏ đi có lỗ vốn hay không. 7 ngàn với 10 ngàn xóa nợ là 17 ngàn, vậy là được rồi, Bao Bất Đồng y không phải là người tham lam, y dứt khoát đập bàn một cái:

_ Chia ta 20%.

_ He he, được.

_ Quân tử nhất ngôn.

_ Bốn bữa no say.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.