Đọc truyện Cô Gái Tuyết Sơn – Chương 23: Bóng người đâu tá
Trường Giang là một con sông dài rộng, nổi tiếng nhứt nhì lúc nào cũng bủa sóng ì ầm như âm vang gào thét của đoàn quân xuất trận.
Đêm xuống tự bao giờ…
Và trăng đã lên chiếu ánh sáng bằng bạc xuống mặt sông làm muôn đợt sóng nhấp nhô lấp lánh.
Trác Dật Luân cũng như Tư Mã Hào cả hai ra sức cho đuổi theo chiếc thuyền đang lướt nhanh phía trước.
Nhờ có ảnh trăng soi sáng Trác Dật Luân nhìn kỹ thấy thiếu nữ ngồi ở thuyền trước giống hệt Hạ Hầu Quyên, chàng vận ngầm nội lực truyền âm gọi hỏi thiếu nữ.
Nhưng đã gọi mấy lần mà thiếu nữ vẫn như không, không hiểu nàng vô tình hay cố ý trước sau vẫn không thấy nàng quay đầu nhìn lại. Trác Dật Luân cuống lên, chàng vừa định truyền âm gọi nữa thì chiếc thuyền trước mặt sắp sửa ra tới giữa lòng sông khi ấy phía bên kia đột nhiên xuất hiện thêm chiếc thuyền thứ nhì. Hình như hai bên có hẹn trước với nhau hay sao đó, nên hai chiếc thuyền cứ cắm mũi đâm thẳng tới càng lúc càng gần hơn.
Tư Mã Hào với Trác Dật Luân cố sức nhìn kỹ họ nhận ra ngay người đang ngồi trên chiếc thuyền thứ nhì là một thiếu nữ áo đen trông giống hệt hình đáng của “Lật Thủ Thần Tiên” và thiếu nữ áo đỏ thì trông thấy giống Bào Hao Hồng Nhan Hạ Hầu Quyên như đúc.
Hai chàng dần biết vụ này không phải ngẫu nhiên sự suy xét của hai chàng rồi đây sẽ thành sự thật nên cả hai nhìn nhau tim đập mạnh.
Hai chiếc thuyền phía trước mỗi lúc một xáp lại gần nhau và thiếu nữ áo đỏ với thiếu nữ áo đen cũng đã đứng phắt cả dậy đồng bước tới đầu thuyền chờ đối địch.
Tim Tư Mã Hào và Trác Dật Luân lúc này đập càng dữ dội hơn, thiếu điều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hai chàng không ai nói với ai, đều nhìn đăm đăm tới trước, lòng hồi hộp lo âu không thể tưởng.
Chớp mắt, hai thuyền kia đã tới sát bên nhau, chỉ còn cách nhau một hai sải tay là không khéo hai bên va nhau đắm chìm giữa dòng nước xoáy cuồn cuộn.
Thế nhưng, ngay sau đó, một bất ngờ xảy ra khiến Tư Mã Hào bỗng chụp tay Trác Dật Luân và hai chàng không ai bảo ai, cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm!
Thì ra, lúc đầu hai chàng cứ tưởng hai thiếu nữ áo đen áo đỏ kia sẽ tung chưởng hoặc người nọ nhảy phóc qua thuyền người kia quyết đấu một trận kịch liệt, nào ngờ sự kiện không diễn ra đúng như dự đoán của hai chàng mà hai nàng thiếu nữ vẫn cớ đứng yên trước mũi thuyền không xuất thủ mà để cho thuyền lướt nhanh qua, mỗi thuyền hướng về một ngã riêng biệt. Thuyền của thiếu nữ áo đỏ, rẽ sang hướng đông, còn thuyền của thiếu nữ áo den chạy sang hướng tây, ngược dòng tiến thẳng tới thuyền hai chàng.
Trác Dật Luân thấy bóng thiếu nữ áo đỏ mà chàng đinh ninh là người yêu của mình mỗi lúc một xa dần, chàng bỗng đâm ra buồn bã không yên. Còn Tư Mã Hào thì trái lại lòng rộn lên nửa mừng nửa hồi hộp vì thuyền của thiếu nữ áo đen, người con gái mà chàng cho rằng chính nàng “Lật thù Thần tiên” tinh nghịch đáng yêu, mỗi lúc lại một gần hơn.
Đang khi hai chàng mang mỗi người một tâm trạng riêng tư thì thuyền của thiếu nữ áo đen và thuyền của hai chàng chỉ còn cách nhau độ mười trượng thôi.
Ngay lúc ấy, đột nhiên hai chàng giật mình thấy thiếu nữ áo đen bỗng buôn rơi mái chèo, tự nhiên ngã ùm xuống nước trôi phăng phăng trở lại hướng đông với một tốc độ nhanh kinh khủng.
Trác Dật Luân biết có chuyện không xong, chàng gọi Tư Mã Hào cũng đang hoảng kinh luýnh quýnh :
– Tam ca có biết lội không? Mau nhảy xuống vớt nàng lên.
Tư Mã Hào gật đầu đáp “có” rồi vội cởi phăng áo ngoài ra vứt trên thuyền, giở ngay thức “Ngư Ưng Nhập Thủy” nhảy vút ra xa hơn bảy tám trượng, cắm đầu lao xuống dưới nước không làm bắn một giọt nước Thấy thế nhảy Trác Dật Luân biết Tư Mã Hào rất thạo thủy công, chàng tạm yên lòng, vôi nhấn mạnh mái chèo, vùn vụt cho thuyền xuôi theo dòng nước chờ cứu ứng.
Tư Mã Hào không khác gì con giao long vẫy vùng giữa giòng nước cuộn nổi sống, chàng bơi rất nhanh, không mấy chốc đã theo kịp thiếu nữ áo đen đang thả trôi bềnh bồng theo sóng nước.
Tư Mã Hào thật xứng danh là một nhân vạt thạo thủy tính, chỉ một cái phóng tay, chàng đã chụp được đuôi tóc nạn nhân, kéo phăng trở lại.
May thay lúc ấy Trấn Dật Luân cũng đã kịp thời bơi thuyền tới, chàng vội tiếp tay bế xốc ngang hông cô gái đưa được nàng lên thuyền.
Tư Mã Hào vừa tung mình nhảy lên, Trác Dật Luân liền cười nói :
– Tam ca hay quá! Nước chảy siết vậy mà tam ca cứu được nàng thì quá tài tình thật..
Tư Mã Hào vừa giũ nước, vừa đáp :
– May là nàng ngất liệm trước khi rơi tỏm xuống nước chớ nếu không làm gì nàng nổi trôi lình bình cho ngu huynh cứu được.
Trác Dật Luân ngắm kỹ thiếu nữ thấy nàng xinh đẹp tuyệt vời. Chàng còn mang mán nhận ra mặt nàng khi nàng giả trang thành cô chủ quán hôm qua.
Tư Mã Hào hớn hở vì đã cứu được người đẹp bỗng chàng cau mày nói :
– Lạ thật! Võ công của nàng cao hơn bọn mình một bực nhưng tại sao tự nhiên nàng lại có thể mê man bất tĩnh ngã lăn xuống nước?
Rồi chàng lại hỏi Trác Dật Luân :
– Hiền đệ đâu hiền đệ hãy trỗ tài bắt mạch cho nàng thử coi.
Trác Dật Luân cười nói :
– Tam ca chớ có lo sợ, nàng đã được cứu lên khỏi mặt nước thì dẫu Ngũ Điện Diêm La có sai quỷ sử đến đây bắt nàng đệ cũng có thể giữ nàng sống thêm được năm ba hôm như thường.
Trác Dật Luân vừa trấn an Tư Mã Hào vừa bắt mạch cho thiếu nữ áo đen.
Trác Dật Luân đã biết trước sự tình ắt không phải tầm thường, quả nhiên xem xong mạch cho nàng chàng vụt biến sắc giơ hai ngón tay định điểm ngay vào giữa ngực nàng.
Tư Mã Hào thấy vậy cả kinh lật đật giơ tay ngăn cản đồng thời run giọng nói :
– Hiền đệ, sao lại phải làm như thế? Không lẽ nàng đã bị trúng độc đến vô phương giải cứu?
Không muốn để mất thời giờ vô ích Trác Dật Luân vội gạt tay Tư Mã Hào sang một bên dùng tay trái điềm vào bảy nơi đại huyệt của thiếu nữ áo đen.
Khi ấy Tư Mã Hào cũng nhận ra Trác Dật Luân không hề có ác ý gì đối với thiếu nữ áo đen nên chàng nín thinh luôn.
Điểm xong bảy đại huyệt của thiếu nữ Trác Dật Luân thở phào một hơi nói với Tư Mã Hào :
– Tam ca, đệ đã bảo nàng không việc gì, sao tam ca lại chẳng tin đệ. Chẳng lẽ đệ đi hủy diệt mạng nàng hay sao mà tam ca nghi ngại Tư Mã hào đỏ mặt, vội vàng xin lỗi rồi nói :
– Hiền đệ, có phải nàng đã bị trúng kỳ độc nên hiền đệ buộc phải dụng thủ pháp vừa rồi ngăn cản huyết mạch, không để chất độc lan tràn?
Trác Dật Luân gật đầu chận lời :
– Nàng quả thật đã bị trúng độc kỳ dị lắm.
Tư Mã Hào nghe nói thế hoảng hồn, vội hỏi :
– Thế mạng sống nàng có sao không hiền đệ?
Trác Dật Luân lắc đầu :
– Tuy nàng bị trúng kỳ độc, nhưng không đến nỗi phải bỏ mạng. Dụng ý của dối phương chỉ cốt làm nàng mê và ngớ ngẩn thôi.
Tư Mã Hào ngạc nhiên :
– Hiền đệ có nhận ra kẻ nào đã hại nàng không?
Trác Dật Luân nhẹ thở dài đáp :
– Biết thế nào được? Vấn đề này vô cùng phức tạp khó lòng suy đoán lắm. Giờ phải cho nàng uống hai viên linh đơn để ngăn chặn chất độc lan tràn vì nếu bế huyệt quá lâu ắt sẽ có hại tới thân thể chứ chẳng chơi đâu.
Dứt lời Trác Dật Luân liền lấy hai viên linh đơn bỏ vào miệng nạn nhân rồi hòa giải ngay huyệt đạo cho nàng.
Tư Mã Hào bỗng cau mày :
– Hiền đệ bảo rằng hai viên linh đơn của hiền đệ chỉ có thể ngăn cản chất độc không cho lan tràn thêm chứ không thể hóa giải nói độc tố thật sao?
Trác Dật Luân không trả lời, chàng bắt đầu tịnh tâm ngưng thần xem mạch lại cho thiếu nữ áo đen.
Tư Mã Hào không dám hỏi han làm rộn nữa, nhưng nhìn thấy sắc trầm trọng trên mặt Trác Dật Luân không cũng có thể đoán biết được bịnh tình của cô gái thế nào rồi.
Quả nhiên sau khi xem xong mạch cho nạn nhân Trác Dật Luân bỗng lắc đầu thở dài nói :
– Thứ độc được này đặc biết và lợi hại lắm, không những không thể hóa giải được, như ngay sự ngăn cản không cho nó lan tràn ra chỗ khác cũng…
Tư Mã Hào kinh hoảng chận nói:.
– Thế thì làm sao bây giờ hiền đệ. Chẳng lẽ để nàng nguy khốn hay sao. Trời ơi, tại ngu huynh hồ đồ không cho hiền đệ bế huyệt cho nàng ngay lúc đó nên mới ra nông nỗi này đây.
Không muốn cho Tư Mã Hảo phải hối hận lôi thôi, Trác Dật Luân liền nói :
– Không phải lỗi ở tam ca đâu. Tại bọn mình giải độc hơi trễ.
Tư Mã Hào đột nhiên quắc cặp mắt nói lớn :
– Thế thì phải rồi, chính thiếu nữ áo đỏ đã lén hạ độc thủ hại nàng chớ không ai vào đó?
Trác Dật Luân lắc đầu bảo :
– Không phải, đây là một thứ độc dược công phạt rất chậm khác những thứ độc dược có sức công phá rất nhanh của Bào Hao Hồng Nhan. Theo đệ nghĩ, nàng này chắc đã bị trúng độc hồi trưa nay.
Tư Mã Hào chắc lưỡi khổ sở như chính chàng ta lâm nạn vậy.
– Không giải cứu được nàng liệu bịnh tình nàng có nguy ngập lắm không hiền đệ?
Trác Dật Luân đáp :
– Thật tình tiểu đệ cũng không sao đoán trước được, chỉ còn cách là chờ nàng tỉnh lại ta sẽ xét hành vi của nàng mà giải quyết sau thôi.
Tư Mã Hào ngắm thiếu nữ áo đen một hồi rồi lắc đầu nói :
– Nàng dám trêu chọc bọn ta như vậy, rõ ràng là nàng thông minh lợi hại ghê lắm, dễ gì nàng lại bị lừa đến nỗi trúng độc mê man khổ sở như vầy.
Trác Dật Luân gật đầu nói :
– Tiểu đệ cũng nghĩ như thế, nhưng chỉ lạ là tại sao đối phương không lấy mạng nàng mà lại chỉ muốn hại nàng điên loạn thôi?
Tư Mã Hào nghe Trác Dật Luân nói thế anh chàng điếng hồn quay lại nói :
– Hiền đệ nói nghe phải đấy, trong vụ này sợ còn ngấm ngầm âm mưu sâu độc gì khác cũng không biết chừng.
Trác Dật Luân cười đáp :
– Hiện giờ ngay đến thân phận và tên họ của nàng, bọn mình còn chưa hiểu rõ nữa là trông rõ nào là âm mưu sâu độc, hung phạm hay người hóa giải kỳ độc và khôi phục lại linh từ cho nạn nhân. Nhưng việc đó đệ e còn khó hơn cả việc lên trời nữa đấy tam ca.
Trác Dật Luân vừa nói dứt lời, thiếu nữ ảo đen bỗng trở mình khẽ cựa quậy, làm Tư Mã Hào mừng rõ quýnh cả lên.
Chàng ta gọi Trác Dật Luân :
– Hiền đệ, nàng đã tỉnh lại rồi kia, hiền đệ mau hỏi rõ tên họ và thân phận của nàng thử xem.
Tư Mã Hào mới nói xong Trác Dật Luân chưa kịp phản ứng thì thiếu nữ ảo đen bỗng ngồi nhỏm dậy, trừng đôi mắt to đen láy cực kỳ xinh đẹp nhìn hai chàng không hề nhấp nháy.
Là người rất tinh thông y đạo, Trác Dật Luân nhận ngay được cặp nhãn thần của thiếu nữ đã mất hết vẻ tinh anh, nên trong bụng chàng lo lắng vô cùng.
Nhìn trân trân Trác Dật Luân và Tư Mã Hào hồi lâu, thiếu nữ đột nhiên lẩm bẩm :
– Ta muốn đến Đồng Bách sơn!
Câu nói ấy của thiếu nữ đã khiến Trác Dật Luân vả Tư Mã Hào đồng ngẩn người đưa mắt nhìn nhau.
Hai chàng muốn đến Đồng Bách sơn, thiếu nữ này cũng muốn đến Đồng Bách sơn, thật là chuyện lạ kỳ rất hiếm thấy trong trường hợp ngộ nghĩnh này!
Tư Mã Hào thấy Trác Dật Luân vẫn đứng yên, Liền bước lại dỊu giọng hỏi :
– Cô nương tôn tánh phương danh là…
Nhưng Tư Mã Hào chưa kịp hỏi đứt câu thiếu nữ bỗng trợn mắt nạt lớn :
– Tên họ ta mi hỏi để làm gì?
Nạt xong nhanh như chớp nàng vụt tung tay tát Tư Mã Hào một cái bốp.
Tư Mã Hào không ngờ mình ân cần thăm hỏi, lại bị ăn bạt tai tàn nhẫn như vậy, chàng ôm má nóng rát như vừa bị phỏng lửa, nhìn thiếu nữ ngẩn ngơ không nói được một tiếng nào cả.
Trác Dật Luân trông thấy thế thì cười thầm trong bụng, chớ không dám cười ra mặt, chàng cũng nín thinh luôn.
Tát Tư Mã Hào một tát xong thiếu nữ vẫn thản nhiên như thường nàng lại nói khơi khơi.
– Ta muốn đến Đồng Bách sơn!
Đã bị ăn tát nên thân, lại thấy Trác Dật Luân cứ đứng chết trận một chỗ không nói tiếng nào với thiếu nữ, Tư Mã Hào tức lắm, nhưng chàng ta không khác gì thằng câm ngậm phải bồ hòn, đắng ghét không thể mở miệng kêu thưa với ai được nên chàng ta đành nuốt hận.
Đến chừng nghe thiếu nụ nữ nói muốn đen Đồng Bách sơn nữa, chàng mới lấy hết can đảm bụm má cố lấy giọng ôn tồn hỏi :
– Cô nương, cô nương muốn đến “Đồng Bách sơn” để làm gì?
Thiếu nữ áo đen lại bỗng quắc mắt, nạt nữa :
– Việc gì tới ngươi?
Tư Mã Hào giật mình lật đật bước lui nửa bước đề phòng tức khắc. Quả nhiên, vừa nạt thiếu nữ vừa vung tay tát thật mạnh. Nhưng lần này Tư Mã Hào đã biết khôn, chàng đã né kịp khiến thiếu nữ tát hụt vào gió nghe vù một tiếng!
Tư Mã Hào không dằn được cơn giận nữa, chàng vừa định bước lên làm dữ với thiếu nữ, thì Trác Dật Luân thoáng nghĩ ra một ý hay vội kêu to :
– Tam ca dừng lại!
Rồi chàng nói với thiếu nữ :
– Cô nương đừng tát hắn, hắn là Tư Mã Hào đấy.
Thiếu nữ áo đen trừng mắt hỏi :
– Tư Mã Hào thì sao? Hắn là Tư Mã Hào ta vẫn đánh hắn như thường, có sao không?
Dứt lời, nàng lại quắc mắt nhìn Tư Mã Hào sắp sửa muốn giơ tay tát nữa vậy!
Trác Dật Luân vội kêu :
– Cô nương, cô nương đã phạt hắn đủ ba lần rồi, một lần khiến mặt hắn nóng rát, một lần ruột hắn cồn cào sôi sục, một lần lòng hắn phát hỏa. Cô nương có hứa rằng từ đó trở đi không đánh hắn nữa và sẽ kết bạn với hắn. Cô nương mau nhớ lại xem. Hắn là Tư Mã Hào đó.
Thiếu nữ áo đen mắt lờ đờ, khẽ nhướng cao mày liễu, lẩm bẩm :
– …thật ta đã hứa như thế sao?
Trác Dật Luân nghe lọt nên gật đầu :
– Thật thế cô nương thử nghĩ kỹ xem.
Thiếu nữ bỗng cúi đầu lẳng lặng, hình như đang suy nghĩ vậy.
– Ta nhớ hết nổi rồi! Nhưng chỉ còn nhớ lờ mờ thôi. Ừ! phải, hình như ta có nói thế!
Nói xong, nàng lại chăm chú nhìn Tư Mã Hào, đoạn vẫy tay gọi :
– Hãy lại đây, sao ngươi tránh xa thế. Hãy lại gần đây.
Trông thấy bộ dạng sợ sệt của Tư Mã Hào thiếu nữ bỗng tươi cười, hai bên má lúm đồng tiền, trông rất duyên dáng. Nàng lại nói :
– Ngươi đừng sợ, ta không đánh ngươi nữa đâu, ta muốn kết giao với ngươi.
Ma lực của mỹ nhân thật vô cùng huyền diệu!
Tư Mã Hào nhìn nụ cười và đôi má lúm đồng tiền duyên dáng của cô gái chàng quên hết cả sợ vội tiến lại gần nàng.
Trác Dật Luân mỉm cười đứng xem thấy tính tình ngang ngược của thiếu nữ áo đen bất giác chàng liên tưởng đến Bào Hao Hồng Nhan Hạ Hầu Quyên người chàng yêu cũng có một tinh nết hao hao như thế.
Tư Mã Hào làm gan bước đến ngồi sát gần nàng tươi cười hỏi :
– Cô nương kêu tại hạ có chuyện gì?
Thiếu nữ ảo đen giương to cặp mắt long lanh đen sáng :
– Ngươi… ngươi kêu là Tư Mã Hào?
Tư Mã Hào không dám trả lời ngay cái câu người ta thường nói là “ngươi hỏi ta làm gì”, chàng gật đầu đáp giọng hết sức êm dịu :
– Phải đấy cô nương!
Thiếu nữ ảo đen bỗng giơ tay lên cao, đúng y thủ pháp nàng thi triển tát tai Tư Mã Hào hai lần kia, nhưng khí thế lần này có bề chậm hơn hai lần trước nhiều.
Tư Mã Hào giật mình muốn tránh né, nhưng kịp nghĩ lại, lần này thiếu nữ áo đen chưa có vẻ gì trở mặt, chưa chắc nàng nổi giận tát mình, nếu như chàng sợ hãi né tránh có thể khiến nàng nghi lầm chàng là kẻ nhát gan, không phải người anh hùng, nên chàng đứng yên.
Người xưa thường nói: “đừng bảo gió Nam thường thổi hướng Bắc, có khi gió Bắc cũng thổi về Nam”, Tư Mã Hào từ khi gặp gỡ nàng thiếu nữ áo đen đã được Trác Dật Luân kêu nàng là “Lật Thủ Thần Tiên” có thể nói chàng đã bị thịt thòi đủ đường. Nhưng không ngờ lần này không hiểu thời lai vận chuyển thế nào mà tiền oán tiền tao, xui chàng gặp một sự may mắn vô cùng hả dạ.
Nói rõ hơn nghĩa là cái giơ tay của thiếu nữ áo đen lần này quả nhiên không phải để đánh chàng, mà nàng giơ bàn tay xinh xắn xoa nhẹ mãi lên má sưng vù của chàng, đồng thời nàng không ngớt dịu dàng an ủi.
– Ta đã bảo ta không đánh ngươi nữa, không lẽ bây giờ lại đánh ngươi, như thế coi sao được. Người có giận ta không?
Giọng nói ngọt ngào êm ái và sự vuốt ve an ủi mà nàng làm Tư Mã Hảo muốn hồn siêu phách lạc. Tuy nhiên đang đứng trước mặt Trác Dật Luân nên Tư Mã Hào cũng không khỏi đỏ mặt hổ thẹn không sao chịu nổi.
Trác Dật Luân biết thiếu nữ áo đen tâm thần bất định thất thường nhưng hiện giờ nàng đang biểu lộ những gì trong nội tâm một cách chân thành nên chàng lo ngại Tư Mã Hà vì quá thẹn mà làm phật ý nàng khiến tình nhiên sinh chướng, hảo sự nan hài. Do đó chàng lập tức cười nói :
– Cô nương chớ nên câu nệ. Tư Mã tam ca của tại hạ sinh bình rất thích được người khác tát tai như thế lắm nếu cô nương muốn thì cứ việc tát thêm cho anh ấy vài ba cái nữa, cũng không hề gì.
Thiếu nữ áo đen nghe nói nhoẻn miệng cười hỏi Tư Mã Hảo :
– Bộ người nghiện tát tai lắm sao? Ngươi thích được người khác tát tai lắm hả?
Tư Mã Hào định phủ nhận nhưng chợt trông thấy Trác Dật Luân ngầm ra hiệu, tuy nhất thời không hiểu nổi dụng ý của Trác Dật Luân thế nào, chàng cố gượng cười mà không trả lời.
Cái cười mà không đáp của Tư Mã Hào lúc này chết nỗi gần như chàng đã mặc nhận vì thiếu nữ áo đen bỗng dựng ngược mày giơ thẳng cánh tay ngà ngọc tát thêm vào má Tư Mã Hào một tát nẩy lửa!
Tát xong thiếu nữ áo đen bỗng vụt biến sắc nàng thu ngay tay về hai mắt chợt nhìn về phía xa xăm miệng lại lẩm bẩm :
– Ta… ta muốn đến Đồng Bách sơn.
Tư Mã Hào thấy vậy quên cả đau đớn, trong lòng lo sợ chàng cau mày nói nhỏ với Trác Dật Luân :
– Hiền đệ thần trí của nàng… biến đổi bất thường như vậy biết làm sao bây giờ?
Trác Dật Luân tự thấy không thể nào dùng y thuật của mình chữa khỏi cho thiếu nữ ngay lúc này được nên chàng đáp :
– Giờ thì đem nàng trở về lữ điếm, nàng thay đổi quần áo rồi sẽ tính.
Tư Mã Hào liền dịu ngọt hỏi thiếu nữ :
– Cô nương còn nhớ cô nương đã ở trọ ở lữ quán nào tại Đại Độ Khẩu không?
Thiếu nữ áo đen lắc đầu tỏ dấu không biết gì cả.
Tư Mã Hào chán nản bỗng Trác Dật Luân cười bảo :
– Tam ca hãy yên tâm, Đại Độ Khau không rộng mấy, lữ điếm cũng không có nhiều, mình cứ việc đưa nàng tới đấy, thể nào cũng tìm ra được lữ điếm nàng trọ chứ chẳng không.
Thế rồi hai chàng liền chèo thuyền vào. Vừa vào tới bờ, bỗng thiếu nữ áo đen như đã nhớ lại chuyện đã qua, nàng ngoe nguẩy đi thẳng về phía trước, không bao lâu tới một lữ điếm.
Trác Dật Luân, Tư Mã Hào theo sau mừng rỡ. Thế là hai chàng cũng thuê ngay phòng tại đấy để nghỉ ngơi, đồng thời tìm cách đoán lần nguyên cơ thiếu nữ bi trúng độc đến loạn trí.
Thiếu nữ áo đen vẫn bước vào phòng, hai mắt nàng lại lờ đờ miệng lẩm bẩm :
– Ta… ta muốn đến Đồng Bách sơn.
Bước theo sau lưng Tư Mã Hào bỗng thấy trên mặt bàn trong phòng nàng có một phong thơ ai đã mở sẵn có đề một hàng chữ :
– Ta muốn đến Đồng Bách sơn.
Tư Mã Hào trông thấy bức thư thì hết sức kinh ngạc, định chạy ngay lại cầm lên xem bỗng Trác Dật Luân nhanh miệng la lên :
– Tam ca dừng tay lại.
Tư Mã Hào nghe gọi liền giật mình nhìn lại, Trác Dật Luân thong thả bước tới vội móc ra một cây kim bạc, khẽ khều bức thư rồi mỉm cười bảo với thiếu nữ áo đen:.
– Cô nương hãy đi thay quần áo đi, bọn này sẽ đi chung với cô nương lên Đồng Bách sơn.
Thiếu nữ chợt tươi cười mừng rỡ, gật đầu lia lịa. Nàng chỉ vào hai chàng :
– Hai người chịu đi với ta lên Đồng Bách sơn, thì hay biết mấy. Ta thích nhất người nào chịu để ta tát tai mà không dám đánh lại! A… hắn tên là Tư Mã gì kia?
Trác Dật Luân cười đáp :
– Tư Mã Hào, tam ca của tại hạ tên là Tư Mã Hào.