Đọc truyện Cô Gái Mắc Amnesia – Chương 11
Ngồi chơi với cô chú một lúc, cô đi về, trên đường đi cô rẽ vào siêu thị để mua dụng cụ làm bánh và nguyên liệu. Nhắc đến bánh cô nhận ra hôm nay mình quên chưa đưa bánh cho ông Kumo, nhìn vào đồng hồ đeo tay, bây giờ đã 9.30 rồi, giờ này thì tiệm bánh chắc đã đóng cửa nên cô sẽ đưa bánh cho ông Kumo vào ngày mai. Vào siêu thị, đứng ở dãy bán nguyên liệu làm bánh, cô cầm hai gói bột mì lên và tự hỏi
“Lấy loại nào bây giờ nhỉ, cái này đắt nhưng làm bánh ngon hơn, nhưng cái này rẻ hơn, cái nào đây”-Hoshi
Cô cứ nhìn chằm chằm vào hai gói bột mì, và cô quyết định chọn gói rẻ hơn, vừa để gói bột mì vào giỏ thì có người đứng cạnh cô nói
“Ô, lại gặp nhau rôi”-Raito
Cô quay sang nhìn vào Raito, nhíu mày và cô phán cho câu
“Quen nhau à”-Hoshi
Raito nghe xong câu này suýt nữa té ngửa, vừa mới gặp hôm qua hôm kia xong mà đã quên được rồi
“Chúng ta gặp nhau ở thư viện”-Raito
“Thư viện à, để nhớ xem”-Hoshi
Cô lấy tay chống cằm và suy nghĩ khoảng 15
“Anh là cái tên thần kinh đi giành sách của tôi đúng không”-Hoshi
“Đúng là anh có giành sách của em nhưng anh hoàn toàn bình thường không bị thần kinh”-Raito
“Ừ”-Hoshi
Cô ừ một câu rồi đi ra khu hoa quả, để cho Raito đứng một mình ở đấy
Thấy vậy Raito đi theo cô để bắt chuyện
“Em mua đồ để làm bánh à”-Raito
“Im lặng”
Có một sự bơ không hè nhẹ ở đây, tưởng mình bị bơ Raito cảm thấy hơi khó chịu vì chưa ai bơ anh như thế
“Sao không trả lời”-Raito
“Câu trả lời là câu hỏi thế nên tôi không trả lời”-Hoshi
“Hoá ra thế, anh cứ tưởng em bơ anh”-Raito
“Ừ”-Hoshi
Cô không nói gì và chọn táo. Lại một lần nữa cô không biết nên chọn táo xanh hay đỏ để làm bánh táo. Đang phân vân không biết chọn táo nào thì chuông điện thoại cô reo lên
“You got me sippin on something
I cant compare to nothing
I bet for known Im hoping
That after this fever Ill survive
I know Im acting a bit crazy
Strung out, a little bit hazy
Hand over heart, Im praying…..” (The heart wants what it wants- Selena Gomez)
“A lô”-Hoshi
…………….
“Có chuyện gì không ạ”-Hoshi
…………….
“Vâng”-Hoshi
Cô cúp máy và chọn nhanh táo và đi thanh toán, mải nghĩ linh tinh và đi nhanh không nhìn đường nên đâm vào một người
“Đi kiểu gì vậy cô kia”-Reiji
“Xin lỗi tôi đang vội, làm ơn cho đi nhờ”-Hoshi
Nói xong cô đi nhanh ra chỗ thanh toán, còn Reiji thì nhìn cô và quay ra nói với Raito
“Cậu đi đâu vậy, làm anh tìm nãy giờ, mà cậu quen với cô ta hả”-Reiji
“Cũng có thể là quen, lần trước có gặp ở thư viện, sao vậy”-Raito
“À, anh có chạm mặt cô ta một lần, cô ta đâm vào anh mới hôm qua thôi, ngạc nhiên là cô ta không nhớ anh”-Reiji
“Cô ấy cũng có nhớ em đâu”-Raito
Sau khi thanh toán đồ xong, cô đi thật nhanh về kí túc xá và thay đồ
Thay đồ xong, cô chạy ra quán cà phê gần trường và đi vào nhìn xung quanh và ngồi vào bàn có một người đàn ông khoảng 40-50 ở đấy
“Thầy không ngờ muộn thế này em cũng đến đấy”-Hiệu trưởng ST
“Vâng thế hồ sơ của học sinh tên John Henry thầy có không ạ”-Hoshi
“Có, đây”-Hiệu trưởng ST
“Thầy ơi, vậy cậu học sinh đã đến trường mình chưa ạ”-Hoshi
“Chưa, vì có một số lí do nên cậu ấy sẽ nhập học muộn”-Hiệu trưởng ST
“Thầy biết lí do không ạ”-Hoshi
“Thầy không biết”-Hiệu trưởng ST
“Vậy khi nào cậu ta học và học lớp nào ạ”-Hoshi
“Có thể là ngày mai hoặc tuần sau và cậu ấy sẽ học lớp 10B, cùng lớp em đấy”-Hiệu trưởng ST
“Em cảm ơn thầy, à mà thầy biết địa chỉ nhà cậu ta ở đâu không ạ”-Hoshi
“Thầy không biết, khi cậu ta nộp học bạ thì không có ghi địa chỉ hay sđt của gia đình”-Hiệu trưởng ST
“Vâng em cảm ơn, em xin phép về trước”-Hoshi
Cô đi ra khỏi tiệm và nghĩ “hắn ta có thể ở đâu được chứ, nhất định phải tìm hắn bằng được”