Cô Gái Đông Dương

Chương 7


Bạn đang đọc Cô Gái Đông Dương – Chương 7

Nhẹ nhàng ôm lấy vai Phương, Duy mỉm cười nhẹ :
_ Cậu không phải là người hay khóc lóc hối hận vì những quyết định của mình. Duy luôn ủng hộ Phương… và luôn chờ đợi…
Phương hít nhẹ mũi , hơi tách người ra. Cô tháo chiếc vòng cổ xuống, rồi tự mình đeo cho Duy…
_ Tớ đeo nó từ lúc học lớp 5 khi tớ có những giấc mơ về khu vườn hoa hồng với…. chàng hoàng tử của mình… Không bao giờ được quên rằng… Phương sẽ trở về vì lời hứa của chúng ta, nghe Duy?
Nhật Duy gật đầu… Bây giờ, không còn gì ngăn cản cậu nữa cả…. Cậu cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má Phương… Những tình cảm theo đó mà như ùa ra, Phương gục mặt vào ngực Duy, tận hưởng những giờ phút êm đềm cuối cùng của mình… Sẽ không bao giờ quên được… Đến chết cũng không quên được những rung động đầu đời này. Tất cả đẹp như một bài thơ viết trên giấy lụa hoa thơm phức… hòa trong tiếng nhạc ngân nga của tâm hồn son trẻ… Phải nhớ tất cả nghe Duy !
_ Mai tớ qua đón cậu… đến một nơi mà đã từ lâu tớ muốn đưa cậu đến…
_ Ừ…
_ Tố Phương ngoan ghê!
Bật cười vì câu đùa không đúng lúc của Nhật Duy, Phương chợt quên đi nỗi cô đơn của mình… Ấm áp vì những lời Duy nói…hay vì gì chăng nữa… cũng chẳng cần tìm hiểu làm gì… bây giờ phải tận hưởng đã!
………………………………………………………
Sân bay náo nhiệt giống như một ngày hội. Phương cố gắng mỉm cười với mọi người đi tiền biệt mẹ con mình. Trong đầu cô man mác giọng nói của Duy trong điện thoại. Cậu nói sẽ không ra sân bay tiễn Phương đâu… Nhìn chiếc máy máy đưa người mình yêu thương nhất…thì sẽ không thể chịu đựng được… Phương cũng không muốn bật khóc trước mặt mọi người… Đó là sự lựa chọn của cô !
_ Nhật DUy không đến à? _ Mỹ Phương hỏi nhỏ, hơi ngạc nhiên.
Khẽ lắc đầu, mỉm cười :
_ Hôm qua Duy có gọi cho tớ rồi mà… Cậu ấy không thể đến được… Các cậu ở nhà vui vẻ và cố gắng học tập nha !
_ Cậu ấy… có gì buồn nhớ mail về nhé ! _ BẢo Quốc thở dài
_ Sao giờ đã thấy nhớ cậu vậy trời?
Cả bọn lại ngậm ngùi, lòng buồn rười rượi. Ông Minh lại gần, ôm siết con vào lòng, hôn lên trán Phương :
_ Phải cố gắng nghe con… Nếu không chịu đựng được thì hãy quay về… Con phải nhớ là còn bố, các bác các chú nữa…
Phương gật đầu. Cô vẫy tay chào mọi người lần cuối cùng trước khi theo mẹ vào trong… Tự nhiên một giọt nước mắt rớt xuống tay Phương, cô hốt hoảng lau đi… Mẹ mỉm cười nhẹ, ôm Tố Phương vào lòng, thì thầm :
_ Tội nghiệp con tôi !
Nhật Duy tựa người vào cột, nhìn về phía sân bay. Dáng Tố Phương nhỏ dần và mất hút… Cô ấy đang đi về phía không có mình ! KHông có tất cả những gì có thể che chở bảo vệ cô ấy… MÌnh chỉ có thể cầu nguyện, nghĩ về cô ấy hàng giờ… mong cô ấy bình an… Chỉ làm được duy nhất việc ấy !
Cay đắng với ý nghĩ bất lực ấy, Duy bước nhanh ra phía cửa kính… Bên ngoài hành khách đang lên máy bay… Thì thầm gọi tên Tố Phương, Nhật Duy mỉm cười nhẹ… Cậu nghĩ đến chuyện sẽ gặp lại cô trong một tương lai gần… Không thể có gì ngăn cản cả !
Máy bay cất cánh, Phương cảm thấy nao nao… Khi bước chân lên bậc thang, cô nghe thấy đâu đó vang lên tiếng gọi tha thiết, cầu chúc cô lên đường bình an của Duy… Cậu cũng ở lại bình an nha Duy !
_ Tố Phương…
_ Dạ?
Bà Hiền Lan mỉm cười động viên :
_ Mẹ biết con đang buồn lắm, hụt hẫng lắm… Nhưng thời gian là một liều thuốc tốt nhất cho những vết thương… Con còn nhỏ tuổi, sẽ còn phải nếm trải nhiều khó khăn… Hãy biết nuốt nước mắt vào trong để kiên cường mà sống đường hoàng… Nghe con?
Phương nghĩ đến thời gian, và lớp bụi phủ của nó. Những lớp bụi phủ dày lên những gì đỏ rực nhất, có thể làm nó thôi ấm nóng… Bỗng dưng Phương mỉm cười chua chát… Đừng sợ như thế ! Chẳng phải DUy đã bảo tin DUy , tin mãi mãi sao? Chắc hẳn tình cảm của Duy là một thứ lửa đỏ rực, vĩnh viễn vượt lên trên những lớp bụi dày của thời gian để ấm nóng mãi… để sưởi ấm mãi mãi… ” Tố Phương… đến nơi rồi, dậy thôi !”
Tố Phương mở choàng mắt… Máy bay đã hạ cánh sau một khoảng bay dài, hành khách đang lục đục kéo xuống.
Phương và mẹ cũng rời chỗ người, theo đoàn người đi ra.
Bầu trời của nước mỹ cũng xanh nhưng khác với bầu trời Hà Nội quá ! Tiếng ồn ào huyên náo cũng khác… Tiếng Việt thân thương không còn mà chỉ còn lạ lùng những tiếng mà Phương chưa bắt kịp âm điệu… Phương giúp mẹ đẩy đồ ra… giật mình bởi tiếng gọi trầm bổng :
_ Hiền Lan… Ở đằng này!
Mẹ nhìn lên, cười tươi khi thấy một người đàn ông trạc tuổi mẹ đang giơ bó hoa vẫy vẫy. Tố Phương ngẩn người ra, chú ấy là người Việt !
Một lát sau, Tố Phương mới biết đây là đồng đội của mẹ. Ngày xưa là bạn thân của mẹ, sau khi tốt nghiệp xong qua bang Washington này học tiếp rồi được điều lại ở đây luôn. Chú tên là Hồng Nam và là một người rất vui tính. Chú đến đón hai mẹ con về căn hộ mà mẹ được phân. Căn hộ không rộng lắm nhưng tiện nghi. Sắp xếp đồ đạc xong, chú Hồng Nam đưa mẹ con Tố Phương đi ăn trưa.Thức ăn có vị lạ, Phương không ăn được… Cô ngó quanh quất tìm kiếm khiến chú Nam ngạc nhiên :
_ Gọi thêm gì hả cháu?
_ Cháu tìm điện thoại…
Chú Nam mỉm cười :
_ Ở phía trong buồng kia… Cháu đã đổi tiền chưa?
Phương lắc đầu, nhìn mẹ. Nhưng chú Nam đã móc túi, rút ra mấy đồng tiền xu , đưa cho Phương. Nhận tiền rồi cảm ơn chú, Phương đi vào trong… Sau một số thủ tục gọi điện đi nước ngoài, Phương nghe thấy đầu dây một giọng nữ vang lên :
_ Alo… Xin hỏi ai vậy ạ?

_ Thưa… bác, cho cháu gặp Nhật Duy với ạ !
_ Ừ, cô chờ chút nha…
Tố Phương đợi chưa đầy nửa phút thì Duy đã… hấp tấp ở đầu dây :
_ Phương phải không?
_ Ừ… Tớ đây !
Một khoảng im lặng làm lòng hai đứa chao đảo… Tưởng như đã lâu lắm mới gặp lại…
_ Phương sao rồi?
_ Tớ vừa mới đi ăn cùng mẹ và chú Nam.. Gọi điện cho cậu để cậu khỏi lo !
Duy khẽ cười trong máy…
_ Đúng là Duy lo thật… Nhưng giờ thì lại thấy bớt rồi… Phương nghĩ đến chuyện gọi điện ình là Phương đã nghĩ đến chuyện… sẽ tự bảo vệ mình để Duy khỏi lo. Cảm ơn Phương !
_ Tớ sẽ liên lạc lại sau khi nhà ổn định được. Ok?
_ Ok !
Phương đinh cúp máy thì Duy đã nhẹ nhàng lên tiếng :
_ Duy nhớ Phương lắm… Sắp không chịu được rồi !
Phương bần thần cả người… Bây giờ thì thật sự biết, người ta chẳng thể có tất cả những gì mà người ta muốn có, lựa chọn là con dao hai lưỡi… Nó giúp ta phòng vệ đằng trước nhưng chính nó cũng làm ta đau bởi mũi đằng sau… Không biết đằng nào hơn?
Về lại căn nhà xa lạ, Tố Phương thấy cô đơn và lạnh lẽo quá ! Mẹ phải đến sở gặp sếp mới theo lời chú Nam… Cô chẳng biết làm gì trng căn nhà này… Không bạn bè để bày trò nghịch ngợm, không còn bố để mà giận dỗi, càng không có không khí quen thuộc để mà hít thở…. Phương ném mình xuống sopha, nhắm mắt lại… Cô chỉ ước ao khi mở mắt ra, căn phòng lại thân quen như trước… Nhưng… chỉ là một giấc mơ viển vông… cô đã ở quá xa nơi đó… Phương muốn khóc, òa khóc thật to… Mà cũng chẳng có Nhật Duy ở đây mà lau nước mắt hộ cô… Không được khóc…
Nén lòng lại, Phương im lặng nghĩ về những tháng ngày đã xa…. Giống như đó là những viên thuốc an thần… làm lòng cô dịu lại. Phương đi vào giấc ngủ một cách nhẹ nhàng hơn. Và trong giấc mơ, Duy lại nắm tay Phương bước đi giữa những luống hoa hồng dưới ánh nắng xiên từng dải… mượt như tấm lụa đào…
Tố Phương chỉ quanh quẩn ở nhà, giở sách ra đọc, và dọn dẹp linh tinh… Mẹ đã nhập học cho cô vào một trường gần nhà. Lẽ ra là cô phải học lại lớp 10, nhưng nhà trường xét những giấy tờ, chứng chỉ mà cô đạt được khi ở Việt Nam… đã mạnh dạn đưa cô vào lớp 11B6… Phương phải dành thời gian đọc sách là… đúng thôi, nếu như không muốn trở thành vịt nghe sấm giữa lớp…
Đúng hôm khai giảng, mẹ viết giấy để lại là sẽ quay về đưa cô đến trường vào lúc 8h30… Vẫn còn sớm, cô vu vơ bật máy lên… Có lẽ giờ này Duy chẳng ở trên mạng đâu… Bên đó trời vẫn chưa sáng mà…
Nhưng, Nhật Duy đã vào nick Phương ngay khi cô vừa xuất hiện. Phương ngạc nhiên kêu lên :
_ Sao cậu vẫn còn trên mạng?
_ Thần giao cách cảm ! _ Duy trả lời lại với hình mặt cười rất to
_ Cậu không ngủ sao? _ Phương lo lắng thật sự _ Bật wc lên tớ coi nào… Chắc chắn xuống sắc lắm!
_ Tớ quen rồi mà… Không có gì ghê gớm đâu… Sao hôm nay cậu lên mạng sớm thế?
_ Chuẩn bị đến trường khai giảng… Tớ nhớ Hà Nội quá ! Một chút nắng, một chút ồn ào nhưng vẫn đầy dịu dàng, cổ kính… Nhớ buổi khai giảng năm ngoái nữa…
_ Ước gì tớ đang ở bên cậu, Phương ơi… để chia sẽ nỗi nhớ nhà cùng cậu… Nhớ một mình sẽ nặng lòng biết bao !
Phương cười buồn… Đúng là rất nặng lòng.. Không ngờ cô có thể nhớ sâu sắc đến thế… Rất nhớ cậu… Duy à !
_ Học cho ngoan nha! Rồi, phải tự tin nữa… Phương ngông nghênh số một mà. Phương khoác chiếc ba lô to sụ lên lưng, đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen lên sụp kín trán. Áo sơ mi trắng và chiếc quần jean nâu góp phần tạo nên vẻ đẹp cứng cỏi trong cô. Mẹ ùa vào và kéo cô ra xe. Vừa đi mẹ vừa thuyết tình củng cố tinh thần, Phương chỉ cười. Mẹ thật vẫn như xưa!
Ngôi trường mới thật to và đẹp. Tố Phương hí một hơi thật sâu rồi bước ra khỏi xe. Mẹ động viên cô lền cuối rồi phóng vội đi vì công việc còn đang đợi. Tố Phương nhìn xung quanh, ngơ ngác. Học sinh hoàn toàn khác với học sinh Việt Nam, Phương hơi tò mò quan sát, rồi cũng nhún vai vì biết đây là sứ sở của một nền dân chủ lâu đời… Học sinh thường đi nhóm với nhau. Có một vài đứa nhìn cô, rồi cười khúc khích… ừm, chắc tại Phương trông bé con quá lại còn đứng ngơ ngáo ở giữa cổng trường như… bò lạc mẹ nữa…
_ Ê… người mới à?
Phương quay lại, nhìn người đối diện với con mắt thán phuc. Con bé cao hơn cô một cái đầu, tóc màu xám, mặt đầy tàn nhang nhưng đôi mắt lại màu nâu sáng… có duyên đến lạ.
_ Người Trung Quốc à?
_ Không, người Việt Nam.
Con bé à lên một tiếng, rồi chìa tay ra , mỉm cười :
_ Jalet là tên của tớ… Mình chơi với nhau nhé?
Phương mỉm cười… Không ngờ có một người thân thiện đến thế, giống Bảo Quốc và Quốc Bảo biết bao…
_ Tớ là Tố Phương… Mới đến đây được 5 hôm…
_ Nói tiếng Anh được đấy chứ nhỉ? Mình cùng vào trong đi…
Tố Phương gật đầu. Trên đường vào trong trường, Phương và Jalet cùng bất ngờ vì sự trùng hợp khi hai đứa học lớp 11B6. Dẫn Tố Phương lên tầng hai là khu của lớp 11, Jalet huyên thuyên về ngôi trường và truyền thống của nó. Phương thì mải mê quan sát xung quanh. Ngoài hành lang đặt san sát các tủ đứng để đựng đồ của học sinh. Jalet đến khu tủ của lớp 11B6 và bắt đầu tìm tên mình… Một lúc, Jalet kêu lên :
_ Đây rồi, tên cậu nè !

Tố Phương vội vã đến bên chiếc tủ của mình. Nói là tủ nhưng nó chỉ là một ngăn nhỏ ở vị trí thứ 4 tính từ bên trái sang. Cô lấy chìa khóa và mở cửa tủ… Bên trong gồm hai ngăn, ngăn trên nhỏ có lẽ là để đựng sách và đồ ăn, còn ngăn dưới thì dài hơn. Phương làm mọi cái theo Jalet… Tự nhiên cảm thấy mình may mắn vì gặp được Jalet… Nếu không thì… khổ !
Jalet kéo Phương đến hội trường lớn của trường vì lễ khai giảng sắp bắt đầu. Cô hý hửng khoe chương trình đặc biệt mà nhà trường sẽ dành cho học sinh để nâng cao tinh thần học tập của một năm mới. Phương dĩ nhiên là không thích tiếng ồn lắm ( Chưa quen được việc nghe tiếng… tây suốt ngày mà )…
Ở đằng xa là một sân khấu lớ được trang hoàng cầu kỳ. Học sinh lục tục kéo nhau ngồi xuống ghế. Khi hai đứa vừa ngồi xuống thì một chàng trai cao lớn , da ngăm đen đến chào Jalet. Họ hôn nhau một cách tự nhiên, rồi chàng trai liếc nhìn Phương ngạc nhiên.
_ Tố Phương ! _ Jalet mỉm cười _ Đây là Mark , bạn trai tớ. Mark ! Đây là Tố Phương, bạn mới quen của em đó !
Phương chủ động chìa tay ra để Mark bắt . Mark cười tươi :
_ Rất vui được làm quen với bàn Tố Phương !
Mark ngồi xuống cạnh Jalet, khi bọn học sinh vào chỗ ngồi đông đủ thì một hồi chuông dài ngân vang lên. Tất cả đều im lặng. Thầy cô giáo lần lượt đi vòng qua sân khấu rồi xuống bậc tam cấp vào chỗ ngồi dành cho giáo viên. Tố Phương thấy có rất nhiều giáo viên trẻ và đẹp. Cô lại nhớ đến cô Nguyên, hơi chạnh lòng buồn…
Cô hiệu trưởng đứng lên, sửa gọng kính trên sống mũi rồi nói to vào mic :
_ Và đây là hai vị khách mời đặc biệt của chúng ta… Ngài Tomat Taylor và ngài Jim Duboux…
Cả hội trường vỗ tay rầm rầm… Jalet ghé vai cô, thì thào :
_ Ông Tomat Taylor là thị trưởng của bang… có người con trai tuyệt vời lắm… Một ngôi sao ca nhạc nổi tiếng ở Mỹ này đó… Trước đây anh ấy có học ở trường này, nhưng vì rắc rối quá nên về nhà học… Anh ấy giỏi lắm , Mark nhỉ?
Mark tỏ vẻ khó chịu .Nhưng Jalet lờ đi, nói tiếp :
_ Còn ông Jim kia thì một Thượng Nghi sỹ đấy… Cha của con nhỏ Elizabeth..
_ Hoa khôi của trường này đấy, Phương à ! _ Mark đệm vào trước khi Jalet căm mặt lại.
Phương mỉm cười… Hai người này yêu nhau hay thật!
Sau bài diễn văn dài 15 phút của hiệu trưởng là bài diễn văn dài gần 10 phút của ngài thị trưởng, học sinh ai nấy đều tựa đầu vào thành ghế… chuẩn bị bước bào giấc chiêm bao…
Và cuối cùng cô hiệu trưởng đã nói lời mà gần nghìn học sinh mong đợi :
_ Và… chúng ta hy vọng một năm mới tốt lành… Buổi khai giảng đến đây kết thúc !
Tiếng vỗ tay rào ròa át cả tiếng cô. Cô cố hét lên :
– Còn nữa… Yên lặng nào ! Đây là món quà của nhà trường dành cho các em…
Cô hiệu trưởng rời sân khấu, lũ học sinh tròn mắt , chờ đợi… Mặc dù ngồi gần đầu nhưng Jalet vẵn nghển cổ lên xem cho MỘt người con trai bước ra sân khấu trong rực rỡ ánh đèn. Gần như con gái trong hội trường đứng bật dậy , la hét… Henrry nói nhẹ :
_ Cảm ơn các bạn đã chào đón… Tôi xin tặng các bạn một bài hát… chúc mừng những gì đạt được trong năm qua, và cầu mong cho những mục tiêu mới trong năm nay đạt được !
Nhạc bắt đầu vút cao, Henrry cũng tung người theo điệu nhạc. Phương gần như không còn chịu nổi những tiếng hét nữa… giờ lại là những cái hích người… đến mạnh ! Jalet nhảy chồm chồm lên như con loi choi làm Mark khó chịu… Nhưng khi giọng hát Henry cất lên thì mọi tiếng ồn tắt hẳn. Tố Phương nhận ra một giọng hát mượt mà, trầm ấm… và cả sự cuồng nhiệt trong những bước nhảy điêu luyện của Henry. Phương nhìn kỹ chàng ca sỹ lần nữa. Đó là một chàng trai cao nhưng dáng người thư sinh. Mái tóc xoăn bồng bềnh như bọt biển, màu xám tro và vắt lãng đãng trên chiếc trán cao… Đôi mắt màu đen, sâu và buồn… Có lẽ mỗi khi đôi mắt đó nhìn ai thì nó sẽ cuốn sâu người đó mất… Giống như đôi mắt của Nhật Duy vậy !
Henry kết thúc bài hát và cúi chào. Lũ con gái chen lấn nhau đế tặng hoa và xin chữ ký. Jalet bỏ mặc Mark kéo Tố Phương đi cùng. Vì sự chen lấn kịch liệt Phương mất giấu Jalet lúc nào không biết. Một đám con gái sấn sổ lao vào Phương đánh bât cô ngã chúi vào thành ghế. Vừa thở dốc, Phương chạy vào một hành lang. hành lang này rất dài, ngút mắt… Phương tự nhiên thấy nguyền rủa sự rắc rối này… Cái trường gì mà đông học sinh, gì mà rộng, gì mà phải mời ca sỹ nổi tiếng… Vừa lầm bầm, Phương vừa liều mạng đi sâu vào trong , hy vọng cuối hành lang có một lối cửa sau… Có tiếng nói vọng lại, cô nghĩ đến lúc thoát thân rồi.. Phóng như bay về phía trước…. Và vì quá mải miết chạy mà Phương không hề để ý tiếng nói cứ to dần và cũng có tiếng bước chân chạy tiến lại…
Tại khúc quẹo của hành lang, Tố Phương đã đâm sầm vào một người nào đó. Người kia chới với, còn Phương ngã bật về sau… Cô vừa nhăn nhó vừa ngẩng lên nhìn. Trời ! Đó là Henry Taylor !
Henry bối rối :
_ Bạn có sao không?
Tố Phương đứng dậy, nhận ra mình thật thấp bé giữa những người này…
Người bên cạnh Henry , cất giọng nói khinh khỉnh :
_ Một cách làm quen hay đấy !
_ Tony! _ Henry gắt nhẹ.
Phương hơi hếch mặt lên :
_ Ai là fan của cậu ta? Tôi đang tìm lối thoát khỏi đám fan điên loạn đó đây…
Tony nhún vai, Henry thì hoảng ra mặt :
_ Bạn nói sao? Đầu kia cũng có người? Chúa ơi ! Tony, cậu tính sao?
_ Chịu!
Tố Phương cũng tò mò :
_ Lối đó không ra được hả?

Tony bật cười :
_ Hướng đó là đi vào phòng hiệu trưởng… Bạn mới vào học à?
_ Phải.
_ Người Đông Dương?
Phương miễn cưỡng gật đầu, lo lắng nhìn xung quanh.
_ Rất xin lỗi vì cú ngã vừa rồi ! _ Henry dịu dàng nói.
Tố Phương mở mắt thật to để nhìn Henry làm cậu ngượng, mặt chợt đỏ bừng lên :
_ Người nỗi tiếng mà cũng biết câu xin lỗi ư? Lạ nhỉ?
_ Đó đâu bắt nguồn từ trái tim đâu, phải không Henry?
Cả ba cùng quay lại, một cô gái xinh đẹp đang đứng khoanh tay trước ngực. Cô ta mặc một chiếc váy ngắn, bó sát… chiếc áo cũng ngắn, không cổ để lộ làn da trắng nõn…
Henry có vẻ không hài lòng, lắc đầu :
_ Đừng nghĩ thế Elizabeth…
Elizabeth đến đứng giữa Henry và Tony, nhìn Phương với đôi mắt trịnh thượng, kinh miệt :
_ Da vàng à? Xìu… Một bọn nghèo rớt… Ăn mặc thì cổ lỗ sỹ… Có phải đất nước cô toàn những người như thế?
Phương mím chặt môi lại, ngăn ình đừng bộc phát tức giận…
_ Nói vậy không được Elizabeth… Màu da nào mà chảng là màu da… Mỗi nước lại có một thế mạnh riêng chứ?
Elizabeth vẫn mỉa mai :
_ Cô là người Việt Nam? Có phải mẹ cô là cảnh sát mới đến?
Phương nhướng mày…
_ Ba tôi bảo chưa từng gặp người phụ nữ nào như vậy…. Đẹp thì đẹp đấy nhưng dẹp một cách… ngây ngô… Chắc đã ra gì mà… năng nổ. Khi tiếp mẹ cô xong, ba tôi cười vỡ bụng… Một người đàn bà ngu ngốc.
Phương không dằn được nữa, tung một cái tát nảy lửa vào gương mặt như hoa của Elizabeth. Tony và Henry đứng trời trồng. Elizabeth loạng choạng, tay ôm mặt. Phương gằn giọng:
_ Nghe cho rõ đây. Mày mà nói xấu về mẹ tao nữa thì hãy biết lấy cái tát làm bài học. Tao không biết kiềm chế hay nương nhẹ tay đâu.
_ Tố Phương, Tố Phương ! _ Jalet hớt hải chạy lại, cô ngạc nhiên khi thấy Phương giận dữ, còn ba người kia thì sững sờ.
Jalet cũng chẳng ngạc nhiên lâu, cô nhảy cẫng lên sung sướng ;
_ Henry… Ôi , anh cho em xin chữ ký…
Tố Phương kéo mạnh Jalet lại, lạnh lùng :
_ Đừng dây dưa vào mấy kẻ giàu có và nổi tiếng này… Hóa ra chỉ được cái mã ngoài thôi, bên trong thì… nhiều rắn rết lắm đấy !
_ Này… _ Elizabeth hét lên _ Tao sẽ không tha ày đâu. Nhớ đấy !
Jalet cự lại :
_ Mày nói gì Elizabeth? Đừng tưởng nhà giàu có quyền thế mà to nhé… Tao cóc sợ… Tao sẽ phục thù…
_ Đội bóng của mày dẹp tiệm rồi mà_ Elizabeth nhếch môi _ Không ngờ… mày lại chơi với con nhỏ này… Cũng hợp cạ lắm đó.
Jalet lừ mắt :
_ Còn hơn trăm lần con người mày… Mày cứ đợi đấy, chiều nay sẽ rõ… Tố Phương đi thôi, Mark đang chờ trong cantin đó…
Phương quay mặt đi… LÒng cô vẫn còn tê tái một nỗi đau không tả nổi… Còn nhiều khó khăn… và chắc chắn một trong số đó là biết cách kìm nén sự tức giận… Bỏ ngoài tai những kiêu kích và tìm cách trả lại một cách tương xứng nhưng bằng cách khác… hoàn toàn khác cách họ ném mình…
Jalet và cô mua thức ăn ở quầy và ra ngồi cùng bàn với Mark. Cả ba nói chuyện vui vẻ. Jalet còn tiếc mãi vì để lỡ việc xin chữ ký của Henry. Mark đùa :
_ Kiểu này anh phải cố gắng làm người nổi tiếng thôi !
_ Ôi không ! _ Jalet kêu lên _ Em thích anh như vậy hơn… Làm người nổi tiếng không được đi chơi mấy đâu.
Phương cười. Đúng là rất khó mà yêu được người nổi tiếng, nhưng càng khó hơn để duy trì tình yêu đó giống như bình thường… Phương chợt nghĩ đến Duy… Duy không có cái nôi tiếng như một ngôi sao, nhưng cậu lại là niềm mơ ước của nhiều cô gái… Phương biết mình có nhiều đối thủ, và tự lượng sức mình, cô cũng chẳng có khả năng nhiều để cạnh tranh… Thế mà cuối cùng, Duy đã chọn Phương, chọn những tháng ngày xa cách bấp bênh… chọn sự chờ đợi đằng đẵng…
_ Mình vào lớp thôi , Phương ! _ Jalet đứng lên.
Mark cười nhẹ :
_ Phương ít nói nhỉ? Hay chưa nghe quen lắm?
Phương lắc đầu, đùa đùa :
_ Tại muốn nghe hai bạn nói chuyện… Tự nhiên thấy bình yên lắm ! Jalet đỏ mặt, nhìn Mark. Rồi cô kéo Phương ra khỏi căn tin. Jalet vừa đi vừa thuyết trình về môn học sắp tới. Đó là môn toán, đã khó rồi mà thầy còn khó hơn. Ông thầy… dã man với cái đầu thông minh thì… học sinh chỉ đến khổ !
Phương chọn một bàn ở cuối lớp, bên cạnh là Jalet. Một cậu con trai mỉm cười với Phương, nhưng ánh mắt thì lại nhìn Jalet dò hỏi :
_ Học sinh mới phải không?
_ Ừ ! Liệu mà cư xử cho… phải phép đó !

Một lũ nữa quay ra cười với Phương, ào ào bắt chuyện. Phương cười lại, mơ màng với khung cảnh ngày xưa… Không phải cách làm quen nhiệt tình này…. nó nhẹ nhàng hơn… Mỗi kiểu mỗi khác, nhưng lại làm Phương trong một thoáng không định hình được mình đang ở đâu. Nhìn sang Jalet, mới biết là… không phải cứ quay mặt sang là gặp được cậu, Nhật Duy à !
Thầy giáo bước vào với một cái đầu bóng lộn… ít tóc, khuôn mặt lạnh nhạt như đang đứng ở chố không người. Mới đặt được cái cặp xuống, ông đã đe :
_ Lớp này học toán rất vớ vẩn, năm nay tôi không để yên như thế đâu… Nhà trường cho tôi toàn quyền xử lý những… thái độ không tôn trọng môn toán và tôi…
Jalet hơi bĩu môi, thì thầm với Phương :
_ ” Môn toán và tôi ” cơ đấy… Làm như là giáo sư toán học không bằng !
_ Hãy giải bài toán này trong vòng 5 phút cho tôi !
Jalet gục mặt xuống bàn, một vài đứa thở dài não nuột :
_ Biết là lại ra oai mà… Không ngờ sớm thật !
Đề đọc nghe đơn giản nhưng Tố Phương nhận thấy thầy đang… chơi khăm cả lớp. Chương trình lớp 10 không có dạng bài này, nó ở giữa quyển 11. Tố Phương hơi cười, ngẩng lên nhìn thầy. Thầy nhịp nhịp tay lên bàn, đôi mắt hơi to giương lên tự đắc… Hết 5 phút, thầy cười như thể đang chờ đợi một điều không tưởng :
_ Sao? Có em nào không? Chán nhỉ? Nghe nói lớp này do thầy Tim White chủ nhiệm nhả? Thầy ấy thì…
Thầy nhíu mày khi thấy một cánh tay giơ lên từ cuối lớp.
_ Em trả lời đi !
Tố Phương đứng dậy trong bao nhiêu con mắt ngạc nhiên . Thầy nhếch môi :
_ Người Châu á?
_ Em xin trả lời câu hỏi của thầy _ Phương nói rành rọt _ Nói kết quả ngay hay phải trình bày cách giải ạ?
_ Nói cả hai đi.
Phương ngậm sự tức giận lại. Cô không còn có môi trường để.. quậy nữa. Ở đây lại quá xa cách với Duy , phải tự biết bảo vệ mình thôi… Và thật từ tốn, Phương nêu cách giải và kết quả. Khuôn mặt của thầy như đang được bơm đầy khí C02 , nó căng lên và tím tái. Cả lớp vỗ tay hoan hô khi Tố Phương dừng lời. Thầy bực bội :
_ Được ! Cách làm có hơi dài nhưng đã tìm được kết quả đúng… Thôi, cả lớp giở sách học bài đi !
Phương quay sang Jalet, mỉm cười nhẹ nhàng. Con bé có vẻ khoái chí lắm, cười toe toét suốt buổi… Phương nhìn dáng thầy trên bảng, chạnh lòng nhớ tới bố… Bố là một người thầy tuyệt vời nhất… Chưa một ai có thể hơn được bố cả về phẩm chất lẫn tài năng… Ôi ! Giá mà bây giờ được quay trở lại, Phương sẽ không làm bố buồn vì sự lười nhác của mình nữa đâu… Cô sẽ để bố truyền đạt kiến thức ình, để sự hài lòng luôn ngự trị trong ánh măs của bố !
Thầy giáo vừa bước ra khỏi lớp thì lớp đã thành cái chợ. Cười đùa, la hét có khi đạp phá nữa làm Tố Phương phải thất kinh. Tố Phương im lặng, xọc tay vào túi quần, những sợi giây cước rộn rạo dưới tay cô… Bỗng nhiên cô nhớ tới buổi khia giảng năm ngoái, sao mà vui vậy? Những chiếc ghế đổ, những gương mặt thất sắc hình như đã quá xa?….
_ Làm gì mà thần người ra quá vậy?
Tố Phương giật mình, ngẩng lên. Jalet nhìn cô tươi cười, nhoài người lại gần :
_ Cậu biết không… Tớ không ngờ Helen đã chuyển trường nên mới thách đấu với Elizabeth … Giờ làm sao đây?
Phương ngơ ngác :
_ Nhưng chuyện gì?
_ Chả là… tiết sau là tiết thể dục _ Jalet bứt tóc _ Lớp mình và lớp 11A4 học chung. Tớ đã thách là sẽ chơi với bọn nó và cho bọn nó… bẹp như gián ! Thiếu Helen thì đội bóng chuyền sẽ không đấu được. Thảo nào con đó cũng tung tin là tụi mình sợ nó cho xem…
_ Tìm người khác đi ! _ Phương đưa ra kế sách
Jalet đập bàn, bực bôi :
_ Cay đắng là lớp mình ít con gái quá… Lớp cũ có 5 mống, đi một thêm một thì vẫn là 5…
_ Ý cậu là muốn tớ thay vào chứ gì? _ Phương nhíu mày hỏi
_ Tớ không chơi được đâu nhé?
_ Thì cậu phòng thủ thôi _ Jalet kêu lên sôi nổi _ Hoặc là truyền bóng cho tớ để tớ tấn công… Mấy đứa lớp mình chơi giỏi lắm mà… Mình có thua thì cũng ngoan cường hơn , đúng không?
Phương miễn cương gật đầu. Cô băn khoăn về chuyện đồ thể dục chưa có, nhưng Jalet gạt đi… Chuyện nhỏ thế không thể ngăn được hừng hực lửa phục thù của nó đối với con nhỏ Elizabeth kiêu kỳ…
Giờ thể dục trở thành một trận đấu giao hữu bóng chuyền giữa hai lớp. Con trai hai lớp ngồi hai khán đài đối diện nhau và hầm hè. Đội bóng bên kia toàn những cô gái cao đến mức Phương cảm thấy bất bình thay cho bên này… Rõ ràng bên đó có ưu thế chọn người hơn. Sao lớp thì nhiều con gái mà lớp lại ít vậy nhỉ?
Elizabeth nhìn Tố Phương rồi hất hàm hỏi Jalet :
_ Nó vào đội mày ư? Muốn thua nặng à?
Jalet nói cứng :
_ Hôm nay chúng mày mới phải nghĩ đến từ đó… Tụi tao sẽ đè bẹp tụi mày cho coi…
_ Xì ! _ Elizabeth nhếch môi _ Để xem mèo nào cắn mỉu nào?
Nói rồi Elizabeth nhìn lên khán đài khiến Jalet ngạc nhiên nhìn lên theo. Henry và Tony ngồi ở trên đó, vẫy tay cười toe toét. Jalet bực bội trong lòng. Cô ghé vai Tố Phương nói nhỏ :
_ Cố gắng chuyền bóng cho tớ nhé? CHúng ta phải thắng !
Phương không nói gì. Từ trước đến nay cô chơi bóng không phải để phân thắng bại mà chủ yếu là vì vui thích… Người thầy dạy cô những đường đi bóng cơ bản cũng coi đó là bài học căn bản nhất trước khi nhận cô làm đệ tử… Niềm say mê với bóng phải thật trong sáng thì mới không bị lụi tàn khả năng của mình…
Hiệp đầu, đội 11B6 phát bóng trước. Carol mỉm cười với cả đội, và sau tiếng còi của trọng tài , cô tung quả bóng lên cao, đánh thật mạnh. Quả bóng xé gió lao đi… Elizabeth tung người đánh bóng bật trở lại rơi đúng ngay vào Phương. Cô luống cuống hất bóng lên , rất nhẹ. Quả bóng rơi xuống sàn và một điểm dành cho Đội A4…
Jalet hét lên :
_ Tố Phương, cậu phải đánh mạnh vào chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.