Cô Gái Đông Dương

Chương 23


Bạn đang đọc Cô Gái Đông Dương – Chương 23

Rồi thì Duy cũng sẽ chết! Nỗi nhớ này cũng theo anh mà ra đi mãi mãi…Phương sẽ không bao giờ biết… vĩnh viễn không được biết! Nước mắt của Phương đã rơi quá nhiều, không thể rơi thêm dù là vì anh đi chăng nữa! Cuộc đời sau này của Phương sẽ chỉ có những nụ cười rạng rỡ. Cô sinh ra là để cười, để hạnh phúc chứ không phải là hứng những bất hạnh của sự chia ly…Duy lại ngẩng lên, mỉm cười nhẹ… Có thể nào khi trở thành gió rồi anh sẽ được tự do đến với cô, luôn luôn được nhìn cô cười_ nụ cười ấm áp, ngập tràn hạnh phúc. Ừ, đúng vậy đấy! Duy tự nhủ và cảm thấy có một nguồn an ủi lớn lao tràn ngập trong lòng. Sự chia ly trước mắt trở nên nhẹ thênh! Đó là một chuyến đi đến thiên đường… Tám tháng còn lại này… dù có cô đơn, dù có nhớ nhung… thì anh cũng sẽ chịu đựng tất cả… Cũng nhanh thôi! Và cô ấy sẽ không phải bận tâm gì nữa, bởi vì anh đã hạnh phúc… rất hạnh phúc!
Duy mỉm cười, không còn cảm thấy lạnh nữa. Bóng tối xung quanh như phủ một màu nhung huyền ảo, đẹp dịu dàng… “Ngôi sao trên bầu trời xa kia … là trái tim đang nhung nhớ, mãi mãi nhung nhớ… Phương à!”
Thục Uyên lặng lẽ đếm bước chân, không muốn nhớ đến những gì đã diễn ra vào những ngày này. Bên cạnh cô, Việt Hùng cũng trầm ngâm im lặng. Tiếng xe cộ ở phía con đường lớn lùi dần về sau. Yên tĩnh hẳn đi… và đến khi chỉ còn nghe thấy tiếng gót guốc của mình, Thục Uyên mới giật mình ngẩng lên. Cô và Hùng đã bước vào con phố nhà Duy lúc nào không hay. Mùi thơm thoang thoảng của những bông hoa sữa cuối mùa dịu dàng đậu trên tóc, trên vai… Uyên đắng cả lòng. Duy rất thích những bông hoa sữa này…
Hùng dừng lại, giữ nhẹ tay Uyên, dịu dàng:
_ Hùng chỉ có thể đưa Uyên đến đây thôi!
_ Hôm nay thì phải khác chứ? _ Uyên hít hít mũi để ngăn tiếng nấc. Vừa đau buồn vì chuyện của Duy, vừa tức giận chuyện không bao giờ đưa cô về tận cổng của Hùng, Uyên chỉ muốn òa khóc ngay lập tức.
Hùng khe khẽ lắc đầu. Uyên sùng lên:
_ Hùng cứng nhắc thì cũng vừa vừa thôi chứ?
Uyên đã nổi nóng sau một chặng đường im lặng, điều đó có nghĩa là tâm trạng cô bất an… Hùng kéo Uyên lại chỗ có ánh đèn, cúi xuống nhìn cô thật chăm chú. Uyên cúi gằm mặt, che giấu đôi mắt đã bắt đầu hoe đỏ.
_ Có chuyện gì phải không Uyên?
_ Không! _ Uyên khô khan
_ Có! _ Hùng nhẹ nhàng_ Uyên ít nói hơn thường ngày rất nhiều … hơn nữa giọng lại như sắp khóc! Uyên không giấu được Hùng đâu!
Đau buồn và uất ức được những lời ấy của Hùng xoa dịu. Uyên bất giác đưa tay ôm lấy Hùng, nức nở trong long anh. Hùng im lặng chờ đợi, anh chỉ khe khẽ vuốt nhẹ tóc Uyên như an ủi động viên… Nhưng Uyên khóc mỗi lúc một lớn hơn, nức nở hơn… Cô đã không dám khóc suốt cả mấy ngày nay, luôn phải làm chỗ dựa cho bà Nhung và Tố Phương… Họ đã khóc thay cô! Nhưng nỗi đau không được giải toả cứ chồng chất trong ***g ngực, bây giờ Uyên không thể chịu nổi nữa… Cô đã có Hùng!
Khi đã tĩnh tâm lại, Uyên bối rối rời khỏi vòng tay Hùng, lắc nhẹ mái tóc:
_ Không sao đâu, Hùng không phải lo lắng nhiều…
Hùng mỉm cười:
_ Nhưng Hùng có thể biết chuyện gì không?
Uyên lau hết những giọt nước mắt còn sót lại trên má, cười nhợt nhạt:
_ Một chuyện buồn… không đúng… chuyện bất công lắm. Ông trời thật bất công!
Hùng kéo Uyên ngồi xuống bậc thềm của một ngôi nhà đang đóng cửa ở bên đường. Anh cũng trở nên lặng lẽ, chờ đợi cho Uyên bình tĩnh lại… sẵn sàng nói chuyện. Uyên ngẩng đầu lên nhìn ngọn đèn cao áp, thì thầm:
_ Uyên sắp mất đi một thần tượng, một người anh, một người bạn… Sẽ không còn đựoc nhìn thấy anh ấy cười nữa… Chỉ nghĩ đến thế thôi là đã muốn phát điên lên rồi…
Hùng đưa mắt nhìn sang, hiểu nhưng lại giống như không muốn hiểu. Gương mặt Uyên như mờ đi dưới ánh sáng trắng của ngọn đèn… Uyên để mặc những giọt nước mắt đang lăn trên gò má…Tiếng cô tắc nghẹn dần:
_ Anh ấy đã làm gì nên tội để ông trời trừng phạt như thế?
_ Phải … phải anh Duy không?
Uyên gục đầu xuồng bàn tay, đôi vai gầy run rẩy. Hùng chợt lo đến thắt tim, nhưng anh cố giữ giọng bình tĩnh:
_ Anh ấy làm sao? … Chẳng phải anh ấy sắp được xuất viện đấy sao? Uyên… anh ấy không thể có chuyện gì phải không? Phải không?
Uyên lắc đầu, vẫn không ngừng được khóc. Hùng không đừng được, đỡ lấy vai cô, bắt cô ngẩng lên, anh gấp gáy:
_ Nói đi Uyên… Có chuyện gì? _ Anh ấy… chỉ còn tám tháng nữa… Hùng ơi, còn tám tháng để sống thôi…
Hùng buông thõng tay, mặc cho Uyên gục đầu lên vai mình khóc nức nở… Cô ấy đang khóc cho anh… khóc thay cho người em trai không thể ra mặt này… Sao lại như thế? Còn tám tháng ột cuộc sống vừa mới bắt đầu ư?

Uyên để yên bàn tay mình trong tay Hùng, cảm giác được chia sẻ khiến cô thấy mệt mỏi đã vơi bớt đi phần nào. Cô đưa mình về thực tại, chú ý hơn tới gương mặt buồn lặng lẽ của Hùng… Anh cũng thấy cái nhìn của Uyên, hơi cười trong cái vẻ đượm buồn thầm lặng đó. Uyên thở dài:
_ Người ta bảo anh ấy bị … bệnh! Thế mà anh ấy không tỏ ra lo lắng gì. Lúc nào cũng cái vẻ bất cần, chấp nhận tất cả những gì người ta dành ình… kể cả sự ra đi của chị Tố Phương!
Hùng im lặng, lòng rưng rức một nỗi buồn. Phương về nhưng anh không được gặp, và khối tình cảm câm lặng lâu nay cũng vì thế mà bị dìm đến tận cùng. Anh chỉ là người bạn trò chuyện của cô mà thôi… cả đời này không thể vượt lên được nữa! Và bây giờ… Nhật Duy lại sắp sửa ra đi!
_ Phải báo cho chị ấy biết! _ Uyên nhỏ nhẹ,ánh mắt cô bắt gặp cái nhìn thoảng thốt của Hùng, Uyên nhếch môi_ Phạm Tố Phương yếu đuối là thế mà còn chịu đựng được thì cô ta sá gì? Trái tim sắt đá như thế cơ mà?
_ Hãy tôn trọng anh Duy! _ Hùng khẽ đứng dậy như muốn chấm dứt câu chuyện_ Bao giờ anh ấy yêu cầu thì hãy làm việc đó!
_ Vì ai cũng lo cô ta bị tổn thương! _ Uyên bật dậy, hét lên tức tưởi_ Uyên không thể chịu đựng được nỗi đau câm lặng của anh ấy. Anh ấy nhớ cô ta da diết , nhớ đến nỗi lúc nào cũng phải mím chặt môi để không bật lên tiếng gọi, và không đêm nào được yên giấc… Anh ấy cần chị ấy…
Giọng Uyên dịu xuống nhưng không khóc được nữa. Hùng xoay người lại, nhẹ nhàng:
_ Anh ấy đã chịu đựng như thế … chỉ để Tố Phương luôn cười. Đó là tình yêu của anh ấy, Uyên à… Thôi, Hùng phải về rồi… Uyên hãy giữ bình tĩnh giống như thời gian qua nhé! Hùng … luôn ở bên Uyên!
Vuốt nhẹ mái tóc Uyên, rồi Hùng bước ra khỏi con phố yên lặng đó. Trong anh là nụ cười đẹp như thiên thần của Phương… Nếu biết được sự thật này, nụ cười ấy không bao giờ xuất hiện nữa và đôi mắt thì đẫm lệ… Nhật Duy không cam tâm với điều đó… Tình yêu của anh đâu phải la thứ tình yêu có thể làm Phương day dứt suốt đời đâu?
Uyên cũng quay bước, bước thật nhanh về phía cổng nhà. Nếu có thể bình tĩnh được thì Uyên đã không phải dựa vào Hùng mà khóc như thế…
Trong nhà lạnh lẽo như có tang, Uyên chợt rùng mình… Anh đèn ngủ vàng nhạt hắt bóng cô trên tường, méo mó đi. Uyên thắt cả lòng, bước chân chênh vênh trên những bậc cầu thang. Lời của Hùng cứ xoáy sâu vào tim. ” Hãy tôn trọng anh Duy… ” Nhưng anh ấy cần có Tố Phương. Anh ấy yêu như thế, chờ đợi như thế … để đến cuối đời phải ra đi trong lặng lẽ sao?
Uyên đẩy cửa, bước hẳn vào phòng. Với tay bật điện, Uyên nhìn ngay vào chiếc điện thoại nằm ở góc phòng… Chỉ cần một cuộc điện thoại thôi… Ai mà chẳng đau khổ kia cơ chứ? Lẽ nào lại loại chị ấy ra khỏi vòng xoáy này… Chị ấy phải là người đầu tiên biết chuyện và là người xứng đáng nhất ở bên Nhật Duy lúc nào. Giấu Phương là một tội lỗi… Không ai có quyền bằng chị ấy cả…
Uyên gục mặt vào tay, mệt mỏi vì những ý nghĩ giằng xé. Cuối cùng, cô đưa tay lên, với lấy điện thoại. Nếu ở địa vị của Phương, Uyên sẽ chọn nỗi đau xé lòng này hơn là những cánh tay giơ ra để che cho cô những tổn thương… Tình yêu là phải đi đến tận cùng…
Tiếng píp ở đầu dây làm tim Uyên thắt lại, rồi một giọnh nữ trong trẻo vang lên:
_ Phòng thiết kế của công ty MC, xin nghe!
Uyên hít một hơi thật sâu, lấy mọi can đảm để hỏi:
_ Cho tôi gặp Bùi Tố Phương …
_ Trưởng phòng của chúng tôi đang họp. Chị có hẹn trước không?
_ Tôi không… Nhưng quan trọng lắm chị ơi! Tôi là … em gái của chị ấy , đang ở Việt Nam gọi sang. Làm ơn cho tôi gặp chị ấy một chút thôi! Tôi xin chị!
Giọng của Uyên rưng rưng làm cô thư ký mủi lòng. Cô ta tặc lưỡi:
_ Vậy chị cứ giữ máy, để tôi nối máy nhé!
_ Cảm ơn chị!
Uyên tựa người vào tường, cố đứng vững. Trong đầu cô là khuôn mặt Duy buồn lặng lẽ với đôi mắt sâu thăm thẳm… nhưng không nhìn thấy một gợn tình cảm. Vì Duy, Uyên không thể bỏ cuộc!
_ Alô! _ giọng Phương vang lên nhẹ nhàng nhưng cũng làm Uyên giật mình, suýt làm rơi ống nghe.
_ Tôi … tôi là Uyên! Tôi có chuyện cần nói!
Phương nghe nhói một cái trong ngực… Cô đã cố biết bao nhiêu sau lần về thăm nhà ấy… Bây giờ lại có chuyện gì sao?
_ Tôi không nghĩ là chúng ta có chuyện chung đâu! _ Phương lạnh lùng. Cô tựa đầu vào thành ghế. Nếu biết là Uyên, cô đã không bỏ ngang cuộc họp như vừa rồi…
_ Có chứ… Chị quên anh Duy nhanh vậy sao?
Phương mím chặt môi, quyết định không nói gì.

_Chị… dù chị không còn yêu anh ấy nữa thì … cũng phải về thôi!
_ Về? _ Phương lạnh nhạt_ Tại sao chứ? Mọi cái tôi đã cắt đứt hết rồi… Tôi và Duy chỉ là… những người bạn cũ…
_ Thì chị cũng phải về thăm người bạn cũ một lần trước khi … anh ấy… chết chứ?
Uyên không biết rằng câu nói lạnh lùng của mình đã là con dao nhọn đâm mạnh vào trái tim vốn đang chảy máu của Phương… Phương chết điếng người, đứng bật dậy, hét lên gấp gáp:
_ Chuyện gì xảy ra… chuyện gì?
_ Anh ấy sắp chết rồi… Bị bệnh ung thư. Anh ấy cần chị, chị biết không?
Phương buông rơi điện thoại, trái tim đập cuồng loạn, còn tâm trí trống rỗng… Cô ngã ập xuống nền nhà, trôi đi trong cơn sóng của nỗi đau không thể nói hết… Cô thư ký chạy vào, chết sững vì gương mặt méo mó, trắng bệnh của trưởng phòng đang nằm trên chiếc thảm đỏ… Ống nghe điện thoại vẫn rung rinh trên bàn… ” Chị Phương… Chị Phương…” …
Khi Phương nhận thức được mình đang ở đâu thì cũng là lúc cô tin mình không trải qua một cơn ác mộng nào. Đó là sự thật, cô sắp mất Duy! Phương vùng dậy, nhưng đã bị đôi bàn tay vừa mạnh mẽ, vừa ấm áp giữ lại. Cô ứa nước mắt, ngực nghẹn lại… Paul dịu dàng vén những lọn tóc xõa trên gương mặt nhợt nhạt của Phương… Anh không hiểu nguyên nhân, nhưng cảm nhận được nỗi thống khổ của cô. Không biết làm sao để giúp cô vơi bớt khiến anh như sắp phát điên. Phương có hiểu anh yêu cô đến nhường nào không?
_ Em … em xin lỗi! _ Phương ngẩng lên, không giấu những giọt nước mắt trên đôi mắt mọng đỏ.
Paul lắc nhẹ đầu:
_ Em có gì phải xin lỗi?
_ Vì… em phải về! Paul buông Phương ra, cố gắng không bật ra tiếng nói phản kháng. Dù phải chạy theo em hết cuộc đời, dù có phải đi hết những con đường trên trái đất cùng em… anh cũng sẽ làm điều đó… nhưng xin em hãy quay lại nhìn anh… một lần thôi!
Phương gục mặt vào đôi bàn tay đang run bần bật, nghẹn ngào:
_ Em đã thề rằng… em sẽ cố chịu đựng tất cả những nỗi buồn của hàng ngàn ngày không có … Duy chỉ cần… Duy đang sống hạnh phúc ở đâu đó. Chỉ cần Duy sống thôi, em sẽ không ghen khi Duy có cô gái khác, có cuộc sống khác… Duy quên em… Vì Duy vẫn cùng thở chung với em một bầu không khí… Em phải làm sao? Phải làm sao khi Duy nằm im, không còn thở được nữa hả anh?
Paul nắm chặt tay, bất lực nhìn cô khóc. Bởi anh biết, bây giờ cô không cần ai cả, ngoài con người ấy ra…
Phương ngẩng lên, cười héo hắt:
_ Em không sống được đâu! Không tiếp tục được nữa đâu…
Paul quay đi, nuốt trọn một nỗi nghẹn trong ***g ngực. Rồi anh quay lại, nắm lấy bàn tay ướt nước của cô thật chặt. Đặt một nụ hôn dịu dàng lên đó, anh thì thầm:
_ Anh sẽ đưa em về! Duy cần có em giống như em cần cậu ấy vậy…Và cả anh nữa, anh cũng cần em… một cô bé luôn tươi cười hạnh phúc.
Phương gật nhẹ đầu, cõi lòng mông lung giữa một đám sương mù không thấy rõ mặt người. Sẽ phải có ai đó dắt cô ra khỏi đó, đưa cô đến với Duy! Và Duy … phải chờ cô! Không cho phép Duy đầu hàng! Không cho phép Duy bỏ đi trước như thế! Cả hai phải hứa với nhau sẽ sống hạnh phúc, mãi mãi…
Paul cho Phương uống một liều thuốc an thần sau khi hứa với cô rằng sẽ chuẩn bị chuyến bay ngay. Phương chìm vào giấc ngủ, lãng đãng trôi về miền ký ức ngập tràn nắng vàng với những tiếng cười giòn tan không ưu tư… Rồi cô sẽ trở về đó, rất nhanh thôi!
Chuyến bay cất cánh sau đó một ngày. Phương vẫn còn lơ mơ sau cú sốc bất ngờ đó. Nước mắt của cô lúc nào cũng trực trào ra, bất an lẩn khuất trong những giấc ngủ ngắn. Nhưng mỗi khi cô giật mình thì luôn được một vòng tay giữ chặt… Phương biết mình đã không đi lạc lối!
Máy bay hạ cánh vào một buổi sáng cuối thu. Trời se lạnh làm đầu óc Phương tỉnh táo hẳn ra. Cô đã đặt chân xuống phi trường, nơi đây là đất Hà Nội, là quê hương… là nhà của cô. Phương không muốn khóc nữa, mắt phải thật sáng, phải nhìn thật rõ… gương mặt Duy! Paul nắm nhẹ bàn tay Phương, ánh mắt anh dịu dàng. Ở nơi đây, anh vẫn sẽ là chỗ dựa cho cô mỗi khi cô gặp khó khăn…
Ngoắc một chiếc tắc xi lại gần, Paul nhẹ nhàng đặt vào tay Phương một tờ giấy nhỏ, anh mỉm cười nhẹ:
_ Nơi Nhật Duy đang ở… Anh biết bây giờ, dù có mệt mỏi thế nào em cũng nhất định phải tới đó. Thế nên anh sẽ không nài nỉ em về nghỉ ngơi trước đã… Hãy đến nơi em muốn đến… Và luôn nhớ… anh bao giờ cũng ở cạnh em!
Phương vòng tay ôm thật chặt Paul, cảm giác biết ơn lắng đọng lại ở trong tim. Cô biết nói lời cảm ơn thôi là chưa đủ. Người biết ơn anh nhất lại là người làm tổn thương anh nhiều nhất… nhưng cô biết phải làm sao? Buông Paul ra, Phương mỉm cười nhẹ để anh được an tâm. Dù sao đây cũng là quê hương của cô, tổn thương đến mức nào thì cô sẽ không cô đơn nữa!
Nhìn qua kính chiếu hậu, Phương thấy dáng Paul cứ nhỏ dần, nhỏ dần trong những vệt nắng cuối thu. Tâm trạng chông chênh như đang đứng trên bờ vực. Sự lựa chọn của cô, cuối cùng… ai cũng phải chịu tổn thương!

Đứng trước cổng bệnh viện, Phương gần như muốn quị xuống vì những nỗi lo nặng lòng. Bệnh viện chứa đựng biết bao nhiêu ký ức đau buồn của cô, nơi mà những gì cô yêu thương nhất đã và sắp sửa … ra đi. Phương đưa tay giữ lấy những sợi tóc tung bay vì gió. Gió đã mạnh lên rất nhiều dù trời vẫn còn những sợi nắng nhợt nhạt… Phương hít một hơi thật sâu, bước nhanh vào bên trong.
Mở tờ giấy mà Paul đưa cho, đọc thật nhanh địa chỉ ghi trên đó, Phương nhẹ nhàng bước chân lên cầu thang… Từng bậc một đang lùi dần dưới bước chân cô… Phương đã trở về… Nhật Duy có cảm thấy hay không?
Ngăn cho nỗi xúc động không biến thành nước mắt, Phương bậm chặt môi, bám tay vào tay vịn cầu thang… May mà phòng chỉ ở tầng hai…
Đứng trước cánh cửa khép hờ của phòng bệnh, Phương đưa tay lên… nhưng kịp dừng lại khi nghe thấy có tiếng nói rất nhẹ từ bên trong. Cô biết Duy không ở một mình. Bao nhiêu dũng khí của cô tự nhiên bay đi đâu sạch, Phương nghe nước mắt mặn bờ môi..Đây là sự thật… và Duy hình như đã ở đây lâu lắm rồi! Người chăm sóc anh, làm chỗ dựa cho anh không phải là cô mà là một cô gái khác _ cô gái chưa bao giờ làm tổn thương anh như cô…
Phương xoay người, tựa vào tường, im lặng để nước mắt rơi… Bên trong, tiếng Nhật Duy đầm ấm:
_ Mới sáng sớm mà đã được ăn thịnh soạn vậy! Chắc trên đời chỉ có anh!
_ Em chỉ sợ không hợp khẩu vị của anh thôi!_ Tiếng cô gái dịu dàng nhưng hạnh phúc_ Anh ăn được chứ?
Duy mỉm cười nhẹ:
_ Em làm sao biết anh thích ăn món này nhất nhỉ?
Trên gương mặt xanh xao của Phạm Tố Phương điểm một nụ cười sáng. Cô ngồi xuống cạnh Duy, vừa thẹn thùng, vừa mạnh bạo đặt tay lên bàn tay lạnh giá đang để hờ hững trên tấm chăn mỏng của Duy. Cô giấu thật sâu nỗi buồn của mình để nó không hiện ra trên ánh mắt và gương mặt, bởi cô biết mình không thể không ở cạnh Duy được… dù cho anh không cần cô đi nữa! Nhưng bây gìơ… đúng… bây giờ chỉ có anh và cô!
Duy đọc được những biến đổi tình cảm trên gương mặt dịu dàng của Phương nhưng anh chỉ lặng lẽ suy nghĩ. Trong anh chỉ có một tình cảm mến thương thuần khiết đối với cô, cũng giống như đối với Thục Uyên, anh không thể cho cô thêm một chút gì nữa…An ủi hay đáp lại cũng không còn ý nghĩa gì đối với hiện tại. Chỗ của anh là cơn gió ngoài kia, là bầu trời rộng mở… là cuộc sống của người con gái ấy… Là tất cả những gì cho cô ấy… Bàn tay dù có sưởi ấm đến như thế nào cũng không thôi lạnh giá dần đi! Duy cúi xuống nhìn tay mình đang trong tay Phương, lòng lạnh băng hẳn đi . Khi chết đi rồi, cũng sẽ không còn ai cầm tay và không thể cầm tay ai được nữa!
_ Anh … anh đang suy nghĩ những gì ? _ Phương đánh bạo dò hỏi, lẩn khuất trong đó là nỗi lo lắng không thể giải toả . Cô sợ anh buồn hơn chính cả nỗi buồn của cô!
_ Không có gì! _ Duy lắc đầu _ Anh đang cảm nhận cuộc sống xung quanh … Hình như bên ngoài gió mạnh lắm …
Phương buông tay Duy ra, hơi bối rối:
_ Có lẽ sẽ có giông … Nhưng lạ lùng anh nhỉ ? Sắp đông rồi mà!
Mùa đông! Duy đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ . Những vạt nắng tươi đẹp lúc sáng đã gần như mất hẳn . Gió cuốn tung những nắm lá vàng khô làm lao xao cả khuôn viên bệnh viện …
_ Thôi chết …
Duy nhìn lại, Phương đang hoảng hốt bên chiếc tủ cá nhân của Duy . Cô day nhẹ lên trán mình, chép miệng:
_ Em đãng trí quá . Đồ uống hết mất rồi … Em phải đi mua ngay không nỡ mấy anh chị vào lại không có để mang ra … Anh chờ em được không ?
_ Không sao! Mà em cũng đừng để ý quá!
Phương quẩy quả vơ lấy sắc tay, nói nhanh với vẻ không hài lòng:
_ Sao không để ý được ! Mọi người cũng phải ăn và uống chứ? Em đi một chút rồi về ấy mà … Trời cũng sắp mưa rồi!
Duy vẫy vẫy tay, nhìn theo dáng tất bật như bà nội trợ của Phương, cảm thấy buồn cười . Cũng chỉ tại mấy thằng bạn gần như chuyển chỗ ở đến đây sau mỗi buổi học mà Phương đâm ra thêm việc . Trong phòng, không thiếu một thứ gì từ đồ ăn đến đồ mặc, toàn tay mấy cô gái lo hết … Anh chỉ có hơi buồn vào những lúc nửa đêm, khi không thể nào ngủ được vì một nỗi nhớ thầm lặng … Tố Phương đợi cho cô gái bước hẳn xuống cầu thang mới đi đến trước cửa phòng một lần nữa . Cô đứng sựng lại vì tiếng đàn violon buồn tha thiết của Nhật Duy … Tiếng đàn luyến láy, quấn riết lấy trái tim đang đập cuồng loạn … Phương đã làm gì để tiếng đàn ấy buồn như thế này ? Tình yêu của hai đứa … đau lòng đến vậy sao ? Thời gian chờ đợi vừa qua … đã cứơp đi cuộc sống của cả hai, nhiều đến nỗi Duy không thể tiếp tục trên con đường đời của một con người bình thường … Phương căm ghét cái chết, nhưng lại hoàn toàn bất lực. Có thể làm lại từ đầu được không, Duy ơi?
Trong vô thức, Phương đẩy cửa bước vào. Tiếng đàn dừng đột ngột, Phương bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Duy… Anh đã buông cây đàn xuống, gương mặt lạnh băng cùng với một nụ cười mỉa mai:
_ Cô xuất hiện thật không đúng lúc chút nào!
Phương ngẩng lên, thoát khỏi đám sương mù dày đặc, nước mắt nhạt nhoà . Người cô yêu đang ở trước mặt cô, không thay đổi nhưng lại xa xôi đến ngàn vạn dặm … Cô sẽ phải kéo anh trở lại với mình …
Tố Phương đưa tay lên mặt, cố gạt thật sạch những giọt nước mắt, nhưng hoàn toàn vô ích. Phương cũng không bước thêm nữa, dừng ngay ở giữa phòng, nửa muốn chạy ào đến, nửa muốn đứng thật xa để nhận định mọi chuyện. Hình như cô đang đứng giữa tâm bão. Hoàn toàn yên lặng để cô có thể nhận ra mình đang gào khóc trong tâm khảm…
Duy đặt cây đàn lên chiếc bàn bên cạnh, không nhìn Tố Phương mà đưa ánh mắt ra phía sau cô. Lúc nào cô cũng đến với một trời mưa gió như thế. Trên gương mặt cô nếu không có ánh mắt lạnh lùng thì cũng là những giọt nước mắt… Duy đã thất bại thật sự khi luôn ra sức làm mọi cách để cô cười. Nước mắt còn nhiều hơn cả những hạt mưa đang rơi ngoài kia! Duy nắm chặt bàn tay, cô còn có tương lai phía trước, nhưng không có anh … vì thế … chỉ cần cố gắng lần cuối cùng này nữa thôi! Duy để tâm trí mình đi tới tương lai trong một khoảng khắc, rồi vì nó mà lấy hết dũng cảm để đưa mắt trở lại. Ánh mắt anh chạm vào gương mặt Phương, anh nghe giọng mình lạnh nhạt:
_ Nếu về để khẳng định duyên số của tôi và cô thì cô có thể thoả mãn rồi đấy! Hoàn toàn là đúng ý cô cả!
_ Phương chỉ muốn giữ Duy lại! _ Phương nén những giọt nước mắt lại để có thể nhìn Duy rõ hơn, và nghe lòng quặn lại vì ánh mắt hờ hững …
_ Để làm gì? Hay đó chỉ là một hình thức phải có cho sự ra đi của tôi thêm mùi mẫn?
Phương gần như quỵ xuống . Cô đã thầm cầu xin anh đừng nhắc đến cái chết … nhưng thật sự là anh quá thản nhiên …
_ Tôi sắp chết! _ Duy mỉm cười_ Để chứng thực điều đó, cô có thể gặp bác sỹ của tôi! Cô sẽ không phải lo lắng gì về những chuyện xưa cũ đã vô tình để lại đây …

_ Duy có hiểu cho tâm trạng của Phương lúc này không vậy? _ Phương gào lên nức nở _ Duy thế nào cũng được, yêu một cô gái khác, lấy cô gái ấy làm vợ … Duy quên Phương cũng được … nhưng xin đừng chết! Xin đừng bỏ Phương mà đi … Làm sao Phương có thể sống mà nghĩ rằng Phương đang cô độc, không có người mà Phương thương yêu nhất trên cõi đời này … Vậy mà Duy …
_ Đừng có thương hại tôi! _ Duy như không còn chịu đựng thêm được nữa, anh hét lên, hai tay đập mạnh xuống giường_ Cô đã chọn lựa rồi sao còn quay lại? Tính cô đâu phải là nhùng nhằng như thế? Hãy đi ngay đi! Về với người sẽ ở bên cô cho đến lúc cô già… Như thế … không cô độc nữa đâu!
Anh hạ giọng ở cuối câu và tự nguyền rủa mình vì đã yếu mềm như thế! Phương đã bước thêm một bước, tay buông rơi chiếc xắc tay. Duy khẽ trừng mắt lên như muốn vạch ranh giới không cho cô lại gần:
_ Mọi chuyện đã được sắp xếp đâu vào đấy rồi! Khi tôi tuyệt vọng nhất cũng chính là khi tôi sáng suốt nhất … Tôi nhận ra rằng mình đang sống trong hiện tại, chứ quá khứ thì đã đi theo cô đến chân trời khác rồi! _ Duy lại cười, anh bỏ qua đôi mắt thất thần của Phương, dằn lòng nói tiếp_Hiện tại của tôi là những chuỗi ngày trong bệnh viện, sực mùi thuốc và những tiếng la hét than khóc … Và cả những tấm lòng yêu thương giản dị nhưng sâu sắc … Ngày trước, lúc nào tôi cũng mộng mị nhìn xa xôi, nhưng giờ … tôi cần hiện tại hơn rất nhiều!
Phương ngồi sụp xuống sàn nhà, đầu óc quay cuồng vì nỗi đau quá lớn. Duy từ chối cô, từ chối quá khứ tươi đẹp và từ chối hiện tại có cô!
_ Phương của tôi là một cô gái tốt đẹp với tình yêu bền bỉ và … không bao giờ khiến tôi tổn thương! _ Duy đưa mắt nhìn đăm đăm ra ngoài cửa, kỳ thực anh chẳng nhìn thấy gì cả_ Tôi còn có … 8 thán nữa, không thể chạy theo một tình cảm bấp bênh, không có bến đỗ … Mà cô ấy thì khác…
_ Có thể cho Phương ở lại ? _ Phương thu hết can đảm để nhìn lên, ánh mắt chứa chan tình yêu và nỗi đau thương câm lặng _ Nếu quá muộn ột tình yêu thì … tình bạn thôi cũng được!
Duy chết lặng. Anh muốn cô phải bỏ đi trong nỗi oán hận không thể quên … và có thể, nỗi oán hận ấy sẽ giết chết tình yêu mà cô dành cho anh… vĩnh viễn … Không phải như thế này… ” Con người cứng rắn của Phương đâu rồi Phương ơi? ”
_ Làm ơn để Phương có thể ở bên Duy … Phương sẽ không khóc như thế này … sẽ không làm phiền gì đến Duy, sẽ không để những người Duy yêu thương khó chịu … Phương chỉ lặng lẽ … để được chăm sóc Duy … như một người bạn!
Duy gần như bị tước hết vũ khí, không thể nghĩ được gì ngoài ý nghĩ sẽ đến bên Phương ngay lập tức, đỡ cô dậy và lau những giọt nước mắt kia thay cho đôi tay vụng về của cô … Nhưng nếu như thế … vào tám tháng sau, ai sẽ lau nước mắt cho cô?
_ Chị đứng dậy đi! _ Tiếng Phạm Tố Phương vang lên chắc nịch ngoài cửa. Duy nhìn ra rất nhanh, nhận thấy Phương đang run lên vì lạnh do những hạt nước mưa và cả do giận dữ _ Sao chị có thể van xin như thế? Sao có thể làm cho anh ấy khó xử bằng những giọt nước mắt của chị? Tự trọng của chị đâu?
Phương không quay lại, cô mệt mỏi nhặt cái xắc tay lên. Ánh mắt cô đã tắt hẳn niềm yêu thương, chỉ còn bảng lảng một nỗi cô đơn vô hình. Duy siết tay trên tấm chăn mỏng, gồng mình trong niềm khao khát được ôm cô vào lòng, vỗ về an ủi cô …
Phạm Tố Phương đã bước hẳn vào trong phòng. Dưới ánh điện, Duy thấy cô gần như bị ướt hết, có lẽ cô đã đội mưa để vội trở về ngay đây …Trong lòng anh, vừa có cảm giác mang ơn, nhưng cũng có cảm giác xa lạ … Phạm Tố Phương hiền lành đã không còn nữa . Tình yêu, nỗi thống khổ đã bùng lên mạnh mẽ khiến cô trở nên cay độc. Phương có cảm giác Duy đang đồng tình với mình, nên cô tiếp tục lạnh lùng:
_ Anh ấy cần một người luôn ở bên chăm sóc và lo lắng cho anh ấy, chứ không cần một người lúc nào cũng chực bỏ đi như chị … Chị có biết vì chị mà anh ấy phải khổ sở như vậy không? Vì chị mà chúng tôi không thể bắt đầu … và khi bắt đầu rồi thì chị lại xuất hiện! Hừm, bạn ư? Ai có thể tin được vào tình bạn của một người con gái đa tình nhiều lựa chọn như chị chứ? …
_ Tố Phương ! _ Duy mệt mỏi lên tiếng ngăn cô lại _ Em nói đủ rồi!
_ Chưa đủ! _ Phương quắc mắt lên, giọng chất chứa đau khổ _ Anh là của em … em đã chờ đợi bao nhiêu năm để được gần gũi anh như thế này … Em không thể chấp nhận được chuyện cô ta quay về đây níu kéo anh như thế …
Cô khóc nấc lên, gần như hoảng loạn, lao về phía Duy, vùi đầu vào ngực anh. Duy thở nhẹ, dịu dàng vuốt mái tóc còn ướt nước của Phương… Khi anh ngẩng lên, anh thấy rùng mình vì đôi mắt trống rỗng của Phương. Cô lùi lại, chệnh choạng như sắp ngã… Lúc ấy, Duy lại muốn bỏ mặc tất cả …
Trời mỗi lúc mưa một nặng hạt hơn, thi thoảng có những tia sét xé rách bầu trời đang sầm tối … Duy ngồi im lặng nhìn Phương đang lau sạch nước mắt, cô đã đứng thẳng dậy, cất giọng nói tỉnh táo đến lạ lùng:
_ Cảm ơn đã cho tôi hiểu một điều đơn giản … Tình yêu không có sự lựa chọn! Tôi đã sai khi lựa chọn quá nhiều!… Nhật Duy… cho tôi một lần gọi Duy là … anh như bao cô gái gọi người mình yêu thương nhất… Tạm biệt anh!
Duy chưa kịp phản ứng thì Phương đã xoay lưng, chạy vụt ra ngoài. Duy không còn biết gì nữa, anh đẩy Phạm Tố Phương ra nhưng cô đã giữ chặt lấy anh, hét lên van xin:
_ Anh đừng đuổi theo chị ấy nữa … Hãy dừng lại và nhìn em này … Xin anh, xin anh đấy!
_ Không được … Ngoài trời mưa rất to … Hãy buông anh ra!
_ Nhưng chân anh thế này liệu có đuổi theo được không? _ Phương dịu giọng khi thấy Duy đã kiềm chế được mình_ Em chịu được đau khổ … và em cũng không quan trọng như chị ấy… Chẳng phải anh muốn chị ấy hận anh sao?
Điều này là đúng! Duy nén lòng lại… Cơn mưa sẽ dội sạch trong em những tình cảm luôn gây ra những vết thương… Anh có thể sẽ ngồi đây vĩnh viễn nhớ thương, vĩnh viễn cầu mong em… hãy quên con người này đi, trước khi anh ta thật sự ra đi!
Phương lao vào cơn mưa với một ý nghĩ rằng mình có thể chết đi thì hay! Cô chạy mãi, qua khuôn viên bệnh viện, qua hàng cây bên cổng vào… và dừng lại ở phía ngoài bệnh viện, sụp xuống vì không còn sức nữa. Giờ thì không còn ai biết cô đang khóc nữa… Nước mưa chan hòa trên gương mặt nhợt nhạt, ướt đẫm trên bộ quần áo mỏng manh… Cơn gió lạnh cũng không giúp Phương tỉnh táo thêm được nữa. Bao quanh cô là cơn mưa trắng trời, là nỗi cô đơn sâu thăm thẳm… “ Nhật Duy không còn cần mình nữa! “ Phương ứa nước mắt cay đắng. Cô đã không vượt qua được con người lạnh giá của Duy, hoàn toàn thất bại khi đi tìm lại những gì mình đã đánh mất… Chỉ có hơn một tháng mà mọi chuyện đã thay đổi. Phương sẽ mất Duy, ngay lúc này và vĩnh viễn về sau… Cô ngồi hẳn xuống đất, òa khóc nức nở như một đứa trẻ vừa bị mắng oan. Cô đã phải kìm nén yêu thương trong bao năm trời để rồi cuối cùng nhận ra mình đã sai lầm quá đỗi. Cô đã lãng phí thời gian, cô đã ngốc ngếch khi tin rằng Duy sẽ hạnh phúc khi không có cô… Thật ngốc nghếch! Không thể quay trở lại để có thể sửa chữa sai lầm, cũng chẳng thể vươn tay ra trong hiện tại để tìm kiếm cái mà mình đã đánh mẩt được nữa… Cô không còn gì cả!
Ý nghĩ về sự sống và cái chết tắc nghẹn trong đầu, Phương gần như muốn lịm đi vì mệt mỏi. Trong vô thức, cô ngước nhìn lại vào phía trong, hy vọng một điều không tưởng rằng có thể nhìn thấy Duy trong cơn mưa trắng xóa… Không có một ai cả! Không có cả một sự chuyển động nào ngoài những hạt mưa… Phương dùng hết sức bình sinh để đứng dậy, chệnh choạng bước đi… Cả con đường này cũng thế, im lìm như chết rồi! Duy không có ở đây, Phương cũng sẽ không thể tồn tại ở đây được nữa!…
Một chiếc xe tắc xi dừng lại bên lề đường, người tài xế bước vội ra khỏi xe, đi về phía Phương, dịu dàng:
_ Cô gì ơi… Cô nên ra xe để tôi đưa về!
_ Về đâu cơ? _ Phương lẩm bẩm…
_ Về khách sạn của cô! _ Người tài xế cười thông cảm. Ông đã được người đàn ông nước ngoài dặn dò ở sân bay là phải chờ cho đến khi cô gái này ra khỏi bệnh viện… Không ngờ cô lại ra nhanh như thế, và tội nghiệp như thế!
Phương nhếch đôi môi đã bợt đi vì mưa và lạnh, cười như thể không cười với người tài xế. Cô nói thì thào:
_ Chỗ của tôi là địa ngục kìa! Ông đưa tôi đến đó được không?
Người tài xế hơi lặng người đi khi thấy ánh mắt vô hồn của cô gái đang nhìn mình. Cô ấy cười nhưng mà là nụ cười của một người đã chết hẳn về tâm hồn… Ông đưa mắt nhìn nhanh về phía cổng bệnh viện, băn khoăn không hiểu nguyên nhân vì đâu… Nhưng ông cũng không kịp băn khoăn nhiều vì Tố Phương đã quỵ xuống vì kiệt sức… Ông vội đỡ cô lên, sửng sốt vì sức nóng từ cô tỏa ra… Cô gái này đang bị sốt! Ông buông rơi chiếc ô, bế xốc cô gái vào xe… Có lẽ ở khách sạn, người đàn ông nước ngoài sẽ biết cách chăm sóc và trấn an cô ấy!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.