Bạn đang đọc Có Ai Yêu Em Như Anh – Chương 24: Tự nhiên, lũ con gái chưa chồng của Chi nhánh 1 ai cũng “xí xớn” hết cả lên
Thế Phong trình diện ông nội, báo cáo qua vài chi tiết quan trọng của chuyến công tác vừa rồi, tắm nước nóng và sau đó không kìm lòng được
liếc mắt liên tục đến cái điện thoại. Trái với vẻ nôn nóng của anh, nó
im lìm. Có người nào đó vui vẻ với bạn bè mà quên anh rồi. Vậy thì khỏi
đợi! Anh cảm thấy bực bực trong bụng, kiếm một tách trà đen pha thật
đậm, cầm cuốn sách về phân tích nền kinh tế toàn cầu rồi buông người lên chiếc ghế sô pha êm ái trong phòng khách. Sách mới xuất bản do người
bạn bên Mỹ mua cho.
– Đọc sách gì mà nhập tâm thế! – Một người bất ngờ giật cuốn sách khỏi tay anh từ phía sau lưng.
– Trường Giang à? Chú đến sao không báo trước?
– Em là khách sao mà phải báo trước.
Giang ngồi phịch lên chiếc ghế đối diện, tay lật một vài tờ trên cuốn sách:
– Sở thích của anh hồi nào đến giờ vẫn không thay đổi nhỉ! Ngoài sách kinh tế ra, anh chẳng có loại gì khác.
– Anh đâu có tâm hồn nghệ sĩ như chú! Uống chút gì nhé?
– Thôi, em mới đi uống về. Hai năm rồi mà thứ rượu nếp bán cạnh
trường Mỹ Thuật vẫn chết người như thế. Lúc uống thì ngọt như mía. Về
nhà mới say!
– Quán bên trường Mỹ Thuật à?
– Anh cũng biết sao? Anh có bao giờ ngồi mấy quán nghệ sĩ đó đâu?
– Không. Tại hôm nay có người quen cũng bảo đi quán nào gần khu vực đấy. Rượu ngon lắm hả? Để khi nào anh em mình cùng tới uống.
– Đảm bảo hơn đứt đám whisky Scotland.
Ông bọn họ từ trong phòng bước ra. Đó là một ông già tầm thước nhưng
phong thái uy nghi, lẫm liệt. Dù tuổi đã cao nhưng trông ông vẫn khỏe
mạnh, mái tóc nhuộm đen nhánh khiến cho ông trông trẻ ra hàng chục tuổi. Mặc dù chỉ giữ chức chủ tịch danh dự và không tham gia điều hành công
ty, nhưng ai cũng biết những quyết định then chốt vẫn từ con người lão
luyện và khôn ngoan này mà ra.
– Trường Giang đến đấy à?
– Cháu chào ông! – Giang đứng lên nhường chỗ cho ông ngoại. Ông Quang ngồi xuống, rồi vẫy tay chỉ Giang ngồi xuống bên cạnh. Mặc dù trước đây nắm trong tay địa vị và gia tài không nhỏ, nhưng ông không năm thê bảy
thiếp giống những người khác, chỉ có một người vợ và hai người con. Con
trai cả là ba ruột của Phong. Vợ chồng hai người này chỉ thích đi du
lịch và viết sách văn hóa của các nước trên thế giới. Con út là mẹ của
Giang. Giang sinh ra chưa được bao lâu thì cha mất. Mẹ anh cũng qua đời
sau đó ít lâu. Vì thế trong hai thằng cháu, ông Quang một cách tự nhiên
giành nhiều tình cảm và sự quan tâm hơn cho Giang, vì so với Phong về
mọi mặt, nó thua thiệt nhiều lắm.
Người làm bưng trà tới, rót ra ba chiếc tách sứ tinh xảo, đặt trước
mặt ba người, kèm thêm bánh ngọt dùng với trà rồi mới lui ra. Giang
không có thói quen uống trà muộn, nhưng cũng cầm lấy tách, đưa lên môi
nhấp một chút. Ông Phong cất giọng sang sảng. Ngay cả trong nói chuyện
bình thường, giọng ông cũng đượm vẻ quyền uy như một vị tướng ra lệnh
trong trận mạc.
– Đề nghị về làm cho Chi nhánh 1 của Thành Tín, cháu quyết định đến
đâu rồi? Ông chỉ mong cháu đồng ý tham gia vào việc phát triển cơ nghiệp gia đình, cùng với anh cháu.
Về tâm nguyện của ông nội muốn Giang về Thành Tín làm việc, Phong vốn cũng biết từ lâu và anh cũng rất tán thành việc này. Nhưng chú em của
gia đình lại chỉ thích nhởn nhơ với vẽ vời, tranh ảnh. Hiện tại Chi
nhánh 1 đang khuyết chức vụ giám đốc tài chính, nếu như có Giang bổ sung vào chỗ trống ấy thì đúng là vẹn cả đôi đường. Đừng tưởng Giang chỉ
thích hội họa mà nghĩ anh không am hiểu việc kinh doanh. Hồi đó, em họ
anh phải đăng ký thi vào trường tài chính, học song song một lúc hai
trường thì ông nội mới cho phép bước chân vào trường Mỹ Thuật.
– Cháu đến đây hôm nay cũng là vì việc này đây, thưa ông!
– Vậy là cháu đã có câu trả lời?
– Vâng.
– Nói đi, ta nghe đây!
Giang ngồi thẳng người lên, xoay tách trà trên đĩa, cầm lên uống một
ngụm, chừng như có điều khó nói. Trong bụng Phong nghĩ thầm thằng này
chắc chắn 90% là từ chối rồi thì Giang đột nhiên mỉm cười:
– Cháu sẽ đầu quân về Thành Tín!
Phong bật cười sảng khoái, vươn người sang chỗ Giang đưa một tay ra.
Giang bắt lấy tay anh, cùng cười và nắm chặt lại. Ông Quang hài lòng
nhìn hai thằng cháu ruột. Cơ nghiệp gia đình sợ nhất là không có người
kế tục. Hai người con của ông, một đứa thì chết yểu, một đứa thì chỉ
thích đi tứ xứ cùng vợ. Ông có hai người cháu này, cuộc đời cũng có thể
coi là trọn vẹn.
– Khá lắm!
Chợt nhớ ra Giang vẫn đi chiếc motor thể thao phân khối lớn, ông Quang nói:
– Xe thì cháu lấy chiếc Lexus của chú Hai đi tạm. Nếu không thích thì mua xe mới. Đừng đi chiếc xe máy cũ ấy nữa.
– Cháu biết rồi ạ.
Việc Giang vào giữ chức vụ Giám đốc Tài chính của Chi nhánh 1 diễn ra rất nhanh gọn. Theo đúng yêu cầu của anh, chẳng có tiệc mừng, chẳng có
lễ nhậm chức rình rang. Phòng nhân sự chỉ gửi quyết định đi khắp các chi nhánh cho những người có liên quan, đồng thời tại Chi nhánh 1 diễn ra
cuộc gặp mặt tượng trưng và tặng một bó hoa. Giang nhìn khắp lượt các
nhân viên, lướt qua ánh mắt của Nguyên và bình thản nhận tràng pháo tay
của mọi người. Anh khiêm tốn cúi đầu:
– Mong mọi người giúp đỡ.
Phòng làm việc của Giám đốc Tài chính mới ở trên phòng sale một lầu.
Ngay ngày làm việc đầu tiên, anh đã gọi bộ phận kế toán và nhân sự lên
gặp. Sau đó xem xét các tài liệu, các bản báo cáo tài chính, báo cáo
thuế, cân đối thu chi… Đầu giờ chiều, anh cùng giám đốc Thái lên xe đi
ra ngoài. Đến lúc đấy thì nhân viên Chi nhánh 1, vốn vẫn là những nhân
viên văn phòng mẫu mực đã không nén nổi bản tính ưa tò mò, ngay lập tức
triệu tập một cuộc tổng review trên ứng dụng skype chat conference.
Trong phòng kinh doanh, “hội nghị online” cũng rầm rộ không kém cạnh bất kỳ phòng ban nào. Phần lớn các cô gái chưa chồng đều hoan hỉ vì nhân
vật mới xuất hiện không những đẹp trai, thân thiện mà hình như còn có
thân thế cực kỳ thần bí. Hồi Thế Phong đến trong đợt nhậm chức, hội các
cô gái chưa chồng của Chi nhánh 1 đã sôi lên sùng sục. Nhưng người ta
ngồi ở tổng công ty, các cô tới tết Công gô cũng chẳng có dịp tiếp cận.
Còn bây giờ… mỹ nam dâng đến tận cửa. Hỡi các chị em! Cơ hội của chúng
ta là đây!
Ngày hôm sau tới công ty, không hẹn mà gặp, nhân viên nữ Chi nhánh 1
trông ai cũng như đi dạ tiệc. Em gái lễ tân còn chơi nguyên quả đầm maxi màu hồng hở vai, dài tới tận gót … một đôi giày cao một tấc. Chú bảo vệ giữ Nguyên lại hỏi thăm:
– Này, hôm nay có đám cưới à?
Nguyên lắc đầu.
– Sao trừ cháu ra thì đứa nào cũng như phường hát tuồng cả thế hử?
Nguyên phì cười:
– Hôm nay cuối tuần, được ăn mặc tự do ấy mà. Đẹp thế chú còn chê.
– Hứ. Lũ con gái con đứa, trông xí xớn hết cả lên.
Nguyên thôi không đứng dây dưa với chú bảo vệ kỹ tính nữa. Nhưng khi
qua bàn lễ tân, nhìn em Nga đang quay phải, quay trái trước chiếc gương
để dặm thêm phấn vào khuôn mặt đã được trang điểm kỹ lưỡng, cô thấy lời
của chú bảo vệ khi nãy cũng không phải là không đúng. Một chút khó chịu
mơ hồ len vào trong tâm trí. Nguyễn Trường Giang – vốn là một họa sĩ
chẳng chút dính dáng gì tới việc kinh doanh, tự nhiên lại trở thành giám đốc tài chính của công ty nơi cô đang làm việc. Thật là một việc kỳ lạ
đến tận trong mơ cô cũng không thể nào hình dung ra được. Rất muốn chạy
ngay tới trước mặt anh, hỏi nguyên do vì sao nhưng cô lại chỉ có thể làm ra vẻ chưa bao giờ gặp anh. Vào tới phòng kinh doanh, cũng thấy một
không khí sửa soạn khẩn trương tương tự, cô khẽ mỉm cười ngồi vào vị trí quen thuộc của mình. Nguyên lấy điện thoại từ trong túi xách ra để lên
chiếc giá hình thú nhồi bông, chợt ngẩn người ra mơ hồ thấy cô đã quên
chưa làm một việc khá quan trọng. Nhưng nghĩ mãi, cô vẫn không tài nào
nhớ ra được.