Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh

Chương 6


Đọc truyện Chứng Vọng Tưởng Của Hoắc Tiên Sinh – Chương 6

Editor: Tịch Ngữ

Hoắc Lương gần như cứng nhắc nhìn biểu tình của Tiết Tiểu Tần. Nhìn vẻ mặt cô từ từ khoa trương, anh cũng dần khôi phục lại bộ mặt không cảm xúc. Sau cùng, ngoại trừ hô hấp có chút nóng bỏng, anh hoàn toàn quay về làm Hoắc tiên sinh nghiêm túc, lạnh lùng và xa cách.

Tiết Tiểu Tần thấy ảnh ngược của mình trong con ngươi đen kịt của Hoắc Lương, cô mới biết vẻ mặt hiện tại của cô rất 囧. Biểu cảm này sao giống gặp quỷ vậy?

Vào giờ phút này có chút xấu hổ. Đạn cũng lên nòng rồi, nhưng vì Tiết Tiểu Tần, bầu không khí lãng mạn mờ ám giảm xuống.

Hoắc Lương im lặng nhìn Tiết Tiểu Tần, cơ thể hai người dán chặt vào nhau. Cả hai đều cảm nhận được những rung động từ nơi sâu thẳm của linh hồn, nhưng vẻ mặt khiếp sợ của Tiết Tiểu Tần rất khiếm nhã. Bởi vì cô là nguyên nhân gây ra sự lúng túng này, nhưng cô cũng không biết cách phá vỡ bầu không khí yên lặng này.

Ngay khi Tiết Tiểu Tần muốn bỏ cuộc giữa chừng, di động của cô vừa khéo vang lên. Là tiếng nhắc nhở của weibo, cô chợt nhớ trạng thái mình đăng trên weibo, cô thề muốn ngủ với Hoắc tiên sinh chưa tới một giờ đồng hồ. Chẳng lẽ cô là loại người không làm đến nơi đến chốn?

Vì vậy, cô không chờ hành động kế tiếp của Hoắc Lương. Tiết Tiểu Tần to gan chủ động ôm cổ anh. Cô đặt một tay sau ót Hoắc tiên sinh, đè xuống, liều mạng dâng cánh môi đỏ thắm của mình lên.

Hoắc Lương kinh ngạc vài giây, sau đó anh đổi khách thành chủ.


Xét thấy ngày hôm qua hôn hít sờ mó bị từ chối, hôm nay Hoắc tiên sinh liền trực tiếp tắt đèn.

Một tiếng sau, hai người cùng đạt được sự hài hòa tuyệt vời của cuộc sống. Giống như bảo đao tìm được vỏ đao, cơ thể ăn khớp với nhau cũng có vai trò quan trọng trong việc xúc tiến tình cảm của hai người, khiến tình cảm của đôi trai gái càng thêm sâu sắc. Hoắc Lương chỉ làm một lần, còn quá trình ra sao xin miễn đề cập. Sau khi làm xong chuyện tốt, việc đầu tiên Hoắc tiên sinh làm không phải ôm Tiết Tiểu Tần vuốt ve, an ủi, mà là đi tắm.

Sau khi tắm xong, Hoắc Lương đi ra bế Tiết Tiểu Tần vào phòng tắm. Hơn nữa, anh không ở lại. Bởi vì mặt Tiết Tiểu Tần đỏ bừng bừng. Thấy thế, Hoắc Lương tốt bụng an ủi một câu: “Đây là chuyện rất bình thường, sau này em sẽ quen thôi.”

Tiết Tiểu Tần che mặt.

Nước trong bồn tắm có pha tinh dầu hoa hồng, Tiết Tiểu Tần nằm trong bồn tắm lặng lẽ cử động chân. Thật ra cô cũng không đau lắm, vả lại cũng không còn chảy máu. Trước kia ở trường học, cô tham gia chạy dài 3000m, mức độ vận động lớn hơn việc này nhiều. Nhưng sau khi phá thân xong, cơ thể mỏi nhừ và căng đau cũng là một loại thể nghiệm kỳ diệu. Cảm giác hoàn toàn khác với chạy 3000m.

Hơn nữa, Hoắc Lương rất dịu dàng, anh ấy rất quan tâm đến cảm nhận của cô. Anh không hề làm ẩu, ngược lại còn xem chuyện này thành loại chuyện thần bí mà tìm tòi. Nói tóm lại Tiết Tiểu Tần không hiểu nổi.

Tình yêu nam nữ là chuyện rất bình thường. Tiết Tiểu Tần từ chối thừa nhận cô thèm muốn thân thể của Hoắc tiên sinh.


Khi hai người làm tình, cô ma xui quỷ khiến sờ soạng trên người anh. Tiết Tiểu Tần không ngờ Hoắc Lương có dáng người đẹp như thế. Cảm giác sờ lên rất tuyệt! Bắp thịt dưới lòng bàn tay khỏe khoắn chắc nịch, cho cô cảm giác rất an toàn. Người đàn ông này… Tiết Tiểu Tần cô dám khẳng định, kiếp trước cô cúng thần lạy phật rất nhiều!

Ngâm mình trong nước tắm một lúc, Tiết Tiểu Tần cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô đứng dậy rửa hết bọt xà phòng trên người, cầm áo ngủ xếp ngay ngắn trên bệ rửa mặt mặc vào, đi ra phòng ngủ.

Kế đó, cô phát hiện ra giường đã được thay cái mới. Mùi hương phóng đãng trong phòng cũng tản đi, chỉ còn lại hương thơm nhàn nhạt. Hoắc Lương ngồi trên giường, thấy cô đi ra liền vươn tay về phía cô.

Tiết Tiểu Tần không nhịn được cảm thán, lúc anh ấy làm tình và lúc bình thường đúng là khác nhau một trời một vực. Cô luôn nghĩ rằng, mặt than của Hoắc Lương là bệnh. Hôm nay mới biết không phải bệnh, hóa ra anh cũng có biểu cảm. Vả lại, biểu cảm của anh cũng rất phong phú, nhưng chỉ xuất hiện ở trên giường.

Đối với Tiết Tiểu Tần, cái này chẳng những không đáng sợ, ngược lại cô cảm thấy rất kì diệu, có chút đáng yêu.

Nửa giờ trước, bọn họ làm rất vui vẻ, say mê, thiếu điều muốn nhét đối phương cơ thể của mình. Nửa giờ sau, anh khôi phục bộ mặt không cảm xúc, đôi môi mím thành đường thẳng nhưng bàn tay vươn về phía cô vẫn ấm áp.

Tiết Tiểu Tần nhìn chằm chằm bàn tay đẹp và có giá trị kia vài giây, mới đặt móng vuốt nhỏ của mình lên tay anh. Hoắc Lương cầm tay cô, tuy mặt anh vẫn không có biểu cảm nhưng con ngươi màu đen sâu thêm mấy phần.


Như vậy chứng tỏ, tâm trạng bây giờ của anh rất tốt. Cũng không biết cái quái gì thúc giục, Tiết Tiểu Tần chợt có ý nghĩ muốn hôn môi Hoắc Lương một cái, nói: “Nếu như anh có cái đuôi thì tốt.” Như vậy, dù anh không có biểu cảm cô cũng đoán được anh vui vẻ hay không vui vẻ.

Phản ứng của Hoắc Lương là nghi hoặc liếc Tiết Tiểu Tần. Tiết Tiểu Tần vội vàng: “Em nói giỡn thôi.”

“Ngủ đi.” Anh giúp cô cởi dép, vén chăn lên, ôm chặt cô vào lòng rồi nhắm nghiền hai mắt.

Bản thân là cú đêm lâu năm, Tiết Tiểu Tần không ngủ được. Cô nhàm chán nhìn chằm chằm Hoắc Lương, đếm lông mi của anh. Tiếp theo, cô nhìn anh đến ngây người, nhịn không được cọ cọ. Hoắc Lương vẫn nhắm mắt, nói: “Ngủ đi.”

Thanh âm êm dịu trầm thấp hoàn toàn trái ngược vẻ mặt không biểu cảm của anh. Tiết Tiểu Tần cảm thấy rất đáng yêu, cô cố tình quấy phá, thổi hơi vào tai anh. Hoắc Lương rất nhạy cảm, trên người anh lập tức nổi một tầng da gà. Tiết Tiểu Tần thấy vậy cười hi hi không thôi. Nhưng không tới ba giây, cô đã bị Hoắc Lương đặt dưới người. Anh dùng giọng điệu phổ cập kiến thức khoa học, nói: “Đêm đầu tiên của phái nữ đều không dễ chịu. Nhưng nếu em cảm thấy mình còn đủ sức, muốn làm tiếp, anh chiều theo ý em.”

Tiết Tiểu Tần trăm ngàn lần không ngờ rằng mình tự đào hố chôn thân. Tuy cô không có cảm giác khó chịu lắm, cũng còn sức lực nhưng nhớ lại thủ đoạn chuyên nghiệp và năng lực của Hoắc Lương, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền trắng nhợt: “Không có đâu… em sợ ngày mai dậy không nổi.”

“Anh còn thời gian nghỉ kết hôn.” Hoắc Lương nhẹ giọng nói tiếp: “Ba tháng.”

Trong trí nhớ của Tiết Tiểu Tần, Hoắc Lương là người cuồng làm việc. Anh có vô số ca phẩu thuật phải làm. Đó là lí do hai người quen nhau ba tháng mà không có thời gian hẹn hò. Cũng vì vậy, cô cảm thấy anh cách cô rất xa. Cuối cùng, cô lựa chọn bỏ trốn. Nhưng hiện tại anh nói cho cô biết, anh nghỉ kết hôn ba tháng! Tiết Tiểu Tần quên luôn việc giãy dụa, tò mò hỏi: “Sao lại nhiều như vậy?” Không phải bình thường chỉ có thể nghỉ một tháng thôi sao?

“Anh chưa từng nghỉ phép một ngày nào hết. Đây chỉ là một phần thôi.” Anh bắt đầu hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào thăm do, cuốn lấy lưỡi của cô khẽ mút. Tiết Tiểu Tần bị hôn đến đầu óc hỗn độn, cô nghĩ Hoắc Lương có thể dùng kỹ thuật thắt cuống anh đào.


Chính cô tự mình thử qua, đầu lưỡi muốn rút gân, có vài lần không cẩn thận suýt nuốt cuống anh đào. Chuyện nghĩ lại mà kinh.

Hoắc Lương phát hiện Tiết Tiểu Tần thường không tập trung khi bọn họ thân thiết. Chuyện này khiến anh hoài nghi sức quyến rũ của mình. Mặc dù anh có chút không giống với người bình thường, nhưng về mặt diện mạo, khí chất và năng lực, Hoắc Lương tin tưởng bản thân rất nổi bật.

Tiết Tiểu Tần không chuyên tâm nhất định là vì anh làm chưa tốt.

Anh nhớ lại mấy bài học trước khi cưới, tài liệu bao gồm hình ảnh và âm thanh, tài liệu bằng chữ anh đều xem không ít. Cộng thêm bộ não thiên tài xem lướt qua là không thể quên của anh. Bây giờ, Hoắc Lương bắt đầu nhớ lại những vị trí nhạy cảm của Tiết Tiểu Tần.

Nếu Tiết Tiểu Tần biết Hoắc Lương phân tích cấu tạo cơ thể cô hết lần này đến lần khác. Chắc chắn cô sẽ nghĩ anh có bệnh!

Anh trên bàn mổ giải phẩu và anh cùng một cô gái thơm ngào ngạt nằm trên giường là cùng một khái niệm hả? Như thế thì anh làm tình với cái bàn mổ đi!

Hoắc Lương tài nghệ cao siêu, phân tích xong liền áp dụng trêu ghẹo Tiết Tiểu Tần đến nỗi khó chịu, cô hoàn toàn rơi vào mỗi lưỡi và tay anh.

Đêm còn dài. Hoắc Lương kiên trì muốn nghiệm chứng trình độ và năng lực của anh là tốt nhất. Tiết Tiểu Tần thật có phúc!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.