Đọc truyện Chung Cực Toàn Năng Học Sinh – Chương 712: Ký Hiệp Định
Ký Hiệp Định
– ———————
– Ta sẽ hết sức.
Thôn Thiên Mãng nhẹ gật đầu.
– Ta không yêu cầu ngươi hết sức, mà nhất định phải làm được.
Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu nói.
– Ta bị thương tổn quá lớn, trong 1 năm muốn khôi phục đến đỉnh phong rất khó.
Nghe vậy Thôn Thiên Mãng cười khổ đáp.
– Ta cho ngươi ba sợi Công Đức Kim Quang.
Diệp Hạo hơi trầm ngâm rồi lấy ra ba sợi Công Đức Kim Quang đưa cho Thôn Thiên Mãng.
– Công Tử, có thể cho nhiều một chút hay không?
Thôn Thiên Mãng dò xét hỏi.
Giá trị của Công Đức Kim Quang quá cao.
Thôn Thiên Mãng chỉ nghe qua thôi.
Vương Cấp Pháp Bảo trân quý biết bao, còn có thể chữa trị được.
– Ngươi nghĩ trên người ta có rất nhiều Công Đức Kim Quang lắm hả?
Diệp Hạo lật mặt Thôn Thiên Mãng nói.
– Chữa trị Khốn Tiên Đằng đã tiêu hao gần hết rồi.
Diệp Hạo nói lời này hoàn toàn bịa đặt, Công Đức Kim Quang trong bình ngọc hắn vô cùng vô tận.
– Có ba sợi Công Đức Kim Quang này ta có thể nắm chắc tám thành khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
Thôn Thiên Mãng cũng cảm thấy Diệp Hạo không có quá nhiều Công Đức Kim Quang.
Dù sao muốn lấy được vật này thì phải có cống hiến to lớn với Thiên Địa mới được.
Diệp Hạo có thể lấy được bao nhiêu chứ?
– Ngươi đi đi.
Diệp Hạo nói khẽ.
Thôn Thiên Mãng xé tan không gian, đi đến tầng năm để tu luyện.
Dù Đệ Ngũ Tầng cũng không có công hiệu gia tốc tu luyện đối với Thôn Thiên Mãng, thế nhưng năng lượng nơi đây rất có lợi cho nó.
Diệp Hạo cũng đi đến Tầng 3 mà bắt đầu tu luyện.
Tu vi của Diệp Hạo cũng đã đến Thiên Tiên trung kỳ.
Bất quá hắn cũng chỉ vừa mới đạt đến, Diệp Hạo chuẩn bị vững chắc cảnh giới này sau đó sẽ phục dụng một viên Thiên Cực Đan để đột phá lên Thiên Tiên hậu kỳ, sau khi đột phá lại tu luyện thêm một đoạn thời gian để gần đạt đến Thiên Tiên Đỉnh Phong.
Nếu ở Ngoại Giới, chuyện này không có khả năng nhưng có Thời Gian Chi Lực thì tất có đều có thể.
Tu hành không tuế nguyệt.
1 năm thời gian qua đi rất nhanh.
Sau khi Bạch Thược mở mắt, nàng lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Trong thời gian một năm này, nàng thuận lợi đột phá đến Thiên Tiên Đỉnh Phong.
Lúc này Bạch Thược thấy Diệp Hạo từ đằng xa đi đến.
– Đệ đột phá Thiên Tiên hậu kỳ?
– Ừ, khoảng cách đến Thiên Tiên Đỉnh Phong còn không xa.
Diệp Hạo cười nói.
Bạch Thược giật mình.
Tốc độ tu luyện của Diệp Hạo so với bản thân quá nhanh.
Nếu bản thân không nổ lực thì Diệp Hạo rất có thể vượt qua nàng đột phá đến Ngọc Tiên Cảnh trước.
– Phải đi ra sao?
Bạch Thược hỏi.
– Ừ.
Diệp Hạo gật đầu.
– Chút nữa còn có một trận đại chiến đấy!
– Cái gì?
Bạch Thược giật mình.
– Đợi chút nữa tỷ sẽ biết.
Diệp Hạo tỏ vẻ bí ẩn, sau đó tản đi Thời Gian Chỉ Lực.
Bạch Thược nhìn qua bốn phía.
Cô ý thức được thời gian thực sự chỉ mới vừa qua một hơi thở thôi.
Bởi vì có rất nhiều Tu Sĩ của Tông Môn đang chấn kinh nhìn hai người.
Thần sắc trên người vẫn còn dừng lại lúc mới tiến nhập Tiên Cung.
– Tên tiểu tử nhà ngươi.
Hoàng Phủ Kiếm bất đắc dĩ lên tiếng.
Diệp Hạo không có buông tay Bạch Thược ra mà lấy một ngữ khí ngưng trọng truyền âm.
– Tông Chủ, sự tình không hay rồi.
– Cái gì?
Hoàng Phủ Kiếm trấn tĩnh hỏi.
– Đang có bốn vị cường giả Tiên Chủ Cảnh đang ẩn mình trong bóng tối, trong đó tên cầm đầu còn có tu vi Tiên Chủ Ngũ Chuyển, từ khí tức phát ra trên người họ thì hẳn là Sát Thủ của Thập Bát Lâu.
Lời này của Diệp Hạo sẽ làm người khác vô cùng kinh ngạc.
Dù Hoàng Phủ Kiếm lòng dạ sâu sắc thì nét mặt vẫn hơi đổi.
Bất quá có một vấn đề.
– Ngươi làm sao biết được?
– Lúc trước đệ tử trùng hợp thu phục được một tên cường giả Tiên Chủ Thất Chuyển.
– Thu phục?
Khóe miệng Hoàng Phủ Kiếm giật một cái.
– Tiên Chủ Thất Chuyển ngươi cũng có thể thu phục?
– Thanh Ma tiền bối có lưu lại cho đệ tử một kiện Pháp Bảo, đệ tử dùng Pháp Bảo này để chế trụ vị kia, vị kia bất đắc dĩ phải tuyên thệ hiệu trung.
Diệp Hạo thuận miệng nói dối một mạch.
– Nguyên lai như thế.
Nghe vậy Hoàng Phủ Kiếm tin tưởng.
Thanh Ma tu vi cao cỡ nào.
Ít nhất cũng đếm Tiên Vương Cảnh.
Hắn ban cho Diệp Hạo thủ đoạn bảo mệnh thì đối phó với một tên Tiên Chủ Thất Chuyển dễ như trở bàn tay.
– Bây giờ vị kia có thể xuất thủ không?
Hoàng Phủ Kiếm trầm giọng hỏi.
– Có thể.
– Nếu như vậy, chúng ta phải cho Thập Bát Lâu cùng Liệt Hỏa Tông một điều bất ngờ.
Trong lòng Hoàng Phủ Kiếm đại định nói.
Hoàng Phủ Kiếm âm thầm an bài một phen sau đó làm ra vẻ bình tĩnh như không nhìn về phía Ly Miêu nói.
– Nếu hai vị đã đến đây hòa đàm, nên để ta thấy thành ý của các ngươi a.
– Liệt Hỏa Tông chúng ta nguyện ý nhường ra Vĩnh Định Thành, Bán Thang Thành và Kim Dương Thành, ba cái thành trì.
Chu Đường Trầm giọng nói.
– Thập Bát Lâu bọn ta trăm năm sau cũng sẽ không gây hấn với Đông Tiên Điện, đồng thời Thập Bát Lâu cũng sẽ không hoạt động trong thành trì các ngươi.
Ly Miêu khẽ mỉm cười lên tiếng.
– Bán Thang Thành, Kim Dương Thành hai tòa thành trì này cũng đã bị hủy hơn phân nửa, thành ý mà Liệt Hỏa Tông các ngươi lấy ra đây hả?
Hoàng Phủ Kiếm cười lạnh nói.
– Vậy thêm một tòa Long Hóa Thành.
Chu Đường trầm ngâm một hồi rồi nói ra.
– Đây là giới hạn cuối cùng của bọn ta.
Hoàng Phủ Kiếm suy nghĩ một chút rồi nhẹ gật đầu.
Sau khi lấy được bốn tòa thành trì, Cương Vực của Đông Tiên Điện tại Cửu Dương Vực sẽ mở rộng ra một phần tư.
Vấn đề là hai đại Tông Môn đã sơm chuẩn bị sẵn phía sau.
– Nếu Hoàng Phủ Tông Chủ không có ý kiến nào nữa thì Tam Tông chúng ta sẽ ký kết khế thư chiếu cáo toàn bộ Cửu Dương Vực.
Chu Đường nhìn Hoàng Phủ Kiếm nói.
– Có thể.
Ly Miêu gật đầu.
– Tốt.
Hoàng Phủ Kiếm lên tiếng.
Chu Đường nhìn về một vị Trưởng Lão Kim Tiên Cảnh bên cạnh.
Vị Trưởng Lão kia xoát xoát viết lên Kim Bảng nội dung hiệp nghị do Tam Tông thành lập.
Hiệp nghị này viết xong, Trưởng Lão kia ném một cái đến giữa không trung.
Hoàng Phủ Kiếm nhìn thoáng qua Kim Bảng, nhẹ gật đầu nói.
– Không sai.
– Nếu đã đồng ý vậy thì ký tên thôi.
Chu Đường dằn kích động trong lòng xuống.
Đúng lúc này một thân ảnh phá vỡ hư không từ cửa thành đi đến.
– Tông Chủ.
Ánh mắt toàn trường đều nhìn về phía thân ảnh này.
Chu Đường cùng Ly Miêu liếc nhau một cái trong lòng càng có một dự cảm không lảnh.
– Đã xảy ra chuyện gì?
Hoàng Phủ Kiếm trầm giọng nói.
– Tông Chủ, Đệ Nhất Chiến Khu đã xảy ra chuyện.
– Cái gì?
Hoàng Phủ Kiếm biến sắc nói.
Giờ khắc này không chỉ Hoàng Phủ Kiếm biến sắc, mà tất cả cao tầng của Đông Tiên Điện đều biến sắc.
Đệ Nhất Chiến Khu là phòng chống Thượng Cổ Ma Tộc, nếu Thượng Cổ Ma Tộc xuất thế thì sẽ xảy ra chuyện lớn.
Hoàng Phủ Tông Chủ, hiệp nghi này ngài có ký hay không?
Ly Miêu nghe được sư việc xảy ra không khỏi lộ ra vẻ mỉm cười, bây giờ không cần vận dụng quân cờ ẩn nữa.
– Ký.
Hoàng Phủ Kiếm nói câu này rồi ra cửa thành, sau đó hướng về phía Kim Bảng đi đến.
Hoàng Phủ Kiếm rõ ràng tâm thần không yên.
Ly Miêu vô hình làm ra một cái thủ thế.
Ngay khi Hoàng Phủ Kiếm đi đến Kim Bảng, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, sau đó một chuôi chủy thủ lộ ra vẻ băng lãnh đâm tới ngực Hoàng Phủ Kiếm.
– Không tốt.
– Sát Thủ.
– Tông Chủ.
– Cẩn thận.
Trưởng Lão Đông Tiên Điện nhao nhao biến sắc kinh hô.
Những Trưởng Lão này không hề chú ý tới sắc mặt của Long Nhược Mai, Diệp Hạo và Vấn Xuân mảy may không có biến hóa.