Đọc truyện Chưa Từng Nói Yêu Em – Chương 19
Mới sáng ra Tô Quý đã phải nén lửa giận trong người, cô không biết vì sao Mặc Viễn Ninh còn kiêu ngạo hơn cả cô!
Đêm qua thấy hắn đau dạ dày, sáng sớm nay cô đã đặc biệt dậy giao cho giúp việc làm vài món tốt cho dạ dày.
Cháo gà đen nấu xong đưa ra vừa thơm vừa mềm, cô nhịn không nổi ăn một bát, để lại cho hắn không ít, còn có một đĩa đậu đỏ mềm và dưa leo rất ngon.
Ai mà biết cô vừa mới mở miệng nói vài câu khó nghe, hắn lập tức chạy thẳng đầu không ngoảnh lại!
Nói hắn bị oan ức đi, sao lúc hắn uy hiếp cô lại thẳng thắn rõ ràng thế. Nói hắn quá mạnh mẽ đi, nhưng sao lúc nào hắn cũng giống như kiểu người dễ bị cô bắt nạt như vậy.
Kết hôn bốn năm, mãi sau khi ly hôn, Tô Quý mới nhận ra: không cố gắng hết sức phối hợp với Mặc Viễn Ninh, thật sự sẽ rất khó sống.
Cuối cùng nhịn không được, trước khi hắn đi ra ngoài, cô liền đập máy tính bảng cứng nhắc lên mặt bàn.
Tuy tức phát nghẹn nhưng cô vẫn yên lặng một lúc rồi cho người chuẩn bị một phần cháo vào cặp lồng giữ ấm, đưa đến văn phòng cho Mặc Viễn Ninh.
Mặc Viễn Ninh ngồi trong văn phòng, vừa uống một ngụm nước đã thấy hơi đau, sau đó lại thấy bữa sáng đặc biệt từ dưới tầng được đưa lên.
Lúc hắn nhận cặp lồng giữ ấp từ tay Thư ký Lý, khóe môi khẽ cong lên, hắn sớm đã biết Tiểu Nguyệt vốn khẩu xà tâm phật.
Thư ký Lý chú ý quan sát nét mặt hắn, đột nhiên mở miệng nói: “hắn Mặc, có gì hiểu lầm hắn cứ nói rõ ràng với Tô tổng đi, sao hai người cứ phải khổ sở như vậy?”
Lúc còn trẻ, Lý Bí cũng nổi loạn, hận không thể xăm hai chữ Tinh hắn sau gáy, sau nhiều lần chìm nổi, lại quen làm Thư ký Chủ tịch nhàn nhã, sớm đã quên những ngày tháng đó, ngược lại lại thích lo lắng chuyện nhà cửa hơn.
Lý Bí thấy xung đột phát sinh giữa Mặc Viễn Ninh và Tô Quý cũng không quá lớn
Đấu trhắn trên thương trường, nói trắng ra là đấu trhắn lợi ích, tội gì phải sống chết với nhau ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình.
Trong mắt cô, Mặc Viễn Ninh và Tô Quý là một cặp đẹp đôi, trong những đôi vợ chồng giàu có cô từng gặp, chẳng những hai người họ bên ngoài xứng đôi mà ngay cả tính cách bên trong cũng không có gì mâu thuẫn lắm.
Hơn một tháng trước khi phân trhắn cô có cảm giác Mặc Viễn Ninh không có ý định trhắn giành gì cả, nếu không sẽ không đem công ty nhường cho Tô Quý một cách đơn giản như vậy.
Mặc dù Tô Khang là của nhà họ Tô, nhưng Mặc Viễn Ninh làm tổng giám đốc cũng được 2,3 năm, lại vô cùng quyết đoán, trong công ty rất nhiều người tin phục.
Nếu muốn hắn hoàn toàn có thể trhắn đoạt với Tô Quý, lôi kéo nhân viên lập công ty riêng hoặc đầu quân cho đối thủ, chỉ thế thôi cũng đủ khiến Tô Khang sống dở chết dở.
Nhưng hắn không dùng những thủ đoạn này, còn nén giận trở về tiếp tục làm việc, tối hôm qua hắn đau dạ dày, cô gọi điện Tô Quý liền đến ngay, hôm nay còn còn đặc biệt đưa bữa sáng đến.
Thư ký Lý cảm thấy bọn họ vẫn còn có thể quay lại với nhau, không muốn làm kẻ thù, cũng chẳng muốn làm người dưng.
Mặc Viễn Ninh cười với cô: “Cảm ơn, tôi biết rồi.”
Nhưng vì buổi sáng tâm trạng không tốt, buổi trưa Tô Quý đi ngủ còn mơ một giấc mơ khá kỳ quái.
Trong mơ cô là một công chùa của một đế quốc cổ đại, triều đại có chút mơ hồ, quần áo rộng thùng thình bay bay.
Cô vừa tròn 16 tuổi đã bị phụ hoàng tuyển phò mã, tên phò mã kia mặc một chiếc áo dài màu đen, bề ngoài sáng sủa.
Trong giấc mơ cô là một công chúa vô cùng được sủng ái, vì vậy ngang ngược phách lối, kết hôn chưa được hai năm liền ghét bỏ phò mã vô tích sự, không thể trở thành trạng nguyên cho cô nở mày nở mặt, cũng không thể lãnh đạo quân sĩ chiến đấu tứ phương.
Loading…
Cô mơ đến đó ngay cả mình cũng không nhịn được mà chửi thầm: tước vị phò mã cũng không cao, quyền lực mất đi hơn một nửa, mà công chúa lại đòi hỏi rất cao.
Kết quả cô vẫn thấy tên phò mã này chướng mắt, tùy tiện tìm một lý do giam lỏng trong hậu viện, không cho thêm quần áo mặc, không cho người hầu đi theo, không cho ăn uống, sinh bệnh cũng không cho đại phu đến xem.
Cứ như vậy vài năm, công chúa ở bên ngoài thông đồng với mấy tên tướng quân hàn lâm, ngày nào cũng đối thơ, cưỡi ngựa săn hươu, vô cùng vui vẻ.
Mãi đến một ngày, người hầu trong phủ vội vàng hấp tấp đến tìm công chúa: “Phò mã đã hoăng (1) rồi.”
Khi đó Tô Quý đang cưỡi ngựa ở vùng ngoại ô liếc mắt đưa tình với một tiểu tướng quân, nghe được truyền báo, suýt nữa thì ngã ngựa: “Nô tài chết tiệt, ngươi vừa gào thét cái gì thế?”
Sau đó trong lòng cô nóng như lửa đốt, quất roi thúc ngựa phi về. Về đến phủ, đi mãi mới đến hậu viện thê lương ít người lui tới, trong sân trừ cỏ hoang chỉ có một cây ngân hạnh, lá úa đã rụng mất một nửa, để lại ánh vàng bao phủ đầy trời.
Cô xông vào trong phòng liền thấy một người nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt trắng như tuyết, hai mắt nhắm nghiền, trước ngực một chút phập phồng cũng không có.
Trong phòng chỉ có một lão bộc và một lão thái y, lão thái y run rẩy quỳ xuống: “Nô tài bất tài, phò mã đã đi rồi!”
Trong nháy mắt, Tô Quý dường như muốn phát điên, nhưng cô cả buổi cô cũng không phát hiện ra, người hầu không có một ai ở đây cả.
Nếu biết chuyện này xảy ra, cô sẽ không làm như thế, cô nhào tới ôm lấy hắn, khuôn mặt, trái tim hắn đều đã lạnh như băng.
Cô khóc lên trong mơ nói: “Viễn Ninh, thực sự xin lỗi chàng…”
Tiếng nấc đầu tiên cất lên, Tô Quý đã cảm thấy dựng tóc gáy toàn thân, cả người tỉnh táo trở lại.
Cô vẫn nằm trong phòng mình, ngoài cửa sổ ánh mặt trời vẫn sáng lạn, chắc do dáng ngủ của cô không tốt, ôm một cái gối trong ngực, trên gối còn có một mảng nước miếng.
Tô Quý sững sờ trong chốc lát, quẳng chiếc gối trong ngực ra xa, nằm thẳng người trên giường nhìn lên trần nhà.
Quả nhiên cô đã làm một cô gái dịu dàng lương thiện nhiều năm rồi, đẩy người ta đến nước này nên mang cả những áy náy vào tận giấc mơ.
Cô còn nói “Viễn Ninh, thật sự xin lỗi.” Sao cô phải xin lỗi hắn chứ!
Cô cũng không dám tưởng tượng, nếu Mặc Viễn Ninh biết chuyện này, không biết bộ dạng sẽ đắc ý như thế nào.
Cô nhớ đến dáng vẻ của hắn trong mơ, khuôn mặt hắn vô cùng rõ ràng chứ không hề mơ hồ.
Mà lúc cô ôm hắn xúc động hắn…rõ ràng còn rõ nét như vậy, cô còn nhớ mình ôm lấy hắn, hôn lên đôi mắt đã nhắm nghiền, không muốn cứ như vậy mà mất đi hắn.
Cô ngồi lên đưa hai bàn tay che toàn bộ khuôn mặt, hơi thở phả ra qua những kẽ tay, trong lòng cô không thể nào khống chế nổi cảm giác vô lực của chính mình.
Sau giấc mơ đó, tâm trạng buổi chiều của Tô Quý trở nên nặng nề, cô nghe thấy điện thoại nội tuyến đầu giường vang lên liền nghe máy, bên trong là giọng nói của Quản gia Tôn: “Tiểu thư, cô có khách đến thăm.”
Ông ta hơi ngừng lại, mới nói tiếp câu sau: “Là Cố tiên sinh.”
Nghe Quản gia Tôn nhắc lại, ông ta nghĩ cô biết ai là “Cố tiên sinh”, vì “Cố tiên sinh” chỉ có một.
(1) Hoăng: chết; hoăng (thời xưa gọi chư hầu hoặc các quan to chết là hoăng)