Chủ Mẫu Mạnh Nhất

Chương 77


Đọc truyện Chủ Mẫu Mạnh Nhất – Chương 77

Làn váy may có anh lạc (may theo hình lưới), cung váy đắt tiền hơi run rẩy, xem ra bộ dạng
trên mặt đều là khiếp sợ cùng tức giận. Tô Vãn liếc mắt nhìn Thái hậu,
bỗng nhiên đứng dậy, cầm ly trà nằm trên mặt bàn, nặng nề ném xuống đất: “Hoàng thượng, nếu là ngươi thật sự muốn cưới Lâu Vãn, như vậy, sẽ để
cho Lâu Vãn vỡ vụn giống như cái ly này đi.”

Đáy măt Việt Huyền
Tẫn xẹt qau một chút u ám, nữ nhân này qua nhiên sẽ không lưu tình chút
nào, cư nhiên ở trước mặt Thái hậu, to gan diễn một tuồng kịch như vậy,
giận đến mức lồng ngực phập phồng. Lúc ném áo dài muốn xoay người rời
đi, Thái hậu bỗng dưng một phát bắt được cánh tay của hắn, đem cả người
hắn mang đến sau phòng, phân phó Lý Đức Tử coi cửa phòng.

Cửa lớn khắc hoa rất nặng nặng nề đóng lại, Lý Đức Tử âm thầm lau mồ hôi lạnh một cái.

Ba !!

Thái hậu đánh một cái nặng nề vào trên khay trà, gần như muốn đem khay trà
đánh nát, chặt chẽ nhìn chằm chằm Việt Huyền Tẫn: “Hoàng thượng, mặc dù
ngươi không phải là ruột thịt của ai gia, nhưng ai gia không có dạy
ngươi lễ nghĩa liêm sỉ sao? Ngay cả em dâu cũng muốn đụng, đứng có bảo
Vãn Vãn nói lời hãm hại ngươi, ai gia tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối tin
vào hai mắt của mình.”

Việt Huyền Tẫn cung kính khom người tượng
trưng, nói: “Mẫu hậu, từ xưa tới nay, phụ giành con dâu, huynh cười em
dâu, sự kiện đó không có ít, hiện tại trẫm chẳng qua là đối với em dâu
có hâm mộ mà thôi, trẫm thân là Đế vương một nước, ngay cả hâm mộ một
người cũng không có quyền lợi hay sao.”

Thái hậu lạnh lùng cười
một tiêng: “Ha ha … Hâm mộ ? Nếu ngươi nói là hâm mộ là yêu thích trần trụi đi. Hâm mộ sẽ không có hành động mập mờ như vậy, không tiếc lúc
Vãn Vãn mang thai, động tay động chân, Việt Huyền tẫn.”

“Mẫu hậu, chuyện hôm nay đã phát sinh. Nếu lão nhân gia không náo loạn lớn, như
vậy thì trẫm cũng không phải không cưới Lâu Vãn, bảo vệ danh tiết của
nàng, đúng không? Vãn Vãn …” Việt Huyền Tẫn cố ý khiêu khích chuyển
mắt nhìn Tô Vãn.

Nhìn vở kích cảm giác hết sức đẹp, nhưng hắn sẽ
không để cho nàng dễ dàng hưởng thụ tư vị xem cuộc vui như vậy, sẽ đem
nàng nhét vào diễn chung, suy diễn. Nàng am hiểu nhất không phải là diễn trò sao?

Tô Vãn nghe, bỗng dưng quỳ gối xuống nền nhà lạnh như
băng, mấy mảnh vụn của ly trà dưới đầu gối, có một chút cảm giác đau
đớn, nhưng lúc này nàng hoàn toàn không đánh mất loại đau đớn này: “Mẫu
hậu, phu quân chờ đợi Vãn Vãn, chính là đoạn gãy làm ni cô, ngọc nát
cũng sẽ không đổi gả cho hoàng thượng.”

Kì thực là thái hậu thiên vị Tô Vãn, thấy nàng kiên định theo Việt Băng Ly như vậy, trong lòng
cũng mừng thầm, cũng quyết định buông tay đánh cuộc. Đứng dậy, tự mình
đỡ Tô Vãn dậy: “Mặc dù người ai gia đã già, nhưng tâm không có già, ánh
mắt vẫn sáng như tuyết. Ngươi ở dưới tình huống bệnh dịch, cũng sẽ coi
sóc Ly nhi, ai gia làm sao cảm thấy ngươi có dị tâm. Đứng lên đi. Mang

hài tử, không thể chà đạp mình.”

Tô Vãn sau khi nghe thấy, cảm kích nhìn Thái hậu, ngay sau đó quét qua Việt Huyền Tẫn, đáy mắt trong từng có vẻ đắc ý …

Việt Huyền tẫn thở phào một hơi, xem ra trò chơi này căn bản không phải là
trùng hợp, có người cố ý thúc đẩy a. Lâu Vãn. Nữ tử ngươi muốn chơi, như vậy cứ tiếp tục chơi tới cùng đi.

“Nếu Vãn Vãn một lòng theo Ly
đệ, như vậy chuyện hôm nay nhất định phải kết thúc. Hoặc là mẫu hậu cho
phép trẫm dâng Vãn Vãn làm phi, hoặc là dàn xếp ổn thỏa.”

Thái
hậu nghe thấy nói thế, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, bàn tay dưới tay áo
nắm chặt với nhau. Tô Vãn nhìn tới đây, không chút nghĩ ngợi tiến lên ba bước, nâng tay lên, bốp bốp, vừa hai bàn tay.

“Lâu Vãn ta là phụ nữ đàng hoàng, ngươi là hoàng thượng, cũng không có tư cách ô nhục danh tiết của ta, sau hai cái tát này, có thể dàn xếp ổn thỏa, nhưng hoàng
thượng nhất định ở trước mẫu hậu và Lâu Vãn bảo đảm, sau này sẽ không
còn có ý muốn không an phận nữa.” Tiếng Tô Vãn vang vang, âm thanh vẫn
còn phảng phất vang vọng trong phòng.

Thái hậu bất khả tư nghị
nhìn Tô Vãn, hành động lần này bã vạn vạn cũng không nghĩ đến, cô con
dâu này lại to gan tại chỗ tát hoàng thượng, hơn nữa còn lấy giọng cảnh
cáo. Cái tiểu thư phế vật này, rốt cuộc còn nơi nào có thể khiến cho
kinh hãi không mở nổi miệng.

Việt Huyền tẫn duy trì tư thái bị
đánh, tay nhẹ lau vết máu nơi khóe miệng. Hai mắt trợn tròn nhìn Tô Vãn, khắc sâu đều ở trong đó: Lâu Vãn. Trẫm thế nào cũng phải có được ngươi, không thể không.

Tô Vãn cũng là cười một tiêng tuyệt mị: Như vậy chờ xem đi.

Thái hậu lúc này, từ trên ghế đứng dậy, bước tới bên cạnh hai người, chuyển
mắt nhìn Việt Huyền Tẫn: “Vãn Vãn nói đúng, ngươi thân là nhât quốc chi
quân. Phải làm gương tốt, bây giờ hai tát tay này là Vãn Vãn cảnh cáo.
Thề đi.”

“Mẫu hậu. Ái mộ một người là có tội sao? Chẳng lẽ bởi vì nàng vợ con trai ruột ngài, cho nên ngài phản kháng như vậy sao? Nếu
không phải, ngài sẽ phản kháng như vậy?” Việt Huyền Tẫn nghiêng đầu,
nhìn chằm chằm Thái hậu, thái độ cực kì phách lối nói.

“Hoang
đường. Đã nói trong chuyện tình cảm này, ngươi cũng đã bị loại, huống
chi ngươi là nhất quốc chi quân, thích Vãn Vãn? Trước làm gì đây? Lúc
này nói yêu? Nàng đã gả làm vợ người. Ngươi từ trước đến nay cơ trí hiểu chuyện, tại sao lần này lại hồ đồ như vậy. Thề.” Thái hậu tàn khốc liếc qua Việt Huyền Tẫn, tức giận nói.

Hai người ám đấu cũng sắp đạt
tới trình độ vạch trần một tầng cuối cùng, hắn phách lối như thế, là
không kiềm chế được đi. Xem ra trận tranh đấu này sớm muộn sẽ kéo ra …

Tay Việt Huyền Tẫn nắm thành nắm đấm thật chặt, quay đầu nhìn Tô Vãn một
chút, cuối cùng giờ tay lên, từng câu từng chữ, cắn răng nghiến lợi nói: “Trẫm Việt Huyền Tẫn ở chỗ này thề, sau này không bao giờ … đánh chủ ý lên em dâu Lâu Vãn. Nếu vi phạm lời thề, trời chu đất diệt.” Dứt lời,
nặng nề ném áo ra đi.


Tô Vãn nhìn, lãnh ý nơi đáy mắt bắn ra bốn
phía, nay chiến trang giữa Thái hậu nương nương và hoàng thượng bây giờ
là triệt triệt để để khơi mào lên. Thái hậu đã từng nợ nàng, Việt Huyền
Tẫn nợ nàng, hai bên đều bị thua thiệt, nàng ngồi ngư ông đắc lợi đi.

Suy tư đến đây, đi tới bên cạnh Thái hậu, cầm bàn tay bà, cảm kích nói:
“Vãn Vãn đã tạ mẫu hậu vì Vãn Vãn làm chủ, sau này Vãn Vãn sẽ tận lực ít vào cung, giamr bớt cơ hội chạm mặt.”

Thái hậu sâu kín thở dài
một hơi, nhìn Tô Vãn, gạt sợi tóc của nàng: “Chuyện này cũng không hoàn
toàn trách cứ ngươi, tính tình hoàng thượng cao ngạo, hơn nữa nữ nhân
trong hậu cung không có một ai giống như ngươi, có ý nghĩ như vậy cũng
là bình thường. Ly nhi nơi đó, cũng không cần biết. Tính tình của hắn
… Tuyệt đối không phải đơn giản như mặt ngoài chúng ta thấy.”

Miệng Tô Vãn giương nhẹ, thì ra người làm mẫu thân này vẫn còn một chút trách nhiệm. Bình tĩnh gật đầu: “Đương nhiên. Thời gian không còn sớm, Vãn
Vãn đến bữa tiệc nữa. Rời chỗ quá lâu, sẽ khiến cho người hoài nghi.”

“Ừ … đi thôi …”

Đêm đó, tâm tình Tô Vãn cực kì vui vẻ, nhưng có thể cảm giác rõ ràng tâm
tình Thái hậu nương nương đặc biệt không tốt, từ đầu đến cuối gương mặt
đều lạnh lẽo. Bà là đang nghĩ ngợi chuyện đối phó Việt Huyền Tẫn đi.

Sau khi dạ tiệc chấm dứt. Tô Vãn say rượu ngồi ở trên xe ngựa, mặc cho xe
ngựa lung la lung lay đi về phía trước. Việt Băng Ly cầm khăn lông lau
tay và gương mặt cho nàng, hỏi: “Có sao hay không, nếu như đặc biệt khó
chịu, đang ở hoàng cung thì nghỉ ngơi ở đây đi.”

Tô Vãn chuyển
mắt quyến rũ cười một tiêng, lắc đầu một cái, ôm cổ Việt Băng Ly, nhẹ
giọng hỏi: “Phu quân, nương tử của chàng trị giá bao nhiêu. Nếu có người hướng chàng hỏi mua, chàng bán không?”

Đối với Tô Vãn là không
bình thường, hắn chỉ cho là nàng say, cũng không có suy nghĩ nhiều, cười ra tiếng, xác định nói: “Ta sẽ không bán nương tử của ta, bởi vì nàng
là bảo vật vô giá.”

Nghe thấy lời như thế, bất kể sau này có thực hiện được hay không, nhưng cũng cảm thấy là một loại hạnh phúc.

Thời điểm trở lại vương phủ.

Nhìn vào mọi thứ đã lâu không thấy, nàng lại vặn cái lưng thật mỏi. Tiến
bước trong vườn, ai biết bước chân không yên, lảo đảo nghiêng ngả. Việt
Băng Ly lập tức tiếp được, thấp giọng trách: “Thế nào đây? Tâm tình hôm
nay giống như đặc biệt tốt, cùng mẫu hậu tán gẫu ở trong phòng rất vui
vẻ sao?”

Tô Vãn nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Việt Băng Ly: “Thế thì sao? Chàng không thích? Như thế nào, bà ấy thủy chung là mẫu hậu

chàng, chàng thật sự không quan tâm sống chết của bà ấy sao?” Tô Vãn
theo bước tiến của hắn, từ từ giẫm chân tại chỗ, hỏi thăm.

Việt Băng Ly mím môi, nghĩ ngợi chốc lát hỏi: “Như thế cơ à?”

“Cũng không phải là mẫu thân của ta, làm sao chàng lại hỏi ngược lại ta, chưa từng thấy qua người như chàng vậy.” Quả đấm nhỏ của Tô Vãn nện trên
ngực của hắn, khiển trách.

Việt Băng Ly cầm chắc tay của nàng:
“Chuyện của bà ấy không liên quan cùng chúng ta, không muốn nhắc lại, có được hay không? Ngày mai nàng còn phải đi Lâu gia bên kia bái phỏng Nhị nương, nghỉ ngơi sớm một chút đi. Mang hài tử, vẫn là khổ cực như vậy,
Bổn vương bây giờ không đành lòng.”

“Dạ dạ … Phu quân đại nhân của ta là hoàn mỹ nhất thiên hạ.” Nụ cười nơi khóe miệng Tô Vãn, rất hạnh phúc a.

Đêm tĩnh mịch.

Có người một đêm không ngủ, có người ôm chặt chăn thơm.

Dực Khan cung, một mảnh yên tĩnh quỷ dị.

Thái hậu một mình lẳng lặng ngổi ở trên giường nhỏ, trong tay không ngừng vân vê hạt châu, lão ma ma bất an phục dịch ở chung quanh, cẩn thận hỏi thăm: “Thái hậu, muốn hầu hạ tắm rửa không? Canh giờ không còn sớm …”

Nghe được lời của lão ma ma, lúc này bà mới bình tĩnh mở hai mắt ra, nhìn bầu trời xanh biếc ngoài cửa sổ. Rõ ràng là màu xanh thẳm, nhưng ở trong mắt của bà lại giống như là màu máu, nhìn thấy mà giật mình.

Đôi tay này của bà đời này dính đầy máu tanh, vinh nhục vì quốc gia, vì địa vị của mình. Từ một công chúa hòa thân của nước yếu bước tới hôm nay, bà đã bỏ ra rất nhiều rất nhiều. Bà cho là mình đúng là truyền kỳ …

Nhưng khi Tô Vãn xuất hiện, không cho phép bà cảm giác được hoảng sợ. Sự cường đại của nàng giống như bẩm sinh, rốt cuộc lá cái ma lực gì, lại có thể để cho hoàng đế Tây quốc lập nàng làm quận chúa, còn ban thưởng hai tòa thanh trì.

Đồng thời là cái ma lực gì, cho nàng dúng khí, thẳng tay tát Đế vương.

Nếu có sự trợ giúp của nàng, Ly nhi của bà muốn lên ngôi, đơn giản dễ như trở bàn tay.

Tay âm thầm nắm chặt, đời này bà thiếu Ly nhi quá nhiều, cho nên bằng cái mạng già này cũng muốn cho con trai mình một điều kiện vững chắc an ổn. Cho hắn thiên hạ này cũng có thể. Bởi vì chỉ có con trai của bà, mới có tư cách đăng cơ làm hoàng đế.

Bà biết mọi chuyện sẽ không thuận lợi giống như trong suy nghĩ vậy. Suy tư tới đây, hướng về lão ma ma sau lưng phân phó: “Cũng đi xuống nghỉ ngơi đi. Ai gia muốn ngồi một mình một chút.”

“Vâng, Thái hậu.”

Chi nha một tiêng.

Cửa đóng lại, Thái hậu mở hai mắt ra, đặt phật châu xuống, đi tới trước bình hoa, chuyển động cơ quan, một cửa đá lớn từ từ mở ra, bà đi vào mật thất, cửa đá tự động đóng lại.

Đi từng bước một xuống thềm đá, thổi một tiêng huýt gió, một bóng đen xuất hiện, người vừa tới cung kính cúi đầu: “Chủ tử, có chuyện gì muốn phân phó …”

Thái hậu ngồi ở trên bảo tọa, nhìn người áo đen trước mặt, nói từng câu từng chữ: “Theo kế hoạch của ai gia mà tiến hành, một ít vây cánh có thể thu mua người, hay thu mua, nếu như không thể … Giết. Kế hoạch của chúng ta, tuyệt đối phải tốt đẹp hoàn toàn. Cần phải qua mùa xuân sang năm, lật đổ hết thảy tất cả.”

“Chủ tử, tại sao đột nhiên đẩy nhanh kế hoạch.” Người mới đến hết sức không hiểu, đột nhiên đẩy nhanh kế hoạch, hiện tại lại mất đi Hữu tướng đại nhân, một đầu mối then chốt trọng yếu, làm việc, làm sao có thể thuận lợi như vậy.

“Kế hoạch của ai gia, ngươi có tư cách hỏi sao? Có vấn đề, tự có người xử lý.” Bà đang đánh cuộc, đánh cuộc đứa con trai này sẽ không phải không để ý tới mình, hơn nữa còn có Tô Vãn ở, bà căn bản không sợ.

Người áo đen cúi đầu: “Thuộc hạ biết sai. Chuyện sẽ mau sớm làm xong.”

“Ừ. Đúng rồi, chuyện Tây quốc tra được như thế nào?” Thái hậu chống tayleen trán, sâu kín ừ một tiêng. Đại khái là chuyện nghĩ đến quá nhiều, đầu càng ngày càng đau, căn bản không giống như trước. Bà già thật rồi …

Người áo đen a một tiêng, nhìn Thái hậu nói: “Nguyên nhân là Lâu gia Nhị phu nhân Ôn Bội chính là Đại công chúa Tây quốc, mà Lâu Vãn ở Lâu gia có ân với vị Đại công chúa này, nàng liền đen hai tòa thành trì trong tay ban cho Lâu Vãn. Lại có, Lâu Vãn ở Tây quốc cùng Thiết Mộc hoàng đế bàn chính sự, không mưu mà hòa. Thiết Mộc hoàng đế hết sức thưởng thức, thu làm nghĩa nữ.”

Thái hậu nghe, cặp mắt bỗng dưng trợn to, Ôn Bội ? Trong trí nhớ thì nữ nhân này đơn giản chính là bình thường không thể bình thường hơn, thật không có nghĩ đến sẽ là mật thám, hơn nữa lại là Đại công chúa Tây quốc.

Một tình yêu …


Lại tiêu hao hết thanh xuân của một cô gái, nếu không phải bởi vì lâu Thương Trạch, nàng ấy hiện tại cũng ở Tây quốc hướng hết vinh hoa phú quý.

“Đi xuống đi…”

“Dạ. Chủ tử.”

Người áo đen biến mất, trong hai tròng mắt của Thái hậu đều là tâm tình phức tạp.

… …… …… …… ………

Sáng sớm hôm sau.

Tô Vãn vừa mới dậy, Nguyên thị và Nguyên Cẩm Tố tới đây thỉnh an, khi nhìn đến Nguyên Cẩm tố, nàng đi lên trước thương tiếc cầm tay nàng ta: “Như thế nào? Thất Tướng quân có nói lúc nào thì trở lại không?”

Nguyên Cẩm Tố ngước mắt nhìn Tô Vãn, mấy ngày không thấy mà thôi, cô nương xinh đẹp đã gầy đến da bọc xương, may là Tô Vãn nhìn thì có mấy phần không đành lòng, tiếng như muỗi kêu nói: “Thất Tướng quân nơi đó đã mang hộ thư từ hôn rồi. Cẩm Tố đã bẩn, căn bản không xứng với Thất Tướng quân.”

Tô Vãn nghe, hai tay hơi thu hẹp, hận ý đối với Việt Huyền Tẫn càng thêm sâu. Vô duyên vô cớ để cho một cô gái bị hành hạ tinh thần, lại tiếp tục tồn tại trong đề tài của mọi người. Có bao nhiêu cực khổ …

Vỗ vỗ tay của nàng ta an ủi: “Có ta ở đây, không có việc gì. Ngươi chính là Nguyên tiểu thư trong vương phủ chúng ta, không lấy chồng có thể sống cuộc sống của mình. Sáng mai bắt đầu, ngươi và ta tập võ đi.”

Nguyên Cẩm Tố vừa nghe, có chút thụ sủng nhược kinh lui về phía sau từng bước: “Quận chúa, Cẩm Tố có tài đức gì. Trước bởi vì chuyện của ta, để cho ngươi và Vương gia sinh ra hiểu lầm, hiện tại ngài tại sao lại còn phải giúp ta như vậy.”

“Bởi vì chúng ta đều là nữ nhân. Hiểu chưa?” Tô Vãn biết Thất Tướng quân và Cẩm Tố duyên phận đã hết, nàng không giúp được cái gì, cũng không thể bắt Thất Tướng quân đi cưới một cô gái đã bị tổn thương danh tiết, cho dù cưới, Cẩm Tố cũng sẽ không hạnh phúc.

Nàng gián tiếp làm hại nàng ta như vậy, nàng không thể đẩy nàng ta vào trong hố lửa.

Nguyên thị và Nguyên Cẩm Tố nghe được Tô Vãn nói, cảm động đến mức bò lổm ngổm trên mặt đất, Tô Vãn vốn đang mang thai, lại không tiện hành động, lập tức để cho Thủy Nguyệt và Tương Tư đỡ hai người dậy. Vậy mà nàng còn chưa có mở miệng nói chuyện, Hồ Nhất từ bên ngoài vội vàng chạy vào: “Quận chúa, Thất Tướng quân tự mình tới cửa bái phỏng …”

Nguyên Cẩm Tố vừa nghe, trong vành mắt đều là trong suốt, vừa mừng rỡ, vừa khó chịu. Trông mong được chàng quay về, nàng lại không còn mặt mũi gặp nhau. Vỗn hôn lễ của nàng có thể thúc đẩy sớm một chút, nhưng bởi vì Lâu Thương Trạch gặp chuyện không may, cho nên Thất Tướng quân lập tức đi biên quan, trùng hợp Nguyên Cẩm Tố lại bị nạn, cái này …

Tô Vãn nghe xong, bắt được tay Nguyên Cẩm Tố nói: “Hồ Nhất, mời Thất Tướng quân đến khách sảnh ngồi, ta sẽ chờ cùng Cẩm Tố cô nương tới đây.”

“Không … Quận chúa, ta không đi. Cẩm Tố đã không còn xứng với Thất Tướng quân, Vương phi, ngươi sẽ không sát muối vào vết thương của ta, được không? Rất đau … Thật …” Nguyên Cẩm Tố hèn mọn lôi kéo vạt áo Tô Vãn, thấp giọng cầu xin.

Nguyên thị đã sớm nước mắt lưng tròng, liên tiếp ứng theo: “Đúng nha. Vương phi, ý tốt của ngài chúng ta hiểu, thế nhưng đã là sự thực, nếu xảy ra, không cần cưỡng cầu cái gì nữa … Cho Cẩm Tố một hoàn cảnh an tĩnh đi.”

Tương Tư nhìn, cũng hơi nghẹn ngào, nhìn Tô Vãn: “Vương phi, ta cùng ngài đi gặp Thất Tướng quân đi.”

“Tốt.”

Đi ra khỏi vườn, Tô Vãn bước cảm giác giống như nặng ngàn cân, nếu như Thất Tướng quân thực sự tới đây từ hôn. Như vậy ngài mai toàn thành sẽ biết rõ, bọn họ còn cảm thấy khó chịu, huống chi là Cẩm Tố.

Tương Tư càm giác được tâm tình của nàng, sâu kín nói: “Vương phi, có rất nhiều chuyện, không phải chúng ta muốn như thế nào, là có thể như thế. Nếu như đã nhất định, chúng ta căn bản không thể thay đổi được gì, chỉ có thể chấp nhận.”

“Chấp nhận? Ha ha … Đúng nha … Loài người sao có thể đối nghịc được với trời cao.” Được cái gì, lại mất đi cái gì, nàng cũng là như thế. Nàng hiện tại cũng không thể tin mỗi ngày nói một câu “Ta ra lệnh từ ta, không do trời”.

Tương Tư không nói một lời, chẳng qua là bình tĩnh nhìn vẻ mặt Tô Vãn, Tô Vãn lúc này, là dạng cô gái nào. Bộ dáng cuồng vọng, hình như không có ở đây …

Đi tới khách sảnh.

Liền thấy Thất Tướng quân đến khôi giáp cũng không kịp thay, trên mặt còn lưu lại bão cát theo hành trình ngày đêm, phong trần mệt mỏi chạy tới, nhưng mà khi thấy Tô Vãn và Tương Tư, có một tia thất vọng.

Hai tay hắn ôm quyền, giọng nói kêu vang: “Ra mắt Vương phi nương nương, Uyển Bình quận chúa.”

Tô Vãn và Tương Tư nhàn nhạt kêu lên, còn chưa nói gì, Thất Tướng quân đã kích động hỏi: “Vương phi, Cẩm Tố làm sao? Tại sao phát sinh chuyện như vậy, đến giờ mới nói cho ta biết? Hơn nữa còn nói muốn từ hôn gì. Nàng thật sự cho là Thất mỗ ta là cái loại ngụy quân tử sao?”

Tô Vãn cùng Tương Tư vừa nghe, hơi khiếp sợ, liếc mắt nhìn nhau, bất khả tư nghị nói: “Ý của ngươi là, ngươi nguyện ý cưới Cẩm Tố, căn bản sẽ không ghét bỏ nàng? Ngươi cần phải hiểu rõ, ngươi là một đại Tướng quân, cưới một cô gái mất trinh, không sợ người chê cười sao?”

“Thất mỗ lấy vợ, liên quan người làm chuyện gì. Ta thích Cẩm Tố, bất kể như thế nào, ta cũng sẽ cưới nàng. Phát sinh chuyện như vậy, ai cũng sẽ không muốn. Vương phi, ngài để cho ta gặp Cẩm Tố. ta muốn nói cho nàng biết, Thất mỗ hiện tại sẽ cưới nàng vào phủ Tướng quân. Trở thành chủ mẫu phủ Tướng quân ta, nữ nhân của Thất mỗ ta.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.