Chủ Mẫu Mạnh Nhất

Chương 7: Vương gia, ta không lấy chồng


Đọc truyện Chủ Mẫu Mạnh Nhất – Chương 7: Vương gia, ta không lấy chồng

Tả Diễm nhìn tên ăn mày đang chắn trước xe ngựa, lập tức kéo mạnh yên cương, nhỏ giọng nói: “Vương gia, có một tên ăn mày đang cản xe ngựa.

“Vòng qua.” Giọng nói trầm thấp mang theo từ tính truyền ra từ phía sau rèm truyền ra, nghe âm thanh có thể đoán được nam nhân trong kiệu có bao nhiêu tuấn mĩ, mê người.

Nhưng trong mắt Tô Vãn người trong kiệu chẳng là cái gì, nàng đã từng nhìn đến không ít soái ca a!

Mà có vẻ vị Vương gia này tính tình tự cao tự đại, định không nhìn nàng, được lắm! Để cho hắn hiểu thế nào là tự cao tự đại, chính mình thay một bộ quần óa ăn mày, vô tội ngẩng đầu lên: “Vương gia, cho ta ít cơm….. Đã mấy ngày tiểu nhân không được ăn cơm. Vương gia…”

Tả Diễm lấy một thỏi bạc trong túi tiền ra thả vào cái chén bể trong tay Tô Vãn, nàng nhìn trong bát thấy toàn bạc, đột nhiên lại nảy ra một kế, vội vàng chạy lên phía trước: “Vương gia, cảm ơn bạc của ngài, tiểu nhân rất cảm kích đại ân đại đức của ngài, tiểu nhân nguyện lấy thân báo đáp!”

Tả Diễm không thèm nhìn đến, tăng nhanh tốc độ xe ngựa, Tô Vãn bước chân cũng tăng nhanh, oanh một tiếng đứng che trước xe ngựa, bởi vì quá bất ngờ, Tả Diễm không kịp giữu chặt dây cương.

Tiếng ngựa hí vang lên một tiếng dài, vó ngựa chồm lên như muốn phá nát đầu nàng, nhưng là tên nam nhân trong kiệu kia cũng không có ý định giương tay cứu người! Ta thèm vào! Đúng là xú nam nhân bạc tình…

“A….Đau…Ô ô…. Đau quá…” Thân thể nặng nề ngã trên mặt đất, cái mông đáng thương cùng với mặt đất hôn môi.


Tả Diễm nhảy xuống xe ngựa: “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào, ta cho ngươi bạc, sao ngươi còn đứng chắn xe ngựa!”

“Ta muốn gặp Vương gia trong xe! Ta có một câu muốn nói với hắn….” Tô Vãn lau nước mắt, chu đôi môi đỏ mọng, chỉ chỉ hướng nam nhân trong kiệu nói.

Mặt Tô Diễm lộ vẻ khó xử, đi đến trước xe ngựa: “Vương gia, tên ăn mày này muốn gặp người!”

Nam nhân trong xe nặng nề ân một tiếng, đôi tay dài trắng nõn khớp ngõn tay dài, rõ ràng từ từ vém rèm kiệu, trường bào tùy ý bay trong gió, khuôn mặt như tượng khắc, đôi mắt như ngôi sao sáng, đấy mắt phiêu tán xinh đẹp, người nam nhân này có vẻ đẹp đến yêu mị

Khuôn mặt khiến người khác phải kinh sợ như thế, lại có một mái tóc màu bạch kim, thoạt nhìn đặc biệt chói mắt, quả thực đây rõ ràng là yêu nghiệt.

Hắn bước xuống xe, còn chưa mở miệng, tiểu khất cái đã nhào vào trong lòng hắn khóc lóc. Đem nước mắt, nước mũi đều cọ lung tung trên trường bào dài.

Tả Diễm đứng bên cạnh lau mồ hôi lạnh trên trán, hoàn toàn không dám tưởng tượng cảnh tượng kế tiếp.

Tô Văn khoa trương khóc lớn, mơ hồ không nói rõ: “Việt vương gia, van cầu ngươi không cần lấy ta có được không? Ta chỉ là một tiểu thư bỏ đi, hơn nữa dáng dấp còn xấu như vậy, lại còn là tên ăn mày bẩn thỉu….Ô….ô…”

Tả Diễm vừa nghe lời nói của Tô Vãn, tròng mắt như muốn rơi ra ngoài, đường đường là Lâu Tứ tiểu thư , còn sắp làm Vương phi! Trời ạ…. Hắn quả nhiên là được mở rộng tầm mắt, từ lâu đã nghe vị tiểu thư này chỉ là phế vật, lại thật không ngờ…..

Việt vương tên đầy đủ là Việt Băng Ly, đây là tên tự tiên hoàng ban cho.

Việt Băng Ly nghe được tên khất cái này là là tứ tiểu thư của Đường lâu, cũng không phản ứng gì, ngược lại con cười ôn hòa, cặp mắt cong cong, thaotj nhìn như một vị tiên có bàn tay ấm áp, tay hắn đưa lên hai má của Tô Vãn, lau đi nước mắt của nàng, vuốt sợi tóc bị rơi ra: “Hóa ra lại là một vị tiểu thư đáng yêu!”

Tô Vãn nhất thời mặt mày co quắp, tuy rằng bộ dạng của người nam nhân kia lúc này rất đẹp, nhưng vì sao lại khiến nàng có cảm giác kì quái như vậy! Hắn rất giống yêu nghiệt, thâm sâu khó lường!

“Việt vương…”

“Không ngại không ngại, bổn vương rất thích tính tình thẳng thắn của tiểu thư!” Trong mắt tràn đầy ấm áp, làm cho phái sau hắn giống như nở ra hàng trăm đóa hoa tươi.


Tô Vãn buồn bực đẩy hắn ra, cởi bộ đôi giày bẩn thỉu đang đeo, giơ cao lên: “Vương gia, ta không lấy chồng!”

Việt Băng Ly nhìn nàng, khuôn mặt tràn đầy vẻ sủng nịch, tiến đên cầm đôi giày bẩn, ném một đường vòng cung đến bụi cỏ bên đường: “Hoàng huynh đã hạ chỉ, hơn nữa thân thể của Tứ tiểu thư ta đã chạm đến, bàn chân ngọc ngà cũng đã xem qua, theo lý bổn vương phải chịu trách nhiệm, cho nên Tứ tiểu thư phải gả cho bổn vương!”

Linh hồn Tô Vãn như muốn nổ tung! Cổ đại quái dị! Chỗ nào cũng thấy âm mưu, chỉ là chạm vào người cũng phải chịu trách nhiệm! Quật cường nhìn Việt Băng Ly, lắc đầu: “Việt vương, ngài vĩ đại như vậy. Tô Vãn ta thật không xứng đáng với ngài, xin ngài hãy chủ động giải trừ hôn ước đi!”

Việt Băng Ly lắc đầu, đi đền trước ôm thân thể Tô Úy: “Tứ tiểu thư, nàng không nên nói lung tung như vậy, nếu không chính là cãi lại thánh chỉ, nàng muốn cả nàh bị trảm sao?”

Ta thèm vào! Trảm sao! Được! Đem đầu cả nhà nàng chảm hết đi, để lại một mình nàng lưu lạc giang hồ. Đôi tay có ý đồ đẩy Việt Băng Ly đang ôm ấp nàng, lại phát hiện đẩy thế nào cũng không ra, nàng cũng không thể để lộ ra bản thân mình có võ công.

SHIT! Làm mình đến cái thế giới hỗn độn này! Chuyện khôi hài nhất là tên Việt Băng Ly vô sỉ ôm nàng vào trong xe ngựa.

Tô Vãn cuộn mình trong góc, ánh mắt mang ý châm biếm nhìn chằm chằm Việt Băng Ly: “Vương gia, chúng ta còn chưa có thành hôn, không cần dựa gần ta như vậy!”

Việt Băng Ly không thèm nghe lời nói của nàng, lấy quần áo Tả Diễm đi mua, tiến đến cười ôn hòa: “Nếu để Lâu đại tướng quân nhìn thấy Vãn Vãn ăn mặc như vậy, hậu quả sẽ là gì? Cũng không cần bổn vương nói thẳng..”

Tô Vãn nhất thởi cả kinh, nếu để cho Lâu lão đầu biết, nhất định nàng phải nếm mùi đau khổ. Buồn bực muốn sờ đến y phục, bộ quần áo lúc nãy đã rách nát không biết lúc nào đã càng rách nát hơn, da thịt trắng noãn liền hoàn toàn lộ ra.


To Vãn luống cuống dùng tay che lấy chính mình, một quyền hung hăng đánh tới Việt Băng Ly: “Sắc lang, sao ngươi lại cởi quần áo cửa ta?”

Nắm đấm nhỏ của nàng dễ dàng bị bị chắn lại bởi bàn tay rộng lớn của Việt Băng Ly, hắn cười so với yêu tinh còn muốn đẹp hơn, chậm rãi tiến đến: “Vãn Vãn, mấy ngày nữa chúng ta sẽ thành hôn, sớm muộn gì nàng cũng là người của bổn vương, nhì một chít cũng không ngại.”

Tô Vãn nắm mái tóc bạc dài của hắn, cô tội cười: “Vương gia, Lâu gia là đại gia tộc, từ nhỏ đã dạy Vãn Vãn học khuê huấn, chỉ cần một ngày ta chưa là thê tử của vương gia, thì ngày ấy không thể có quan hệ xác thịt.”

“Vãn Vãn không nói, bổn vương không nói, sẽ không có người biết. Cho nên đê bổn vương giúp Vãn Vãn thay quần áo đi!” Môi Việt Băng Ly ngày càng dựa vào gần, nàng càng luống cuống hắn càng muốn làm khó nàng, nghĩ đến liền điểm chỉ bên hông nàng.

Điểm huyệt! Nàng ở cổ đại cái gì cũng học, lại quên mất học điểm huyệt. Thật sự là cẩn thận mấy cũng có lúc sai sót! Việt Băng Ly! Hận hôm nay, Tô Vãn tuyệt đối sẽ nhớ kỹ, một ngày nào đó nhất định sẽ báo thù! Đòi lại gấp mấy lần!

Việt Băng Ly cười đến so với nàng còn muốn ôn hòa, nhu thuận hơn, chậm rãi cởi bọ trang phục khất cái trên người nàng, thay bộ váy dài màu vàng nhạt, còn biến thát đến mức cầm chiếc lược ngà giúp nàng chải tóc.

Không biết có phải hăn hay chải tóc hay không mà tự nhiên lại có thể chải đẹp như vậy, Ngay khi nàng còn đang hết sức kinh ngạc, lại còn lấy ra một chiếc châm, ôn nhu cài lên tóc nàng.

Tô Vãn tức đến khóe miệng run rẩy, thật sự là thông mình một đời lại nhất thời hồ đồ, lại có thể thua vì điêm huyệt. Nàng thề, sau khi thoát thân, nàng lập tức đi học điểm huyệt, nhất định phải học đến cảnh giới cao nhất.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.