Chồng Ơi, Anh Là Cái Thể Loại Gì Vậy ?

Chồng ơi! Anh là cái thể loại gì vậy ? – Chương 10


Bạn đang đọc Chồng Ơi, Anh Là Cái Thể Loại Gì Vậy ?: Chồng ơi! Anh là cái thể loại gì vậy ? – Chương 10

Chương 10: Mỗi ngày một bông hồng.
Thi thì cũng đã thi xong rồi, cho nên bây giờ chúng nó chỉ có ngồi ở nhà ăn chơi và chờ kết quả. Đến cái Thảo bây giờ cũng ngủ đến giữa trưa mới dậy ăn sáng, xong rồi lại đi vi v. Aizzzz! Thật là!
Công ty của chồng nó dạo này hình như xảy ra chuyện gì đó, vì thế nên cả ngày cũng chỉ có mình nó ở trong nhà, chẳng ai nói chuyện với nó. Trường đại học thì chưa biết thi trường nào, tâm trạng thì lại dở chứng sáng nắng, chiều mưa, trưa đầy mây thế này. Thật là chán chết!!!
-AAAAAAAAA, điên mất, gì mà cả ngày cứ như người vô hình thế này, như kiểu ma đói lâu năm chưa được ăn gì vậy. Aishhhhhh!.
Nó bực mình vò đầu, giựt tóc mình. Bực mình lôi cái điện thoại dưới gối lên, mở mở rồi lại đóng đóng, cuối cùng nó quyết định gọi điện rủ con bạn thân đi chơi.
-Alo.
-Tao sắp điên rồi mày ơi, aaa ., mày đi chơi với tao nhé.
-Sao thế? Không phải mày đang tham khảo tìm trường à?
-Tìm tìm tìm cái *beep*. Tao sắp chết đến nơi rồi đây, mày có đi hay không thì bảo???

Nó thật sự rất bực mình và buồn, buồn vì chồng làm việc mà cả ngày chẳng gọi lấy một cú điện, bực vì chẳng có người để xả stress với nó cả. Nó năn nỉ ỉ ôi cả ngày cuối cùng thì Thảo cũng đồng ý đi chơi với Nó.
Hai đứa kéo nhau đi shopping, đi chơi game dành cho trẻ con, đến xế chiều thì Tâm lại đề nghị đến chỗ Long rồi cùng nhau đi ăn tối.
-Thôi đi, tìm cái gì mà tìm, kệ anh ý đi.
Chưa kịp nói xong thì điện thoại của nó reo lên. Liếc qua màn hình, hóa ra là chồng nó gọi nó đấy. Nhấc, không nhấc? Hơn một tuần rồi bây giờ hắn ta mới nhớ đến sự hiện diện của nó, như vậy thì có nên tức giận không???
-Alo?
-Sao vậy? Sao nghe giọng em có vẻ tức giận thế? Ai làm em tức à?
-hừ, cái gì mà ai làm em tức? Chẳng lẽ anh không biết? Hừ.
Không chờ hắn nói xong Nó đã tự cúp máy trước, bực mình ngồi xuống ghế, nhét nhét đồ ăn vào miệng và nghiền như máy xay gạo.
-Mày ăn từ từ thôi nào làm gì mà như bị bỏ đói ở những năm 1945 vậy? Vô duyên chết đi được.
-Vô vô cái bô em bé, hừ không gọi thì thôi, gọi thì cơn tức của tao lại vọt lên đến đỉnh đầu đây này.
Ăn xong nó quyết định đi về nhà chứ không đi đến công ty của Long như dự định ban đầu nữa. Thảo thì chỉ liên mồm nói nó dạo này tính tình cứ hâm hấp thế nào ý, rồi cũng mặc kệ nó và tự bắt taxi về nhà mình.
Nó về đến nhà thì đã nghe thấy tiếng quát tháo của chồng nó với những người giúp việc rồi. Những về sĩ cũng chỉ dám đứng ở ngoài cửa nơm nớp lo sợ, nhưng cũng không dám vào khuyên ngăn.
-Có chuyện gì vậy?
Nó ngây ngô bước vào trong nhà, thấy khuôn mặt đỏ bừng tức giận của ai đó đang quất tháo người làm thì không kiềm chế được mà cất tiếng hỏi.

-Không có gì, em mới đi chơi về à? Mệt không? Lên phòng nghỉ đi rồi xuống ăn tối.
-Anh bị lên cơn à? Đi một tuần về vô duyên vô cớ lại đi mắng người giúp việc vậy? Hừ, hay là anh đang giận cá chém thớt vì buổi trưa em cúp máy trước anh? Em mặc kệ chuyện gì, nhưng mà em cấm anh quát người giúp việc nữa, em mệt rồi em lên phòng đây.
Nói rồi bỏ đi lên phòng trước, mặc kệ ai đó mặt đen như đít nồi.
Một lúc sau chồng cũng lên phòng để làm lành với nó.
-Vợ à, đừng giận mà, em cũng biết công ty có chuyện mà, anh biết em ở nhà không vui cho nên mới nhanh chóng xử lí công việc nhanh nhất có thể để về với em mà.
-Anh đang nói em so đo, ích kỉ?
-Không phải, em hiểu sai ý anh rồi.
-hừ, sai cái tai con mèo, em không muốn nói nữa, ngủ đây.
-Ngủ cái gì, còn chưa ăn tối mà, thôi mà, đừng giận nữa mà vợ yêu. Anh biết lỗi rồi.
Thấy nó chùm chăn không nói gì, chồng nó cũng chỉ biết cười cười vì cái tính trẻ con của nó lại trỗi dậy. Nhẹ nhàng ôm nó, thấy nó không có động tĩnh gì thì bạo hơn, tung chan lên và chui vào chăn ôm nó cùng ngủ. Có người nào đó giả vờ ngủ nhưng miệng không ngừng nở nụ cười hạnh phúc.

Coi như cơn giận của nó đã không còn, nhưng cũng không có nghĩa là nó đã tha thứ cho hắn ta.
Vì để cho vợ hết giận hẳn, hắn đã lên mạng tìm tìm tòi tòi, cuối cùng hắn gọi điện đến một cửa hàng hoa.
Sáng nào nó cũng nhận được một bông hồng đỏ tươi kèm theo một chiếc thiệp do chính tay chồng nó viết.
Cũng đã qua hai tuần, kết quả thi tốt nghiệp cũng có rồi, cả lớp nó ai cũng đỗ cả. Vui sướng quá. Chúng nó đã lên kế hoạch đi cắm trại năm cuối cùng các thầy cô giáo và lớp bên. Buổi cắm trại trôi qua cũng rất vui vẻ. Sau khi chia tay ai cũng khóc, kể cả những thằng đầu gấu ngày nào cũng lăm le dọa nạt tụi nó khi còn đi học, rồi đến những đứa con gái kiêu ngạo đến ngất trời, vậy mà chúng nó cũng biết tặng nhau những món quà chia tay ý nghĩa. Tụi nó đâu quên công của cô chủ nhiệm trong những năm qua.
Chúng nó hứa với nhau rằng, cứ hai năm sẽ lại tổ chức gặp nhau một lần, đứa nào không đến sẽ làm con chó con xấu xí.
Bây giờ thì chúng nó đã chính thức bước vào ngưỡng cửa đầu tiên của cuộc sống, đứa nào cũng có con đường riêng dành ình. Sau hôm nay chúng nó sẽ mỗi người một nơi, chỉ có thể hằng ngày lên mạng chát chít, gọi điện hỏi thăm nhau vào cuối tuần thôi.
Nó quyết định sẽ thi Kinh tế cùng Thảo, cho nên nó sẽ cùng Thảo ôn luyện.
Đọc tiếp Chồng ơi! Anh là cái thể loại gì vậy ? – Chương 11


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.