Đọc truyện Chọn Thiên Hạ, Chẳng Chọn Giai Nhân – Chương 13
– Không sao, ái phi cứ nói! – Lão hoàng đế ngược lại tỏ ra rất hứng thú để nghe tiếp.
– Muôn tâu bệ hạ, thần thiếp cho rằng ban đầu bệ hạ không thiên vị, vốn muốn để các vị hoàng tử có cơ hội công bằng nên mới có chủ ý đi tìm bảo vật, cho nên thần thiếp cũng dựa vào ý tứ quảng đại bao dung của người mà nghĩ thêm – Ta ói máu nhưng vẫn cố tâng bốc lão chồng lên một chút – Ý của thần thiếp là, nếu như chúng ta có thể để dân chúng công khai chọn minh quân, gọi là bầu cử… lấy lá phiếu tức là ý kiến của mỗi người dân, minh bạch công bằng…
Ta mượn ý tưởng tổng tuyển cử ở thời hiện đại mà hiến kế cho các hắn, ta thừa biết chẳng có cái gì là công bằng hết, quan trọng là thế lực đằng sau hỗ trợ, khiến ai vận động bầu cử được lòng dân hơn thôi. Chưa kể đến việc kiểm phiếu cũng không hoàn toàn kiểm soát được… Mà mặc xác chuyện của các hắn, nếu theo cách này ai lên làm vua cũng được, lên làm vua được, cũng chứng tỏ hắn cũng có tư duy, có hành động tinh vi, thế lực cũng mạnh… Người mạnh thường sẽ thắng, chẳng qua bớt được loạn đao binh thường thấy trong các cuộc tranh giành ngôi báu thời phong kiến.
Không khí trầm lắng đến ghê người. Ta bắt đầu lo sợ có phải ta nói quá nhiều rồi không, một kẻ ngoại lai như ta mà lắm lời như vậy, thể hiện nhiều như vậy, có vẻ sẽ không tốt. Nhỡ đâu lão hoàng đế hay đám hoàng tử kia dè chừng ta – kẻ xuất thân Tùy quốc, bí mật ám toán thì ta chỉ có đường chết.
Ánh mắt ta từ dè chừng chuyển sang nơm nớp lo sợ, đảo qua đảo lại, đảo trúng đầu tiên là ánh mắt của Hi Nhi.
Hi Nhi dùng đôi mắt của hắn, không ngừng biến chuyển mà truyền ý với ta rằng: “ Sợ rồi sao, tại ngươi nói quá nhiều…” – “ Yên tâm đi, ngươi là người của ta, ta sẽ không để ai giết ngươi” và cuối cùng là “ Vì chính ta sẽ làm chuyện đó sau khi xong đại sự” …
Ta không hiểu sao ta lại đọc ra ý như vậy, là ta quá đa cảm, hay đơn thuần yêu thần chỉ đang cười cợt với ta…
Ta lườm hắn một cái, xoay ánh mắt đi, chạm phải ánh mắt ngàn năm băng giá của ngũ hoàng tử. A, lần đầu tiên chạm mắt, có phải lần đầu tiên y nhìn ta? Có lẽ là sau khi vừa rồi ta trình diễn.
Nhìn, nhưng ta lại không đọc ra điều gì cả… người này khiến ta u buốt…
Ta dời ánh mắt, chạm phải ánh mắt có lửa của đại hổ báo tinh tinh. Hắn oán giận ta nói lung tung? Làm hắn tự nhiên vẫn phải đi tìm cái vật vô tri chết tiệt? Còn có chút xem thường ta hồ đồ, là loại nữ nhi lớn mật dám tham gia chính sự.
Ta bắn cho hắn một ánh mắt tiểu liên, lướt sang người thanh nhã cuối cùng – nhị hoàng tử.
Người này tuấn mâu nhìn ta không hề thất thố, lại có chút cảm giác như thưởng thức đánh giá chậm rãi, nhưng càng nhìn, ta càng cảm thấy người đó âm thầm muốn nhìn xuyên thấu qua ta, để xem ta rốt cuộc là loại người gì. Khi ta nhìn hắn, hắn khẽ cười, không rõ ẩn ý.
Có cần nhìn sang kẻ thứ năm – lão công của ta? Ai, lão là độc đắc nhất, không có nhìn ta, lại nhắm mắt như trầm tư suy nghĩ, song ta cũng hiểu lão không phải là ngu quân, lão ắt đang có dự tính.